Chương 96: Cháu chọn đi
Cô Nụ nhà nông
25/11/2022
"Tôi không biết cháu đang nghĩ gì trong đầu và cháu định dùng cách này phản kháng đến khi nào. Cho dù cháu chấp nhận hay không thì trên pháp lý tôi hiện tại vẫn là người giám hộ của cháu. Nếu cháu muốn học y, muốn trở thành bác sĩ, được tôi không cản cháu nữa."
Mạnh Hạo Tuấn ngừng nói sau đó kéo ngăn thuốc dưới bàn trà lấy ra một ống tiêm đặt lên trên bàn nhìn Mù Tha Lin. Mù Tha Lin thấy ống tiêm mắt cũng khẽ động nhìn anh. Giọng Mạnh Hạo Tuấn có phần mệt mỏi, anh xắn tay áo lên để trên bàn.
"Tôi cho cháu 1 phút."
Mù Tha Lin hiểu Mạnh Hạo Tuấn đang muốn bảo cô dùng kim tiêm lấy máu anh, cô khẽ cắn môi tay cầm bịch xé ra lấy kim tiêm bên trong rồi thành thạo tìm tĩnh mạch, dù tay có hơi run nhưng vẫn tìm được đúng ven.
Mạnh Hạo Tuấn quan sát mỗi một động tác của cô, xem ra con nhóc này đã tập không ít. Cho đến khi lấy được nữa ống tiêm, Mù Tha Lin định rút ra thì lại nghe giọng của Mạnh Hạo Tuấn vang lên.
"Lấy đầy đi."
"Không được quá nhiều, chú đang mệt."
"Tôi không muốn lặp lại lần hai."
Bất đắc dĩ Mù Tha Lin phải lấy đầy 100ml xi lanh máu. Vừa mới phẫu thuật xong cơ thể đang trong trạng thái mệt mỏi, cộng với việc bị lấy 100ml máu Mạnh Hạo Tuấn cảm thấy mắt có chút hoa.
Trong lúc Mù Tha Lin đang định dọn dẹp kim tiêm thì anh đưa tay chặn lại. Anh lấy đi xi lanh máu trên tay cô nhóc, sau đó không nói một lời động tác dứt khoát rút Pít Tông ra. Vì dùng lực mạnh cho nên máu trong xi lanh bị bắn ra ngoài, văng lên trên áo sơ mi của anh và cả trên mặt anh lẫn mặt cô điều bị dính máu.
Lượng máu không quá nhiều nhưng cũng đủ để người ta giật mình. Áo sơ mi trắng bị máu thấm vào càng thêm loa lỗ, Mù Tha Lin siết chặt đôi tay đang run rẩy, đôi con ngươi dần dần trở nên mơ hồ không phân rõ cảnh vật, cả người không ngừng run lên.
Tất cả các giác quan giống như bị đình trệ, cho dù Mạnh Hạo Tuấn ở bên cạnh có nói gì đi nữa thì cô cũng chỉ nghe những âm thanh ù ù, giống như tiếng cây cối sụp đổ, tiếng súng, tiếng người la hét, tất cả mọi thứ chỉ có máu và đá cát trộn lẫn vào nhau.
Mạnh Hạo Tuấn lấy khăn ướt nhẹ lau hết vết máu trên mặt cô, sau lại dọn dẹp hết những vệt máu ở trên bàn, cuối cùng đứng lên đi về tắm. Anh để mặc cho cô nhóc đang ngồi run rẩy ở đó, anh biết cô bé cần thời gian để điều chỉnh.
Cho đến khi Mạnh Hạo Tuấn tắm xong thay một bộ đồ sạch sẽ đi ra thì Mù Tha Lin đã trở lại trạng thái bình thường.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, cô nhóc này ăn mềm không ăn cứng, nếu anh ép buộc cô càng phản kháng. Anh chỉ đành cho cô thấy rõ đâu mới là việc tốt đối với cô.
"Tha Lin bác sĩ không phải chỉ cần một cái đầu thông minh liền có thể làm được. Mà cháu ngay cả nỗi sợ của bản thân còn không khắc phục được, vậy cháu làm sao bước vào phòng mổ. Nếu cháu muốn làm bác sĩ vậy được, đổi chuyên khoa đi, đừng học khoa ngoại nữa làm bác sĩ khoa nội cũng được."
Mù Tha Lin vẫn im lặng không lên tiếng.
"Còn nếu cháu vẫn khăn khăn chỉ vì tôi mà muốn học khoa ngoại thần kinh, nếu cháu vẫn giữ cái ý nghĩa muốn tôi trở thành chồng cháu. Vậy thì xin lỗi tôi không thể tiếp tục làm người giám hộ của cháu nữa. Cháu trưởng thành rồi về sau chuyện của cháu tôi sẽ không quản nữa, cháu muốn đi đâu làm gì, gặp gỡ ai sống thế nào là quyền của cháu. Cháu tự chọn đi hoặc ở lại cùng tôi, tôi vẫn là người giám hộ của cháu chúng ta đổi chuyên khoa, hoặc làm điều mà cháu muốn chúng ta giải trừ quan hệ, suy nghĩ kỹ rồi thì nói với tôi."
Mạnh Hạo Tuấn cũng không ngủ lại nhà anh lấy áo khoác rời đi. Anh để lại không gian cho Mù Tha Lin suy nghĩ, còn bản thân thì đến bệnh viện cho dù đêm nay anh không có ca trực, nhưng anh không muốn đến chỗ Hạo Nhiên như vậy rất phiền. Chuyện Mù Tha Lin đã vào Sài Gòn anh vẫn còn chưa nói với Hạo Nhiên.
Mạnh Hạo Tuấn đi rồi Mù Tha Lin mới đi lại bên cửa sổ. Từ tầng áp mái của chung cư nhìn xuống bóng dáng anh càng ngày càng nhỏ càng ngày càng mơ hồ. Có lẽ cô đã sai rồi, là cô quá mơ mộng, một người đàn ông như anh làm sao có thể để mắt đến một cô bé dân tộc vùng cao quê mùa như cô.
Cho dù bản thân cô cố gắng, cho dù cô có tự cho mình thông minh xuất chúng thì thế nào. Khoảng cách giữa hai người vẫn là một đại dương, dù là tuổi tác thân phận hay địa vị cô điều không có tư cách đứng bên cạnh người đàn ông này.
Mù Tha Lin lặng lẽ vào phòng thu dọn hành lý, muốn cô từ bỏ tình cảm của mình đối với anh, xem anh như một người cha, một người chú cô không làm được. Vốn dĩ xuất phát điểm tình cảm giữa hai người đã khác nhau, làm sao có thể dung nạp lại một chỗ.
Cô thà rời đi, mắt không thấy tim không mong, tâm trí không nghĩ đến biết đâu liền rất nhanh có thể quên. Mù Tha Lin để lại một bức thư và tấm thẻ ngân hàng trên bàn sau đó kéo vali rời khỏi căn hộ áp mái.
Vì để cho Mù Tha Lin thoải mái nhất có thể nên một tuần liền Mạnh Hạo Tuấn không về nhà. Cho đến hôm nay, khi anh nhận được điện thoại của viện phó đại học Y Dược anh mới biết Mù Tha Lin đã nghỉ học 1 tuần không có phép.
Mạnh Hạo Tuấn ngừng nói sau đó kéo ngăn thuốc dưới bàn trà lấy ra một ống tiêm đặt lên trên bàn nhìn Mù Tha Lin. Mù Tha Lin thấy ống tiêm mắt cũng khẽ động nhìn anh. Giọng Mạnh Hạo Tuấn có phần mệt mỏi, anh xắn tay áo lên để trên bàn.
"Tôi cho cháu 1 phút."
Mù Tha Lin hiểu Mạnh Hạo Tuấn đang muốn bảo cô dùng kim tiêm lấy máu anh, cô khẽ cắn môi tay cầm bịch xé ra lấy kim tiêm bên trong rồi thành thạo tìm tĩnh mạch, dù tay có hơi run nhưng vẫn tìm được đúng ven.
Mạnh Hạo Tuấn quan sát mỗi một động tác của cô, xem ra con nhóc này đã tập không ít. Cho đến khi lấy được nữa ống tiêm, Mù Tha Lin định rút ra thì lại nghe giọng của Mạnh Hạo Tuấn vang lên.
"Lấy đầy đi."
"Không được quá nhiều, chú đang mệt."
"Tôi không muốn lặp lại lần hai."
Bất đắc dĩ Mù Tha Lin phải lấy đầy 100ml xi lanh máu. Vừa mới phẫu thuật xong cơ thể đang trong trạng thái mệt mỏi, cộng với việc bị lấy 100ml máu Mạnh Hạo Tuấn cảm thấy mắt có chút hoa.
Trong lúc Mù Tha Lin đang định dọn dẹp kim tiêm thì anh đưa tay chặn lại. Anh lấy đi xi lanh máu trên tay cô nhóc, sau đó không nói một lời động tác dứt khoát rút Pít Tông ra. Vì dùng lực mạnh cho nên máu trong xi lanh bị bắn ra ngoài, văng lên trên áo sơ mi của anh và cả trên mặt anh lẫn mặt cô điều bị dính máu.
Lượng máu không quá nhiều nhưng cũng đủ để người ta giật mình. Áo sơ mi trắng bị máu thấm vào càng thêm loa lỗ, Mù Tha Lin siết chặt đôi tay đang run rẩy, đôi con ngươi dần dần trở nên mơ hồ không phân rõ cảnh vật, cả người không ngừng run lên.
Tất cả các giác quan giống như bị đình trệ, cho dù Mạnh Hạo Tuấn ở bên cạnh có nói gì đi nữa thì cô cũng chỉ nghe những âm thanh ù ù, giống như tiếng cây cối sụp đổ, tiếng súng, tiếng người la hét, tất cả mọi thứ chỉ có máu và đá cát trộn lẫn vào nhau.
Mạnh Hạo Tuấn lấy khăn ướt nhẹ lau hết vết máu trên mặt cô, sau lại dọn dẹp hết những vệt máu ở trên bàn, cuối cùng đứng lên đi về tắm. Anh để mặc cho cô nhóc đang ngồi run rẩy ở đó, anh biết cô bé cần thời gian để điều chỉnh.
Cho đến khi Mạnh Hạo Tuấn tắm xong thay một bộ đồ sạch sẽ đi ra thì Mù Tha Lin đã trở lại trạng thái bình thường.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, cô nhóc này ăn mềm không ăn cứng, nếu anh ép buộc cô càng phản kháng. Anh chỉ đành cho cô thấy rõ đâu mới là việc tốt đối với cô.
"Tha Lin bác sĩ không phải chỉ cần một cái đầu thông minh liền có thể làm được. Mà cháu ngay cả nỗi sợ của bản thân còn không khắc phục được, vậy cháu làm sao bước vào phòng mổ. Nếu cháu muốn làm bác sĩ vậy được, đổi chuyên khoa đi, đừng học khoa ngoại nữa làm bác sĩ khoa nội cũng được."
Mù Tha Lin vẫn im lặng không lên tiếng.
"Còn nếu cháu vẫn khăn khăn chỉ vì tôi mà muốn học khoa ngoại thần kinh, nếu cháu vẫn giữ cái ý nghĩa muốn tôi trở thành chồng cháu. Vậy thì xin lỗi tôi không thể tiếp tục làm người giám hộ của cháu nữa. Cháu trưởng thành rồi về sau chuyện của cháu tôi sẽ không quản nữa, cháu muốn đi đâu làm gì, gặp gỡ ai sống thế nào là quyền của cháu. Cháu tự chọn đi hoặc ở lại cùng tôi, tôi vẫn là người giám hộ của cháu chúng ta đổi chuyên khoa, hoặc làm điều mà cháu muốn chúng ta giải trừ quan hệ, suy nghĩ kỹ rồi thì nói với tôi."
Mạnh Hạo Tuấn cũng không ngủ lại nhà anh lấy áo khoác rời đi. Anh để lại không gian cho Mù Tha Lin suy nghĩ, còn bản thân thì đến bệnh viện cho dù đêm nay anh không có ca trực, nhưng anh không muốn đến chỗ Hạo Nhiên như vậy rất phiền. Chuyện Mù Tha Lin đã vào Sài Gòn anh vẫn còn chưa nói với Hạo Nhiên.
Mạnh Hạo Tuấn đi rồi Mù Tha Lin mới đi lại bên cửa sổ. Từ tầng áp mái của chung cư nhìn xuống bóng dáng anh càng ngày càng nhỏ càng ngày càng mơ hồ. Có lẽ cô đã sai rồi, là cô quá mơ mộng, một người đàn ông như anh làm sao có thể để mắt đến một cô bé dân tộc vùng cao quê mùa như cô.
Cho dù bản thân cô cố gắng, cho dù cô có tự cho mình thông minh xuất chúng thì thế nào. Khoảng cách giữa hai người vẫn là một đại dương, dù là tuổi tác thân phận hay địa vị cô điều không có tư cách đứng bên cạnh người đàn ông này.
Mù Tha Lin lặng lẽ vào phòng thu dọn hành lý, muốn cô từ bỏ tình cảm của mình đối với anh, xem anh như một người cha, một người chú cô không làm được. Vốn dĩ xuất phát điểm tình cảm giữa hai người đã khác nhau, làm sao có thể dung nạp lại một chỗ.
Cô thà rời đi, mắt không thấy tim không mong, tâm trí không nghĩ đến biết đâu liền rất nhanh có thể quên. Mù Tha Lin để lại một bức thư và tấm thẻ ngân hàng trên bàn sau đó kéo vali rời khỏi căn hộ áp mái.
Vì để cho Mù Tha Lin thoải mái nhất có thể nên một tuần liền Mạnh Hạo Tuấn không về nhà. Cho đến hôm nay, khi anh nhận được điện thoại của viện phó đại học Y Dược anh mới biết Mù Tha Lin đã nghỉ học 1 tuần không có phép.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.