Chương 10: Tập đoàn Nam Cảnh
Cô Nụ nhà nông
14/11/2022
Suy nghĩ một lúc cô như nhớ ra điều gì đó bằng quay lại hỏi Quan Vũ.
"Anh Vũ vậy tập đoàn Đại Dương so với Nam Cảnh thì cái nào lớn hơn."
"Em đùa anh đó hả, so với Nam Cảnh em bị ngu à."
Không biết vì sao cô lại hỏi đến chuyện này, nhưng nói xong rồi anh mới nhớ. Lúc trước cô bị thương cái gì cũng quên hết, không biết cũng là lẽ đương nhiên.
"Anh mau nói đi em là không biết nên mới hỏi, không phải hỏi chơi đâu."
"So với Nam Cảnh, tập đoàn Đại Dương chẳng xứng làm một con kiến hôi. Nam Cảnh chính là tập kinh tế đứng đầu châu á và đứng thứ ba trên thế giới về tổng giá trị tài sản. Gia tộc họ Lý là gia tộc lâu đời nhất Việt Nam, cũng là gia tộc lớn mạnh nhất, hơn 60% thu nhập cả nước đến từ tập đoàn Nam Cảnh."
Mặt cô càng ngày càng nghệch ra, bà nó chứ thật muốn chửi thề. Ai là tác giả bộ truyện này vậy, không cho nam chính lên trời luôn đi. Ừm cái này không gọi là giàu nữa, mà phải gọi là siêu siêu giàu. Vậy chẳng phải ly hôn xong chia tài sản cô sẽ trở thành tỷ phú luôn sao. Áaaaaa thật kích động quá đi.
Quan Vũ nhìn cô từ khuôn mặt ngờ nghệch đến kích động thì không hiểu mô tê gì, anh đứng lên gõ nhẹ trán cô.
"Bỏ cái suy nghĩ vớ vẫn của em đi, lo mà đóng phim cho tốt."
"Đau, sao tự nhiên đánh em, em nghĩ gì anh biết được chắc."
"Viết cả ra mặt rồi còn cần phải đoán sao, Nam Cảnh không phải nơi em muốn là có thể chen vào đâu, an phận cho anh."
Quan Vũ ngay từ khi cô bé này vào đoàn anh đã có một cảm giác thân thiết rất lạ. Có lẽ bởi vì đôi mắt kia quá giống em gái anh. Anh có một cô em gái, con bé là đứa rất nghịch ngợm lại hay phá phách, từ nhỏ đến lớn luôn bày đủ trò trong nhà khiến gà bay chó sủa. Chỉ là ông trời trêu ngươi, 16 tuổi con bé được chuẩn đáng bị ung thư máu giai đoạn cuối. Con bé từng nói nó muốn đi học, muốn thi vào sân khấu điện ảnh, muốn làm diễn viên, như vậy có thể được diễn trong các bộ phim của anh hai. Ngay lúc nhìn thấy ảnh của Niệm Tuyết, anh không thể cho cô vai chính nhưng vai nữ hai anh có thể cho cô.
Chỉ là khi vào đoàn anh phát hiện, cô không thích nói chuyện với người khác, khá khép kín. Cho nên ngoài trao đổi công việc anh cũng không tiện bắt chuyện. Thế nhưng từ lần bị thương cô thay đổi hẳn hoạt bát hơn xưa, có đôi lúc nghịch ngợm trêu ghẹo trợ lý, cũng chủ động nói chuyện với anh nhiều hơn. Vì vậy bọn họ rất nhanh liền thân thiết. Anh xem cô như em gái mình mà đối xử, nên không muốn cô lầm đường. Cái giới này quá nhiều cám dỗ, có những người lại luôn muốn tìm con đường ngắn nhất để nỗi tiếng, sai một ly đi vạn dặm cuối cùng cũng chỉ mang hoạ vào thân.
"Xì em mới không thèm, em đây chỉ muốn dựa vào chính mình, đàn ông ấy mà không thể tin được."
"Đang chửi xéo anh đấy à."
"Hihi anh đương nhiên không nằm trong số đó, nào nào quay phim quay phim thôi, em không muốn tăng ca đâu."
Kết thúc cảnh quay đã là 8 giờ tối, sau khi tẩy trang thay quần áo cô quyết định nói mọi chuyện với Linh An, về việc cô đã kết hôn và có một đứa con trai 4 tuổi. Đương nhiên sẽ không nói chồng cô là chủ tịch tập đoàn Nam Cảnh. Linh An nghe xong cũng ngớ người, con trai 4 tuổi vậy chẳng phải 19 tuổi đã sinh con sao.
"Chuyện này công ty và chị Trang có biết không ạ?"
"Chị cũng không rõ."
"Em quên mất chị bị mất trí."
"Vậy cho nên em tập quen dần đi nhé, về sau có chuyện gì cứ liên hệ với Chí Hùng. Còn về chị Trang đợi xong bộ này về Sài Gòn rồi tính."
"Vâng ạ."
Khi cô về đến nhà đã quá bữa tối, cả nhà đã ăn xong, dì Năm có để phần cho cô nhưng cô chỉ ăn một chén súp nấm hương. Nữ diễn viên phải giữ dáng vô cùng vất vả không thể ăn uống vô tội vạ. 15 năm trong nghề cô đã dần hình thành thói quen quá 9 giờ thì không ăn thêm bất cứ thứ gì.
Lúc cô vừa ăn xong, ngẩn đầu liền thấy Lý Cảnh Phong từ trên lầu hai đi xuống.
"Về rồi."
Giọng anh lạnh nhạt, Trần Tuyết cũng chỉ gật đầu ừm một tiếng sau đó mang chén đi rửa. Nhìn theo bóng dáng cô trong nhà bếp, anh lại nhớ đến những tấm ảnh là Chí Hùng gửi lúc chiều.
Cô gái trong ảnh với nụ cười tựa như ánh mặt trời, cô tùy ý khoát tay người đàn ông bên cạnh. Anh đã cho người điều tra về người đàn ông đó, Trương Quan Vũ một đạo diễn nỗi tiếng trong giới, được xem là người có bàn tay vàng trong giới đạo diễn. Chỉ cần là phim anh ta quay, dù là điện ảnh hay truyền hình điều đạt vô số giải thưởng và kỷ luật phòng vé. Đời tư lại vô cùng sạch sẽ, không bạn gái không bê bối, xuất thân không tệ dù là gia đình tri thức nhưng trong nhà có chút tiền. Trong trí nhớ của anh, chưa từng thấy một Trần Niệm Tuyết cười đến động lòng người như thế.
"Lý Cảnh Phong chúng ta nói chuyện một chút đi."
Cô đột nhiên lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của anh. Lý Cảnh Phong thuận tay kéo ghế bàn ăn nhàn nhã ngồi xuống, tay cầm cốc nước khẽ đưa lên miệng. Động tác uống nước cũng có thể đẹp đến thế, Trần Tuyết thầm than đúng là con cưng của trời, người này không đi làm diễn viên thật đáng tiếc. Cô tin chỉ cần anh ta debut với cái mặt này thôi có thể đi ngang ở cái giới này không ai sánh kịp.
Đây là lần đầu tiên cô đề nghị cùng anh nói chuyện kể từ khi hai người biết nhau đến giờ. Nếu chuyện mà cô muốn là ly hôn, thì hiện tại anh vẫn chưa nghĩ xong cách giải quyết vấn đề, chỗ ông nội và ** Bo có chút rắc rối.
"Nhìn tôi làm gì chẳng phải muốn nói chuyện sao?"
Trần Tuyết lấy lại tinh thần, giờ này không phải là giờ u mê sắc đẹp.
"Anh bảo Chí Hùng giám sát tôi sao."
Lý Cảnh Phong hơi nhíu mày nhanh vậy liền phát hiện, người phụ nữ này từ khi nào lại thông minh như vậy. Không đúng cô vẫn luôn thông minh, nếu không năm đó làm sao có thể thành công tính kế anh như vậy. Bởi vì cô yên lặng quá lâu nên anh cũng dần quên mất.
Thấy Lý Cảnh Phong không lên tiếng, cô xem như anh ta ngầm thừa nhận. Thật ra lúc chiều khi cô đang nói chuyện với Quan Vũ, cô đã thấy Chí Hùng lén chụp ảnh cô. Vì đặc thù nghề nghiệp, cô vẫn luôn vô cùng nhạy bén với máy ảnh và điện thoại. Cô chỉ cần liếc một cái liền có thể biết đối phương có phải đang chụp lén cô hay không. Bằng không làm sao đối phó với mấy tay săn ảnh của báo lá cải cơ chứ. Nếu giữa hai người đã có khúc mắc vì chuyện năm xưa, vậy thì cô cũng muốn một lần nói cho rõ. Để tránh sau này bị nữ chính xuất hiện, mà thêm mắm dặm muối lợi dụng nó gây bất lợi cho cô.
"Anh Vũ vậy tập đoàn Đại Dương so với Nam Cảnh thì cái nào lớn hơn."
"Em đùa anh đó hả, so với Nam Cảnh em bị ngu à."
Không biết vì sao cô lại hỏi đến chuyện này, nhưng nói xong rồi anh mới nhớ. Lúc trước cô bị thương cái gì cũng quên hết, không biết cũng là lẽ đương nhiên.
"Anh mau nói đi em là không biết nên mới hỏi, không phải hỏi chơi đâu."
"So với Nam Cảnh, tập đoàn Đại Dương chẳng xứng làm một con kiến hôi. Nam Cảnh chính là tập kinh tế đứng đầu châu á và đứng thứ ba trên thế giới về tổng giá trị tài sản. Gia tộc họ Lý là gia tộc lâu đời nhất Việt Nam, cũng là gia tộc lớn mạnh nhất, hơn 60% thu nhập cả nước đến từ tập đoàn Nam Cảnh."
Mặt cô càng ngày càng nghệch ra, bà nó chứ thật muốn chửi thề. Ai là tác giả bộ truyện này vậy, không cho nam chính lên trời luôn đi. Ừm cái này không gọi là giàu nữa, mà phải gọi là siêu siêu giàu. Vậy chẳng phải ly hôn xong chia tài sản cô sẽ trở thành tỷ phú luôn sao. Áaaaaa thật kích động quá đi.
Quan Vũ nhìn cô từ khuôn mặt ngờ nghệch đến kích động thì không hiểu mô tê gì, anh đứng lên gõ nhẹ trán cô.
"Bỏ cái suy nghĩ vớ vẫn của em đi, lo mà đóng phim cho tốt."
"Đau, sao tự nhiên đánh em, em nghĩ gì anh biết được chắc."
"Viết cả ra mặt rồi còn cần phải đoán sao, Nam Cảnh không phải nơi em muốn là có thể chen vào đâu, an phận cho anh."
Quan Vũ ngay từ khi cô bé này vào đoàn anh đã có một cảm giác thân thiết rất lạ. Có lẽ bởi vì đôi mắt kia quá giống em gái anh. Anh có một cô em gái, con bé là đứa rất nghịch ngợm lại hay phá phách, từ nhỏ đến lớn luôn bày đủ trò trong nhà khiến gà bay chó sủa. Chỉ là ông trời trêu ngươi, 16 tuổi con bé được chuẩn đáng bị ung thư máu giai đoạn cuối. Con bé từng nói nó muốn đi học, muốn thi vào sân khấu điện ảnh, muốn làm diễn viên, như vậy có thể được diễn trong các bộ phim của anh hai. Ngay lúc nhìn thấy ảnh của Niệm Tuyết, anh không thể cho cô vai chính nhưng vai nữ hai anh có thể cho cô.
Chỉ là khi vào đoàn anh phát hiện, cô không thích nói chuyện với người khác, khá khép kín. Cho nên ngoài trao đổi công việc anh cũng không tiện bắt chuyện. Thế nhưng từ lần bị thương cô thay đổi hẳn hoạt bát hơn xưa, có đôi lúc nghịch ngợm trêu ghẹo trợ lý, cũng chủ động nói chuyện với anh nhiều hơn. Vì vậy bọn họ rất nhanh liền thân thiết. Anh xem cô như em gái mình mà đối xử, nên không muốn cô lầm đường. Cái giới này quá nhiều cám dỗ, có những người lại luôn muốn tìm con đường ngắn nhất để nỗi tiếng, sai một ly đi vạn dặm cuối cùng cũng chỉ mang hoạ vào thân.
"Xì em mới không thèm, em đây chỉ muốn dựa vào chính mình, đàn ông ấy mà không thể tin được."
"Đang chửi xéo anh đấy à."
"Hihi anh đương nhiên không nằm trong số đó, nào nào quay phim quay phim thôi, em không muốn tăng ca đâu."
Kết thúc cảnh quay đã là 8 giờ tối, sau khi tẩy trang thay quần áo cô quyết định nói mọi chuyện với Linh An, về việc cô đã kết hôn và có một đứa con trai 4 tuổi. Đương nhiên sẽ không nói chồng cô là chủ tịch tập đoàn Nam Cảnh. Linh An nghe xong cũng ngớ người, con trai 4 tuổi vậy chẳng phải 19 tuổi đã sinh con sao.
"Chuyện này công ty và chị Trang có biết không ạ?"
"Chị cũng không rõ."
"Em quên mất chị bị mất trí."
"Vậy cho nên em tập quen dần đi nhé, về sau có chuyện gì cứ liên hệ với Chí Hùng. Còn về chị Trang đợi xong bộ này về Sài Gòn rồi tính."
"Vâng ạ."
Khi cô về đến nhà đã quá bữa tối, cả nhà đã ăn xong, dì Năm có để phần cho cô nhưng cô chỉ ăn một chén súp nấm hương. Nữ diễn viên phải giữ dáng vô cùng vất vả không thể ăn uống vô tội vạ. 15 năm trong nghề cô đã dần hình thành thói quen quá 9 giờ thì không ăn thêm bất cứ thứ gì.
Lúc cô vừa ăn xong, ngẩn đầu liền thấy Lý Cảnh Phong từ trên lầu hai đi xuống.
"Về rồi."
Giọng anh lạnh nhạt, Trần Tuyết cũng chỉ gật đầu ừm một tiếng sau đó mang chén đi rửa. Nhìn theo bóng dáng cô trong nhà bếp, anh lại nhớ đến những tấm ảnh là Chí Hùng gửi lúc chiều.
Cô gái trong ảnh với nụ cười tựa như ánh mặt trời, cô tùy ý khoát tay người đàn ông bên cạnh. Anh đã cho người điều tra về người đàn ông đó, Trương Quan Vũ một đạo diễn nỗi tiếng trong giới, được xem là người có bàn tay vàng trong giới đạo diễn. Chỉ cần là phim anh ta quay, dù là điện ảnh hay truyền hình điều đạt vô số giải thưởng và kỷ luật phòng vé. Đời tư lại vô cùng sạch sẽ, không bạn gái không bê bối, xuất thân không tệ dù là gia đình tri thức nhưng trong nhà có chút tiền. Trong trí nhớ của anh, chưa từng thấy một Trần Niệm Tuyết cười đến động lòng người như thế.
"Lý Cảnh Phong chúng ta nói chuyện một chút đi."
Cô đột nhiên lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của anh. Lý Cảnh Phong thuận tay kéo ghế bàn ăn nhàn nhã ngồi xuống, tay cầm cốc nước khẽ đưa lên miệng. Động tác uống nước cũng có thể đẹp đến thế, Trần Tuyết thầm than đúng là con cưng của trời, người này không đi làm diễn viên thật đáng tiếc. Cô tin chỉ cần anh ta debut với cái mặt này thôi có thể đi ngang ở cái giới này không ai sánh kịp.
Đây là lần đầu tiên cô đề nghị cùng anh nói chuyện kể từ khi hai người biết nhau đến giờ. Nếu chuyện mà cô muốn là ly hôn, thì hiện tại anh vẫn chưa nghĩ xong cách giải quyết vấn đề, chỗ ông nội và ** Bo có chút rắc rối.
"Nhìn tôi làm gì chẳng phải muốn nói chuyện sao?"
Trần Tuyết lấy lại tinh thần, giờ này không phải là giờ u mê sắc đẹp.
"Anh bảo Chí Hùng giám sát tôi sao."
Lý Cảnh Phong hơi nhíu mày nhanh vậy liền phát hiện, người phụ nữ này từ khi nào lại thông minh như vậy. Không đúng cô vẫn luôn thông minh, nếu không năm đó làm sao có thể thành công tính kế anh như vậy. Bởi vì cô yên lặng quá lâu nên anh cũng dần quên mất.
Thấy Lý Cảnh Phong không lên tiếng, cô xem như anh ta ngầm thừa nhận. Thật ra lúc chiều khi cô đang nói chuyện với Quan Vũ, cô đã thấy Chí Hùng lén chụp ảnh cô. Vì đặc thù nghề nghiệp, cô vẫn luôn vô cùng nhạy bén với máy ảnh và điện thoại. Cô chỉ cần liếc một cái liền có thể biết đối phương có phải đang chụp lén cô hay không. Bằng không làm sao đối phó với mấy tay săn ảnh của báo lá cải cơ chứ. Nếu giữa hai người đã có khúc mắc vì chuyện năm xưa, vậy thì cô cũng muốn một lần nói cho rõ. Để tránh sau này bị nữ chính xuất hiện, mà thêm mắm dặm muối lợi dụng nó gây bất lợi cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.