Chương 12: Cuộc gọi lúc nữa đêm
Cô Nụ nhà nông
14/11/2022
Đêm đã khuya, toàn bộ biệt thự chìm trong bóng tối, chỉ có duy nhất ánh đèn trong phòng sách vẫn còn sáng. Lý Cảnh Phong đứng bên cửa sổ lượng lờ khói thuốc. Anh không thường hút thuốc, chỉ khi nào có vấn đề khó giải quyết anh mới hút để mình trở nên tĩnh táo hơn.
Cô nói đúng, ngày đó người cưỡng đoạt cô là anh. Rõ ràng lúc đó anh không phải hoàn toàn mất đi ý thức, rõ ràng biết người trước mặt không phải, nhưng anh vẫn muốn đem hết thảy cuồng bạo trong lòng phát tiết lên người cô. Bởi vì anh thấu rõ tâm tư của những cô gái tiếp cận anh, muốn lên giường với anh chẳng phải chỉ vì tiền thôi sao, một chút đó anh không thiếu xem như mua vui là được.
Chỉ là những chuyện phía sau đi trệch quỹ đạo mà anh không thể kiểm soát. Khi nghe cô nói về người đàn ông kia, lòng anh bỗng khó chịu vô cùng. Nhưng trong đôi mắt đó không hề có một chút tạp niệm nào, không trốn tránh, không sợ hãi. Cứ thế nói với anh người đàn ông đó có bao nhiêu quan trọng với cô. Giống như đang nói cho anh biết, tình cảm giữa bọn họ có bao nhiêu thiêng liêng, chỉ có anh là đang dùng suy nghĩ của mình mà vấy bẩn nó mà thôi.
Anh luôn nghĩ chỉ một cái đụng đầu sao lại có thể khiến một người thay đổi đến như vậy. Đó không còn là vấn đề tính cách, mà là thái độ của cô đối với anh. Lúc trước chính là sợ hãi cùng kính trọng, giống như anh là thứ gì đó trên cao mà cô không thể chạm vào, không dám đến gần. Nhưng bây giờ thì sao, trong mắt cô anh cũng chỉ như những người đàn ông khác, không có sự sợ hãi, không có không thể chạm tới mà là muốn vứt bỏ.
Thì ra không phải, hẳn là bước qua sinh tử mới làm con người tỉnh ngộ. Mà cô bởi vì đã tỉnh ngộ cho nên không muốn tiếp tục cùng anh ở chung một chỗ, bởi vì tĩnh ngộ nên muốn dẫn con trai bỏ trốn. Cô xem anh là gì chứ, muốn đi cũng phải xem anh có đồng ý hay không đã. Đã bước chân vào nhà họ Lý còn muốn bước ra, cô vợ của anh lá gan cũng không hề nhỏ.
Lý Cảnh Phong thuận tay bấm đi một cuộc gọi. Bên đầu bên kia ai đó đang chăn ấm niệm êm thì bị chuông điện thoại làm tỉnh giấc thật muốn chửi thề.
"Con bà nó chứ 2 giờ sáng đứa điên nào dám gọi cho ông."
Đang mở miệng chửi nhìn thấy tên trên màn hình điện thoại, Tiêu Lâm giật bắn cả người nuốt lại mấy câu sau vào bụng, thầm tạ ơn trời phật vì cậu chưa có ấn nghe, bằng không giờ này năm sau sẽ là ngày giỗ của cậu.
"Dạ em nghe, anh Phong giờ này gọi cho em có việc gì sao anh."
Lý Cảnh Phong đưa tay nhìn đồng hồ, đúng là có chút muộn.
"Nghe chú hai nói cậu muốn mở công ty giải trí."
"Chuyện này mà ba em cũng nói với anh sao, tốt nghiệp rồi em chỉ muốn ra ngoài thử sức một chút mà thôi."
"Gửi tài khoản của cậu qua cho tôi."
Tiêu Lâm nghe được lời này miệng há muốn rớt cả quai hàm.
"Anh... anh... định cho em tiền mở công ty thật sao."
"Không cần mở, lấy danh nghĩa của cậu giúp tôi thu mua một công ty. Trông chừng cho tốt vào, nếu không muốn sang châu phi chăn heo."
"Anh yên tâm em nhất định nhất định sẽ nghiêm túc làm việc, kiếm thật nhiều tiền cho Nam Cảnh."
Điện thoại đã ngắt từ lâu, nhưng Tiêu Lâm vẫn còn ngồi ngơ ra như phỗng. Đây là cái tình huống gì chứ, anh họ cậu cái vị tộc trưởng như tôn thần ấy, vậy mà thật sự cho tiền cậu mở công ty, điên rồi, điên thật rồi.
Cậu đưa tay vỗ một cái thật mạnh vào đùi, ấuuu đau chết đi được, không phải nằm mơ. Điện thoại rung là tin nhắn, một cái từ anh họ, một cái từ ngân hàng.
"Má nó điên rồi, anh họ chắc điên rồi."
Tiêu Lâm nhìn thấy số tiền hiển thị trong tài khoản thì vội vứt điện thoại ra xa, như thể đang cầm một củ khoai bỏng tay vậy. Lại một tin nhắn nữa đến từ Lý Cảnh Phong.
"Định giá thị trường chỉ 3 tỷ, có gì không hiều thì đi tìm Trung Kiên."
Tiêu Lâm khẽ vuốt ngực nhắn lại một câu vâng cùng cảm ơn rồi không dám nói tiếp nữa.
Cậu biết công ty này, chỉ là một công ty giải trí nhỏ, phía dưới cũng chẳng có nghệ sĩ nào có danh tiếng. Cuối cùng là anh họ cậu nhìn trúng chỗ nào của nó chứ. Chẳng phải xưa nay Nam Cảnh không để mắt đến cái thị trường tôm tép này sao. Nếu Nam Cảnh thật sự muốn, vậy trực tiếp thu mua công ty hàng đầu không phải tốt hơn sao.
Mà khoan đã, trực tiếp chuyển tiền còn muốn lấy danh nghĩa của cậu để thu mua, nghĩa là không muốn dính dán đến Nam Cảnh. Anh họ tự mình bỏ tiền túi ra, lại còn cho phép cậu đến tìm anh Kiên. Lê Trung Kiên là ai chứ, đại luật sư của tập đoàn Nam Cảnh, ngay cả viện trưởng trường đại học luật muốn mời anh ta ăn cơm cũng phải đặt lịch trước mấy tháng.
Đại luật sư chỉ sử lý các loại hợp đồng triệu đô giờ thì hay rồi lại đi giúp cậu thu mua cái công ty 3 tỷ. Đánh chết cậu cũng không tin, chuyện này nhất định có mờ ám.
Nhưng mà cậu phải làm gì với 10 tỉ còn lại chứ, nếu làm không tốt anh ấy thật sự nhất định sẽ ném cậu sang châu phi. Lý Cảnh Phong là ai chứ, lúc nãy vì quá bất ngờ mà vui mừng, bây giờ nghĩ kỹ rồi cậu không mừng nỗi, miếng bánh từ trên trời rơi xuống thật sự có thể đè chết người.
Sáng hôm sau cả đồi thông còn đang bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặt Trần Tuyết đã xuống giường. Vì để cải thiện cái thân thể yếu đuối này cho nên cô quyết định từ giờ trở đi phải tăng cường thể lưc. Có sức khoẻ mới có thể đấu với Lý Cảnh Phong, dù sao việc ôm con bỏ chạy cũng là việc vô cùng tốn sức.
Khu nghĩ dưỡng này vô cùng rộng có khoảng 4,5 căn biệt thự ở cách xa nhau. Vừa chạy được nữa vòng hồ thì cô đụng phải Lý Cảnh Phong. Anh ta đang chạy ngược về hướng cô.
Lý Cảnh Phong có chút bất ngờ, mới hơn 6 giờ sáng, trời lại lạnh anh không nghĩ một cô gái có thể dậy vào giờ này để chạy bộ. Không phải là con gái luôn rất sợ lạnh hay sao. Từ khi nào mà cô cũng có hứng thú với việc này thế, không phải là theo dõi anh đấy chứ.
Trần Tuyết dừng lại trước mặt Lý Cảnh Phong, dù sao cũng đã gặp vẫn nên lịch sự chào một tiếng.
"Anh cũng chạy bộ à?"
"Câu này phải để tôi hỏi mới đúng, cô là đang làm gì đây."
Xì nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Lý Cảnh Phong cô thệt sự muốn nhất chân đá cho anh ta một cước. Bộ chỉ mình anh ta mới được tập thể dục buổi sáng à. Nhìn cái thái độ kia đi thể nào trong bụng cũng nghĩ là cô cố tình đi theo anh ta. Trần Tuyết nhún vai tùy ý trả lời.
"Chạy bộ tăng cường sức khoẻ, anh yên tâm tôi không có ý đị đi theo anh đâu, tạm biệt."
Cứ như vậy cô chạy lướt qua người Lý Cảnh Phong. Nhìn bóng dáng mất hút trong màn sương, Lý Cảnh Phong không hiểu sao lại quay đầu chạy theo phía sau cô, giữ một khoảng cách khá xa để cô không phát giác.
Cô nói đúng, ngày đó người cưỡng đoạt cô là anh. Rõ ràng lúc đó anh không phải hoàn toàn mất đi ý thức, rõ ràng biết người trước mặt không phải, nhưng anh vẫn muốn đem hết thảy cuồng bạo trong lòng phát tiết lên người cô. Bởi vì anh thấu rõ tâm tư của những cô gái tiếp cận anh, muốn lên giường với anh chẳng phải chỉ vì tiền thôi sao, một chút đó anh không thiếu xem như mua vui là được.
Chỉ là những chuyện phía sau đi trệch quỹ đạo mà anh không thể kiểm soát. Khi nghe cô nói về người đàn ông kia, lòng anh bỗng khó chịu vô cùng. Nhưng trong đôi mắt đó không hề có một chút tạp niệm nào, không trốn tránh, không sợ hãi. Cứ thế nói với anh người đàn ông đó có bao nhiêu quan trọng với cô. Giống như đang nói cho anh biết, tình cảm giữa bọn họ có bao nhiêu thiêng liêng, chỉ có anh là đang dùng suy nghĩ của mình mà vấy bẩn nó mà thôi.
Anh luôn nghĩ chỉ một cái đụng đầu sao lại có thể khiến một người thay đổi đến như vậy. Đó không còn là vấn đề tính cách, mà là thái độ của cô đối với anh. Lúc trước chính là sợ hãi cùng kính trọng, giống như anh là thứ gì đó trên cao mà cô không thể chạm vào, không dám đến gần. Nhưng bây giờ thì sao, trong mắt cô anh cũng chỉ như những người đàn ông khác, không có sự sợ hãi, không có không thể chạm tới mà là muốn vứt bỏ.
Thì ra không phải, hẳn là bước qua sinh tử mới làm con người tỉnh ngộ. Mà cô bởi vì đã tỉnh ngộ cho nên không muốn tiếp tục cùng anh ở chung một chỗ, bởi vì tĩnh ngộ nên muốn dẫn con trai bỏ trốn. Cô xem anh là gì chứ, muốn đi cũng phải xem anh có đồng ý hay không đã. Đã bước chân vào nhà họ Lý còn muốn bước ra, cô vợ của anh lá gan cũng không hề nhỏ.
Lý Cảnh Phong thuận tay bấm đi một cuộc gọi. Bên đầu bên kia ai đó đang chăn ấm niệm êm thì bị chuông điện thoại làm tỉnh giấc thật muốn chửi thề.
"Con bà nó chứ 2 giờ sáng đứa điên nào dám gọi cho ông."
Đang mở miệng chửi nhìn thấy tên trên màn hình điện thoại, Tiêu Lâm giật bắn cả người nuốt lại mấy câu sau vào bụng, thầm tạ ơn trời phật vì cậu chưa có ấn nghe, bằng không giờ này năm sau sẽ là ngày giỗ của cậu.
"Dạ em nghe, anh Phong giờ này gọi cho em có việc gì sao anh."
Lý Cảnh Phong đưa tay nhìn đồng hồ, đúng là có chút muộn.
"Nghe chú hai nói cậu muốn mở công ty giải trí."
"Chuyện này mà ba em cũng nói với anh sao, tốt nghiệp rồi em chỉ muốn ra ngoài thử sức một chút mà thôi."
"Gửi tài khoản của cậu qua cho tôi."
Tiêu Lâm nghe được lời này miệng há muốn rớt cả quai hàm.
"Anh... anh... định cho em tiền mở công ty thật sao."
"Không cần mở, lấy danh nghĩa của cậu giúp tôi thu mua một công ty. Trông chừng cho tốt vào, nếu không muốn sang châu phi chăn heo."
"Anh yên tâm em nhất định nhất định sẽ nghiêm túc làm việc, kiếm thật nhiều tiền cho Nam Cảnh."
Điện thoại đã ngắt từ lâu, nhưng Tiêu Lâm vẫn còn ngồi ngơ ra như phỗng. Đây là cái tình huống gì chứ, anh họ cậu cái vị tộc trưởng như tôn thần ấy, vậy mà thật sự cho tiền cậu mở công ty, điên rồi, điên thật rồi.
Cậu đưa tay vỗ một cái thật mạnh vào đùi, ấuuu đau chết đi được, không phải nằm mơ. Điện thoại rung là tin nhắn, một cái từ anh họ, một cái từ ngân hàng.
"Má nó điên rồi, anh họ chắc điên rồi."
Tiêu Lâm nhìn thấy số tiền hiển thị trong tài khoản thì vội vứt điện thoại ra xa, như thể đang cầm một củ khoai bỏng tay vậy. Lại một tin nhắn nữa đến từ Lý Cảnh Phong.
"Định giá thị trường chỉ 3 tỷ, có gì không hiều thì đi tìm Trung Kiên."
Tiêu Lâm khẽ vuốt ngực nhắn lại một câu vâng cùng cảm ơn rồi không dám nói tiếp nữa.
Cậu biết công ty này, chỉ là một công ty giải trí nhỏ, phía dưới cũng chẳng có nghệ sĩ nào có danh tiếng. Cuối cùng là anh họ cậu nhìn trúng chỗ nào của nó chứ. Chẳng phải xưa nay Nam Cảnh không để mắt đến cái thị trường tôm tép này sao. Nếu Nam Cảnh thật sự muốn, vậy trực tiếp thu mua công ty hàng đầu không phải tốt hơn sao.
Mà khoan đã, trực tiếp chuyển tiền còn muốn lấy danh nghĩa của cậu để thu mua, nghĩa là không muốn dính dán đến Nam Cảnh. Anh họ tự mình bỏ tiền túi ra, lại còn cho phép cậu đến tìm anh Kiên. Lê Trung Kiên là ai chứ, đại luật sư của tập đoàn Nam Cảnh, ngay cả viện trưởng trường đại học luật muốn mời anh ta ăn cơm cũng phải đặt lịch trước mấy tháng.
Đại luật sư chỉ sử lý các loại hợp đồng triệu đô giờ thì hay rồi lại đi giúp cậu thu mua cái công ty 3 tỷ. Đánh chết cậu cũng không tin, chuyện này nhất định có mờ ám.
Nhưng mà cậu phải làm gì với 10 tỉ còn lại chứ, nếu làm không tốt anh ấy thật sự nhất định sẽ ném cậu sang châu phi. Lý Cảnh Phong là ai chứ, lúc nãy vì quá bất ngờ mà vui mừng, bây giờ nghĩ kỹ rồi cậu không mừng nỗi, miếng bánh từ trên trời rơi xuống thật sự có thể đè chết người.
Sáng hôm sau cả đồi thông còn đang bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặt Trần Tuyết đã xuống giường. Vì để cải thiện cái thân thể yếu đuối này cho nên cô quyết định từ giờ trở đi phải tăng cường thể lưc. Có sức khoẻ mới có thể đấu với Lý Cảnh Phong, dù sao việc ôm con bỏ chạy cũng là việc vô cùng tốn sức.
Khu nghĩ dưỡng này vô cùng rộng có khoảng 4,5 căn biệt thự ở cách xa nhau. Vừa chạy được nữa vòng hồ thì cô đụng phải Lý Cảnh Phong. Anh ta đang chạy ngược về hướng cô.
Lý Cảnh Phong có chút bất ngờ, mới hơn 6 giờ sáng, trời lại lạnh anh không nghĩ một cô gái có thể dậy vào giờ này để chạy bộ. Không phải là con gái luôn rất sợ lạnh hay sao. Từ khi nào mà cô cũng có hứng thú với việc này thế, không phải là theo dõi anh đấy chứ.
Trần Tuyết dừng lại trước mặt Lý Cảnh Phong, dù sao cũng đã gặp vẫn nên lịch sự chào một tiếng.
"Anh cũng chạy bộ à?"
"Câu này phải để tôi hỏi mới đúng, cô là đang làm gì đây."
Xì nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Lý Cảnh Phong cô thệt sự muốn nhất chân đá cho anh ta một cước. Bộ chỉ mình anh ta mới được tập thể dục buổi sáng à. Nhìn cái thái độ kia đi thể nào trong bụng cũng nghĩ là cô cố tình đi theo anh ta. Trần Tuyết nhún vai tùy ý trả lời.
"Chạy bộ tăng cường sức khoẻ, anh yên tâm tôi không có ý đị đi theo anh đâu, tạm biệt."
Cứ như vậy cô chạy lướt qua người Lý Cảnh Phong. Nhìn bóng dáng mất hút trong màn sương, Lý Cảnh Phong không hiểu sao lại quay đầu chạy theo phía sau cô, giữ một khoảng cách khá xa để cô không phát giác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.