Chương 12: Huynh cứ phải như vậy?
Khánh An
20/11/2021
"Không thích hợp? Không thích hợp ở đâu?" Hắn chợt sấn người tiến lên, giơ tay ấn lên bả vai đơn bạc của nàng, hô hấp dồn dập, ánh mắt ửng đỏ: "A Uyển, rốt cuộc ta đối với nàng không được ở điểm nào, nàng phải đối xử với ta như vậy? Mảy may không nhớ phần tình cảm qua lại, không giữ lại dù chỉ một chút!"
Đối diện với tố cáo của hắn, Lâm Uyển không có hành động gì, chỉ im lặng một lát, rồi nhấp môi nói: "Lời này của huynh sai rồi. Chuyện giữa nam nữ, vốn là ngươi tình ta nguyện, chưa nói tới ai có lỗi với ai. Bá Kỳ, lúc đầu ta và huynh gặp gỡ, đôi bên đều có chung nhận thức rằng hợp thì tụ, không hợp thì tan. Đến bây giờ, nếu phải tan, vậy hãy tan triệt để, đừng giữ lại chút dây dưa nào nữa."
Lồng ngực Tấn Trừ phập phồng kịch liệt.
Tựa như không thể tin được lời tuyệt tình như vậy phát ra từ trong miệng nàng, ánh mắt sắc bén mà âm u của hắn do dự soi xét từng tấc trên nét mặt nàng nhiều lần, giống như phải tìm được dấu vết dối trá của nàng.
Lâm Uyển coi như không thấy. Hôm nay, nàng nhất định phải nói rõ trước mặt hắn một lần, cũng là cắt đứt hoàn toàn qua lại giữa bọn họ.
"Đây không phải là ta nhất thời tức giận hay là gì khác, mà là quyết định sau khi ta suy nghĩ cẩn thận. Ta cảm thấy giữa chúng ta không thích hợp, ngoại trừ tính cách không hợp, còn có quan niệm không hợp, quy hoạch đối với tương lai không hợp."
Hắn nghe nàng bình tĩnh nói, nhấn nhá từng chữ rõ ràng, mạch lạc, tựa như trần thuật một sự việc không hề liên quan đến nàng, lạnh lùng tuyệt tình khiến người ta giận sôi.
"A Uyển!" Hắn khó tin nhìn chằm chằm khuôn mặt không có nhiều biểu cảm của nàng, giống như chưa bao giờ quen nàng vậy: "Đối đãi ngày trước của nàng là thật lòng?"
Lâm Uyển nhìn hắn: "Lúc trước đối với huynh là thật lòng. Hôm nay muốn tan, cũng là thật lòng."
Con ngươi đen nhánh của Tấn Trừ đột nhiên đỏ ngầu.
"Hóa ra A Uyển đã hoàn toàn đặt ta ra sau đầu!" Mặt mày hắn tàn độc kinh người, cắn răng cười gằn: "Uổng cho ta lúc nào cũng vì nàng tìm khổ đủ điều, luôn cảm thấy A Uyển của ta không đến mức nhẫn tâm như vậy! Uổng cho ta lần lữa chừa đường lui cho nàng! Uổng cho ta lùi hết bước này đến bước khác! A Uyển, nàng lại đối xử với ta như vậy?"
"Huynh bình tĩnh chút."
"Ta không bình tĩnh được." Tấn Trừ vung mạnh tay lên, vẻ mặt hung ác không sao kể xiết: "Là Thẩm Văn Sơ đúng không? Bởi vì hắn, nàng mới có thể đối xử tuyệt tình như thế, có đúng không?"
Nghe ra ác ý toát ra từ trong lời hắn, Lâm Uyển ngước mắt nhìn hắn chằm chằm.
"Huynh không nhắc đến ta còn không nhớ mà hỏi huynh." Nàng đối diện với hắn, có phần không dám tin nói: "Hôm qua hắn gặp chuyện không may là một tay huynh gây ra phải không? Làm thế nào ta cũng không ngờ tới, huynh lại làm ra được việc ỷ thế hiếp người đến nhường ấy!"
Không đợi hắn tức giận, nàng lại nói: "Huynh cũng biết, chặt đứt tiền đồ như gϊếŧ phụ mẫu, nếu vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến kỳ thi của hắn, vậy thì thật là ép người ta sống không bằng chết. Bá Kỳ, mặc cho huynh có tâm trạng gì, sao có thể liên lụy người vô tội? Bộ dạng này của huynh vẫn là người ban đầu ta quen biết đấy sao?"
Tấn Trừ căm giận đủ điều, nhưng câu cuối cùng của nàng khiến hắn từ từ thu liễm lại.
Hắn thường nghĩ, giữa hắn và A Uyển là duyên phận định mệnh.
Bởi vì năm đó hai người họ mới gặp gỡ, tựa như lời hát trong xướng ca vậy, trời xui đất khiến vô cùng.
Hãy còn nhớ rõ lúc đó, hắn vô lại trêu ghẹo con nhà lành bên đường, đánh vào Trân Bảo Các, đúng lúc gặp gỡ A Uyển đang ở trước quầy chọn cài tóc.
Trong hỗn loạn, mũ mạng nàng đeo vô tình bị người ta đụng rớt, nhưng nàng lại không chút hoang mang khom lưng nhặt lên, còn có tâm tình thổi bụi bên trên.
Điều này khiến hắn trông thấy mà không thôi kinh ngạc.
Vừa đánh người, vừa không nhịn được, phân tâm liên tục nhìn về phía nàng.
Cũng không ngờ, nàng lại ngước mắt nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng hắn dâng lên khác lạ.
Sau này hắn cũng thường nghĩ, lúc đầu A Uyển có thể dễ dàng tiếp nhận bày tỏ của hắn, có lẽ là vì lúc ban đầu gặp, nàng cực kỳ thích dáng vẻ hành hiệp trượng nghĩa đó của hắn.
Nhớ lại trước đây, màu sắc trong mắt Tấn Trừ dần mờ đi, chỉ là giọng nói vẫn không tốt như cũ: "Hắn vô tội? Nếu không phải hắn to gan lớn mật dám động thủ trên đầu thái tuế, ta ăn no rửng mỡ đi tìm hắn gây phiền phức chắc!"
Lâm Uyển nhịn xuống những lời muốn nói khác, chỉ nói: "Tha cho hắn đi, ta sẽ không gả cho hắn."
Đuôi mắt hắn nhướn lên một cái, lại ngập ngừng: "A Uyển, nàng sẽ không lại lừa ta nữa chứ?"
"Sẽ không." Lâm Uyển nói: "Thế nhưng, dù không có hắn, ta cũng sẽ không gả cho huynh."
"Bá Kỳ, giữa chúng ta, thật sự tan rồi."
Tâm tình trên mặt Tấn Trừ thoáng cái thu lại hết.
"Vì sao? Lẽ nào là bởi vì hai thông phòng đó của ta, nàng làm loạn với ta đến bây giờ? Làm loạn đến mức này?"
Ngoài chuyện này, hắn không nghĩ ra còn chọc giận nàng chỗ nào nữa. Dù sao trước khi có chuyện này, nàng một lòng hướng về hắn.
Nhưng chính vì như vậy, hắn mới cảm thấy không thể tưởng tượng được. Chuyện này có gì mà nàng lại cắn mãi không buông?
Lâm Uyển hơi trầm xuống, nhận tiện nói: "Tấn thế tử, chung quy sau này huynh vẫn sẽ nạp mỹ thiếp."
Trong phòng rơi vào im lặng quỷ dị chốc lát.
Đôi mắt dài nhỏ của Tấn Trừ ẩn chứa dò xét, nhìn nàng không chớp mắt, không dám chắc chắn hỏi: "Nàng muốn ta... vĩnh viễn không nạp thiếp?"
Vẻ mặt Lâm Uyển không có tâm tình gì, cũng không trả lời.
Nhưng im lặng không nói lại có thể nói rõ tất cả.
Tấn Trừ hít sâu một hơi, suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn là hoang đường, ánh mắt nhìn nàng đầy vẻ không dám tin.
"A Uyển không cảm thấy... không cảm thấy có phần quá mức hà khắc với ta sao? Nàng cũng biết, dù là tiểu dân ăn đong, nếu như mấy năm mua được vài đấu thóc, cũng còn suy nghĩ đến ngày nạp một kiều thiếp."
Lâm Uyển sao lại không biết là hà khắc chứ.
Bách tính bình dân trong tay có chút của ăn của để còn cân nhắc nạp một tiểu thiếp, hoặc là hứng chí đi trốn làng chơi mua vui một phen, huống chi hắn là con em quyền quý; tiền, quyền, thế, muốn cái gì có cái đó, dựa vào đâu mà hắn phải khổ sở kiềm chế bản tính, chỉ cần một mình nàng.
"Tấn thế tử, cho nên ta nói, giữa chúng ta không thích hợp."
Lâm Uyển vươn tay đặt lên bàn tay hắn đang ấn lên vai nàng, khi nhịp tim hắn đang hơi loạn nhịp, nàng tránh thoát khỏi gông cùm của hắn.
"Cũng hi vọng Tấn thế tử có thể hiểu được." Nàng nhẹ giọng nói: "Sau này ta và huynh từ biệt hai đường, những qua lại trước kia xóa bỏ đi thôi."
Sắc mặt Tấn Trừ tái mét.
Hắn vươn tay định nắm lấy nàng, lại bị nàng lùi về phía sau hai bước trước, tránh khỏi bàn tay vươn tới của hắn.
"A Uyển, tại sao nàng lại bướng bỉnh như vậy!" Mặt mày hắn đều là vẻ nóng nảy. Hắn khó có thể hiểu được, cũng nghĩ không thông: "Lẽ nào năm năm còn chưa đủ?"
Năm năm, đó là ước định lúc trước của hắn, kỳ hạn sau thành hôn không nạp thiếp.
Lâm Uyển đương nhiên biết, năm năm là giới hạn cuối cùng hắn có thể đưa ra.
Thế nhưng, đây không phải mong muốn của nàng.
Giới hạn của nàng ở đâu, nàng rất rõ ràng.
Nàng không thể dễ dàng tha thứ cho phu quân tương lai có bất kỳ hành vi ngoài luồng nào.
Cũng không phải là chưa từng thử để bản thân tiếp thu hôn nhân quan của thế đạo này. Đã từng, nàng thật sự từng khuyên mình nhượng bộ nửa bước, từng thử dung nhập vào thế đạo này.
Nhưng mà, cuối cùng vẫn chưa thành.
Chỉ cần thử nghĩ người sau này bên gối nàng, đêm trước còn mềm giọng ôn tồn với nàng, đêm sau lại mang theo mùi hương của nàng điên loan đảo phượng với nữ tử khác, đầu nàng lại nhức nhối muốn nổ tung.
Nếu như không có lựa chọn khác, nàng cũng chỉ có thể chấp nhận, cuộc đời này có lẽ sẽ ngây ngốc mà trôi qua, thế nhưng bây giờ, nàng vẫn còn lựa chọn khác.
"Sắc trời không còn sớm." Lâm Uyển liếc mắt qua song cửa sổ, lựa lời nhắc nhở: "Qua trưa, phụ thân ta sẽ cùng hai vị ca ca về phủ."
Tấn Trừ đột nhiên trầm mắt nhìn nàng.
"A Uyển đừng mơ muốn đá ta đi." Hắn không muốn nghe nàng nói những lời hắn không thích nghe nữa, hắn bước ra khỏi giường, mặt mày tức giận: "Nếu A Uyển khăng khăng cố chấp, ta đây cũng bất chấp tất cả, bây giờ cứ chờ đến khi Lâm Hầu gia hồi phủ, sau đó ta bái chào nhạc phụ đại nhân tương lai trước vậy!"
Lâm Uyển nhìn hắn: "Huynh cứ phải như vậy sao?"
Nàng lạnh nhạt hỏi, nhưng chẳng biết tại sao, hắn lại nghe đến hơi hoảng hốt.
Lúc này nàng khoác áo khoác mỏng nhạt đứng trước mặt hắn, yên lặng chờ hắn đáp lời. Nhưng ngược lại với thân hình nhỏ bé đơn bạc đó, nét mặt nàng kiên định không chút lung lay, tựa như gió táp mưa sa cũng không mảy may lay động được tâm ý nàng.
"Phải như vậy!" Hắn vừa hoảng vừa nóng, mặt mày càng tàn nhẫn: "Cho dù chịu đòn nhận tội cũng được. Nếu như Lâm Hầu gia nhất định không chịu đồng ý chuyện của ta và nàng, vậy ta sẽ trực tiếp dắt ngựa vào cung, tìm Quý phi nói giúp cho, xin Thánh thượng tứ hôn, để cho nàng không được có tâm tư khác nữa!"
Quý phi trong lời hắn là chỉ Nghi quý phi, xuất thân từ Tấn thị, tính ra thì là đường cô cô của hắn.
Lâm Uyển không cam lòng tỏ ra yếu thế nhìn thẳng hắn. Một lát sau, cuối cùng cũng nhận thua, thân thể hơi lảo đảo mấy cái.
"Coi như là ta sợ huynh rồi được không?" Nàng giơ tay lên day trán, giọng nói trầm xuống, khuôn mặt cũng mang vẻ mệt mỏi: "Sự tình vỡ lở ra, huynh đặt ta ở chỗ nào."
Nghe ra ý hơi thỏa hiệp của nàng, hắn không dám ép nữa, nhưng mặt mày vẫn sắc bén như cũ, quan sát nhiều lần trên nét mặt nàng.
"Ta cũng không muốn làm sự việc ầm ĩ đến mức như vậy. Ta đã dự tính đợi cuối năm phụ vương ta nhập kinh, đến lúc đó cử quan môi [1] đến cửa đề thân, đồng thời nhân mấy tháng đó phụ thân ta ở kinh thành, xử lý xong chuyện của chúng ta. Chuyện đó đương nhiên là thể diện, long trọng, vui mừng lớn." Hắn bỗng chớp mắt, ánh mắt ẩn chứa tia uy hiếp: "Cho nên, A Uyển đừng ép ta mới phải."
[1] Quan mai mối
Lâm Uyển cất bước dựa vào khung chạm khắc trước giường, mặt mày rủ xuống yên lặng nghe. Tấn Trừ thấy nàng nghe lọt, không lạnh nhạt muốn cắt đứt với hắn như trước nữa thì nói chậm lại.
"Ta tự hỏi, quả thực không thể đáp ứng được yêu cầu trong lời A Uyển. Nhưng nghĩ đến con em thế gia trong kinh thành này mà xem, bất kể là nhà ai, ta không tin sẽ có người có thể làm cho A Uyển hài lòng. Nếu A Uyển không tin thì đi hỏi thăm xem, trong kinh thành, công tử nhà nào mà không có một tiểu thiếp thông phòng, còn đồng ý cả cuộc đời này chỉ có duy nhất một người chứ?"
Lâm Uyển nghe vậy, khó tránh khỏi thất thần đứng đó.
Tấn Trừ tiến lên, giơ tay xoa khuôn mặt hơi lạnh lẽo của nàng, giọng nói mềm đi: "A Uyển, nàng tin ta, những gì ta có thể cho A Uyển hơn hẳn những người khác! Cho dù có người khác, cũng tuyệt đối không rời bỏ nàng."
Đối diện với tố cáo của hắn, Lâm Uyển không có hành động gì, chỉ im lặng một lát, rồi nhấp môi nói: "Lời này của huynh sai rồi. Chuyện giữa nam nữ, vốn là ngươi tình ta nguyện, chưa nói tới ai có lỗi với ai. Bá Kỳ, lúc đầu ta và huynh gặp gỡ, đôi bên đều có chung nhận thức rằng hợp thì tụ, không hợp thì tan. Đến bây giờ, nếu phải tan, vậy hãy tan triệt để, đừng giữ lại chút dây dưa nào nữa."
Lồng ngực Tấn Trừ phập phồng kịch liệt.
Tựa như không thể tin được lời tuyệt tình như vậy phát ra từ trong miệng nàng, ánh mắt sắc bén mà âm u của hắn do dự soi xét từng tấc trên nét mặt nàng nhiều lần, giống như phải tìm được dấu vết dối trá của nàng.
Lâm Uyển coi như không thấy. Hôm nay, nàng nhất định phải nói rõ trước mặt hắn một lần, cũng là cắt đứt hoàn toàn qua lại giữa bọn họ.
"Đây không phải là ta nhất thời tức giận hay là gì khác, mà là quyết định sau khi ta suy nghĩ cẩn thận. Ta cảm thấy giữa chúng ta không thích hợp, ngoại trừ tính cách không hợp, còn có quan niệm không hợp, quy hoạch đối với tương lai không hợp."
Hắn nghe nàng bình tĩnh nói, nhấn nhá từng chữ rõ ràng, mạch lạc, tựa như trần thuật một sự việc không hề liên quan đến nàng, lạnh lùng tuyệt tình khiến người ta giận sôi.
"A Uyển!" Hắn khó tin nhìn chằm chằm khuôn mặt không có nhiều biểu cảm của nàng, giống như chưa bao giờ quen nàng vậy: "Đối đãi ngày trước của nàng là thật lòng?"
Lâm Uyển nhìn hắn: "Lúc trước đối với huynh là thật lòng. Hôm nay muốn tan, cũng là thật lòng."
Con ngươi đen nhánh của Tấn Trừ đột nhiên đỏ ngầu.
"Hóa ra A Uyển đã hoàn toàn đặt ta ra sau đầu!" Mặt mày hắn tàn độc kinh người, cắn răng cười gằn: "Uổng cho ta lúc nào cũng vì nàng tìm khổ đủ điều, luôn cảm thấy A Uyển của ta không đến mức nhẫn tâm như vậy! Uổng cho ta lần lữa chừa đường lui cho nàng! Uổng cho ta lùi hết bước này đến bước khác! A Uyển, nàng lại đối xử với ta như vậy?"
"Huynh bình tĩnh chút."
"Ta không bình tĩnh được." Tấn Trừ vung mạnh tay lên, vẻ mặt hung ác không sao kể xiết: "Là Thẩm Văn Sơ đúng không? Bởi vì hắn, nàng mới có thể đối xử tuyệt tình như thế, có đúng không?"
Nghe ra ác ý toát ra từ trong lời hắn, Lâm Uyển ngước mắt nhìn hắn chằm chằm.
"Huynh không nhắc đến ta còn không nhớ mà hỏi huynh." Nàng đối diện với hắn, có phần không dám tin nói: "Hôm qua hắn gặp chuyện không may là một tay huynh gây ra phải không? Làm thế nào ta cũng không ngờ tới, huynh lại làm ra được việc ỷ thế hiếp người đến nhường ấy!"
Không đợi hắn tức giận, nàng lại nói: "Huynh cũng biết, chặt đứt tiền đồ như gϊếŧ phụ mẫu, nếu vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến kỳ thi của hắn, vậy thì thật là ép người ta sống không bằng chết. Bá Kỳ, mặc cho huynh có tâm trạng gì, sao có thể liên lụy người vô tội? Bộ dạng này của huynh vẫn là người ban đầu ta quen biết đấy sao?"
Tấn Trừ căm giận đủ điều, nhưng câu cuối cùng của nàng khiến hắn từ từ thu liễm lại.
Hắn thường nghĩ, giữa hắn và A Uyển là duyên phận định mệnh.
Bởi vì năm đó hai người họ mới gặp gỡ, tựa như lời hát trong xướng ca vậy, trời xui đất khiến vô cùng.
Hãy còn nhớ rõ lúc đó, hắn vô lại trêu ghẹo con nhà lành bên đường, đánh vào Trân Bảo Các, đúng lúc gặp gỡ A Uyển đang ở trước quầy chọn cài tóc.
Trong hỗn loạn, mũ mạng nàng đeo vô tình bị người ta đụng rớt, nhưng nàng lại không chút hoang mang khom lưng nhặt lên, còn có tâm tình thổi bụi bên trên.
Điều này khiến hắn trông thấy mà không thôi kinh ngạc.
Vừa đánh người, vừa không nhịn được, phân tâm liên tục nhìn về phía nàng.
Cũng không ngờ, nàng lại ngước mắt nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng hắn dâng lên khác lạ.
Sau này hắn cũng thường nghĩ, lúc đầu A Uyển có thể dễ dàng tiếp nhận bày tỏ của hắn, có lẽ là vì lúc ban đầu gặp, nàng cực kỳ thích dáng vẻ hành hiệp trượng nghĩa đó của hắn.
Nhớ lại trước đây, màu sắc trong mắt Tấn Trừ dần mờ đi, chỉ là giọng nói vẫn không tốt như cũ: "Hắn vô tội? Nếu không phải hắn to gan lớn mật dám động thủ trên đầu thái tuế, ta ăn no rửng mỡ đi tìm hắn gây phiền phức chắc!"
Lâm Uyển nhịn xuống những lời muốn nói khác, chỉ nói: "Tha cho hắn đi, ta sẽ không gả cho hắn."
Đuôi mắt hắn nhướn lên một cái, lại ngập ngừng: "A Uyển, nàng sẽ không lại lừa ta nữa chứ?"
"Sẽ không." Lâm Uyển nói: "Thế nhưng, dù không có hắn, ta cũng sẽ không gả cho huynh."
"Bá Kỳ, giữa chúng ta, thật sự tan rồi."
Tâm tình trên mặt Tấn Trừ thoáng cái thu lại hết.
"Vì sao? Lẽ nào là bởi vì hai thông phòng đó của ta, nàng làm loạn với ta đến bây giờ? Làm loạn đến mức này?"
Ngoài chuyện này, hắn không nghĩ ra còn chọc giận nàng chỗ nào nữa. Dù sao trước khi có chuyện này, nàng một lòng hướng về hắn.
Nhưng chính vì như vậy, hắn mới cảm thấy không thể tưởng tượng được. Chuyện này có gì mà nàng lại cắn mãi không buông?
Lâm Uyển hơi trầm xuống, nhận tiện nói: "Tấn thế tử, chung quy sau này huynh vẫn sẽ nạp mỹ thiếp."
Trong phòng rơi vào im lặng quỷ dị chốc lát.
Đôi mắt dài nhỏ của Tấn Trừ ẩn chứa dò xét, nhìn nàng không chớp mắt, không dám chắc chắn hỏi: "Nàng muốn ta... vĩnh viễn không nạp thiếp?"
Vẻ mặt Lâm Uyển không có tâm tình gì, cũng không trả lời.
Nhưng im lặng không nói lại có thể nói rõ tất cả.
Tấn Trừ hít sâu một hơi, suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn là hoang đường, ánh mắt nhìn nàng đầy vẻ không dám tin.
"A Uyển không cảm thấy... không cảm thấy có phần quá mức hà khắc với ta sao? Nàng cũng biết, dù là tiểu dân ăn đong, nếu như mấy năm mua được vài đấu thóc, cũng còn suy nghĩ đến ngày nạp một kiều thiếp."
Lâm Uyển sao lại không biết là hà khắc chứ.
Bách tính bình dân trong tay có chút của ăn của để còn cân nhắc nạp một tiểu thiếp, hoặc là hứng chí đi trốn làng chơi mua vui một phen, huống chi hắn là con em quyền quý; tiền, quyền, thế, muốn cái gì có cái đó, dựa vào đâu mà hắn phải khổ sở kiềm chế bản tính, chỉ cần một mình nàng.
"Tấn thế tử, cho nên ta nói, giữa chúng ta không thích hợp."
Lâm Uyển vươn tay đặt lên bàn tay hắn đang ấn lên vai nàng, khi nhịp tim hắn đang hơi loạn nhịp, nàng tránh thoát khỏi gông cùm của hắn.
"Cũng hi vọng Tấn thế tử có thể hiểu được." Nàng nhẹ giọng nói: "Sau này ta và huynh từ biệt hai đường, những qua lại trước kia xóa bỏ đi thôi."
Sắc mặt Tấn Trừ tái mét.
Hắn vươn tay định nắm lấy nàng, lại bị nàng lùi về phía sau hai bước trước, tránh khỏi bàn tay vươn tới của hắn.
"A Uyển, tại sao nàng lại bướng bỉnh như vậy!" Mặt mày hắn đều là vẻ nóng nảy. Hắn khó có thể hiểu được, cũng nghĩ không thông: "Lẽ nào năm năm còn chưa đủ?"
Năm năm, đó là ước định lúc trước của hắn, kỳ hạn sau thành hôn không nạp thiếp.
Lâm Uyển đương nhiên biết, năm năm là giới hạn cuối cùng hắn có thể đưa ra.
Thế nhưng, đây không phải mong muốn của nàng.
Giới hạn của nàng ở đâu, nàng rất rõ ràng.
Nàng không thể dễ dàng tha thứ cho phu quân tương lai có bất kỳ hành vi ngoài luồng nào.
Cũng không phải là chưa từng thử để bản thân tiếp thu hôn nhân quan của thế đạo này. Đã từng, nàng thật sự từng khuyên mình nhượng bộ nửa bước, từng thử dung nhập vào thế đạo này.
Nhưng mà, cuối cùng vẫn chưa thành.
Chỉ cần thử nghĩ người sau này bên gối nàng, đêm trước còn mềm giọng ôn tồn với nàng, đêm sau lại mang theo mùi hương của nàng điên loan đảo phượng với nữ tử khác, đầu nàng lại nhức nhối muốn nổ tung.
Nếu như không có lựa chọn khác, nàng cũng chỉ có thể chấp nhận, cuộc đời này có lẽ sẽ ngây ngốc mà trôi qua, thế nhưng bây giờ, nàng vẫn còn lựa chọn khác.
"Sắc trời không còn sớm." Lâm Uyển liếc mắt qua song cửa sổ, lựa lời nhắc nhở: "Qua trưa, phụ thân ta sẽ cùng hai vị ca ca về phủ."
Tấn Trừ đột nhiên trầm mắt nhìn nàng.
"A Uyển đừng mơ muốn đá ta đi." Hắn không muốn nghe nàng nói những lời hắn không thích nghe nữa, hắn bước ra khỏi giường, mặt mày tức giận: "Nếu A Uyển khăng khăng cố chấp, ta đây cũng bất chấp tất cả, bây giờ cứ chờ đến khi Lâm Hầu gia hồi phủ, sau đó ta bái chào nhạc phụ đại nhân tương lai trước vậy!"
Lâm Uyển nhìn hắn: "Huynh cứ phải như vậy sao?"
Nàng lạnh nhạt hỏi, nhưng chẳng biết tại sao, hắn lại nghe đến hơi hoảng hốt.
Lúc này nàng khoác áo khoác mỏng nhạt đứng trước mặt hắn, yên lặng chờ hắn đáp lời. Nhưng ngược lại với thân hình nhỏ bé đơn bạc đó, nét mặt nàng kiên định không chút lung lay, tựa như gió táp mưa sa cũng không mảy may lay động được tâm ý nàng.
"Phải như vậy!" Hắn vừa hoảng vừa nóng, mặt mày càng tàn nhẫn: "Cho dù chịu đòn nhận tội cũng được. Nếu như Lâm Hầu gia nhất định không chịu đồng ý chuyện của ta và nàng, vậy ta sẽ trực tiếp dắt ngựa vào cung, tìm Quý phi nói giúp cho, xin Thánh thượng tứ hôn, để cho nàng không được có tâm tư khác nữa!"
Quý phi trong lời hắn là chỉ Nghi quý phi, xuất thân từ Tấn thị, tính ra thì là đường cô cô của hắn.
Lâm Uyển không cam lòng tỏ ra yếu thế nhìn thẳng hắn. Một lát sau, cuối cùng cũng nhận thua, thân thể hơi lảo đảo mấy cái.
"Coi như là ta sợ huynh rồi được không?" Nàng giơ tay lên day trán, giọng nói trầm xuống, khuôn mặt cũng mang vẻ mệt mỏi: "Sự tình vỡ lở ra, huynh đặt ta ở chỗ nào."
Nghe ra ý hơi thỏa hiệp của nàng, hắn không dám ép nữa, nhưng mặt mày vẫn sắc bén như cũ, quan sát nhiều lần trên nét mặt nàng.
"Ta cũng không muốn làm sự việc ầm ĩ đến mức như vậy. Ta đã dự tính đợi cuối năm phụ vương ta nhập kinh, đến lúc đó cử quan môi [1] đến cửa đề thân, đồng thời nhân mấy tháng đó phụ thân ta ở kinh thành, xử lý xong chuyện của chúng ta. Chuyện đó đương nhiên là thể diện, long trọng, vui mừng lớn." Hắn bỗng chớp mắt, ánh mắt ẩn chứa tia uy hiếp: "Cho nên, A Uyển đừng ép ta mới phải."
[1] Quan mai mối
Lâm Uyển cất bước dựa vào khung chạm khắc trước giường, mặt mày rủ xuống yên lặng nghe. Tấn Trừ thấy nàng nghe lọt, không lạnh nhạt muốn cắt đứt với hắn như trước nữa thì nói chậm lại.
"Ta tự hỏi, quả thực không thể đáp ứng được yêu cầu trong lời A Uyển. Nhưng nghĩ đến con em thế gia trong kinh thành này mà xem, bất kể là nhà ai, ta không tin sẽ có người có thể làm cho A Uyển hài lòng. Nếu A Uyển không tin thì đi hỏi thăm xem, trong kinh thành, công tử nhà nào mà không có một tiểu thiếp thông phòng, còn đồng ý cả cuộc đời này chỉ có duy nhất một người chứ?"
Lâm Uyển nghe vậy, khó tránh khỏi thất thần đứng đó.
Tấn Trừ tiến lên, giơ tay xoa khuôn mặt hơi lạnh lẽo của nàng, giọng nói mềm đi: "A Uyển, nàng tin ta, những gì ta có thể cho A Uyển hơn hẳn những người khác! Cho dù có người khác, cũng tuyệt đối không rời bỏ nàng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.