Chương 47: Chương 47
Y Phương
22/02/2017
Edit: Sun520
Sau khi đính hôn, Lăng Minh đưa Cẩn Ngôn ra nước ngoài vui chơi một vòng mới trở về, những ngày ở nước ngoài, không công việc không phiền não, thậm chí tản bộ cũng có gió biển thổi, cuộc sống trôi qua như thế thật sự rất thoải mái, Lăng Minh gần như là vui đến quên cả trời đất, chỉ muốn ở lại nước ngoài thôi.
Kết quả câu nói đầu tiên của Cẩn Ngôn làm tan vỡ trái tim nhỏ của anh, Cẩn Ngôn mỉm cười nhìn anh, vừa dịu dàng lại quyến rũ, nhưng giọng nói buồn rười rượi: "Năm mười tám tuổi mẹ đã nói với em: ‘Cẩn Ngôn, điều đầu tiên mà mẹ muốn nói, con đừng có gả đi xa, nếu ra khỏi thành phố, mẹ sẽ coi như không có sinh ra đứa con gái này’."
Sau khi trở về nhà việc đầu tiên muốn làm, chính là chuyển đồ vật từ nhà của anh sang nhà Cẩn Ngôn, lúc ban đầu Cẩn Ngôn cắn chặt răng kiên quyết không đồng ý, nếu cô đồng ý thì chính là một con heo dẫn sói vào nhà, kết quả cô còn thật sự trở thành một con heo, một ngày kia phản đồ Tiểu Mỹ dẫn cô đi dạo phố, lúc Cẩn Ngôn trở lại đã nhìn thấy bố cục trong nhà hoàn toàn thay đổi, trong tủ giày có thêm giầy của Lăng Minh, trước ti vi có thêm game của Lăng Minh, phòng bếp cũng có thêm cái ly tạo thành một đôi với ly của cô, ngay cả cái giường trong phòng ngủ, cũng lớn nhất, ra giường cũng trở thành hoa hồng đỏ tầm thường. . . . . . Phía trên hoa hồng đỏ, là hoa văn hình trái đào mềm mại. . . . . .
Lăng Minh thấy cô nhìn chằm chằm ra giường thật lâu, ánh mắt này quả thật giống như hận không trừng được ra giường vậy, anh nhíu nhíu mày, nói: "Không thích hoa văn này sao, trong ngăn tủ còn một cái nữa, là đứa nhỏ hôn môi, lúc trước dì dọn vệ sinh nghe anh nói muốn đính hôn, cho nên đặc biệt chọn cái có hoa văn này, anh cũng cảm thấy cái đó khá hơn một chút, vừa nhìn là có thể làm cho người ta tăng thêm thú tính, ha ha."
Cẩn Ngôn ném cái gối vào đầu tên dâm tặc. Cô nghĩ, có thể dì dọn vệ sinh hơi thô tục, nhưng dì ấy sẽ viết lên ra giường một câu: “Chúc mừng Lăng Minh tiên sinh và Hạnh Cẩn Ngôn tiểu thư đính hôn, trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử.” Viết những lời này, có lẽ Lăng Minh sẽ thích hơn, anh ước gì các nơi đều truyền bá tin tức hai người bọn họ đính hôn làm thành trang đầu.
Cô không hiểu được các khía cạnh khác của Lăng Minh, như bây giờ, như một đứa con nít, rất cố chấp, cả thành phố đều biết anh có bà xã rồi, đó chính là chỗ tốt đối với anh.
Nhưng khi người nào đó nằm trên giường rất là hưởng thụ, đá lông nheo với cô, nói sâu xa: "Nếu như em không đồng ý, vậy thì chuyển đồ trở về đi, anh không có ý kiến, chỉ là, anh sẽ không giúp đỡ nha. . . . . . Anh chuyển một ngày, mệt chết đi được. . . . . ."
Cẩn Ngôn biết Lăng Minh nhìn thấy nhiều thứ hơn cô, suy nghĩ một chút, thôi, dù sao đều là cơm đã chín rồi, đồ có thể chuyển đi, nhưng người thì không chuyển đi được, cần gì phải phí công vô ích giày vò hơi sức chứ.
Sau bữa tối, Lăng Minh ngoan ngoãn vào bếp rửa chén, Cẩn Ngôn vào phòng sách xử lý một ít chuyện, sau khi ra nước ngoài một chuyến trở lại thì công việc hơi nhiều, đặc biệt là một cấp dưới mà cô tin tưởng bởi vì lý do cá nhân mà từ chức, Cẩn Ngôn không thế nào yên tâm, cho nên cô làm một số công việc của cô ấy.
Trong công ty người đó là một trong những người tin được, lại cùng là phụ nữ, thái độ cô ấy kiên quyết như vậy, Cẩn Ngôn hỏi thêm mấy câu, mới biết là quan hệ của cô ấy và ông xã xuất hiện vấn đề.
Năm trước cấp dưới sinh bảo bảo, nhưng hai người đang bận rộn, cho nên không thể làm gì khác hơn là ném con cho bảo mẫu, nhưng bảo mẫu lại không tận tâm, không biết đứa bé chạy đến phòng tắm chơi thế nào, mà thiếu chút nữa là chết đuối, sau khi đuổi việc bảo mẫu, hai người lại bắt đầu tranh cãi việc ai sẽ chăm sóc đứa bé, khoảng thời gian trước đó, ông xã của cô ấy đã có người phụ nữ khác ở bên ngoài. . . . . .
Cẩn Ngôn nghe xong rất xúc động, cuộc sống của phụ nữ rất vất vả, sự nghiệp và gia đình vốn là khó lưỡng toàn, đàn ông lại còn coi đây là lấy cớ quang minh chánh đại bắt cá hai tay. . . . . .
Rất nhiều năm sau, có thể Lăng Minh cũng cái bộ dáng này hay không, cô không có tra cứu vấn đề này, nhưng đều là phụ nữ tự nhiên cũng có chung mối thù, lúc đó trong lòng cô nghĩ Lăng Minh trở thành người đàn ông kia mà mắng một trận.
Có lẽ vẫn không có khôi phục tình trạng công việc, Cẩn Ngôn nhìn con số trên bảng báo biểu trong máy vi tính, nghĩ đi nghĩ lại lại nhăn mày, Lăng Minh rửa chén xong tới đây liếc mắt nhìn: "Rất buồn phiền. . . . . ."
Cẩn Ngôn gật đầu: “Đúng vậy, rất phiền. . . . . . Những người đàn ông làm phiền. . . . . ."
Vấn đề này cũng lớn, vẻ mặt anh nghiêm nghị: "Người đàn ông nào trêu chọc em rồi, anh cho em trút giận. . . . . ."
"Chính là anh . . . . ." Cẩn Ngôn nhẹ nhàng đấm trên người của anh: "Chính là anh chính là anh, nhìn thấy ghét."
Lăng Minh im lặng một lúc: "Vậy cũng tốt, anh đi ra ngoài, để cho mắt em không thấy, tâm không phiền. . . . . ."
Anh thật sự xoay người đi, Cẩn Ngôn bật cười: "Bây giờ anh đã không kiên nhẫn đối với em, làm sao em có thể trông cậy vào việc anh nuôi em . . . . ."
Đàn ông bị làm khó, Lăng Minh cười xoay người lại: "Vậy bây giờ em phải đi từ chức đi, anh ước gì, em từ chức anh sẽ nuôi em. . . . . ." Anh ha ha đến và ngồi trên thành ghế cô đang ngồi, nắm tóc cô vuốt vuốt.
Dáng vẻ Cẩn Ngôn nhìn anh tương đối buồn bực, tắt máy tính: "Không làm nữa, ngủ thôi . . . . ."
Lăng Minh ngoan ngoãn đi theo phía sau cô, ý vị sâu xa lặp lại: "Được, ngủ thôi . . . . ."
Lên giường, Cẩn Ngôn tắt đèn, Lăng Minh nhìn sang, ừ, trời tối dễ làm chuyện.
Tay ở dưới chăn, dọc theo mép của quần áo, giống như con kiến nhỏ vậy, từng chút từng chút bò vào bên trong, trong mơ Cẩn Ngôn mơ màng chỉ cảm thấy thân thể ngứa một chút, giống như động vật nhỏ gãi vậy, còn chọn nơi nhạy cảm nhất của cô, nên cô bị đánh thức, lúc này mới phát hiện ra mình đã bị Lăng Minh lột sạch rồi.
"Lăng Minh. . . . . ." Cẩn Ngôn nửa tức giận nửa bất đắc dĩ kêu to.
Lúc anh ló đầu ra khỏi chăn, ánh mắt sáng như phát sáng giống như hạt châu vậy: "Ở đây."
Cẩn Ngôn im lặng, giữ móng vuốt lộn xộn của anh: "Làm sao anh ngủ đều không đàng hoàng . . . . . ."
Anh cười lên tiếng: "Bà xã, đây là hoạt động trước khi đi ngủ, em kêu anh phân phó cái gì, em thích cơ thể có tư thế nào, dùng sức hay không dùng sức, tấn công hay là hưởng thụ, ở trên hay là ở dưới, trước hay là sau. . . . . ."
Cẩn Ngôn đập cái gối vào đầu anh: "Anh không làm sẽ chết hả. . . . . . Em đã ngủ thiếp đi. . . . . . Hiện tại lại bị anh làm tỉnh rồi. . . . . ."
Anh nhưc ó như không nhìn cô, nhưng trong mắt gần như là vui vẻ, trầm giọng nói: "Không đủ sức làm mới có thể chết sao, người Pháp hình dung, một người chết nhỏ lại. . . . . ."
Cẩn Ngôn càng thêm im lặng, Lăng Minh nói chuyện không đứng đắn, có lẽ cô nói không lại anh.
Dần dần cũng bị anh làm cho có chút cảm giác, Lăng Minh bẻ bẻ chân của cô. . . . . .
Cẩn Ngôn ngăn anh lại:."Mũ. . . . . ."
Anh nhìn sang ngăn tủ bên cạnh."Mấy lần trước đều vô dụng. . . . . . Lần này cũng xem như vậy đi. . . . . ."
Cẩn Ngôn kiên quyết lắc đầu: “Bây giờ em không muốn mang thai. . . . . ."
Lăng Minh lật người lại kéo ngăn tủ: "Nhưng, hôm qua mẹ mới gọi điện thoại tới hỏi chúng ta tính toán lúc nào thì muốn em bé, mẹ nói bây giờ mẹ không có việc gì, đi mua len sợi chuẩn bị đan một bộ quần áo len nhỏ. . . . . ."
"Làm sao anh nói cho mẹ biết . . . . . ." Cẩn Ngôn có chút khẩn trương.
"Anh nói tùy tiện thôi, tùy lúc đều có thể. . . . . ."
"Làm sao anh lại nói như vậy. . . . . ." Cẩn Ngôn nhíu nhíu mày: "Đây không phải là cái cớ để cho mẹ ép của chúng ta sao . . . . ."
"Nhưng anh thật sự cảm thấy lúc nào cũng được, dù sao chúng ta cũng muốn sinh cho mẹ một đứa bé, đúng không, sinh sớm sinh muộn đều là sinh, lại nói, bây giờ tuổi của em cũng không nhỏ, không sai biệt lắm nên sinh. . . . . ."
Cẩn Ngôn nghe xong lời này cũng không vui mừng nổi, nắm được mấu chốt trong lời nói của anh, thì cô bảo Lăng Minh dừng động tác lộn xộn lại.
"Anh có ý gì. . . . . ." Cô nhíu lông mày hỏi: "Cái gì gọi là sinh cho mẹ một đứa bé, đứa bé kia, là sinh cho mẹ sao. . . . . . Làm sao anh giống như đang hoàn thành nhiệm vụ vậy. . . . . ."
Lăng Minh ý thức được mình nói sai, nhưng theo từ trong đáy lòng mà nói, anh đối với đứa bé, thật đúng là không có tình cảm đặc biệt gì, tuổi thơ của anh không có vui vẻ chút nào, thậm chí anh tưởng tượng không ra được một đứa bé đi tới giữa anh và Cẩn Ngôn sẽ là cái dạng gì, anh chưa được hai mươi hai tuổi, anh muốn cuộc sống thế giới hai người, nếu có nhiều đứa bé chen vào, không phải ngột ngạt sao, nhưng mẹ Hạnh thích đứa bé, làm truyền thống(phong tục được lưu truyền), Cẩn Ngôn cũng sẽ sinh một đứa bé, nhìn Cẩn Ngôn thương Tiểu Tiểu Mỹ cũng biết cô cũng là yêu thích đứa bé thế nào rồi, hiện tại sinh vừa đúng, trễ nữa, tuổi tác cao, không tốt đối với Cẩn Ngôn, cũng không tốt đối với đứa bé. . . . . . Cho nên anh mới có thể cảm thấy thuận theo tự nhiên. . . . .
Nhưng ý nghĩ Cẩn Ngôn và anh lại khác nhau.
"Anh không phải ý này. . . . . ." Anh cúi thấp đầu nói xin lỗi: "Anh khẳng định cũng sẽ yêu đứa bé của chúng ta. . . . . ."
Cẩn Ngôn nghi ngờ nhìn anh, có mấy đàn ông thích đứa bé, lại không nói đến cấp dưới từ chức của cô, ngay cả lão Trang, lúc Tiểu Tiểu Mỹ khóc cũng chạy trốn lão thật nhanh, Lăng Minh đối với chuyện này, anh lại dối trá như vậy đấy.
Càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì đó không đúng, có lẽ phụ nữ đều là như vậy, một chút chuyện nhỏ cũng sẽ bị phóng to lên, cô nhớ lại cấp dưới từ chức, cái gì là sau bảy năm là ngứa ngáy. . . . . .
Cuối cùng rút ra kết luận “Đàn ông không có người nào tốt”, ngay cả Lăng Minh cũng không ngoại lệ, lúc này cũng không ngăn được buồn bực trong lòng cô.
"Anh nói. . . . . ." Lần này Cẩn Ngôn hoàn toàn không có làm hăng hái, bật đèn phòng ngủ lên, nghiêm túc nhìn Lăng Minh: "Anh có kế hoạnh gì đối với tương lai bảo bảo của chúng ta . . . . ."
"Cái gì. . . . . ." Lăng Minh nhất thời trợn tròn mắt."Cái gì kế hoạch gì. . . . . ."
Cẩn ngôn nhíu nhíu mày, sửa lại một chút suy nghĩ quyết định đổi khách làm chủ, nàng hỏi: "Vấn đề thứ nhất, anh muốn con trai hay con gái. . . . . ."
"Đều thích. . . . . ."
Đáp án tiêu chuẩn, không có phần lựa chọn: "Vấn đề thứ hai, sau khi bảo bảo sinh ra ai sẽ chăm sóc . . . . . ."
Lăng Minh nhìn thân thể trần truồng của Cẩn Ngôn, kết quả bị Cẩn Ngôn trừng mắt liếc, sau đó lấy chăn bọc thân thể mình lại thật kín, Lăng Minh không có nhìn, cũng không biết Cẩn Ngôn có ý gì, dừng một chút: "Công việc của anh bận rộn, em cũng không được rỗi rãnh, mẹ lại đang ở quê, dĩ nhiên, mời bảo mẫu. . . . . ."
Ngày hôm qua chính là một vết xe đổ của cấp dưới, Cẩn Ngôn cầm gối đầu đập anh một cái: "Anh ném bảo bảo cho bảo mẫu, ngộ nhỡ đã xảy ra chuyện thì làm thế nào, anh làm cha như vậy sao. . . . . ."
Lăng Minh bị đánh đến khó hiểu, càng thêm rơi lệ đầy mặt.: "Cùng lắm thì mời thêm mấy người, dò xét lẫn nhau, sẽ không dễ dàng để xảy ra chuyện. . . . . ."
Cẩn Ngôn oán hận nhìn chằm chằm anh, xem ra câu trả lời cũa anh làm cô rất bất mãn, cũng không trông cậy vào anh có thể nói ra ý kiến hay gì, cô khoát khoát tay, lại hỏi: "Sau này bảo bảo đi nhà trẻ, rồi lên tiểu học, lên trung học cơ sở. . . . . ."
Cái này Lăng Minh biết, khi còn bé anh cũng bị dày vò thảm, trường học gì chứ, dĩ nhiên thích nhìn đứa bé rồi, tốt nhất không cần đến trường.
Ai ngờ lại bị đánh một cái, giọng điệu Cẩn Ngôn càng tức giận hơn: "Nói anh là không hợp cách làm ba anh còn không thừa nhận, yêu cầu đối với đứa bé đều không nghiêm khắc, theo anh, là anh biết chơi. . . . . . Về sau làm thế nào, không tìm được việc làm không lấy được bà xã thì làm thế nào. . . . . ."
Trong lòng Lăng Minh lơ đễnh, anh nghĩ, làm sao con trai của anh và Cẩn Ngôn sẽ không tìm được việc làm không lấy được bà xã chứ, cho dù buồn bực củng không dám biểu hiện ra, nói gì sai gì, tại sao vào lúc này Cẩn Ngôn lại thảo luận vấn đề không có dinh dưỡng này chứ, bóng dáng đứa bé cũng chưa có thấy mà.
"Vậy sau này con trai cưới nàng dâu có dáng vẻ thế nào. . . . . ."
"Nó thích chứ sao. . . . . ." Lăng Minh suy đi nghĩ lại, thận trọng mở miệng.
"Phẩm chất phụ nữ không tốt anh cũng cho nó cưới. . . . . ." Lần này Cẩn Ngôn là hoàn toàn nổi giận: "Bây giờ chúng ta còn chưa có đạt được thống nhất ý kiến chuyện này, Lăng Minh, trong khoảng thời gian này, anh đừng có đụng vào em. . . . . ."
Lăng Minh gần như nghi ngờ mình có nghe lầm hay không, anh đã hủy tính phúc của mình như vậy: "Cẩn Ngôn. . . . . . Anh sai rồi, sai rồi còn không được sao?"
"Đi ra ngoài." Cẩn Ngôn cầm gối đầu dùng sức đánh vào đầu anh.
Lăng Minh ôm gắt gao, cũng không để Cẩn Ngôn như ý.
Hơi sức của cô làm sao mà hơn được Lăng Minh, vùng vẫy trong chốc lát đã mệt mỏi, mà Lăng Minh thì sao, cười nhìn cô, lộ ra hai cái răng nanh trắng, nhìn rất đẹp.
Cô xuống giường mặc quần áo vào.
"Em làm gì vậy. . . . ."
Cẩn Ngôn cầm gối đầu đánh vào đầu anh: "Em đi tìm Tiểu Mỹ, anh ôm gối đầu tự mình YY đi . . . . ."
Lăng Minh sững sờ, lý do hai người gây gổ vô cùng kỳ quặc, có lẽ là có một không hai bởi vì đứa bé chưa ra đời mà đã cãi nhau, lòng của phụ nữ, quả thật mò kim dưới đáy biển, có phải anh nên đi hỏi những người đã làm ba hay không, mới có thể trả lời đúng cho mẹ được vui vẻ.
Tiểu Mỹ nhìn người phụ nữ nửa đêm xông vào nhà, vừa ngáp dài vừa nghe Cẩn Ngôn oán trách, còn chưa có nghe xong cô đã cảm thấy bản thân thật sự không buồn ngủ. . . . . .
Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm người phụ nữ này cười đến ngửa tới ngửa lui: "Cậu cười xong chưa. . . . . ." Cô cắn răng nghiến lợi hỏi.
"Hai người cũng quá vô địch rồi. . . . . ." Tiểu Mỹ vỗ ghế sa lon cười đến dừng cũng dừng không được: "Mình và lão Trang bởi vì Tiểu Tiểu Mỹ mới gây gổ, hai người các cậu càng vô địch, bóng dáng đứa bé cũng không thấy mà đã cãi ầm ĩ rồi. . . . . . Làm mình mắc cười muốn chết đi được . . . . ."
Tiểu Mỹ cười lên hình như không dứt rồi, Cẩn Ngôn buồn bực, nói: "Cậu không thể nói lời dễ nghe với mình . . . . . ."
Tiểu Mỹ vuốt ngực ngừng lại, nói: "Dễ nghe, ngày mai cậu ngoan ngoãn trở về đi thôi, nếu không Lăng Minh một tìm bác gái oán trách, cậu sẽ càng thêm buồn bực. . . . . ."
"Anh ấy dám. . . . . ." Tay Cẩn Ngôn vỗ thật mạnh ở một bên, nói: "Mình bỏ đi, sao có thể thật mất mặt trở về như vậy, dù thế nào, cũng phải cầm bó hoa dỗ mình."
Tiểu Mỹ ngây người, nét mặt bừng tỉnh hiểu ra: "Hóa ra là cậu chỉ là muốn nhận hoa, thật sự coi là cãi nhau cho nên không vui, lại nói, cũng đã lâu lão Trang không có tặng hoa cho mình rồi, mình có nên ôm Tiểu Tiểu Mỹ bỏ nhà đi ra ngoài không đây. . . . . ."
Tiểu Mỹ cũng là nghiêm túc lại nghiêm chỉnh giọng nói, hai người phụ nữ nhìn nhau mấy giây, rốt cuộc không nhịn được mỉm cười.
Nhưng hôm sau hoa tươi còn chưa có đưa đến, Lăng Minh đã bị một cú điện thoại của Lăng Đào gọi đến công ty.
"Ngồi đi. . . . . ." Lăng Đào ngẩng đầu lên, chỉ chỉ một bên ghế sa lon.
Lăng Minh ngồi xuống, Lăng Đào ký tên xong rồi ngẩng đầu lên, sắc mặt của ông, giống như mỗi ngày mỗi vẻ, không có gì thay đổi, không vui vẻ, cũng không tức giận, giống như người này, từ khi ra đời đến khi chết đi, chỉ có dáng vẻ này vậy.
"Ra nước ngoài chơi vui vẻ không?" Lăng Đào hỏi.
Lăng Minh không hiểu cha của anh hỏi chuyện này làm gì, nhưng vẫn là gật đầu một cái nói: "Ừ, không tệ. . . . . ."
"Nếu chơi cũng chơi rồi, đính hôn cũng đính hôn rồi. . . . . . Vậy tiếp theo con, có phải nên đồng ý làm chuyện nghiêm chỉnh mà cha giao rồi chứ. . . . ."
Lăng Minh gật đầu: “Con đi nước ngoài đàm phán chuyện. . . . . ."
Lăng Đào gật đầu: “Đàm phán vẫn không có tiến triển, con hãy đi theo đàm phán một khoảng thời gian, cha muốn cho con đi nước ngoài giải quyết tốt công việc này. . . . . ."
Lăng Minh là một người đàn ông, trong người đều có tính hiếu chiến, mấy lần trước nói chuyện với đối phương qua điện thoại thì quả thật anh cũng thăm dò nên biết đối phương khó giải quyết, sự không cam lòng đã sớm chôn xuống trong lòng rồi, chỉ là trong khoảng thời gian này vội vàng đính hôn với Cẩn Ngôn, sau đó lại ra nước ngoài, bây giờ trở về tiếp nhận, tự nhiên muốn xoay người đánh một trận thật đẹp.
Vì vậy gật đầu lên tiếng: "Ngày mai con sẽ đi . . . . ."
Lăng Đào lắc đầu: “Ngày mai sợ không kịp, ngày mai cha hẹn thời gian đàm phán với đối phương, hôm nay con phải đi, đây là vé máy bay, một tiếng nữa sẽ bay. . . . . ."
"Vội vã như vậy. . . . . ." Lăng Minh kinh ngạc, vậy anh muốn gặp mặt Cẩn Ngôn cũng không kịp.
Hình như Lăng Đào nhìn thấu tâm tư của anh, cười nói: "Không bỏ được Hạnh Cẩn Ngôn? Không phải con đi không trở lại, quấn quýt si mê như vậy sao?"
"Cha, cô ấy là con dâu của cha. . . . . ." Lăng Minh nhắc nhở: "Cha có thể gọi cô ấy Cẩn Ngôn, thân thiết như vậy một chút. . . . . ."
Lăng Đào im lặng không nói, Lăng Minh thấy ông như vậy, cũng không tiện nói cái gì nữa, nhưng nghĩ lại lời nói của Lăng Đào cũng đúng, hiện tại Cẩn Ngôn ở chỗ Tiểu Mỹ, cũng không biết bớt giận hay chưa, nếu trước khi anh đi lại tranh cãi một trận, thì anh ở nước ngoài sẽ không yên lòng.
Sau khi ra ngoài nhận được điện thoại của Tiểu Mỹ.
"Bà xã của anh trách anh không có tặng hoa, cho nên nương nhờ tôi đây không chịu về?"
Lăng Minh nén cười, chỉ cần hoa là xong, cái này dễ dàng, anh gọi điện thoại cho tiệm bán hoa: "Gói 999 đóa hoa hồng, đưa đến địa chỉ phía dưới này . . . . ."
Ra khỏi cao ốc công ty, bên ngoài chính là xe chờ đưa anh đến sân bay, sau khi Lăng Minh lên xe thì nhắm mắt lại, Cẩn Ngôn, khi nhận được nhiều như vậy thì tâm tình của em, sẽ phải khá hơn.
Sau khi đính hôn, Lăng Minh đưa Cẩn Ngôn ra nước ngoài vui chơi một vòng mới trở về, những ngày ở nước ngoài, không công việc không phiền não, thậm chí tản bộ cũng có gió biển thổi, cuộc sống trôi qua như thế thật sự rất thoải mái, Lăng Minh gần như là vui đến quên cả trời đất, chỉ muốn ở lại nước ngoài thôi.
Kết quả câu nói đầu tiên của Cẩn Ngôn làm tan vỡ trái tim nhỏ của anh, Cẩn Ngôn mỉm cười nhìn anh, vừa dịu dàng lại quyến rũ, nhưng giọng nói buồn rười rượi: "Năm mười tám tuổi mẹ đã nói với em: ‘Cẩn Ngôn, điều đầu tiên mà mẹ muốn nói, con đừng có gả đi xa, nếu ra khỏi thành phố, mẹ sẽ coi như không có sinh ra đứa con gái này’."
Sau khi trở về nhà việc đầu tiên muốn làm, chính là chuyển đồ vật từ nhà của anh sang nhà Cẩn Ngôn, lúc ban đầu Cẩn Ngôn cắn chặt răng kiên quyết không đồng ý, nếu cô đồng ý thì chính là một con heo dẫn sói vào nhà, kết quả cô còn thật sự trở thành một con heo, một ngày kia phản đồ Tiểu Mỹ dẫn cô đi dạo phố, lúc Cẩn Ngôn trở lại đã nhìn thấy bố cục trong nhà hoàn toàn thay đổi, trong tủ giày có thêm giầy của Lăng Minh, trước ti vi có thêm game của Lăng Minh, phòng bếp cũng có thêm cái ly tạo thành một đôi với ly của cô, ngay cả cái giường trong phòng ngủ, cũng lớn nhất, ra giường cũng trở thành hoa hồng đỏ tầm thường. . . . . . Phía trên hoa hồng đỏ, là hoa văn hình trái đào mềm mại. . . . . .
Lăng Minh thấy cô nhìn chằm chằm ra giường thật lâu, ánh mắt này quả thật giống như hận không trừng được ra giường vậy, anh nhíu nhíu mày, nói: "Không thích hoa văn này sao, trong ngăn tủ còn một cái nữa, là đứa nhỏ hôn môi, lúc trước dì dọn vệ sinh nghe anh nói muốn đính hôn, cho nên đặc biệt chọn cái có hoa văn này, anh cũng cảm thấy cái đó khá hơn một chút, vừa nhìn là có thể làm cho người ta tăng thêm thú tính, ha ha."
Cẩn Ngôn ném cái gối vào đầu tên dâm tặc. Cô nghĩ, có thể dì dọn vệ sinh hơi thô tục, nhưng dì ấy sẽ viết lên ra giường một câu: “Chúc mừng Lăng Minh tiên sinh và Hạnh Cẩn Ngôn tiểu thư đính hôn, trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử.” Viết những lời này, có lẽ Lăng Minh sẽ thích hơn, anh ước gì các nơi đều truyền bá tin tức hai người bọn họ đính hôn làm thành trang đầu.
Cô không hiểu được các khía cạnh khác của Lăng Minh, như bây giờ, như một đứa con nít, rất cố chấp, cả thành phố đều biết anh có bà xã rồi, đó chính là chỗ tốt đối với anh.
Nhưng khi người nào đó nằm trên giường rất là hưởng thụ, đá lông nheo với cô, nói sâu xa: "Nếu như em không đồng ý, vậy thì chuyển đồ trở về đi, anh không có ý kiến, chỉ là, anh sẽ không giúp đỡ nha. . . . . . Anh chuyển một ngày, mệt chết đi được. . . . . ."
Cẩn Ngôn biết Lăng Minh nhìn thấy nhiều thứ hơn cô, suy nghĩ một chút, thôi, dù sao đều là cơm đã chín rồi, đồ có thể chuyển đi, nhưng người thì không chuyển đi được, cần gì phải phí công vô ích giày vò hơi sức chứ.
Sau bữa tối, Lăng Minh ngoan ngoãn vào bếp rửa chén, Cẩn Ngôn vào phòng sách xử lý một ít chuyện, sau khi ra nước ngoài một chuyến trở lại thì công việc hơi nhiều, đặc biệt là một cấp dưới mà cô tin tưởng bởi vì lý do cá nhân mà từ chức, Cẩn Ngôn không thế nào yên tâm, cho nên cô làm một số công việc của cô ấy.
Trong công ty người đó là một trong những người tin được, lại cùng là phụ nữ, thái độ cô ấy kiên quyết như vậy, Cẩn Ngôn hỏi thêm mấy câu, mới biết là quan hệ của cô ấy và ông xã xuất hiện vấn đề.
Năm trước cấp dưới sinh bảo bảo, nhưng hai người đang bận rộn, cho nên không thể làm gì khác hơn là ném con cho bảo mẫu, nhưng bảo mẫu lại không tận tâm, không biết đứa bé chạy đến phòng tắm chơi thế nào, mà thiếu chút nữa là chết đuối, sau khi đuổi việc bảo mẫu, hai người lại bắt đầu tranh cãi việc ai sẽ chăm sóc đứa bé, khoảng thời gian trước đó, ông xã của cô ấy đã có người phụ nữ khác ở bên ngoài. . . . . .
Cẩn Ngôn nghe xong rất xúc động, cuộc sống của phụ nữ rất vất vả, sự nghiệp và gia đình vốn là khó lưỡng toàn, đàn ông lại còn coi đây là lấy cớ quang minh chánh đại bắt cá hai tay. . . . . .
Rất nhiều năm sau, có thể Lăng Minh cũng cái bộ dáng này hay không, cô không có tra cứu vấn đề này, nhưng đều là phụ nữ tự nhiên cũng có chung mối thù, lúc đó trong lòng cô nghĩ Lăng Minh trở thành người đàn ông kia mà mắng một trận.
Có lẽ vẫn không có khôi phục tình trạng công việc, Cẩn Ngôn nhìn con số trên bảng báo biểu trong máy vi tính, nghĩ đi nghĩ lại lại nhăn mày, Lăng Minh rửa chén xong tới đây liếc mắt nhìn: "Rất buồn phiền. . . . . ."
Cẩn Ngôn gật đầu: “Đúng vậy, rất phiền. . . . . . Những người đàn ông làm phiền. . . . . ."
Vấn đề này cũng lớn, vẻ mặt anh nghiêm nghị: "Người đàn ông nào trêu chọc em rồi, anh cho em trút giận. . . . . ."
"Chính là anh . . . . ." Cẩn Ngôn nhẹ nhàng đấm trên người của anh: "Chính là anh chính là anh, nhìn thấy ghét."
Lăng Minh im lặng một lúc: "Vậy cũng tốt, anh đi ra ngoài, để cho mắt em không thấy, tâm không phiền. . . . . ."
Anh thật sự xoay người đi, Cẩn Ngôn bật cười: "Bây giờ anh đã không kiên nhẫn đối với em, làm sao em có thể trông cậy vào việc anh nuôi em . . . . ."
Đàn ông bị làm khó, Lăng Minh cười xoay người lại: "Vậy bây giờ em phải đi từ chức đi, anh ước gì, em từ chức anh sẽ nuôi em. . . . . ." Anh ha ha đến và ngồi trên thành ghế cô đang ngồi, nắm tóc cô vuốt vuốt.
Dáng vẻ Cẩn Ngôn nhìn anh tương đối buồn bực, tắt máy tính: "Không làm nữa, ngủ thôi . . . . ."
Lăng Minh ngoan ngoãn đi theo phía sau cô, ý vị sâu xa lặp lại: "Được, ngủ thôi . . . . ."
Lên giường, Cẩn Ngôn tắt đèn, Lăng Minh nhìn sang, ừ, trời tối dễ làm chuyện.
Tay ở dưới chăn, dọc theo mép của quần áo, giống như con kiến nhỏ vậy, từng chút từng chút bò vào bên trong, trong mơ Cẩn Ngôn mơ màng chỉ cảm thấy thân thể ngứa một chút, giống như động vật nhỏ gãi vậy, còn chọn nơi nhạy cảm nhất của cô, nên cô bị đánh thức, lúc này mới phát hiện ra mình đã bị Lăng Minh lột sạch rồi.
"Lăng Minh. . . . . ." Cẩn Ngôn nửa tức giận nửa bất đắc dĩ kêu to.
Lúc anh ló đầu ra khỏi chăn, ánh mắt sáng như phát sáng giống như hạt châu vậy: "Ở đây."
Cẩn Ngôn im lặng, giữ móng vuốt lộn xộn của anh: "Làm sao anh ngủ đều không đàng hoàng . . . . . ."
Anh cười lên tiếng: "Bà xã, đây là hoạt động trước khi đi ngủ, em kêu anh phân phó cái gì, em thích cơ thể có tư thế nào, dùng sức hay không dùng sức, tấn công hay là hưởng thụ, ở trên hay là ở dưới, trước hay là sau. . . . . ."
Cẩn Ngôn đập cái gối vào đầu anh: "Anh không làm sẽ chết hả. . . . . . Em đã ngủ thiếp đi. . . . . . Hiện tại lại bị anh làm tỉnh rồi. . . . . ."
Anh nhưc ó như không nhìn cô, nhưng trong mắt gần như là vui vẻ, trầm giọng nói: "Không đủ sức làm mới có thể chết sao, người Pháp hình dung, một người chết nhỏ lại. . . . . ."
Cẩn Ngôn càng thêm im lặng, Lăng Minh nói chuyện không đứng đắn, có lẽ cô nói không lại anh.
Dần dần cũng bị anh làm cho có chút cảm giác, Lăng Minh bẻ bẻ chân của cô. . . . . .
Cẩn Ngôn ngăn anh lại:."Mũ. . . . . ."
Anh nhìn sang ngăn tủ bên cạnh."Mấy lần trước đều vô dụng. . . . . . Lần này cũng xem như vậy đi. . . . . ."
Cẩn Ngôn kiên quyết lắc đầu: “Bây giờ em không muốn mang thai. . . . . ."
Lăng Minh lật người lại kéo ngăn tủ: "Nhưng, hôm qua mẹ mới gọi điện thoại tới hỏi chúng ta tính toán lúc nào thì muốn em bé, mẹ nói bây giờ mẹ không có việc gì, đi mua len sợi chuẩn bị đan một bộ quần áo len nhỏ. . . . . ."
"Làm sao anh nói cho mẹ biết . . . . . ." Cẩn Ngôn có chút khẩn trương.
"Anh nói tùy tiện thôi, tùy lúc đều có thể. . . . . ."
"Làm sao anh lại nói như vậy. . . . . ." Cẩn Ngôn nhíu nhíu mày: "Đây không phải là cái cớ để cho mẹ ép của chúng ta sao . . . . ."
"Nhưng anh thật sự cảm thấy lúc nào cũng được, dù sao chúng ta cũng muốn sinh cho mẹ một đứa bé, đúng không, sinh sớm sinh muộn đều là sinh, lại nói, bây giờ tuổi của em cũng không nhỏ, không sai biệt lắm nên sinh. . . . . ."
Cẩn Ngôn nghe xong lời này cũng không vui mừng nổi, nắm được mấu chốt trong lời nói của anh, thì cô bảo Lăng Minh dừng động tác lộn xộn lại.
"Anh có ý gì. . . . . ." Cô nhíu lông mày hỏi: "Cái gì gọi là sinh cho mẹ một đứa bé, đứa bé kia, là sinh cho mẹ sao. . . . . . Làm sao anh giống như đang hoàn thành nhiệm vụ vậy. . . . . ."
Lăng Minh ý thức được mình nói sai, nhưng theo từ trong đáy lòng mà nói, anh đối với đứa bé, thật đúng là không có tình cảm đặc biệt gì, tuổi thơ của anh không có vui vẻ chút nào, thậm chí anh tưởng tượng không ra được một đứa bé đi tới giữa anh và Cẩn Ngôn sẽ là cái dạng gì, anh chưa được hai mươi hai tuổi, anh muốn cuộc sống thế giới hai người, nếu có nhiều đứa bé chen vào, không phải ngột ngạt sao, nhưng mẹ Hạnh thích đứa bé, làm truyền thống(phong tục được lưu truyền), Cẩn Ngôn cũng sẽ sinh một đứa bé, nhìn Cẩn Ngôn thương Tiểu Tiểu Mỹ cũng biết cô cũng là yêu thích đứa bé thế nào rồi, hiện tại sinh vừa đúng, trễ nữa, tuổi tác cao, không tốt đối với Cẩn Ngôn, cũng không tốt đối với đứa bé. . . . . . Cho nên anh mới có thể cảm thấy thuận theo tự nhiên. . . . .
Nhưng ý nghĩ Cẩn Ngôn và anh lại khác nhau.
"Anh không phải ý này. . . . . ." Anh cúi thấp đầu nói xin lỗi: "Anh khẳng định cũng sẽ yêu đứa bé của chúng ta. . . . . ."
Cẩn Ngôn nghi ngờ nhìn anh, có mấy đàn ông thích đứa bé, lại không nói đến cấp dưới từ chức của cô, ngay cả lão Trang, lúc Tiểu Tiểu Mỹ khóc cũng chạy trốn lão thật nhanh, Lăng Minh đối với chuyện này, anh lại dối trá như vậy đấy.
Càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì đó không đúng, có lẽ phụ nữ đều là như vậy, một chút chuyện nhỏ cũng sẽ bị phóng to lên, cô nhớ lại cấp dưới từ chức, cái gì là sau bảy năm là ngứa ngáy. . . . . .
Cuối cùng rút ra kết luận “Đàn ông không có người nào tốt”, ngay cả Lăng Minh cũng không ngoại lệ, lúc này cũng không ngăn được buồn bực trong lòng cô.
"Anh nói. . . . . ." Lần này Cẩn Ngôn hoàn toàn không có làm hăng hái, bật đèn phòng ngủ lên, nghiêm túc nhìn Lăng Minh: "Anh có kế hoạnh gì đối với tương lai bảo bảo của chúng ta . . . . ."
"Cái gì. . . . . ." Lăng Minh nhất thời trợn tròn mắt."Cái gì kế hoạch gì. . . . . ."
Cẩn ngôn nhíu nhíu mày, sửa lại một chút suy nghĩ quyết định đổi khách làm chủ, nàng hỏi: "Vấn đề thứ nhất, anh muốn con trai hay con gái. . . . . ."
"Đều thích. . . . . ."
Đáp án tiêu chuẩn, không có phần lựa chọn: "Vấn đề thứ hai, sau khi bảo bảo sinh ra ai sẽ chăm sóc . . . . . ."
Lăng Minh nhìn thân thể trần truồng của Cẩn Ngôn, kết quả bị Cẩn Ngôn trừng mắt liếc, sau đó lấy chăn bọc thân thể mình lại thật kín, Lăng Minh không có nhìn, cũng không biết Cẩn Ngôn có ý gì, dừng một chút: "Công việc của anh bận rộn, em cũng không được rỗi rãnh, mẹ lại đang ở quê, dĩ nhiên, mời bảo mẫu. . . . . ."
Ngày hôm qua chính là một vết xe đổ của cấp dưới, Cẩn Ngôn cầm gối đầu đập anh một cái: "Anh ném bảo bảo cho bảo mẫu, ngộ nhỡ đã xảy ra chuyện thì làm thế nào, anh làm cha như vậy sao. . . . . ."
Lăng Minh bị đánh đến khó hiểu, càng thêm rơi lệ đầy mặt.: "Cùng lắm thì mời thêm mấy người, dò xét lẫn nhau, sẽ không dễ dàng để xảy ra chuyện. . . . . ."
Cẩn Ngôn oán hận nhìn chằm chằm anh, xem ra câu trả lời cũa anh làm cô rất bất mãn, cũng không trông cậy vào anh có thể nói ra ý kiến hay gì, cô khoát khoát tay, lại hỏi: "Sau này bảo bảo đi nhà trẻ, rồi lên tiểu học, lên trung học cơ sở. . . . . ."
Cái này Lăng Minh biết, khi còn bé anh cũng bị dày vò thảm, trường học gì chứ, dĩ nhiên thích nhìn đứa bé rồi, tốt nhất không cần đến trường.
Ai ngờ lại bị đánh một cái, giọng điệu Cẩn Ngôn càng tức giận hơn: "Nói anh là không hợp cách làm ba anh còn không thừa nhận, yêu cầu đối với đứa bé đều không nghiêm khắc, theo anh, là anh biết chơi. . . . . . Về sau làm thế nào, không tìm được việc làm không lấy được bà xã thì làm thế nào. . . . . ."
Trong lòng Lăng Minh lơ đễnh, anh nghĩ, làm sao con trai của anh và Cẩn Ngôn sẽ không tìm được việc làm không lấy được bà xã chứ, cho dù buồn bực củng không dám biểu hiện ra, nói gì sai gì, tại sao vào lúc này Cẩn Ngôn lại thảo luận vấn đề không có dinh dưỡng này chứ, bóng dáng đứa bé cũng chưa có thấy mà.
"Vậy sau này con trai cưới nàng dâu có dáng vẻ thế nào. . . . . ."
"Nó thích chứ sao. . . . . ." Lăng Minh suy đi nghĩ lại, thận trọng mở miệng.
"Phẩm chất phụ nữ không tốt anh cũng cho nó cưới. . . . . ." Lần này Cẩn Ngôn là hoàn toàn nổi giận: "Bây giờ chúng ta còn chưa có đạt được thống nhất ý kiến chuyện này, Lăng Minh, trong khoảng thời gian này, anh đừng có đụng vào em. . . . . ."
Lăng Minh gần như nghi ngờ mình có nghe lầm hay không, anh đã hủy tính phúc của mình như vậy: "Cẩn Ngôn. . . . . . Anh sai rồi, sai rồi còn không được sao?"
"Đi ra ngoài." Cẩn Ngôn cầm gối đầu dùng sức đánh vào đầu anh.
Lăng Minh ôm gắt gao, cũng không để Cẩn Ngôn như ý.
Hơi sức của cô làm sao mà hơn được Lăng Minh, vùng vẫy trong chốc lát đã mệt mỏi, mà Lăng Minh thì sao, cười nhìn cô, lộ ra hai cái răng nanh trắng, nhìn rất đẹp.
Cô xuống giường mặc quần áo vào.
"Em làm gì vậy. . . . ."
Cẩn Ngôn cầm gối đầu đánh vào đầu anh: "Em đi tìm Tiểu Mỹ, anh ôm gối đầu tự mình YY đi . . . . ."
Lăng Minh sững sờ, lý do hai người gây gổ vô cùng kỳ quặc, có lẽ là có một không hai bởi vì đứa bé chưa ra đời mà đã cãi nhau, lòng của phụ nữ, quả thật mò kim dưới đáy biển, có phải anh nên đi hỏi những người đã làm ba hay không, mới có thể trả lời đúng cho mẹ được vui vẻ.
Tiểu Mỹ nhìn người phụ nữ nửa đêm xông vào nhà, vừa ngáp dài vừa nghe Cẩn Ngôn oán trách, còn chưa có nghe xong cô đã cảm thấy bản thân thật sự không buồn ngủ. . . . . .
Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm người phụ nữ này cười đến ngửa tới ngửa lui: "Cậu cười xong chưa. . . . . ." Cô cắn răng nghiến lợi hỏi.
"Hai người cũng quá vô địch rồi. . . . . ." Tiểu Mỹ vỗ ghế sa lon cười đến dừng cũng dừng không được: "Mình và lão Trang bởi vì Tiểu Tiểu Mỹ mới gây gổ, hai người các cậu càng vô địch, bóng dáng đứa bé cũng không thấy mà đã cãi ầm ĩ rồi. . . . . . Làm mình mắc cười muốn chết đi được . . . . ."
Tiểu Mỹ cười lên hình như không dứt rồi, Cẩn Ngôn buồn bực, nói: "Cậu không thể nói lời dễ nghe với mình . . . . . ."
Tiểu Mỹ vuốt ngực ngừng lại, nói: "Dễ nghe, ngày mai cậu ngoan ngoãn trở về đi thôi, nếu không Lăng Minh một tìm bác gái oán trách, cậu sẽ càng thêm buồn bực. . . . . ."
"Anh ấy dám. . . . . ." Tay Cẩn Ngôn vỗ thật mạnh ở một bên, nói: "Mình bỏ đi, sao có thể thật mất mặt trở về như vậy, dù thế nào, cũng phải cầm bó hoa dỗ mình."
Tiểu Mỹ ngây người, nét mặt bừng tỉnh hiểu ra: "Hóa ra là cậu chỉ là muốn nhận hoa, thật sự coi là cãi nhau cho nên không vui, lại nói, cũng đã lâu lão Trang không có tặng hoa cho mình rồi, mình có nên ôm Tiểu Tiểu Mỹ bỏ nhà đi ra ngoài không đây. . . . . ."
Tiểu Mỹ cũng là nghiêm túc lại nghiêm chỉnh giọng nói, hai người phụ nữ nhìn nhau mấy giây, rốt cuộc không nhịn được mỉm cười.
Nhưng hôm sau hoa tươi còn chưa có đưa đến, Lăng Minh đã bị một cú điện thoại của Lăng Đào gọi đến công ty.
"Ngồi đi. . . . . ." Lăng Đào ngẩng đầu lên, chỉ chỉ một bên ghế sa lon.
Lăng Minh ngồi xuống, Lăng Đào ký tên xong rồi ngẩng đầu lên, sắc mặt của ông, giống như mỗi ngày mỗi vẻ, không có gì thay đổi, không vui vẻ, cũng không tức giận, giống như người này, từ khi ra đời đến khi chết đi, chỉ có dáng vẻ này vậy.
"Ra nước ngoài chơi vui vẻ không?" Lăng Đào hỏi.
Lăng Minh không hiểu cha của anh hỏi chuyện này làm gì, nhưng vẫn là gật đầu một cái nói: "Ừ, không tệ. . . . . ."
"Nếu chơi cũng chơi rồi, đính hôn cũng đính hôn rồi. . . . . . Vậy tiếp theo con, có phải nên đồng ý làm chuyện nghiêm chỉnh mà cha giao rồi chứ. . . . ."
Lăng Minh gật đầu: “Con đi nước ngoài đàm phán chuyện. . . . . ."
Lăng Đào gật đầu: “Đàm phán vẫn không có tiến triển, con hãy đi theo đàm phán một khoảng thời gian, cha muốn cho con đi nước ngoài giải quyết tốt công việc này. . . . . ."
Lăng Minh là một người đàn ông, trong người đều có tính hiếu chiến, mấy lần trước nói chuyện với đối phương qua điện thoại thì quả thật anh cũng thăm dò nên biết đối phương khó giải quyết, sự không cam lòng đã sớm chôn xuống trong lòng rồi, chỉ là trong khoảng thời gian này vội vàng đính hôn với Cẩn Ngôn, sau đó lại ra nước ngoài, bây giờ trở về tiếp nhận, tự nhiên muốn xoay người đánh một trận thật đẹp.
Vì vậy gật đầu lên tiếng: "Ngày mai con sẽ đi . . . . ."
Lăng Đào lắc đầu: “Ngày mai sợ không kịp, ngày mai cha hẹn thời gian đàm phán với đối phương, hôm nay con phải đi, đây là vé máy bay, một tiếng nữa sẽ bay. . . . . ."
"Vội vã như vậy. . . . . ." Lăng Minh kinh ngạc, vậy anh muốn gặp mặt Cẩn Ngôn cũng không kịp.
Hình như Lăng Đào nhìn thấu tâm tư của anh, cười nói: "Không bỏ được Hạnh Cẩn Ngôn? Không phải con đi không trở lại, quấn quýt si mê như vậy sao?"
"Cha, cô ấy là con dâu của cha. . . . . ." Lăng Minh nhắc nhở: "Cha có thể gọi cô ấy Cẩn Ngôn, thân thiết như vậy một chút. . . . . ."
Lăng Đào im lặng không nói, Lăng Minh thấy ông như vậy, cũng không tiện nói cái gì nữa, nhưng nghĩ lại lời nói của Lăng Đào cũng đúng, hiện tại Cẩn Ngôn ở chỗ Tiểu Mỹ, cũng không biết bớt giận hay chưa, nếu trước khi anh đi lại tranh cãi một trận, thì anh ở nước ngoài sẽ không yên lòng.
Sau khi ra ngoài nhận được điện thoại của Tiểu Mỹ.
"Bà xã của anh trách anh không có tặng hoa, cho nên nương nhờ tôi đây không chịu về?"
Lăng Minh nén cười, chỉ cần hoa là xong, cái này dễ dàng, anh gọi điện thoại cho tiệm bán hoa: "Gói 999 đóa hoa hồng, đưa đến địa chỉ phía dưới này . . . . ."
Ra khỏi cao ốc công ty, bên ngoài chính là xe chờ đưa anh đến sân bay, sau khi Lăng Minh lên xe thì nhắm mắt lại, Cẩn Ngôn, khi nhận được nhiều như vậy thì tâm tình của em, sẽ phải khá hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.