Xin Anh Đứng Đắn Một Chút

Chương 29

Minh Nguyệt Thính Phong

17/10/2015

"Cô nuôi mèo?"

"Xem như thế đi." Doãn Đình gật đầu một cái, có chút ưu thương: "Nó là Lưu Lãng Miêu. Trong chung cư tôi thỉnh thoảng gặp qua mấy con mèo đói bụng phải lật thùng rác kiếm ăn, tôi cũng muốn học người khác cho chúng thức ăn, để chúng nó không phải đói bụng. Kết quả tôi mua thức ăn cho mèo để ở lầu dưới, liên tiếp vài ngày không có con mèo nào tới ăn, chỉ có nó tới."

Cái này gọi là phát thóc câu mèo?

Cừu Chính Khanh quyết định không đánh giá, không phát biểu ý kiến.

"Sau đó ngày nào nó cũng tới, ở nơi này. Nó cùng tôi rất thân thiết, nó hay cọ bộ lông mềm mại vào chân của tôi, ngửa cái bụng chơi đùa cùng tôi, còn cho tôi ôm, vuốt ve nó nữa. Tôi đi đâu về, nó sẽ chạy đến cửa chung cư đón tôi. Chúng tôi lại cùng nhau đi đến lầu dưới. Chẳng qua ba tôi bị dị ứng với lông động vật nhỏ, rất nghiêm trọng, cho nên tôi không thể dẫn nó về nhà. Từ nhỏ đến lớn, nhà tôi chưa bao giờ nuôi thú cưng cả. Tôi muốn tìm nhà nào tốt nhận nuôi nó, phải chăm sóc nó thật tốt. Nên tôi đăng lên Microblogging tìm chủ nhận nuôi nó, rất nhiều người hỏi han, nhưng không có một người nào thích hợp nguyện ý nuôi nó. Bởi vì đuôi nó bị mất một nữa, còn có người chê nó như vậy không đẹp, còn bảo nó sẽ mang lại điềm xấu. Sau đó có một vị đại thúc tới nhận nuôi nó, nói là muốn cho nó ở kho hàng bắt chuột, tôi hỏi đại thúc cho nó ăn như thế nào, đại thúc nói để cho nó bắt chuột mà ăn, đói bụng thì ráng bắt nhiều chuột mà ăn. Tôi liền nói như vậy không được nên không đưa nó cho cho đại thúc. Ông ta còn mắng tôi nữa. Sau lại có một nhà nhận nuôi, trong nhà cũng nuôi nhiều mèo, tôi cảm thấy rất hợp thích, liền giao nó cho họ. Kết quả ngày thứ hai nhà kia đăng lên Microblogging khoe khoang lại nuôi một con mèo, tôi thấy được phía dưới có người mắng, nói nhà cô ấy ở cao như vậy, lại nuôi nhiều mèo mà không có kinh nghiệm sao? Cửa sổ trong nhà không có hàng rào bảo vệ bằng lụa mỏng, mèo không may nhảy lên té xuống thì có nước chết, không thay đổi còn muốn nuôi. Tôi rất sợ, liền liên lạc nhắn lại người kia. Người kia nói tôi không cần lo lắng, nhà kia bảo đảm sẽ làm hàng rào bảo vệ cửa sổ bằng lụa mỏng thật tốt cho mèo. Kết quả vẫn không chịu làm, cho mèo ăn toàn những thứ vớ vẩn, nguy hiểm cho mèo. Sau lại có mèo không cẩn thận nhảy qua cửa sổ té chết. Bọn họ bây giờ lại nuôi một con khác. Tôi nghe cái này dĩ nhiên không yên lòng, phải đi đoạt Lưu Lảng lại rồi. Nhà kia lại mắng tôi. Nói một con mèo gãy đuôi có gì đặc biệt chứ."

Cừu Chính Khanh thật muốn sờ đầu Doãn Đình an ủi cô, nhịn không được liền sờ dầu cô. Vội vàng rút bàn tay trở lại, sợ Doãn Đình mất hứng. Thật may là đại thần không tim không phổi vẫn còn ôm chặt lấy Doãn Đình. Doãn Đình ngẩng đầu cười cười với Cừu Chính Khanh, cám ơn anh đã an ủi.

Cừu Chính Khanh lúc này mới phát hiện ra mình nghĩ nhiều. Cô nương này trong lòng đại khái không có khái niệm nam nữ thụ thụ bất thân gì. Nghĩ tới đây anh lại có chút chua, anh mới không vì mấy nam sinh khác thân cận cô mà ghen tỵ. Anh ngồi bên cạnh Doãn Đình, nghe cô nói tiếp.

"Tôi lại đăng tin trên Microblogging, còn nhắn tin đến nhiều người. Kết quả cũng có rất nhiều người nhắn lại. Tôi vừa bắt đầu cảm thấy rất vui mừng, cảm thấy tìm cho Lưu Lãng một ngôi nhà khẳng định không thành vấn đề. Nhưng trải qua lần đó, tôi cũng có chút bị đả kích nên cẩn thận rất nhiều. Tôi hỏi thật kỹ từng người muốn nhận nuôi Lưu Lãng, cẩn thận lựa chọn một người chủ tốt cho nó. Cuối cùng có một nhà cũng được, mọi mặt điều kiện cũng không tệ, tôi rất vui mừng liền giao nó cho họ, kết quả hai ngày sau bọn họ trả nó lại cho tôi, nói Lưu Lãng nhà tôi cùng cô mèo nhà họ bất hòa. Còn nói nó mới đến nhà họ một ngày mà đã chạy trốn làm họ kiếm gần chết, nói nó không thích giao lưu vói mấy chàng mèo khác, lại hay cùng cô mèo kia đánh nhau. Tóm lại sự nghiệp tìm chủ cho Lưu Lãng vẫn không thành công. Sau tôi liền dứt khoát xóa cái nội dung tìm chủ kia trên Microblogging, rất không đáng tin, tôi lại thử hỏi trong số bạn bè có ai muốn nuôi Lưu Lãng không, nhờ bệnh viện thú cưng giúp xem có ai thích hợp nuôi không, còn tìm tổ chức cứu trợ mèo giúp một tay. Nhưng tổ chức họ còn rất nhiều mèo hoang đợi nhận nuôi, Lưu Lãng chỉ có thể đợi. Tôi chỉ còn cách mang nó về lầu dưới mà ở, ngày ngày cho nó ăn no cùng chơi đùa vui vẻ với nó, thời gian trôi qua cũng không tồi, tôi cảm thấy như vậy rất tốt a. Chậm rãi chờ, cũng sẽ đến lượt Lưu Lãng thôi. Nhưng bây giờ thì không chờ được nữa."

"Tại sao?"

"Chung cư tôi có người tố cáo, nói cho Lưu Lãng ăn ảnh hưởng tới khung cảnh xung quanh, còn nói ngộ nhỡ mèo cắn người thì người nào sẽ chịu trách nhiệm? Còn có một nhà nói con dâu nhà ông ta đang mang thai, sợ mèo có thể làm con dâu ông ta sảy thai, nên kiên quyết phải xử lý Lưu Lãng thật mau không cho nó ở trong chung cư nữa. Tôi theo bọn họ giải thích, nhưng bọn họ không ai chịu nghe. Tôi nói cho tôi thêm một ít thời gian, tôi sẽ nhanh chóng tìm một người chủ nhận nuôi nó thôi. Nhưng hôm nay nhà kia nghi ngờ Lưu Lãng có chửa, sáng sớm liền cầm cây chổi đánh nó. Họ còn đòi báo cáo quản lý chung cư, để họ gải quyết nó, không cho Lưu Lãng ở trong chung cư nữa, nói với tôi nếu như còn muốn nhìn thấy nó còn sống phải đuổi nó đi. Tôi cả buổi trưa cầm một đống thức ăn chờ dưới lầu thật lâu mà vẫn không thấy nó, phải tìm thật lâu khắp chung cư mới thấy Lưu Lãng, thấy nó trốn trong góc cầu thang liền mang nó ra, trông nó thật tội nghiệp."

Doãn Đình nói xong có chút đau lòng. Cừu Chính Khanh rất cố gắng khắc chế mới không có đưa tay ôm vai của cô mà an ủi. Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà mưu lợi, anh là một quý ông phông độ a, không thể nhân cơ hội mà sàm sỡ cô.

"Tôi mang Lưu Lãng đến bệnh viện làm kiểm tra." Cô chỉ trước mặt không xa một tấm biển bệnh viện thú cưng. "Lưu Lãng không có việc gì, chỉ bị hoảng sợ mà thôi. Bác sĩ nói nó bị đánh chạy đi lại còn để cho tôi tìm trở về, thật không dễ dàng. Tôi liền cảm thấy Lưu Lãng với tôi rất có duyên. Tôi hay mang thức ăn đến đó, trước không thấy Lưu Lãng đến ăn, sau đó cơ duyên đã đưa nó tới. Nó nhận ra tôi, sẽ cùng tôi thân thiết, lại rất ngoan, không làm bị thương người khác. Còn có thể đến cửa chung cư chờ tôi. Tôi hiểu rõ nó muốn có một ngôi nhà, nhưng tôi không làm được, tôi không thể nào mang nó về nhà nuôi." Doãn Đình nói đến đây, đôi mắt đỏ hoe sắp khóc.

"Nó biết cô đối với nó rất tốt, cô đã làm hết sức có thể rồi." Cừu Chính Khanh an ủi, thật muốn ôm cô vào lòng.

"Tôi còn phải tìm nhà nhận nuôi nó nữa, mùa đông rồi, nếu nó ở bên ngoài sẽ bị rét, tôi sẽ đau lòng lắm. Nhưng mà bọn họ kiên quyết đuổi nó đi, tôi chỉ còn cách dẫn nó đi mà thôi. Vốn chỉ muốn ở bệnh viện đó nhờ nuôi mấy ngày, tôi tìm được chủ nhân thích hợp sẽ tới đón nó đi. Nhưng trong bệnh viện nuôi một con chó rất hung dữ, hay gầm gừ. Lưu Lãng nếu ở bên cạnh nó, chắc sẽ sợ lắm, lúc nào cũng run rẩy lo sợ. Tôi lại gọi điện cho trung tâm cứu trợ mèo hoang, nhưng bên kia lại dang mắc dịch bệnh truyền nhiễm, nhiều chú mèo còn phải chuyển đi chỗ khác, tạm thời không thể chứa chấp được Lưu Lãng. Hôm nay tôi vẫn không ngừng gọi điện hỏi bạn bè, xem ai có thể nuôi nó một thời gian không."

Thì ra là như vậy, nhưng anh gọi cả bảy lần lúc nào cũng gặp phải đường dây đang bận, cũng quá trùng hợp a. Anh nghĩ mình cùng Lưu Lãng Miêu này bất quá có hoàn cảnh hơi giống nhau a, muốn hẹn cô một buổi cùng muốn tìm một nhà nhận nuôi đều rất khó khăn.

"Đã tìm được chưa?" Cừu Chính Khanh hỏi. Anh may mắn, tìm được Doãn Đình rồi. Lưu lãng này cũng sẽ tìm được người nuôi thôi.

"Không có." Doãn Đình mặt như đưa đám, "Một số người thì đang đi công tác nên không tiện. Một số người thì nhà họ không tiện nuôi mèo a. Vũ Phi vốn đã sợ mèo, cậu ấy lại sống cùng cha mẹ. Vốn là Cố Anh Kiệt rất hợp thích, anh ta cũng thích mèo. Nhưng anh ta nói thường hay mang Vũ Phi về nhà, cho nên cũng khá phiền phức. Cháu nhà anh ta ngược lại nuôi mèo, thế nhưng mấy con mèo đó không thể dung nạp được mèo mới, cho nên cũng không được. Còn có Từ Ngôn Sướng, anh ta cũng ở một mình, không sợ mèo, không dị ứng, nhưng anh ta nói đang cố gắng theo đuổi bạn gái, có một con mèo sẽ làm trong nhà anh ta lộn xộn, bừa bãi, ngộ nhỡ bạn gái anh ta tới nhìn thấy nhà mình như vậy sẽ bị trừ điểm mất." Doãn Đình miệng mếu máo, "Thật là muốn tìm bà chủ xinh đẹp kia tố cáo anh ta a, nếu không hỏi ý kiến cô ấy một chút có để ý trong nhà bạn trai có nuôi một con mèo hay không."

Cừu Chính Khanh bật cười. Bà chủ kia chắc sẽ há mồm trợn mắt, Từ ngôn Sướng chắc cũng phát điên thôi.

Doãn Đình hỏi Cừu Chính Khanh: "Cừu tổng đại nhân, anh có bạn bè nào có thể thu nhận Lưu Lãng không? Không thể nuôi lâu dài cũng không sao, tôi sẽ tiếp tục giúp nó tìm nhà. Chỉ cần nuôi giúp tôi một thời gian, tôi có thể trả tiền công a. Tất cả thức ăn và đồ dùng cho mèo tôi sẽ chịu hết, tôi sẽ gửi phí nuôi nó." Doãn Đình mặt rất mong đợi, cô còn nhờ cả bạn bè tìm ai có thể nuôi Lưu Lãng giúp cô, nhưng không có ai cho cô tin tức tốt cả.

Cừu Chính Khanh lắc đầu, anh thật đúng là không biết người nào có thể nhận nuôi nó. Bình thường anh đều không có tán gẫu chuyện riêng với các đồng nghiệp."Để tôi nghĩ thử." Anh nói.

Doãn Đình nháy mắt nhìn anh. Lắc đầu là ý nói không có sao? Suy nghĩ một chút nghĩ cái gì đây? "Lưu Lãng sẽ có nhà cầu riêng mà, sẽ không làm bẩn nhà đâu. Chỉ cần mỗi ngày giúp nó dọn dẹp cái ổ một chút là tốt rồi. Tôi sẽ chuẩn bị cho nó bộ bao móng vuốt, để nó không làm hư đồ vật trong nhà, nếu nó làm hư, tôi sẽ chịu trách nhiệm, mua cái mới. Được không?"

Cừu Chính Khanh không lên tiếng, Doãn Đình đợi mấy giây, không nhịn được hỏi: "Nghĩ ra ai chưa?"

"Chưa nghĩ ra. Tôi đang suy nghĩ, nhà tôi ngược lại có phòng trống, nhưng tôi lại có rất ít thời gian ở nhà, còn nữa, nếu như cô không tìm được ai nhận nuôi nó, tôi có thể không để ý mà chứa chấp nó. Cô biết mà, dù sao để nó ở nhà tôi vẫn yên tâm hơn ở nhà người lạ." Cừu Chính Khanh nói. Làm bất cứ chuyện gì, trước phải suy nghĩ kỹ càng thiệt hơn cùng các loại tình huống có thể xảy ra, xác nhận hậu quả, là nguyên tắc xử sự của anh.

Dưới mắt là một cơ hội thật tốt, nếu như Lưu Lãng Miêu kia đi nhà khác, Doãn Đình nhất định sẽ đi thăm nó thường xuyên, chẳng bằng cứ cho nó ở nhà anh, nhân cơ hội này anh theo đuổi Doãn Đình sẽ dễ dàng hơn. Nhưng nếu như cuối cùng anh không trở thành bạn trai cô được, Doãn Đình thích người khác, sau đó Lưu Lãng Miêu kia lại không tìm được người nhận nuôi, trong lòng anh tự hỏi, anh có kiên trì tiếp tục nuôi nó hay không. Dù sao nó cũng là một tiểu sinh mệnh, anh cũng phải có trách nhiệm.

Doãn Đình nhất thời kích động: "Tôi...tôi bảo đảm nhất định sẽ an bài nó thật tốt. Không ở nhà không quan trọng, buổi sáng cho nó ăn, tối nhớ cho nó ăn lần nữa, nó không đói là được. Nếu không, đúng giờ cho nó ăn cũng được, tôi sẽ mua thức ăn cho mèo đưa anh trước. Lưu Lãng cũng không cần ai chơi đùa, nó chính mình có thể ngây ngô. Có một chỗ dung thân là tốt rồi."

"Tôi chưa từng có kinh nghiệm nuôi mèo a ." Cừu Chính Khanh lại nói.



"Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy." Doãn Đình ra sức thuyết phục: "Nhưng nuôi mèo rất dễ dàng, sau khi gặp phải Lưu Lãng tôi mới bắt đầu nghiên cứu cách nuôi mèo. Không khó tí nào. Tất cả mọi thứ tôi sẽ chuẩn bị, anh cho nó một chỗ ở là tốt rồi. Thật đó, thật đó. Tôi sẽ cố gắng tìm nhà nhận nuôi, nói không chừng rất nhanh có thể giúp nó tìm được nhà. Đến lúc đó không cần phiền toái Cừu tổng nữa."

"Vậy cũng được." Cừu Chính Khanh đồng ý. Một con mèo mà thôi. Hơn nữa cùng anh có hoàn cảnh giống nhau, cũng thật xui xẻo, vậy hãy để cho anh cho nó một chút may mắn vậy.

"Thật tốt quá." Doãn Đình thế nhưng hốc mắt ươn ướt, kích động ôm lấy Cừu Chính Khanh. "Xin anh đứng đắn một chút, anh thật sự là quá tốt. Tôi thay Lưu Lãng cám ơn anh."

"Ừ, không cần khách khí." Anh nhân cơ hội ôm lại cô một cái không coi là lợi dụng chứ? Nhưng anh vừa định đưa tay, Doãn Đình đã buông anh ra. Cô bắt lấy tay anh, kéo anh đến cái hòm chứa con mèo kia: " Tới đây để Lưu Lãng nhìn anh một cái."

Cừu Chính Khanh ngồi xổm xuống trước cái hòm, đối mặt trong hòm là ánh mắt trong veo của con mèo.

Bộ lông của nó là những đốm báo vàng vàng, hai mắt thật to, hoa văn rõ ràng, bộ dạng rất có sức sống. Nó cảnh giác co lại lui về phía sau, nhìn Cừu Chính Khanh.

"Hey." Cừu Chính Khanh cùng nó chào hỏi. Duỗi ngón tay vào trong hòm, trêu chọc nó một chút.

Lưu Lãng Miêu nhìn anh một chút, sau đó nhanh chóng đáp lại, dùng tiểu móng vuốt cào cào ngón tay của anh một cái, sau đó liền rút trở về.

"Nó thích anh." Doãn Đình tuyên bố.

"Thật sao?" Cừu Chính Khanh không tin. Nó mới vừa rồi rõ ràng cào anh mà.

"Nó không có dùng móng, nó dùng bàn chân mềm mại dưới móng vuốt nịnh bợ anh đó, nó không muốn làm anh bị thương." Doãn Đình giúp Lưu Lãng nói tốt. "Nó hôm nay bị hoảng sợ rất nhiều, nhưng nó không làm anh bị thương, anh xem, nó rất biết điều đó."

Cừu Chính Khanh bật cười: "Yên tâm, tôi đồng ý cho nó ở thì là đồng ý, sẽ không đổi ý đâu."

Doãn Đình thở phào nhẹ nhõm, còn nói: "Anh nháy mắt với nó, thể hiện anh rất thích nó. Nó sẽ hiểu."

Cừu Chính Khanh không cảm thấy mèo này sẽ hiểu, anh còn mở trừng hai mắt nhìn nó, Lưu Lãng Miêu không có phản ứng gì, chỉ nhìn anh chằm chằm. Cừu Chính Khanh chuyển sang Doãn Đình, cô ngồi rất gần anh, tiếp tục nói tốt Lưu Lãng với anh: "Nó hiểu, nó biết anh sẽ cho nó ở."

Cừu Chính Khanh cười cười, dáng vẻ cô có chút khẩn trương nhưng rất đáng yêu. Anh mở trừng hai mắt với cô, cô cũng chớp chớp hai cái, anh nở nụ cười sâu hơn.

"Bây giờ chúng ta đi sao? Còn phải chuẩn bị cái gì?" Anh hỏi cô.

"A, đúng!" Doãn Đình nhảy dựng lên, "Chúng ta đi bệnh viện mua cho Lưu Lãng vài món đồ. Đúng rồi, anh có phải đi đâu không? Có muốn làm chuyện gì không? Hiện tại đi với tôi được hay không?"

"Đúng, ừ, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua. Không có làm việc gì, hiện tại có thể đi được." Cừu Chính Khanh dĩ nhiên ngại nói hôm nay mình bị kích thích rồi, cho nên cố ý muốn đến khu vực xung quanh nhà cô xem sao.

"Thật tốt quá." Doãn Đình rất vui mừng, cô ôm cái hòm lên hướng bệnh viện thú cưng kia chạy tới. Cừu Chính Khanh nhận lấy cái hòm: "Để tôi cầm nó cho." Ôm cái hòm trong lòng anh nói: "Tiểu tử này không nhẹ a."

Doãn Đình cười ngọt ngào, vì Lưu Lãng có nơi ở nên rất vui mừng. "Nó mỗi ngày đều ăn no bụng, dáng dấp khỏe mạnh a."

Đến bệnh viện thú cưng, bên trong có người biết Doãn Đình, rất quan tâm đến tình huống của Lưu Lãng, Doãn Đình rất cao hứng nói: "Tìm được người có thể cho Lưu Lãng ở rồi, chúng tôi tới mua vài món đồ." Cừu Chính Khanh đứng ở một bên, thấy cô mặt mày hớn hở dáng vẻ vui mừng, rất may mắn hôm nay mình chạy đến tìm cô.

"Coi như số nó gặp may." Cậu ta cách cái hòm cùng Lưu Lãng nói. Lưu Lãng đến bệnh viện vô cùng khẩn trương, ở trong góc hòm co rút thành một cục. Trong bệnh viện còn chó hung dữ kia luôn gầm gừ, Cừu Chính Khanh không nhịn được trợn mắt nhìn nó vài lần.

Doãn Đình ở khu đồ dùng mua nhà cầu cho mèo, thêm ít cát cho nó, một tấm thảm lớn cho mèo, hai cái chén, đồ chơi cho mèo, còn mua sữa cho nó(haizz….thật sự chỗ lày là ta chém a...). Cừu Chính Khanh nhìn đồ mua cũng không ít, trước hết đi lái xe đến cửa tiệm. Sau đó xách dồ đùng cho Lưu Lãng, hai người lên xe. Tiếp đó lại đi một chuyến đến nhà Doãn Đình, Cừu Chính Khanh ngồi trên xe chờ, Doãn Đình chạy về nhà lấy thức ăn cho mèo đã mua trước đó, lúc này mới cùng nhau đến nhà Cừu Chính Khanh.

Sau một phen giày vò, hai người một mèo vào nhà Cừu Chính Khanh.

"Nhà anh rất lớn a, không tệ không tệ." Doãn Đình vừa bước vào nhà đã la to, liền đi dạo một vòng.



Cừu Chính Khanh dẫn cô cùng Lưu Lãng đi vào một phòng: "Nó ở phòng này được không?"

"Được, Được." Doãn Đình không dám phàn nàn chút nào, mặc dù cô cảm thấy nếu như Lưu Lãng có thể ở không gian lớn để tự do hoạt động thì tốt hơn, nhưng bây giờ người ta cho một gian phòng, đã là vô cùng tốt rồi. Cô rất thỏa mãn, rất cảm kích.

Gian phòng kia trống không, một chút vật dụng cũng không có. Doãn Đình đóng chặt cửa phòng lại, mở hòm chứa Lưu Lãng ra. Lưu Lãng không có lập tức ra ngoài, nó vẫn còn ở trong hòm cẩn thận quan sát. Doãn Đình không ép buộc nó, chỉ là cất hai cái chén mới mua cho nó ở góc tường, bố trí thức ăn cùng nước uống, sau đó bắt đầu lắp đặt nhà cầu. Cừu Chính Khanh tới giúp một tay, Doãn Đình len lén nhìn anh.

Cừu Chính Khanh tựa như biết cô đang suy nghĩ gì, nói: "Ban đầu tôi cùng mẹ nói qua, muốn mua một căn nhà thật lớn, nhưng mà bây giờ chỉ có một mình tôi ở. Có hai gian phòng không làm gì, cho nên dứt khoát cũng không mua vật dụng trang trí."

Doãn Đình gật đầu một cái, cảm thấy Cừu Chính Khanh có chút cô đơn, có chút đáng thương. "Lúc anh thấy buồn chán, có thể cùng chơi với Lưu Lãng."

Cừu Chính Khanh cười cười, tìm đề tài nói chuyện với cô. "Cô đói không? Ăn cơm chưa?"

Doãn Đình lắc đầu, lại gật đầu: "Rất đói bụng a. Buổi trưa tôi còn chưa ăn nữa."

Cừu Chính Khanh cau mày, gọi đồ ăn bên ngoài chắc đợi hơi lâu, "Mì ăn liền có thể không?" Anh chỉ có thể nấu được mỳ ăn liền thôi.

Doãn Đình gật đầu. Cừu Chính Khanh đứng lên: "Vậy tôi đi nấu, lát nữa xong sẽ gọi cô."

Cừu Chính Khanh đi ra ngoài, Doãn Đình tiếp tục lắp đặt nhà cầu. Lưu Lãng rốt cuộc chậm chạp từ trong hòm đi ra ngoài, chạy một vòng xung quanh, sau đó chạy lại bên Doãn Đình.

Doãn Đình sờ sờ nó, dịu dàng nói: "Lưu lãng, em có phòng ở rồi, không cần chịu lạnh cũng sẽ không bị người ta đánh nữa. Cừu tổng đại nhân rất tốt, có đúng hay không? Anh ấy mặc dù có nghiêm túc một chút, nhưng anh ấy là người rất tốt, là một người vô cùng ấm áp. Em phải tốt với anh ấy một chút nha."

Lưu Lãng cảnh giác nhìn chung quanh, Doãn Đình đặt nó trên tám thảm, sau đó nói: "Nơi này là nhà em. Đừng sợ, Lưu Lãng, chị sẽ không bỏ lại em không quan tâm em đâu."

Cừu Chính Khanh ở trong phòng bếp nấu mì, anh không biết nấu cơm, trong nhà cũng hiếm khi vào phòng bếp. Bình thường chỉ dự trữ bánh sủi cảo đông lạnh cùng mì ăn liền làm thức ăn nhanh. Bánh sủi cảo ngày hôm qua anh ăn khuya hết rồi. Có chút hối hận, sớm biết liền để đến hôm nay cho Doãn Đình ăn, bánh sủi cảo so với mì ăn liền đương nhiên tốt hơn a.

Nước sôi rồi, hơi bốc lên, phả vào mặt anh có chút nóng nóng. Cừu Chính khanh trong lòng cũng có chút ấm áp. Doãn Đình đang ở trong phòng của anh, mà anh lại đang nấu cơm cho cô. Loại cảm giác này thật tốt, hôm nay là ngày may mắn của anh a.

Nấu xong thịt viên đông lạnh, bỏ mì vào, đánh thêm trứng gà, thả hành lá cắt nhỏ, cất xong đồ gia vị, anh xoay người vừa định gọi Doãn Đình, đã thấy cô an vị ở trước bàn ăn hướng về phía anh cười, còn giơ bàn tay lên nói: "Báo cáo, tôi rửa tay xong rồi."

Thật đáng yêu. Cừu Chính Khanh nhìn cô cười mà đỏ cả mặt, anh vội vàng nói: "Có thể ăn rồi."

Cầm hai bát mì ra ngoài che cái mặt lại một chút, cô một bát, anh một bát. Thấy cô mặt mày hớn hở, trong lòng anh thật là ấm áp. Thật vui vẻ, không ngờ lần đầu tiên cùng với cô hai người cùng nhau ăn cơm, lại ở phòng bếp nhà anh.

"Ah, thế nào bát anh không có thịt." Doãn Đình phát hiện sau đó liền gắp thịt từ bát mình bỏ vào bát mì của Cừu Chính Khanh.

Cừu Chính Khanh mặt đỏ bừng, anh rất muốn cho cô ăn đồ ngon hơn một chút, để cô ăn nhiều một chút. Đáng tiếc trong tủ lạnh nhà anh không có đồ gì ngon cả.

"A, sao anh lại đỏ mặt thế." Doãn Đình lại phát hiện.

Cừu Chính Khanh bị cô nói càng ngượng ngùng thêm, cố gắng giả vờ làm mặt mình thật nghiêm túc.

"Nghiêm mặt mặt cũng đỏ thôi." Doãn Đình không chút lưu tình vạch trần anh.

Cừu Chính Khanh không nhịn được nói: "Củ cải trắng tiểu thư, xin cho nam sĩ( trai chưa vợ kaka) đây lưu chút mặt mũi được không?"

Doãn Đình mím môi cười, Cừu Chính Khanh không thèm để ý tới cô, cúi đầu ăn mì. Trước tiên nhét vào miệng thịt viên cô gắp cho anh, ăn thật ngon a. Ăn thịt này nhiều năm như vậy, chưa bao giờ biết nó ăn ngon như vậy a.

Doãn Đình càng muốn cười, anh đối với tốt với cô cũng còn có thể xấu hổ a. Suy nghĩ một chút, anh thật sự đối với cô tốt vô cùng, mặc dù quá nghiêm túc, nhưng anh thật sự đối với cô rất tốt. Anh len lén đưa thịt viên hết cho cô, Doãn Đình chợt cũng cảm thấy đỏ mặt .

Len lén liếc nhìn Cừu Chính Khanh, anh còn đang cúi đầu ăn mì trong bát. Thật đáng yêu a, người đứng đắn như anh mà cũng biết xấu hổ a.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xin Anh Đứng Đắn Một Chút

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook