Chương 51: Tôi muốn ở đây
Candyrua
06/01/2021
Nhìn ánh sáng mặt trời len lỏi qua các tán lá, ánh sáng mà đã lâu không được tiếp xúc , Jason đưa tay lên che đi từng tia nắng đang chiếu đến mình. Không phải Long rồng không thể ra ngoài ánh sáng mà lớp vảy ngoài của bọn họ quá thu hút, trước ánh sáng mặt trời chúng nổi bật một cách thái quá nên bọn họ luôn phải ẩn nấp để không gây quá nhiều chú ý.
Đưa tay ra hứng từng tia sáng chiếu đến, Jason thích thú đùa nghịch với chúng như một đứa trẻ mới lớn bắt được món đồ chơi thú vị. Đúng vậy Jason rất thích ánh sáng mặt trời, hắn cực kỳ thích ánh sáng mặt trời, thường ngày luôn phải ẩn nấp đến bây giờ có thể thỏa sức đứng trước ánh nắng, một cảm giác tràn đầy năng lượng chảy tràn vào cơ thể làm Jason cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Arthur vẫn chăm chú nhìn con người nhỏ bé bên dưới, hắn cảm thấy cậu nhóc kia rất lạ nhưng hắn vẫn không biết lạ ở chỗ nào. Bỗng cậu nhóc kia quay qua nhìn về phía Arthur đang ẩn nấp, sao hắn lại cảm giác mình bị phát hiện thế nhỉ, chỉ là một con người nhỏ bé mà lại làm Arthur có cảm giác bị đe dọa mãnh liệt như vậy.
Rồi sau đó cậu nhóc lơ đãng quay đi như chưa từng có chuyện gì phát sinh, Arthur nheo mắt nhìn jason, rồi hắn cảm giác có khí tức của Long rồng sắp đến gần đây. Theo cảm nhận của hắn đám Long rồng sắp tới gần đây cũng phải đến hơn chục con.
Arthur chỉ muốn đến đây nằm vùng nhưng giữa đường lại phát sinh là một cậu nhóc, giờ mà bỏ mặc cậu ta chắc chắn đám Long rồng chết bầm kia sẽ không tha cho cậu. Nghĩ thì lâu mà hành động thì trong chớp mắt, Arthur nhảy xuống dưới rồi kéo cậu nhóc kia chạy ra khỏi rừng.
Chỉ trong chớp mắt Arthur đã cùng Jason ra khỏi nơi đó, Sau khi tiếp đất an toàn Jason vùng ra khỏi tay Arthur ánh mắt không thiện cảm nhìn hắn sau đó đi vào phía trong rừng.
Tên Vampire chết tiệt này nhân lúc vương đang tâm trạng tốt, không muốn chém giết kẻ khác thì mau biến đi đi, Jason lừ mắt nghĩ trong đầu rồi tiếp tục đi vào trong rừng.
Arthur thấy cậu nhóc được mình cứu ra vẫn muốn đâm đầu vào chỗ chết, hắn ta đành hảo tâm nhắc nhở
"Bên trong rừng đó có động vật vô cùng xấu xí đáng sợ, nếu muốn sống thì mau rời khỏi đây"
Nghe Arthur nói xong bước chân của Jason bỗng dừng lại. Thấy cậu nhóc trước mặt bị dọa đến đứng yên tại chỗ, Arthur bước đến kéo cậu ta đi tiếp ra ngoài.
"Đi về nhà đi, từ nay đừng đến những nơi như thế này một mình nữa"
Jason cúi đầu xuống ánh mắt lạnh đi, rồi cậu ngước mặt lên kẽ cắn môi nói với người đàn ông bên cạnh.
"Tôi không có nhà"
Arthur ngạc nhiên nhìn cậu ta, cái quái gì vậy, trẻ vô gia cư à.
"Không có nhà thì cũng đi thẳng ra ngoài đừng lại gần khu rừng kia, thế nhé"
Nói xong hắn lướt nhanh ra khỏi nơi đó, mấy khi hắn mới tốt bụng giúp đỡ người khác chứ, nhưng khi quay đầu nhìn lại cậu nhóc đó vẫn đứng ở đấy.
Shit, Arthur chửi thầm một câu rồi quay lại chỗ cậu nhóc.
"Đi theo ta"
Nói xong vẫn không thấy cậu ta phản ứng gì, Arthur không biết phải làm như thế nào đành nói tiếp.
"Ta không phải người xấu" Nó đến đây hắn ta thấy hơi chột dạ, giết người cũng không tính là xấu lắm nhỉ, đấy là đồ ăn của Vampire mà, kệ đi đưa cậu nhóc này ra khỏi đây đã "Ta mang ngươi đến nơi an toàn, ta không phải người xấu đâu, thật đấy"
Chết tiệt, sao càng nói càng thấy mình giống như người xấu vậy. Đang định giải thích thêm vài câu nữa thì cậu nhóc đưa bàn tay trắng nõn của mình ra, rồi nắm lấy vạt áo của Arthur.
"Đi"
"Hả" Arthur bất ngờ nhưng cũng kịp phản ứng ra sau đó nở một nụ cười thỏa mãn rồi ôm lấy chiếc eo mảnh mai của Jason đưa cậu ra khỏi nơi này.
Jason được Arthur đưa vào trong phòng khách của một ngôi biệt thự khá cổ kính, cậu đảo mắt nhìn quanh căn phòng, đây là một căn phòng thiết kế theo kiểu phương tây vô cùng ấm áp, bên cạnh lò sưởi còn để một chiếc ghế da, cho thấy chủ nhân của căn phòng rất biết hưởng thụ.
So với cuộc sống lẩn trốn trong hang động thì nơi đây đúng là thiên đường rồi. Ngả người xuống chiếc ghế sau lưng, đôi mắt màu xanh biếc khép lại, bỗng cậu cảm nhận thấy có ai đó đến gần mình nhưng đôi mắt vẫn không mở ra.
Một ly nước được đặt lên bàn.
"Uống nước đi, đây là nhà tôi, chút nữa tôi sẽ nhờ người sắp xếp chỗ cho cậu"
Nghe đến đó đôi mắt màu xanh bật mở, Jason cất giọng nói.
"Tôi muốn ở đây"
Arthur ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh thờ ơ nói
"Chỗ sắp tới cậu đến sẽ rất tốt, yên tâm sẽ không ra gây tổn hại đến cậu"
"Tôi muốn ở đây"
Jason đứng bật dậy đi đến trước mặt Arthur ánh mắt bất mãn nhìn anh.
Nhìn bộ dạng trẻ con của người đối diện, Arthur không hiểu sao thấy rất thú vị muốn trêu chọc cậu nhiều hơn.
Jason thấy hắn ta không nói gì, cậu tiến lên một bước nữa, bất mãn nói.
"Tôi sẽ ở đây"
Thấy người trước mặt sắp sửa nổi điên, Arthur mới mở miệng giải thích.
"Cậu cũng thấy tôi không giống con người phải không, ở đây với tôi rất nguy hiểm"
"Tôi sẽ ở đây"
Nghe được sự kiên quyết trong giọng nói của Jason, Arthur cũng đành bó tay, mặc kệ cậu.
"Nếu cậu muốn thì cứ ở lại, nhưng tôi sẽ không đảm bảo an toàn cho cậu khi ở đây"
Jason cuối cùng cũng nở một nụ cười chiến thắng, khi nhìn thấy nụ cười đó, không hiểu sao trái tim của Arthur nhảy lên một cái, rồi hắn ta thất thần quay mặt đi, tại sao khi tiếp xúc với cậu nhóc này hắn cảm thấy mình như biến thành một người khác vậy, toàn làm những việc mà thường ngày có nghĩ hắn cũng không bao giờ nghĩ đến.
Nhìn thấy bóng dáng Arthur rời đi, ánh mắt Jason dần thu lại không còn trong trẻo ướt áp nữa thay vào đó là sự lạnh băng không cảm xúc.
Cậu đi dạo quanh căn nhà một vòng đúng như cậu đoán, chủ nhân nơi đây rất biết hưởng thụ, ngâm mình trong bồn tắm lớn rồi đứng trước ban công đón gió, cảm giác như một lần nữa được sống lại vậy. Sau khi tiến hóa cơ thể của hắn rất yếu ớt cần một thời gian để phục hồi nhắm mắt lại cảm nhận không khí buổi tốt, cảm giác cô quạnh cố hữu một lần nữa lại vây quanh hắn.
Bỗng nhiên ánh mắt Jason lóe lên một tia sáng lạnh, từ ban công nhảy ra hai tên Vampire vây quanh hắn.
"Một con người ở đây, tao không ngờ Arthur còn có sở thích nuôi thức ăn đấy"
Người mới đến tóc đỏ cười nham hiểm nói với tên tóc trắng. Tên tóc trắng cũng bật cười tiến đến nâng cằm Jason lên quan sát một hồi.
"Nuôi thức ăn hay nuôi nam sủng đây, nhìn mặt cậu ta xem, bộ mặt này cũng khiến cho rất nhiều Vampire ao ước đấy"
Tên tóc đỏ thấy bạn mình nói vậy thì cười sặc sụa tiến đến bên cạnh Jason.
"Tên này cũng được đấy, thử nói xem nếu chúng ta uống máu tên này Arthur sẽ phản ứng như thế nào"
"Chắc chắn sẽ vô cùng thú vị"
Jason nghe bọn họ nói chuyện với nhau thầm cười lạnh nhưng vẫn bày ra bộ mặt vô cảm.
Đến khi chiếc răng nanh của tên tóc đỏ sắp cắn xuống chiếc cổ xinh đẹp trắng nõn của Jason thì một cỗ lực cực lớn đánh bay hắn ra, làm cho tên tóc đỏ rơi từ tầng 2 xuống. Tên tóc trắng bên cạnh cũng không khá hơn đồng bọn, bị Arthur đá bay ra ngoài.
"Zack, Cody đến quân bộ huấn luyện 1 tháng"
Giọng nói lạnh lùng của Arthur cất lên kèm theo tiếng kêu ai oán của 2 tên nào đó. không phải chứ bọn hắn mới thoát khỏi tra tấn của Erik giờ lại phải huấn luyện tiếp sao, đừng như vậy mà bọn hắn chỉ muốn trêu đùa tên mặt đơ kia 1 chút thôi, sao thủ lĩnh lại bắt nạt bọn họ như vậy chứ.
"Thủ lĩnh..."
zack định đưa ra bất mãn bỗng giọng Arthur lạnh lùng cất lên
"3 tháng"
"Đừng mà sếp"
"5 tháng"
Nghe thấy án tử của mình, 2 tên thuộc hạ thân tín của Arthur đành ngậm ngùi đi lĩnh án, chết tiệt mấy người dính vào yêu đương tuyệt đối không được lại gần họ mà.
Đưa tay ra hứng từng tia sáng chiếu đến, Jason thích thú đùa nghịch với chúng như một đứa trẻ mới lớn bắt được món đồ chơi thú vị. Đúng vậy Jason rất thích ánh sáng mặt trời, hắn cực kỳ thích ánh sáng mặt trời, thường ngày luôn phải ẩn nấp đến bây giờ có thể thỏa sức đứng trước ánh nắng, một cảm giác tràn đầy năng lượng chảy tràn vào cơ thể làm Jason cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Arthur vẫn chăm chú nhìn con người nhỏ bé bên dưới, hắn cảm thấy cậu nhóc kia rất lạ nhưng hắn vẫn không biết lạ ở chỗ nào. Bỗng cậu nhóc kia quay qua nhìn về phía Arthur đang ẩn nấp, sao hắn lại cảm giác mình bị phát hiện thế nhỉ, chỉ là một con người nhỏ bé mà lại làm Arthur có cảm giác bị đe dọa mãnh liệt như vậy.
Rồi sau đó cậu nhóc lơ đãng quay đi như chưa từng có chuyện gì phát sinh, Arthur nheo mắt nhìn jason, rồi hắn cảm giác có khí tức của Long rồng sắp đến gần đây. Theo cảm nhận của hắn đám Long rồng sắp tới gần đây cũng phải đến hơn chục con.
Arthur chỉ muốn đến đây nằm vùng nhưng giữa đường lại phát sinh là một cậu nhóc, giờ mà bỏ mặc cậu ta chắc chắn đám Long rồng chết bầm kia sẽ không tha cho cậu. Nghĩ thì lâu mà hành động thì trong chớp mắt, Arthur nhảy xuống dưới rồi kéo cậu nhóc kia chạy ra khỏi rừng.
Chỉ trong chớp mắt Arthur đã cùng Jason ra khỏi nơi đó, Sau khi tiếp đất an toàn Jason vùng ra khỏi tay Arthur ánh mắt không thiện cảm nhìn hắn sau đó đi vào phía trong rừng.
Tên Vampire chết tiệt này nhân lúc vương đang tâm trạng tốt, không muốn chém giết kẻ khác thì mau biến đi đi, Jason lừ mắt nghĩ trong đầu rồi tiếp tục đi vào trong rừng.
Arthur thấy cậu nhóc được mình cứu ra vẫn muốn đâm đầu vào chỗ chết, hắn ta đành hảo tâm nhắc nhở
"Bên trong rừng đó có động vật vô cùng xấu xí đáng sợ, nếu muốn sống thì mau rời khỏi đây"
Nghe Arthur nói xong bước chân của Jason bỗng dừng lại. Thấy cậu nhóc trước mặt bị dọa đến đứng yên tại chỗ, Arthur bước đến kéo cậu ta đi tiếp ra ngoài.
"Đi về nhà đi, từ nay đừng đến những nơi như thế này một mình nữa"
Jason cúi đầu xuống ánh mắt lạnh đi, rồi cậu ngước mặt lên kẽ cắn môi nói với người đàn ông bên cạnh.
"Tôi không có nhà"
Arthur ngạc nhiên nhìn cậu ta, cái quái gì vậy, trẻ vô gia cư à.
"Không có nhà thì cũng đi thẳng ra ngoài đừng lại gần khu rừng kia, thế nhé"
Nói xong hắn lướt nhanh ra khỏi nơi đó, mấy khi hắn mới tốt bụng giúp đỡ người khác chứ, nhưng khi quay đầu nhìn lại cậu nhóc đó vẫn đứng ở đấy.
Shit, Arthur chửi thầm một câu rồi quay lại chỗ cậu nhóc.
"Đi theo ta"
Nói xong vẫn không thấy cậu ta phản ứng gì, Arthur không biết phải làm như thế nào đành nói tiếp.
"Ta không phải người xấu" Nó đến đây hắn ta thấy hơi chột dạ, giết người cũng không tính là xấu lắm nhỉ, đấy là đồ ăn của Vampire mà, kệ đi đưa cậu nhóc này ra khỏi đây đã "Ta mang ngươi đến nơi an toàn, ta không phải người xấu đâu, thật đấy"
Chết tiệt, sao càng nói càng thấy mình giống như người xấu vậy. Đang định giải thích thêm vài câu nữa thì cậu nhóc đưa bàn tay trắng nõn của mình ra, rồi nắm lấy vạt áo của Arthur.
"Đi"
"Hả" Arthur bất ngờ nhưng cũng kịp phản ứng ra sau đó nở một nụ cười thỏa mãn rồi ôm lấy chiếc eo mảnh mai của Jason đưa cậu ra khỏi nơi này.
Jason được Arthur đưa vào trong phòng khách của một ngôi biệt thự khá cổ kính, cậu đảo mắt nhìn quanh căn phòng, đây là một căn phòng thiết kế theo kiểu phương tây vô cùng ấm áp, bên cạnh lò sưởi còn để một chiếc ghế da, cho thấy chủ nhân của căn phòng rất biết hưởng thụ.
So với cuộc sống lẩn trốn trong hang động thì nơi đây đúng là thiên đường rồi. Ngả người xuống chiếc ghế sau lưng, đôi mắt màu xanh biếc khép lại, bỗng cậu cảm nhận thấy có ai đó đến gần mình nhưng đôi mắt vẫn không mở ra.
Một ly nước được đặt lên bàn.
"Uống nước đi, đây là nhà tôi, chút nữa tôi sẽ nhờ người sắp xếp chỗ cho cậu"
Nghe đến đó đôi mắt màu xanh bật mở, Jason cất giọng nói.
"Tôi muốn ở đây"
Arthur ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh thờ ơ nói
"Chỗ sắp tới cậu đến sẽ rất tốt, yên tâm sẽ không ra gây tổn hại đến cậu"
"Tôi muốn ở đây"
Jason đứng bật dậy đi đến trước mặt Arthur ánh mắt bất mãn nhìn anh.
Nhìn bộ dạng trẻ con của người đối diện, Arthur không hiểu sao thấy rất thú vị muốn trêu chọc cậu nhiều hơn.
Jason thấy hắn ta không nói gì, cậu tiến lên một bước nữa, bất mãn nói.
"Tôi sẽ ở đây"
Thấy người trước mặt sắp sửa nổi điên, Arthur mới mở miệng giải thích.
"Cậu cũng thấy tôi không giống con người phải không, ở đây với tôi rất nguy hiểm"
"Tôi sẽ ở đây"
Nghe được sự kiên quyết trong giọng nói của Jason, Arthur cũng đành bó tay, mặc kệ cậu.
"Nếu cậu muốn thì cứ ở lại, nhưng tôi sẽ không đảm bảo an toàn cho cậu khi ở đây"
Jason cuối cùng cũng nở một nụ cười chiến thắng, khi nhìn thấy nụ cười đó, không hiểu sao trái tim của Arthur nhảy lên một cái, rồi hắn ta thất thần quay mặt đi, tại sao khi tiếp xúc với cậu nhóc này hắn cảm thấy mình như biến thành một người khác vậy, toàn làm những việc mà thường ngày có nghĩ hắn cũng không bao giờ nghĩ đến.
Nhìn thấy bóng dáng Arthur rời đi, ánh mắt Jason dần thu lại không còn trong trẻo ướt áp nữa thay vào đó là sự lạnh băng không cảm xúc.
Cậu đi dạo quanh căn nhà một vòng đúng như cậu đoán, chủ nhân nơi đây rất biết hưởng thụ, ngâm mình trong bồn tắm lớn rồi đứng trước ban công đón gió, cảm giác như một lần nữa được sống lại vậy. Sau khi tiến hóa cơ thể của hắn rất yếu ớt cần một thời gian để phục hồi nhắm mắt lại cảm nhận không khí buổi tốt, cảm giác cô quạnh cố hữu một lần nữa lại vây quanh hắn.
Bỗng nhiên ánh mắt Jason lóe lên một tia sáng lạnh, từ ban công nhảy ra hai tên Vampire vây quanh hắn.
"Một con người ở đây, tao không ngờ Arthur còn có sở thích nuôi thức ăn đấy"
Người mới đến tóc đỏ cười nham hiểm nói với tên tóc trắng. Tên tóc trắng cũng bật cười tiến đến nâng cằm Jason lên quan sát một hồi.
"Nuôi thức ăn hay nuôi nam sủng đây, nhìn mặt cậu ta xem, bộ mặt này cũng khiến cho rất nhiều Vampire ao ước đấy"
Tên tóc đỏ thấy bạn mình nói vậy thì cười sặc sụa tiến đến bên cạnh Jason.
"Tên này cũng được đấy, thử nói xem nếu chúng ta uống máu tên này Arthur sẽ phản ứng như thế nào"
"Chắc chắn sẽ vô cùng thú vị"
Jason nghe bọn họ nói chuyện với nhau thầm cười lạnh nhưng vẫn bày ra bộ mặt vô cảm.
Đến khi chiếc răng nanh của tên tóc đỏ sắp cắn xuống chiếc cổ xinh đẹp trắng nõn của Jason thì một cỗ lực cực lớn đánh bay hắn ra, làm cho tên tóc đỏ rơi từ tầng 2 xuống. Tên tóc trắng bên cạnh cũng không khá hơn đồng bọn, bị Arthur đá bay ra ngoài.
"Zack, Cody đến quân bộ huấn luyện 1 tháng"
Giọng nói lạnh lùng của Arthur cất lên kèm theo tiếng kêu ai oán của 2 tên nào đó. không phải chứ bọn hắn mới thoát khỏi tra tấn của Erik giờ lại phải huấn luyện tiếp sao, đừng như vậy mà bọn hắn chỉ muốn trêu đùa tên mặt đơ kia 1 chút thôi, sao thủ lĩnh lại bắt nạt bọn họ như vậy chứ.
"Thủ lĩnh..."
zack định đưa ra bất mãn bỗng giọng Arthur lạnh lùng cất lên
"3 tháng"
"Đừng mà sếp"
"5 tháng"
Nghe thấy án tử của mình, 2 tên thuộc hạ thân tín của Arthur đành ngậm ngùi đi lĩnh án, chết tiệt mấy người dính vào yêu đương tuyệt đối không được lại gần họ mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.