Chương 53: Kết cục an bài cho ngươi
Khánh An
29/11/2021
Tựa như một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu làm cả người băng giá.
Rõ ràng tay chân rét lạnh nhưng trong lòng hắn lại như hỏa thiêu, ngũ tạng đều hừng hực.
"Kẻ thù, kẻ thù!" Sắc mặt hắn xanh xám nhìn nàng chằm chằm, đáy mắt như có ngọn lửa thiêu đốt: "Hóa ra trong lòng ngươi chẳng qua chỉ coi ta như kẻ thù mà thôi!"
Trước đó hắn thấy thời gian hai người ở chung tình nồng ý mật, giờ khắc này tất cả đều trở thành trò cười cực lớn. Từ đầu đến cuối, nàng đều chưa từng giao nửa tấc chân tình cho hắn, tất thảy chẳng qua là thủ đoạn lá mặt lá trái của nàng.
"Ngươi bức ta đến hoàn cảnh như ngày hôm nay, chẳng lẽ còn muốn ta mang ơn ngươi?"
"Hay là ngươi cảm thấy kéo ta ra khỏi Giáo Phường Ti chính là ban ân ngất trời đối với ta? Ta nên dập đầu xuống đất, cảm động đến rơi nước mắt?"
"Buồn cười tột cùng! Ta nên cảm kích ngươi khiến cho ta cửa nát nhà tan, hay là cảm kích ngươi đày ta vào Giáo Phường Ti, bức ép ta hầu hạ ngươi, lấy lòng ngươi, trở thành một thứ đồ chơi lấy sắc hầu người?"
"Trong lòng ta, ngươi và những khách làng chơi ác bá, sắc dục đầy bụng không có gì khác nhau."
"Cửa nát nhà tan, ngã vào vũng bùn, bị gia tộc vứt bỏ, bị người đời coi khinh."
"Ta đã lâm vào tình cảnh như vậy, ngươi vẫn còn chê không đủ, không muốn cho ta một không gian để thở!"
Lâm Uyển nhìn hắn: "Ta hận ngươi còn không kịp, nào còn có gì khác nữa."
Tấn Trừ bỗng nhiên siết chặt roi dài, gân xanh trên trán căng ra.
Bây giờ không còn gì kiêng dè, Lâm Uyển chẳng sợ gì nữa, bình tĩnh nhìn hắn hỏi một câu: "Ngươi có biết, đời này ta hối hận nhất là cái gì không?"
Tấn Trừ lại đột nhiên tái mặt.
Câu hỏi này rõ ràng không nặng không nhẹ, nhưng hắn lại lạnh như đục xương cốt, lạnh lẽo trong xương tủy gặm nhấm, sắc nhọn tựa kim đâm dao khoét.
"Đời này ta chưa từng hối hận việc gì, duy chỉ có một việc..."
"Ngươi câm miệng!!"
Lâm Uyển không hề dừng lại, lời nói vang vọng bên tai hắn.
"Đó chính là hối hận đã quen biết ngươi."
Câu cuối cùng vừa dứt, Tấn Trừ chợt lảo đảo lùi lại hai bước.
Bầu trời bắt đầu trắng nhạt, bình minh sắp lên, nhưng trong mắt hắn, thiên địa vạn vật giờ phút này như đều ảm đạm phai mờ, mùi chết chóc nồng đậm.
Hắn thở hổn hển nhìn nàng, bờ môi trắng bệch, sắc mặt xám xanh, duy chỉ có đôi mắt đỏ ngầu.
Gió biển quất qua boong thuyền, cọ xát khuôn mặt lạnh giá của nàng, cũng cọ xát hai mắt đỏ ửng của hắn.
"Hay cho câu hối hận quen biết." Hắn đột nhiên cười to, như điên như cuồng: "Cô sẽ để cho ngươi hiểu rõ, cái gì gọi là hối hận."
Hắn đột nhiên hét lớn: "Người đâu, áp giải nàng vào khoang, canh chừng chặt chẽ!"
Sau tiếng ra lệnh, mấy thị vệ vội vàng định đi tới bắt nàng.
Lúc này Lâm Uyển lại đột nhiên lấy từ trong tay áo ra một chiếc kéo sắc nhọn, trước khi Tấn Trừ biến sắc bước nhanh lên định đoạt lấy, nàng đã đâm bị thương trán mình.
Lúc máu đỏ thắm chảy dọc theo khuôn mặt nàng, chiếc kéo đã rơi cạch xuống đất. Tấn Trừ nắm cổ tay nàng, sức lực mạnh mẽ như muốn bóp gãy xương cổ tay.
Lâm Uyển mặc cho máu ngoằn ngoèo trên gò má nàng.
"Nợ ngươi trả lại ngươi. Nợ ngươi một phân một hào, ta đều cảm thấy hết sức ghê tởm."
Giọng nói thấm đẫm lạnh lùng rơi vào trong tai, lại đâm thẳng vào đáy lòng người.
Hắn nhìn rõ sự chán ghét của nàng. Nàng căm hận hắn, ghê tởm hắn, không chịu dính líu đến hắn dù chỉ một chút.
Hắn nhắm mắt lại trong thoáng chốc rồi chợt mở mắt ra.
Thả lỏng trói buộc trên cổ tay nàng, hắn giơ tay lau mạnh máu ở gò má nàng, bôi lên đôi môi tái nhợt của nàng.
"Ngươi nợ ta đâu chỉ có thế, đừng sốt ruột, từ từ sẽ đến." Hắn cúi người, trong mắt đầy u ám, gằn từng chữ bên tai nàng: "Đừng nghĩ đến cái chết, ngươi biết thủ đoạn của cô."
Lúc thuyền cập bờ, trời đã sáng hẳn.
Vào ban ngày, vốn nên là lúc Giáo Phường Ti an nhàn nhất, nhưng hôm nay lại khác với bình thường.
Toàn bộ Giáo Phường Ti đều tỏa ra không khí căng thẳng.
Trong ngoài lâu đều có thị vệ trấn giữ, đứng trang nghiêm bất động.
Chẳng mấy chốc lại có một đám thị vệ tiến vào trong phường, sau khi đi vào thì chia sang đứng hai bên, kính cẩn cúi đầu nghênh đón vị chủ tử phía sau.
Nam nhân dáng người cao lớn sải bước mà đến, thường phục đoàn long đỏ thẫm, đầy vẻ lạnh lùng đi vào trong lâu.
Phía sau là mấy bà tử áp giải một nữ nhân thân hình mảnh mai, cúi đầu, tóc buông xuống không thấy rõ mặt, nhưng tư thế chật vật kia lại làm người ta thấy rõ ràng.
Đoàn người đến tuy nhiều nhưng không ai ồn ào, bầu không khí vô hình trung toát ra vẻ khắc nghiệt.
Phần lớn người trong lâu đều nhìn ra không khí không bình thường, cũng không ai dám gây ra tiếng động, có thể vùi đầu trong phòng không ra thì đều thận trọng ở trong phòng.
Tú bà đã chuẩn bị xong một gian phòng theo yêu cầu, lúc này đang bẩm báo lại.
Điền Hỉ cẩn thận liếc nhìn khuôn mặt chủ tử bọn họ rồi đánh mắt với tú bà, ra hiệu bà ta dẫn đường.
Tú bà dè dặt dẫn đường ở phía trước.
Chỗ đi tới là sương phòng ở hậu viện vắng vẻ.
Trên đường đi, bà ta không dám nhìn khuôn mặt người bị áp giải kia. Cho dù trong lòng hết sức kinh ngạc nhưng cũng không dám mảy may nhìn linh tinh. Chỉ là trong đầu hiện lên lúc người kia bị đẩy vào, vết máu trên gò má tái nhợt, vết thương ghê rợn trên trán, còn có trạng thái chán chường kia, chỉ nghĩ lại thôi đã cảm thấy sợ hãi.
Bà ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn bộ dạng này chắc là không phải chuyện tốt.
Sương phòng này ở nơi hẻo lánh nhất trong Giáo Phường Ti, từng dùng để chứa đồ linh tinh.
Gian phòng khuất sáng có phần âm u, cửa sổ bên trong bị người ta đóng đinh hết thảy, kéo rèm cửa lại thì không lọt một tia sáng. Không gian cũng khá chật hẹp, bên trong không đặt nhiều đồ dùng, chỉ có một chiếc giường không lớn, còn có một chiếc bàn nhỏ cũ nát kê sát tường, thêm mấy đồ vật đơn giản.
Phóng tầm mắt nhìn, cả gian phòng chật chội, nghèo nàn, ngột ngạt, âm u, mù mịt... bốc ra mùi mục nát. Khi bước vào cửa phòng nhỏ hẹp tựa như tiến vào lao ngục không thấy ánh mặt trời.
Căn phòng hoang vu cách xa chỗ ở của những người khác, chỉ sợ ngay cả ban đêm là lúc náo nhiệt nhất, nơi đây cũng không thấy tiếng khèn sáo vọng vào.
Ánh sáng không lọt, âm thanh không tới, nơi này giống như tử địa.
"Đây là kết cục cuối cùng cô an bài cho ngươi."
Tấn Trừ nhìn căn phòng không thấy ánh mặt trời.
"Ngươi hài lòng với kết quả như vậy chưa?"
Hắn biết trước không có được lời hồi đáp.
Người trước mặt tựa như không nghe thấy, lẻ loi trơ trọi đứng đó tựa như cây gỗ khô không có cảm giác.
Hắn buông ánh mắt, cuối cùng lướt qua mặt nàng một chút.
Vết máu dính trên khuôn mặt gầy gò kia, tựa như băng giá, tựa như chết lặng, duy chỉ không có thỏa hiệp.
Cuối cùng hắn chậm rãi giơ tay lên.
Mấy bà tử lập tức đẩy Lâm Uyển vào phòng.
Tấn Trừ nhìn vào trong phòng, sau đó siết chặt tay, quay người sải bước rời đi.
Cùng lúc đó, trong phòng thấp thoáng vang lên tiếng dây xích va chạm, còn có giọng nói cắn răng căm hận thê lương kia: "Tấn Trừ! Ngươi không được chết tử tế!!"
Tiếng mắng vang ra ngoài phòng, Điền Hỉ run rẩy, da đầu tê dại.
Hắn ta dè dặt nhìn người đang rảo bước phía trước, lặng lẽ chậm lại mấy bước, vẫy tú bà cũng đang kinh hãi tới.
"Canh chừng chặt một chút, mỗi thời mỗi khắc đều phải có người trong phòng, biết chưa?"
Điền Hỉ chỉ chỉ hướng gian phòng, tú bà liên tục gật đầu.
"Vẫn là câu nói đó, canh chừng kỹ chút, nếu người kia xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi cũng khỏi nghĩ đến việc sống..."
"Điền Hỉ! Cẩu nô tài còn chưa cút tới đây!"
Tiếng quát to từ xa xa làm Điền Hỉ không dám lề mề nữa.
Hắn ta chỉ dặn dò qua loa vài câu, nếu có chuyện gì thì phải nhanh chóng sai người đến nói với hắn, sau đó vội vàng đuổi theo đằng trước.
Tú bà nơm nớp lo sợ đứng tại chỗ.
Nghe tiếng mắng căm hận bên trong, không khỏi rùng mình một cái.
Khung cảnh vị trong phòng kia đã từng được Thái tử đón đi còn gần ngay trước mắt, bây giờ mới được bao lâu mà đã bị đưa về trong bộ dạng thê thảm như vậy?
Quả nhiên là gần vua như gần cọp.
Đêm Trung thu, Thái tử lại điều binh ra khỏi thành. Động tĩnh lớn như vậy, tất không qua được tai mắt triều thần.
Triều thần ném ánh mắt vi diệu về phía cha con Lâm gia.
Sắc mặt Lâm Hầu gia lúc trắng lúc xanh, cứng ngắc uống rượu để che giấu, chỉ coi như không hay biết.
Hôm nay là sinh nhật Trần vương, Thánh thượng hạ lệnh tổ chức long trọng, vốn nên là lúc vui mừng náo nhiệt lại bởi vì chuyện của Thái tử mà khiến mọi người không để tâm.
Thánh thượng cũng không ngờ. Đợi sau khi Thái tử hồi cung, lập tức gọi một mình hắn vào Ngự Thư Phòng giáo huấn.
"Thật to gan, tự mình điều động cấm quân, không phải muốn tạo phản đấy chứ!"
Mấy bản tấu chương phi thẳng vào đầu hắn. Trên bản tấu đều vạch tội hắn chuyện tự ý điều động cấm quân.
Tấn Trừ cũng không thèm nhìn những tấu chương kia, chỉ nói: "Việc gấp tùy cơ ứng biến, nhi thần thân là đại tướng, có quyền điều động cấm quân."
Thánh thượng châm chọc nói: "Có việc gì gấp? Chỉ vì truy đuổi một phụ nhân?"
Không đợi Tấn Trừ đáp lại, ông ta quét mắt nhìn hắn một cái, nói: "Thật không nhìn ra, trẫm còn sinh ra một kẻ si tình."
Rõ ràng tay chân rét lạnh nhưng trong lòng hắn lại như hỏa thiêu, ngũ tạng đều hừng hực.
"Kẻ thù, kẻ thù!" Sắc mặt hắn xanh xám nhìn nàng chằm chằm, đáy mắt như có ngọn lửa thiêu đốt: "Hóa ra trong lòng ngươi chẳng qua chỉ coi ta như kẻ thù mà thôi!"
Trước đó hắn thấy thời gian hai người ở chung tình nồng ý mật, giờ khắc này tất cả đều trở thành trò cười cực lớn. Từ đầu đến cuối, nàng đều chưa từng giao nửa tấc chân tình cho hắn, tất thảy chẳng qua là thủ đoạn lá mặt lá trái của nàng.
"Ngươi bức ta đến hoàn cảnh như ngày hôm nay, chẳng lẽ còn muốn ta mang ơn ngươi?"
"Hay là ngươi cảm thấy kéo ta ra khỏi Giáo Phường Ti chính là ban ân ngất trời đối với ta? Ta nên dập đầu xuống đất, cảm động đến rơi nước mắt?"
"Buồn cười tột cùng! Ta nên cảm kích ngươi khiến cho ta cửa nát nhà tan, hay là cảm kích ngươi đày ta vào Giáo Phường Ti, bức ép ta hầu hạ ngươi, lấy lòng ngươi, trở thành một thứ đồ chơi lấy sắc hầu người?"
"Trong lòng ta, ngươi và những khách làng chơi ác bá, sắc dục đầy bụng không có gì khác nhau."
"Cửa nát nhà tan, ngã vào vũng bùn, bị gia tộc vứt bỏ, bị người đời coi khinh."
"Ta đã lâm vào tình cảnh như vậy, ngươi vẫn còn chê không đủ, không muốn cho ta một không gian để thở!"
Lâm Uyển nhìn hắn: "Ta hận ngươi còn không kịp, nào còn có gì khác nữa."
Tấn Trừ bỗng nhiên siết chặt roi dài, gân xanh trên trán căng ra.
Bây giờ không còn gì kiêng dè, Lâm Uyển chẳng sợ gì nữa, bình tĩnh nhìn hắn hỏi một câu: "Ngươi có biết, đời này ta hối hận nhất là cái gì không?"
Tấn Trừ lại đột nhiên tái mặt.
Câu hỏi này rõ ràng không nặng không nhẹ, nhưng hắn lại lạnh như đục xương cốt, lạnh lẽo trong xương tủy gặm nhấm, sắc nhọn tựa kim đâm dao khoét.
"Đời này ta chưa từng hối hận việc gì, duy chỉ có một việc..."
"Ngươi câm miệng!!"
Lâm Uyển không hề dừng lại, lời nói vang vọng bên tai hắn.
"Đó chính là hối hận đã quen biết ngươi."
Câu cuối cùng vừa dứt, Tấn Trừ chợt lảo đảo lùi lại hai bước.
Bầu trời bắt đầu trắng nhạt, bình minh sắp lên, nhưng trong mắt hắn, thiên địa vạn vật giờ phút này như đều ảm đạm phai mờ, mùi chết chóc nồng đậm.
Hắn thở hổn hển nhìn nàng, bờ môi trắng bệch, sắc mặt xám xanh, duy chỉ có đôi mắt đỏ ngầu.
Gió biển quất qua boong thuyền, cọ xát khuôn mặt lạnh giá của nàng, cũng cọ xát hai mắt đỏ ửng của hắn.
"Hay cho câu hối hận quen biết." Hắn đột nhiên cười to, như điên như cuồng: "Cô sẽ để cho ngươi hiểu rõ, cái gì gọi là hối hận."
Hắn đột nhiên hét lớn: "Người đâu, áp giải nàng vào khoang, canh chừng chặt chẽ!"
Sau tiếng ra lệnh, mấy thị vệ vội vàng định đi tới bắt nàng.
Lúc này Lâm Uyển lại đột nhiên lấy từ trong tay áo ra một chiếc kéo sắc nhọn, trước khi Tấn Trừ biến sắc bước nhanh lên định đoạt lấy, nàng đã đâm bị thương trán mình.
Lúc máu đỏ thắm chảy dọc theo khuôn mặt nàng, chiếc kéo đã rơi cạch xuống đất. Tấn Trừ nắm cổ tay nàng, sức lực mạnh mẽ như muốn bóp gãy xương cổ tay.
Lâm Uyển mặc cho máu ngoằn ngoèo trên gò má nàng.
"Nợ ngươi trả lại ngươi. Nợ ngươi một phân một hào, ta đều cảm thấy hết sức ghê tởm."
Giọng nói thấm đẫm lạnh lùng rơi vào trong tai, lại đâm thẳng vào đáy lòng người.
Hắn nhìn rõ sự chán ghét của nàng. Nàng căm hận hắn, ghê tởm hắn, không chịu dính líu đến hắn dù chỉ một chút.
Hắn nhắm mắt lại trong thoáng chốc rồi chợt mở mắt ra.
Thả lỏng trói buộc trên cổ tay nàng, hắn giơ tay lau mạnh máu ở gò má nàng, bôi lên đôi môi tái nhợt của nàng.
"Ngươi nợ ta đâu chỉ có thế, đừng sốt ruột, từ từ sẽ đến." Hắn cúi người, trong mắt đầy u ám, gằn từng chữ bên tai nàng: "Đừng nghĩ đến cái chết, ngươi biết thủ đoạn của cô."
Lúc thuyền cập bờ, trời đã sáng hẳn.
Vào ban ngày, vốn nên là lúc Giáo Phường Ti an nhàn nhất, nhưng hôm nay lại khác với bình thường.
Toàn bộ Giáo Phường Ti đều tỏa ra không khí căng thẳng.
Trong ngoài lâu đều có thị vệ trấn giữ, đứng trang nghiêm bất động.
Chẳng mấy chốc lại có một đám thị vệ tiến vào trong phường, sau khi đi vào thì chia sang đứng hai bên, kính cẩn cúi đầu nghênh đón vị chủ tử phía sau.
Nam nhân dáng người cao lớn sải bước mà đến, thường phục đoàn long đỏ thẫm, đầy vẻ lạnh lùng đi vào trong lâu.
Phía sau là mấy bà tử áp giải một nữ nhân thân hình mảnh mai, cúi đầu, tóc buông xuống không thấy rõ mặt, nhưng tư thế chật vật kia lại làm người ta thấy rõ ràng.
Đoàn người đến tuy nhiều nhưng không ai ồn ào, bầu không khí vô hình trung toát ra vẻ khắc nghiệt.
Phần lớn người trong lâu đều nhìn ra không khí không bình thường, cũng không ai dám gây ra tiếng động, có thể vùi đầu trong phòng không ra thì đều thận trọng ở trong phòng.
Tú bà đã chuẩn bị xong một gian phòng theo yêu cầu, lúc này đang bẩm báo lại.
Điền Hỉ cẩn thận liếc nhìn khuôn mặt chủ tử bọn họ rồi đánh mắt với tú bà, ra hiệu bà ta dẫn đường.
Tú bà dè dặt dẫn đường ở phía trước.
Chỗ đi tới là sương phòng ở hậu viện vắng vẻ.
Trên đường đi, bà ta không dám nhìn khuôn mặt người bị áp giải kia. Cho dù trong lòng hết sức kinh ngạc nhưng cũng không dám mảy may nhìn linh tinh. Chỉ là trong đầu hiện lên lúc người kia bị đẩy vào, vết máu trên gò má tái nhợt, vết thương ghê rợn trên trán, còn có trạng thái chán chường kia, chỉ nghĩ lại thôi đã cảm thấy sợ hãi.
Bà ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn bộ dạng này chắc là không phải chuyện tốt.
Sương phòng này ở nơi hẻo lánh nhất trong Giáo Phường Ti, từng dùng để chứa đồ linh tinh.
Gian phòng khuất sáng có phần âm u, cửa sổ bên trong bị người ta đóng đinh hết thảy, kéo rèm cửa lại thì không lọt một tia sáng. Không gian cũng khá chật hẹp, bên trong không đặt nhiều đồ dùng, chỉ có một chiếc giường không lớn, còn có một chiếc bàn nhỏ cũ nát kê sát tường, thêm mấy đồ vật đơn giản.
Phóng tầm mắt nhìn, cả gian phòng chật chội, nghèo nàn, ngột ngạt, âm u, mù mịt... bốc ra mùi mục nát. Khi bước vào cửa phòng nhỏ hẹp tựa như tiến vào lao ngục không thấy ánh mặt trời.
Căn phòng hoang vu cách xa chỗ ở của những người khác, chỉ sợ ngay cả ban đêm là lúc náo nhiệt nhất, nơi đây cũng không thấy tiếng khèn sáo vọng vào.
Ánh sáng không lọt, âm thanh không tới, nơi này giống như tử địa.
"Đây là kết cục cuối cùng cô an bài cho ngươi."
Tấn Trừ nhìn căn phòng không thấy ánh mặt trời.
"Ngươi hài lòng với kết quả như vậy chưa?"
Hắn biết trước không có được lời hồi đáp.
Người trước mặt tựa như không nghe thấy, lẻ loi trơ trọi đứng đó tựa như cây gỗ khô không có cảm giác.
Hắn buông ánh mắt, cuối cùng lướt qua mặt nàng một chút.
Vết máu dính trên khuôn mặt gầy gò kia, tựa như băng giá, tựa như chết lặng, duy chỉ không có thỏa hiệp.
Cuối cùng hắn chậm rãi giơ tay lên.
Mấy bà tử lập tức đẩy Lâm Uyển vào phòng.
Tấn Trừ nhìn vào trong phòng, sau đó siết chặt tay, quay người sải bước rời đi.
Cùng lúc đó, trong phòng thấp thoáng vang lên tiếng dây xích va chạm, còn có giọng nói cắn răng căm hận thê lương kia: "Tấn Trừ! Ngươi không được chết tử tế!!"
Tiếng mắng vang ra ngoài phòng, Điền Hỉ run rẩy, da đầu tê dại.
Hắn ta dè dặt nhìn người đang rảo bước phía trước, lặng lẽ chậm lại mấy bước, vẫy tú bà cũng đang kinh hãi tới.
"Canh chừng chặt một chút, mỗi thời mỗi khắc đều phải có người trong phòng, biết chưa?"
Điền Hỉ chỉ chỉ hướng gian phòng, tú bà liên tục gật đầu.
"Vẫn là câu nói đó, canh chừng kỹ chút, nếu người kia xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi cũng khỏi nghĩ đến việc sống..."
"Điền Hỉ! Cẩu nô tài còn chưa cút tới đây!"
Tiếng quát to từ xa xa làm Điền Hỉ không dám lề mề nữa.
Hắn ta chỉ dặn dò qua loa vài câu, nếu có chuyện gì thì phải nhanh chóng sai người đến nói với hắn, sau đó vội vàng đuổi theo đằng trước.
Tú bà nơm nớp lo sợ đứng tại chỗ.
Nghe tiếng mắng căm hận bên trong, không khỏi rùng mình một cái.
Khung cảnh vị trong phòng kia đã từng được Thái tử đón đi còn gần ngay trước mắt, bây giờ mới được bao lâu mà đã bị đưa về trong bộ dạng thê thảm như vậy?
Quả nhiên là gần vua như gần cọp.
Đêm Trung thu, Thái tử lại điều binh ra khỏi thành. Động tĩnh lớn như vậy, tất không qua được tai mắt triều thần.
Triều thần ném ánh mắt vi diệu về phía cha con Lâm gia.
Sắc mặt Lâm Hầu gia lúc trắng lúc xanh, cứng ngắc uống rượu để che giấu, chỉ coi như không hay biết.
Hôm nay là sinh nhật Trần vương, Thánh thượng hạ lệnh tổ chức long trọng, vốn nên là lúc vui mừng náo nhiệt lại bởi vì chuyện của Thái tử mà khiến mọi người không để tâm.
Thánh thượng cũng không ngờ. Đợi sau khi Thái tử hồi cung, lập tức gọi một mình hắn vào Ngự Thư Phòng giáo huấn.
"Thật to gan, tự mình điều động cấm quân, không phải muốn tạo phản đấy chứ!"
Mấy bản tấu chương phi thẳng vào đầu hắn. Trên bản tấu đều vạch tội hắn chuyện tự ý điều động cấm quân.
Tấn Trừ cũng không thèm nhìn những tấu chương kia, chỉ nói: "Việc gấp tùy cơ ứng biến, nhi thần thân là đại tướng, có quyền điều động cấm quân."
Thánh thượng châm chọc nói: "Có việc gì gấp? Chỉ vì truy đuổi một phụ nhân?"
Không đợi Tấn Trừ đáp lại, ông ta quét mắt nhìn hắn một cái, nói: "Thật không nhìn ra, trẫm còn sinh ra một kẻ si tình."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.