Chương 44
Mộ Thần
03/09/2024
Trước bức tranh buồn rầu mang cảm giác quen thuộc nhưng tâm cô không hề động, nước mắt không tuôn trào, xúc cảm như bị tê liệt, nói ra những lời lẽ quá đỗi thản nhiên còn mang chút lạnh lẽo thờ ơ . Nghĩ kĩ lại đã là một thời gian rất lâu cô không còn quá nhiều những cảm xúc đặc biệt hoạt động như máy móc được cài đặt sẵn . Chỉ duy nhất có một người một người chẳng hề thân thuộc lại có thể gợi lại một vài cảm xúc được chôn vùi bấy lâu trở lại, bên người đó làm tim cô đập nhanh rộn ràng, làm tâm bấn loạn, không hề bài trừ khó chịu khi cùng anh đụng chạm, ân cần chăm sóc ... ha trong cuộc đời của cô không thể kiếm được người thứ hai . Nghĩ tới đây lòng chợt dâng lên cảm giác ấm áp đến lạ, hình bóng của anh ngập tràn trong tâm trí cô tự cười giễu : Lăng Quân, sao lại thấy nhớ chủ như vậy ?!!.
Cô ngây người ở đó mãi tới khi giọng ông cụ vang lên mới bừng tỉnh . Ông cụ Lăng không ngờ có ngày còn có một người nhìn thấu được tâm tư của mình như vậy . Đúng vậy, buổi triển lãm này là do ông tổ chức, tất cả tác phẩm ở đây làm là tâm huyết sương máu do ông làm ra, ông chính là Chung – nghệ nhân huyền thoại trong giới tranh khắc gỗ người người tán thưởng nể phục . Sự nghiệp làm tranh của mình, ông không biết đã bán ra biết bao tác phẩm với những mức giá khủng lồ, đạt được vô vàn thành tựu cùng giải thưởng danh giá bao người mơ ước nhưng đâu ai biết rằng đến cuối cùng ông lại chẳng hề nắm được trong tay thứ gì ... mất trắng. Lúc đầu ông chỉ một mực chuyên tâm gây dựng Lăng Thị,một loạt các cải cách mới được ông cụ vận dụng đưa vào vận hành mà đạt được thành công lớn cho tới khi gặp Dương Dung – người vợ quá cô đứng thương của mình . Bà rất thích tranh gỗ này nên gì thế để theo đuổi người con gái mình thích ông đã dày công làm ra rất nhiều tác phẩm chỉ để thu hút ánh nhìn người đó cũng không ngờ ngày càng được nhiều người đón nhận như vậy . Sau này khi hai người về bên nhau, ông cụ vẫn rất chuyên tâm làm ra nhiều tác phẩm cũng để chiều vợ mình cho tới một ngày khi Lăng phu nhân mang thai đứa con thứ hai . Khi ấy Lăng Minh Đức bất đắc dĩ phải đi công tác xa, Dương Dung một mình tĩnh lặng tưới cây trong nhà kính vô tình vấp ngã nhưng không có ai cầu cứu mãi tới khí quản gia đi vào vội vàng đưa bà tới bệnh viện . Thời gian chậm trễ khiến hai mạng người cùng lúc ra đi, ông cụ Lăng khi đó vội vã trở về vẫn là không kịp . Chính vì thế và trên dưới Lăng gia và truyền thông bên ngoài bây giờ chỉ biết tới ông cụ Lăng có duy nhất một người con trai cũng là bố của Lăng Quân hiện tại .
Bức tranh này là bức tranh cuối cùng trong sự nghiệp sáng tạo nghệ thuật của ông, chẳng một ai có thể ngờ rằng thời điểm đó sau khi hoàn thành trong cơn túng quẫn ông đã tự nhốt mình trong văn phòng dốc hết toàn bộ lời thuốc ngủ liều cao xuống bụng mỉm cười chuẩn bị từ giã cuộc đời . Trong lúc mê man ông lại không cam lòng, không cam lòng bỏ lại người con đáng thương còn lại duy nhất của mình cảm thấy ân hận tội lỗi dùng hết sức mình mở khóa cửa ra ngoài . Sau đó ông chuyên tâm vào chăm sóc con cái cùng việc phát triển Lăng Thị cố gắng kìm nén đau thương tới tận bây giờ .
“ Cháu có vẻ là người rất biết thưởng tranh ?!”
“Dạ .... Cháu chỉ là vô tình cảm thấy như vậy thôi ạ‘
“Haha cháu từng thử qua việc làm tranh này chưa “
“À..... cháu vẫn đang học tập thêm ạ"
“Vậy sao ? Thế thì tốt rồi cháu có muốn báo ta làm thầy không ?”
“... Ông nói sao cơ ạ ....??? “- Mộng Định ngơ ngác nhìn ông chưa hoàn toàn hiểu sự tình .
“Ta dạy cháu làm tranh này ... cả đời này ta chưa từng nhận một học trò nào cả ..nhưng cháu rất đặc biệt đấy “
“ Ông là nghệ nhân làm tranh khắc gỗ ạ ?”
“Đúng vậy “.
"À..."
“Thế nào cháu muốn học chứ “
“Cháu với ông đâu quen biết gì đâu ...
Ông cụ nghĩ thầm thấy buồn cười nhưng đứng là cô gái chưa biết ông là ai thật . Muốn cưới được vợ cho thằng cháu khéo khi ông phải mang hết gì mình có ra mới được .
“Ha... trong giới này lí tưởng lớn gặp nhau không nhiều . ta thấy tư duy về... dòng tranh này của cháu rất tốt nếu làm ra các tác phẩm chắc chắn cũng sẽ không tầm thường chút nào ... với cả nếu là Chung sẽ không bao giờ bỏ qua viên ngọc thô này “
“....Chung ?!
“Ta là Chung, rất hân hạnh được quen biết cháu “
"????"
Đầu óc Mộng Đình đó cứng tạm thời không thể ngờ rằng ông cụ đứng trước mặt mình lúc này lại là Chung huyền thoại được .
“Có hơi đường đột, chắc cháu chưa tin tưởng được ha ?”
‘Dạ vâng. - Câu trả lời ngay lập tức tuôn ra khiến ông cụ Lăng cũng phải cứng họng cảm thấy mình ngần này tuổi mà lại đi lừa con nít ấy .
“Trước Chung vẫn luôn hành tung bí ẩn, chẳng ai biết mặt mũi ra sao ; ông giờ ở đây nhận mình Chung còn nói với cháu ... điều này không... điều này không được đúng lắm ạ, cứ gặp được dễ như cháu thì ai mà chẳng gặp rồi ạ “.
Ha cô gái này vẫn chưa tin nổi vào sự thật, nói ra đầy đủ các lí lẽ khiến ông cụ cũng tự thấy mình như đi lừa người vậy . Vẫn là nên chứng minh một chút .
Nghĩ rồi ông cụ rút điện thoại gọi điện : “Quản gia Lưu, cho dừng cuộc triển lãm lại
Nói rồi chưa tới 2 phút sau đã có người thông báo tới cuộc triển lãm dừng thật ; mọi người thưởng tranh tiếc hùi hụi có đôi lời bàn tán nhưng sau cùng vẫn là cất bước ra về .
“Thế nào cháu đã tin chưa ?”
Mộng Đình gật nhẹ tỏ vẻ đã hiểu
Bầu không khí lúc này trở nên im ắng hơn vì mọi người đã ra về gần hết .
“Vậy cháu có đồng ý ....
Chưa kịp nói hết câu thì một thân ảnh cao lớn manh theo đôi phần tức giận từ cửa lớn đi thẳng tới .
“Ông nội, ông cố tình ?!” – Lăng Quân mặt không mấy vui vẻ nói .
Cô ngây người ở đó mãi tới khi giọng ông cụ vang lên mới bừng tỉnh . Ông cụ Lăng không ngờ có ngày còn có một người nhìn thấu được tâm tư của mình như vậy . Đúng vậy, buổi triển lãm này là do ông tổ chức, tất cả tác phẩm ở đây làm là tâm huyết sương máu do ông làm ra, ông chính là Chung – nghệ nhân huyền thoại trong giới tranh khắc gỗ người người tán thưởng nể phục . Sự nghiệp làm tranh của mình, ông không biết đã bán ra biết bao tác phẩm với những mức giá khủng lồ, đạt được vô vàn thành tựu cùng giải thưởng danh giá bao người mơ ước nhưng đâu ai biết rằng đến cuối cùng ông lại chẳng hề nắm được trong tay thứ gì ... mất trắng. Lúc đầu ông chỉ một mực chuyên tâm gây dựng Lăng Thị,một loạt các cải cách mới được ông cụ vận dụng đưa vào vận hành mà đạt được thành công lớn cho tới khi gặp Dương Dung – người vợ quá cô đứng thương của mình . Bà rất thích tranh gỗ này nên gì thế để theo đuổi người con gái mình thích ông đã dày công làm ra rất nhiều tác phẩm chỉ để thu hút ánh nhìn người đó cũng không ngờ ngày càng được nhiều người đón nhận như vậy . Sau này khi hai người về bên nhau, ông cụ vẫn rất chuyên tâm làm ra nhiều tác phẩm cũng để chiều vợ mình cho tới một ngày khi Lăng phu nhân mang thai đứa con thứ hai . Khi ấy Lăng Minh Đức bất đắc dĩ phải đi công tác xa, Dương Dung một mình tĩnh lặng tưới cây trong nhà kính vô tình vấp ngã nhưng không có ai cầu cứu mãi tới khí quản gia đi vào vội vàng đưa bà tới bệnh viện . Thời gian chậm trễ khiến hai mạng người cùng lúc ra đi, ông cụ Lăng khi đó vội vã trở về vẫn là không kịp . Chính vì thế và trên dưới Lăng gia và truyền thông bên ngoài bây giờ chỉ biết tới ông cụ Lăng có duy nhất một người con trai cũng là bố của Lăng Quân hiện tại .
Bức tranh này là bức tranh cuối cùng trong sự nghiệp sáng tạo nghệ thuật của ông, chẳng một ai có thể ngờ rằng thời điểm đó sau khi hoàn thành trong cơn túng quẫn ông đã tự nhốt mình trong văn phòng dốc hết toàn bộ lời thuốc ngủ liều cao xuống bụng mỉm cười chuẩn bị từ giã cuộc đời . Trong lúc mê man ông lại không cam lòng, không cam lòng bỏ lại người con đáng thương còn lại duy nhất của mình cảm thấy ân hận tội lỗi dùng hết sức mình mở khóa cửa ra ngoài . Sau đó ông chuyên tâm vào chăm sóc con cái cùng việc phát triển Lăng Thị cố gắng kìm nén đau thương tới tận bây giờ .
“ Cháu có vẻ là người rất biết thưởng tranh ?!”
“Dạ .... Cháu chỉ là vô tình cảm thấy như vậy thôi ạ‘
“Haha cháu từng thử qua việc làm tranh này chưa “
“À..... cháu vẫn đang học tập thêm ạ"
“Vậy sao ? Thế thì tốt rồi cháu có muốn báo ta làm thầy không ?”
“... Ông nói sao cơ ạ ....??? “- Mộng Định ngơ ngác nhìn ông chưa hoàn toàn hiểu sự tình .
“Ta dạy cháu làm tranh này ... cả đời này ta chưa từng nhận một học trò nào cả ..nhưng cháu rất đặc biệt đấy “
“ Ông là nghệ nhân làm tranh khắc gỗ ạ ?”
“Đúng vậy “.
"À..."
“Thế nào cháu muốn học chứ “
“Cháu với ông đâu quen biết gì đâu ...
Ông cụ nghĩ thầm thấy buồn cười nhưng đứng là cô gái chưa biết ông là ai thật . Muốn cưới được vợ cho thằng cháu khéo khi ông phải mang hết gì mình có ra mới được .
“Ha... trong giới này lí tưởng lớn gặp nhau không nhiều . ta thấy tư duy về... dòng tranh này của cháu rất tốt nếu làm ra các tác phẩm chắc chắn cũng sẽ không tầm thường chút nào ... với cả nếu là Chung sẽ không bao giờ bỏ qua viên ngọc thô này “
“....Chung ?!
“Ta là Chung, rất hân hạnh được quen biết cháu “
"????"
Đầu óc Mộng Đình đó cứng tạm thời không thể ngờ rằng ông cụ đứng trước mặt mình lúc này lại là Chung huyền thoại được .
“Có hơi đường đột, chắc cháu chưa tin tưởng được ha ?”
‘Dạ vâng. - Câu trả lời ngay lập tức tuôn ra khiến ông cụ Lăng cũng phải cứng họng cảm thấy mình ngần này tuổi mà lại đi lừa con nít ấy .
“Trước Chung vẫn luôn hành tung bí ẩn, chẳng ai biết mặt mũi ra sao ; ông giờ ở đây nhận mình Chung còn nói với cháu ... điều này không... điều này không được đúng lắm ạ, cứ gặp được dễ như cháu thì ai mà chẳng gặp rồi ạ “.
Ha cô gái này vẫn chưa tin nổi vào sự thật, nói ra đầy đủ các lí lẽ khiến ông cụ cũng tự thấy mình như đi lừa người vậy . Vẫn là nên chứng minh một chút .
Nghĩ rồi ông cụ rút điện thoại gọi điện : “Quản gia Lưu, cho dừng cuộc triển lãm lại
Nói rồi chưa tới 2 phút sau đã có người thông báo tới cuộc triển lãm dừng thật ; mọi người thưởng tranh tiếc hùi hụi có đôi lời bàn tán nhưng sau cùng vẫn là cất bước ra về .
“Thế nào cháu đã tin chưa ?”
Mộng Đình gật nhẹ tỏ vẻ đã hiểu
Bầu không khí lúc này trở nên im ắng hơn vì mọi người đã ra về gần hết .
“Vậy cháu có đồng ý ....
Chưa kịp nói hết câu thì một thân ảnh cao lớn manh theo đôi phần tức giận từ cửa lớn đi thẳng tới .
“Ông nội, ông cố tình ?!” – Lăng Quân mặt không mấy vui vẻ nói .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.