Xiềng Xích Dịu Dàng

Chương 4: Ngày Cuối Tuần Của Mèo Con

Hàn Băng Mộc Gia

19/10/2016

CHƯƠNG 4: NGÀY CUỐI TUẦN CỦA MÈO CON

Ánh sáng nhu hòa bao phủ trên gương mặt Tu, Tu giật giật thân thể, chạm vào một mảnh ấm áp, y mở đôi mắt còn đang nhập nhèm ra, nhìn thấy một đôi mắt đen thẳm lóe sáng ở phía đối diện.

.

Dựa theo màu sắc đen thẳm của đôi mắt xem ra chủ nhân đã tỉnh dậy từ sớm, hiện dùng một tay chồng nằm nghiêng bên cạnh người Tu, có chút hưng phấn chăm chú nhìn lên mặt Tu.

.

“Ngài Thu Sơn…” Tu nhẹ giọng thì thầm bên gối từng chữ trong tên người kia.

.

Thu Sơn mỉm cười xoa mái tóc đen nhánh mềm mại của Tu, đưa tay ôm chặt lấy eo Tu: “Bộ dáng ngươi ngủ thật đáng yêu, như một con mèo con dịu ngoan.”

.

Tu có chút ngượng ngùng mà vùi đầu vào trong lòng ngực trần của Thu Sơn, hít thở mùi cơ thể đầy nam tính nhàn nhạt phả ra của hắn, nghiêng đầu thoáng nhìn ra ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ, nhẹ giọng hỏi: “Xin lỗi, tôi ngủ thật lâu sao?”

.

“Không sao cả, mấy ngày nay ngươi cực khổ nhiều rồi, quả thật nên nghỉ ngơi thật nhiều.”

.

Thu Sơn dùng bàn tay to nâng mặt Tu lên, ngón tay nhẹ nhàng chà lên cánh môi mỏng ửng đỏ. Tu cảm nhận được ánh mắt nóng cháy của Thu Sơn, thế là chậm rãi nhắm mắt lại. từng nụ hôn nhè nhẹ như chuồn chuồn lướt nước rơi xuống má, lên trán, lên vành tai, cả gương mặt, êm ái như một cái lông chim nhẹ chạm qua, ấm áp như mặt trời ban trưa.

.

Đôi môi tịch mịch không khỏi hé ra một chút, không một tiếng động nhưng khát khao không thể kể xiết.

.

Một mảnh ướt át ấm nóng cuối cùng cũng bao phủ lên đôi môi Tu, Thu Sơn ôm lấy eo Tu xoay người đem Tu lật nằm xuống giường, ngón tay khẽ vuốt ve làn da mềm mịn của Tu. Tu lặng lẽ he hé đôi mắt còn đang mê li thành một khe nhỏ, khuôn mặt của Thu Sơn ở gần ngay trước mắt làm cho hai gò má y không khỏi ửng hồng. Vô luận có da thịt tương thân bao nhiêu lần đi nữa, kích tình cùng phóng túng, mỗi lần Thu Sơn đến gần đều có thể làm cho trống ngực Tu đập liên hồi. Thu Sơn thoáng mở miệng, thay thế vào đó là một nụ hôn sâu nồng nàn. Đầu lưỡi ướt nóng khiêu khích từng điểm mẫn cảm trong vòm họng Tu, cơn ngứa ngáy khó nhịn dụ dỗ Tu không nhịn được mà chủ động vươn đầu lưỡi qua cùng nhau quấn quít. Tiếng thở dốc nặng nề giao hòa vào nhau, nước miếng từ khóe miệng chảy xuống, bị Thu Sơn dùng đầu lưỡi liếm láp, rồi lại rong ruổi về trong miệng Tu. Tu vòng tay ôm lấy cổ Thu Sơn, hưởng thụ cảm giác hạnh phúc từ trong ái ngữ lặng lẽ chạy khắp toàn thân.

.

Cảm giác vừa tỉnh lại trong ngày cuối tuần được giam giữ trong những nụ hôn, ấm áp đến mức khiến cho người ta hít thở không thông.

.

Triển lãm sủng vật mấy ngày trước làm cho thể xác lẫn tinh thần của Thu Sơn cùng Tu uể oải không thôi, nhưng ngoài ý muốn đã phá vỡ được rào cản giữa hai người. Để Thu Sơn ôm chặt lấy Tu, nói hi vọng Tu trở thành sủng vật của duy nhất một mình hắn, tuyên thệ lòng trung thành làm cho Tu hạnh phúc đến quên cả hô hấp. Đây là ngày cuối tuần đầu tiên khi Thu Sơn cùng Tu vừa mới kết nối tâm hồn với nhau, ngủ dậy thì cũng đã sắp trưa, thời gian còn lại đều rất quí giá.

.

Trải qua nụ hôn thật dài, Thu Sơn dùng chính vòm ngực của mình đè xuống ngực Tu, cắn vào vành tai Tu hỏi: “Hôm nay muốn làm gì không, có muốn đi đâu chơi không?”

.

“Không muốn đi đâu cả,” Tu cảm thụ nhịp tim của hai người còn chưa bình tĩnh trở lại, vẫn không nỡ mở mắt ra, “Chỉ cần có thể bên cạnh ngài Thu Sơn, cho dù

ở nhà cả ngày thì tôi vẫn rất vui vẻ.”

.

“Giống y như là mèo con lười biếng nằm trên đùi ông già phơi nắng cả ngày hử?”

.

“Ngài Thu Sơn còn chưa có già mà! Bất quá,” Tu vội vàng phản bác, rồi lại cúi đầu, dừng một chút, ngẩng đầu nhìn vào mắt Thu Sơn nói, “Tôi muốn trở thành một sủng vật ưu tú, tôi không muốn làm cho ngài Thu Sơn thất vọng. Đối với ngài có rất nhiều điều chưa hiểu… Cho nên, làm ơn dạy dỗ tôi, nói cho tôi biết sủng vật có những qui củ như thế nào, tôi nhất định sẽ cố gắng học tập!”

.

Thu Sơn cười khẽ một tiếng, liếm láp lỗ tai Tu, đem thanh âm rót vào trong tai: “Chức vụ của sủng vật không phải chớp mắt là có thể học ngay được. Ta nói rồi, không cần phải gấp gáp thay đổi. Hôm nay ta chỉ cần một con mèo con, nguyện ý làm mèo con một ngày với ta không, Tu?”

.

Tu cho tới bây giờ không cách nào cự tuyệt yêu cầu của Thu Sơn, thanh âm của hắn luôn ôn nhu như thế, giống như là ma chú đầu độc cả thể xác lẫn linh hồn Tu. Tu gật đầu như rối gỗ: “Tôi nguyện ý.”

.

Thu Sơn hưng phấn hôn lên khóe mắt Tu, nói: “Nếu là mèo con, vậy thì phải có bộ dáng của mèo con, trong ngày hôm nay ngươi chỉ có thể dùng tứ chi để đi lại như mèo con, phải hoàn toàn nghe theo lệnh của chủ nhân, hiểu chưa?”

.

Tu chớp mắt mấy cái, gật đầu thuận theo.

.

“Như vậy, theo ta lại đây.”

.

Thu Sơn tốc chăn lên, hôm nay trời không nóng lắm, ánh sáng ấm áp rọi qua rèn cửa sổ bao phủ lên cơ thể trần trụi của hai người, phản chiếu màu sắc khỏe mạnh của làn da người Phương Đông đặc thù. Thu Sơn đi tới bên cạnh tủ đồ, lấy áo sơ mi cùng quần Jean mặc vào. Khác với kiểu đẹp trai khi mặc âu phục đi làm, bộ đồ đơn giản này có vẻ tùy tiện, nhưng lại khiến người ta nhịn không được muốn đến gần.

.

Tu từ trên giường bò xuống, lấy tay cùng đầu gối bò đến sát bên chân Thu Sơn, quì trên nền nhà như mèo ngoan làm nũng với chủ nhân mà đem mặt thân mật cọ cọ nhẹ nhàng lên đùi Thu Sơn.

.

“Thật sự là ngoan ngoãn làm cho người ta yêu thương.” Thu Sơn tán thưởng sờ sờ cổ Tu, “Mèo con thì không cần quần áo, nhưng phải có một đôi tai cùng một cái đuôi.”

.

Nói xong, Thu Sơn đem một đôi tai mèo đeo lên đầu Tu. Lỗ tai làm bằng lông mịn hồng hồng mềm mềm, đáng yêu đến mê người. Thu Sơn lại từ trong tủ đồ lấy ra một cái đuôi dài khoảng nửa mét, cái đuôi lộng lẫy màu vàng rơm mềm mại, đầu kia của cái đuôi, có một vật thể dài khoảng 10cm, đường kính to tương đương với trái banh bóng bàn được đúc thành hình dương khối làm bằng cao su. Vừa nhìn thì liền biết, cái “đuôi” này phải sử dụng như thế nào.

.

“Lại đây, tự mình mang đuôi vào đi.” Thu Sơn đem cái đuôi đưa cho Tu, ôn nhu ra lệnh.

.

Tu nhận lấy cái đuôi dài từ trong tay chủ nhân, khẽ vuốt qua lớp lông bóng mượt, sau đó cầm lấy phần cứng cuối đuôi, vươn đầu lưỡi cẩn thận liếm láp. Một lượng lớn nước miếng rất nhanh đã thấm ướt bề mặt dương khối, Tu cúi người xuống, nâng mông lên, đem nó để ở giữa cúc huyệt của mình, chậm rãi đẩy vào trong. Dương khối cũng không trơn trượt lắm từ từ chui vào trong động khẩu, động khẩu nhỏ hẹp chậm rãi bị căng ra, mặc dù có nước miếng bôi trơn, cũng từng tiếp nhận đồ vật thô hơn, nhưng Tu lại như trước không có đủ sức để đem vật thể cứng rắn kia cắm vào sâu trong hậu đình của mình.

.

“Ngài Thu Sơn…” Tu cắn môi dưới, quay đầu lại cầu xin trợ giúp.

.

Thu Sơn thế nhưng lại khoanh tay đứng một bên, lắc đầu: “Không, đây là đuôi của ngươi, ngươi phải tự mình mang vào.”

.

Không chiếm được trợ giúp, Tu không thể không dùng bả vai chống đỡ cơ thể, vòng một tay ra sau tách cánh mông của mình ra, cố gắng khai mở cúc huyệt của mình. Sau đó cắn răng một cái, hai tay dùng sức đẩy mạnh vật kia vào trong.

.

“Uhm…” Thông đạo nhỏ hẹp trong chớp mắt tiếp nhận dị vật tạo nên cảm giác chèn ép, làm cho Tu không khỏi rên nhẹ. Phần thô nhất đã chen được vào trong cúc huyệt, toàn bộ phần còn lại cũng chui vào trong cơ thể Tu, chỉ chừa lại một cái đuôi mềm mại bên ngoài cơ thể.

.

“Bé ngoan, làm rất tốt. Nhìn cái đuôi này xem, giống như là từ sau người ngươi mọc dài ra, cực kì xinh đẹp. Bất quá,” Thu Sơn cầm lên một cái remote điều khiển từ xa, nhẹ nhàng ấn lên một cái nút, “Chuyển động một chút thì cái đuôi lại càng đáng yêu hơn.”

.

“A… a…” Dị vật cắm trong cơ thể Tu đột nhiên nhúc nhích, khuấy đảo nội bích Tu, hơn nữa mang theo cái đuôi dài bên ngoài chuyển động như là một vật thể sống đang không ngừng đong đưa.

.

Thu Sơn thưởng thức cái đuôi của Tu không ngừng lúc lắc, rồi lại lấy ra một sợi xích nối với vòng da đeo cổ màu đen. Vòng da kiểu này Tu đã đừng mang qua, Thu Sơn hình như vẫn rất thưởng thức bộ dáng Tu đeo vòng cổ, mà Tu cũng hết sức vui thích tiếp nhận – trói buộc của vòng cổ giống như là tuyên bố quyền sở hữu cá nhân, Tu thật cam lòng nguyện ý được Thu Sơn giam giữ.

.

Tu duỗi dài cổ, để cho Thu Sơn đem vòng da đeo lên cổ mình.

.

“Ngươi quả nhiên rất hợp với màu đen.” Thu Sơn cài khóa của vòng cổ lại thật chắc chắn, từ trên nhìn xuống đánh giá Tu một lượt, “A, còn chưa giống lắm.”

.

Nói xong, Thu Sơn lại tìm từ trong tủ đồ ra một món gì đó nhỏ nhỏ, cầm trong lòng bàn tay đưa đến trước mặt Tu.

.

“Đây là?” Tu nhìn thứ kia trong tay Thu Sơn, hỏi.

.

“Chính là lục lạc. Mèo con đeo lục lạc thì mới là sủng vật chứ.” Thu Sơn trả lời

.

“Nhưng mà, cái này…”

.

Cái này quả thật là một cái lục lạc, nhưng không phải là cái lục lạc bình thưởng sủng vật hay đeo ở cổ. Trên cái lục lạc này có một khoen bạc, mà trên cái khoen lại có một sợi xích bạc tinh tế, đầu kia của xích bạc gắn theo một cái giống như cái đinh mũ dài chừng khoảng một ngón tay. Châm vào cũng không đau, bình thản tỏa ra ánh sáng bạc.

.

“Muốn biết lục lạc này dùng như thế nào sao? Để ta giúp ngươi đi.” Thu Sơn ngồi xổm trước mặt Tu, cầm theo lục lạc cười ôn nhu như cũ.

.

Nhìn vật thể tinh xảo này, Tu cảm thấy phân thân của mình dâng lên một cỗ hưng phấn, liền ngẩng đầu lên như là có chút chờ mong. Tu ngoan ngoãn đem hai chân tách ra hai bên, để cho nơi riêng tư của mình hoàn toàn phơi bày trước mặt Thu Sơn. Tùy ý Thu Sơn cầm lấy nơi riêng tư ấy lên, nhẹ nhàng nhào nặn hai quả cầu bên dưới, sau đó thì xoa xoa âm hành, dùng móng tay nhẹ nhàng nhéo nhéo thịt mềm nơi linh khẩu. Ngọc hành không hề phòng bị liền hưng phấn đứng lên nhanh chóng, dần dần trở nên cứng rắn. Thu Sơn xoay đinh bạc, nhắm ngay linh khẩu chậm rãi đem nó cắm vào phân thân thẳng đứng của Tu.

.

“Uhm!” Cảm giác đau đớn truyền từ nơi yếu ớt, làm cho cơ thể Tu theo phản xạ mà run lên, ôm lấy cánh tay Thu Sơn.

.

“Đừng nhúc nhích, nếu như không muốn bị thương, thì phải ngoan ngoãn nha.”

.

Thu Sơn ôn hòa nhắc nhở, nhưng động tác trên tay cũng không có ngưng lại.

.

Dựa theo sự xâm nhập của đinh bạc, cảm giác đau như xé càng ngày càng mãnh liệt, mà ngón tay Thu Sơn không ngừng vân vê ở nơi riêng tư lại mang đến thật nhiều khoái cảm, sự kích thích trong đau đớn sau đó càng có vẻ kịch liệt hơn, miêu tả sinh động khát vọng phóng thích của dục vọng, lại đột nhiên bị áp chế – Thu Sơn đem khoen bạc đeo vào phân thân Tu, sau đó điều chỉnh kích thước để nó có thể siết chặt lấy âm hành. Khoen bạc thít chặt vào lớp da trên phân thân, Tu đau đến trào nước mắt.

.

“Làm sủng vật, trước khi chủ nhân cho phép thì không được tùy tiện phát tiết.” Lục lạc đã đeo xong, Thu Sơn đứng dậy, nhìn Tu đang chịu đựng thống khổ, nói.

.

“Ngài Thu Sơn… Cầu xin ngài…” Tu đau đến nói không được trọn vẹn cả câu, lại không dám tự mình cởi bỏ trói buộc nơi phân thân.

.

“Nhận được quà của chủ nhân, không nên tỏ vẻ cảm kích sao?” Thu Sơn dùng ngón chân nhẹ nhàng chọc ghẹo phân thân của Tu, lục lạc đính trên khoen bạc đeo trên phân thân chuyển động, phát ra tiếng vang trong trẻo.

.

Tu cúi đầu rưng rưng, cố nén dục vọng đang bùng phát, vươn đầu lưỡi liếm ngón chân Thu Sơn, một bên nói: “Chủ nhân, cảm ơn, cảm ơn quà tặng của chủ nhân…”

.

“Chỉ cần ngươi không có tự hưng phấn khi ta chưa cho phép, sẽ không bị kẹp đau.” Thu Sơn đợn Tu liếm hết cả hai chân mình, mới sờ sờ đầu Tu an ủi, cầm sợi xích nối với vòng cổ, “Vậy bây giờ, chúng ta ra ngoài phòng khách thôi. Cũng tới giờ chuẩn bị cơm trưa rồi.”

.

“Dạ, chủ nhân.”

.

Tu cúi đầu thuận theo, đi theo phía sau Thu Sơn, dùng tứ chi chống đỡ gian nan bò về phía phòng khách. Lỗ tai làm bằng lông mềm cũng run rẩy theo, cái đuôi dài quét trên mặt đất, phần gốc đuôi kèm dị vật nhét trong cơ thể Tu, không ngừng khuấy đảo nội bích trong hậu huyệt. Mà lục lạc đeo nơi riêng tư, bởi vì động tác bò đi mà không ngừng rung động, không ngừng nhắc nhở Tu, mình bây giờ chính là sủng vật của chủ nhân.

.

Tu thep Thu Sơn đi vào phòng khách, Thu Sơn ngồi xuống ghế salon, nhìn xung quanh một chút, cũng sắp đến trưa, thế là cầm lấy điện thoại gọi đồ ăn. Tu nằm dưới chân Thu Sơn, đem mặt tựa vào bắp chân hắn.

.

Đây là một đôi chân rất sạch sẽ, mỗi ngón chân đều rất sạch cùng móng chân được cắt tỉa kĩ càng, khiến cho Tu không nhịn được mà hôn lên. Thu Sơn để mặc Tu hôn chân mình, đuỗi một chân đạp lên đầu tu, dùng lòng bàn chân vuốt ve tóc Tu, men theo đường cong của sống lưng mà mơn trớn, xoa nắn đến hai cánh mông vểnh cao, sau đó dùng ngón chân chọc ghẹo cái đuôi dài giữa hai chân.

.

Cái đuôi nối với dị vật cứng ngắc nằm bên trong cơ thể, khiến cho nó càng thêm vùng vẫy kịch liệt trong hậu đình, Tu không nhịn được “Uhm” lên một tiếng.

.

Thu Sơn chẳng những không có dừng lại, ngược lại dùng chân đạp người Tu xuống, để cho Tu nằm dưới nền nhà, một chân dẫm lên mặt y, ngón chân khai mở đôi môi đang chuẩn bị rên rỉ. Tu nâng ngón chân của chủ nhân lên, chăm chú liếm mút từng kẽ chân một. Chân còn lại thì đạp lên ngực Tu, chà xát hai thù du hồng hồng trước ngực. Từng đợt kích thích như bị điện giật truyền đến thần kinh Tu, đầu nhũ rất nhanh chóng dựng đứng.



.

“Sao vậy, ngón chân cũng có thể làm cho ngươi hưng phấn sao, bé con *** loạn này.” Thu Sơn cười vũ nhục, “Ngươi xem, chỉ đạp đầu nhũ ngươi có một chút, phía dưới cũng có phản ứng rồi kìa.”

.

Nói xong, Thu Sơn đem chân di xuống hạ thể Tu, đạp lên phân thân cùng hai quả cầu. Trái ngược với ngón tay linh hoạt, ngón chân chạm vào có hơi chút thô lỗ hơn, khiến cho tôn nghiêm làm người đều bị dẫm nát dưới lòng bàn chân Thu Sơn, hoàn toàn bị coi như là

động vật mà đối xử cùng sỉ nhục lại mang đến thật nhiều khoái cảm bạo liệt.

.

“Nói cho chủ nhân, bé con, nói cho ta biết ngươi thích chân chủ nhân không?” Thu Sơn hỏi.

.

Cơ thể không nghe theo điều khiển mà tự vùng vẫy, Tu không dám chậm trễ tiếp tục mút chân Thu Sơn, cố hết sức mà nói ra vài chữ: “Dạ thích… Chủ nhân…”

.

“Muốn ta làm thế nào?”

.

Muốn được đối xử thật thô lỗ, muốn được lăng nhục cùng chà đạp thật nhiều, chỉ cần chủ nhân cao hứng, y nguyện ý thừa nhận thật nhiều thống khổ, mượn điều đó mà hưởng thụ khoái ý mang đến sau đó. Nhưng Tu nói không nên lời, y ôm lấy bàn chân Thu Sơn dính đầy nước miếng của mình áp lên mặt, ánh mắt nhìn theo tràn đầy khao khát.

.

“Không muốn nói sao?” Thu Sơn bất mãn mà nhấc chân ra khỏi mèo con, đứng dậy đi đến bàn TV.

.

“Không, chủ nhân…” Nhìn bóng lưng Thu Sơn rời đi, như là sủng vật bị bỏ rơi liền cuống quít hết cả lên. Dục hỏa nơi hạ thể đã dấy lên, phân thân dần dần bành trước bắt đầu bị khoen bạc trói buộc, đau đớn khó nhịn, mà cảm giác tịch mịch khi bị chủ nhân bỏ rơi làm cho y kinh hãi.

.

Tu bò đến bên chân chủ nhân, ôm lấy gấu quần chủ nhân khẩn cầu: “Ngài làm ơn… Làm ơn hãy chà đạp tôi thật thô lỗ, chủ nhân… Đừng ghét bỏ tôi, đừng vứt bỏ tôi…”

.

“Ngươi thật sự nguyện ý để cho ta muốn gì làm nấy sao?” Thu Sơn hỏi.

.

“Dạ đúng, chủ nhân… Chỉ cần có thể làm cho chủ nhân cao hứng…” Tu cúi đầu nhỏ giọng đáp, trong ***g ngực đau thắt, sợ bị chủ nhân vứt bỏ.

.

“Như vậy, ngẩng đầu lên, lặp lại một lần nữa.”

.

Tu ngẩng đầu, nhìn thấy trong tay Thu Sơn không biết khi nào đã có thêm một cái camera, màn hình đen thui đang đối diện với mình. Thu Sơn mở TV ở bên cạnh lên, điều chỉnh kênh, trên màn hình tinh thể lỏng thật lớn lập tức xuất hiện khuôn mặt Tu đang bị dục vọng ăn mòn thật lớn. Trên người có thêm một đôi tai mèo cùng cái đuôi, hèn mọn nằm rạp trên mặt đất mặc cho người chà đạp dưới chân, cũng không biết xấu hổ mà bày ra ánh mắt khát vọng đầy hưng phấn.

.

“Ui, cái này…” Tu nhìn thấy trên màn hình TV bộ dáng chật vật không chịu được của mình, có chút sợ hãi nhìn về Thu Sơn.

.

“Nhìn vào máy quay nói lại một lần nữa,” Thu Sơn dùng ngón chân khều phân thân Tu làm cho lục lạc chuyển động phát ra tiếng đinh đinh đang đang, một tay kéo sợi xích nối với vòng cổ, “Nói, ngươi muốn ta làm như thế nào?”

.

“Chủ nhân… Cái này… Tôi…” Tu nhất thời đỏ bừng mặt, trong lòng giãy dụa không biết làm sao có thể đứng trước máy quay nói ra lời đáng xấu hổ.

“Vừa mới đáp ứng với ta cái gì, như thế nào lại đổi ý nhanh vậy?” Thu Sơn nhíu mày, nói: “Ta không cần sủng vật không biết nghe lời.”

.

“Không, không phải mà!” Tu mặc dù không tình nguyện, nhưng làm cho Thu Sơn tức giận thì còn sợ hơn rất nhiều, y đành phải nhắm mắt lại, ấp a ấp úng nói: “Chủ nhân, cầu xin ngài…”

.

“Mở to hai mắt ra, nhìn vào máy quay rồi nói!” Thu Sơn cắt ngang lời Tu, ra lệnh.

.

Tu đành phải mở mắt ra, mặt mũi đỏ bừng, trong hốc mắt còn đong đầy nước mắt ngượng ngùng. Thông qua máy quay, TV đem giọng nói của Tu khuếch đại lên vang vang trong phòng khách: “Chủ nhân… Cầu xin ngài thật thô lỗ… Vũ nhục tôi… Chà đạp tôi…”

.

“Bé ngoan, ta sẽ thỏa mãn ngươi.” Thu Sơn hài lòng mà ngồi trở lại ghế salon, đem camera đặt đối diện với Tu, “Lại đây.”

.

Tu kéo theo xiềng xích cùng cái đuôi thật dài, nương theo tiếng lục lạc trong trẻo nhìn thẳng vào máy quay bò đến chân Thu Sơn. Dục hỏa đang thiêu đốt hành hạ Tu, y thở dồn dập đứt quãng nhìn về phía chủ nhân.

.

Nhưng Thu Sơn lại không nhanh không chậm ra lệnh: “Nằm xuống, nâng mông lên.”

.

Tu ngoan ngoãn làm theo, đem mặt kề sát xuống nền nhà, đem cái mông cùng đuôi xỏ xuyên vào trong nâng lên cao cao, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của chủ nhân. Một chân của Thu Sơn đạp lên mặt Tu, đưa camera đến trước mặt, để cho vẻ mặt Tu đang bị lăng nhục cùng ánh mắt không thể ẩn dấu hiện ra trên màn hình TV

.

“Trả lời ta, ngươi bây giờ đang làm cái gì?” Thu Sơn hỏi.

.

“Tôi… Đang được chủ nhân… Dẫm đạp dưới chân…” Mỗi một từ nói ra Tu đều cảm thấy rất hỗ thẹn. Y đành phải không ngừng tự nhắc nhở mình, mình là sủng vật của chủ nhân.

.

“Thích chân của chủ nhân không?”

.

“Dạ thích.” Tu trả lời chi tiết.

.

“Thích thì liền liếm nhiều chút đi.” Thu Sơn nhấc chân, duỗi đến bên miệng Tu.

.

Tu ngậm lấy ngón chân của chủ nhân, đôi môi mềm mại không ngừng mút vào, đầu lưỡi đong đưa dò xét vào từng kẽ chân, cẩn thận liếm láp. Kiểu lấy lòng xấu hổ thế này nhưng lại làm cho Tu cảm thấy thỏa mãn. Vị trí của sủng vật chính là nằm dưới chân chủ nhân, thành kính lấy lòng cùng một lòng ngưỡng mộ, vì mình có thể trở thành đồ vật của chủ nhân chính là hạnh phúc và vinh quang nhất.

.

“Xem TV đi, nói cho ta biết ngươi nhìn thấy cái gì.” Camera trong tay Thu Sơn không hề rời đi.

.

Tu gian nan quay đầu nhìn về phía TV, trên màn hình là hình ảnh mình đang trần truồng nằm sấp trên mặt đất, hèn mọn liếm lát từng ngón chân của Thu Sơn. Lỗ tai trên đầu có chút rung rinh, cái đuôi nơi hậu đình cũng tùy theo động tác bên trong cơ thể mà nhẹ nhàng đong đưa, thỉnh thoảng làm cho lục lạc nơi hạ thể chuyển động phát ra âm thanh trong trẻo.

.

“Tôi đang liếm… Chân của chủ nhân…” Tu thỏ thẻ nói. Đem tôn nghiêm cuối cùng của con người cùng luân lí gạt qua một bên, bây giờ bản thân mình chỉ là một sủng vật của chủ nhân, vui vẻ chơi đùa với cái đuôi khiến cho chủ nhân vui.

.

Thu Sơn hài lòng rút chân về, đạp lên cánh mông vểnh cao của Tu, một tay hắn cầm lấy đuôi Tu, hỏi: “Đây là cái gì?”

.

“Dạ đây là đuôi của tôi, thưa chủ nhân.”

.

Thu Sơn chỉnh camera hướng ngay vào giữa cúc huyệt nối với cái đuôi: “Lại nhìn xem, tiểu cúc hoa của ngươi có màu gì?”

.

Tu nhìn về màn hình, chưa từng nhìn thấy hậu đình của mình, thông qua camera mà có thể nhìn thấy hình ảnh thật rõ ràng. cúc huyệt gắt gao ngậm chặt cái đuôi, thịt mềm xung quanh bởi vì cọ xát mà hơi ửng hồng lên.

.

“Dạ màu hồng… màu hồng nhạt…”

.

Bởi vì nơi tư mật không những lõa lồ mà còn được phóng to trước mặt, làm cho Tu mắc cỡ đến đỏ bừng hết mặt. Nhưng Thu Sơn cũng không có ý định buông tha cho y, hơn nữa lại càng lấn lướt ra sức chà đạp trái tim Tu.

.

“Đừng để cho ta phải đặt câu hỏi tiếp, tự mình nói ra đi, ta đang làm gì với ngươi.”

.

“Dạ chân của chủ nhân, đạp lên… mông của tôi…” Tu nhìn màn hình, cho dù khó có thể mở miệng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nói ra bản thân đang được Thu Sơn lăng nhục như thế nào, “Ngón chân… Ngón chân của chủ nhân đang đá vào… vào trứng của tôi… Bây giờ lại đang… Đang chuẩn bị đùa giỡ với… với…”

.

Ngón chân Thu Sơn không ngừng đùa bỡn phân thân của Tu, nhẹ nhàng đạp lên, lăn qua lăn lại, phân thân Tu cuối cùng không nhịn được mà dựng đứng thẳng lên, khoen bạc đeo xung quanh hung hăng siết lại, đau đến mức Tu phải tự cắn vào ngón tay của mình.

.

“Sao lại cắn ngón tay vậy, đã đói bụng rồi sao?” Thu Sơn biết rõ rồi còn hỏi, “Nếu không ta cho ngươi ăn trước một chút?”

.

Mặc dù vốn là một câu hỏi, không đợi Tu trả lời, Thu Sơn liền dùng một chân đạp mông Tu xuống, một tay nắm lấy đuôi của Tu, chậm rãi rút ra.

.

“A -”

.

Tu la hoảng lên. Khi cái dương khối dính với cái đuôi còn đang nhúc nhích bị kéo ra hơn phân nửa, Thu Sơn thình lình giật mạnh, đem thứ cứng ngắc căng đầy trong hậu đình kia rút ra khỏi cơ thể. Hậu đình ban đầu căng tràn đột nhiên trống rỗng, một luồng khí lạnh lùa vào trong cơ thể, mật huyệt bị căn ra còn chưa kịp co rút lại, động khẩu khép mở, phun ra khí tức ẩm ướt cùng *** mĩ.

.

Thu Sơn từ trên bàn trà cầm lây một quả táo xanh đưa đến bên miệng, cắn nhẹ một cái: “Táo xanh thật sự rất tươi và ngon, ngươi có muốn nếm thử không?”

.

Nói xong, liền đem trái táo được cắn một miếng nhét vào trong cúc huyệt của Tu, hậu đình vừa mới được cái đuôi khuếch trương nên thuận lợi nuốt chửng toàn bộ trái táo xanh.

.

“Uh, ăn hết rồi, xem ra một trái là không đủ với ngươi đâu.”

.

Thu Sơn lại cầm lấy một trái, tiếp tục nhét vào trong hạ thể Tu. Tu cắn môi dưới cố nén cơn đau đớn, thông qua màn hình TV nhìn Thu Sơn đem mớ táo xanh nhét vào trong cơ thể mình. Nhét được đến trái thứ ba, thông đạo nhỏ hẹp đã không còn cách nào chứa đựng thêm nữa. Dị vật xâm lấn khiến hậu đình sinh ra cảm giác bài xích mãnh liệt, trái táo thứ ba vừa mới nhét vào hậu đình đã bị cúc huyệt co bóp tống ra rớt xuống đất.

.

“Sao vậy, không thích sao?” Thu Sơn vỗ vỗ mông Tu, hỏi.

.

“Không… Chủ nhân…” Tu ngọ ngoạy thân thể, “Tôi muốn chủ nhân…”

.

“Muốn cái gì, nói rõ một chút.”

.

“Tôi không cần táo xanh, cầu xin chủ nhân…” Tu nhìn thấy trong màn hình, là một con vật bé nhỏ không biết xấu hổ đang lắc lư cái mông, thỉnh cầu chủ nhân, “Cầu xin chủ nhân tiến vào trong cơ thể tôi…”

.

“Thật sự là tiểu gia khỏa thành khẩn.” Thu Sơn cười nói, “Phun táo xanh ra đi.”

.

Tu vội vàng nín thở, cố gắng đem táo xanh đang kẹt sâu trong hậu đình đẩy ra ngoài. Mồ hôi trong suốt ứa ra trên da, tản mát ra mùi thơm tự nhiên của cơ thể. Khi những trái táo xanh được tống ra khỏi cơ thể, Tu đã thấm đầy mồ hôi.

.

“Nhìn tiểu huyệt rối tinh rối mù của ngươi kìa, xem ra không cần bôi trơn rồi.:

.



Nói xong, Thu Sơn kéo khóa quần, để cho phân thân to lớn đã sớm cứng rắn đặt trước hậu đình Tu, đem chất lỏng tràn ra đỉnh linh khẩu vẽ loạn lên động khẩu, liền nắm lấy cánh mông Tu thúc mạnh vào sâu trong cúc huyệt.

.

“Uhm…”

.

Mặc dù cúc huyệt đã được khuếch trương, nhưng kích thước côn thịt của Thu Sơn vẫn như cũ làm cho Tu có chút ăn không tiêu. Không lạnh như băng như các khí cụ khác, phân thân nóng cháy kia giống như một lưỡi dao sắc bén, không ngừng tận tình quất tống vào hậu huyệt. Tu nhắm mắt lại, hưởng thụ khoái cảm khi thân thể bị xỏ xuyên đâm thủng. Đột nhiên cần cổ chợt căng ra, Thu Sơn siết chặt sợi xích nối với vòng cổ khiến cho hơi thở vốn đã rối loạn của Tu trở nên càng khó khăn hơn, khiến cho Tu như là ngựa con bị chủ nhân kéo chặt dây cương phải ngẩng cao đầu lên.

.

“Nhìn màn hình! Nói, ngươi nhìn thấy cái gì?” Thu Sơn kéo sợi xích, để cho hạ thể dính thật chặt với Tu, một tay túm lấy tóc Tu kéo đầu y xoay về phía TV

.

“A… Chủ nhân đang, đang cưỡi trên người tôi… Cầm lấy xiềng xích của tôi… Ngài, côn thịt của ngài đang cắm vào

mông tôi…” Mặt Tu áp xuống nền nhà lạnh băng, cơ thể bị dục hỏa thiêu đốt, Thu Sơn lần nữa mãnh liệt đâm sâu vào trong cơ thể Tu đã sắp hỏng tới nơi, “Uhm… A… Nóng quá… Không được… Chủ nhân, cầu xin ngài… Để cho tôi…

Nước miếng từ trong miệng Tu chảy ra, Tu mê loạn nhìn thấy mình trong màn hình không ngừng đong đưa cơ thể *** loạn, dùng lời nói vỡ nát cầu xin chủ nhân cho phép mình giải phóng.

.

“Không, còn chưa được… Nhẫn nại một chút nữa…”

.

Thu Sơn thả camera ra, hai tay ôm lấy eo Tu, dùng dương khối sưng to tráng kiện khiến người khác sợ hãi kia đâm mạnh vào trong mị thịt mềm mại nơi nội bích, lần sau lại tàn nhẫn hơn lần trước cứ thế nhắm thẳng vào trong cơ thể Tu.

.

“A không, chậm một chút… Uhm… Lớn quá… Cơ thể bị xé rách mất…” Qui đầu cực đại không chút lưu tình đâm thẳng vào tràng ruột, Tu đau đến khóc nấc lên cầu xin tha thứ.

.

Thu Sơn siết chặt xiềng xích trên cổ Tu, nói trong hơi thở đứt quãng: “Sủng vật không có tư cách nói không với chủ nhân, hơn nữa, cơ thể *** đãng của ngươi rõ ràng bị chà đạp thật hung hăng mới có thể hưng phấn được mà?”

.

“Uhm… A a…” Tu mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Thu Sơn càng thô lỗ chà đạp thân thể y bao nhiêu, đau đớn kịch liệt lại càng mang theo khoái cảm trào lên cuồn cuộn, Tu sướng đến chết đi sống lại.

.

“Chủ nhân… Uhm… Cầu xin ngài… Không được… Tôi…”

.

Tu quì trên mặt đất, cơ thể nương theo tiết tấu của Thu Sơn mà lắc lư, mị thịt bên trong cúc huyệt ôm lấy hung khí đang xâm lấn, ướt át ấm nóng đói khát mút lấy dương khối nóng rực của Thu Sơn.

.

“A, Tu, chặt quá… Thật sướng!”

,

Thu Sơn kích động mà gầm nhẹ lên, dùng đầu ngón tay cởi bỏ khóa trên khoen bạc đeo trên phân thân Tu, đồng thời cũng rút đinh bạc đang cắm vào phân thân ra, đem một cỗ chất lỏng nóng rực bắn vào cơ thể Tu. Ái dịch nóng cháy bắn vào nội bích, Tu trong nháy mắt như bị hỏa thiêu, dục vọng sôi trào cực điểm. Tu hét lên một tiếng, đem dịch thể của mình phun xuống nền nhà.

.

“Ngươi làm dơ nền nhà rồi, bé con.” Ngực Thu Sơn vẫn còn phập phồng kịch liệt, kích tình mãnh liệt vừa rồi còn chưa có lui bước, nói.

.

“Dạ, xin lỗi…”

.

Tu thở đứt quãng, cúi đầu vươn lưỡi liếm đi dịch thể của mình bắn ra trên nền nhà. Thu Sơn chậm rãi rời khỏi cơ thể Tu, chỉnh sửa lại quần áo, một bên nhìn Tu liếm dịch thể trên nền nhà, một bên nâng chân lên, đem ngón chân luồng vào cúc huyệt mới bị mình tàn phá bừa bãi, đem dòng chất lỏng màu trắng đục đang trang điểm cho mị thịt đỏ bừng nơi động khẩu bịt lại ép quay về trong huyệt động.

.

“Ăn ngon không?” Thu Sơn dùng ngón chân chà đạp hậu đình Tu, hỏi.

.

“Dạ, chủ nhân, rất ngon ạ…” Tu chịu đựng ngón chân Thu Sơn xâm phạm cúc huyện của mình, ngoan ngoãn trả lời, nuốt nuốt nước miếng còn mang theo mùi dịch thể xuống dưới.

.

Đinh đoong –

.

Lúc này, chuông cửa vang lên.

.

“A, xem ra là thức ăn ta đặt đã được đưa đến rồi.”

.

Thu Sơn rút ngón chân lại, cầm đinh bạc xỏ vào trong phân thân Tu, đồng thời đem khoen bạc đeo lại vào phân thân, cầm lấy cái đuôi mèo nhét trở vào trong hạ thể Tu, đem dịch thể của mình lưu giữ trong cơ thể Tu.

.

“Ái dịch ta tặng cho ngươi, cần phải hưởng dụng kĩ lưỡng.” Thu Sơn lấy ngón tay chỉnh đuôi mèo, đem sợi xích nối với vòng cổ cột vào một chân ghế salon, sau đó lại đẩy mấy trái táo nhét vào cơ thể Tu lúc nãy đến trước mặt, “Ăn đồ ăn của ngươi đi, ta đi mở cửa, ngươi phải ngoan ngoãn đợi sau ghế salon, không cho phép tạo ra bất kì tiếng động nào, nghe chưa?”

.

Táo xanh dính theo mùi thơm thoang thoảng của cơ thể, Tu ngoan ngoãn há miệng cắn, miếng táo kẹt trong miệng tước đoạt đi năng lực nói chuyện của Tu, Tu nghiêng đầu ngồi trên nền nhà sau salon ăn táo.

.

Ngoài cửa vọng đến tiếng nói xa lạ, nhân viên giao hàng tận nơi là một thanh niên còn trẻ tuổi, chỉ nghe thấy tiếng trao đổi xã giao của hắn với Thu Sơn, một mặt đem đồ ăn vào trong.

.

“Vui lòng đưa đồ ăn vào trong bếp dùm.” Thu Sơn nói.

.

“Vâng vâng.” Nhân viên giao hàng nhiệt tình trả lời, đi ngang qua phòng khách vào trong nhà bếp.

.

Tiếng bước chân dần dần tới gần ghế salon, Tu co người lại, liều mạng nằm sấp xuống thật thấp, sợ bị người ngoài phát hiện ra bộ dáng của mình.

.

“Đinh đang đinh đang đinh dang -”

.

Một loạt tiếng lục lạc trong trẻo vang ra từ phía sau salon, Tu thầm kêu một tiếng không tốt! Không nghĩ tới sẽ làm động tới lục lạc đeo ở phân thân.

.

“Uy, anh nuôi sủng vật sao?” Nhân viên giao hàng dừng chân ở phòng khách.

.

Tu Sợ đến ngừng thở, không dám nhúc nhích thêm.

.

“Cái đuôi rất đẹp!” Nhân viên giao hàng khen.

.

Ối, cái đuôi? Tu nhìn lại, lúc này mới phát hiện cái đuôi của mình còn lòi ra bên ngoài ghế salon, có chút nhúc nhích, dựa theo chuyển động của dương khối trong cơ thể. Không xong! Tu vội vàng kéo cái đuôi dài của mình vào trong thành ghế salon, ôm chặt vào trong ngực, chỉ hi vọng nhân viên giao hàng kia đi nhanh lên một chút.

.

Đáng tiếc nhân viên giao hàng trẻ tuổi hiển nhiên đối với “Cái đuôi xinh đẹp” của động vật mà cảm thấy hết sức hứng thú, tự mình bước lại gần ghế salon: “Là của con gì vậy? Mèo sao?”

.

Cầu xin ngươi đừng tới đây! Tu nghĩ muốn trốn, nhưng xiền xích trên cổ đã cột chặt với chân ghế salon, không cách nào thoát ra được, ngược lại còn làm cho tiếng lục lạc vang lên càng nhiều. Vừa nghĩ đến bộ dạng này bị người khác nhìn thấy, Tu liền kinh hãi không thôi.

.

Tu bối rối ôm đầu, đụng trúng hai lỗ tai mèo mềm mại, nằm sấp trên mặt đất run rẩy. Chủ nhân, cứu tôi!

.

“Anh kia.” Thu Sơn thình lình gọi nhân viên giao hàng.

.

Bước chân của nhân viên giao hàng đến trước ghế salon liền dừng lại.

.

“Vui lòng đem thức ăn của tôi vào trong bếp, tôi không muốn cá tôi mua bị chết.” Lời nói của Thu Sơn hết sức lịch sự nhưng không hề có một chút độ ấm toát ra.

.

“Oh, đúng vậy đúng vậy, thật xin lỗi!” Nhân viên giao hàng chợt nhớ đến công việc của mình, vội vàng đem thức ăn vào trong bếp.

.

Oa, được cứu rồi… Tu từ sau lưng ghế len lén nhìn theo bóng nhân viên giao hàng rời đi, mới dám thở phào một hơi thật dài. Vừa mới quay đầu lại, liền nhìn thấy Thu Sơn đứng ở sau quan sát mình, vì ngược sáng mà đem Tu bao bọc trong cái bóng của mình.

.

“Chủ nhân…” Trong lòng Tu run lên, nhả miếng táo xanh trong miệng ra, thẻ thọt gọi chủ nhân.

.

“Ngươi dám làm ra tiếng động, câu dẫn người khác!” Trong lời nói của Thu Sơn mang theo một tia tức giận pha lẫn lạnh lẽo.

.

“Không, tôi không dám…” Tu vội vàng ôm lấy gấu quần chủa nhân, giải thích.

.

“Lại còn mạnh miệng!” Một chân Thu Sơn đạp mặt Tu xuống nền nhà, “Ngươi liền muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dáng *** đãng này của ngươi phải không?”

.

Từ sau cuộc triển lãm sủng vật trở về, độc chiếm của Thu Sơn đối với Tu càng lúc càng mãnh liệt, gần như là bá đạo. Gặp phải bất cứ tình huống gì mà có xu hướng phải chia xẻ với người khác cũng đều có thể làm cho hắn tức giận.

.

“Xin lỗi… Chủ nhân…” Trong lòng Tu chợt cảm thấy lạnh lẽo. Thì ra làm một sủng vật, chỉ có thể làm cho chủ nhân cao hứng mới có thể cảm nhận được giá trị của mình, thì ra nhìn thấy chủ nhân tức giận, bản thân lại có thể thống khổ đến như vậy.

.

“Ngươi có tin ta sẽ đem ngươi cột vào hành lang công cộng, để cho tất cả mọi người tha hồ thưởng thức?”

.

“Không, không cần!” Tu gấp đến độ trào nước mắt, “Cầu xin ngài trừng phạt tôi, chủ nhân… Chỉ cần đừng vứt bỏ tôi… Bất cứ trừng phạt nào tôi cũng nguyện ý…”

.

Chỉ muốn trở thành sủng vật của duy nhất một mình Thu Sơn, chỉ muốn là của duy nhất một mình hắn. Thân thể của mình, bộ dáng đến mình cũng phải cảm thấy thẹn, ngoại trừ chủ nhân, không muốn để bất kì ai nhìn thấy. Không, không muốn!

.

“Được rồi, đây chính là ngươi nói đó.”

.

Thu Sơn từ trong bếp lấy ra một bịch đựng cá còn sống đặt mua khi nãy, bốc lấy một con, nói:

.

“Ta định nấu canh cá, bất quá hình như mua hơi nhiều cá, để cho ngươi ăn một con đi.”

.

Tu nhìn con cá dài chừng cổ tay đang không ngừng giãy dụa trong tay Thu Sơn, có chút sợ hãi. Y đương nhiên biết Thu Sơn nói “ăn” là để cho chỗ nào “ăn”, nhưng y nguyện ý tiếp nhận, đây là trừng phạt của chủ nhân dành cho y. Chủ nhân đồng ý trừng phạt y, nói rõ còn chưa có vứt bỏ y, điều này làm cho Tu cảm thấy mừng rỡ.

.

[Hành động nguy hiểm cao, làm ơn đừng bắt chước]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xiềng Xích Dịu Dàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook