Chương 171: Mẹ
Cô Nụ nhà nông
27/12/2022
Bà Lệ thì mắt chữ A mồm chữ O nhìn con trai, lại nhìn cậu thanh niên vẫn đang ôm con trai mình mà không hay biết bà đang ở phía sau. Bà nào có
biết đâu, chỉ là hôm nay làm vài món con trai thích mang qua cho nó. Mọi ngày giờ này nó vẫn còn ở công ty, cho nên bà không có bấm chuông mà
nhập mật mã trực tiếp đi vào. Định bụng sẽ để vào tủ lạnh rồi về ngay,
ai mà ngờ.
Tiêu Lâm vẫn đang ôm Viên Khải, đột nhiên thấy cả người anh cứng nhắc liền ngẩng đầu hỏi.
"Anh sao thế?"
Viên Khải không biết nên khóc hay nên cười.
"Không sao, mẹ đến thôi."
Nghe được chữ mẹ Tiêu Lâm theo bản năng lập tức xoay người, nhìn thấy người đang đứng đó toàn thân hoá đá. Phải làm sao đây, có chỗ nào để trốn không, nhưng mà trốn còn có ích sao chắc chắn là đã bị nhìn thấy hết rồi, tim cậu đập loạn xạ, cả người cũng khẽ run.
Viên Khải nhìn bộ dáng đáng thương của cậu mà không kiềm được, thật muốn hôn một cái. Bà Lệ nhìn vẻ mặt si ngốc của con trai mình, thì trong lòng đánh trống. Tổ tiên phù hộ bà còn chưa làm gì mà con trai đã rinh được người về rồi.
"Ừmmm, mẹ... không có thấy gì hết muốn làm gì thì làm đi."
Nói xong bà xoay người đi lên phòng khách, Tiêu Lâm nghe được câu đó thì đỏ mặt tía tai.
"Không cần phải sợ, trước giờ mẹ vẫn luôn mong anh có thể dẫn em về ra mắt mẹ. Đi thôi, lên gặp mặt phụ huynh nào."
Tiêu Lâm có chút không thể tin nhìn anh, không phải chứ cậu còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần nữa mà. Biết cậu căn thẳng Viên Khải cúi người khẽ hôn lên trán cậu trấn an.
"Mẹ là người cho anh dũng khí để anh sống đúng với chính bản thân mình, đừng lo mẹ yêu anh như thế nào cũng sẽ yêu thương em như vậy."
Cuối cùng dưới sự trấn an dịu dàng của Viên Khải cả hai cùng nắm tay nhau đi lên phòng khách. Bà Lệ nhìn thấy cảnh này khoé mắt cay cay, bà không giấu nổi sự vui mừng. Cuối cùng con trai bà cũng đã được như ý nguyện ở bên người mà nó yêu. Bây giờ bà không phải lo lắng nữa rồi.
Nhìn mẹ khóc, Viên Khải cũng thấy khóe mắt cay cay, anh biết mẹ là đang hạnh phúc vui mừng thay anh. Tiêu Lâm thì có chút bối rối không biết phải làm sao.
"Mẹ giới thiệu với mẹ đây là Tiêu Lâm, em ấy là người con yêu."
Giọng anh vô cùng trịnh trọng, mười năm cuối cùng anh cũng có thể đứng trước mặt mẹ làm điều này. Bàn tay đang nắm tay Tiêu Lâm bỗng siết chặt, Tiêu Lâm có thể cảm nhận được tâm tình của anh lúc này cũng đáp lại mà nắm chặt tay anh. Cậu kiên định nhìn về phía mẹ anh lễ phép chào bà.
"Con chào bác gái, con là Tiêu Lâm là người yêu của anh Khải. Mong bác chấp nhận cho phép con có thể ở bên cạnh anh ấy ạ."
Bà Lệ không kìm được nước mắt, đâu phải lần đầu bà gặp Tiêu Lâm, chỉ là nghe lời cậu nói đáy lòng bà không ngừng run rẩy, giọng nghẹn ngào.
"Hai đứa lại đây với mẹ."
Viên Khải và Tiêu Lâm ngồi xuống bên cạnh bà. Bà Lệ đưa tay nắm lấy tay hai người sau đó nhìn Tiêu Lâm bằng ánh mắt dịu dàng từ ái.
"Lâm mẹ thật sự rất cảm ơn con, cảm ơn con đã yêu thương mà chấp nhận con trai mẹ. Nhìn hai đứa như bây giờ mẹ thật sự rất vui."
Tiêu Lâm từ nhỏ đã mất mẹ, cậu đã rất lâu không được mẹ dịu dàng nắm tay như thế này, mà một từ mẹ kia làm khoé mắt bất giác ửng đỏ.
"Chúng con sẽ sống thật hạnh phúc mẹ đừng lo."
Viên Khải lên tiếng nhìn mẹ mình, anh bây giờ có thể nói với mẹ đừng lo anh sẽ sống hạnh phúc. Bởi vì chỉ cần Tiêu Lâm và mẹ ở cạnh anh, cho dù phía trước là núi đao hay biển lửa anh cũng không sợ.
"Con đó không được phép bắt nạt Tiêu Lâm, Lâm nếu thằng Khải dám bắt nạt con thì nói với mẹ, mẹ sẽ đánh tét mông nó."
"Dạ, con cảm ơn mẹ."
Tiêu Lâm vui vẻ gật đầu, một tiếng mẹ từ miệng Tiêu Lâm khiến Viên Khải ngây ngốc trong vài giây, còn bà Lệ thì lại vô cùng hưởng thụ. Một nhà ba người vui vẻ ăn cơm, ăn xong bà cũng rất biết điều nhanh chóng rời đi. Tiễn mẹ về rồi, Viên Khải lúc này mới quay sang nhìn Tiêu Lâm bằng ánh mắt như thiêu như đốt.
"Anh nhìn em như vậy làm gì?"
"Mẹ em cũng gọi rồi, chúng ta có nên đi thêm bước không nhỉ?"
Anh nở nụ cười đầy ý vị nhìn Tiêu Lâm, Tiêu Lâm bất giác lùi ra sau vài bước.
"Đừng có lại gần em, tối nay anh đi mà ngủ một mình đi."
Nói xong cậu chạy tít lên lầu đóng sầm cửa lại, Viên Khải bậc cười thành tiếng, sau đó lại thở dài. Vợ nhỏ còn phải nuôi thêm vài năm, thật sự rất dày vò người. Nói thì nói vậy nhưng buổi tối Tiêu Lâm vẫn để cửa cho Viên Khải, ừm quen rồi không có ai đó cậu ngủ không ngon. Viên Khải cẩn thận nằm xuống giường nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người cậu, hôn một cái chúc ngủ ngon sau đó ôm người vào lòng chìm vào giấc ngủ.
Tiêu Lâm vẫn đang ôm Viên Khải, đột nhiên thấy cả người anh cứng nhắc liền ngẩng đầu hỏi.
"Anh sao thế?"
Viên Khải không biết nên khóc hay nên cười.
"Không sao, mẹ đến thôi."
Nghe được chữ mẹ Tiêu Lâm theo bản năng lập tức xoay người, nhìn thấy người đang đứng đó toàn thân hoá đá. Phải làm sao đây, có chỗ nào để trốn không, nhưng mà trốn còn có ích sao chắc chắn là đã bị nhìn thấy hết rồi, tim cậu đập loạn xạ, cả người cũng khẽ run.
Viên Khải nhìn bộ dáng đáng thương của cậu mà không kiềm được, thật muốn hôn một cái. Bà Lệ nhìn vẻ mặt si ngốc của con trai mình, thì trong lòng đánh trống. Tổ tiên phù hộ bà còn chưa làm gì mà con trai đã rinh được người về rồi.
"Ừmmm, mẹ... không có thấy gì hết muốn làm gì thì làm đi."
Nói xong bà xoay người đi lên phòng khách, Tiêu Lâm nghe được câu đó thì đỏ mặt tía tai.
"Không cần phải sợ, trước giờ mẹ vẫn luôn mong anh có thể dẫn em về ra mắt mẹ. Đi thôi, lên gặp mặt phụ huynh nào."
Tiêu Lâm có chút không thể tin nhìn anh, không phải chứ cậu còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần nữa mà. Biết cậu căn thẳng Viên Khải cúi người khẽ hôn lên trán cậu trấn an.
"Mẹ là người cho anh dũng khí để anh sống đúng với chính bản thân mình, đừng lo mẹ yêu anh như thế nào cũng sẽ yêu thương em như vậy."
Cuối cùng dưới sự trấn an dịu dàng của Viên Khải cả hai cùng nắm tay nhau đi lên phòng khách. Bà Lệ nhìn thấy cảnh này khoé mắt cay cay, bà không giấu nổi sự vui mừng. Cuối cùng con trai bà cũng đã được như ý nguyện ở bên người mà nó yêu. Bây giờ bà không phải lo lắng nữa rồi.
Nhìn mẹ khóc, Viên Khải cũng thấy khóe mắt cay cay, anh biết mẹ là đang hạnh phúc vui mừng thay anh. Tiêu Lâm thì có chút bối rối không biết phải làm sao.
"Mẹ giới thiệu với mẹ đây là Tiêu Lâm, em ấy là người con yêu."
Giọng anh vô cùng trịnh trọng, mười năm cuối cùng anh cũng có thể đứng trước mặt mẹ làm điều này. Bàn tay đang nắm tay Tiêu Lâm bỗng siết chặt, Tiêu Lâm có thể cảm nhận được tâm tình của anh lúc này cũng đáp lại mà nắm chặt tay anh. Cậu kiên định nhìn về phía mẹ anh lễ phép chào bà.
"Con chào bác gái, con là Tiêu Lâm là người yêu của anh Khải. Mong bác chấp nhận cho phép con có thể ở bên cạnh anh ấy ạ."
Bà Lệ không kìm được nước mắt, đâu phải lần đầu bà gặp Tiêu Lâm, chỉ là nghe lời cậu nói đáy lòng bà không ngừng run rẩy, giọng nghẹn ngào.
"Hai đứa lại đây với mẹ."
Viên Khải và Tiêu Lâm ngồi xuống bên cạnh bà. Bà Lệ đưa tay nắm lấy tay hai người sau đó nhìn Tiêu Lâm bằng ánh mắt dịu dàng từ ái.
"Lâm mẹ thật sự rất cảm ơn con, cảm ơn con đã yêu thương mà chấp nhận con trai mẹ. Nhìn hai đứa như bây giờ mẹ thật sự rất vui."
Tiêu Lâm từ nhỏ đã mất mẹ, cậu đã rất lâu không được mẹ dịu dàng nắm tay như thế này, mà một từ mẹ kia làm khoé mắt bất giác ửng đỏ.
"Chúng con sẽ sống thật hạnh phúc mẹ đừng lo."
Viên Khải lên tiếng nhìn mẹ mình, anh bây giờ có thể nói với mẹ đừng lo anh sẽ sống hạnh phúc. Bởi vì chỉ cần Tiêu Lâm và mẹ ở cạnh anh, cho dù phía trước là núi đao hay biển lửa anh cũng không sợ.
"Con đó không được phép bắt nạt Tiêu Lâm, Lâm nếu thằng Khải dám bắt nạt con thì nói với mẹ, mẹ sẽ đánh tét mông nó."
"Dạ, con cảm ơn mẹ."
Tiêu Lâm vui vẻ gật đầu, một tiếng mẹ từ miệng Tiêu Lâm khiến Viên Khải ngây ngốc trong vài giây, còn bà Lệ thì lại vô cùng hưởng thụ. Một nhà ba người vui vẻ ăn cơm, ăn xong bà cũng rất biết điều nhanh chóng rời đi. Tiễn mẹ về rồi, Viên Khải lúc này mới quay sang nhìn Tiêu Lâm bằng ánh mắt như thiêu như đốt.
"Anh nhìn em như vậy làm gì?"
"Mẹ em cũng gọi rồi, chúng ta có nên đi thêm bước không nhỉ?"
Anh nở nụ cười đầy ý vị nhìn Tiêu Lâm, Tiêu Lâm bất giác lùi ra sau vài bước.
"Đừng có lại gần em, tối nay anh đi mà ngủ một mình đi."
Nói xong cậu chạy tít lên lầu đóng sầm cửa lại, Viên Khải bậc cười thành tiếng, sau đó lại thở dài. Vợ nhỏ còn phải nuôi thêm vài năm, thật sự rất dày vò người. Nói thì nói vậy nhưng buổi tối Tiêu Lâm vẫn để cửa cho Viên Khải, ừm quen rồi không có ai đó cậu ngủ không ngon. Viên Khải cẩn thận nằm xuống giường nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người cậu, hôn một cái chúc ngủ ngon sau đó ôm người vào lòng chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.