Chương 78: Yên bình trước cơn bão
Candyrua
06/01/2021
Mấy ngày tiếp theo bình yên trôi qua ~~~
Không khí mọi nơi vẫn vui vẻ, hòa thuận sống yên ổn ...
U linh vẫn án binh bất động
Mặt biển luôn yên tĩnh trước cơn bão sắp đổ bộ.
Thiên Ân ngồi nghe Hoàng Anh báo cáo về các sự việc vừa qua.
Sau khi được tĩnh dưỡng điều độ Hoàng Anh theo lệnh của Thiên Ân bắt tay vào cuộc chiến với Trương gia. Dám động vào người của Ân gia, bọ họ sẽ cho Trương gia biết thế nào là Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
" Hiện tại tầng lớp cao tầng bên Trương gia đang loạn thành một đống, tưởng bên đó đoàn kết thế nào, chỉ cần một chút xung đột lợi ích là lao vào cắn xé nhau." Hoàng Anh vô cùng vui khi người khác gặp họa nói " mấy dự án của Trương gia đều bị chúng ta dành lại, hiện tại tình hình bên đó rất không tốt. Mấy gia tộc lúc trước bị Trương gia chèn ép cũng đồng loạt chĩa mũi nhọn vào bọn họ. Với tình hình bây giờ Trương gia rất khó chuyển mình"
Nghe thấy báo cáo từ Hoàng Anh Thiên Ân mỉm cười âm hiểm. " Đấy cũng là cái kết cho kẻ nào có ý định kết hợp với U linh, vị thế của Trương gia giờ không được như xưa, tất cả đều do bọn chúng tự rước lấy."
Thiên Ân đưa tay lấy ly cafe của mình nhấp một ngụm.
" Nhưng tôi vẫn có dự cảm không tốt lắm" Thiên Ân hơi suy tư nói" không được một phút nào lơ là, có lẽ U linh sắp có hành động, chúng ta nên cẩn thận vẫn hơn"
" vâng, cậu chủ" Hoàng Anh gật đầu với Thiên Ân rồi lui ra ngoài.
Sau khi biết được những gia tộc thần bí tồn tại Hoàng Anh choáng váng mất mấy ngày liền cậu không ngờ mấy suy nghĩ vớ vẩn của mình lại là sự thật. Không ngờ có Vampire, có U linh còn có cả Long rồng, cuộc đời cậu được mở ra một trang mới, cảm giác vô cùng kích thích. Hiện tại cậu tiếp quản đội quân tiền sử, với đầu óc bài binh bố trận của cậu Thiên Ân để cậu tiếp quản đội quân đó, cảm giác một bước lên tướng quân đúng là vô vàn cảm xúc. Nắm chặt tay mình cậu sẽ không để cậu chủ thất vọng.
Tại U linh mấy trăm Long Rồng cải tạo gien mới đang được sắp xếp thành hàng ngay ngắn tất cả như những xác ướp không một chút tri giác được điều kiểm bởi Timmy. Lần này là lần diễn tập cuối cùng cho đợt ra quân. Timmy cười lạnh nhìn đám Long rồng Vô tri bên dưới. Sau khi đã thí nghiệm thành công, đời Long rồng thứ 2 đã được tạo ra, bọn chúng cả người đều là độc, sức chiến đấu tăng lên gấp 2 lần, không biết đau đớn và nghe theo lệnh của hắn.
Nhìn đội quân bất diệt của mình trước mắt Timmy cười lạnh, cứ chờ xem những kẻ yếu đuối, hãy tận hưởng những ngày yên bình cuối cùng của các người đi.
Tại biệt thự của Arthur, Jason đứng trên ban công nhìn về phía cánh rừng tối tăm trước mặt, một cảm giác bất an lạ thường tràn ngập trong lòng cậu.
Arthur đến bên cạnh ôm lấy cậu vào lòng.
" Em sao vậy" Hắn thì thầm khẽ vào tai Jason.
Jason cảm giác hơi nhột nhưng cũng không đẩy Arthur ra, cậu thở dài một cái rồi dựa vào lồng ngực rắn chắc của kẻ phía sau.
" Tôi có cảm giác bất an" Jason nói ra suy nghĩ của mình." cảm giác sắp có điều gì không tốt xảy đến"
Cảm giác của động vật thường rất nhạy bén, mà cậu cũng có thể được coi là nửa thần vật, có linh cảm không lành này đúng là rất đáng lo ngại.
Arthur xoay người cậu đối diện với mình, để hai người đối mặt với nhau.
" Tin tôi, có chuyện gì tôi cùng em đối mặt, nhất định tôi sẽ bảo vệ em chu toàn"
Jason không biết cảm xúc trong lòng mình bây giờ như thế nào, ấm áp, an toàn, tin tưởng. Quen với việc chiến đấu một mình, trải qua mọi thứ một mình, gặm nhấm nỗi đau mình mình. Giờ đây có một mình cùng cậu trải qua, thay cậu gánh vác tất cả. Có người để dựa vào cảm giác là vậy sao.
Bên cạnh hắn cậu cảm thấy lớp vỏ bọc mạnh mẽ, lạnh lùng của mình dần bị bóc ra, ngày càng quen với sự ấm áp mà hắn mang đến, ngày càng ỷ lại dựa dẫm vào hắn. Như vậy là tốt hay không tốt đây. Nhưng tất cả cũng không cần một câu trả lời cụ thể, giờ đây đôi môi bọn họ đang tìm đến nhau, cùng nhau hòa quyện.
Hai tay Jason ôm lấy cổ Arthur đôi môi cậu bị hắn gặm cắn, đầu lưỡi còn bị mút đến trong miệng của Arthur. Hắn ta giữ lấy tù binh trong miệng mình không chịu thả ra. Cảm giác đầu lưỡi quấn lấy thật kích thích không thể tả nổi.
Sau khi kết thúc nụ hôn dài ướt áp, Jason dựa vào người Arthur cùng hắn tựa vào nhau ngắm bầu trời sao ngoài kia. Bất an ư, biến cố sắp đến ư, chỉ cần cùng nhau mọi việc dù khó khăn cỡ nào cũng có thể giải quyết được.
" Dù xảy ra chuyện gì không được để mình bị thương" Jason quyết đoán nhéo lỗ tai của Arthur nói.
Arthur hạnh phúc muốn ngất đi, chỉ cần một câu nói này của cậu có bắt hắn lao vào trại địch hắn cũng cam lòng.
" Chỉ cần em muốn là được" Arthur ôm Jason trong lòng rồi hôn mạnh một cái lên môi cậu.
Ở một tòa nhà khác...Thiên Ân đang chạy loanh quanh khắp phòng...
Erik dùng ánh mắt nhìn kẻ thiểu năng để nhìn Thiên Ân.
Chả là Thiên Ân chuẩn bị quà cho Erik mà chẳng biết để ở góc nào, nên giờ cậu phải chạy khắp nơi để tìm như vậy. Sắp đến sinh nhật của Erik nên Thiên Ân muốn chuẩn bị một món quà bất ngờ cho hắn, mà giờ đây quà cũng chả biết vứt chỗ nào rồi.
Nhìn cái kẻ chạy loanh quanh khắp phòng Erik vô cùng muốn xách cổ cậu ném ra ngoài.
" Rối cuộc em muốn tìm cái gì" Erik gấp quyển sách trong tay lại, cất giọng hỏi Thiên Ân
Nếu là các lần khác chắc chắn Thiên Ân sẽ bổ nhào vào người Erik nhờ anh tìm hộ, nhưng lần này là quà cậu chuẩn bị từ trước nha, nhờ tìm hộ rất mất mặt vì vậy Thiên Ân khoát tay " Không có gì, không có gì đâu " nói xong cậu lại bay đến chỗ khác tìm tiếp.
Căn phòng sắp bị cậu lục tung lên rồi. Cuối cùng Thiên Ân khuôn mặt phụng phịu đến hỏi Erik.
" Anh có nhìn thấy cái dây chuyền có mặt là một con heo nhỏ không"
Nghe vậy Erik đưa tay vào túi lấy ta một sợi dây chuyền bạc trên có treo một con heo nhỏ vô cùng đáng yêu " cái này à"
Thiên Ân trừng mắt nhìn Erik " sao nó lại ở chỗ anh" Nói xong cậu lấy lại sợ dây chuyền hung dữ nhìn Erik. Làm hắn tìm nãy giờ chứ, lo lắng đến muốn khóc luôn.
" Cái này không phải em muốn tặng tôi sao, tôi chỉ cầm đồ của mình thôi" Erik buồn cười nhìn cậu. Mới đầu thấy Thiên Ân hí húi dấu cái gì đó, hắn tưởng cậu lại bày trò, không ngờ cậu giấu một sợ dây chuyền có treo một con lợn con. Con lợn con vô cùng đáng yêu giống ai đó, cảm giác ngọt ngào lan tỏa khắp người Erik.
" Ai bảo em tặng anh, cái đồ tự kỷ này, cái này em tự đeo có biết không, Hừ" Thiên Ân thấy màn tặng quà lãng mạng bị phá vỡ, lại còn bị lấy trước quà nữa chứ. Cậu trừng Erik một cái rồi nói " Thấy anh thích nó, miễn cưỡng tặng cho anh vậy"
Erik nén cười để Thiên Ân đeo vòng heo nhỏ lên cho mình.
" Không cần quá cảm động, phải đối xử tốt với em biết chưa" Thiên Ân phùng má nói.
" Được " Erik mỉm cười hôn lên môi Thiên Ân một cái, đi đâu có thể tìm được một người tri kỷ như vậy chứ.
Gặp được cậu là điều hạnh phúc nhất của hắn, cuộc đời này không còn gì hối tiếc nữa.
Không khí mọi nơi vẫn vui vẻ, hòa thuận sống yên ổn ...
U linh vẫn án binh bất động
Mặt biển luôn yên tĩnh trước cơn bão sắp đổ bộ.
Thiên Ân ngồi nghe Hoàng Anh báo cáo về các sự việc vừa qua.
Sau khi được tĩnh dưỡng điều độ Hoàng Anh theo lệnh của Thiên Ân bắt tay vào cuộc chiến với Trương gia. Dám động vào người của Ân gia, bọ họ sẽ cho Trương gia biết thế nào là Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
" Hiện tại tầng lớp cao tầng bên Trương gia đang loạn thành một đống, tưởng bên đó đoàn kết thế nào, chỉ cần một chút xung đột lợi ích là lao vào cắn xé nhau." Hoàng Anh vô cùng vui khi người khác gặp họa nói " mấy dự án của Trương gia đều bị chúng ta dành lại, hiện tại tình hình bên đó rất không tốt. Mấy gia tộc lúc trước bị Trương gia chèn ép cũng đồng loạt chĩa mũi nhọn vào bọn họ. Với tình hình bây giờ Trương gia rất khó chuyển mình"
Nghe thấy báo cáo từ Hoàng Anh Thiên Ân mỉm cười âm hiểm. " Đấy cũng là cái kết cho kẻ nào có ý định kết hợp với U linh, vị thế của Trương gia giờ không được như xưa, tất cả đều do bọn chúng tự rước lấy."
Thiên Ân đưa tay lấy ly cafe của mình nhấp một ngụm.
" Nhưng tôi vẫn có dự cảm không tốt lắm" Thiên Ân hơi suy tư nói" không được một phút nào lơ là, có lẽ U linh sắp có hành động, chúng ta nên cẩn thận vẫn hơn"
" vâng, cậu chủ" Hoàng Anh gật đầu với Thiên Ân rồi lui ra ngoài.
Sau khi biết được những gia tộc thần bí tồn tại Hoàng Anh choáng váng mất mấy ngày liền cậu không ngờ mấy suy nghĩ vớ vẩn của mình lại là sự thật. Không ngờ có Vampire, có U linh còn có cả Long rồng, cuộc đời cậu được mở ra một trang mới, cảm giác vô cùng kích thích. Hiện tại cậu tiếp quản đội quân tiền sử, với đầu óc bài binh bố trận của cậu Thiên Ân để cậu tiếp quản đội quân đó, cảm giác một bước lên tướng quân đúng là vô vàn cảm xúc. Nắm chặt tay mình cậu sẽ không để cậu chủ thất vọng.
Tại U linh mấy trăm Long Rồng cải tạo gien mới đang được sắp xếp thành hàng ngay ngắn tất cả như những xác ướp không một chút tri giác được điều kiểm bởi Timmy. Lần này là lần diễn tập cuối cùng cho đợt ra quân. Timmy cười lạnh nhìn đám Long rồng Vô tri bên dưới. Sau khi đã thí nghiệm thành công, đời Long rồng thứ 2 đã được tạo ra, bọn chúng cả người đều là độc, sức chiến đấu tăng lên gấp 2 lần, không biết đau đớn và nghe theo lệnh của hắn.
Nhìn đội quân bất diệt của mình trước mắt Timmy cười lạnh, cứ chờ xem những kẻ yếu đuối, hãy tận hưởng những ngày yên bình cuối cùng của các người đi.
Tại biệt thự của Arthur, Jason đứng trên ban công nhìn về phía cánh rừng tối tăm trước mặt, một cảm giác bất an lạ thường tràn ngập trong lòng cậu.
Arthur đến bên cạnh ôm lấy cậu vào lòng.
" Em sao vậy" Hắn thì thầm khẽ vào tai Jason.
Jason cảm giác hơi nhột nhưng cũng không đẩy Arthur ra, cậu thở dài một cái rồi dựa vào lồng ngực rắn chắc của kẻ phía sau.
" Tôi có cảm giác bất an" Jason nói ra suy nghĩ của mình." cảm giác sắp có điều gì không tốt xảy đến"
Cảm giác của động vật thường rất nhạy bén, mà cậu cũng có thể được coi là nửa thần vật, có linh cảm không lành này đúng là rất đáng lo ngại.
Arthur xoay người cậu đối diện với mình, để hai người đối mặt với nhau.
" Tin tôi, có chuyện gì tôi cùng em đối mặt, nhất định tôi sẽ bảo vệ em chu toàn"
Jason không biết cảm xúc trong lòng mình bây giờ như thế nào, ấm áp, an toàn, tin tưởng. Quen với việc chiến đấu một mình, trải qua mọi thứ một mình, gặm nhấm nỗi đau mình mình. Giờ đây có một mình cùng cậu trải qua, thay cậu gánh vác tất cả. Có người để dựa vào cảm giác là vậy sao.
Bên cạnh hắn cậu cảm thấy lớp vỏ bọc mạnh mẽ, lạnh lùng của mình dần bị bóc ra, ngày càng quen với sự ấm áp mà hắn mang đến, ngày càng ỷ lại dựa dẫm vào hắn. Như vậy là tốt hay không tốt đây. Nhưng tất cả cũng không cần một câu trả lời cụ thể, giờ đây đôi môi bọn họ đang tìm đến nhau, cùng nhau hòa quyện.
Hai tay Jason ôm lấy cổ Arthur đôi môi cậu bị hắn gặm cắn, đầu lưỡi còn bị mút đến trong miệng của Arthur. Hắn ta giữ lấy tù binh trong miệng mình không chịu thả ra. Cảm giác đầu lưỡi quấn lấy thật kích thích không thể tả nổi.
Sau khi kết thúc nụ hôn dài ướt áp, Jason dựa vào người Arthur cùng hắn tựa vào nhau ngắm bầu trời sao ngoài kia. Bất an ư, biến cố sắp đến ư, chỉ cần cùng nhau mọi việc dù khó khăn cỡ nào cũng có thể giải quyết được.
" Dù xảy ra chuyện gì không được để mình bị thương" Jason quyết đoán nhéo lỗ tai của Arthur nói.
Arthur hạnh phúc muốn ngất đi, chỉ cần một câu nói này của cậu có bắt hắn lao vào trại địch hắn cũng cam lòng.
" Chỉ cần em muốn là được" Arthur ôm Jason trong lòng rồi hôn mạnh một cái lên môi cậu.
Ở một tòa nhà khác...Thiên Ân đang chạy loanh quanh khắp phòng...
Erik dùng ánh mắt nhìn kẻ thiểu năng để nhìn Thiên Ân.
Chả là Thiên Ân chuẩn bị quà cho Erik mà chẳng biết để ở góc nào, nên giờ cậu phải chạy khắp nơi để tìm như vậy. Sắp đến sinh nhật của Erik nên Thiên Ân muốn chuẩn bị một món quà bất ngờ cho hắn, mà giờ đây quà cũng chả biết vứt chỗ nào rồi.
Nhìn cái kẻ chạy loanh quanh khắp phòng Erik vô cùng muốn xách cổ cậu ném ra ngoài.
" Rối cuộc em muốn tìm cái gì" Erik gấp quyển sách trong tay lại, cất giọng hỏi Thiên Ân
Nếu là các lần khác chắc chắn Thiên Ân sẽ bổ nhào vào người Erik nhờ anh tìm hộ, nhưng lần này là quà cậu chuẩn bị từ trước nha, nhờ tìm hộ rất mất mặt vì vậy Thiên Ân khoát tay " Không có gì, không có gì đâu " nói xong cậu lại bay đến chỗ khác tìm tiếp.
Căn phòng sắp bị cậu lục tung lên rồi. Cuối cùng Thiên Ân khuôn mặt phụng phịu đến hỏi Erik.
" Anh có nhìn thấy cái dây chuyền có mặt là một con heo nhỏ không"
Nghe vậy Erik đưa tay vào túi lấy ta một sợi dây chuyền bạc trên có treo một con heo nhỏ vô cùng đáng yêu " cái này à"
Thiên Ân trừng mắt nhìn Erik " sao nó lại ở chỗ anh" Nói xong cậu lấy lại sợ dây chuyền hung dữ nhìn Erik. Làm hắn tìm nãy giờ chứ, lo lắng đến muốn khóc luôn.
" Cái này không phải em muốn tặng tôi sao, tôi chỉ cầm đồ của mình thôi" Erik buồn cười nhìn cậu. Mới đầu thấy Thiên Ân hí húi dấu cái gì đó, hắn tưởng cậu lại bày trò, không ngờ cậu giấu một sợ dây chuyền có treo một con lợn con. Con lợn con vô cùng đáng yêu giống ai đó, cảm giác ngọt ngào lan tỏa khắp người Erik.
" Ai bảo em tặng anh, cái đồ tự kỷ này, cái này em tự đeo có biết không, Hừ" Thiên Ân thấy màn tặng quà lãng mạng bị phá vỡ, lại còn bị lấy trước quà nữa chứ. Cậu trừng Erik một cái rồi nói " Thấy anh thích nó, miễn cưỡng tặng cho anh vậy"
Erik nén cười để Thiên Ân đeo vòng heo nhỏ lên cho mình.
" Không cần quá cảm động, phải đối xử tốt với em biết chưa" Thiên Ân phùng má nói.
" Được " Erik mỉm cười hôn lên môi Thiên Ân một cái, đi đâu có thể tìm được một người tri kỷ như vậy chứ.
Gặp được cậu là điều hạnh phúc nhất của hắn, cuộc đời này không còn gì hối tiếc nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.