Chương 2102: Giả Chết Thôi, Đúng Không?
Tinh Hà Dĩ Thậm
15/12/2022
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng phụ thân nói là tha thứ, nhưng lại giống như muốn giữ một đứa ở cung cấp tiền cho mình đánh bạc.
Từ đó về sau, ngày nào cũng ngược đãi đánh đập thê con.
Chỉ hơi không thuận ý một cái liền tay đấm chân đá, đánh “tiện nữ” đánh “con hoang”. Gã nghi ngờ Lý Sấu là con của gian phu kia.
Mẫu thân gã chịu không nổi tra tấn nữa, vào một buổi sáng sớm, sau khi làm cơm cho huynh đệ bọn họ thì nhảy xuống sông.
Trịnh Phì vẫn còn nhớ rõ, buổi sáng hôm ấy họ được ăn thịt kho tàu, ngon ngọt như ăn tết vậy. Mẫu thân nói, sau này lớn rồi kiếm được nhiều tiền là có thể ăn thịt kho tàu mỗi ngày.
Bà đi ra ngoài, đến khi quay lại đã được quấn trong chiếu rơm.
Gã vẫn còn nhỏ, cũng không biết chết là gì, chỉ là từ đó về sau, hai huynh đệ bọn họ chỉ sống với phụ thân.
Cái chết của mẫu thân giống như một cục đá rơi xuống nước, chỉ gợn lên chút sóng, nhưng chẳng mấy chốc nước đã lặng, chẳng có gì thay đổi.
Phụ thân không thay đổi, ngược lại còn trầm trọng hơn, có đôi khi nhớ ra thì mua hai cái màn thầu về, không nhớ ra thì mặc cho bọn họ bị đói, thường thường đánh Lý Sấu nhỏ tuổi đến mức toàn thân đầy vết thương.
Gã luôn tới hàng xóm xin cơm ăn, về sau hàng xóm thấy bọn họ thì đóng cửa.
Gã cũng không biết rốt cuộc Lý Sấu là con của ai, gã chỉ biết Lý Sấu là đệ đệ của gã.
Gã không dám ngăn cản phụ thân tàn bạo, chỉ biết khi đệ đệ bị đánh thì nhào tới dùng thân thể mình ngăn cản.
“Đánh con, đánh con, phụ thân đánh con đi. Con không sợ đau. Con thật sự không sợ, ha ha ha!”
Lần nào gã cũng cười như thế, gã còn nhớ lắm, trước kia phụ thân rất thích nhìn gã cười, nói gã béo rất đáng yêu, cười lên như cái bánh bao thịt.
Nhưng phụ thân của gã….
Thật sự đánh cả hai đứa bé.
Dùng nắm đấm, dùng đế giày, dùng gậy gỗ…
Thằng này là con bất hiếu, thằng kia là con hoang, cả hai đều là nghiệt chướng tiện phụ kia để lại để hại người. Nếu không, làm sao mình trời sinh đại tài lại ngã vào vò rượu, làm sao lại xui xẻo như thế.
Cho tới khi gã chín tuổi…
Gã cười cười đâm xuyên yết hầu phụ thân, mà cái kéo kia là đệ đệ đưa cho gã.
Bọn họ thoát khỏi cái nơi đó.
Về sau, gã vẫn chưa bao giờ có thể quên được ánh mắt của phụ thân khi ấy. Là cừu hận, là thống khổ, là oán độc, hay là thứ quỷ gì đó.
Vẫn luôn luôn nhìn chằm chằm vào gã.
Gã không sợ.
Gã không sợ đau, không sợ chết, không sợ phụ thân, cái gì cũng không sợ.
Gã mang họ Trịnh theo phụ thân, còn đệ đệ mang họ Lý của mẫu thân.
Đã bao nhiêu năm rồi?
Cái đuôi này dính bên mình bao nhiêu năm rồi? Cả hai đã cùng đi quãng đường rất dài, cùng làm rất nhiều chuyện, cùng chơi rất lâu…
Trịnh Phì cũng không biết tâm tình của mình lúc này là gì nữa.
Gã chỉ cảm thấy, trò chơi này không vui!
Quá là không vui!
Đây là trò chơi khiến gã không vui nhất cả đời này.
Gã không chú ý tới ánh mắt Yến Tử. Gã không cách nào chú ý tới.
Gã nhìn Lý Sấu đã không còn hơi thở, vẫn cảm thấy đây chỉ là trò đùa.
“Lý Lão Tứ, giả….ô ô ô, Giả chết thôi, đúng không?”
“Có phải giả chết không, sao ngươi không tới gần một chút xem thử xem?” Giọng nói của Khương Vọng vang lên.
Giọng nói này thật bình tĩnh, lại càng có vẻ chân thực, hữu lực.
Hắn là nói sự thật.
Lúc này Trịnh Phì mới quay đầu lại nhìn Khương Vọng đứng cách Lý Sấu không xa.
Nước mắt lập tức lăn ra.
“Ta muốn ăn thịt ngươi!”
Gã nói ra câu kinh khủng này bằng giọng điều của một đứa trẻ hờn dỗi. Gã kéo khảm đao ào tới tấn công như một bức tường thịt.
Không khí xung quanh đều móp méo vang lên tiếng xì xì, một sức mạnh kinh khủng đang sôi trào.
Gã khóc rất thương tâm, rất khó chịu, mắt mũi nhăn túm lại thành một.
Mà Khương Vọng vẫn không đổi sắc rút kiếm đón lấy.
Trong lòng không có tí cảm xúc thương cảm nào.
Hắn không quan tâm tình cảm của Trịnh Phì và Lý Sấu sâu đậm bao nhiêu, không quan tâm bọn họ nghĩ thế nào, cũng giống như xưa nay Trịnh Phì và Lý Sấu cũng không quan tâm tới cảm giác của người khác.
Hắn chỉ biết là, cái ác thuần túy nhất, sẽ chết triệt để nhất.
Hắn không nương tay, cũng sẽ không run tay.
Giữa lằn ranh sống chết, hắn muốn nhân ma này hoàn toàn nằm bên chữ “chết”!
Đao minh kiếm rít, trong Loạn Thạch Cốc như kim qua thiết mã, như thiên quân xông lên.
Kiếm của Khương Vọng như thu thủy minh nguyệt, đao của Trịnh Phì như đại giang đại hà.
Đao và kiếm va vào nhau phát ra tiếng vang dữ dằn.
Cả người cả kiếm của Khương Vọng đều bị chém bay!
Người giữa không trung, phun ra một ngụm máu tươi.
Trái tim của hắn đã vỡ, hoàn toàn là bằng vào thể phách tu sĩ tạm dùng thông thiên cung trấn áp, cưỡng ép dùng đạo nguyên duy trì vận chuyển máu.
Đối mặt với Trịnh Phì đã triển khai toàn bộ chiến lực, căn bản hắn không ngăn được.
Lần này đụng nhau trực tiếp, toàn thân hắn bị ném bay.
Bị lực ép cực nặng, cơ bắp đều khẽ run.
Đây là biểu hiện của một loại đau đớn, cũng là một cách tản bớt áp lực.
Một phần lực lượng chạy về, Khương Vọng không ngừng xác nhận trạng thái thân thể mình bất chấp đau đớn.
Ngũ phủ hải, thông thiên cung, cơ bắp, gân cốt…
Cho đến lúc này, ngoài trừ nội phủ thứ năm còn đang thăm dò, gian phòng của bốn tòa nội phủ còn lại đều đang hiện số ba ngàn.
Động sát tự thân, như hiểu vũ trụ.
Kể cả thân thể huyền bí vẫn phải thăm dò sau, nhưng so với tu sĩ cùng cảnh thì Khương Vọng hoàn toàn có thể tự phụ nói mình hơn rất nhiều.
Chỉ có hiểu rõ Trịnh Phì, đồng thời có cảm giác và phán đoán rõ ràng với bản thân, hắn mới dám lợi dụng thần thông Ác Báo phản kích xuyên một kiếm vào bụng thẳng đến thiên địa cô đảo.
Một khắc đao này chém ra, hắn tung bay giữa không trung như lá rời cành, tay cũng kéo lại trường kiếm.
Thân thể còn đang bay ngược bỗng nhiên dừng lại giữa không trung, xoay một cái, như giao long chuyển mình, một kiếm thăng minh nguyệt, kiếm khí bạo diệu mà ra, thế như tương tư khởi.
Lấy một thức Tương Tư kiếm chém Yến Tử!
Yến Tử đang tới gần sợ hãi cả kinh, đạo thuật đã chuẩn bị xong cũng tản ra, thân hình thoắt một cái đã biến thành tàn ảnh tản ra tán loạn, căn bản không có dũng khí đối sát.
Cảm giác sợ hãi không ngừng khắc sâu hơn.
Nhưng phụ thân nói là tha thứ, nhưng lại giống như muốn giữ một đứa ở cung cấp tiền cho mình đánh bạc.
Từ đó về sau, ngày nào cũng ngược đãi đánh đập thê con.
Chỉ hơi không thuận ý một cái liền tay đấm chân đá, đánh “tiện nữ” đánh “con hoang”. Gã nghi ngờ Lý Sấu là con của gian phu kia.
Mẫu thân gã chịu không nổi tra tấn nữa, vào một buổi sáng sớm, sau khi làm cơm cho huynh đệ bọn họ thì nhảy xuống sông.
Trịnh Phì vẫn còn nhớ rõ, buổi sáng hôm ấy họ được ăn thịt kho tàu, ngon ngọt như ăn tết vậy. Mẫu thân nói, sau này lớn rồi kiếm được nhiều tiền là có thể ăn thịt kho tàu mỗi ngày.
Bà đi ra ngoài, đến khi quay lại đã được quấn trong chiếu rơm.
Gã vẫn còn nhỏ, cũng không biết chết là gì, chỉ là từ đó về sau, hai huynh đệ bọn họ chỉ sống với phụ thân.
Cái chết của mẫu thân giống như một cục đá rơi xuống nước, chỉ gợn lên chút sóng, nhưng chẳng mấy chốc nước đã lặng, chẳng có gì thay đổi.
Phụ thân không thay đổi, ngược lại còn trầm trọng hơn, có đôi khi nhớ ra thì mua hai cái màn thầu về, không nhớ ra thì mặc cho bọn họ bị đói, thường thường đánh Lý Sấu nhỏ tuổi đến mức toàn thân đầy vết thương.
Gã luôn tới hàng xóm xin cơm ăn, về sau hàng xóm thấy bọn họ thì đóng cửa.
Gã cũng không biết rốt cuộc Lý Sấu là con của ai, gã chỉ biết Lý Sấu là đệ đệ của gã.
Gã không dám ngăn cản phụ thân tàn bạo, chỉ biết khi đệ đệ bị đánh thì nhào tới dùng thân thể mình ngăn cản.
“Đánh con, đánh con, phụ thân đánh con đi. Con không sợ đau. Con thật sự không sợ, ha ha ha!”
Lần nào gã cũng cười như thế, gã còn nhớ lắm, trước kia phụ thân rất thích nhìn gã cười, nói gã béo rất đáng yêu, cười lên như cái bánh bao thịt.
Nhưng phụ thân của gã….
Thật sự đánh cả hai đứa bé.
Dùng nắm đấm, dùng đế giày, dùng gậy gỗ…
Thằng này là con bất hiếu, thằng kia là con hoang, cả hai đều là nghiệt chướng tiện phụ kia để lại để hại người. Nếu không, làm sao mình trời sinh đại tài lại ngã vào vò rượu, làm sao lại xui xẻo như thế.
Cho tới khi gã chín tuổi…
Gã cười cười đâm xuyên yết hầu phụ thân, mà cái kéo kia là đệ đệ đưa cho gã.
Bọn họ thoát khỏi cái nơi đó.
Về sau, gã vẫn chưa bao giờ có thể quên được ánh mắt của phụ thân khi ấy. Là cừu hận, là thống khổ, là oán độc, hay là thứ quỷ gì đó.
Vẫn luôn luôn nhìn chằm chằm vào gã.
Gã không sợ.
Gã không sợ đau, không sợ chết, không sợ phụ thân, cái gì cũng không sợ.
Gã mang họ Trịnh theo phụ thân, còn đệ đệ mang họ Lý của mẫu thân.
Đã bao nhiêu năm rồi?
Cái đuôi này dính bên mình bao nhiêu năm rồi? Cả hai đã cùng đi quãng đường rất dài, cùng làm rất nhiều chuyện, cùng chơi rất lâu…
Trịnh Phì cũng không biết tâm tình của mình lúc này là gì nữa.
Gã chỉ cảm thấy, trò chơi này không vui!
Quá là không vui!
Đây là trò chơi khiến gã không vui nhất cả đời này.
Gã không chú ý tới ánh mắt Yến Tử. Gã không cách nào chú ý tới.
Gã nhìn Lý Sấu đã không còn hơi thở, vẫn cảm thấy đây chỉ là trò đùa.
“Lý Lão Tứ, giả….ô ô ô, Giả chết thôi, đúng không?”
“Có phải giả chết không, sao ngươi không tới gần một chút xem thử xem?” Giọng nói của Khương Vọng vang lên.
Giọng nói này thật bình tĩnh, lại càng có vẻ chân thực, hữu lực.
Hắn là nói sự thật.
Lúc này Trịnh Phì mới quay đầu lại nhìn Khương Vọng đứng cách Lý Sấu không xa.
Nước mắt lập tức lăn ra.
“Ta muốn ăn thịt ngươi!”
Gã nói ra câu kinh khủng này bằng giọng điều của một đứa trẻ hờn dỗi. Gã kéo khảm đao ào tới tấn công như một bức tường thịt.
Không khí xung quanh đều móp méo vang lên tiếng xì xì, một sức mạnh kinh khủng đang sôi trào.
Gã khóc rất thương tâm, rất khó chịu, mắt mũi nhăn túm lại thành một.
Mà Khương Vọng vẫn không đổi sắc rút kiếm đón lấy.
Trong lòng không có tí cảm xúc thương cảm nào.
Hắn không quan tâm tình cảm của Trịnh Phì và Lý Sấu sâu đậm bao nhiêu, không quan tâm bọn họ nghĩ thế nào, cũng giống như xưa nay Trịnh Phì và Lý Sấu cũng không quan tâm tới cảm giác của người khác.
Hắn chỉ biết là, cái ác thuần túy nhất, sẽ chết triệt để nhất.
Hắn không nương tay, cũng sẽ không run tay.
Giữa lằn ranh sống chết, hắn muốn nhân ma này hoàn toàn nằm bên chữ “chết”!
Đao minh kiếm rít, trong Loạn Thạch Cốc như kim qua thiết mã, như thiên quân xông lên.
Kiếm của Khương Vọng như thu thủy minh nguyệt, đao của Trịnh Phì như đại giang đại hà.
Đao và kiếm va vào nhau phát ra tiếng vang dữ dằn.
Cả người cả kiếm của Khương Vọng đều bị chém bay!
Người giữa không trung, phun ra một ngụm máu tươi.
Trái tim của hắn đã vỡ, hoàn toàn là bằng vào thể phách tu sĩ tạm dùng thông thiên cung trấn áp, cưỡng ép dùng đạo nguyên duy trì vận chuyển máu.
Đối mặt với Trịnh Phì đã triển khai toàn bộ chiến lực, căn bản hắn không ngăn được.
Lần này đụng nhau trực tiếp, toàn thân hắn bị ném bay.
Bị lực ép cực nặng, cơ bắp đều khẽ run.
Đây là biểu hiện của một loại đau đớn, cũng là một cách tản bớt áp lực.
Một phần lực lượng chạy về, Khương Vọng không ngừng xác nhận trạng thái thân thể mình bất chấp đau đớn.
Ngũ phủ hải, thông thiên cung, cơ bắp, gân cốt…
Cho đến lúc này, ngoài trừ nội phủ thứ năm còn đang thăm dò, gian phòng của bốn tòa nội phủ còn lại đều đang hiện số ba ngàn.
Động sát tự thân, như hiểu vũ trụ.
Kể cả thân thể huyền bí vẫn phải thăm dò sau, nhưng so với tu sĩ cùng cảnh thì Khương Vọng hoàn toàn có thể tự phụ nói mình hơn rất nhiều.
Chỉ có hiểu rõ Trịnh Phì, đồng thời có cảm giác và phán đoán rõ ràng với bản thân, hắn mới dám lợi dụng thần thông Ác Báo phản kích xuyên một kiếm vào bụng thẳng đến thiên địa cô đảo.
Một khắc đao này chém ra, hắn tung bay giữa không trung như lá rời cành, tay cũng kéo lại trường kiếm.
Thân thể còn đang bay ngược bỗng nhiên dừng lại giữa không trung, xoay một cái, như giao long chuyển mình, một kiếm thăng minh nguyệt, kiếm khí bạo diệu mà ra, thế như tương tư khởi.
Lấy một thức Tương Tư kiếm chém Yến Tử!
Yến Tử đang tới gần sợ hãi cả kinh, đạo thuật đã chuẩn bị xong cũng tản ra, thân hình thoắt một cái đã biến thành tàn ảnh tản ra tán loạn, căn bản không có dũng khí đối sát.
Cảm giác sợ hãi không ngừng khắc sâu hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.