Chương 168: Yêu hơn cả sinh mệnh chính mình
Cô Nụ nhà nông
25/12/2022
Nhưng muốn để bọn chúng nghe theo hiệu lệnh của cô như một người huấn luyện thì cô phải học, phải tiếp xúc với bọn chúng. Và để nắm được một đàn voi hơn chục con này thì cô phải lấy lòng được con voi trắng đầu đàn này, chỉ cần nó theo cô tất cả những còn lại tự nhiên sẽ chủ động theo nó.
Trần Tuyết không hỏi hay thắc mắc vì sự vắng mặt của Dương Thái Huy, bởi cô biết nguyên nhân anh né tránh cô hôm nay.
Vừa cho Bạch Tượng ăn cô vừa trò chuyện với nó, thăm dò đưa tay vuốt vuốt đầu nó.
"Bạch Bạch chị nói em nghe, con gái thì phải dịu dàng nết na không được kiêu căng chảnh chọe biết không."
Bạch Tượng là một con voi cái tính tình vô cùng kiêu kỳ cứ như một cô công chúa vậy. Những ngày sau đó đúng là cô chỉ có việc ăn ngủ tắm và chơi đùa cùng mấy con voi. Đến ngày thứ ba Dương Thái Huy cuối cùng cũng xuất hiện, trông anh có vẻ tiều tụy. Khi gặp cô cũng chỉ chào hỏi qua loa, rồi tập trung vào công việc của mình.
Anh là người huấn luyện đồng thời cũng là bác sĩ thú y, chịu trách nhiệm chính cho mọi vấn đề của Bạch Tượng. Những sở thích thói quen của Bạch Tượng và những con voi khác trong đoàn được anh tỉ mỉ soạn ra thành một tập tài liệu tương đối dày đưa cho cô.
"Em xem đi có gì không hiểu thì hỏi anh."
Cho dù anh đối với cô thế nào đi nữa nhưng một khi đã vào việc thì hai người rất hợp ý nhau vô cùng nghiêm túc. Cả một buổi sáng xem như cô cũng nắm rõ về tập tính thói quen của loài voi, sau khi cùng Dương Thái Huy kiểm tra sức khoẻ cho bọn nó xong, lúc đứng lên cô không cẩn thận va phải cây cột. Dương Thái Huy lập tức đưa tay ra đỡ đầu cô, kết quả bị cây đinh trên cột làm bị thương.
"Em có sao không?"
Anh không để ý bản thân mà vội vã quan tâm cô, Trần Tuyết thấy anh bị thương thì vô thức nhíu mày.
"Anh bị thương rồi."
"Không sao vết xước nhỏ thôi, không đáng ngại."
Trần Tuyết kéo Dương Thái Huy ra ngoài ngồi xuống băng ghế đá gần đó lấy trong túi ra một chai povidine, tăm bông nắm lấy tay anh nhẹ nhàng giúp anh xử lý vết thương. Cô không có ý gì cả chỉ vì cô nên Dương Thái Huy mới bị thương, cô chỉ là làm việc nên làm thôi. Rất nhanh liền xong cô lấy băng cá nhân băng lại cho anh.
"Lúc nào em cũng mang theo mấy thứ này bên mình sao?"
Anh không nghĩ cô vậy mà còn mang theo bông băng thuốc sát trùng trong túi xách.
"Bởi vì em thi thoảng rất hậu đậu, cho nên anh ấy luôn bỏ sẵn những thứ này trong túi xách cho em."
Lý Cảnh Phong dặn dò cô từng chút một, sợ cô quay phim bị thương sợ cô đụng chỗ này chỗ kia, cho nên anh đã bỏ những thứ này trong túi xách cho cô để cô dùng khi cần.
Dương Thái Huy thấy cô mỗi lần nhắc đến người đàn ông đó điều là dáng vẻ dịu dàng, anh khó khăn lên tiếng.
"Anh ta rất tốt với em sao?"
"Ừm, anh ấy là người vô cùng dịu dàng và ấm áp. Anh ấy yêu em hơn cả sinh mạng của mình."
Cô nhớ lại Lý Cảnh Phong chỉ vì nhầm tưởng cô là Trần Niệm Tuyết mà muốn buông bỏ mạng sống chính mình. Vì yêu cô mà phá vỡ nguyên tác khiến anh suýt mất đi tính mạng, anh yêu cô như vậy yêu hơn cả sinh mệnh chính mình.
Dương Thái Huy có chút ngẩn người, yêu hơn sinh mạng chính mình. Đó là câu anh vẫn luôn muốn nói với cô, chỉ là hiện tại muộn mất rồi đã có người đến trước anh một bước. Người cho cô chỗ dựa, cho cô một tổ ấm mà cô hằng ao ước, người nắm tay cô đến già lại chẳng phải anh.
"Niệm Tuyết có thể ôm anh một cái được không, như vậy anh mới có thể khép lại ký ức này."
Phải mọi thứ của bọn họ chỉ còn là hồi ức của riêng anh, anh muốn khép lại nó bởi lẽ hiện tại cô đã không còn thuộc về anh nữa rồi.
Trần Tuyết biết điều này có nghĩa là Dương Thái Huy chấp nhận buông bỏ đoạn tình cảm kia.
Chẳng dễ dàng gì để có thể buông xuống thứ tình yêu đã khắc sâu vào trong xương cốt. Nhưng cũng chính vì quá yêu, cho nên mới không nỡ tổn thương đối phương, không nỡ để đối phương phải nặng lòng hay muộn phiền vì sự xuất hiện của mình.
Trần Tuyết nhẹ ôm lấy anh, tựa như một người bạn mà vỗ về an ủi.
"Thái Huy cho dù chúng ta không thể quay về như lúc trước, nhưng nếu anh đồng ý chúng ta vẫn có thể làm bạn."
"Nếu người đó không tốt với em, bất cứ lúc nào điều có thể trở về bên anh."
Trần Tuyết tươi cười buông Dương Thái Huy, kết thúc cái ôm hữu nghị.
"Anh ấy sẽ không để anh có cơ hội đó đâu."
Dương Thái Huy có chút mất mát, không cam lòng. Nhưng nhìn dáng vẻ hạnh phúc của cô hiện tại anh chỉ có thể thở dài.
"Đừng có mạnh miệng, cũng đừng quá tin tưởng vào đàn ông. Có chuyện gì có thể tìm anh, nhà họ Dương sẽ chống lưng cho em không phải sợ."
Cho dù anh không tra được chồng cô là ai, nhưng mà càng không tra được thì thân phận người đó càng không phải tầm thường. Cô không có gia thế nhà ngoại hẫu thuẫn, lại dùng cách không quang minh mà gả vào hào môn. Cho dù được chồng yêu thương thì cũng không tránh được gia đình chồng soi mói. Nội bộ gia tộc của giới thượng lưu anh rõ hơn ai hết.
Không thể ở bên cạnh cô nhưng anh có thể cho cô chỗ dựa, trở thành gia đình của cô.
**Cậu ba ơi nhanh cái chân lên, vk bị người ta ôm rồi cậu đang ở nơi mô
Trần Tuyết không hỏi hay thắc mắc vì sự vắng mặt của Dương Thái Huy, bởi cô biết nguyên nhân anh né tránh cô hôm nay.
Vừa cho Bạch Tượng ăn cô vừa trò chuyện với nó, thăm dò đưa tay vuốt vuốt đầu nó.
"Bạch Bạch chị nói em nghe, con gái thì phải dịu dàng nết na không được kiêu căng chảnh chọe biết không."
Bạch Tượng là một con voi cái tính tình vô cùng kiêu kỳ cứ như một cô công chúa vậy. Những ngày sau đó đúng là cô chỉ có việc ăn ngủ tắm và chơi đùa cùng mấy con voi. Đến ngày thứ ba Dương Thái Huy cuối cùng cũng xuất hiện, trông anh có vẻ tiều tụy. Khi gặp cô cũng chỉ chào hỏi qua loa, rồi tập trung vào công việc của mình.
Anh là người huấn luyện đồng thời cũng là bác sĩ thú y, chịu trách nhiệm chính cho mọi vấn đề của Bạch Tượng. Những sở thích thói quen của Bạch Tượng và những con voi khác trong đoàn được anh tỉ mỉ soạn ra thành một tập tài liệu tương đối dày đưa cho cô.
"Em xem đi có gì không hiểu thì hỏi anh."
Cho dù anh đối với cô thế nào đi nữa nhưng một khi đã vào việc thì hai người rất hợp ý nhau vô cùng nghiêm túc. Cả một buổi sáng xem như cô cũng nắm rõ về tập tính thói quen của loài voi, sau khi cùng Dương Thái Huy kiểm tra sức khoẻ cho bọn nó xong, lúc đứng lên cô không cẩn thận va phải cây cột. Dương Thái Huy lập tức đưa tay ra đỡ đầu cô, kết quả bị cây đinh trên cột làm bị thương.
"Em có sao không?"
Anh không để ý bản thân mà vội vã quan tâm cô, Trần Tuyết thấy anh bị thương thì vô thức nhíu mày.
"Anh bị thương rồi."
"Không sao vết xước nhỏ thôi, không đáng ngại."
Trần Tuyết kéo Dương Thái Huy ra ngoài ngồi xuống băng ghế đá gần đó lấy trong túi ra một chai povidine, tăm bông nắm lấy tay anh nhẹ nhàng giúp anh xử lý vết thương. Cô không có ý gì cả chỉ vì cô nên Dương Thái Huy mới bị thương, cô chỉ là làm việc nên làm thôi. Rất nhanh liền xong cô lấy băng cá nhân băng lại cho anh.
"Lúc nào em cũng mang theo mấy thứ này bên mình sao?"
Anh không nghĩ cô vậy mà còn mang theo bông băng thuốc sát trùng trong túi xách.
"Bởi vì em thi thoảng rất hậu đậu, cho nên anh ấy luôn bỏ sẵn những thứ này trong túi xách cho em."
Lý Cảnh Phong dặn dò cô từng chút một, sợ cô quay phim bị thương sợ cô đụng chỗ này chỗ kia, cho nên anh đã bỏ những thứ này trong túi xách cho cô để cô dùng khi cần.
Dương Thái Huy thấy cô mỗi lần nhắc đến người đàn ông đó điều là dáng vẻ dịu dàng, anh khó khăn lên tiếng.
"Anh ta rất tốt với em sao?"
"Ừm, anh ấy là người vô cùng dịu dàng và ấm áp. Anh ấy yêu em hơn cả sinh mạng của mình."
Cô nhớ lại Lý Cảnh Phong chỉ vì nhầm tưởng cô là Trần Niệm Tuyết mà muốn buông bỏ mạng sống chính mình. Vì yêu cô mà phá vỡ nguyên tác khiến anh suýt mất đi tính mạng, anh yêu cô như vậy yêu hơn cả sinh mệnh chính mình.
Dương Thái Huy có chút ngẩn người, yêu hơn sinh mạng chính mình. Đó là câu anh vẫn luôn muốn nói với cô, chỉ là hiện tại muộn mất rồi đã có người đến trước anh một bước. Người cho cô chỗ dựa, cho cô một tổ ấm mà cô hằng ao ước, người nắm tay cô đến già lại chẳng phải anh.
"Niệm Tuyết có thể ôm anh một cái được không, như vậy anh mới có thể khép lại ký ức này."
Phải mọi thứ của bọn họ chỉ còn là hồi ức của riêng anh, anh muốn khép lại nó bởi lẽ hiện tại cô đã không còn thuộc về anh nữa rồi.
Trần Tuyết biết điều này có nghĩa là Dương Thái Huy chấp nhận buông bỏ đoạn tình cảm kia.
Chẳng dễ dàng gì để có thể buông xuống thứ tình yêu đã khắc sâu vào trong xương cốt. Nhưng cũng chính vì quá yêu, cho nên mới không nỡ tổn thương đối phương, không nỡ để đối phương phải nặng lòng hay muộn phiền vì sự xuất hiện của mình.
Trần Tuyết nhẹ ôm lấy anh, tựa như một người bạn mà vỗ về an ủi.
"Thái Huy cho dù chúng ta không thể quay về như lúc trước, nhưng nếu anh đồng ý chúng ta vẫn có thể làm bạn."
"Nếu người đó không tốt với em, bất cứ lúc nào điều có thể trở về bên anh."
Trần Tuyết tươi cười buông Dương Thái Huy, kết thúc cái ôm hữu nghị.
"Anh ấy sẽ không để anh có cơ hội đó đâu."
Dương Thái Huy có chút mất mát, không cam lòng. Nhưng nhìn dáng vẻ hạnh phúc của cô hiện tại anh chỉ có thể thở dài.
"Đừng có mạnh miệng, cũng đừng quá tin tưởng vào đàn ông. Có chuyện gì có thể tìm anh, nhà họ Dương sẽ chống lưng cho em không phải sợ."
Cho dù anh không tra được chồng cô là ai, nhưng mà càng không tra được thì thân phận người đó càng không phải tầm thường. Cô không có gia thế nhà ngoại hẫu thuẫn, lại dùng cách không quang minh mà gả vào hào môn. Cho dù được chồng yêu thương thì cũng không tránh được gia đình chồng soi mói. Nội bộ gia tộc của giới thượng lưu anh rõ hơn ai hết.
Không thể ở bên cạnh cô nhưng anh có thể cho cô chỗ dựa, trở thành gia đình của cô.
**Cậu ba ơi nhanh cái chân lên, vk bị người ta ôm rồi cậu đang ở nơi mô
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.