Chương 166: Em yêu anh ấy
Cô Nụ nhà nông
25/12/2022
Trần Tuyết giật mình, cô nghĩ hai người này quen biết không cạn, lại chưa từng nghĩ đến trường hợp này. Lời ước hẹn đó là thứ không phải nói bỏ liền có thể bỏ, cô không thể phũ phàng chối bỏ nó cho dù cô không phải Trần Niệm Tuyết đi nữa.
Nhưng một giây khi nghe thấy câu chất vấn kia của Dương Thái Huy, cô cảm nhận được tận sâu trong đáy lòng mình một chút cảm xúc không rõ. Cô khẽ thở dài phải làm thế nào mới không tổn thương chàng trai trước mặt này.
"Thái Huy chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện đi, có một số việc không thể nói trong vài ba câu."
Bọn họ không thể đứng ở chuồng voi mà nói chuyện như thế này được. Hơn nữa chú Bảy cùng Linh An cũng sắp trở lại rồi, có những chuyện cô không muốn để bọn họ biết lúc này nhất là chú Bảy. Không phải cô không tin tưởng, mà là cô hiểu rõ cho dù chú ấy không nói với Lý Cảnh Phong, thì anh cũng sẽ có cách để lấy thông tin.
Lý Cảnh Phong bình thường dịu dàng là thế nhưng thực chất là một kho thuốc súng, mà cô thì không muốn anh tổn thương người con trai trước mặt này. Dù sao anh ta cũng là quá khứ của Trần Niệm Tuyết, chỉ cần anh ta không làm gì quá đáng cô vẫn sẽ lưu cho anh một con đường.
Trần Tuyết nhắn cho Linh An một cái tin thông báo mình có việc đi ra ngoài cùng Dương Thái Huy bảo Linh An và chú Bảy về khách sạn trước đợi cô.
Hai người lên xe jeep, Dương Thái Huy đưa cô đi một vòng. Phim trường này được xây dựng ngay bên cạnh vườn quốc gia Yên Tử, cho nên anh sẵn tiện đưa cô đi tham quan một vòng vườn quốc gia.
Những con đường mòn đất đỏ cùng sỏi đá, hai bên đường cây cối che lấp ánh mặt trời, không khí trong lành dịu mát, tiếng chim kêu tiếng những chú vượn gọi bầy. Cành cây xào xạc, thỉnh thoảng có thể thấy vài chú nai rừng đang ngơ ngác đứng nhìn bọn họ. Cứ như thế anh một đường chở cô đến dừng chân bên cạnh một dòng thác.
Khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, tiếng nước đổ từ trên cao ào ào, dòng thác trắng xoá những bọt nước mang theo hơi lạnh bắt tung tóe khắp nơi. Trên những tả đá bám đầy trong rêu có vài con sếu đang bắt cá. Khung cảnh đẹp là thế nhưng trong xe lại là không khí trầm lặng đến đáng sợ. Trần Tuyết cuối cùng cũng mở lời.
"Thật xin lỗi trước kia em từng bị thương cho nên hiện tại những chuyện trong quá khứ đã không còn nhớ nữa. Xin lỗi vì đã không nhớ được anh, cũng xin lỗi vì đã quên lời hẹn ước đã từng có. Nếu anh muốn oán hận hay ghét bỏ thì em cũng sẽ không trách móc bất cứ điều gì."
Dương Thái Huy bàn tay siết chặt vô lăng nhưng vẫn không lên tiếng. Trần Tuyết mặc kệ anh ta có muốn nghe hay không, cô bắt buộc phải vạch rõ ranh giới. Nhưng cô cũng không muốn làm tổn thương tình cảm của một người, cô chọn lựa từ ngữ thật cẩn trọng mong có thể giảm bớt được phần nào.
"Sau khi cha mẹ mất, em một thân một mình vào Sài Gòn bơ vơ không nơi nương tựa. Cuộc sống luôn có thể khiến con người ta thay đổi, em cũng không còn có thể làm một cô bé ngây ngô không hiểu sự đời. Để có tiền đi học em đã phải làm việc ở quán bar và em đã để mắt đến một người đàn giàu có."
"Đừng nói nữa."
Dương Thái Huy đột nhiên quát lớn, anh không muốn nghe, anh không tin, anh không bao giờ tin cô gái trong sáng mà anh yêu sẽ là người như vậy. Anh nhìn cô lớn lên từ nhỏ, 17 năm bên cạnh cô anh hiểu rõ cô hơn ai hết. Cho dù cha mẹ cô mất đi, cô vẫn kiên cường sống tiếp chưa từng bị đồng tiền làm mờ đi nhân cách.
Năm đó cô chỉ mới 15 tuổi, còn không chút sợ hãi vứt tiền vào mặt kẻ giàu có trong xóm muốn đến hỏi cưới cô. Thì làm sao cô có thể vì tiền mà bán đứng bản thân, bò lên giường đại gia như trên mạng nói.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu cùng sự kiềm nắn đến run rẩy của Dương Thái Huy, Trần Tuyết thoáng chút đau lòng. Nhưng thuốc đắng thì dã tật, sự thật càng phũ phàng thì mới càng dễ buông xuống.
"Em không tốt đẹp như anh nghĩ đâu. Người đàn ông đó vừa có tiền lại vừa trẻ em tính kế anh ấy, mang thai con của anh ấy dùng đứa con ép anh ấy cưới mình, một bước bước vào cửa gia đình hào môn từ gà rừng trở thành phượng hoàng."
"Anh không tin, anh tuyệt đối không tin, Niệm Tuyết là người khác ép em, là bọn họ ép em có phải không. Không sao cả anh có thể xem con em là con mình, anh sẽ yêu thương thằng bé, ly hôn đi trở về bên cạnh anh có được không, xin em đấy."
Dương Thái Huy nắm chặt lấy bả vai cô, trong đáy mắt kia là sự khẩn cầu cùng đau khổ, ánh mắt đó khiến cô không dám nhìn trực diện người này. Cô cảm thấy bản thân giống như một kẻ bội bạc.
"Thái Huy cho dù trước kia chúng ta có như thế nào thì cũng đã là chuyện của quá khứ. Em rất cảm ơn anh vì đã dành tình cảm cho em nhiều năm như vậy. Cho dù em và anh ấy lúc bắt đầu là toan tính là lợi dụng, nhưng cho đến hiện tại anh ấy yêu em và em cũng vậy. Cho nên ly hôn là chuyện không thể. Thái Huy anh là một chàng trai tốt, rồi anh sẽ tìm được cô gái khác tốt hơn em xứng đáng để anh yêu hơn là em."
Trần Tuyết dùng giọng điệu nhẹ nhàng hết mức có thể, cô không dám quá gây gắt sợ Dương Thái Huy sẽ bị khích động thêm. Bàn tay đang siết chặt vai cô dần dần thả lỏng rồi trượt xuống.
Yêu, cô vừa nói yêu người đàn ông kia, anh cứ cho rằng cô là vì bị ép buộc mới phải kết hôn. Anh cho rằng anh vẫn còn cơ hội, cô không nhớ ra anh không sao cả, chỉ cần anh yêu cô sâu đậm là được, thời gian anh sẽ giúp cô nhớ lại những gì bọn họ đã từng có.
Nhưng mà bây giờ thì sao, cô không những không nhớ ra anh mà còn yêu người đàn ông khác, một người mà cho dù anh tìm thế nào cũng không tìm ra được đó là ai. Quan trọng hơn cả cô nói người đàn ông đó cũng yêu cô, đôi bên lưỡng tình anh còn có thể làm gì đây. Từ bỏ sao, anh không làm được, tranh giành sao hiện tại cũng không, anh nên làm thế nào mới đúng.
"Muộn rồi anh đưa em về khách sạn."
Dương Thái Huy đột nhiên lên tiếng, nhưng lại chẳng ăn nhập gì với cậu chuyện của bọn họ. Trần Tuyết biết chuyện gì cũng không thể ép quá mức, anh ta cần có thời gian để bình tâm cho nên cô không nói gì khẽ gật đầu.
Xe rất nhanh ra khỏi rừng trở lại phim trường, phim trường vô cùng rộng lớn bên trong cũng có khu vực riêng, rất nhiều nhà hàng khách sạn để phục vụ cho khách du lịch. Sau khi đưa cô về đến khách sạn, Dương Thái Huy nhìn bóng dáng cô khuất sau cánh cửa mới lái xe rời đi.
Nhưng một giây khi nghe thấy câu chất vấn kia của Dương Thái Huy, cô cảm nhận được tận sâu trong đáy lòng mình một chút cảm xúc không rõ. Cô khẽ thở dài phải làm thế nào mới không tổn thương chàng trai trước mặt này.
"Thái Huy chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện đi, có một số việc không thể nói trong vài ba câu."
Bọn họ không thể đứng ở chuồng voi mà nói chuyện như thế này được. Hơn nữa chú Bảy cùng Linh An cũng sắp trở lại rồi, có những chuyện cô không muốn để bọn họ biết lúc này nhất là chú Bảy. Không phải cô không tin tưởng, mà là cô hiểu rõ cho dù chú ấy không nói với Lý Cảnh Phong, thì anh cũng sẽ có cách để lấy thông tin.
Lý Cảnh Phong bình thường dịu dàng là thế nhưng thực chất là một kho thuốc súng, mà cô thì không muốn anh tổn thương người con trai trước mặt này. Dù sao anh ta cũng là quá khứ của Trần Niệm Tuyết, chỉ cần anh ta không làm gì quá đáng cô vẫn sẽ lưu cho anh một con đường.
Trần Tuyết nhắn cho Linh An một cái tin thông báo mình có việc đi ra ngoài cùng Dương Thái Huy bảo Linh An và chú Bảy về khách sạn trước đợi cô.
Hai người lên xe jeep, Dương Thái Huy đưa cô đi một vòng. Phim trường này được xây dựng ngay bên cạnh vườn quốc gia Yên Tử, cho nên anh sẵn tiện đưa cô đi tham quan một vòng vườn quốc gia.
Những con đường mòn đất đỏ cùng sỏi đá, hai bên đường cây cối che lấp ánh mặt trời, không khí trong lành dịu mát, tiếng chim kêu tiếng những chú vượn gọi bầy. Cành cây xào xạc, thỉnh thoảng có thể thấy vài chú nai rừng đang ngơ ngác đứng nhìn bọn họ. Cứ như thế anh một đường chở cô đến dừng chân bên cạnh một dòng thác.
Khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, tiếng nước đổ từ trên cao ào ào, dòng thác trắng xoá những bọt nước mang theo hơi lạnh bắt tung tóe khắp nơi. Trên những tả đá bám đầy trong rêu có vài con sếu đang bắt cá. Khung cảnh đẹp là thế nhưng trong xe lại là không khí trầm lặng đến đáng sợ. Trần Tuyết cuối cùng cũng mở lời.
"Thật xin lỗi trước kia em từng bị thương cho nên hiện tại những chuyện trong quá khứ đã không còn nhớ nữa. Xin lỗi vì đã không nhớ được anh, cũng xin lỗi vì đã quên lời hẹn ước đã từng có. Nếu anh muốn oán hận hay ghét bỏ thì em cũng sẽ không trách móc bất cứ điều gì."
Dương Thái Huy bàn tay siết chặt vô lăng nhưng vẫn không lên tiếng. Trần Tuyết mặc kệ anh ta có muốn nghe hay không, cô bắt buộc phải vạch rõ ranh giới. Nhưng cô cũng không muốn làm tổn thương tình cảm của một người, cô chọn lựa từ ngữ thật cẩn trọng mong có thể giảm bớt được phần nào.
"Sau khi cha mẹ mất, em một thân một mình vào Sài Gòn bơ vơ không nơi nương tựa. Cuộc sống luôn có thể khiến con người ta thay đổi, em cũng không còn có thể làm một cô bé ngây ngô không hiểu sự đời. Để có tiền đi học em đã phải làm việc ở quán bar và em đã để mắt đến một người đàn giàu có."
"Đừng nói nữa."
Dương Thái Huy đột nhiên quát lớn, anh không muốn nghe, anh không tin, anh không bao giờ tin cô gái trong sáng mà anh yêu sẽ là người như vậy. Anh nhìn cô lớn lên từ nhỏ, 17 năm bên cạnh cô anh hiểu rõ cô hơn ai hết. Cho dù cha mẹ cô mất đi, cô vẫn kiên cường sống tiếp chưa từng bị đồng tiền làm mờ đi nhân cách.
Năm đó cô chỉ mới 15 tuổi, còn không chút sợ hãi vứt tiền vào mặt kẻ giàu có trong xóm muốn đến hỏi cưới cô. Thì làm sao cô có thể vì tiền mà bán đứng bản thân, bò lên giường đại gia như trên mạng nói.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu cùng sự kiềm nắn đến run rẩy của Dương Thái Huy, Trần Tuyết thoáng chút đau lòng. Nhưng thuốc đắng thì dã tật, sự thật càng phũ phàng thì mới càng dễ buông xuống.
"Em không tốt đẹp như anh nghĩ đâu. Người đàn ông đó vừa có tiền lại vừa trẻ em tính kế anh ấy, mang thai con của anh ấy dùng đứa con ép anh ấy cưới mình, một bước bước vào cửa gia đình hào môn từ gà rừng trở thành phượng hoàng."
"Anh không tin, anh tuyệt đối không tin, Niệm Tuyết là người khác ép em, là bọn họ ép em có phải không. Không sao cả anh có thể xem con em là con mình, anh sẽ yêu thương thằng bé, ly hôn đi trở về bên cạnh anh có được không, xin em đấy."
Dương Thái Huy nắm chặt lấy bả vai cô, trong đáy mắt kia là sự khẩn cầu cùng đau khổ, ánh mắt đó khiến cô không dám nhìn trực diện người này. Cô cảm thấy bản thân giống như một kẻ bội bạc.
"Thái Huy cho dù trước kia chúng ta có như thế nào thì cũng đã là chuyện của quá khứ. Em rất cảm ơn anh vì đã dành tình cảm cho em nhiều năm như vậy. Cho dù em và anh ấy lúc bắt đầu là toan tính là lợi dụng, nhưng cho đến hiện tại anh ấy yêu em và em cũng vậy. Cho nên ly hôn là chuyện không thể. Thái Huy anh là một chàng trai tốt, rồi anh sẽ tìm được cô gái khác tốt hơn em xứng đáng để anh yêu hơn là em."
Trần Tuyết dùng giọng điệu nhẹ nhàng hết mức có thể, cô không dám quá gây gắt sợ Dương Thái Huy sẽ bị khích động thêm. Bàn tay đang siết chặt vai cô dần dần thả lỏng rồi trượt xuống.
Yêu, cô vừa nói yêu người đàn ông kia, anh cứ cho rằng cô là vì bị ép buộc mới phải kết hôn. Anh cho rằng anh vẫn còn cơ hội, cô không nhớ ra anh không sao cả, chỉ cần anh yêu cô sâu đậm là được, thời gian anh sẽ giúp cô nhớ lại những gì bọn họ đã từng có.
Nhưng mà bây giờ thì sao, cô không những không nhớ ra anh mà còn yêu người đàn ông khác, một người mà cho dù anh tìm thế nào cũng không tìm ra được đó là ai. Quan trọng hơn cả cô nói người đàn ông đó cũng yêu cô, đôi bên lưỡng tình anh còn có thể làm gì đây. Từ bỏ sao, anh không làm được, tranh giành sao hiện tại cũng không, anh nên làm thế nào mới đúng.
"Muộn rồi anh đưa em về khách sạn."
Dương Thái Huy đột nhiên lên tiếng, nhưng lại chẳng ăn nhập gì với cậu chuyện của bọn họ. Trần Tuyết biết chuyện gì cũng không thể ép quá mức, anh ta cần có thời gian để bình tâm cho nên cô không nói gì khẽ gật đầu.
Xe rất nhanh ra khỏi rừng trở lại phim trường, phim trường vô cùng rộng lớn bên trong cũng có khu vực riêng, rất nhiều nhà hàng khách sạn để phục vụ cho khách du lịch. Sau khi đưa cô về đến khách sạn, Dương Thái Huy nhìn bóng dáng cô khuất sau cánh cửa mới lái xe rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.