Chương 8: Không sợ sao
Candyrua
06/01/2021
Nhận thấy người trước mặt không mấy muốn hòa hoãn, Erik cũng không phải người có thể cúi đầu trước người khác, nhưng anh đã vi phạm thỏa thuận, đi quá ranh giới. Anh cũng không muốn chuyện này trở nên phức tạp.
"Cậu muốn sao"
Câu nói lạnh lùng của Erik cất lên, đôi mắt màu ánh kim của anh lóe lên, đầy đe dọa.
Nhận thấy không khí có vẻ không bình thường, Thiên Ân ló đầu ra, buông tha cho cái cổ của Erik, nhưng đôi tay vẫn quấn lấy cổ anh.
"Sao vậy, chúng tôi rời khỏi đây sao phải xin phép cậu"
Thấy giọng nói truy vấn của Thiên Ân, Timmy bỗng cười lớn, có ai đã vào nhà người khác còn ngang ngược như cậu ta không chứ.
Thiên Ân cảm thấy gặp phải kẻ điên thật rồi, cười hoài không thấy mệt à.
"Anh có thể đi, để cậu ta lại"
Timmy đưa ra điều kiện, khiến cho Thiên Ân giật mình, gì chứ, muốn cậu ở lại cái chỗ này ư, không muốn đâu. Nhìn lên Erik, anh vẫn bình thản như chưa nghe thấy Timmy nói gì.
Thấy được thái độ lo lắng của Thiên Ân Erik cảm thấy buồn cười, giờ cậu ta cũng biết sợ rồi đấy, lúc trước là ai đi lung tung rồi gây rắc rối. Nếu đã muốn đi ra một mình, lúc trước anh đã chẳng vào đây rồi.
"Nếu đã thế thì không cần thỏa thuận nữa"
Đẩy Thiên Ân ra phía sau mình, Erik chắn trước cậu, người anh tỏa ra một luồng sát khí nồng đậm.
Timmy cũng không để mình yếu thế, cậu chuẩn bị tư thế tấn công Erik, điều khác biệt trong thỏa thuận giữa các gia tộc là Vampire sẽ không tùy tiện giết hại quý tộc học trong trường, còn với U linh họ có quyền tấn công tất cả những ai đi vào lãnh thổ của họ.
Thấy sắp có "chiến tranh" nổ ra, Thiên Ân không biết mình phải làm gì cho phải, nhưng cậu không muốn Erik bị thương. Nhận thấy lo lắng của Thiên Ân, Erik đẩy cậu ra xa nói.
"Đứng yên đó, không được lại gần"
Thấy ánh mắt cảnh báo của Erik, Thiên Ân cũng không cãi lại, đành phải đứng từ xa nhìn vào.
Erik cùng Timmy giao chiến không phải người bình thường có thể nhìn thấy được, tất cả diễn ra nhanh đến chóng mặt.
Timmy cố gắng đến gần Thiên Ân, nhưng bị Erik cản lại, không để một sơ hở nào cho Timmy bước qua, đánh qua đánh lại cuối cùng Thiên Ân cảm thấy có một làn gió thoảng qua, một vòng tay quen thuộc ôm lấy cậu kéo cậu thật mạnh ra ngoài.
Tất cả nhanh đến nỗi Thiên Ân không xác định được những gì vừa diễn ra. Đến khi bình tĩnh lại cậu đã được đặt xuống, an toàn đứng trong phòng của Erik.
Hít thở không khí một cách khó khăn, cậu tưởng mình bị ngạt chết rồi chứ. Nhìn sang bên cạnh mình Erik vẫn vậy lạnh lùng và toát ra vẻ quý tộc mặc dù hiện tại trên người anh quần áo đã hơi xộc xệch và có vài chỗ bị cào, Thiên Ân thấy trên áo Erik có vết máu, cậu nhanh chóng nâng tay của anh nên nhìn.
"Anh bị thương rồi, phải mau băng bó lại"
Erik gạt tay Thiên Ân ra, lạnh nhạt nhìn cậu.
"Cậu có thể về nhà được rồi. Bớt đi lung tung lại"
Thấy thái độ lạnh nhạt của Erik Thiên Ân cảm thấy vô cùng ủy khuất, sao anh có thể nhẫn tâm như vậy chứ. Thấy Thiên Ân vẫn đứng yên không có dấu hiệu rời đi.
Erik không để ý đến cậu nữa, mấy người hầu mang đồ băng bó xử lý vết thương vào rồi lui ra ngoài. Erik ghét U Linh, bọn họ là loài vật có thể làm Vampire bị thương, cũng là loài động vật khắc tinh của Vampire, chỉ vì cứu tên ngu ngốc Thiên Ân này mà anh để mình bị thương.
Không phải nếu cậu ta mà gặp chuyện không may, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến sự cân bằng của ba gia tộc, như vậy sẽ gây bất lợi cho gia tộc của anh thì anh cũng chẳng cần quan tâm đến con người ngu ngốc này. Erik cố đưa ra lý do để phủ nhận cho tâm trạng lo lắng của mình.
"Để tôi giúp anh"
Thiên Ân lấy thuốc sát trùng trong tay của Erik rồi rửa vết thương trên tay anh. Vết thương trên tay Erik là một vết cào, cũng không gọi là sâu nhưng không hiểu sao máu không chảy ra mà tích tụ bên trong đó.
Erik cũng mặc kệ cho Thiên Ân tiếp lấy khăn bông trên tay anh. Với hành động của cậu anh cảm thấy không có biện pháp đối phó. Erik ghét khi người khác chạm vào mình, nên nếu bị thương cũng là một mình anh tự xử lý, nhưng lần này anh không thấy phản cảm với sự đụng chạm của Thiên Ân. Để cho cậu muốn làm gì thì làm vậy, anh không muốn nhìn thấy ánh mắt ngập nước đó của cậu một lần nữa.
"Tôi biết thân phận của anh không phải bình thường, tôi cũng biết cái người lúc vừa ngăn chúng ta cũng không phải người bình thường. Anh và cậu ta là hai gia tộc còn lại xây dựng lên ngôi trường này. Nhưng không ngờ các anh lại đặc biệt như vậy"
Vừa băng bó cho Erik, Thiên Ân vừa tự thuật. Erik vẫn nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện, nhưng anh vẫn muốn hỏi cậu.
"Cậu không sợ sao"
Con người luôn sợ hãi những thứ mà họ không lắm bắt được, những thứ có sức mạnh lớn hơn họ, có nguy cơ làm hại họ, và có thể giết chết họ.
"Sợ chứ, sao lại không sợ, nhưng tôi cảm thấy thích thú hơn là sợ hãi. Tôi không phủ nhận mình đã rất ngạc nhiên khi biết sự tồn tại của hai gia tộc thần bí trong ngôi trường này, nhưng tôi tin anh sẽ không làm hại tôi. Anh đã cứu tôi mà, anh là người tốt"
Thiên Ân mỉm cười ngây ngô nhìn Erik, cậu tin anh là người tốt và cậu muốn thân thiết với anh.
"Cậu muốn sao"
Câu nói lạnh lùng của Erik cất lên, đôi mắt màu ánh kim của anh lóe lên, đầy đe dọa.
Nhận thấy không khí có vẻ không bình thường, Thiên Ân ló đầu ra, buông tha cho cái cổ của Erik, nhưng đôi tay vẫn quấn lấy cổ anh.
"Sao vậy, chúng tôi rời khỏi đây sao phải xin phép cậu"
Thấy giọng nói truy vấn của Thiên Ân, Timmy bỗng cười lớn, có ai đã vào nhà người khác còn ngang ngược như cậu ta không chứ.
Thiên Ân cảm thấy gặp phải kẻ điên thật rồi, cười hoài không thấy mệt à.
"Anh có thể đi, để cậu ta lại"
Timmy đưa ra điều kiện, khiến cho Thiên Ân giật mình, gì chứ, muốn cậu ở lại cái chỗ này ư, không muốn đâu. Nhìn lên Erik, anh vẫn bình thản như chưa nghe thấy Timmy nói gì.
Thấy được thái độ lo lắng của Thiên Ân Erik cảm thấy buồn cười, giờ cậu ta cũng biết sợ rồi đấy, lúc trước là ai đi lung tung rồi gây rắc rối. Nếu đã muốn đi ra một mình, lúc trước anh đã chẳng vào đây rồi.
"Nếu đã thế thì không cần thỏa thuận nữa"
Đẩy Thiên Ân ra phía sau mình, Erik chắn trước cậu, người anh tỏa ra một luồng sát khí nồng đậm.
Timmy cũng không để mình yếu thế, cậu chuẩn bị tư thế tấn công Erik, điều khác biệt trong thỏa thuận giữa các gia tộc là Vampire sẽ không tùy tiện giết hại quý tộc học trong trường, còn với U linh họ có quyền tấn công tất cả những ai đi vào lãnh thổ của họ.
Thấy sắp có "chiến tranh" nổ ra, Thiên Ân không biết mình phải làm gì cho phải, nhưng cậu không muốn Erik bị thương. Nhận thấy lo lắng của Thiên Ân, Erik đẩy cậu ra xa nói.
"Đứng yên đó, không được lại gần"
Thấy ánh mắt cảnh báo của Erik, Thiên Ân cũng không cãi lại, đành phải đứng từ xa nhìn vào.
Erik cùng Timmy giao chiến không phải người bình thường có thể nhìn thấy được, tất cả diễn ra nhanh đến chóng mặt.
Timmy cố gắng đến gần Thiên Ân, nhưng bị Erik cản lại, không để một sơ hở nào cho Timmy bước qua, đánh qua đánh lại cuối cùng Thiên Ân cảm thấy có một làn gió thoảng qua, một vòng tay quen thuộc ôm lấy cậu kéo cậu thật mạnh ra ngoài.
Tất cả nhanh đến nỗi Thiên Ân không xác định được những gì vừa diễn ra. Đến khi bình tĩnh lại cậu đã được đặt xuống, an toàn đứng trong phòng của Erik.
Hít thở không khí một cách khó khăn, cậu tưởng mình bị ngạt chết rồi chứ. Nhìn sang bên cạnh mình Erik vẫn vậy lạnh lùng và toát ra vẻ quý tộc mặc dù hiện tại trên người anh quần áo đã hơi xộc xệch và có vài chỗ bị cào, Thiên Ân thấy trên áo Erik có vết máu, cậu nhanh chóng nâng tay của anh nên nhìn.
"Anh bị thương rồi, phải mau băng bó lại"
Erik gạt tay Thiên Ân ra, lạnh nhạt nhìn cậu.
"Cậu có thể về nhà được rồi. Bớt đi lung tung lại"
Thấy thái độ lạnh nhạt của Erik Thiên Ân cảm thấy vô cùng ủy khuất, sao anh có thể nhẫn tâm như vậy chứ. Thấy Thiên Ân vẫn đứng yên không có dấu hiệu rời đi.
Erik không để ý đến cậu nữa, mấy người hầu mang đồ băng bó xử lý vết thương vào rồi lui ra ngoài. Erik ghét U Linh, bọn họ là loài vật có thể làm Vampire bị thương, cũng là loài động vật khắc tinh của Vampire, chỉ vì cứu tên ngu ngốc Thiên Ân này mà anh để mình bị thương.
Không phải nếu cậu ta mà gặp chuyện không may, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến sự cân bằng của ba gia tộc, như vậy sẽ gây bất lợi cho gia tộc của anh thì anh cũng chẳng cần quan tâm đến con người ngu ngốc này. Erik cố đưa ra lý do để phủ nhận cho tâm trạng lo lắng của mình.
"Để tôi giúp anh"
Thiên Ân lấy thuốc sát trùng trong tay của Erik rồi rửa vết thương trên tay anh. Vết thương trên tay Erik là một vết cào, cũng không gọi là sâu nhưng không hiểu sao máu không chảy ra mà tích tụ bên trong đó.
Erik cũng mặc kệ cho Thiên Ân tiếp lấy khăn bông trên tay anh. Với hành động của cậu anh cảm thấy không có biện pháp đối phó. Erik ghét khi người khác chạm vào mình, nên nếu bị thương cũng là một mình anh tự xử lý, nhưng lần này anh không thấy phản cảm với sự đụng chạm của Thiên Ân. Để cho cậu muốn làm gì thì làm vậy, anh không muốn nhìn thấy ánh mắt ngập nước đó của cậu một lần nữa.
"Tôi biết thân phận của anh không phải bình thường, tôi cũng biết cái người lúc vừa ngăn chúng ta cũng không phải người bình thường. Anh và cậu ta là hai gia tộc còn lại xây dựng lên ngôi trường này. Nhưng không ngờ các anh lại đặc biệt như vậy"
Vừa băng bó cho Erik, Thiên Ân vừa tự thuật. Erik vẫn nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện, nhưng anh vẫn muốn hỏi cậu.
"Cậu không sợ sao"
Con người luôn sợ hãi những thứ mà họ không lắm bắt được, những thứ có sức mạnh lớn hơn họ, có nguy cơ làm hại họ, và có thể giết chết họ.
"Sợ chứ, sao lại không sợ, nhưng tôi cảm thấy thích thú hơn là sợ hãi. Tôi không phủ nhận mình đã rất ngạc nhiên khi biết sự tồn tại của hai gia tộc thần bí trong ngôi trường này, nhưng tôi tin anh sẽ không làm hại tôi. Anh đã cứu tôi mà, anh là người tốt"
Thiên Ân mỉm cười ngây ngô nhìn Erik, cậu tin anh là người tốt và cậu muốn thân thiết với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.