Chương 82: Kế hoạch phản công
Candyrua
06/01/2021
Kết quả của việc miệt mài quá độ đêm qua là Arthur được định cư ở phòng khách một thời gian dài.
Jason xoay xoay người cảm nhận rõ được cái mông hơi âm ẩm đau của mình, oán giận trừng mắt nhìn cái kẻ mặt mày hớn hở đang bưng bát cháo ngồi ở giường kia. Đúng là mặt người dạ thú, nếm được ngon ngọt thì không chịu dừng lại. Sao hôm qua cả hai đều hoạt động đêm khuya mà giờ có mình hắn đau nhức khắp người, còn cái kẻ nào đó kia thì tinh thần sảng khoái, nhìn như có được mùa xuân thứ hai vậy.
" Bảo bối nào há miệng" Arthur cười tươi đưa muỗng cháo về phía Jason.
*Jason ngoan ngoãn há miệng để hắn đút cháo, còn hôn nhẹ sau đó thẹn thùng đỏ mặt rúc vào trong lòng Arthur, yếu đuối vẫy đuôi. *
Tất nhiên là sự thật sẽ không phải như vậy. * đánh nát giấc mơ*
Nhìn kẻ nào đó thỏa thích chơi trò ân ái, Jason trên trán hiện vài vạch đen.
" Tôi tự ăn" Lạnh lùng buông một câu rồi chả thèm để ý đến bộ mặt đáng thương hề hề của Arthur, tự cầm bát cháo lên ăn.
" Công việc nặng nhọc như đút cháo này cứ để tôi làm, đêm qua em mới..."
" CÂM MIỆNG " Jason cắt ngang lời hắn, rồi không thèm để ý đến cái tên bám đuôi nào đó, tự ăn cháo của mình, còn không quên bỏ thêm một câu " Từ nay đừng mơ mà bò lên giường của ta".
Nghe vậy Arthur hốt hoảng " làm sao được, hạnh phúc phần đời còn lại của tôi"
Nói xong hắn ôm ngang người Jason.
Thấy tự nhiên có con chó ngao nhảy vào ôm lấy mình, Jason vô cùng ghét bỏ mà đá hắn bay xuống giường, một chút lưu tình cũng không có. Đúng vậy đây chính là gia đình chủ mẫu, thuận ta thì sống, chống ta thì chết.
Arthur ai oán nhìn người trên giường " Vợ ác độc"
" Nói lại câu nữa" Jason lừ mắt nhìn hắn.
Arthur rất thức thời mà cười tươi, một lần nữa sát đến ôm lấy Jason. Cả ngày được ở nhà ân ái với nhau thật tốt.
Ở một nơi khác không khí cũng ấm áp không kém.
" Được rồi, được rồi" Erik không đành lòng nhìn thẳng mà lấy đi mấy thứ đồ ăn dính trên miệng Thiên Ân " Em còn ăn nữa là sẽ thành gã nhà giàu vì ăn quá nhiều mà chết ngất đấy."
Thiên Ân vẫn không thèm để ý mà với chiếc cánh gà thứ 7 cắn một miếng, cắn xong cậu ơn một cái. Bao nhiêu hình tượng nhã nhặn, thanh tao mà cậu tạo dựng bấy lâu nay chỉ cần ăn một bữa này thôi là đã được cuốn đi hết.
Lúc trước tán Erik cậu còn giữ hình tượng quý tộc tao nhã, bây giờ khi đã lừa được đến tay rồi bao nhiêu tật xấu đều được thể hiện triệt để. Nhìn cậu chủ Ân gia ăn đến không có hình tượng như vậy mấy người hầu còn tưởng cậu bị bỏ đói mấy chục năm rồi.
" Ăn một cái cánh gà nữa" Thiên Ân mắt long lanh mặc cả với Erik.
Erik không làm gì khác được đành thở dài đưa cho cậu ly nước, ai bảo hắn đã hứa với cậu là lúc cậu khỏi bệnh sẽ cho cậu ăn thịt tùy thích chứ, giờ thì hay rồi ăn đến vô pháp vô biên. Sao hắn có thể thích được cái tên vừa ham ăn vừa ồn ào này chứ. Lắc đầu tự cười bản thân, đúng là những gì diễn ra không thể nói trước được, vậy giờ cứ nuôi béo con heo này đã.
Sau khi ăn xong Thiên Ân thoải mái cọ cọ vào người Erik.
" Mau đi rửa tay" Erik là một kẻ mắc bệnh sạch sẽ, nếu đây không phải Thiên Ân thì kẻ với dầu mỡ bám đầy người dám lại gần hắn đã bị hắn một cước đá bay qua cửa sổ. Thiên Ân cười hì hì rất nhanh hôn lên má Erik một cái rồi chạy đi. Đúng là cái đồ thiếu đánh, không lúc nào không để cho người ta không muốn đánh mình.
Nhìn dấu dầu mỡ trên mặt mình Erik mặt đen thui mà đá lên mông Thiên Ân một cái. Thiên Ân cười ha hả rồi chạy đi rửa tay. Erik mắt nhìn theo cái người chạy đi kia, khóe miệng hơi nhếch lên.
" Cậu chủ, đã an bài như cậu giao phó" Vị quản gia báo cáo tiến độ công việc với Erik.
" Được rồi, vất vả cho mọi người, lui xuống đi"
Erik đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, U linh dám động đến người của hắn hắn sẽ cho bọn họ trả một cái giá đắt. Timmy không muốn cái gì nhất hắn sẽ mang đến cái đó cho bọn chúng.
\*Tại U linh gia tộc\*
" Thưa cậu đội quân của chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng để tấn công bất cứ lúc nào"
Timmy nhìn đội quân mình tạo ra, cảm giác khát vọng quyền lực dâng trào.
Bỗng có kẻ chạy vào nói nhỏ vào tai Timmy, đôi mắt băng lãnh của hắn lạnh đi vào phần, nhiệt độ trong phòng giảm xuống, cảm giác giống như trong địa ngục.
" Mấy kẻ vô dụng, truyền lệnh xuống truy lùng bọn chúng, giết chết không tha"
Nói xong Timmy cất bước ra khỏi phòng, cảm giác bị phản bội hết lần này đến lần khác, được lắm, Timmy nở nụ cười lạnh.
Mấy kẻ ở phòng thí nghiệm của U linh bị bắt đi, tạo dựng thành một màn bỏ trốn mang theo mấy thứ được bọn chúng tạo ra gần đây.
Để thực hiện phi vụ này, bọn tiểu vampire đã cùng Long rồng bàn bạc rất kỹ, vạch ra kế hoạch đột nhập vào trong trụ sở của U linh để thăm dò, rồi bắt người. Không ngờ lần đột nhập của đám tiểu Vampire lại thuận lợi như vậy, bọn chúng uống thuốc ức chế mùi do Albert tạo ra, rồi theo đoàn người cung cấp vật dụng đột nhập vào bên trong căn cứ thí nghiệm của U linh. Cũng may trong đám tham gia thí nghiệm cùng U linh có con người vì vậy Long rồng dễ dàng trà trộn vào trong đó.
Sau đó theo kế hoạch của Erik vạch ra từ trước, lần lượt tạo dựng một vụ chạy trốn của đám người thí nghiệm rồi chạy khỏi chỗ của U linh. Trước khi đi bọn tiểu Vampire cũng tiện tay cầm theo vào thứ, cùng với phá hoại vài nơi của U linh. Dám để cho cậu chủ ân gia cùng tiểu đồng bọn Long rồng bị thương, đúng là cần trả lại cả vốn lẫn lãi, không bao giờ chịu thiệt dù là một chút. Đám tiểu Vampire rất đáng được khen ngợi và được hoàng tử Erik trao tặng huân chương nha.
" Việc rời khỏi này của mấy con người đó có chút không được bình thường thưa cậu chủ" Có một tên U linh đưa ra thắc mắc.
Timmy ngồi trên ghế trưởng tộc, ánh mắt vẫn lạnh băng.
" Có sự tác động từ bên ngoài thì sao chứ, điều đó chỉ chứng tỏ chúng ta có một đám vô tích sự, để kẻ khác giật dây. Đúng là không nên hợp tác quá nhiều với con người, một lũ ngu ngốc vô dụng. Trở về dạy lại thuộc hạ của mình, tăng canh phòng lên gấp đôi. Nếu việc này còn diễn ra nữa, các ngươi biết kết cục của mình rồi".
Nghe giọng nói sắc lạnh của Timmy bọn thuộc hạ đều sợ hãi quỳ xuống. Sao bọn chúng thấy càng ngày Timmy càng trở nên độc cá và dã man hơn vậy. Cảm giác bức bách mà hắn tạo ra cho bọn chúng làm bọn chúng không dám đứng thẳng.
" Đã cài người xong rồi" Thiên Ân ngồi cùng Erik nghe bọn tiểu Vampire kể lại tình hình lần phản công trước không khỏi tiếc nuối, cậu mà không ốm là có thể cùng tham gia náo nhiệt rồi, đúng là tiếc quá đi.
" Bước tiếp theo chúng ta đợi người bên trong đó có hành động rồi sẽ tiếp tục" Erik lột vỏ quả vải cho Thiên Ân rồi nói.
Đám tiểu Vampire hào hứng nhao nhao muốn được tiếp tục tham gia.
Sao nhìn thấy giống như đi hội mà không phải đi đối đầu với địch vậy, có phải mấy Vampire này sống yên bình hết mấy trăm năm đến phát bệnh rồi không. Đám Long rồng nhìn nhau đầu cảm thán.
Jason xoay xoay người cảm nhận rõ được cái mông hơi âm ẩm đau của mình, oán giận trừng mắt nhìn cái kẻ mặt mày hớn hở đang bưng bát cháo ngồi ở giường kia. Đúng là mặt người dạ thú, nếm được ngon ngọt thì không chịu dừng lại. Sao hôm qua cả hai đều hoạt động đêm khuya mà giờ có mình hắn đau nhức khắp người, còn cái kẻ nào đó kia thì tinh thần sảng khoái, nhìn như có được mùa xuân thứ hai vậy.
" Bảo bối nào há miệng" Arthur cười tươi đưa muỗng cháo về phía Jason.
*Jason ngoan ngoãn há miệng để hắn đút cháo, còn hôn nhẹ sau đó thẹn thùng đỏ mặt rúc vào trong lòng Arthur, yếu đuối vẫy đuôi. *
Tất nhiên là sự thật sẽ không phải như vậy. * đánh nát giấc mơ*
Nhìn kẻ nào đó thỏa thích chơi trò ân ái, Jason trên trán hiện vài vạch đen.
" Tôi tự ăn" Lạnh lùng buông một câu rồi chả thèm để ý đến bộ mặt đáng thương hề hề của Arthur, tự cầm bát cháo lên ăn.
" Công việc nặng nhọc như đút cháo này cứ để tôi làm, đêm qua em mới..."
" CÂM MIỆNG " Jason cắt ngang lời hắn, rồi không thèm để ý đến cái tên bám đuôi nào đó, tự ăn cháo của mình, còn không quên bỏ thêm một câu " Từ nay đừng mơ mà bò lên giường của ta".
Nghe vậy Arthur hốt hoảng " làm sao được, hạnh phúc phần đời còn lại của tôi"
Nói xong hắn ôm ngang người Jason.
Thấy tự nhiên có con chó ngao nhảy vào ôm lấy mình, Jason vô cùng ghét bỏ mà đá hắn bay xuống giường, một chút lưu tình cũng không có. Đúng vậy đây chính là gia đình chủ mẫu, thuận ta thì sống, chống ta thì chết.
Arthur ai oán nhìn người trên giường " Vợ ác độc"
" Nói lại câu nữa" Jason lừ mắt nhìn hắn.
Arthur rất thức thời mà cười tươi, một lần nữa sát đến ôm lấy Jason. Cả ngày được ở nhà ân ái với nhau thật tốt.
Ở một nơi khác không khí cũng ấm áp không kém.
" Được rồi, được rồi" Erik không đành lòng nhìn thẳng mà lấy đi mấy thứ đồ ăn dính trên miệng Thiên Ân " Em còn ăn nữa là sẽ thành gã nhà giàu vì ăn quá nhiều mà chết ngất đấy."
Thiên Ân vẫn không thèm để ý mà với chiếc cánh gà thứ 7 cắn một miếng, cắn xong cậu ơn một cái. Bao nhiêu hình tượng nhã nhặn, thanh tao mà cậu tạo dựng bấy lâu nay chỉ cần ăn một bữa này thôi là đã được cuốn đi hết.
Lúc trước tán Erik cậu còn giữ hình tượng quý tộc tao nhã, bây giờ khi đã lừa được đến tay rồi bao nhiêu tật xấu đều được thể hiện triệt để. Nhìn cậu chủ Ân gia ăn đến không có hình tượng như vậy mấy người hầu còn tưởng cậu bị bỏ đói mấy chục năm rồi.
" Ăn một cái cánh gà nữa" Thiên Ân mắt long lanh mặc cả với Erik.
Erik không làm gì khác được đành thở dài đưa cho cậu ly nước, ai bảo hắn đã hứa với cậu là lúc cậu khỏi bệnh sẽ cho cậu ăn thịt tùy thích chứ, giờ thì hay rồi ăn đến vô pháp vô biên. Sao hắn có thể thích được cái tên vừa ham ăn vừa ồn ào này chứ. Lắc đầu tự cười bản thân, đúng là những gì diễn ra không thể nói trước được, vậy giờ cứ nuôi béo con heo này đã.
Sau khi ăn xong Thiên Ân thoải mái cọ cọ vào người Erik.
" Mau đi rửa tay" Erik là một kẻ mắc bệnh sạch sẽ, nếu đây không phải Thiên Ân thì kẻ với dầu mỡ bám đầy người dám lại gần hắn đã bị hắn một cước đá bay qua cửa sổ. Thiên Ân cười hì hì rất nhanh hôn lên má Erik một cái rồi chạy đi. Đúng là cái đồ thiếu đánh, không lúc nào không để cho người ta không muốn đánh mình.
Nhìn dấu dầu mỡ trên mặt mình Erik mặt đen thui mà đá lên mông Thiên Ân một cái. Thiên Ân cười ha hả rồi chạy đi rửa tay. Erik mắt nhìn theo cái người chạy đi kia, khóe miệng hơi nhếch lên.
" Cậu chủ, đã an bài như cậu giao phó" Vị quản gia báo cáo tiến độ công việc với Erik.
" Được rồi, vất vả cho mọi người, lui xuống đi"
Erik đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, U linh dám động đến người của hắn hắn sẽ cho bọn họ trả một cái giá đắt. Timmy không muốn cái gì nhất hắn sẽ mang đến cái đó cho bọn chúng.
\*Tại U linh gia tộc\*
" Thưa cậu đội quân của chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng để tấn công bất cứ lúc nào"
Timmy nhìn đội quân mình tạo ra, cảm giác khát vọng quyền lực dâng trào.
Bỗng có kẻ chạy vào nói nhỏ vào tai Timmy, đôi mắt băng lãnh của hắn lạnh đi vào phần, nhiệt độ trong phòng giảm xuống, cảm giác giống như trong địa ngục.
" Mấy kẻ vô dụng, truyền lệnh xuống truy lùng bọn chúng, giết chết không tha"
Nói xong Timmy cất bước ra khỏi phòng, cảm giác bị phản bội hết lần này đến lần khác, được lắm, Timmy nở nụ cười lạnh.
Mấy kẻ ở phòng thí nghiệm của U linh bị bắt đi, tạo dựng thành một màn bỏ trốn mang theo mấy thứ được bọn chúng tạo ra gần đây.
Để thực hiện phi vụ này, bọn tiểu vampire đã cùng Long rồng bàn bạc rất kỹ, vạch ra kế hoạch đột nhập vào trong trụ sở của U linh để thăm dò, rồi bắt người. Không ngờ lần đột nhập của đám tiểu Vampire lại thuận lợi như vậy, bọn chúng uống thuốc ức chế mùi do Albert tạo ra, rồi theo đoàn người cung cấp vật dụng đột nhập vào bên trong căn cứ thí nghiệm của U linh. Cũng may trong đám tham gia thí nghiệm cùng U linh có con người vì vậy Long rồng dễ dàng trà trộn vào trong đó.
Sau đó theo kế hoạch của Erik vạch ra từ trước, lần lượt tạo dựng một vụ chạy trốn của đám người thí nghiệm rồi chạy khỏi chỗ của U linh. Trước khi đi bọn tiểu Vampire cũng tiện tay cầm theo vào thứ, cùng với phá hoại vài nơi của U linh. Dám để cho cậu chủ ân gia cùng tiểu đồng bọn Long rồng bị thương, đúng là cần trả lại cả vốn lẫn lãi, không bao giờ chịu thiệt dù là một chút. Đám tiểu Vampire rất đáng được khen ngợi và được hoàng tử Erik trao tặng huân chương nha.
" Việc rời khỏi này của mấy con người đó có chút không được bình thường thưa cậu chủ" Có một tên U linh đưa ra thắc mắc.
Timmy ngồi trên ghế trưởng tộc, ánh mắt vẫn lạnh băng.
" Có sự tác động từ bên ngoài thì sao chứ, điều đó chỉ chứng tỏ chúng ta có một đám vô tích sự, để kẻ khác giật dây. Đúng là không nên hợp tác quá nhiều với con người, một lũ ngu ngốc vô dụng. Trở về dạy lại thuộc hạ của mình, tăng canh phòng lên gấp đôi. Nếu việc này còn diễn ra nữa, các ngươi biết kết cục của mình rồi".
Nghe giọng nói sắc lạnh của Timmy bọn thuộc hạ đều sợ hãi quỳ xuống. Sao bọn chúng thấy càng ngày Timmy càng trở nên độc cá và dã man hơn vậy. Cảm giác bức bách mà hắn tạo ra cho bọn chúng làm bọn chúng không dám đứng thẳng.
" Đã cài người xong rồi" Thiên Ân ngồi cùng Erik nghe bọn tiểu Vampire kể lại tình hình lần phản công trước không khỏi tiếc nuối, cậu mà không ốm là có thể cùng tham gia náo nhiệt rồi, đúng là tiếc quá đi.
" Bước tiếp theo chúng ta đợi người bên trong đó có hành động rồi sẽ tiếp tục" Erik lột vỏ quả vải cho Thiên Ân rồi nói.
Đám tiểu Vampire hào hứng nhao nhao muốn được tiếp tục tham gia.
Sao nhìn thấy giống như đi hội mà không phải đi đối đầu với địch vậy, có phải mấy Vampire này sống yên bình hết mấy trăm năm đến phát bệnh rồi không. Đám Long rồng nhìn nhau đầu cảm thán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.