Chương 14
Mộ Thần
08/08/2024
Lăng Quân trong xe hơi nhíu mày
khó chịu thuận tay vươn qua người Mộng Đình nhấn nút kéo cửa kính phía
bên cô xuống một nửa càng làm cho khoảng cách giữa cô và anh gần thêm
gần tựa hồ có thể nghe thấy rõ nhịp tim đập
của đối phương .
Mộc Dương thấy cửa kính được kéo xuống thì nhanh chóng làm nhiệm vụ :
“ Thưa ông chủ đã giải quyết ổn thỏa ạ .”
“ Uừ , về nghỉ ngơi đi .”
Mộc Dương vui mừng khôn xiết cúi chào lúc ngẩng lên qua cánh của kính mở một nửa cư nhiên lại thấy bóng dáng một cô gái ngồi quay lưng về phía anh khiến anh không nhìn thấy mặt đang bôi thuốc cho ông chủ của mình .
Lòng Mộc Dương lúc này “ aaaaaa mình thật là làm việc nhiều sinh ảo giác rồi sao lại có thể có một nữ nhân đang ngồi trên xe của ông chủ cơ chứ lại còn …” . Mộc Dương không khỏi ngỡ ngàng há hốc mồm bất ngờ . Ông chủ hắn trước giờ cao lãnh kiêu ngạo đi đến đâu cũng mặt lạnh như băng làm cho mấy cô gái có ý với anh nhưng cũng không bao giờ dám đến gần chứ đừng nói là ngồi gần cạnh thế này lại còn động chạm tay chân cơ chứ . Anh chợt nghĩ lại dạo gần đây tính khí của ông chủ anh đã thất thường lại càng thêm thất thường khó chiều lại còn hay hỏi
mấy câu hỏi khó tin khiến anh đoán rằng hay là vì cô gái này nhỉ .
“ Chú ngồi im coi “.
Tiếng của cô gái bên trong xe vọng ra càng khiến lòng thư kí Lâm thêm nháo . Cô gái này cư nhiên lại dám dùng lời lẽ như vậy nói ông chủ của anh lại còn gọi là “chú “ , anh nhớ lại cuộc nói chuyện ngắn ngửi đầy tổn thương hôm trước của mình với ông chủ làm anh bay luôn 3 tháng tiền thưởng “ aaa thì ra là một cô gái nhỏ có thể chọc tức được ông chủ , ông chủ mình hoá ra lại thích trâu già gặm cỏ non aaa” . Mộc Dương vừa quay người đi bước ra về vừa thưởng thức tin nóng sốt dẻo mình hóng được nghĩ “ đêm nay cũng không bõ công thức trắng a”.
Giờ đã hơn 3 giờ sáng , cảnh sát cũng đã ra về , một vài người đi làm đêm thấy ồn ào đến hóng chuyện nãy giờ cũng tản đi trong tiếng lẩm bẩm bán tám với nhau . Trong chiếc xe sang hai con người vẫn cứ ngồi im bất động bầu
không khí hơi khó xử . Mộng Đình thấy cứ mãi như vậy thật không thoải mãi cô lấy cớ chuẩn bị chuồn :
“ Nãy … ưm… cảm ơn chú “.
“Hưm tính trả ơn tôi như nào “.
“….”
Lăng Quân nhìn vẻ mặt ngơ ra của cô gái trước mặt không khỏi bật cười . Anh đưa tay xoa xoa nhẹ mái tóc mượt mà của cô mặt đầy ý cười nói :
“Tôi chưa đòi luôn đâu , cứ từ từ mà nghĩ “.
Mộng Đình thấy động tác của người đàn ông mặt càng lúc càng nóng lên đỏ bừng cô gắng giữ bình tĩnh
quay nhanh người lại mở cửa xe chạy ra ngoài :
“Chào chú , không tiễn “.
Mộng Đình không thể tưởng tượng nổi nếu cô còn ở trong xe đấy thêm vài giây nữa cô thật không thể cưỡng lại vẻ mê hoặc của người đàn ông kia mà ra chuyện điên rồ gì . Lăng Quân thấy cô nhím nhỏ chạy chối chết mà khoé môi cong cong đưa mắt nhìn theo đầy vẻ ôn nhu .
Bên trong cửa hàng lúc này bố mẹ Giai Nghi đang đỡ cô gái đi ra nhưng đành bất lực vì Giai Nghi không hề muốn nhúc nhích. Bố Giai Nghi định bế cô lên nhưng tuổi này thực sự không cho phép ông làm vậy hơn nữa xương cốt của ông so với người thường thực không tài nào tốt hơn .Trên mặt cô gái lúc này vẻ kinh sợ vẫn không hề vơi đi . Giai Tuệ đã đánh xe chờ đậu sẵn bên ngoài chờ chở họ về. Mộng Đình thấy chạy lại về :
“Đưa em ấy lên lưng cháu”
“V..vậy có ổn không ?” - mẹ Giai Nghi lên tiếng vẻ đầy lo lắng vừa lo cho con gái cũng sợ liên lụy đến Mộng Đình .
“Không sao đâu ạ .”
Nói rồi đưa một lèo cô gái trẻ lưng ra xe của Giai Tuệ .
“Cháu về nhà nghỉ ngơi đi hôm nay vất vả cho cháu rồi . Tạm thời cô sẽ đóng cửa hàng có gì nhắn tin cho cháu nhé !” - Giai Tuệ nói.
“Dạ vâng ạ..”
“Cô gái cảm ơn cháu nhiều nhé !” - hai vợ chồng ánh mắt hiền từ quay sang cảm ơn cô rối rít rồi lên xe ra về . Mộng Đình thở một hơi dài khiến thân thể thoải mái hơi chút bắt đầu thu dọn sắp xếp lại cửa hàng một chút rồi tắt
điện đóng của ra về .
Trên đường lúc này vắng vẻ không bóng người .Một mình bước đi nhưng trong lòng Mộng Đình chẳng hề thấy sợ hãi chút nào . Đang đi bỗng cô cảm thấy như có người theo lưng mình chợt có dự cảm không lành cô đi dè chừng hơn rồi phắt quay đầu định thất công ngay lập tức về đằng sau . Người đàn ông thân thủ nhanh nhẹn tránh được một chiêu của cô vội lên tiếng :
“ Cô đây là tính hại cả người có ơn với mình “.
“ Chú ? “ . Mộng Đình bất ngờ nhìn người đàn có ông trước mặt
.
“Còn không phải do chú doạ người sao .”
“Sao chú lại ở đây ? Chẳng phải đi về rồi sao .”
“Xe hỏng .”
Hơ , Mộng Đình còn lâu mới tin cái câu nói kia của anh . Cái xe xịn thế kia vừa chạy rầm rầm thế mà nói hỏng là hỏng ánh mắt không tin nổi của cô ném qua phía Lăng Quân . Nhưng rồi cô tự vả mình thật xe anh đúng là đã bị
thủng lốp ở bánh trước . Mộng Đình lại nghĩ “ừ thì cứ cho là hỏng chú ta giàu thế không kêu người đến sửa xe ngay trong đêm mới lạ “.
“Chú không kêu người tới ?”
“ Không . Tôi cũng đâu phải ông chủ tư bản độc ác bóc lột sức lao động của nhân viên.”
của đối phương .
Mộc Dương thấy cửa kính được kéo xuống thì nhanh chóng làm nhiệm vụ :
“ Thưa ông chủ đã giải quyết ổn thỏa ạ .”
“ Uừ , về nghỉ ngơi đi .”
Mộc Dương vui mừng khôn xiết cúi chào lúc ngẩng lên qua cánh của kính mở một nửa cư nhiên lại thấy bóng dáng một cô gái ngồi quay lưng về phía anh khiến anh không nhìn thấy mặt đang bôi thuốc cho ông chủ của mình .
Lòng Mộc Dương lúc này “ aaaaaa mình thật là làm việc nhiều sinh ảo giác rồi sao lại có thể có một nữ nhân đang ngồi trên xe của ông chủ cơ chứ lại còn …” . Mộc Dương không khỏi ngỡ ngàng há hốc mồm bất ngờ . Ông chủ hắn trước giờ cao lãnh kiêu ngạo đi đến đâu cũng mặt lạnh như băng làm cho mấy cô gái có ý với anh nhưng cũng không bao giờ dám đến gần chứ đừng nói là ngồi gần cạnh thế này lại còn động chạm tay chân cơ chứ . Anh chợt nghĩ lại dạo gần đây tính khí của ông chủ anh đã thất thường lại càng thêm thất thường khó chiều lại còn hay hỏi
mấy câu hỏi khó tin khiến anh đoán rằng hay là vì cô gái này nhỉ .
“ Chú ngồi im coi “.
Tiếng của cô gái bên trong xe vọng ra càng khiến lòng thư kí Lâm thêm nháo . Cô gái này cư nhiên lại dám dùng lời lẽ như vậy nói ông chủ của anh lại còn gọi là “chú “ , anh nhớ lại cuộc nói chuyện ngắn ngửi đầy tổn thương hôm trước của mình với ông chủ làm anh bay luôn 3 tháng tiền thưởng “ aaa thì ra là một cô gái nhỏ có thể chọc tức được ông chủ , ông chủ mình hoá ra lại thích trâu già gặm cỏ non aaa” . Mộc Dương vừa quay người đi bước ra về vừa thưởng thức tin nóng sốt dẻo mình hóng được nghĩ “ đêm nay cũng không bõ công thức trắng a”.
Giờ đã hơn 3 giờ sáng , cảnh sát cũng đã ra về , một vài người đi làm đêm thấy ồn ào đến hóng chuyện nãy giờ cũng tản đi trong tiếng lẩm bẩm bán tám với nhau . Trong chiếc xe sang hai con người vẫn cứ ngồi im bất động bầu
không khí hơi khó xử . Mộng Đình thấy cứ mãi như vậy thật không thoải mãi cô lấy cớ chuẩn bị chuồn :
“ Nãy … ưm… cảm ơn chú “.
“Hưm tính trả ơn tôi như nào “.
“….”
Lăng Quân nhìn vẻ mặt ngơ ra của cô gái trước mặt không khỏi bật cười . Anh đưa tay xoa xoa nhẹ mái tóc mượt mà của cô mặt đầy ý cười nói :
“Tôi chưa đòi luôn đâu , cứ từ từ mà nghĩ “.
Mộng Đình thấy động tác của người đàn ông mặt càng lúc càng nóng lên đỏ bừng cô gắng giữ bình tĩnh
quay nhanh người lại mở cửa xe chạy ra ngoài :
“Chào chú , không tiễn “.
Mộng Đình không thể tưởng tượng nổi nếu cô còn ở trong xe đấy thêm vài giây nữa cô thật không thể cưỡng lại vẻ mê hoặc của người đàn ông kia mà ra chuyện điên rồ gì . Lăng Quân thấy cô nhím nhỏ chạy chối chết mà khoé môi cong cong đưa mắt nhìn theo đầy vẻ ôn nhu .
Bên trong cửa hàng lúc này bố mẹ Giai Nghi đang đỡ cô gái đi ra nhưng đành bất lực vì Giai Nghi không hề muốn nhúc nhích. Bố Giai Nghi định bế cô lên nhưng tuổi này thực sự không cho phép ông làm vậy hơn nữa xương cốt của ông so với người thường thực không tài nào tốt hơn .Trên mặt cô gái lúc này vẻ kinh sợ vẫn không hề vơi đi . Giai Tuệ đã đánh xe chờ đậu sẵn bên ngoài chờ chở họ về. Mộng Đình thấy chạy lại về :
“Đưa em ấy lên lưng cháu”
“V..vậy có ổn không ?” - mẹ Giai Nghi lên tiếng vẻ đầy lo lắng vừa lo cho con gái cũng sợ liên lụy đến Mộng Đình .
“Không sao đâu ạ .”
Nói rồi đưa một lèo cô gái trẻ lưng ra xe của Giai Tuệ .
“Cháu về nhà nghỉ ngơi đi hôm nay vất vả cho cháu rồi . Tạm thời cô sẽ đóng cửa hàng có gì nhắn tin cho cháu nhé !” - Giai Tuệ nói.
“Dạ vâng ạ..”
“Cô gái cảm ơn cháu nhiều nhé !” - hai vợ chồng ánh mắt hiền từ quay sang cảm ơn cô rối rít rồi lên xe ra về . Mộng Đình thở một hơi dài khiến thân thể thoải mái hơi chút bắt đầu thu dọn sắp xếp lại cửa hàng một chút rồi tắt
điện đóng của ra về .
Trên đường lúc này vắng vẻ không bóng người .Một mình bước đi nhưng trong lòng Mộng Đình chẳng hề thấy sợ hãi chút nào . Đang đi bỗng cô cảm thấy như có người theo lưng mình chợt có dự cảm không lành cô đi dè chừng hơn rồi phắt quay đầu định thất công ngay lập tức về đằng sau . Người đàn ông thân thủ nhanh nhẹn tránh được một chiêu của cô vội lên tiếng :
“ Cô đây là tính hại cả người có ơn với mình “.
“ Chú ? “ . Mộng Đình bất ngờ nhìn người đàn có ông trước mặt
.
“Còn không phải do chú doạ người sao .”
“Sao chú lại ở đây ? Chẳng phải đi về rồi sao .”
“Xe hỏng .”
Hơ , Mộng Đình còn lâu mới tin cái câu nói kia của anh . Cái xe xịn thế kia vừa chạy rầm rầm thế mà nói hỏng là hỏng ánh mắt không tin nổi của cô ném qua phía Lăng Quân . Nhưng rồi cô tự vả mình thật xe anh đúng là đã bị
thủng lốp ở bánh trước . Mộng Đình lại nghĩ “ừ thì cứ cho là hỏng chú ta giàu thế không kêu người đến sửa xe ngay trong đêm mới lạ “.
“Chú không kêu người tới ?”
“ Không . Tôi cũng đâu phải ông chủ tư bản độc ác bóc lột sức lao động của nhân viên.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.