Chương 26
Mộ Thần
11/08/2024
"Bà .. bà không được nói Đình Đình như thế ".
"Sao bà lại không được nói nó như thế. Chẳng phải không có người dạy bảo nó nên nó mới làm mấy chuyện hèn hạ dơ bẩn như thế sao hay là cháu quên mất chuyện xảy ra ở trường cấp 3 cũ của mình rồi ".
"..."
"Đúng đấy . Hứa San ba thật thất vọng về con . Con từ chối đi dự tiệc đã đành lại còn ... "
"Ba con đã nói là con không muốn đi mà".
" Này cô kia tôi đã nói không biết bao nhiêu lần là tránh xa con gái nhà chúng tôi ra rồi mà, cô nghe không hiếu
sao. Chơi với đứa như cô càng ngày càng làm cho San San nhà chúng trở nên không biết trên dưới gì còn cãi lại
cả lời trưởng bối trong nh. Lại còn mặt dày hết lần này đến lần khác lợi dụng con bé nữa, đi ăn ở những này cô
có đủ tiền chi trả sao, cái đồ vô liêm sỉ này " - Mẹ Hứa San vừa nói vừa tiến nhanh đến trước mặt Mộng Đình
giáng xuống cho cô một cái bạt tai đầy đau đớn in rõ vết tay trên má cô.
" MẸ mẹ làm gì Đình Đình vậy ".
"Con ...con dám to tiếng với mẹ hả San San"
Hứa San vô cùng hốt hoảng trước hành động của mẹ mình vội vã quay sang lo lắng hỏi Mộng Đình :
" Cậu có sao không ? Má ...cậu ... Tớ xin lỗi "
"..."
"Người đâu còn không mau đưa tiểu thư đi thay trang phục chuẩn bị cho bữa tiệc đi". - Người phụ nữ tức giận
quát lớn .
"Này. các người làm gì vậy ... buông tôi ra ... mẹ ...mọi người ... đừng có động vào cậu ấy ".
Nói rồi Hứa San bị hai người đưa vào lại thang máy đi lên tầng .
Mộng Đình sau cú tát kia cô vẫn chưa lên tiếng nói gì thêm cô thực sự không muốnđể Hứa San phải bất hòa với
gia đình mình. Nhưng cái tát kia nếu như là ngày trước cô sẽ cố gắng nhẫn nhịn mà cho qua được còn bây giờ sẽ
khác .
"Thưa bà, thưa hai bác, cháu với Hứa San chơi nhau là tình bạn thực sự không có bất kì sự lợi dụng nào ở đây
cả. Còn nữa mọi người nói cháu không có người dạy dỗ giáo dục vậy hành động vừa nãy mà bác gái làm với cháu
làm với cả con gái bác thì cháu có thể hiểu đấy là cách hành xử của một người có gia giáo chức cao vọng trọng
khôngạ? Cháu thừa nhận với bác, Hứa San chơi với cháu khiến cậu ấy thiệt thòi rất nhiều cháu cũng vô cùng áy
náy với điều ấy nhưng có một người bạn như thế mới đáng để mình trân trọng bác à vì thế cháu sẽ không ngừng
chơi với San San như lời bác nói đâu ạ . "
"Hành động vừa nãy của bác gái nếu còn một lần nữa cháu sẽ không bỏ qua đâu ạ " - Mộng Đình dứt khoát nói
không một chút nào yếu thế trước những người quyền lực trước mặt .
"M..mày mày... Người đâu còn không mau lôi đứa con gái dơ bẩn này khỏi đây" - người đàn bà tức tối chỉ tay vào
mặt cô .
"Để tôi xem ai dám động vào chị ấy " - Tiêu Nam từ trong xe bước xuống đi thẳng tới chỗ Mộng Đình gằn giọng
nói .
"Cậu là ai? Nếu không có liên quan gì thì đi chỗ khác đi "- Ông Hứa Trí Thành (ba Hứa San) tỏ rõ thái độ khó
chịu hỏi lại Tiêu Nam .
"Chị chị có sao không ? Là bọn họ đánh chị thành ra như này đúng không . Để em xử lí hết mấy con người không biết điều này cho chị hả giận nhá ".
" Này cậu trai trẻ nên biết thân biết phận một chút cậu không biết chuyện gì thì nên đứng sang một bên đi đừng để bị vạ lây "- bà nội Hứa San lúc này mới lên tiếng .
" Mấy nhà các người cậy quyền cậy thế đứng đây bắt nạt một cô gái mà còn ra vẻ như mình đúng lắm sao . Gia tộc nào ở thành này xưng tên tuổi một chút đi "
" Cậu đây chắc nhà cũng có chút quyền thế đúng chứ khuyên cậu một câu chân thành nên tránh xa đứa con gái này ra đừng để nó dắt mũi rồi mất hết của cải thậm chí còn có thể hại cả mạng cậu đấy hay cậu cũng như cô ta cùng một loại người ha" - Hứa Trí Thành nói.
Tiêu Nam nghe vậy vô cùng tức tối định xông đến trước mặt Hứa Trí Thành nhưng bị Mộng Đình cản lại .
"Tiêu Nam đừng có nháo".
"..."
" Bác không cần dùng lời lẽ như vậy làm gì cháu tự biết cái gì là quá giới hạn với mình nên mong lần sau bác ăn nói sao cho xứng đáng với địa vị cao quý của mình một chút đừng nói với bạn cháu như vậy cậu ấy không có lỗi gì hết ".
"M.. mày ... đúng là không có người dạy dỗ đàng hoàng tử tế vậy thì để hôm nay tao dạy dỗ thay bố mẹ chúng mày" - Hứa Trí Thành tức giận định giơ tay đánh cô lần nữa thì bị một bàn tay khác giữ chặt lại không nhúc nhích được đi đâu .
Người đàn ông đứng đằng sau cao hơn ông ta cả một cái đầu giọng nói sắc lạnh buông xuống đỉnh đầu Hứa Trí
Thành : "ÔNG DÁM ?"
Hứa Tri thành mặt tức tối quay người lại định buông lời mắng chửi thì đơ người cả thân bỗng run lên sợ hãi khi thấy người đàn ông trước mặt : " Ng..ngài...Lăng ".
Lăng Quân đến theo sau là Tiêu Khải Trạch khiến cả ba người nhà họ Hứa sợ tái xanh mặt mày đặc biệt là cho đến đoạn Tiêu Nam cất tiếng chào hai người anh của mình họ mới nhận ra mình đắc tội với hai gia tộc lớn nhất thành phố B này rồi .
"Anh , em mới ở ẩn có hơn một năm mà có kha khá người quên mất em rồi đó . Hay là để em tái nhập cộng đồng nhỉ ?"
"Nhị thiếu gia nhà họ Tiêu mà cũng có người không nhớ sao?"- Tiêu Khải Trạch hiểu ý thằng em trai mình từ tốn tiếp lời.
"Nhị thiếu nhà họ Tiêu ?"
"Ngài Lăng , Ngài Tiêu là hiểu lầm hiểu lầm thôi ".
"Vậy các người đánh chị tôi cũng là hiểu lầm sao ?"
".."
Lăng Quân nhìn cô gái trước mặt gương mặt vẫn vô cùng trắng trẻo nhưng một bên má thì đã hơi sưng đỏ khiến anh vô cùng khó chịu .
"Tiệc mừng thọ của ông tôi không cho phép có bất kì ồn ào nào xảy ra cả nhưng nếu ông muốn dạy dỗ cô ấy thì có thể THỬ XEM ".
"D...dạ chúng tôi nào dám ... nhưng mà ngài Lăng ngài đừng để bề ngoài của đứa con gái này mê hoặc ngài có lẽ không biết trước kia nó đã ..."
"CÂM MIỆNG"
"Đã sai rồi còn già mồm còn không xin lỗi chị ấy đi "
Hứa Trí Thành hích người vợ mình nén ấm ức trong lòng mà xin lỗi cô một câu chẳng chút thành ý nào rồi xin phép đi trước nhưng đời nào được như ý muốn của bọn họ Lăng Quân vẫn chưa lên tiếng họ chắc chắn không thể rời đi dễ dàng như vậy được .
"ĐỨNG LẠI . Dễ dàng cho mấy người như vậy há chẳng phải thiệt thòi cho người của tôi sao "
" V..vậy ngài Lăng muốn chúng tôi ..."
"Ông nên biết tự làm gì chứ ?!"
Hứa Trí Thành nhìn gương mặt lạnh lùng sát khí đằng đằng của Lăng Quân mà sợ hãi quay sang vợ mình mà không nỡ nhắm chặt mắt định thẳng tay cho một cái bạt tai giống y như lúc nãy cô bị vợ ông ta tát thì Mộng Đình lên tiếng chặn lại :" Đủ rồi . Bỏ qua đi . Mọi người cứ tiếp tục làm việc của mình đi . Tôi xin phép.", dù sao đây cũng là bố mẹ của San San cô không muốn làm quá mức như vậy .
Mộng Đình cũng chẳng đề trọng quá thái độ nhận lỗi kia bởi đơn giản nếu không có những ông lớn ở đây thì làm gì có chuyện họ khúm núm như vậy, cô định vòng qua đám người ra về thì bị Lăng Quân kéo đi theo anh lên phòng nghỉ riêng của mình .
"Sao bà lại không được nói nó như thế. Chẳng phải không có người dạy bảo nó nên nó mới làm mấy chuyện hèn hạ dơ bẩn như thế sao hay là cháu quên mất chuyện xảy ra ở trường cấp 3 cũ của mình rồi ".
"..."
"Đúng đấy . Hứa San ba thật thất vọng về con . Con từ chối đi dự tiệc đã đành lại còn ... "
"Ba con đã nói là con không muốn đi mà".
" Này cô kia tôi đã nói không biết bao nhiêu lần là tránh xa con gái nhà chúng tôi ra rồi mà, cô nghe không hiếu
sao. Chơi với đứa như cô càng ngày càng làm cho San San nhà chúng trở nên không biết trên dưới gì còn cãi lại
cả lời trưởng bối trong nh. Lại còn mặt dày hết lần này đến lần khác lợi dụng con bé nữa, đi ăn ở những này cô
có đủ tiền chi trả sao, cái đồ vô liêm sỉ này " - Mẹ Hứa San vừa nói vừa tiến nhanh đến trước mặt Mộng Đình
giáng xuống cho cô một cái bạt tai đầy đau đớn in rõ vết tay trên má cô.
" MẸ mẹ làm gì Đình Đình vậy ".
"Con ...con dám to tiếng với mẹ hả San San"
Hứa San vô cùng hốt hoảng trước hành động của mẹ mình vội vã quay sang lo lắng hỏi Mộng Đình :
" Cậu có sao không ? Má ...cậu ... Tớ xin lỗi "
"..."
"Người đâu còn không mau đưa tiểu thư đi thay trang phục chuẩn bị cho bữa tiệc đi". - Người phụ nữ tức giận
quát lớn .
"Này. các người làm gì vậy ... buông tôi ra ... mẹ ...mọi người ... đừng có động vào cậu ấy ".
Nói rồi Hứa San bị hai người đưa vào lại thang máy đi lên tầng .
Mộng Đình sau cú tát kia cô vẫn chưa lên tiếng nói gì thêm cô thực sự không muốnđể Hứa San phải bất hòa với
gia đình mình. Nhưng cái tát kia nếu như là ngày trước cô sẽ cố gắng nhẫn nhịn mà cho qua được còn bây giờ sẽ
khác .
"Thưa bà, thưa hai bác, cháu với Hứa San chơi nhau là tình bạn thực sự không có bất kì sự lợi dụng nào ở đây
cả. Còn nữa mọi người nói cháu không có người dạy dỗ giáo dục vậy hành động vừa nãy mà bác gái làm với cháu
làm với cả con gái bác thì cháu có thể hiểu đấy là cách hành xử của một người có gia giáo chức cao vọng trọng
khôngạ? Cháu thừa nhận với bác, Hứa San chơi với cháu khiến cậu ấy thiệt thòi rất nhiều cháu cũng vô cùng áy
náy với điều ấy nhưng có một người bạn như thế mới đáng để mình trân trọng bác à vì thế cháu sẽ không ngừng
chơi với San San như lời bác nói đâu ạ . "
"Hành động vừa nãy của bác gái nếu còn một lần nữa cháu sẽ không bỏ qua đâu ạ " - Mộng Đình dứt khoát nói
không một chút nào yếu thế trước những người quyền lực trước mặt .
"M..mày mày... Người đâu còn không mau lôi đứa con gái dơ bẩn này khỏi đây" - người đàn bà tức tối chỉ tay vào
mặt cô .
"Để tôi xem ai dám động vào chị ấy " - Tiêu Nam từ trong xe bước xuống đi thẳng tới chỗ Mộng Đình gằn giọng
nói .
"Cậu là ai? Nếu không có liên quan gì thì đi chỗ khác đi "- Ông Hứa Trí Thành (ba Hứa San) tỏ rõ thái độ khó
chịu hỏi lại Tiêu Nam .
"Chị chị có sao không ? Là bọn họ đánh chị thành ra như này đúng không . Để em xử lí hết mấy con người không biết điều này cho chị hả giận nhá ".
" Này cậu trai trẻ nên biết thân biết phận một chút cậu không biết chuyện gì thì nên đứng sang một bên đi đừng để bị vạ lây "- bà nội Hứa San lúc này mới lên tiếng .
" Mấy nhà các người cậy quyền cậy thế đứng đây bắt nạt một cô gái mà còn ra vẻ như mình đúng lắm sao . Gia tộc nào ở thành này xưng tên tuổi một chút đi "
" Cậu đây chắc nhà cũng có chút quyền thế đúng chứ khuyên cậu một câu chân thành nên tránh xa đứa con gái này ra đừng để nó dắt mũi rồi mất hết của cải thậm chí còn có thể hại cả mạng cậu đấy hay cậu cũng như cô ta cùng một loại người ha" - Hứa Trí Thành nói.
Tiêu Nam nghe vậy vô cùng tức tối định xông đến trước mặt Hứa Trí Thành nhưng bị Mộng Đình cản lại .
"Tiêu Nam đừng có nháo".
"..."
" Bác không cần dùng lời lẽ như vậy làm gì cháu tự biết cái gì là quá giới hạn với mình nên mong lần sau bác ăn nói sao cho xứng đáng với địa vị cao quý của mình một chút đừng nói với bạn cháu như vậy cậu ấy không có lỗi gì hết ".
"M.. mày ... đúng là không có người dạy dỗ đàng hoàng tử tế vậy thì để hôm nay tao dạy dỗ thay bố mẹ chúng mày" - Hứa Trí Thành tức giận định giơ tay đánh cô lần nữa thì bị một bàn tay khác giữ chặt lại không nhúc nhích được đi đâu .
Người đàn ông đứng đằng sau cao hơn ông ta cả một cái đầu giọng nói sắc lạnh buông xuống đỉnh đầu Hứa Trí
Thành : "ÔNG DÁM ?"
Hứa Tri thành mặt tức tối quay người lại định buông lời mắng chửi thì đơ người cả thân bỗng run lên sợ hãi khi thấy người đàn ông trước mặt : " Ng..ngài...Lăng ".
Lăng Quân đến theo sau là Tiêu Khải Trạch khiến cả ba người nhà họ Hứa sợ tái xanh mặt mày đặc biệt là cho đến đoạn Tiêu Nam cất tiếng chào hai người anh của mình họ mới nhận ra mình đắc tội với hai gia tộc lớn nhất thành phố B này rồi .
"Anh , em mới ở ẩn có hơn một năm mà có kha khá người quên mất em rồi đó . Hay là để em tái nhập cộng đồng nhỉ ?"
"Nhị thiếu gia nhà họ Tiêu mà cũng có người không nhớ sao?"- Tiêu Khải Trạch hiểu ý thằng em trai mình từ tốn tiếp lời.
"Nhị thiếu nhà họ Tiêu ?"
"Ngài Lăng , Ngài Tiêu là hiểu lầm hiểu lầm thôi ".
"Vậy các người đánh chị tôi cũng là hiểu lầm sao ?"
".."
Lăng Quân nhìn cô gái trước mặt gương mặt vẫn vô cùng trắng trẻo nhưng một bên má thì đã hơi sưng đỏ khiến anh vô cùng khó chịu .
"Tiệc mừng thọ của ông tôi không cho phép có bất kì ồn ào nào xảy ra cả nhưng nếu ông muốn dạy dỗ cô ấy thì có thể THỬ XEM ".
"D...dạ chúng tôi nào dám ... nhưng mà ngài Lăng ngài đừng để bề ngoài của đứa con gái này mê hoặc ngài có lẽ không biết trước kia nó đã ..."
"CÂM MIỆNG"
"Đã sai rồi còn già mồm còn không xin lỗi chị ấy đi "
Hứa Trí Thành hích người vợ mình nén ấm ức trong lòng mà xin lỗi cô một câu chẳng chút thành ý nào rồi xin phép đi trước nhưng đời nào được như ý muốn của bọn họ Lăng Quân vẫn chưa lên tiếng họ chắc chắn không thể rời đi dễ dàng như vậy được .
"ĐỨNG LẠI . Dễ dàng cho mấy người như vậy há chẳng phải thiệt thòi cho người của tôi sao "
" V..vậy ngài Lăng muốn chúng tôi ..."
"Ông nên biết tự làm gì chứ ?!"
Hứa Trí Thành nhìn gương mặt lạnh lùng sát khí đằng đằng của Lăng Quân mà sợ hãi quay sang vợ mình mà không nỡ nhắm chặt mắt định thẳng tay cho một cái bạt tai giống y như lúc nãy cô bị vợ ông ta tát thì Mộng Đình lên tiếng chặn lại :" Đủ rồi . Bỏ qua đi . Mọi người cứ tiếp tục làm việc của mình đi . Tôi xin phép.", dù sao đây cũng là bố mẹ của San San cô không muốn làm quá mức như vậy .
Mộng Đình cũng chẳng đề trọng quá thái độ nhận lỗi kia bởi đơn giản nếu không có những ông lớn ở đây thì làm gì có chuyện họ khúm núm như vậy, cô định vòng qua đám người ra về thì bị Lăng Quân kéo đi theo anh lên phòng nghỉ riêng của mình .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.