Chương 204
Hỏa Ly
19/10/2016
CHƯƠNG 204 – RẮN MỐI TỰ THUẬT
Bob đơn giản thuật lại toàn bộ quá trình, kỳ thật lúc ấy khi bị đụng xe thì Phong Triển Nặc đã nhảy ra khỏi xe, không xảy ra chuyện gì lớn, cuối cùng hắn cứ lầm bầm lầu bầu mà nhắc đi nhắc lại, “Nhưng cậu ấy vẫn không liên lạc với cậu, điểm ấy tôi rất bội phục, cho dù có quan tâm một người như thế nào đi nữa thì cũng sẽ kiềm chế hành động của mình, cách ly những gì đang xảy ra trên người của cậu ấy với đối phương, ngay từ lần đầu thì tôi đã cảm thấy cái thằng nhóc đó không hề đơn giản.”
Người từng vài lần chặt đứt tình cảm cá nhân của mình thì làm sao sẽ đơn giản, đương nhiên nguyên nhân là vì trước kia bản thân hắn cũng không giao ra hết tình cảm, nhưng theo căn bản thì hiện tại Ian Noy cũng không thay đổi, vẫn là U Linh khiến người ta không hiểu, ngay cả chính mình mà cũng có thể vô tình.
Từ khi Phong Triển Nặc và Feston sống cùng nhau thì Bob cảm thấy càng hiểu Ian hơn trước kia, nhưng vẫn sẽ có loại cảm khái này.
Rắn mối là sát thủ, bỗng nhiên hắn cảm thấy chính mình nên nói cái gì đó, “Cho dù nhớ đến cỡ nào thì cậu ấy cũng không bấm số của anh, cho dù biết anh có thể sốt ruột nhưng vì an toàn của anh và của cậu ấy cho nên cậu ấy không liên lạc với anh, nhưng mà cậu ấy–”
“Hành động nhanh hơn, có lẽ còn không ăn không ngủ để cố gắng quét dọn sạch sẽ mọi chướng ngại vì để gấp rút trở về trong thời gian ngắn nhất.” Feston giơ tay lên ngăn cản Rắn mối nói tiếp.
Rắn mối cảm giác được một ánh mắt khó có thể xem nhẹ đang theo dõi hắn, Feston lạnh lùng nhìn hắn, “Không cần cậu giải thích cho tôi biết, tôi hiểu rõ hết thảy những gì thuộc về cậu ấy, hết thảy quyết định của cậu ấy, cậu cho là cậu có thể hiểu rõ cách làm của cậu ấy mà tôi có thể không hiểu được bởi vì tôi là một cảnh sát à?”
“Tuy rằng tôi sẽ mất hứng vì cách làm của cậu ấy nhưng chuyện này cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến tình cảm của chúng tôi, khi tôi quen biết cậu ấy thì cậu ấy chính là người như vậy, còn cậu….”
Ánh mắt bí hiểm của Feston xoay chuyển trên người của Rắn mối, tựa như một con chim ưng đang tìm thức ăn giữa đêm tối, “Cậu ấy không cần có thêm đồng bọn.”
“Muốn nói là bạn thì cậu ấy đã có Drim Glen, nhắc đến bạn đời thì cậu ấy đã có tôi, Rắn mối, người muốn tìm một đồng bọn không phải là cậu ấy mà là cậu, mấy ngày nay sống chết cùng nhau có lẽ sẽ làm cho cậu sinh ra ảo giác, giữa hai người sẽ có một loại tín nhiệm, cũng sẽ có ảo giác trở thành đồng bọn, nhưng với cậu ấy mà nói thì sự tồn tại của cậu chỉ dừng ở đó–”
Giống như không nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng dần dần cứng ngắc của Rắn mối, mặc kệ xuất phát từ lý do nào thì Feston cũng muốn nói cho rõ ràng, “Có phải trong lúc nguy cấp cậu ấy đã cứu cậu? Hay là khi giúp cậu thì đã mỉm cười với cậu? Cậu đồng cảm với cậu ấy bởi vì cậu ấy vốn có sức quyến rũ rất riêng, cậu ấy không giống người thường, làm cho người ta có cảm giác bị mê muội, muốn tiến đến để hiểu biết cậu ấy.”
Bob khép hờ mắt giống như đang ngủ, không có phản ứng gì đối với cuộc đối thoại của hai người, còn Rắn mối thì đứng thẳng tắp ở nơi đó, sát ý dần dần tràn ngập, Feston vẫn thản nhiên như tác phong vốn có của mình.
“Hiện tại cậu ấy đã trở lại, không cần bất luận kẻ nào giải thích hành động của cậu ấy cho tôi biết, những gì tôi muốn biết thì cậu ấy sẽ chính miệng nói cho tôi nghe, nhưng tôi vẫn phải cám ơn cậu vì đã giúp cậu ấy trong lúc cậu ấy cần giúp đỡ nhất, bởi vì khi đó không có tôi.” Feston giơ lên ly rượu Whisky ở trong tay, hắn cũng rót cho Rắn mối một ly.
Đôi mắt màu xanh xám của Rắn mối càng thêm u ám, đôi mắt tựa như biệt danh của hắn, đó là đôi mắt của động vật máu lạnh, chúng nó đang dừng trên người của Feston, “Tôi vẫn chưa nói hết, anh tưởng là cái gì anh cũng biết hay sao?”
“Tôi chưa hẳn là cái gì cũng biết, nhưng có rất nhiều chuyện thì tôi chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra, bởi vì tôi cũng từng là người bị cậu ấy hấp dẫn.” Feston chậm rãi uống cạn ly rượu, Rắn mối đột nhiên rút súng, nhưng một tiếng súng khác còn nhanh hơn cả hắn.
Trượt đến góc phòng, Rắn mối ôm lấy bàn tay, mùi máu tươi ẩm ướt bốc lên, không ngờ Feston cũng nhanh như vậy?!
Rắn mối xem Feston là một đặc vụ liên bang vĩ đại nhưng không ngờ Feston cũng có bản lĩnh như thế, cho dù hắn đã tận mắt nhìn thấy hành vi lớn mật của Feston ở trong tù. fynnz.wordpress.com
Một tay của Feston buông xuống ly rượu, tay còn lại cầm súng chỉa vào Rắn mối, “Bỏ đi, đợi cậu nghĩ ngơi hồi phục xong thì cậu mới có thể là đối thủ của tôi, hiện tại cậu chỉ có năng lực phô trương thanh thế mà thôi.”
Feston hoàn toàn không đặt Rắn mối vào trong mắt, mà người duy nhất có năng lực ngang ngửa với Feston lại đang mặc một chiếc quần dài rộng thùng thình mà đi ra khỏi phòng tắm, chỉ cần liếc mắt một cái liền đoán ra được chuyện gì.
Phong Triển Nặc nhặc khẩu súng của Rắn mối lên rồi chậm rãi nâng cổ tay, “Là Bạch quỷ bảo cậu làm như vậy à?”
Ánh mắt quen thuộc của tử thần, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy dấu vết của ý cười, nhưng sẽ nhanh chóng phát hiện bên dưới có bao nhiêu sát ý.
Rắn mối đè lại vết thương trên tay, lạnh lùng cười, “Cậu đã sớm phát hiện cho nên dọc đường mới cảnh giác như vậy, cậu hỏi tôi vì sao không ra tay chắc là vì cậu căn bản chưa cho tôi cơ hội để ra tay.”
“Nếu cậu tính làm như vậy thì cũng không phải không có cơ hội.” Mái tóc vẫn còn đang nhiễu nước, Phong Triển Nặc giật giật ngón tay, bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, “Thật xin lỗi, Feston, tôi đã giết người trên đường trở về.”
Hắn quay đầu lại mà nói như vậy, dường như rất đáng tiếc vì đã không làm được như hy vọng của Feston, lại giống như không hề để ý, Feston ném cho hắn một chiếc khăn lông, “Chẳng lẽ tôi còn yêu cầu cậu cho dù mình bị thương cũng không thể giết người hay sao? Đừng ngốc như vậy.”
Hắn không hỏi là Phong Triển Nặc có dùng súng của hắn hay không, đương nhiên là không, ở trong mắt của Feston thì người này vẫn là một sát thủ xảo quyệt và rất khôn ngoan.
Chụp được cái khăn rồi lau khô tóc, có thể nhìn thấy trên nửa thân người trần trụi của hắn có lưu lại vài vết dao nhợt nhạt, không cần cố kỵ Rắn mối, Feston ném khẩu súng trong tay của hắn cho con ma men già, “Bob, canh chừng cậu ta.”
Bob giống như đột nhiên tỉnh lại, lắc đầu tiếp nhận súng, “Hỏi nhanh lên đi, tôi còn phải trở về nữa, không có thời gian ở đây làm bảo mẫu đâu.”
“Chẳng phải anh xem diễn rất khoái trá hay sao?” Bob không thể phản bác.
Có người cần nghỉ ngơi đầy đủ, càng đừng nói là chấn thương thần kinh cột sốt của hắn vẫn chưa khỏi hẳn, đồng thời thể lực cũng bị tiêu hao quá độ, Phong Triển Nặc cũng không bạc đãi thân thể của mình, hắn ngã ra sau, “Cậu xuất hiện quá mức trùng hợp, tôi vẫn luôn đợi cậu ra tay, chẳng qua đã đến đây thì tôi thấy là cậu cũng chẳng còn cơ hội nào nữa, không bằng nói một chút nghe thử xem.”
Hắn nhìn Rắn mối, cũng không hỏi Rắn mối nguyên nhân mà Rắn mối không ra tay với hắn, có lẽ hắn đã sớm biết.
Feston dùng sức nhéo mạnh tay của Phong Triển Nặc, đi ra ngoài có vài ngày đã mang về một cái đuôi ngưỡng mộ, xem ra hắn không thể để cho người này thường xuyên chạy ra ngoài là tốt nhất.
“Bạch quỷ muốn tôi tìm cơ hội ra tay với cậu, nếu làm không được thì sẽ giết người quan trọng nhất của cậu, hắn đã chiêu mộ tôi, mà tôi cũng đã đồng ý.”
Rắn mối cũng biết rõ tình hình bất lợi cho hắn, hắn không cần thiết phải tiếp tục giữ bí mật.
Phong Triển Nặc nhếch môi, vẫn ngồi trên ghế với tư thế thoải mái, nụ cười kia lại làm cho người ta kiêng kị, “Là hắn muốn cậu giết Feston à?”
“Nghe nói cậu đã hủy đi thứ quan trọng nhất của hắn, hắn cũng muốn hủy đi thứ quan trọng nhất của cậu, như vậy mới công bằng.” Bị Bob dùng súng chỉa vào, Rắn mối trả lời vấn đề của Phong Triển Nặc một cách lưu loát.
Năm đó hắn phá hủy tổ chức của Bạch quỷ, tổ chức sát thủ phân tán đến khắp nơi trên thế giới, khi Bạch quỷ trở về rồi phát hiện thì đã quá muộn, hơn một chục tên quản lý đều bị giết, tư liệu cũng bị thiêu hủy, muốn triệu hồi đám sát thủ này cũng không phải chuyện dễ dàng.
Dựa theo tính cách của Bạch quỷ, mấy năm qua hắn không gây phiền phức cho Phong Triển Nặc có lẽ là vì thời cơ chưa đến hoặc là bị ai đó gây trở ngại.
“Cậu thật thẳng thắn.” Phong Triển Nặc có được đáp án, hắn bảo Bob buông súng xuống, Rắn mối có một chút bất ngờ, “Cậu không giết tôi?”
“Giết cậu chẳng phải việc gì khó, nhưng đây là nhà của tôi, tôi không muốn làm dơ thảm của mình.” Phong Triển Nặc khoanh tay, Rắn mối lộ ra sắc mặt lạnh lùng, Feston lại cảm thấy thú vị cho nên không xen vào.
“Trước tiên nói cho tôi biết vì sao cậu lại thẳng thắn như vậy, Bạch quỷ không cho cậu lợi ích gì hay sao?” Phong Triển Nặc tựa như đang tò mò, nhưng Rắn mối đoán là hắn chỉ không dễ dàng tin tưởng người khác mà thôi.
“Nếu muốn giết cậu thì tôi cũng phải trả giá đắt, tôi vẫn chưa muốn chết, Feston Kada cũng không dễ đối phó, tôi không thể vì tiền mà vứt bỏ cái mạng của mình được.” Rắn mối hừ cười một tiếng đầy khinh miệt, “Bạch quỷ xem nhẹ tôi, tôi không phải là công cụ giết người để hắn ta lợi dụng, nếu hắn không phải thật lòng muốn tôi gia nhập thì vì sao tôi phải bán mạng cho hắn.”
Đừng nhìn bộ dáng lạnh lùng của Rắn mối mà bị đánh lừa, hắn là người rất biết ứng biến theo hoàn cảnh, cũng cực kỳ thông minh, sau khi Feston vạch trần tâm tư của Rắn mối thì chỉ im lặng ngồi nghe, lúc này Feston gật đầu với Bob, ra hiệu cho Bob có thể buông súng xuống. fynnz810
“Cậu có thể đi được rồi.” Khi Rắn mối nghe thấy lời của Feston thì lập tức có một chút bất ngờ.
“Chỉ như vậy?” Hắn ở đây ăn uống, sau đó có ý đồ giết người, nhưng không chỉ thất bại mà lại còn bị thương, vậy mà đối phương vẫn để cho hắn rời đi, “Cứ như vậy mà để tôi đi hả?”
Lần này khác với lần biến mất ở bệnh viện, lần đó hắn biết đối phương nhất định sẽ gây rắc rối cho hắn nên tìm cơ hội rời đi, mà lần này lại tiếp tục rơi vào tay của bọn họ, còn bị chỉa súng, trước mặt ba người này, ngoại trừ Bob hơi yếu một chút thì U Linh Ian và Feston Kada cũng không dễ đối phó.
Nhưng bọn họ lại để cho hắn dễ dàng rời đi như vậy? Vẻ mặt ngỡ ngàng của Rắn mối viết ngay trên mặt.
“Không đi, chẳng lẽ cậu còn muốn ở lại ăn tối nữa hả?” Phong Triển Nặc nhìn vết thương trên tay của Rắn mối, “Nếu cậu còn muốn dùng tay của mình thì hiện tại nên lập tức rời đi chứ không phải đứng ở đây mà hỏi mấy câu vô nghĩa như vậy.”
Rắn mối bị Feston bắn bị thương, chỉ cần liếc mắt một cái thì Phong Triển Nặc liền nhìn ra thương thế nghiêm trọng cỡ nào, nếu chữa muộn một chút thì nói không chừng cánh tay của Rắn mối cũng sẽ bị tàn phế.
Nghe ra ý tứ của Phong Triển Nặc, kỳ thật nếu không quá mức chuyên tâm đề phòng bọn họ thì Rắn mối đã sớm nghĩ đến việc rời khỏi nơi này để chữa thương, hừ lạnh một tiếng, hắn ấn tay vào vết thương rồi rời đi.
Bob thấy mình ở lại cũng không làm gì, nhìn hai người ngồi trước mặt, hắn tính nói cái gì đó nhưng rốt cục lại thôi, sau khi nói tạm biệt thì liền rời đi.
Chỉ còn lại Phong Triển Nặc và Feston ở trong phòng, “Rắn mối sẽ đi gây rắc rối cho Bạch quỷ.” Sát thủ hiểu rất rõ suy nghĩ của sát thủ.
“Chẳng phải cậu muốn kết quả như vậy hay sao? Tôi mà còn không hiểu cậu thì không phải là tôi!” Feston cùng sóng vai ngồi với Phong Triển Nặc trên ghế sô pha, hai người nhìn nhau, lộ ra nụ cười chỉ có bọn họ mới hiểu ý nghĩa của nó.
Tha cho Rắn mối đương nhiên là có nguyên nhân, nguyên nhân này thì hắn và Phong Triển Nặc đều biết rõ, một sát thủ chuyên nghiệp hiểu biết suy nghĩ của một sát thủ chuyên nghiệp, một đặc vụ liên bang hiểu biết làm thế nào để tội phạm gặp rắc rối, hắn và Feston cùng làm ra một quyết định.
Không nói nhiều về chuyện của Rắn mối, sau khi tắm xong thì vẫn còn vắt khăn trên cổ, Phong Triển Nặc quan sát phòng khách một vòng, nhất thời hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, “Mới có vài ngày mã đã chịu không nổi rồi sao?”
Nhướng mày trêu chọc, trong mấy ngày hắn mất tin tức thì Feston cũng không có tâm tư chỉnh lại phòng ngủ, mặc dù vừa rồi đã thu dọn một chút nhưng vẫn còn nhìn thấy dấu vết hỗn độn.
“Như vậy có muốn tôi cũng mất tích vài ngày như vậy hay không, để xem cậu có cảm giác gì?” Feston ném xấp tư liệu ra phía sau, Phong Triển Nặc căn cứ theo giả thiết của hắn rồi tưởng tượng, nhưng ngay lập tức nhịn không được mà cau mày lại.
“Tôi nghĩ không ra nếu không có anh thì sẽ thế nào.” Hắn thốt ra, bỗng nhiên hiểu được chính mình đã quá ỷ lại vào Feston.
Nhìn thấy sắc mặt của Phong Triển Nặc hơi âm trầm, Feston đưa tay ấn lên chân của hắn, “Tôi nói rồi, tôi vẫn luôn ở bên cạnh cậu, nếu có một ngày cậu thật sự không thể đi được thì tôi sẽ là chân của cậu.”
…………..
P/S: bé Nặc bảo *nhà của tôi*, *thảm của tôi*, của vợ công chồng :>.
Bob đơn giản thuật lại toàn bộ quá trình, kỳ thật lúc ấy khi bị đụng xe thì Phong Triển Nặc đã nhảy ra khỏi xe, không xảy ra chuyện gì lớn, cuối cùng hắn cứ lầm bầm lầu bầu mà nhắc đi nhắc lại, “Nhưng cậu ấy vẫn không liên lạc với cậu, điểm ấy tôi rất bội phục, cho dù có quan tâm một người như thế nào đi nữa thì cũng sẽ kiềm chế hành động của mình, cách ly những gì đang xảy ra trên người của cậu ấy với đối phương, ngay từ lần đầu thì tôi đã cảm thấy cái thằng nhóc đó không hề đơn giản.”
Người từng vài lần chặt đứt tình cảm cá nhân của mình thì làm sao sẽ đơn giản, đương nhiên nguyên nhân là vì trước kia bản thân hắn cũng không giao ra hết tình cảm, nhưng theo căn bản thì hiện tại Ian Noy cũng không thay đổi, vẫn là U Linh khiến người ta không hiểu, ngay cả chính mình mà cũng có thể vô tình.
Từ khi Phong Triển Nặc và Feston sống cùng nhau thì Bob cảm thấy càng hiểu Ian hơn trước kia, nhưng vẫn sẽ có loại cảm khái này.
Rắn mối là sát thủ, bỗng nhiên hắn cảm thấy chính mình nên nói cái gì đó, “Cho dù nhớ đến cỡ nào thì cậu ấy cũng không bấm số của anh, cho dù biết anh có thể sốt ruột nhưng vì an toàn của anh và của cậu ấy cho nên cậu ấy không liên lạc với anh, nhưng mà cậu ấy–”
“Hành động nhanh hơn, có lẽ còn không ăn không ngủ để cố gắng quét dọn sạch sẽ mọi chướng ngại vì để gấp rút trở về trong thời gian ngắn nhất.” Feston giơ tay lên ngăn cản Rắn mối nói tiếp.
Rắn mối cảm giác được một ánh mắt khó có thể xem nhẹ đang theo dõi hắn, Feston lạnh lùng nhìn hắn, “Không cần cậu giải thích cho tôi biết, tôi hiểu rõ hết thảy những gì thuộc về cậu ấy, hết thảy quyết định của cậu ấy, cậu cho là cậu có thể hiểu rõ cách làm của cậu ấy mà tôi có thể không hiểu được bởi vì tôi là một cảnh sát à?”
“Tuy rằng tôi sẽ mất hứng vì cách làm của cậu ấy nhưng chuyện này cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến tình cảm của chúng tôi, khi tôi quen biết cậu ấy thì cậu ấy chính là người như vậy, còn cậu….”
Ánh mắt bí hiểm của Feston xoay chuyển trên người của Rắn mối, tựa như một con chim ưng đang tìm thức ăn giữa đêm tối, “Cậu ấy không cần có thêm đồng bọn.”
“Muốn nói là bạn thì cậu ấy đã có Drim Glen, nhắc đến bạn đời thì cậu ấy đã có tôi, Rắn mối, người muốn tìm một đồng bọn không phải là cậu ấy mà là cậu, mấy ngày nay sống chết cùng nhau có lẽ sẽ làm cho cậu sinh ra ảo giác, giữa hai người sẽ có một loại tín nhiệm, cũng sẽ có ảo giác trở thành đồng bọn, nhưng với cậu ấy mà nói thì sự tồn tại của cậu chỉ dừng ở đó–”
Giống như không nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng dần dần cứng ngắc của Rắn mối, mặc kệ xuất phát từ lý do nào thì Feston cũng muốn nói cho rõ ràng, “Có phải trong lúc nguy cấp cậu ấy đã cứu cậu? Hay là khi giúp cậu thì đã mỉm cười với cậu? Cậu đồng cảm với cậu ấy bởi vì cậu ấy vốn có sức quyến rũ rất riêng, cậu ấy không giống người thường, làm cho người ta có cảm giác bị mê muội, muốn tiến đến để hiểu biết cậu ấy.”
Bob khép hờ mắt giống như đang ngủ, không có phản ứng gì đối với cuộc đối thoại của hai người, còn Rắn mối thì đứng thẳng tắp ở nơi đó, sát ý dần dần tràn ngập, Feston vẫn thản nhiên như tác phong vốn có của mình.
“Hiện tại cậu ấy đã trở lại, không cần bất luận kẻ nào giải thích hành động của cậu ấy cho tôi biết, những gì tôi muốn biết thì cậu ấy sẽ chính miệng nói cho tôi nghe, nhưng tôi vẫn phải cám ơn cậu vì đã giúp cậu ấy trong lúc cậu ấy cần giúp đỡ nhất, bởi vì khi đó không có tôi.” Feston giơ lên ly rượu Whisky ở trong tay, hắn cũng rót cho Rắn mối một ly.
Đôi mắt màu xanh xám của Rắn mối càng thêm u ám, đôi mắt tựa như biệt danh của hắn, đó là đôi mắt của động vật máu lạnh, chúng nó đang dừng trên người của Feston, “Tôi vẫn chưa nói hết, anh tưởng là cái gì anh cũng biết hay sao?”
“Tôi chưa hẳn là cái gì cũng biết, nhưng có rất nhiều chuyện thì tôi chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra, bởi vì tôi cũng từng là người bị cậu ấy hấp dẫn.” Feston chậm rãi uống cạn ly rượu, Rắn mối đột nhiên rút súng, nhưng một tiếng súng khác còn nhanh hơn cả hắn.
Trượt đến góc phòng, Rắn mối ôm lấy bàn tay, mùi máu tươi ẩm ướt bốc lên, không ngờ Feston cũng nhanh như vậy?!
Rắn mối xem Feston là một đặc vụ liên bang vĩ đại nhưng không ngờ Feston cũng có bản lĩnh như thế, cho dù hắn đã tận mắt nhìn thấy hành vi lớn mật của Feston ở trong tù. fynnz.wordpress.com
Một tay của Feston buông xuống ly rượu, tay còn lại cầm súng chỉa vào Rắn mối, “Bỏ đi, đợi cậu nghĩ ngơi hồi phục xong thì cậu mới có thể là đối thủ của tôi, hiện tại cậu chỉ có năng lực phô trương thanh thế mà thôi.”
Feston hoàn toàn không đặt Rắn mối vào trong mắt, mà người duy nhất có năng lực ngang ngửa với Feston lại đang mặc một chiếc quần dài rộng thùng thình mà đi ra khỏi phòng tắm, chỉ cần liếc mắt một cái liền đoán ra được chuyện gì.
Phong Triển Nặc nhặc khẩu súng của Rắn mối lên rồi chậm rãi nâng cổ tay, “Là Bạch quỷ bảo cậu làm như vậy à?”
Ánh mắt quen thuộc của tử thần, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy dấu vết của ý cười, nhưng sẽ nhanh chóng phát hiện bên dưới có bao nhiêu sát ý.
Rắn mối đè lại vết thương trên tay, lạnh lùng cười, “Cậu đã sớm phát hiện cho nên dọc đường mới cảnh giác như vậy, cậu hỏi tôi vì sao không ra tay chắc là vì cậu căn bản chưa cho tôi cơ hội để ra tay.”
“Nếu cậu tính làm như vậy thì cũng không phải không có cơ hội.” Mái tóc vẫn còn đang nhiễu nước, Phong Triển Nặc giật giật ngón tay, bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, “Thật xin lỗi, Feston, tôi đã giết người trên đường trở về.”
Hắn quay đầu lại mà nói như vậy, dường như rất đáng tiếc vì đã không làm được như hy vọng của Feston, lại giống như không hề để ý, Feston ném cho hắn một chiếc khăn lông, “Chẳng lẽ tôi còn yêu cầu cậu cho dù mình bị thương cũng không thể giết người hay sao? Đừng ngốc như vậy.”
Hắn không hỏi là Phong Triển Nặc có dùng súng của hắn hay không, đương nhiên là không, ở trong mắt của Feston thì người này vẫn là một sát thủ xảo quyệt và rất khôn ngoan.
Chụp được cái khăn rồi lau khô tóc, có thể nhìn thấy trên nửa thân người trần trụi của hắn có lưu lại vài vết dao nhợt nhạt, không cần cố kỵ Rắn mối, Feston ném khẩu súng trong tay của hắn cho con ma men già, “Bob, canh chừng cậu ta.”
Bob giống như đột nhiên tỉnh lại, lắc đầu tiếp nhận súng, “Hỏi nhanh lên đi, tôi còn phải trở về nữa, không có thời gian ở đây làm bảo mẫu đâu.”
“Chẳng phải anh xem diễn rất khoái trá hay sao?” Bob không thể phản bác.
Có người cần nghỉ ngơi đầy đủ, càng đừng nói là chấn thương thần kinh cột sốt của hắn vẫn chưa khỏi hẳn, đồng thời thể lực cũng bị tiêu hao quá độ, Phong Triển Nặc cũng không bạc đãi thân thể của mình, hắn ngã ra sau, “Cậu xuất hiện quá mức trùng hợp, tôi vẫn luôn đợi cậu ra tay, chẳng qua đã đến đây thì tôi thấy là cậu cũng chẳng còn cơ hội nào nữa, không bằng nói một chút nghe thử xem.”
Hắn nhìn Rắn mối, cũng không hỏi Rắn mối nguyên nhân mà Rắn mối không ra tay với hắn, có lẽ hắn đã sớm biết.
Feston dùng sức nhéo mạnh tay của Phong Triển Nặc, đi ra ngoài có vài ngày đã mang về một cái đuôi ngưỡng mộ, xem ra hắn không thể để cho người này thường xuyên chạy ra ngoài là tốt nhất.
“Bạch quỷ muốn tôi tìm cơ hội ra tay với cậu, nếu làm không được thì sẽ giết người quan trọng nhất của cậu, hắn đã chiêu mộ tôi, mà tôi cũng đã đồng ý.”
Rắn mối cũng biết rõ tình hình bất lợi cho hắn, hắn không cần thiết phải tiếp tục giữ bí mật.
Phong Triển Nặc nhếch môi, vẫn ngồi trên ghế với tư thế thoải mái, nụ cười kia lại làm cho người ta kiêng kị, “Là hắn muốn cậu giết Feston à?”
“Nghe nói cậu đã hủy đi thứ quan trọng nhất của hắn, hắn cũng muốn hủy đi thứ quan trọng nhất của cậu, như vậy mới công bằng.” Bị Bob dùng súng chỉa vào, Rắn mối trả lời vấn đề của Phong Triển Nặc một cách lưu loát.
Năm đó hắn phá hủy tổ chức của Bạch quỷ, tổ chức sát thủ phân tán đến khắp nơi trên thế giới, khi Bạch quỷ trở về rồi phát hiện thì đã quá muộn, hơn một chục tên quản lý đều bị giết, tư liệu cũng bị thiêu hủy, muốn triệu hồi đám sát thủ này cũng không phải chuyện dễ dàng.
Dựa theo tính cách của Bạch quỷ, mấy năm qua hắn không gây phiền phức cho Phong Triển Nặc có lẽ là vì thời cơ chưa đến hoặc là bị ai đó gây trở ngại.
“Cậu thật thẳng thắn.” Phong Triển Nặc có được đáp án, hắn bảo Bob buông súng xuống, Rắn mối có một chút bất ngờ, “Cậu không giết tôi?”
“Giết cậu chẳng phải việc gì khó, nhưng đây là nhà của tôi, tôi không muốn làm dơ thảm của mình.” Phong Triển Nặc khoanh tay, Rắn mối lộ ra sắc mặt lạnh lùng, Feston lại cảm thấy thú vị cho nên không xen vào.
“Trước tiên nói cho tôi biết vì sao cậu lại thẳng thắn như vậy, Bạch quỷ không cho cậu lợi ích gì hay sao?” Phong Triển Nặc tựa như đang tò mò, nhưng Rắn mối đoán là hắn chỉ không dễ dàng tin tưởng người khác mà thôi.
“Nếu muốn giết cậu thì tôi cũng phải trả giá đắt, tôi vẫn chưa muốn chết, Feston Kada cũng không dễ đối phó, tôi không thể vì tiền mà vứt bỏ cái mạng của mình được.” Rắn mối hừ cười một tiếng đầy khinh miệt, “Bạch quỷ xem nhẹ tôi, tôi không phải là công cụ giết người để hắn ta lợi dụng, nếu hắn không phải thật lòng muốn tôi gia nhập thì vì sao tôi phải bán mạng cho hắn.”
Đừng nhìn bộ dáng lạnh lùng của Rắn mối mà bị đánh lừa, hắn là người rất biết ứng biến theo hoàn cảnh, cũng cực kỳ thông minh, sau khi Feston vạch trần tâm tư của Rắn mối thì chỉ im lặng ngồi nghe, lúc này Feston gật đầu với Bob, ra hiệu cho Bob có thể buông súng xuống. fynnz810
“Cậu có thể đi được rồi.” Khi Rắn mối nghe thấy lời của Feston thì lập tức có một chút bất ngờ.
“Chỉ như vậy?” Hắn ở đây ăn uống, sau đó có ý đồ giết người, nhưng không chỉ thất bại mà lại còn bị thương, vậy mà đối phương vẫn để cho hắn rời đi, “Cứ như vậy mà để tôi đi hả?”
Lần này khác với lần biến mất ở bệnh viện, lần đó hắn biết đối phương nhất định sẽ gây rắc rối cho hắn nên tìm cơ hội rời đi, mà lần này lại tiếp tục rơi vào tay của bọn họ, còn bị chỉa súng, trước mặt ba người này, ngoại trừ Bob hơi yếu một chút thì U Linh Ian và Feston Kada cũng không dễ đối phó.
Nhưng bọn họ lại để cho hắn dễ dàng rời đi như vậy? Vẻ mặt ngỡ ngàng của Rắn mối viết ngay trên mặt.
“Không đi, chẳng lẽ cậu còn muốn ở lại ăn tối nữa hả?” Phong Triển Nặc nhìn vết thương trên tay của Rắn mối, “Nếu cậu còn muốn dùng tay của mình thì hiện tại nên lập tức rời đi chứ không phải đứng ở đây mà hỏi mấy câu vô nghĩa như vậy.”
Rắn mối bị Feston bắn bị thương, chỉ cần liếc mắt một cái thì Phong Triển Nặc liền nhìn ra thương thế nghiêm trọng cỡ nào, nếu chữa muộn một chút thì nói không chừng cánh tay của Rắn mối cũng sẽ bị tàn phế.
Nghe ra ý tứ của Phong Triển Nặc, kỳ thật nếu không quá mức chuyên tâm đề phòng bọn họ thì Rắn mối đã sớm nghĩ đến việc rời khỏi nơi này để chữa thương, hừ lạnh một tiếng, hắn ấn tay vào vết thương rồi rời đi.
Bob thấy mình ở lại cũng không làm gì, nhìn hai người ngồi trước mặt, hắn tính nói cái gì đó nhưng rốt cục lại thôi, sau khi nói tạm biệt thì liền rời đi.
Chỉ còn lại Phong Triển Nặc và Feston ở trong phòng, “Rắn mối sẽ đi gây rắc rối cho Bạch quỷ.” Sát thủ hiểu rất rõ suy nghĩ của sát thủ.
“Chẳng phải cậu muốn kết quả như vậy hay sao? Tôi mà còn không hiểu cậu thì không phải là tôi!” Feston cùng sóng vai ngồi với Phong Triển Nặc trên ghế sô pha, hai người nhìn nhau, lộ ra nụ cười chỉ có bọn họ mới hiểu ý nghĩa của nó.
Tha cho Rắn mối đương nhiên là có nguyên nhân, nguyên nhân này thì hắn và Phong Triển Nặc đều biết rõ, một sát thủ chuyên nghiệp hiểu biết suy nghĩ của một sát thủ chuyên nghiệp, một đặc vụ liên bang hiểu biết làm thế nào để tội phạm gặp rắc rối, hắn và Feston cùng làm ra một quyết định.
Không nói nhiều về chuyện của Rắn mối, sau khi tắm xong thì vẫn còn vắt khăn trên cổ, Phong Triển Nặc quan sát phòng khách một vòng, nhất thời hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, “Mới có vài ngày mã đã chịu không nổi rồi sao?”
Nhướng mày trêu chọc, trong mấy ngày hắn mất tin tức thì Feston cũng không có tâm tư chỉnh lại phòng ngủ, mặc dù vừa rồi đã thu dọn một chút nhưng vẫn còn nhìn thấy dấu vết hỗn độn.
“Như vậy có muốn tôi cũng mất tích vài ngày như vậy hay không, để xem cậu có cảm giác gì?” Feston ném xấp tư liệu ra phía sau, Phong Triển Nặc căn cứ theo giả thiết của hắn rồi tưởng tượng, nhưng ngay lập tức nhịn không được mà cau mày lại.
“Tôi nghĩ không ra nếu không có anh thì sẽ thế nào.” Hắn thốt ra, bỗng nhiên hiểu được chính mình đã quá ỷ lại vào Feston.
Nhìn thấy sắc mặt của Phong Triển Nặc hơi âm trầm, Feston đưa tay ấn lên chân của hắn, “Tôi nói rồi, tôi vẫn luôn ở bên cạnh cậu, nếu có một ngày cậu thật sự không thể đi được thì tôi sẽ là chân của cậu.”
…………..
P/S: bé Nặc bảo *nhà của tôi*, *thảm của tôi*, của vợ công chồng :>.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.