Chương 19: Người thực vật
Cô Nụ nhà nông
14/11/2022
Bên trong phòng bệnh yên tĩnh, bây giờ Trần Tuyết mới cảm giác được đầu óc cô quay cuồng, vết thương trên tay truyền đến cơn đau nhứt. Cô cởi bỏ áo khoát mệt mỏi nằm trên sô pha, cũng không để ý mà ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Mạnh Hạo Tuấn đẩy cửa phòng bệnh bước vào, đập vào mắt anh là một thân thể nhỏ bé đang nằm co ro trên sô pha. Anh biết người này, đã từng gặp qua vài lần.
Hơn một tháng trước Cảnh Phong đột nhiên gọi điện cho anh, hỏi về việc mất trí nhớ có làm thay đổi tính cách một người hay không. Việc này anh cũng đã đưa ra kết luận với cậu ấy, chỉ là về sau mới biết người cậu ấy nói tới là cô. Anh vốn định tìm cơ hội đến xem sao, nhưng Cảnh Phong lại ngăn cản bảo không cần.
Trần Tuyết nghe tiếng động khẽ giật mình, nhìn thấy người đến là bác sĩ thì nhanh chóng đứng lên gật đầu chào.
"Đã lâu không gặp tôi là Mạnh Hạo Tuấn, là bác sĩ phụ trách của Cảnh Phong cũng là bạn của cậu ấy."
"Chào anh tôi là Trần Niệm Tuyết, tình hình anh ấy thế nào ạ?"
Đúng là thay đổi không ít, từ ánh mắt cho đến cách nói chuyện, nếu không phải gương mặt vẫn vậy thì có bảo anh là hai người hoàn toàn khác anh cũng sẽ tin. Sự tự tin cùng thoải mái khi đối diện với những người bên cạnh Lý Cảnh Phong là điều mà trước kia cô gái này chưa từng có.
"Kết quả kiểm tra cho thấy mọi chỉ số điều bình thường."
"Vậy vì sao anh ấy vẫn luôn hôn mê không tỉnh."
"Chuyện này chúng tôi vẫn đang cố gắn hết sức để tìm ra nguyên nhân. Có một số sự việc mà khoa học và y học cũng không thể giải thích, cậu ấy đang nằm trong phạm vi đó."
Mạnh Hạo Tuấn khẽ thở dài, mấy ngày nay toàn bộ tất cả bác sĩ khoa thần kinh, tim mạch, tất cả điều điên cuồng làm việc nhưng vẫn không tìm ra được nguyên nhân. Ngay cả anh cũng cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi. Nhưng anh là bác sĩ, bác sĩ phải là bức tường kiên cố cho người nhà bệnh nhân, mà người nf ở kia không chỉ là bệnh nhân mà còn là người thân của anh. Anh không được phép để bản thân mình suy sụp, bằng không tất cả mọi người điều sẽ loạn mất.
Chuyện mà khoa học và y học không thể giải thích, hôn mê sâu không rõ nguyên nhân. Trong đầu Trần Tuyết có một thứ gì đó lướt qua nhưng rất nhanh liền vụt mất khiến cô không thể nào bắt kịp.
Mạnh Hạo Tuấn kiểm tra một vòng thấy không có gì bất thường liền chuẩn bị rời đi. Lúc đi ngang qua cô, phát hiện tay trái của cô đang chảy máu liền quay đầu lại.
"Tay cô bị thương à?"
Lúc này Trần Tuyết mới để ý, không biết tay đụng phải khi nào mà vết thương lại chảy máu.
"Không có gì lúc quay phim không cẩn thận chỉ là vết thương nhỏ thôi."
"Cô ngồi xuống đi tôi giúp cô thay băng."
Nhìn vết thương đang chảy máu cô cũng không từ chối đi đến sô pha ngồi xuống. Cô còn cần chăm sóc người bệnh, tay bị thương cũng có chút bất tiện.
Mạnh Hạo Tuấn nhẹ tháo băng gạt ra, nhìn thấy vết khâu còn mới, hẳn là vừa khâu xong trước khi đến đây. 8 mũi đây là vết thương nhỏ mà cô nói, xem ra cô gái này cũng thật thú vị.
Lý Cảnh Phong hẳn phải bị tức chết rồi, bị lừa suốt 4 năm, nếu không phải vì bị thương dẫn đến mất trí mà bại lộ con người thật, thì không biết cậu ta còn bị vẻ ngoài nhu nhược trầm tĩnh kiệm lời của cô gái này lừa bao lâu nữa. Người có thể quan mắt được Lý Cảnh Phong anh thật sự muốn cho cô một cái like to đùng.
Tại nhà thờ tổ ông Nam sau khi suy nghĩ hồi lâu, gia quy gì đó có lẽ cũng nên đổi rồi. Mỗi thời đại mỗi khác, vợ chồng ấy mà phải cùng nhau gánh vác, có tin tưởng mới có thể đi cùng nhau.
"Bắt đầu từ bây giờ truyền xuống, cho tới khi cậu chủ tỉnh lại mọi việc trên dưới điều lấy lời của mợ chủ làm lệnh."
"Rõ."
Chí Hùng nhận lệnh, hai chữ mợ chủ được phát ra từ miệng ông cụ. Nghĩa là từ giờ khắc này trở đi mợ ba không còn là mợ ba nữa mà là mợ chủ của nhà họ Lý. Chỉ khác nhau một chữ mà thôi nhưng tất cả trên dưới gia tộc điều biết, một chữ này từ nay về sau sẽ đại diện cho cái gì.
Mà Trần Tuyết còn đang ở bệnh viện không hề hay biết. Chỉ vì một câu nói của cô mà thay đổi cả gia quy trăm năm họ Lý.
Cô đã ở bệnh viện 3 ngày rồi, bác sĩ cũng đến xem qua cho Lý Cảnh Phong một ngày 3 lần sáng trưa tối. Bọn họ nói với cô kết quả kiểm tra mọi thông số điều chỉ bình thường, không tìm ra được nguyên nhân của việc hôm mê sâu. Bác sĩ điều trị chính là anh em với thư ký của Lý Cảnh Phong.
Chí Hùng nói anh ta chính là thiên tài trong giới y khoa, đến cả anh ta cũng không tìm ra được nguyên nhân vậy thì chính là không tìm được, bọn họ chỉ có thể chờ.
Hiện tại tin tức bên ngoài đang được phong toả, hy vọng Lý Cảnh Phong có thể sớm tỉnh lại. Bằng không chỉ riêng việc tin chủ tịch tập đoàn Nam Cảnh rơi vào hôn mê, cũng đủ khiến nền kinh tế toàn cầu một phen chao đảo. Mà các nhánh khác của dòng tộc nhất định cũng sẽ rục rịch.
Ba ngày nay cô phát hiện tất cả những người ở đây đối với cô mười phần cung kính. Chí Hùng nói tạm thời bên tập đoàn có Mạnh Hạo Nhiên, bên dòng tộc có ông nội còn có thể che giấu kéo dài thêm thời gian.
Ai cũng điều bận đến chân không chạm đất, chỉ có cô ở chỗ này là không có việc để làm. Cô nhờ Chí Hùng đón cục cưng từ nhà trẻ đến đây. Dù sao ba nó đang nằm ở kia, nhóc con cũng cần phải biết để chuẩn bị tâm lý cho điều xấu nhất.
Mấy ngày nay cô vẫn không ngừng suy nghĩ, liệu có phải việc cô xuyên đến nơi này tạo ra hiệu ứng cánh bướm cho nên mới xảy ra những việc phát sinh ngoài kịch bản hay không. Nếu trong truyện có tình tiết nam chính bị thương hôn mê kéo dài với độ trình độ fan cuồng của Tuệ Mẫn, con bé không thể nào không kể với cô. Nếu có chắc hẳn nó phải khóc huhu rồi chửi tác giả cả ngày mới đúng. Cho nên cô đưa ra kết luận, mọi chuyện bắt đầu đi trật quỷ đạo, mà tương lai còn xảy ra chuyện gì nữa hay không bản thân cô không dám chắc.
"Mẹ."
Đang mãi suy nghĩ thì một giọng nói non nớt kéo cô quay về thực tại. Nhóc con tan học được Chí Hùng đưa đến đây. Cô đứng lên ôm cục cưng thơm lên má con trai vài cái, nữa tháng không gặp cô thật nhớ cục bông nhỏ của cô mà.
"Cục cưng nhớ mẹ không."
"Nhớ ạ."
Cô ôm con trai đặt cậu nhóc ngồi trên đùi mình, giúp cậu cởi áo khoát và nón để bên sô pha. Dùng giọng điệu nhẹ nhàn nhất nói chuyện với cậu.
"Cục cưng con biết vì sao mẹ đưa con đến đây không?"
"Có ạ, ông cố bảo ba đang bị ốm mẹ phải chăm sóc ba."
"Vậy ông cố còn nói gì nữa không?"
"Ông nói Bo là con trai phải mạnh mẽ, phải giúp mẹ chăm sóc ba thật tốt để ba mau khoẻ lại ạ."
"Bo ngoan quá, vậy chúng ta cùng vào thăm ba nhé, ba mà biết Bo đến chắc sẽ rất vui."
"Vâng ạ."
Nhóc nắm tay mẹ đi vào phía trong phòng, nhóc thấy ba nằm trên giường bên cạnh có rất nhiều máy móc. Ông cố nói ba bệnh, cho dù nhóc hơi có không thích ba một chút, vì ba hay bắt nạt mẹ nhưng mà chỉ một chút thôi. Cho nên nhóc không muốn ba bệnh, nhóc muốn ba khoẻ lại, nếu ba hết bệnh thì nhóc sẽ không ghét ba nữa nhóc tự hứa với lòng như vậy.
Nhóc đưa bàn tay nhỏ của mình nắm lấy tay ba, tay còn lại kéo tay mẹ đặt lên tay nhóc. Cứ như vậy một nhà ba người nắm lấy tay nhau. Mạnh Hạo Tuấn vừa đi đến cùng Chí Hùng nhìn thấy cảnh này trong lòng có chút chua sót thở dài. Cậu chủ của bọn họ không biết khi nào mới chịu tỉnh.
Bởi vì không khí ở bệnh viện không tốt cho trẻ con nên cho dù ** Bo có làm nũng ăn vạ thế nào cô cũng không để thằng bé ngủ lại, mà sai Chí Hùng đưa thằng bé về nhà. Cô phải hứa với nhóc mỗi ngày tan học điều có thể đến đây 2 tiếng, thứ 7 chủ nhật không đi học cũng có thể đến nhóc con mới chịu ngoan ngoãn ra về.
Lý Cảnh Phong hôn mê đến ngày thứ 20, toàn bộ trên dưới nhà họ Lý điều chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho tình huống xấu nhất.
"Hạo Tuấn con có chuyên môn nhất con nói xem tình hình của Cảnh Phong còn có hy vọng hay không?"
Mạnh Hạo Tuấn nhìn ông cụ đang ngồi giữa phòng. Đã 20 ngày rồi Cảnh Phong không có dấu hiệu tỉnh, cho nên hôm nay mọi người tập trung tại bệnh viện để nghe từ anh một câu trả lời.
"Ông dưới góc độ của một bác sĩ mà nói Cảnh Phong đã bỏ lỡ mất thời gian vàng để có thể tỉnh lại. Cho nên... khả năng trở thành người thực vật vô cùng cao. Nhưng dưới góc độ của người nhà, con sẽ cố gắn dốc hết sức sẽ không bỏ cuộc cho tới khi cậu ấy tỉnh lại."
Bầu không khí trong phòng trở nên im lặng, tựa như tất cả điều ngừng thở. Cô đưa tay nắm lấy bàn tay đang khẽ run của ông nội. Một cụ già hơn 80 tuổi làm sao chịu nỗi cảnh nhìn con cháu mình trở thành người thực vật, cả đời nằm trên giường. Cho dù là người đàn ông thép cũng không trụ nỗi. Mà bản thân cô cũng cần một chỗ để dựa vào, giờ phút này trong lòng cô ngập tràn cảm giác tội lỗi. Bởi vì cô chắc chắn rặng mọi chuyện điều vì sự xuất hiện của cô mà nên.
Cô xuyên đến đây, có cơ hội sống lại một lần nữa nhưng bởi vì cô đến mà cũng đoạt đi cơ hội sống của một người khác. Anh đáng lẽ phải là trung tâm của thế giới này bây giờ lại nằm im ở đó.
"Hạo Tuấn vất vả cho con rồi, Cảnh Phong ông giao cho con."
"Vậng ạ."
"Chí Hùng con lập tức sang Paris đón Cảnh Tùng trở về."
"Dạ."
"Hạo Nhiên con chuẩn bị cho Cảnh Tùng tiếp quản tập đoàn, thằng bé này không có thiên phú về kinh doanh như em trai nó. Nếu có vấn đề gì vượt quá khả năng con hãy đến nhà tổ tìm ông."
"Dạ."
Ông nội cứ thế phân phó nhiệm vụ cho mỗi người bọn họ. Gần đây cô mới biết Lý Cảnh Phong còn có một người anh trai lớn hơn anh hai tuổi. Anh ấy không giống Lý Cảnh Phong từ nhỏ đã yêu thích vẽ tranh, lớn lên liền muốn trở thành nhà thiết kế thời trang. Bỏ lại cả gia tộc cùng tập đoàn cho em trai một mình chạy đến Pháp.
Mọi người đã đi, trong phòng chỉ còn lại hai ông cháu. Ông cụ Nam nhìn cô gái trước mặt khẽ thở dài, ông đúng là vô cùng yêu thích đứa cháu dâu này. Nhưng mà Hạo Tuấn cũng đã nói, cháu trai ông có khả năng cả đời cũng không tĩnh lại, ông cũng không thể làm lỡ dỡ con bé nó chỉ mới 23 tuổi.
"Niệm Tuyết con cũng đã nghe rồi đó, Cảnh Phong thằng bé bây giờ cũng không biết khi nào mới tỉnh. Con cũng không cần vì nó mà lỡ dỡ tương lai."
"Ông nội ông đừng nói vậy, con là vợ anh ấy bây giờ là lúc anh ấy cần con nhất, sao con có thể bỏ lại anh ấy một mình. Nếu thật sự có ngày con phải rời khỏi nhà họ Lý, vậy thì đợi chính miệng anh ấy nói con sẽ đi."
Mạnh Hạo Tuấn đẩy cửa phòng bệnh bước vào, đập vào mắt anh là một thân thể nhỏ bé đang nằm co ro trên sô pha. Anh biết người này, đã từng gặp qua vài lần.
Hơn một tháng trước Cảnh Phong đột nhiên gọi điện cho anh, hỏi về việc mất trí nhớ có làm thay đổi tính cách một người hay không. Việc này anh cũng đã đưa ra kết luận với cậu ấy, chỉ là về sau mới biết người cậu ấy nói tới là cô. Anh vốn định tìm cơ hội đến xem sao, nhưng Cảnh Phong lại ngăn cản bảo không cần.
Trần Tuyết nghe tiếng động khẽ giật mình, nhìn thấy người đến là bác sĩ thì nhanh chóng đứng lên gật đầu chào.
"Đã lâu không gặp tôi là Mạnh Hạo Tuấn, là bác sĩ phụ trách của Cảnh Phong cũng là bạn của cậu ấy."
"Chào anh tôi là Trần Niệm Tuyết, tình hình anh ấy thế nào ạ?"
Đúng là thay đổi không ít, từ ánh mắt cho đến cách nói chuyện, nếu không phải gương mặt vẫn vậy thì có bảo anh là hai người hoàn toàn khác anh cũng sẽ tin. Sự tự tin cùng thoải mái khi đối diện với những người bên cạnh Lý Cảnh Phong là điều mà trước kia cô gái này chưa từng có.
"Kết quả kiểm tra cho thấy mọi chỉ số điều bình thường."
"Vậy vì sao anh ấy vẫn luôn hôn mê không tỉnh."
"Chuyện này chúng tôi vẫn đang cố gắn hết sức để tìm ra nguyên nhân. Có một số sự việc mà khoa học và y học cũng không thể giải thích, cậu ấy đang nằm trong phạm vi đó."
Mạnh Hạo Tuấn khẽ thở dài, mấy ngày nay toàn bộ tất cả bác sĩ khoa thần kinh, tim mạch, tất cả điều điên cuồng làm việc nhưng vẫn không tìm ra được nguyên nhân. Ngay cả anh cũng cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi. Nhưng anh là bác sĩ, bác sĩ phải là bức tường kiên cố cho người nhà bệnh nhân, mà người nf ở kia không chỉ là bệnh nhân mà còn là người thân của anh. Anh không được phép để bản thân mình suy sụp, bằng không tất cả mọi người điều sẽ loạn mất.
Chuyện mà khoa học và y học không thể giải thích, hôn mê sâu không rõ nguyên nhân. Trong đầu Trần Tuyết có một thứ gì đó lướt qua nhưng rất nhanh liền vụt mất khiến cô không thể nào bắt kịp.
Mạnh Hạo Tuấn kiểm tra một vòng thấy không có gì bất thường liền chuẩn bị rời đi. Lúc đi ngang qua cô, phát hiện tay trái của cô đang chảy máu liền quay đầu lại.
"Tay cô bị thương à?"
Lúc này Trần Tuyết mới để ý, không biết tay đụng phải khi nào mà vết thương lại chảy máu.
"Không có gì lúc quay phim không cẩn thận chỉ là vết thương nhỏ thôi."
"Cô ngồi xuống đi tôi giúp cô thay băng."
Nhìn vết thương đang chảy máu cô cũng không từ chối đi đến sô pha ngồi xuống. Cô còn cần chăm sóc người bệnh, tay bị thương cũng có chút bất tiện.
Mạnh Hạo Tuấn nhẹ tháo băng gạt ra, nhìn thấy vết khâu còn mới, hẳn là vừa khâu xong trước khi đến đây. 8 mũi đây là vết thương nhỏ mà cô nói, xem ra cô gái này cũng thật thú vị.
Lý Cảnh Phong hẳn phải bị tức chết rồi, bị lừa suốt 4 năm, nếu không phải vì bị thương dẫn đến mất trí mà bại lộ con người thật, thì không biết cậu ta còn bị vẻ ngoài nhu nhược trầm tĩnh kiệm lời của cô gái này lừa bao lâu nữa. Người có thể quan mắt được Lý Cảnh Phong anh thật sự muốn cho cô một cái like to đùng.
Tại nhà thờ tổ ông Nam sau khi suy nghĩ hồi lâu, gia quy gì đó có lẽ cũng nên đổi rồi. Mỗi thời đại mỗi khác, vợ chồng ấy mà phải cùng nhau gánh vác, có tin tưởng mới có thể đi cùng nhau.
"Bắt đầu từ bây giờ truyền xuống, cho tới khi cậu chủ tỉnh lại mọi việc trên dưới điều lấy lời của mợ chủ làm lệnh."
"Rõ."
Chí Hùng nhận lệnh, hai chữ mợ chủ được phát ra từ miệng ông cụ. Nghĩa là từ giờ khắc này trở đi mợ ba không còn là mợ ba nữa mà là mợ chủ của nhà họ Lý. Chỉ khác nhau một chữ mà thôi nhưng tất cả trên dưới gia tộc điều biết, một chữ này từ nay về sau sẽ đại diện cho cái gì.
Mà Trần Tuyết còn đang ở bệnh viện không hề hay biết. Chỉ vì một câu nói của cô mà thay đổi cả gia quy trăm năm họ Lý.
Cô đã ở bệnh viện 3 ngày rồi, bác sĩ cũng đến xem qua cho Lý Cảnh Phong một ngày 3 lần sáng trưa tối. Bọn họ nói với cô kết quả kiểm tra mọi thông số điều chỉ bình thường, không tìm ra được nguyên nhân của việc hôm mê sâu. Bác sĩ điều trị chính là anh em với thư ký của Lý Cảnh Phong.
Chí Hùng nói anh ta chính là thiên tài trong giới y khoa, đến cả anh ta cũng không tìm ra được nguyên nhân vậy thì chính là không tìm được, bọn họ chỉ có thể chờ.
Hiện tại tin tức bên ngoài đang được phong toả, hy vọng Lý Cảnh Phong có thể sớm tỉnh lại. Bằng không chỉ riêng việc tin chủ tịch tập đoàn Nam Cảnh rơi vào hôn mê, cũng đủ khiến nền kinh tế toàn cầu một phen chao đảo. Mà các nhánh khác của dòng tộc nhất định cũng sẽ rục rịch.
Ba ngày nay cô phát hiện tất cả những người ở đây đối với cô mười phần cung kính. Chí Hùng nói tạm thời bên tập đoàn có Mạnh Hạo Nhiên, bên dòng tộc có ông nội còn có thể che giấu kéo dài thêm thời gian.
Ai cũng điều bận đến chân không chạm đất, chỉ có cô ở chỗ này là không có việc để làm. Cô nhờ Chí Hùng đón cục cưng từ nhà trẻ đến đây. Dù sao ba nó đang nằm ở kia, nhóc con cũng cần phải biết để chuẩn bị tâm lý cho điều xấu nhất.
Mấy ngày nay cô vẫn không ngừng suy nghĩ, liệu có phải việc cô xuyên đến nơi này tạo ra hiệu ứng cánh bướm cho nên mới xảy ra những việc phát sinh ngoài kịch bản hay không. Nếu trong truyện có tình tiết nam chính bị thương hôn mê kéo dài với độ trình độ fan cuồng của Tuệ Mẫn, con bé không thể nào không kể với cô. Nếu có chắc hẳn nó phải khóc huhu rồi chửi tác giả cả ngày mới đúng. Cho nên cô đưa ra kết luận, mọi chuyện bắt đầu đi trật quỷ đạo, mà tương lai còn xảy ra chuyện gì nữa hay không bản thân cô không dám chắc.
"Mẹ."
Đang mãi suy nghĩ thì một giọng nói non nớt kéo cô quay về thực tại. Nhóc con tan học được Chí Hùng đưa đến đây. Cô đứng lên ôm cục cưng thơm lên má con trai vài cái, nữa tháng không gặp cô thật nhớ cục bông nhỏ của cô mà.
"Cục cưng nhớ mẹ không."
"Nhớ ạ."
Cô ôm con trai đặt cậu nhóc ngồi trên đùi mình, giúp cậu cởi áo khoát và nón để bên sô pha. Dùng giọng điệu nhẹ nhàn nhất nói chuyện với cậu.
"Cục cưng con biết vì sao mẹ đưa con đến đây không?"
"Có ạ, ông cố bảo ba đang bị ốm mẹ phải chăm sóc ba."
"Vậy ông cố còn nói gì nữa không?"
"Ông nói Bo là con trai phải mạnh mẽ, phải giúp mẹ chăm sóc ba thật tốt để ba mau khoẻ lại ạ."
"Bo ngoan quá, vậy chúng ta cùng vào thăm ba nhé, ba mà biết Bo đến chắc sẽ rất vui."
"Vâng ạ."
Nhóc nắm tay mẹ đi vào phía trong phòng, nhóc thấy ba nằm trên giường bên cạnh có rất nhiều máy móc. Ông cố nói ba bệnh, cho dù nhóc hơi có không thích ba một chút, vì ba hay bắt nạt mẹ nhưng mà chỉ một chút thôi. Cho nên nhóc không muốn ba bệnh, nhóc muốn ba khoẻ lại, nếu ba hết bệnh thì nhóc sẽ không ghét ba nữa nhóc tự hứa với lòng như vậy.
Nhóc đưa bàn tay nhỏ của mình nắm lấy tay ba, tay còn lại kéo tay mẹ đặt lên tay nhóc. Cứ như vậy một nhà ba người nắm lấy tay nhau. Mạnh Hạo Tuấn vừa đi đến cùng Chí Hùng nhìn thấy cảnh này trong lòng có chút chua sót thở dài. Cậu chủ của bọn họ không biết khi nào mới chịu tỉnh.
Bởi vì không khí ở bệnh viện không tốt cho trẻ con nên cho dù ** Bo có làm nũng ăn vạ thế nào cô cũng không để thằng bé ngủ lại, mà sai Chí Hùng đưa thằng bé về nhà. Cô phải hứa với nhóc mỗi ngày tan học điều có thể đến đây 2 tiếng, thứ 7 chủ nhật không đi học cũng có thể đến nhóc con mới chịu ngoan ngoãn ra về.
Lý Cảnh Phong hôn mê đến ngày thứ 20, toàn bộ trên dưới nhà họ Lý điều chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho tình huống xấu nhất.
"Hạo Tuấn con có chuyên môn nhất con nói xem tình hình của Cảnh Phong còn có hy vọng hay không?"
Mạnh Hạo Tuấn nhìn ông cụ đang ngồi giữa phòng. Đã 20 ngày rồi Cảnh Phong không có dấu hiệu tỉnh, cho nên hôm nay mọi người tập trung tại bệnh viện để nghe từ anh một câu trả lời.
"Ông dưới góc độ của một bác sĩ mà nói Cảnh Phong đã bỏ lỡ mất thời gian vàng để có thể tỉnh lại. Cho nên... khả năng trở thành người thực vật vô cùng cao. Nhưng dưới góc độ của người nhà, con sẽ cố gắn dốc hết sức sẽ không bỏ cuộc cho tới khi cậu ấy tỉnh lại."
Bầu không khí trong phòng trở nên im lặng, tựa như tất cả điều ngừng thở. Cô đưa tay nắm lấy bàn tay đang khẽ run của ông nội. Một cụ già hơn 80 tuổi làm sao chịu nỗi cảnh nhìn con cháu mình trở thành người thực vật, cả đời nằm trên giường. Cho dù là người đàn ông thép cũng không trụ nỗi. Mà bản thân cô cũng cần một chỗ để dựa vào, giờ phút này trong lòng cô ngập tràn cảm giác tội lỗi. Bởi vì cô chắc chắn rặng mọi chuyện điều vì sự xuất hiện của cô mà nên.
Cô xuyên đến đây, có cơ hội sống lại một lần nữa nhưng bởi vì cô đến mà cũng đoạt đi cơ hội sống của một người khác. Anh đáng lẽ phải là trung tâm của thế giới này bây giờ lại nằm im ở đó.
"Hạo Tuấn vất vả cho con rồi, Cảnh Phong ông giao cho con."
"Vậng ạ."
"Chí Hùng con lập tức sang Paris đón Cảnh Tùng trở về."
"Dạ."
"Hạo Nhiên con chuẩn bị cho Cảnh Tùng tiếp quản tập đoàn, thằng bé này không có thiên phú về kinh doanh như em trai nó. Nếu có vấn đề gì vượt quá khả năng con hãy đến nhà tổ tìm ông."
"Dạ."
Ông nội cứ thế phân phó nhiệm vụ cho mỗi người bọn họ. Gần đây cô mới biết Lý Cảnh Phong còn có một người anh trai lớn hơn anh hai tuổi. Anh ấy không giống Lý Cảnh Phong từ nhỏ đã yêu thích vẽ tranh, lớn lên liền muốn trở thành nhà thiết kế thời trang. Bỏ lại cả gia tộc cùng tập đoàn cho em trai một mình chạy đến Pháp.
Mọi người đã đi, trong phòng chỉ còn lại hai ông cháu. Ông cụ Nam nhìn cô gái trước mặt khẽ thở dài, ông đúng là vô cùng yêu thích đứa cháu dâu này. Nhưng mà Hạo Tuấn cũng đã nói, cháu trai ông có khả năng cả đời cũng không tĩnh lại, ông cũng không thể làm lỡ dỡ con bé nó chỉ mới 23 tuổi.
"Niệm Tuyết con cũng đã nghe rồi đó, Cảnh Phong thằng bé bây giờ cũng không biết khi nào mới tỉnh. Con cũng không cần vì nó mà lỡ dỡ tương lai."
"Ông nội ông đừng nói vậy, con là vợ anh ấy bây giờ là lúc anh ấy cần con nhất, sao con có thể bỏ lại anh ấy một mình. Nếu thật sự có ngày con phải rời khỏi nhà họ Lý, vậy thì đợi chính miệng anh ấy nói con sẽ đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.