Chương 197: Đừng khóc em về rồi (Kết)
Cô Nụ nhà nông
09/01/2023
Quân y còn chưa kịp nói xong đã bị Lý Cảnh Phong xô ngã, anh giống như một con mãnh thú điên cuồng không ngừng ép tim cho cô. Anh không cho phép, không cho phép cô rời xa anh bằng cách này.
"Xin em đó đừng bỏ lại anh và con, cầu xin em, cầu xin em đừng rời xa anh."
"Mẹ ơi đừng bỏ con, mẹ ơi Bo sẽ ngoan mà, mẹ đừng bỏ Bo, mẹ ơi."
Anh ôm lấy cô vào lòng mà khóc, kéo theo tiếng nức nở gọi mẹ đầy đau đớn của Lý Nguyên Vũ., Tất cả mọi người chứng kiến cảnh này đều gục ngã, Lý Cảnh Tùng, Tiêu Lâm, cùng những người khác ôm lấy nhau mà khóc. Đau đớn đến tột cùng, bọn họ vậy mà không thể cứu được cô.
Có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau nhìn thấy người mình yêu chết đi trước mặt, mà bản thân lại không thể cứu được người ấy. Tựa như bị giam cầm trong địa ngục tối tăm không nhìn thấy ánh sáng, cuộc đời về sau bọn họ làm sao mà sống tiếp.
Hai cha con bọn họ cứ như vậy ôm lấy cô không buông.
Trần Ái Tâm bên này nhìn thấy cảnh đó cũng vô cùng hả hê, cô ta tắt máy tính vui vẻ chạy trốn.
☆Trần Tuyết lạc vào một khoảng mênh mông trắng xóa, cô nghe thấy có người gọi tên cô, quay lại cô nhận ra đó lại là Trần Niệm Tuyết.
"Trần Tuyết bây giờ cô có hai còn đường để đi, hoặc quay lại nơi thuộc về cô, hoặc trở về với bọn họ, cô muốn đi đâu?"
Trần Tuyết có chút không tin nổi, cái gì là quay lại nơi thuộc về cô.
"Chẳng phải tôi đã chết rồi hay sao?"
"Cô chưa chết chỉ là đã trở thành người thực vật 1 năm rồi."
Cô chưa chết sao, trở thành người thực vật, vậy bây giờ nếu cô trở về liền có thể tỉnh lại sao. Cô nhìn về hướng có giọng mẹ đang nhẹ nhàng thủ thỉ nói chuyện cùng cô, lại nhìn về hướng tiếng khóc của Lý Cảnh Phong và con trai, lòng cô đau đớn, cô nên chọn bên nào đây.
"Vậy cô thì sao, cô sẽ đi đâu, sẽ tan thành mây khói sao?"
"Cô chọn 1 cánh cửa, cánh còn lại tôi sẽ đi."
Thời gian trôi qua, mặt trời cũng dần khuất sau đỉnh núi, ráng chiều loang lổ màu máu cùng thê lương. Đã đến lúc nên đưa người trở về, nhưng Lý Cảnh Phong không cho phép bất kỳ ai động vào cô. Anh loạng choạng đứng lên, đôi chân đã tê rần, dùng hết sức ôm lấy cô đi về phía trực thăng.
Khi sắp đến nơi, cả người anh cứng lại, đứng sững như tượng đá. Cô gái trong lòng khó khăn ngẩng đầu nhìn anh, bốn mắt chạm nhau, nước mắt anh rơi xuống gương mặt cô, lạnh ngắt và mặn đắng. Trần Tuyết mỉm cười nhìn anh, giọng yếu ớt.
"Đừng khóc em về rồi, đời này sẽ không xa anh và con nữa."
Phải cô đã chọn bước về phía anh, cô đã nhờ Trần Niệm Tuyết chăm sóc cho người thân của mình, cũng hứa sẽ thay cô ấy chăm sóc tốt cho hai người họ. Hiện tại cô đã là một phần trong sinh mệnh của anh, cô còn có thể không quay lại sao.
Nghe thấy giọng cô anh mới dám tin bản thân không có nhìn nhầm.
"Bác sĩ."
Anh lớn tiếng gọi, làm quân y phía sau và những người khác cũng giật mình. Càng giật mình hơn khi thấy người con gái trong lòng anh, khẽ đưa vẫy chào bọn họ. Lý Cảnh Tùng bế Lý Nguyên Vũ chạy như bay đến.
"Mẹ ơi."
"Cục cưng ngoan mẹ đây, ngoan đừng khóc con hôn mẹ một cái để mẹ đỡ mệt nào."
Nhóc sụt sùi hôn mẹ, nhưng lại không dám hôn mạnh sợ làm mẹ đau. Ngay sau đó cô được đưa vào bệnh viện, Trần Ái Tâm trên đường vượt biên bị phát hiện, trong quá trình truy đuổi cô ta chống cự bị bắn chết trên biển ở vùng Vịnh Thái Lan.
☆☆Một năm sau bộ phim Tượng Tướng được cử đi tham gia giải Oscar, Trần Niệm Tuyết được xướng danh cho giải nữ diễn viên xuất sắc nhất. Trở thành nữ diên viên đầu tiên của Việt Nam giành được tượng vàng.
Ngay sau khi hình ảnh ảnh cô đứng trên sân khấu nhận giải lan truyền với tốc độ kinh người, nhận được lời chúc mừng từ hàng triệu người, bởi vì chỉ cần là người đã xem qua Tượng Tướng, cũng biết cô xứng đáng với nó hơn bất kỳ ai.
Tất cả các công ty con của tập đoàn Nam Cảnh trên toàn thế giới điều đồng loạt đăng tin chúc mừng. Trên khắp cả quảng trường từ NewYork đến Luân Đôn, từ Paris đến Seoul, từ MiLan đến Berlin, từ Bắc Kinh đến Sài Gòn, Hà Nội tất cả màn hình lớn đều đồng loạt chiếu một đoạn video.
Trong video Lý Cảnh Phong mặc một bộ vest trắng, tựa như bạch mã hoàng tử bước ra từ chuyện cổ tích. Bên cạnh anh là Lý Nguyên Vũ cũng mặc một bộ tương tự, hai cha con ngồi trước máy quay vô cùng nghiêm túc.
Lý Cảnh Phong giống như đang nhìn cô mà nói.
"Mợ ba Oscar cũng lấy được rồi, hẳn tiền cũng đã tích đủ, ở đây có một sản phẩm hàng chính hãng, *** *** **** *** không biết mợ ba có muốn lấy hay không?"
Nhìn thấy video này Trần Tuyết đang trên máy bay về nước không khỏi bật cười, cô đăng một dòng trạng thái.
"*** *** **** *** ngu sao không lấy vẫn câu nói cũ, cậu ba quãng đời còn lại xin chiếu cố nhiều hơn."
Lý Cảnh Phong rất nhanh đáp lại cô.
"Cảm ơn em vì tất cả, Tuyết quãng đời còn lại giao cả cho em."
Sau đó hai người dưới sự chứng kiến của những người thân yêu nhất, một đám cưới đầy ấm áp và lãng mạn diễn ra trên một hòn đảo nhỏ. Không phô trương, không truyền thông không báo chí, chỉ có bọn họ cùng tình yêu thuần khiết vượt qua cả thời không. Đời này liệu mấy ai có thể tìm được một người, khiến bản thân yêu hơn sinh mệnh chính mình.
Thế giới ngoài kia hoàng tử sẽ chẳng bao giờ kiếm tìm cô bé lọ lem cả, chỉ có cô bé lọ lem vẫn luôn nỗ lực từng ngày biến bản thân thành công chúa mà thôi.
Cũng chẳng ai là nhân vật phụ trong cuộc đời ai hết, bởi vì bạn đã là nhân vật chính của cuộc đời mình rồi.
THE END
"Xin em đó đừng bỏ lại anh và con, cầu xin em, cầu xin em đừng rời xa anh."
"Mẹ ơi đừng bỏ con, mẹ ơi Bo sẽ ngoan mà, mẹ đừng bỏ Bo, mẹ ơi."
Anh ôm lấy cô vào lòng mà khóc, kéo theo tiếng nức nở gọi mẹ đầy đau đớn của Lý Nguyên Vũ., Tất cả mọi người chứng kiến cảnh này đều gục ngã, Lý Cảnh Tùng, Tiêu Lâm, cùng những người khác ôm lấy nhau mà khóc. Đau đớn đến tột cùng, bọn họ vậy mà không thể cứu được cô.
Có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau nhìn thấy người mình yêu chết đi trước mặt, mà bản thân lại không thể cứu được người ấy. Tựa như bị giam cầm trong địa ngục tối tăm không nhìn thấy ánh sáng, cuộc đời về sau bọn họ làm sao mà sống tiếp.
Hai cha con bọn họ cứ như vậy ôm lấy cô không buông.
Trần Ái Tâm bên này nhìn thấy cảnh đó cũng vô cùng hả hê, cô ta tắt máy tính vui vẻ chạy trốn.
☆Trần Tuyết lạc vào một khoảng mênh mông trắng xóa, cô nghe thấy có người gọi tên cô, quay lại cô nhận ra đó lại là Trần Niệm Tuyết.
"Trần Tuyết bây giờ cô có hai còn đường để đi, hoặc quay lại nơi thuộc về cô, hoặc trở về với bọn họ, cô muốn đi đâu?"
Trần Tuyết có chút không tin nổi, cái gì là quay lại nơi thuộc về cô.
"Chẳng phải tôi đã chết rồi hay sao?"
"Cô chưa chết chỉ là đã trở thành người thực vật 1 năm rồi."
Cô chưa chết sao, trở thành người thực vật, vậy bây giờ nếu cô trở về liền có thể tỉnh lại sao. Cô nhìn về hướng có giọng mẹ đang nhẹ nhàng thủ thỉ nói chuyện cùng cô, lại nhìn về hướng tiếng khóc của Lý Cảnh Phong và con trai, lòng cô đau đớn, cô nên chọn bên nào đây.
"Vậy cô thì sao, cô sẽ đi đâu, sẽ tan thành mây khói sao?"
"Cô chọn 1 cánh cửa, cánh còn lại tôi sẽ đi."
Thời gian trôi qua, mặt trời cũng dần khuất sau đỉnh núi, ráng chiều loang lổ màu máu cùng thê lương. Đã đến lúc nên đưa người trở về, nhưng Lý Cảnh Phong không cho phép bất kỳ ai động vào cô. Anh loạng choạng đứng lên, đôi chân đã tê rần, dùng hết sức ôm lấy cô đi về phía trực thăng.
Khi sắp đến nơi, cả người anh cứng lại, đứng sững như tượng đá. Cô gái trong lòng khó khăn ngẩng đầu nhìn anh, bốn mắt chạm nhau, nước mắt anh rơi xuống gương mặt cô, lạnh ngắt và mặn đắng. Trần Tuyết mỉm cười nhìn anh, giọng yếu ớt.
"Đừng khóc em về rồi, đời này sẽ không xa anh và con nữa."
Phải cô đã chọn bước về phía anh, cô đã nhờ Trần Niệm Tuyết chăm sóc cho người thân của mình, cũng hứa sẽ thay cô ấy chăm sóc tốt cho hai người họ. Hiện tại cô đã là một phần trong sinh mệnh của anh, cô còn có thể không quay lại sao.
Nghe thấy giọng cô anh mới dám tin bản thân không có nhìn nhầm.
"Bác sĩ."
Anh lớn tiếng gọi, làm quân y phía sau và những người khác cũng giật mình. Càng giật mình hơn khi thấy người con gái trong lòng anh, khẽ đưa vẫy chào bọn họ. Lý Cảnh Tùng bế Lý Nguyên Vũ chạy như bay đến.
"Mẹ ơi."
"Cục cưng ngoan mẹ đây, ngoan đừng khóc con hôn mẹ một cái để mẹ đỡ mệt nào."
Nhóc sụt sùi hôn mẹ, nhưng lại không dám hôn mạnh sợ làm mẹ đau. Ngay sau đó cô được đưa vào bệnh viện, Trần Ái Tâm trên đường vượt biên bị phát hiện, trong quá trình truy đuổi cô ta chống cự bị bắn chết trên biển ở vùng Vịnh Thái Lan.
☆☆Một năm sau bộ phim Tượng Tướng được cử đi tham gia giải Oscar, Trần Niệm Tuyết được xướng danh cho giải nữ diễn viên xuất sắc nhất. Trở thành nữ diên viên đầu tiên của Việt Nam giành được tượng vàng.
Ngay sau khi hình ảnh ảnh cô đứng trên sân khấu nhận giải lan truyền với tốc độ kinh người, nhận được lời chúc mừng từ hàng triệu người, bởi vì chỉ cần là người đã xem qua Tượng Tướng, cũng biết cô xứng đáng với nó hơn bất kỳ ai.
Tất cả các công ty con của tập đoàn Nam Cảnh trên toàn thế giới điều đồng loạt đăng tin chúc mừng. Trên khắp cả quảng trường từ NewYork đến Luân Đôn, từ Paris đến Seoul, từ MiLan đến Berlin, từ Bắc Kinh đến Sài Gòn, Hà Nội tất cả màn hình lớn đều đồng loạt chiếu một đoạn video.
Trong video Lý Cảnh Phong mặc một bộ vest trắng, tựa như bạch mã hoàng tử bước ra từ chuyện cổ tích. Bên cạnh anh là Lý Nguyên Vũ cũng mặc một bộ tương tự, hai cha con ngồi trước máy quay vô cùng nghiêm túc.
Lý Cảnh Phong giống như đang nhìn cô mà nói.
"Mợ ba Oscar cũng lấy được rồi, hẳn tiền cũng đã tích đủ, ở đây có một sản phẩm hàng chính hãng, *** *** **** *** không biết mợ ba có muốn lấy hay không?"
Nhìn thấy video này Trần Tuyết đang trên máy bay về nước không khỏi bật cười, cô đăng một dòng trạng thái.
"*** *** **** *** ngu sao không lấy vẫn câu nói cũ, cậu ba quãng đời còn lại xin chiếu cố nhiều hơn."
Lý Cảnh Phong rất nhanh đáp lại cô.
"Cảm ơn em vì tất cả, Tuyết quãng đời còn lại giao cả cho em."
Sau đó hai người dưới sự chứng kiến của những người thân yêu nhất, một đám cưới đầy ấm áp và lãng mạn diễn ra trên một hòn đảo nhỏ. Không phô trương, không truyền thông không báo chí, chỉ có bọn họ cùng tình yêu thuần khiết vượt qua cả thời không. Đời này liệu mấy ai có thể tìm được một người, khiến bản thân yêu hơn sinh mệnh chính mình.
Thế giới ngoài kia hoàng tử sẽ chẳng bao giờ kiếm tìm cô bé lọ lem cả, chỉ có cô bé lọ lem vẫn luôn nỗ lực từng ngày biến bản thân thành công chúa mà thôi.
Cũng chẳng ai là nhân vật phụ trong cuộc đời ai hết, bởi vì bạn đã là nhân vật chính của cuộc đời mình rồi.
THE END
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.