Xiềng Xích

Chương 4: Ta cho huynh một kinh ngạc

Khánh An

20/11/2021

Vẻ mặt Lâm Uyển trầm xuống.

Mặc dù hắn nói nói vậy, phần nhiều là vì không chịu thua kém, nhưng trong lòng nàng rõ ràng, lần này đến đây, nàng quả thực muốn cùng hắn mỗi người một ngả.

Nàng nhướn mắt nhìn khuôn mặt hắn, trong lòng hơi ngập ngừng.

Tâm trạng hắn lúc này không tốt, không thích hợp ngả bài với hắn. Nhưng nếu đã nói đến chuyện này, thực ra cũng không ngại lựa lời thử một phen, coi xem phản ứng tiếp theo của hắn.

Lâm Uyển cúi đầu suy đi tính lại, khó tránh toát ra vẻ do dự.

Tấn Trừ nhạy bén nhận ra, tức khắc nghi ngờ, nhưng không đặt câu hỏi, chỉ nắm chặt chiếc quạt gỗ mun, im lặng quan sát nàng.

Lâm Uyển lại vươn tay cầm chén trà trên bàn, chậm rãi uống một ngụm trà lạnh. Sau khi cân nhắc một hồi, quyết định thử một phen.

Nghĩ như vậy, nàng cười yếu ớt với hắn, nửa đùa nửa thật hỏi: "Nếu ta thật sự có ý đó thì sao?"

Vừa dứt lời, không khí xung quanh thoáng chốc rơi vào im lặng.

"A Uyển định có mới nới cũ sao?" Hắn cao giọng ở cuối câu, nghe như trêu tức. Hơi thở lại có phần nặng nề, rõ ràng là đang kiềm chế tâm trạng, cố giữ bình tĩnh.

Không đợi Lâm Uyển đáp lại, hắn cầm chiếc quạt gỗ mun gõ mạnh xuống tay vịn ghế ngồi, trợn mắt nhìn nàng, nửa cười nửa không, nói: "Chỉ e không thỏa lòng mong muốn của A Uyển được rồi. Cuối năm phụ vương ta sẽ nhập kinh, đến lúc đó ta sẽ gặp phụ vương tâu lên Thánh thượng, xin thánh chỉ tứ hôn. Cuộc đời này ngoại trừ gả cho ta, nàng không còn lựa chọn nào khác đâu."

Lâm Uyển ngây dại ra.

Xin thánh chỉ... tứ hôn?!

Lúc này Tấn Trừ thu lại nụ cười. Nét mặt cũng không giữ được bình tĩnh nữa, hắn đẩy bàn đứng lên, mặt mày ngang ngạnh, cũng không thèm nhìn nàng một cái, ngón tay siết chặt chiếc quạt gỗ đến trắng bệch, phẩy tay áo bỏ đi.

Tâm trạng Lâm Uyển rối bời. Nàng hoàn toàn không ngờ tới, hắn lại định xin thánh chỉ.

Nếu thật sự xin được thánh chỉ, vậy... cuộc đời này của nàng, thật sự sẽ gắn chết lấy hắn, không còn lựa chọn nào khác nữa.

Trong lòng nàng vừa sợ rồi lại thấy may mắn.

May mắn vừa rồi không nói rõ ra, không hoàn toàn vạch rõ ranh giới. Bằng không với tính tình của hắn, không chừng có thể sẽ ngay lập tức ép nàng vào cung, xin thánh chỉ tứ hôn.

Đến lúc đó mới là không cách nào xoay chuyển.

Nghĩ đến đây, sau lưng nàng thấm mồ hôi lạnh.

Lần này Tấn Trừ càng nghĩ càng giận.

Hắn quả thực không kịp chờ, muốn đi về sai người cẩn thận điều tra.

Câu nói trước đó của nàng mặc dù nghe như nói đùa, nhưng hắn không hề thấy thú vị chút nào.

Chỉ mong, đừng để hắn tra ra được thật sự có kẻ nào khác.

Thời khắc này, tâm trạng Lâm Uyển đã tỉnh táo lại từ trong rối loạn.

Giữa trăm ngàn mối ngổn ngang, nàng nhanh chóng chỉnh đốn lại tâm trạng và suy nghĩ.

Tức thì nàng bắt lấy chén trà trên bàn, ném về phía Tấn Trừ.

'Choang' một tiếng, chén trà còn vương nước trà đập vào chân Tấn trừ, sau đó rơi xuống đất vỡ tan. Mà chút nước trà còn sót lại trong chén cũng hắt lên vạt áo hắn, trà vàng nhạt ngấm quanh vải y phục hắn, để lại một vết tích rõ ràng.

Tấn Trừ ngừng bước chân, nghiêng mặt nhìn chằm chằm kẻ đầu sỏ gây nên, mặt mày âm u.

"Huynh đi đi, đi mau đi." Lâm Uyển không hề sợ khí thế bức người của hắn, giơ tay vén tóc ra sau tai, cười lạnh: "Chưa nói được mấy câu đã nhăn mặt bỏ đi, coi ta là cái gì chứ, gọi là đến đuổi là đi? Trước kia còn nói sau này sẽ đối xử tốt với ta, bây giờ nhìn xem, huynh kém khoan dung với ta như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có vài phần thật tình với ta mà thôi."

Lồng ngực Tấn Trừ phập phồng kịch liệt, nhưng vẻ tàn nhẫn giữa hai lông mày đã tiêu tan ít nhiều.

Lâm Uyển lại không để cho hắn cơ hội lên tiếng, ngay sau đó lại trào phúng nói: "Đi đi, cưới tiểu thư Bạch gia, tiểu thư Dương gia của huynh đi. Có lẽ đối diện với mỹ nhân xinh đẹp như vậy, huynh sẽ tươi cười đón chào, khoan dung đủ điều, không giống nhìn bản mặt chán ngắt của ta, dù sao cũng chọn nhầm rồi."

Lúc này sắc mặt Tấn Trừ thay đổi, khí thế cũng giảm đi mấy phần.

"Tưởng là ta không biết cái gì đúng không?" Lâm Uyển quay mặt đi chỗ khác, không nhìn hắn nữa, tầm mắt rơi vào bình phong sơn thủy đồ cách đó không xa, giọng nói trầm xuống: "Sau này cho dù huynh và tiểu thư Trương gia, tiểu thư Lý gia hay là tiểu thư những nhà khác cũng vậy, ta không xen vào nữa. Huynh thích cưới ai thì cưới người đó, thích nạp mỹ nhân nào thì nạp người đó, sẽ không có ta đây không biết điều cản đường, sống chết can ngăn nữa."

Dứt lời, nàng lạnh mặt đứng dậy, không quay đầu lại định rời khỏi.

Tấn Trừ vội vàng vươn cánh tay dài, chặn đường nàng.

"Hóa ra A Uyển tức giận việc này? Vậy nàng đã xử oan cho ta rồi." Như sợ nàng không chịu nghe hắn giải thích, cố chấp muốn rời đi, hắn vội vàng sải bước, thân hình cao lớn chắn trước mặt nàng, vây kín nàng trên lối đi.

Lâm Uyển vô thức lùi lại một bước, kéo dãn khoảng cách với hắn.



Thấy dáng vẻ xa cách của nàng, đôi mắt hẹp dài của hắn tối sầm lại, nhưng cũng biết bây giờ không phải lúc so đo việc này, việc cấp bách là phải giải thích rõ ràng án oan trong lời nàng.

"Đó đều là Tấn vương phi sắp xếp. Ta lại đâu biết được, bà ấy có chủ ý như vậy, bỗng dưng bị bà ấy sắp đặt."

Tấn vương phi tất nhiên là chỉ kế thất của Trấn Nam vương, kế mẫu trên danh nghĩa của hắn. Nhưng Tấn Trừ chưa bao giờ gọi bà là mẫu thân, mà Tấn vương phi cũng không dám xen vào nửa câu. Dù sao mẫu thân của người ta là Đoan Mẫn trưởng công chúa, bà chẳng qua chỉ là một kế thất, nào dám ngang hàng với tiên Trưởng công chúa.

Dương gia là phụ tộc của Tấn vương phi, Bạch gia là mẫu tộc của Tấn vương phi.

Bây giờ Tấn Trừ đến tuổi thành gia lập thất, bà khó tránh khỏi cất giấu chút lòng riêng. Khoảng chừng trung tuần tháng trước, bà nhận hai tiểu thư dung mạo xuất chúng vào quý phủ ở mấy ngày, ngoài mặt mang tiếng là thông gia gặp nhau, nhưng nguyên nhân thực tế, đôi bên đều hiểu rõ trong lòng.

Lúc đầu Tấn Trừ không biết chuyện, sau khi hồi phủ thì bất ngờ bắt gặp hai nữ nhân đánh đàn cười đùa ở hòn núi giả trong vườn hoa, còn kinh ngạc lắm.

Cuối cùng sau khi biết được là tiểu thư Bạch gia Dương gia, cũng biết ngay Tấn vương phi có chủ ý gì.

Nhưng mà hắn không quá để ý đến việc này. Nên hồi phủ thì hồi phủ, nên "vô tình" gặp được vậy thì gặp được đi, hắn cũng lười né tránh.

Hắn đã quen buông thả, nghĩ trong đầu, dù sao hắn cũng không tiếp chiêu, tùy bọn họ làm ầm ĩ sao cũng được. Nếu Tấn vương phi không cảm thấy hành vi lần này sẽ làm tổn hại danh tiết tiểu thư hai nhà, vậy hắn cũng không quan tâm.

Nhưng không ngờ việc này lại khiến A Uyển giận dỗi.

Nghĩ đến đây, trái tim Tấn Trừ nửa thả lỏng nửa thắt lại. Thả lỏng chính là trước đó A Uyển chỉ không chịu thua kém hắn mà thôi, không phải nghi ngờ vô căn cứ trước đó của hắn là vì có người khác mà bỏ hắn; còn thắt lại chính là cơn ghen của A Uyển có phần hơi quá. Sau này nàng gả vào phủ, chỉ sợ sẽ khiến hắn rất bận bịu.

"Trời cao chứng giám, trong lòng ta chỉ có một mình A Uyển, những nữ nhân khác trong mắt ta chỉ như hòn đá cỏ cây. Dù các nàng có lả lơi quyến rũ, trong lòng ta chỉ nghĩ đến A Uyển, trước giờ không hề nhìn thẳng, ngay cả một sợi tóc của các nàng, ta cũng chưa từng liếc."

Hắn kéo dài ngữ điệu, giận dỗi nửa thật nửa giả.

Lúc dỗ dành người ta, đương nhiên là hắn chịu khom lưng cúi đầu. Hai tay chống đầu gối, hắn cúi người để đối diện với tầm mắt buông xuống của nàng, đôi mắt hoa đào sáng rực giống như móc câu không ngừng chăm chú nhìn nàng, bày tỏ oan khuất của hắn với nàng: "A Uyển, ta thật sự bị oan. Nàng không biết đấy thôi, hai nữ nhân kia xuất quỷ nhập thần, chuyên trị làm ta sợ. Ta yên ổn đi trên đường, không biết các nàng đột nhiên từ đâu nhảy ra, quả thực dọa ta sợ đến hồn phi phách tán. Nàng nói xem, phàm là ai, chẳng phải đều bị dọa cho mất hồn hay sao? Cho nên trước giờ ta đều coi họ là hồng thủy mãnh thú, tránh còn không kịp nữa. A Uyển lại cứ nghe đồn đại, mà không chịu tin ta, cũng không biết đến an ủi ta, còn vì chuyện này mà tức giận với ta..."

Nói đoạn, hắn dừng lại.

Bởi vì người đứng trước mặt hắn cụp mắt yên lặng nghe, đột nhiên nghiêng người tránh khỏi tầm mắt hắn, nâng tay áo che mặt.

Khoảnh khắc hắn không bắt kịp, trong mắt nàng dâng lên ánh nước.

Tâm trạng Tấn Trừ chấn động.

"A Uyển..." Hắn hoảng sợ không biết làm sao, ngập ngừng nắm lấy cổ tay nàng.

Lâm Uyển tránh khỏi tay hắn.

"Để ta. . . bình tĩnh lại."

Cánh tay Tấn Trừ cứng đờ, sau đó nắm chặt tay, thu lại bám chặt lên đầu gối.

Người gần hắn trong gang tấc, đang che mặt run rẩy, khóc ướt tà áo.

Hắn cứng đờ đứng đó, ánh mắt nhìn thẳng vào mấy chỗ thấm ướt trên vạt áo nàng, chỉ cảm thấy mắt âm ỉ đau.

Ánh mắt trầm xuống, hắn đứng thẳng người lại, ánh mắt nhìn đi nơi khác, mặt mày ảm đạm chờ nàng hồi phục tâm trạng.

Hắn không rõ nàng như vậy là sao, tại sao đột nhiên phản ứng như vậy.

Trong đầu không khỏi nhớ lại lời vừa nói nhiều lần, xem có nói nặng lời chỗ nào không.

Hắn chưa bao giờ thấy nàng như thế này. Trước nay tuy nàng tranh cãi với hắn, cũng luôn nói năng hùng hồn không chút kiêng dè, từ lúc quen biết đến nay, đây là lần đầu tiên nàng lộ ra vẻ yếu đuối.

Trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác áp bức khó nói, khó chịu vô cùng. Nhất là tiếng khóc nức nở không ngừng truyền vào tai hắn, quả thực như một mồi lửa, thiêu đốt đầu óc, lòng dạ hắn, đến mức đầu óc hắn như muốn nứt ra, ngũ tạng nóng cháy.

Sau một hồi lâu, Lâm Uyển mới có thể bình ổn cảm xúc.

Đợi lau sạch nước mắt trên mặt, nàng chậm rãi buông tay áo.

Tấn Trừ nhìn nàng, vành mắt đỏ ửng, lông mi còn vương nước, khuôn mặt tái nhợt lại cố gắng trấn tĩnh, nhìn nàng như vậy khiến hắn đau lòng.

"A Uyển..." Hắn ngập ngừng nói: "Đúng là đang giận ta sao?"

Lâm Uyển lắc đầu.

"Thực ra không liên quan đến Bá Kỳ, là tự ta lấy dùi mở đường." Nàng cụp mi, mấp máy môi, nói bằng giọng mũi: "Khoảnh khắc vừa rồi, đột nhiên ta nghĩ, hôm nay Bá Kỳ mềm giọng dỗ dành ta, không chừng sau này cũng sẽ dỗ dành người khác như vậy."

Rõ ràng là lời nói trẻ con tức cười, nhưng chẳng biết tại sao, lúc này Tấn Trừ lại không cười nổi.

"Nói ngốc nghếch cái gì đó." Hắn cố ý chép miệng một tiếng, kéo dài ngữ điệu chọc nàng vui: "Nếu A Uyển lo lắng, sao không lấy dây thừng trói ta lại là được, để sau này lúc nào ta cũng chỉ xoay quanh A Uyển, chỉ nói lời âu yếm với một mình A Uyển."

"Sợ là lời này, sau này huynh cũng sẽ lần lượt nói với tiểu thiếp của huynh, còn cả mấy mỹ thiếp bên cạnh nữa."



"Sao vậy được, các nàng xứng sao? Ta đối xử với A Uyển đương nhiên là không giống với người khác."

Lâm Uyển ngơ ngẩn nhìn hắn.

Tấn Trừ lập tức phản ứng kịp.

Hắn tức khắc lại thấy nhức đầu. Cũng không biết tại sao bình dấm chua của A Uyển lại lớn như vậy, xem ý của nàng thì là hận không thể khiến cả đời này hắn chỉ theo một mình nàng.

"A Uyển." Sau khi cân nhắc một hồi, hắn quyết định nói rõ việc này: "Nàng biết đấy, nhân khẩu của Trấn Nam vương phủ ít ỏi, huống hồ ta làm thế tử... A Uyển, phương diện này, nàng không thể yêu cầu quá hà khắc."

Như sợ nàng lại đau lòng, hắn vội đảm bảo: "Nhưng kiếp này, người ta yêu nhất chỉ có một mình A Uyển. Kính nàng, yêu nàng, tuyệt đối không cho người khác mảy may bắt nạt nàng."

Lâm Uyển bấm chặt lòng bàn tay.

Tấn Trừ nhìn nàng như vậy, nhịn rồi lại nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, thỏa hiệp nói: "Nếu không thì thế này, ta cam đoan với nàng, sau khi thành hôn, trong vòng năm năm không nạp thiếp. A Uyển, như vậy nàng hài lòng chưa?"

Cuối cùng Lâm Uyển cũng rơi lệ, chỉ là ngay lúc nước mắt rơi xuống, nàng cong môi, nín khóc mỉm cười: "Thật vậy không?"

Tâm trạng Tấn Trừ thả lỏng, vươn tay lau nước mắt trên mặt nàng.

"Bản thế tử nhất ngôn cửu định, nói lời giữ lời."

Lâm Uyển không tránh, mặc hắn xoa đầu ngón tay ấm áp lên gò má lạnh lẽo của nàng.

Giờ khắc này, hương trà tỏa khắp bên trong phòng trà, giữa hai người dường như có sự thổ lộ ấm áp.

Đợi nước mắt trên mặt được lau sạch, trong lòng Lâm Uyển cũng như đang được lau đi những tâm trạng ngổn ngang, trở nên bình tĩnh không gợn sóng.

Tấn Trừ lưu luyến thu tay lại.

Ánh mắt Lâm Uyển rơi lên mối kết tương tư treo bên hông hắn, cười khẽ: "Cũ như vậy rồi, tại sao còn mang theo, đợi lát nữa quay về ta lại tết cho huynh cái khác. Ngoài ra ta còn thêu cho huynh một chiếc hầu bao, quay về bảo tam ca mang cho huynh."

Tấn Trừ nghe xong, mặt mày vui mừng hớn hở: "Ồ, còn có chuyện tốt như vậy sao? Ta còn tưởng là chỉ có hôm sinh thần mới được nhận quà của nàng."

"Lúc ta vui vẻ, đương nhiên là huynh được nhận quà." Nàng cười vươn tay ra: "Đưa cho ta cái cũ đi. Quay về ta thắt vào miếng ngọc."

Tấn Trừ tháo mối kết tương tư, nắm trong tay. Đuôi mắt cong lên, cười với nàng, sau đó bàn tay nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay trắng trẻo trước mặt hắn.

Lâm Uyển thấy hắn cầm mối kết tương tư đặt vào lòng bàn tay nàng, tâm trạng hơi kích động, nhưng nét mặt lại không hề đổi khác.

Đang lúc nàng định co ngón tay nắm mối kết tương tư lại, không ngờ bàn tay hắn đang buông ra lại đột nhiên phủ lên, ngón tay thon dài ngang ngược chen vào kẽ ngón tay nàng, mười ngón tay đan xen.

"Tiểu sinh có tội, muốn mạo phạm tiểu thư."

Hắn vừa dứt lời, không chờ nàng phản ứng đã bắt lấy tay nàng, lẳng lặng đưa lên môi.

Lâm yển chỉ cảm thấy đầu ngón tay ướŧ áŧ, dường như có ấm áp lướt qua.

Chỉ trong chớp mắt, hắn lập tức buông miệng ra.

Nhân lúc nàng kinh ngạc, ngón tay hắn khẽ gãi lên lòng bản tay nàng, sau đó nhanh chóng lấy lại mối kết tương tư.

"Đây là món quà đầu tiên A Uyển cho ta, ta luyến tiếc." Hắn cười rất là thỏa mãn, buộc lại mối kết tương tư một lần nữa, liếc mắt nhìn nàng, thấp giọng nói với vẻ sâu xa: "Lúc không gặp được A Uyển, đây chính là niệm tưởng của ta. Ngày đêm vuốt ve, giống như A Uyển đang ở bên cạnh."

Lâm Uyển không đổi sắc mặt, thu tay lại, trừng mắt lườm hắn, nói: "Mặt dày."

"Tiểu thư, lời ấy sai rồi." Tấn Trừ cầm chiếc quạt xếp, vái nàng một cái, giả vờ thở dài: "Đâu biết rằng, có giai nhân, một ngày không gặp tựa ba thu. Thấy vật nhớ người, cũng chỉ vậy thôi."

"Cũng đâu phải chỉ có một thứ này."

Tấn Trừ chỉ vào mối kết tương tư màu sắc cũ kĩ, cố ý nhắc nhở nàng: "A Uyển xưa giờ keo kiệt, một năm chỉ tặng ta mỗi một vật cỏn con này thôi."

"Thật không?"

"Thật mà."

Lâm Uyển mỉm cười nói: "Ta muốn lấy thư về."

Tấn Trừ lập tức nhướn mày trừng mắt: "Đừng mơ."

"Quay về nhờ tam ca cầm hộ những bức thư đó cho ta." Lâm Uyển dãn mày híp mắt, không thèm để ý đến lời cương quyết của hắn, chỉ cười nói: "Đừng trách ta không nhắc nhở huynh, nếu đưa trễ, chỉ sợ lúc sinh thần tháng sau của huynh, phần đại lễ kia ta không thể nào giao cho huynh được rồi."

Tấn trừ vừa nghe vậy, hơi suy nghĩ, hóa ra quà sinh thần năm nay của hắn có liên quan đến bức thư. Hắn nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được là món quà gì, không khỏi tò mò.

"Huynh nhất định sẽ thích." Lâm Uyển mím môi cười yếu ớt, giọng nói mềm nhẹ: "Đến lúc đó, ta cho huynh một kinh ngạc."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xiềng Xích

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook