Chương 185: Có em ở đây không sao cả
Cô Nụ nhà nông
09/01/2023
Trong khách sạn xa hoa bậc nhất Las Vegas, Lý Cảnh Phong ngồi đối diện cô hai tay siết chặt cúi đầu không nói. Anh không biết phải nói gì với những tổn thương mà anh đã mang đến cho cô. Chỉ cần nghĩ đến cô, anh lại nhớ đến hình ảnh cô nằm im trên nền đất đầy cát bụi sỏi đá, hai mắt nhắm nghiền đợi chờ cái chết đang đến gần. Giây phút đó trái tim anh như bị ngàn nhát dao rạch tán.
Trần Tuyết thở dài anh luôn luôn như thế, rõ ràng là một con rồng chỉ cần gầm gừ một tiếng có thể rung chuyển cả đất trời. Thế như ở trước mặt cô lại là một con cún nhỏ đáng thương mỗi khi lầm lỗi.
"Phong anh đã từng hứa với em điều gì còn nhớ không. Anh đã hứa sẽ không giấu em bất kỳ điều gì cả, cho dù phía trước biển đao hay hố lửa chúng ta cũng phải đi cùng nhau chứ, anh không xem em là vợ mình sao?"
Đôi vai anh khẽ run, Trần Tuyết hoảng hốt, anh đang khóc, anh khóc sao.
Lý Cảnh Phong ôm lấy mặt mình khóc nấc như một đứa trẻ. Vì sao vì sao cô yêu anh đến vậy mà anh lại không thể giữ nỗi bản thân mình. Vì sao anh để người khác kiểm soát tâm trí, vì sao tổn thương cô, vì sao anh đã cố gắng vật lộn trong tuyệt vọng vẫn không thể thoát khỏi cơn ác mộng này vì sao. Dựa vào đâu, dựa vào đâu ông trời lại đối xử với anh như thế.
Nhìn anh khóc trong đau đớn trái tim cô cũng tê dại, thời gian qua anh đã phải hoảng sợ thế nào, đã vật lộn một mình ra sao. Cô đưa tay ôm lấy anh vỗ về an ủi.
"Có em ở đây không sao cả, trời có sập em cũng sẽ chống đỡ cùng anh. Phong anh phải tin tưởng bản thân cũng hãy tin tưởng tình yêu của chúng ta, được không anh."
Sau khi được cô an ủi vỗ về phải thật lâu trái tim anh mới bình tâm lại. Anh giống như một đứa trẻ nằm cuộn tròn gối người lên đùi cô mệt mỏi ngủ thiếp đi. Cho đến tận sáng khi tỉnh lại đã thấy bản thân cùng cô nằm trên giường lớn.
Thấy anh đã tỉnh cô tinh nghịch hôn anh một cái.
"Chào buổi sáng ông xã."
Anh đưa tay kéo cô ôm chặt vào lòng mình, thì ra không phải là mơ cô thật sự đang ở bên cạnh anh.
"Sao anh vào giường được?"
Anh nhớ anh đã gối đầu trên người cô ngủ ở ghế sô pha.
"Là em bế anh vào đó, thấy vợ anh giống lực sĩ chưa, còn bế theo kiểu công chúa đó nha."
Anh hoài nghi nhìn cô, lại thấy cô chớ chớp mắt tinh nghịch nhìn mình. Ừm vợ anh là cao thủ võ lâm đó, bế được anh cũng không phải chuyện khó tin gì.
Sau khi chuẩn bị xong bữa ăn sáng cho cậu mợ chủ, Chí Hùng lúc này mới ở trước mặt Lý Cảnh Phong quỳ xuống.
Lý Cảnh Phong không lên tiếng, đợi cậu ta mở lời.
"Xin cậu chủ trách phạt là tôi đã tiết lộ hành tung của cậu cho mợ chủ."
"Đứng lên đi, dưới gối đàn ông có vàng đừng có tùy tiện qùy trước người khác."
Anh chưa từng xem bọn họ là thuộc hạ hay tùy tùng, đối với anh bọn họ là bạn cũng là người thân.
Chí Hùng hai mắt đỏ hoe muốn khóc cũng theo lệnh nghiêm chỉnh đứng lên. Cậu còn tháo khuy áo trước ngực đặt lên bàn. Trần Tuyết nãy giờ im lặng, bây giờ mới lên tiếng.
"Chí Hùng chỉ nhận lệnh quay video lại cho em, không có tiết lộ địa điểm anh gặp mấy người kia, không cần trách cậu ấy."
"Vậy sao em biết mà đến?"
"Con trai anh gắn định vị và máy nghe lén trên điện thoại anh, không có Chí Hùng em vẫn có thể tìm được anh."
Lý Cảnh Phong không biết nên khóc hay nên cười, ra là trước giờ mọi chuyện anh làm điều ở trong tầm ngắm của cô.
Sau đó theo lời của cô anh gọi cả Adam đến, bốn người cùng nhau lên kế hoạch để đối phó với Trần Ái Tâm và thế lực phía sau cô ta.
☆☆Sài Gòn về đêm ánh đèn đường mờ ảo, một đô thị phồn hoa và tấp nập. Cuộc sống về đêm của những thiếu niên thiếu nữ chính thức bắt đầu. Bên trong quán bar Mạnh Hạo Tuấn một thân say khướt, quản lý nhìn thấy số chai rỗng trên bàn cũng bị dọa cho sợ chết khiếp. Nhưng Mạnh Hạo Tuấn là ông chủ, ông chủ muốn uống rượu làm sao bọn họ dám cản. Cuối cùng không biết phải làm thế nào đành bấm bụng gọi cho Mạnh Hạo Nhiên.
Mạnh Hạo Nhiên vẫn đang tăng ca ở công ty, nhìn thấy là số của quản lý quán bar khẽ nhíu mày.
"Có chuyện gì?"
"Cậu Nhiên thật xin lỗi vì đã gọi cho cậu giờ này, nhưng phiền cậu đến đây một chuyến cậu chủ Tuấn không biết vì sao uống đến say mèm, chúng tôi không cản được cậu ấy."
Nghe đến đây Mạnh Hạo Nhiên khẽ thở dài, thời gian qua cậu cho rằng mọi thứ đã ổn rồi, bởi vì cậu biết anh trai cậu không phải kiểu người yếu đuối không vực dậy nỗi. Xem ra là cậu đã đánh giá thấp vị trí của Mù Tha Lin trong lòng anh trai cậu.
Mạnh Hạo Tuấn loạng choạng bước ra khỏi quán bar. Ở bên kia đường có một nhóm nữ sinh đang đứng nói chuyện với nhau.
"Bên kia là quán bar Senty đó, quán bar nổi tiếng nhất Sài Gòn hay bọn mình vào đó xem thử cho biết đi."
"Mấy chị đi đi em không vào đâu, em còn chưa đủ tuổi. Với lại ký túc xá sắp đóng cửa rồi em phải về cho kịp."
"Cái con bé này đã nghỉ hè rồi mà còn ở trong đó làm gì không biết, chán chết."
Bọn họ cũng chỉ đành để cô về, trong lúc cô định đi về hướng ngược lại thì đập vào mắt cô, là một thân ảnh quen thuộc đang loạng choạng băng qua đường giữa làn xe cộ. Anh giống như một kẻ ngốc liều mình chạy theo bóng dáng kia, một chiếc xe từ xa lao đến, ánh đèn chói lóa khiến anh không nhìn rõ chỉ có thể đứng im. Một bàn tay vươn ra kéo anh vào vệ đường, cô tức giận quát lớn.
"Chú điên à, muốn chết hay sao mà băng qua đường trong tình trạng này?"
Anh vẫn cứ đứng như thế, nhìn gương mặt xuất hiện mỗi đêm trong giấc mơ của mình, sau đó gục ngã vào vai cô.
Mù Tha Lin bất lực phải nhờ những người chị cùng phòng ký túc đón taxi giúp rồi đưa anh về nhà.
Về đến nhà cô cẩn thận để anh nằm lên giường, giúp anh lau người. Trong lúc cô tưởng anh ấy đã ngủ thì lại bất ngờ nhìn thấy khóe mắt anh ươn ướt, hai hàng nước mắt chảy ra thấm xuống ga giường. Giọng anh rất nhỏ có chút nỉ non, nhưng cô vẫn có thể nghe rõ từng chữ một.
"Tha Lin em trở về đi được không, tôi sai rồi em trở về chúng ta sẽ kết hôn mà. Tôi sẽ không trốn tránh nữa, sẽ yêu em đến hết đời này. Tha Lin trở về được không, trở về mang tôi đi, không có em tôi không sống nỗi, Tha Lin."
Cứ như vậy Mù Tha Lin ngẩn ngơ nhìn anh vừa khóc vừa gọi tên mình trong cơn say.
Cô chỉ đi có mấy tháng anh sao lại biến thành như bây giờ, cô vừa đau lòng vừa cảm thấy mật ngọt trong tim, lặng lẽ nằm xuống bên cạnh ôm lấy anh.
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Mạnh Hạo Tuấn không biết mình làm sao mà về được nhà, cổ họng khô rát anh cầm ly nước trên bàn uống sạch sau đó định vào bếp lấy thêm cốc nước ấm. Vừa ra đến phòng khách nhìn thấy người đang ngồi đối diện Mạnh Hạo Nhiên, ly thủy tinh trên tay anh rơi xuống vỡ tan, khiến hai người kia giật mình quay lại.
Anh không dám tin vào mắt mình nhìn cô gái đang bước đến trước mặt anh.
"Là người không phải ma chú hoảng cái gì?"
Đêm qua Mạnh Hạo Nhiên không tìm thấy anh trai ở quán bar, vừa về mở cửa phòng anh hai cũng bị dọa cho chết đứng, còn tưởng mình thấy ma.
Mù Tha Lin thở dài, cô nào biết mình chỉ đi có mấy tháng lại xảy ra chuyện long trời lở đất như vậy.
"Chú qua kia ngồi đi để cháu dọn, cẩn thận bị thương."
Kết quả người đàn ông to xác vẫn cứ đứng yên như tượng nhìn cô, đôi mắt như muốn dán lên người cô luôn vậy. Mạnh Hạo Nhiên biết ý nhanh chóng đi làm, chừa lại không gian cho hai người. Mạnh Hạo Tuấn sau đó cứ như một con cún con, cô đi đâu anh cũng đi theo đó giống một cái đuôi. Mù Tha Lin có chút không quen cũng có chút bất lực.
"Được rồi cháu xin lỗi vì đã khiến chú lo lắng, lần đó cháu đi liền chuyển vào học viện cảnh sát. Còn về cuốn tập…ừm là nhật ký của cháu. Cháu không muốn bản thân phải nhớ đến chú nữa cho nên đã vứt nó xuống sông."
Cô đâu có ngờ vì vậy mà anh cho rằng người chết là cô.
"Tha Lin đừng đi nữa, ở bên cạnh tôi được không xin em đó."
Mạnh Hạo Tuấn ôm chặt lấy cô, sợ rằng bản thân buông tay sẽ lại mất cô lần nữa. Bọn họ tìm người, tìm khắp các ngõ ngách nhưng nào có ai vào trong học viện cảnh sát mà tìm, cũng may là không phải cô, cũng may cô vẫn còn sống.
Thứ cứ ngỡ đã mất còn có thể tìm trở về là ân huệ mà ông trời đã ban cho anh, anh tuyệt đối không buông tay cô nữa, dù có chết cũng không buông.
Dưới sự bắt ép của ông chú già, Mù Tha Linh không còn cách nào khác phải đành chuyển về nhà ở cùng anh như lúc trước.
《Dạo này app duyệt hơi chậm chứ không phải mình up muộn đâu nha.
Đừng nóng ruột vì sao mình quay lại cặp này nha, mọi nhân vật xuất hiện trong thời điểm mày điều có nguyên do hết đó????????????》
Trần Tuyết thở dài anh luôn luôn như thế, rõ ràng là một con rồng chỉ cần gầm gừ một tiếng có thể rung chuyển cả đất trời. Thế như ở trước mặt cô lại là một con cún nhỏ đáng thương mỗi khi lầm lỗi.
"Phong anh đã từng hứa với em điều gì còn nhớ không. Anh đã hứa sẽ không giấu em bất kỳ điều gì cả, cho dù phía trước biển đao hay hố lửa chúng ta cũng phải đi cùng nhau chứ, anh không xem em là vợ mình sao?"
Đôi vai anh khẽ run, Trần Tuyết hoảng hốt, anh đang khóc, anh khóc sao.
Lý Cảnh Phong ôm lấy mặt mình khóc nấc như một đứa trẻ. Vì sao vì sao cô yêu anh đến vậy mà anh lại không thể giữ nỗi bản thân mình. Vì sao anh để người khác kiểm soát tâm trí, vì sao tổn thương cô, vì sao anh đã cố gắng vật lộn trong tuyệt vọng vẫn không thể thoát khỏi cơn ác mộng này vì sao. Dựa vào đâu, dựa vào đâu ông trời lại đối xử với anh như thế.
Nhìn anh khóc trong đau đớn trái tim cô cũng tê dại, thời gian qua anh đã phải hoảng sợ thế nào, đã vật lộn một mình ra sao. Cô đưa tay ôm lấy anh vỗ về an ủi.
"Có em ở đây không sao cả, trời có sập em cũng sẽ chống đỡ cùng anh. Phong anh phải tin tưởng bản thân cũng hãy tin tưởng tình yêu của chúng ta, được không anh."
Sau khi được cô an ủi vỗ về phải thật lâu trái tim anh mới bình tâm lại. Anh giống như một đứa trẻ nằm cuộn tròn gối người lên đùi cô mệt mỏi ngủ thiếp đi. Cho đến tận sáng khi tỉnh lại đã thấy bản thân cùng cô nằm trên giường lớn.
Thấy anh đã tỉnh cô tinh nghịch hôn anh một cái.
"Chào buổi sáng ông xã."
Anh đưa tay kéo cô ôm chặt vào lòng mình, thì ra không phải là mơ cô thật sự đang ở bên cạnh anh.
"Sao anh vào giường được?"
Anh nhớ anh đã gối đầu trên người cô ngủ ở ghế sô pha.
"Là em bế anh vào đó, thấy vợ anh giống lực sĩ chưa, còn bế theo kiểu công chúa đó nha."
Anh hoài nghi nhìn cô, lại thấy cô chớ chớp mắt tinh nghịch nhìn mình. Ừm vợ anh là cao thủ võ lâm đó, bế được anh cũng không phải chuyện khó tin gì.
Sau khi chuẩn bị xong bữa ăn sáng cho cậu mợ chủ, Chí Hùng lúc này mới ở trước mặt Lý Cảnh Phong quỳ xuống.
Lý Cảnh Phong không lên tiếng, đợi cậu ta mở lời.
"Xin cậu chủ trách phạt là tôi đã tiết lộ hành tung của cậu cho mợ chủ."
"Đứng lên đi, dưới gối đàn ông có vàng đừng có tùy tiện qùy trước người khác."
Anh chưa từng xem bọn họ là thuộc hạ hay tùy tùng, đối với anh bọn họ là bạn cũng là người thân.
Chí Hùng hai mắt đỏ hoe muốn khóc cũng theo lệnh nghiêm chỉnh đứng lên. Cậu còn tháo khuy áo trước ngực đặt lên bàn. Trần Tuyết nãy giờ im lặng, bây giờ mới lên tiếng.
"Chí Hùng chỉ nhận lệnh quay video lại cho em, không có tiết lộ địa điểm anh gặp mấy người kia, không cần trách cậu ấy."
"Vậy sao em biết mà đến?"
"Con trai anh gắn định vị và máy nghe lén trên điện thoại anh, không có Chí Hùng em vẫn có thể tìm được anh."
Lý Cảnh Phong không biết nên khóc hay nên cười, ra là trước giờ mọi chuyện anh làm điều ở trong tầm ngắm của cô.
Sau đó theo lời của cô anh gọi cả Adam đến, bốn người cùng nhau lên kế hoạch để đối phó với Trần Ái Tâm và thế lực phía sau cô ta.
☆☆Sài Gòn về đêm ánh đèn đường mờ ảo, một đô thị phồn hoa và tấp nập. Cuộc sống về đêm của những thiếu niên thiếu nữ chính thức bắt đầu. Bên trong quán bar Mạnh Hạo Tuấn một thân say khướt, quản lý nhìn thấy số chai rỗng trên bàn cũng bị dọa cho sợ chết khiếp. Nhưng Mạnh Hạo Tuấn là ông chủ, ông chủ muốn uống rượu làm sao bọn họ dám cản. Cuối cùng không biết phải làm thế nào đành bấm bụng gọi cho Mạnh Hạo Nhiên.
Mạnh Hạo Nhiên vẫn đang tăng ca ở công ty, nhìn thấy là số của quản lý quán bar khẽ nhíu mày.
"Có chuyện gì?"
"Cậu Nhiên thật xin lỗi vì đã gọi cho cậu giờ này, nhưng phiền cậu đến đây một chuyến cậu chủ Tuấn không biết vì sao uống đến say mèm, chúng tôi không cản được cậu ấy."
Nghe đến đây Mạnh Hạo Nhiên khẽ thở dài, thời gian qua cậu cho rằng mọi thứ đã ổn rồi, bởi vì cậu biết anh trai cậu không phải kiểu người yếu đuối không vực dậy nỗi. Xem ra là cậu đã đánh giá thấp vị trí của Mù Tha Lin trong lòng anh trai cậu.
Mạnh Hạo Tuấn loạng choạng bước ra khỏi quán bar. Ở bên kia đường có một nhóm nữ sinh đang đứng nói chuyện với nhau.
"Bên kia là quán bar Senty đó, quán bar nổi tiếng nhất Sài Gòn hay bọn mình vào đó xem thử cho biết đi."
"Mấy chị đi đi em không vào đâu, em còn chưa đủ tuổi. Với lại ký túc xá sắp đóng cửa rồi em phải về cho kịp."
"Cái con bé này đã nghỉ hè rồi mà còn ở trong đó làm gì không biết, chán chết."
Bọn họ cũng chỉ đành để cô về, trong lúc cô định đi về hướng ngược lại thì đập vào mắt cô, là một thân ảnh quen thuộc đang loạng choạng băng qua đường giữa làn xe cộ. Anh giống như một kẻ ngốc liều mình chạy theo bóng dáng kia, một chiếc xe từ xa lao đến, ánh đèn chói lóa khiến anh không nhìn rõ chỉ có thể đứng im. Một bàn tay vươn ra kéo anh vào vệ đường, cô tức giận quát lớn.
"Chú điên à, muốn chết hay sao mà băng qua đường trong tình trạng này?"
Anh vẫn cứ đứng như thế, nhìn gương mặt xuất hiện mỗi đêm trong giấc mơ của mình, sau đó gục ngã vào vai cô.
Mù Tha Lin bất lực phải nhờ những người chị cùng phòng ký túc đón taxi giúp rồi đưa anh về nhà.
Về đến nhà cô cẩn thận để anh nằm lên giường, giúp anh lau người. Trong lúc cô tưởng anh ấy đã ngủ thì lại bất ngờ nhìn thấy khóe mắt anh ươn ướt, hai hàng nước mắt chảy ra thấm xuống ga giường. Giọng anh rất nhỏ có chút nỉ non, nhưng cô vẫn có thể nghe rõ từng chữ một.
"Tha Lin em trở về đi được không, tôi sai rồi em trở về chúng ta sẽ kết hôn mà. Tôi sẽ không trốn tránh nữa, sẽ yêu em đến hết đời này. Tha Lin trở về được không, trở về mang tôi đi, không có em tôi không sống nỗi, Tha Lin."
Cứ như vậy Mù Tha Lin ngẩn ngơ nhìn anh vừa khóc vừa gọi tên mình trong cơn say.
Cô chỉ đi có mấy tháng anh sao lại biến thành như bây giờ, cô vừa đau lòng vừa cảm thấy mật ngọt trong tim, lặng lẽ nằm xuống bên cạnh ôm lấy anh.
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Mạnh Hạo Tuấn không biết mình làm sao mà về được nhà, cổ họng khô rát anh cầm ly nước trên bàn uống sạch sau đó định vào bếp lấy thêm cốc nước ấm. Vừa ra đến phòng khách nhìn thấy người đang ngồi đối diện Mạnh Hạo Nhiên, ly thủy tinh trên tay anh rơi xuống vỡ tan, khiến hai người kia giật mình quay lại.
Anh không dám tin vào mắt mình nhìn cô gái đang bước đến trước mặt anh.
"Là người không phải ma chú hoảng cái gì?"
Đêm qua Mạnh Hạo Nhiên không tìm thấy anh trai ở quán bar, vừa về mở cửa phòng anh hai cũng bị dọa cho chết đứng, còn tưởng mình thấy ma.
Mù Tha Lin thở dài, cô nào biết mình chỉ đi có mấy tháng lại xảy ra chuyện long trời lở đất như vậy.
"Chú qua kia ngồi đi để cháu dọn, cẩn thận bị thương."
Kết quả người đàn ông to xác vẫn cứ đứng yên như tượng nhìn cô, đôi mắt như muốn dán lên người cô luôn vậy. Mạnh Hạo Nhiên biết ý nhanh chóng đi làm, chừa lại không gian cho hai người. Mạnh Hạo Tuấn sau đó cứ như một con cún con, cô đi đâu anh cũng đi theo đó giống một cái đuôi. Mù Tha Lin có chút không quen cũng có chút bất lực.
"Được rồi cháu xin lỗi vì đã khiến chú lo lắng, lần đó cháu đi liền chuyển vào học viện cảnh sát. Còn về cuốn tập…ừm là nhật ký của cháu. Cháu không muốn bản thân phải nhớ đến chú nữa cho nên đã vứt nó xuống sông."
Cô đâu có ngờ vì vậy mà anh cho rằng người chết là cô.
"Tha Lin đừng đi nữa, ở bên cạnh tôi được không xin em đó."
Mạnh Hạo Tuấn ôm chặt lấy cô, sợ rằng bản thân buông tay sẽ lại mất cô lần nữa. Bọn họ tìm người, tìm khắp các ngõ ngách nhưng nào có ai vào trong học viện cảnh sát mà tìm, cũng may là không phải cô, cũng may cô vẫn còn sống.
Thứ cứ ngỡ đã mất còn có thể tìm trở về là ân huệ mà ông trời đã ban cho anh, anh tuyệt đối không buông tay cô nữa, dù có chết cũng không buông.
Dưới sự bắt ép của ông chú già, Mù Tha Linh không còn cách nào khác phải đành chuyển về nhà ở cùng anh như lúc trước.
《Dạo này app duyệt hơi chậm chứ không phải mình up muộn đâu nha.
Đừng nóng ruột vì sao mình quay lại cặp này nha, mọi nhân vật xuất hiện trong thời điểm mày điều có nguyên do hết đó????????????》
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.