Chương 39
Mộ Thần
26/08/2024
Tiêu Khải Trạch ngờ ngàng vì tất cả nằm ngoài dự đoán của anh ta .
“Cô ấy bảo nếu tôi đứng đó một ngày chắc nhiều người tới bắt chuyện lắm cô ấy là được Bắc trạm thu vé ở đấy sẽ kiếm được rất nhiều tiền “.
“Hâhhah nhóc con nhà cậu thú vị thật ... Tôi là nhận thấy từ khi Mộng Đình xuất hiện cậu như hàng xuất khẩu rớt giá ấy hahhaah”.
“Cười đủ chưa ?”
“À .. chư... đủ đủ ... đủ rồi a . Anh bạn để tôi chỉ cậu mấy chiêu chiều lòng phái đẹp nhá “.
"|"
Tiêu Khải Trạch cố nén nụ cười tươi rói lại nghiêm túc xổ một tràng dài những kinh nghiệm “ quý báu “ của mình ra không cần biết Lăng Quân có tiếp thu hay không . Gì thì gì chứ tuy anh ta cũng chỉ trải qua một hai mối tình ít ỏi so với thằng em trai cà lơ phơ phất Tiêu Nam thì không thể bằng nhưng so với ông bạn trước mặt thì anh ta vẫn có thể tự tin vỗ ngực ra oai nhiều chút đơn giản vì anh là cây đại thụ cả một vòng đời chỉ nở hoa đúng một lần kinh nghiệm yêu đương hình thức bên ngoài chỉ con số 0 còn thực chất bên trong cũng đã âm đến con số đáng kể rồi .
Anh liếc nhẹ Tiêu Khải Trạch nhưng tai vẫn vểnh lên nghe chăm chú không để sót từ nào .
8 giờ tối, Hứa San luyến tiếc ra về nhưng phòng nghỉ của cô vẫn không ngớt tiếng ồn ào vì thằng oắt Tiêu Nam ghé thăm .
“ Đình lão đại, em lại tới thăm chị đây “ – Tiêu Nam đi vào nhảy tung tăng định tiến tới ôm cô .
Mộng Đình nhanh chóng né sang một bên khiến cậu chàng tí nữa dập dụi dưới sàn.
Tiêu Nam cố định thân người lại gương mặt bày ra vẻ hờn dỗi : “ Chị rõ ràng là không thương em “
“Tôi vẫn vậy “.
Cậu chàng thấy cô nói thế nhưng vẫn tươi cười hớn hở ngồi xuống cạnh cô bắt đầu ríu rít nói không ngừng .
“Cậu lại trốn học đi chơi sao !?”
“Em không có, điểm chuyên cần của em dạo này tăng vọt gì sự xuất hiện của chị mà ; em nghe lắm đó nhá ... nên chị có gì thưởng cho em
"
"
"
“Hay chị cho em số của chị đi khi nào thấy nhớ em còn gọi ... mới có mấy ngày không gặp em đã nhớ chết đi được rồi ... đi mà ... đi mà ... “
Mộng Đình thấy mất mặt mũi giùm cậu chàng mới lớn khi vừa lúc đó Lăng Quân đi vào cùng một phụ tá thay mền gối mới .
Ánh mắt anh nhìn thằng nhóc sắc lẹm hơn dao : thằng oắt này suốt ngày tới anh đã cấm cửa rồi mà không biết nó lẻn vào bằng cách nào . Lại còn nhõng nhẽo đứng đây đòi xin thưởng, xin số cô ; có biết anh đã tốn công như nào mới có được thằng oắt kia không thể để nó dễ dàng hơn mình được, không, tốt nhất là không nên cho nó .
“Sao vào được đây nữa ?!”
“Em đi nhờ xe người ta vào đó ... thấy em giỏi không ?!”
“Chắc mày lại tán tỉnh cô gái nào rồi lấy cớ đi cùng vào chứ gì ?!”
“Anh này, sao anh cứ nghĩ xấu về em trai anh thế ?! “
“Chị, chị đừng nghe anh Quân nói, anh ấy là đang ly gián quan hệ tốt đẹp của em với chị đấy ... đúng là em có đi cùng một cô gái vào đây nhưng mà hai đứa em chỉ là bạn thôi ... là bạn “.
“Còn chối . – Lăng Quân giọng đầy khiêu khích thêm lời .
“Anh..anh ... “
Lăng Quân không kiên nhẫn thêm được giây nào liền đuổi người : “ Tối rồi về đi cho người khác về nghỉ ngơi . “
“Em còn chưa ngồi ấm ghế luôn đó ... Anh muốn em về thì anh cũng về nghỉ đi ở đây hoài nhớ người khác hiểu lầm hai người có gì thì mai này em với chị Đình đến với nhau thì không hay tí nào ...
Câu nói vừa dứt ai ai trong phòng cũng cảm thấy lạnh lẽo hơn hẳn . Mộng Đình nhìn anh cảm thấy gì đó không ổn bèn lên tiếng : “Tiêu Nam, đừng nói vớ vẩn “.
Cậu chàng này nói năng cũng mạnh dạng thật còn không nhìn xem ai kia máu trong người đang sôi ở nhiệt độ cao rồi . Anh trực tiếp đi tới lôi cổ áo đăng sau Tiêu Nam kéo ra tới sảnh bàn giao lại cho ông anh trai bác sĩ .
Vào lại phòng, bầu không khí lúng túng im ắng bắt đầu nổi lên. Hai con người im lặng máy móc làm công việc riêng : Mộng Đình lướt lướt trên điện thoại, còn Lăng Quân đang xem xét giấy tờ gì đó ; cả căn phòng chỉ nghe tiếng loạt soạt tờ giấy lật lên lật xuống .
Sự tĩnh lặng cũng không duy trì được quá lâu khi cô cất tiếng dò hỏi về vé vào triển lãm mà Lăng Quân đã hứa lấy cho mình :
“Lăng Quân, chú không phiền nếu tôi hỏi chút chuyện chứ?! “
“Phiền
"
“Ồ vậy th...”
“Nói đi “.
Mộng Đình chửi thầm cái tính tình nắng mưa không đường mà lần trong giây lát : “ Bao giờ tôi được về nhà thế ?! Buổi triển lãm ngày kia bắt đầu rồi ?! Chú đã lấy vé giúp tôi chưa “.
“ Chưa
"
Người gì đâu chả lời kì lạ, cô vẫn chưa hiểu anh nói gì bèn hỏi lại : “ Lời của chú là dành cho câu hỏi trước hay sau thế ?! Chú nói rõ giùm coi không phải lối “.
“Cho tất cả ... Tôi không nói nhiều với người khác chỉ nói nhiều với mình em thôi “.-Lăng Quân mặt điềm nhiên nói
Lại nữa, lại nữa sao tay chú già cứ thích nói mấy lời kì lạ như thế chứ khiến tâm cô theo đó bắt đầu nhảy loạn xạ không ngừng : “ còn ... còn lâu mới tin chú, chiều nay chẳng phải chú cũng nói nhiều với cô gái xinh đẹp đó sao “. Mộng Đình nói xong mới nhận ra mình vạ mồm nhưng vẫn là không kịp rút lại .
“Cô ấy bảo nếu tôi đứng đó một ngày chắc nhiều người tới bắt chuyện lắm cô ấy là được Bắc trạm thu vé ở đấy sẽ kiếm được rất nhiều tiền “.
“Hâhhah nhóc con nhà cậu thú vị thật ... Tôi là nhận thấy từ khi Mộng Đình xuất hiện cậu như hàng xuất khẩu rớt giá ấy hahhaah”.
“Cười đủ chưa ?”
“À .. chư... đủ đủ ... đủ rồi a . Anh bạn để tôi chỉ cậu mấy chiêu chiều lòng phái đẹp nhá “.
"|"
Tiêu Khải Trạch cố nén nụ cười tươi rói lại nghiêm túc xổ một tràng dài những kinh nghiệm “ quý báu “ của mình ra không cần biết Lăng Quân có tiếp thu hay không . Gì thì gì chứ tuy anh ta cũng chỉ trải qua một hai mối tình ít ỏi so với thằng em trai cà lơ phơ phất Tiêu Nam thì không thể bằng nhưng so với ông bạn trước mặt thì anh ta vẫn có thể tự tin vỗ ngực ra oai nhiều chút đơn giản vì anh là cây đại thụ cả một vòng đời chỉ nở hoa đúng một lần kinh nghiệm yêu đương hình thức bên ngoài chỉ con số 0 còn thực chất bên trong cũng đã âm đến con số đáng kể rồi .
Anh liếc nhẹ Tiêu Khải Trạch nhưng tai vẫn vểnh lên nghe chăm chú không để sót từ nào .
8 giờ tối, Hứa San luyến tiếc ra về nhưng phòng nghỉ của cô vẫn không ngớt tiếng ồn ào vì thằng oắt Tiêu Nam ghé thăm .
“ Đình lão đại, em lại tới thăm chị đây “ – Tiêu Nam đi vào nhảy tung tăng định tiến tới ôm cô .
Mộng Đình nhanh chóng né sang một bên khiến cậu chàng tí nữa dập dụi dưới sàn.
Tiêu Nam cố định thân người lại gương mặt bày ra vẻ hờn dỗi : “ Chị rõ ràng là không thương em “
“Tôi vẫn vậy “.
Cậu chàng thấy cô nói thế nhưng vẫn tươi cười hớn hở ngồi xuống cạnh cô bắt đầu ríu rít nói không ngừng .
“Cậu lại trốn học đi chơi sao !?”
“Em không có, điểm chuyên cần của em dạo này tăng vọt gì sự xuất hiện của chị mà ; em nghe lắm đó nhá ... nên chị có gì thưởng cho em
"
"
"
“Hay chị cho em số của chị đi khi nào thấy nhớ em còn gọi ... mới có mấy ngày không gặp em đã nhớ chết đi được rồi ... đi mà ... đi mà ... “
Mộng Đình thấy mất mặt mũi giùm cậu chàng mới lớn khi vừa lúc đó Lăng Quân đi vào cùng một phụ tá thay mền gối mới .
Ánh mắt anh nhìn thằng nhóc sắc lẹm hơn dao : thằng oắt này suốt ngày tới anh đã cấm cửa rồi mà không biết nó lẻn vào bằng cách nào . Lại còn nhõng nhẽo đứng đây đòi xin thưởng, xin số cô ; có biết anh đã tốn công như nào mới có được thằng oắt kia không thể để nó dễ dàng hơn mình được, không, tốt nhất là không nên cho nó .
“Sao vào được đây nữa ?!”
“Em đi nhờ xe người ta vào đó ... thấy em giỏi không ?!”
“Chắc mày lại tán tỉnh cô gái nào rồi lấy cớ đi cùng vào chứ gì ?!”
“Anh này, sao anh cứ nghĩ xấu về em trai anh thế ?! “
“Chị, chị đừng nghe anh Quân nói, anh ấy là đang ly gián quan hệ tốt đẹp của em với chị đấy ... đúng là em có đi cùng một cô gái vào đây nhưng mà hai đứa em chỉ là bạn thôi ... là bạn “.
“Còn chối . – Lăng Quân giọng đầy khiêu khích thêm lời .
“Anh..anh ... “
Lăng Quân không kiên nhẫn thêm được giây nào liền đuổi người : “ Tối rồi về đi cho người khác về nghỉ ngơi . “
“Em còn chưa ngồi ấm ghế luôn đó ... Anh muốn em về thì anh cũng về nghỉ đi ở đây hoài nhớ người khác hiểu lầm hai người có gì thì mai này em với chị Đình đến với nhau thì không hay tí nào ...
Câu nói vừa dứt ai ai trong phòng cũng cảm thấy lạnh lẽo hơn hẳn . Mộng Đình nhìn anh cảm thấy gì đó không ổn bèn lên tiếng : “Tiêu Nam, đừng nói vớ vẩn “.
Cậu chàng này nói năng cũng mạnh dạng thật còn không nhìn xem ai kia máu trong người đang sôi ở nhiệt độ cao rồi . Anh trực tiếp đi tới lôi cổ áo đăng sau Tiêu Nam kéo ra tới sảnh bàn giao lại cho ông anh trai bác sĩ .
Vào lại phòng, bầu không khí lúng túng im ắng bắt đầu nổi lên. Hai con người im lặng máy móc làm công việc riêng : Mộng Đình lướt lướt trên điện thoại, còn Lăng Quân đang xem xét giấy tờ gì đó ; cả căn phòng chỉ nghe tiếng loạt soạt tờ giấy lật lên lật xuống .
Sự tĩnh lặng cũng không duy trì được quá lâu khi cô cất tiếng dò hỏi về vé vào triển lãm mà Lăng Quân đã hứa lấy cho mình :
“Lăng Quân, chú không phiền nếu tôi hỏi chút chuyện chứ?! “
“Phiền
"
“Ồ vậy th...”
“Nói đi “.
Mộng Đình chửi thầm cái tính tình nắng mưa không đường mà lần trong giây lát : “ Bao giờ tôi được về nhà thế ?! Buổi triển lãm ngày kia bắt đầu rồi ?! Chú đã lấy vé giúp tôi chưa “.
“ Chưa
"
Người gì đâu chả lời kì lạ, cô vẫn chưa hiểu anh nói gì bèn hỏi lại : “ Lời của chú là dành cho câu hỏi trước hay sau thế ?! Chú nói rõ giùm coi không phải lối “.
“Cho tất cả ... Tôi không nói nhiều với người khác chỉ nói nhiều với mình em thôi “.-Lăng Quân mặt điềm nhiên nói
Lại nữa, lại nữa sao tay chú già cứ thích nói mấy lời kì lạ như thế chứ khiến tâm cô theo đó bắt đầu nhảy loạn xạ không ngừng : “ còn ... còn lâu mới tin chú, chiều nay chẳng phải chú cũng nói nhiều với cô gái xinh đẹp đó sao “. Mộng Đình nói xong mới nhận ra mình vạ mồm nhưng vẫn là không kịp rút lại .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.