Chương 36: Tôi yêu em được rồi
Candyrua
06/01/2021
Nhìn một người, một rắn trước mặt mình Linda cảm thấy vô cùng khó chịu, chưa bao giờ cô bị sỉ nhục như vậy. Nhưng cô biết được nếu tiếp tục đánh cô sẽ không chiếm được ưu thế, được rồi khi Erik về cô sẽ bảo anh trừng trị cậu ta.
Từ xa đã thấy Thiên Ân đắc ý đối diện với Linda, ánh mắt Erik không khỏi dịu đi vài phần. Anh mới cùng Arthur - anh trai của Linda đi giải quyết vài vấn đề về quân đội Vampire, vừa về đã được báo Linda đang ở chỗ Thiên Ân, tuy anh biết cậu sẽ không bị bắt nạt nhưng anh vẫn không thích cuộc gặp gỡ này, mà người tìm đến lại là Linda nữa chứ.
Anh trai Linda là bạn ngày nhỏ của Erik cũng là người Erik tin tưởng khi giao nhiệm vụ, nhưng khi nhìn thấy em gái của Arthur anh không khỏi cảm thấy chán ghét, cô ta bị gia đình chiều hư mất rồi, có nhan sắc mà không có đầu óc.
Thấy Erik và anh trai mình đang đi về phía này Linda đắc ý, kinh bỉ nhìn Thiên Ân một cái rồi chạy lại chỗ Erik. Cô cất giọng nũng nịu, chuông ngân của mình.
"Erik, con người hạ đẳng này dám chống lại chúng ta, nó tuyên chiến với Vampire chúng ta, vừa nó còn đánh lại em, anh mau bắt nó lại, giết chết nó, nó là mối đe dọa với Vampire chúng ta"
Nghe thấy lời nói từ miệng của cô nàng vampire Thiên Ân vẫn thản nhiên đứng đó, vẻ mặt vẫn đầy khiêu khích nhưng trong lòng thầm mắng con hồ ly tinh này không biết bao nhiêu lần, sao từ miệng cô ta cậu thấy mình giống như tội nhân thiên cổ vậy, lại còn tuyên chiến với Vampire nữa chứ, đúng là lưỡi không xương nhiều đường lắt léo mà.
Erik tránh đôi tay Linda sắp chạm vào mình, định đi lại phía Thiên Ân thì thấy cậu cất tiếng.
"Erik, tôi đã nói không thích anh rồi, anh còn ép buộc tôi phải ở bên anh, tình yêu không thể miễn cưỡng, anh biết mà vẫn không chịu buông tay sao"
Erik hơi nhíu mày, cậu lại bày trò gì nữa đây. Con rắn nhỏ lấy đuôi che mặt, chủ nhân tôi không biết gì nha, tôi không biết cậu Thiên Ân nghĩ ra trò gì xấu xa đâu. Tui chỉ là con rắn nhỏ đáng thương, bây giờ có ai còn nhận ra nó là thần vật thượng cổ hay đi cùng cố chủ nhân Edward đâu cơ chứ.
Linda và Arthur khi nghe Thiên Ân nói xong cùng tỏ ra bất ngờ, nhưng thái độ của hai người đó hoàn toàn khác nhau. Arthur cười nhẹ nhìn Thiên Ân, ánh mắt anh ra lóe lên như tìm được thứ gì thú vị, còn Linda khi nghe xong thì tức giận, như muốn nhào đến cắn xé Thiên Ân.
"Con người hạ đẳng này, mi không biết thân biết phận mình, Erik mới không thèm để ý đến loại người như ngươi, đến đồ ăn của chúng ta mi cũng không được diễm phúc làm đâu"
Nói xong cô ta còn đưa ánh mắt long lanh, say mê mà nhìn Erik nữa, thật muốn đập cho cô ta tỉnh ra quá, Thiên Ân khẽ hừ một cái.
"Không tiếp nhận tình yêu của tôi, để đôi bên cạnh em. Không cần em yêu tôi, Tôi yêu em được rồi"
Câu nói của Erik cất lên, không khí gần như ngưng đọng, anh không cần bày tỏ ra ngay như vậy chứ, Thiên Ân cảm thấy hai má mình nóng lên, đây là bày tỏ sao, cái đồ mặt lạnh này.
Erik đi về phía Thiên Ân, cậu gần như ngừng thở, những người khác vẫn đang trong trạng thái bất ngờ, Erik yêu con người nhỏ bé, tầng lớp dưới này.
Thiên Ân thấy vẻ mặt của mấy vampire ở đây vô cùng sinh động, họ không ngờ đến hoàng tử cao quý của họ lại có thể đi yêu một con người. Từ lâu vài thành viên trong gia tộc Vampire cũng có rất nhiều mối tình với con người, nhưng hoàng tộc chưa bao giờ có trường hợp này.
Nhìn mặt Linda như uống phải máu thiu làm Thiên Ân cảm thấy hết sức buồn cười.
Thiên Ân lại nổi tính xấu, cậu đưa tay ngăn Erik lại, đắc ý nói.
"Vườn này ta mở, cây này ta trồng, muốn vào, trả tiền"
Đáy mắt Erik hiện lên ý cười.
"Hiện tại trong người ta không có tiền, đưa sau được không"
Thiên Ân ương bướng nói.
"Không được"
" Vậy cầm tạm miếng ngọc này được không"
Erik đưa cho Thiên Ân một miếng ngọc màu xanh, rất đẹp, trên đó có khắc cái gì đó cậu không nhìn rõ, nhưng cậu biết miếng ngọc đó rất quan trọng, có thể là đồ cổ gia truyền gì đó. Thiên Ân không biết xấu hổ mà cầm lấy miếng ngọc cất đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của quần chúng đứng xem.
"Được rồi, anh được qua cửa.
Thiên Ân trưng ra bộ mặt đắc ý dạt dào"
Nghe được đoạn hội thoại của hai người, Arthur vẫn cười nhàn nhạt, còn Linda sắp tức đến không thở nổi nữa rồi (mặc dù Vampire cũng không cần thiết phải thở)
"Con người hạ đẳng kia, ngươi nghĩ mình đang nói chuyện với ai chứ, còn dám lấy đồ của Erik, Arthur giết nó cho em"
Thấy em gái mình sắp gây ra họa, Arthur vội kéo cô ta lại, ánh mắt nhìn Thiên Ân đầy vẻ xin lỗi.
"Tôi đưa nó về trước, có gì đắc tội xin bỏ qua cho"
Nó xong anh cưỡng chế mang Linda đi, họ đi rất nhanh nhưng Thiên Ân vẫn có thể nghe được tiếng chửi bới của Linda. Thật đúng là, đã quá đi. Thiên Ân cười cười nhìn Erik.
"Hoàn thành huấn luyện rồi"
Thấy Erik hỏi mình, Thiên Ân ôm tay anh, vẻ mặt toe toét nói.
"Đúng vậy" rồi lấy miếng ngọc trong người ra đưa cho anh "Trả lại anh này"
Erik cốc đầu cậu một cái rồi nói.
"Cho em rồi, giữ lấy"
Thiên Ân rất không biết ngại lần hai mà cất miếng ngọc đi.
"Vừa rồi anh tỏ tình với tôi"
Thấy người nào đó trưng ra bộ mặt ngốc nghếch nhìn mình, Erik không biết mình có bị sai không khi đưa ra câu tỏ tình lúc đó, nhưng nếu quay lại anh vẫn sẽ làm như thế.
"Em thích là được"
"Tất nhiên"
Nhìn bộ dạng thiếu đánh của cậu nhóc đang sát lại người mình, Erik kéo cậu lại, bịt kín miệng cậu bằng một nụ hôn. Thiên Ân sau khi bất ngờ trước hành động của Erik, sau khi biết được mình đang được cưỡng hôn thì lập tức đáp lại một cách hết sức nhiệt tình. Hai người tranh giành từng tấc lãnh thổ bên trong miệng nhau, đảo qua mọi vị trí mẫn cảm, hai chiếc lưỡi nóng bỏng cuốn lấy nhau, một nụ hôn sâu ướt áp. Cả người Thiên Ân như dựa hết vào Erik, cần anh đỡ cậu Thiên Ân mới có thể đứng thẳng được. Hai bọn họ gắn chặt lấy nhau, không có bất cứ điều gì có thể xem vào được.
Con rắn nào đó coi hết tất cả cảnh thân mật của hai vị chủ nhân, tự tìm cho mình một góc an toàn mà ẩn đi. Các ngươi có biết lão nương vẫn chưa có mối tình vắt vai nào không, cứ biểu diễn các hình ảnh tình cảm trước một con rắn FA như nó chứ, thật là thương tâm mà.
P/s: cảm ơn đã đọc nhé ^^
Từ xa đã thấy Thiên Ân đắc ý đối diện với Linda, ánh mắt Erik không khỏi dịu đi vài phần. Anh mới cùng Arthur - anh trai của Linda đi giải quyết vài vấn đề về quân đội Vampire, vừa về đã được báo Linda đang ở chỗ Thiên Ân, tuy anh biết cậu sẽ không bị bắt nạt nhưng anh vẫn không thích cuộc gặp gỡ này, mà người tìm đến lại là Linda nữa chứ.
Anh trai Linda là bạn ngày nhỏ của Erik cũng là người Erik tin tưởng khi giao nhiệm vụ, nhưng khi nhìn thấy em gái của Arthur anh không khỏi cảm thấy chán ghét, cô ta bị gia đình chiều hư mất rồi, có nhan sắc mà không có đầu óc.
Thấy Erik và anh trai mình đang đi về phía này Linda đắc ý, kinh bỉ nhìn Thiên Ân một cái rồi chạy lại chỗ Erik. Cô cất giọng nũng nịu, chuông ngân của mình.
"Erik, con người hạ đẳng này dám chống lại chúng ta, nó tuyên chiến với Vampire chúng ta, vừa nó còn đánh lại em, anh mau bắt nó lại, giết chết nó, nó là mối đe dọa với Vampire chúng ta"
Nghe thấy lời nói từ miệng của cô nàng vampire Thiên Ân vẫn thản nhiên đứng đó, vẻ mặt vẫn đầy khiêu khích nhưng trong lòng thầm mắng con hồ ly tinh này không biết bao nhiêu lần, sao từ miệng cô ta cậu thấy mình giống như tội nhân thiên cổ vậy, lại còn tuyên chiến với Vampire nữa chứ, đúng là lưỡi không xương nhiều đường lắt léo mà.
Erik tránh đôi tay Linda sắp chạm vào mình, định đi lại phía Thiên Ân thì thấy cậu cất tiếng.
"Erik, tôi đã nói không thích anh rồi, anh còn ép buộc tôi phải ở bên anh, tình yêu không thể miễn cưỡng, anh biết mà vẫn không chịu buông tay sao"
Erik hơi nhíu mày, cậu lại bày trò gì nữa đây. Con rắn nhỏ lấy đuôi che mặt, chủ nhân tôi không biết gì nha, tôi không biết cậu Thiên Ân nghĩ ra trò gì xấu xa đâu. Tui chỉ là con rắn nhỏ đáng thương, bây giờ có ai còn nhận ra nó là thần vật thượng cổ hay đi cùng cố chủ nhân Edward đâu cơ chứ.
Linda và Arthur khi nghe Thiên Ân nói xong cùng tỏ ra bất ngờ, nhưng thái độ của hai người đó hoàn toàn khác nhau. Arthur cười nhẹ nhìn Thiên Ân, ánh mắt anh ra lóe lên như tìm được thứ gì thú vị, còn Linda khi nghe xong thì tức giận, như muốn nhào đến cắn xé Thiên Ân.
"Con người hạ đẳng này, mi không biết thân biết phận mình, Erik mới không thèm để ý đến loại người như ngươi, đến đồ ăn của chúng ta mi cũng không được diễm phúc làm đâu"
Nói xong cô ta còn đưa ánh mắt long lanh, say mê mà nhìn Erik nữa, thật muốn đập cho cô ta tỉnh ra quá, Thiên Ân khẽ hừ một cái.
"Không tiếp nhận tình yêu của tôi, để đôi bên cạnh em. Không cần em yêu tôi, Tôi yêu em được rồi"
Câu nói của Erik cất lên, không khí gần như ngưng đọng, anh không cần bày tỏ ra ngay như vậy chứ, Thiên Ân cảm thấy hai má mình nóng lên, đây là bày tỏ sao, cái đồ mặt lạnh này.
Erik đi về phía Thiên Ân, cậu gần như ngừng thở, những người khác vẫn đang trong trạng thái bất ngờ, Erik yêu con người nhỏ bé, tầng lớp dưới này.
Thiên Ân thấy vẻ mặt của mấy vampire ở đây vô cùng sinh động, họ không ngờ đến hoàng tử cao quý của họ lại có thể đi yêu một con người. Từ lâu vài thành viên trong gia tộc Vampire cũng có rất nhiều mối tình với con người, nhưng hoàng tộc chưa bao giờ có trường hợp này.
Nhìn mặt Linda như uống phải máu thiu làm Thiên Ân cảm thấy hết sức buồn cười.
Thiên Ân lại nổi tính xấu, cậu đưa tay ngăn Erik lại, đắc ý nói.
"Vườn này ta mở, cây này ta trồng, muốn vào, trả tiền"
Đáy mắt Erik hiện lên ý cười.
"Hiện tại trong người ta không có tiền, đưa sau được không"
Thiên Ân ương bướng nói.
"Không được"
" Vậy cầm tạm miếng ngọc này được không"
Erik đưa cho Thiên Ân một miếng ngọc màu xanh, rất đẹp, trên đó có khắc cái gì đó cậu không nhìn rõ, nhưng cậu biết miếng ngọc đó rất quan trọng, có thể là đồ cổ gia truyền gì đó. Thiên Ân không biết xấu hổ mà cầm lấy miếng ngọc cất đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của quần chúng đứng xem.
"Được rồi, anh được qua cửa.
Thiên Ân trưng ra bộ mặt đắc ý dạt dào"
Nghe được đoạn hội thoại của hai người, Arthur vẫn cười nhàn nhạt, còn Linda sắp tức đến không thở nổi nữa rồi (mặc dù Vampire cũng không cần thiết phải thở)
"Con người hạ đẳng kia, ngươi nghĩ mình đang nói chuyện với ai chứ, còn dám lấy đồ của Erik, Arthur giết nó cho em"
Thấy em gái mình sắp gây ra họa, Arthur vội kéo cô ta lại, ánh mắt nhìn Thiên Ân đầy vẻ xin lỗi.
"Tôi đưa nó về trước, có gì đắc tội xin bỏ qua cho"
Nó xong anh cưỡng chế mang Linda đi, họ đi rất nhanh nhưng Thiên Ân vẫn có thể nghe được tiếng chửi bới của Linda. Thật đúng là, đã quá đi. Thiên Ân cười cười nhìn Erik.
"Hoàn thành huấn luyện rồi"
Thấy Erik hỏi mình, Thiên Ân ôm tay anh, vẻ mặt toe toét nói.
"Đúng vậy" rồi lấy miếng ngọc trong người ra đưa cho anh "Trả lại anh này"
Erik cốc đầu cậu một cái rồi nói.
"Cho em rồi, giữ lấy"
Thiên Ân rất không biết ngại lần hai mà cất miếng ngọc đi.
"Vừa rồi anh tỏ tình với tôi"
Thấy người nào đó trưng ra bộ mặt ngốc nghếch nhìn mình, Erik không biết mình có bị sai không khi đưa ra câu tỏ tình lúc đó, nhưng nếu quay lại anh vẫn sẽ làm như thế.
"Em thích là được"
"Tất nhiên"
Nhìn bộ dạng thiếu đánh của cậu nhóc đang sát lại người mình, Erik kéo cậu lại, bịt kín miệng cậu bằng một nụ hôn. Thiên Ân sau khi bất ngờ trước hành động của Erik, sau khi biết được mình đang được cưỡng hôn thì lập tức đáp lại một cách hết sức nhiệt tình. Hai người tranh giành từng tấc lãnh thổ bên trong miệng nhau, đảo qua mọi vị trí mẫn cảm, hai chiếc lưỡi nóng bỏng cuốn lấy nhau, một nụ hôn sâu ướt áp. Cả người Thiên Ân như dựa hết vào Erik, cần anh đỡ cậu Thiên Ân mới có thể đứng thẳng được. Hai bọn họ gắn chặt lấy nhau, không có bất cứ điều gì có thể xem vào được.
Con rắn nào đó coi hết tất cả cảnh thân mật của hai vị chủ nhân, tự tìm cho mình một góc an toàn mà ẩn đi. Các ngươi có biết lão nương vẫn chưa có mối tình vắt vai nào không, cứ biểu diễn các hình ảnh tình cảm trước một con rắn FA như nó chứ, thật là thương tâm mà.
P/s: cảm ơn đã đọc nhé ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.