Chương 16
Y Phương
22/11/2016
Cẩn Ngôn lấy điện thoại ra nhìn, nguy rồi, đã hết pin, với tính khí của
Nhiễm Sĩ Duệ, có lẽ trong lòng muốn mài cô thành tro rồi.
"Cho tôi mượn điện thoại của cậu một chút."
"Để làm gì. . . . . ."
"Gọi cho Nhiễm Sĩ Duệ. . . . . . Anh ta vốn là hẹn tôi ăn cơm, nghe cậu nói Duy Cảnh tôi mới nhớ tới. . . . . ."
Sở Chính Minh nhìn cô một cái, hình như không muốn cho cô mượn điện thoại.
"Cậu không phải mới thắng 50 vạn sao, chỉ là mấy đồng phí tiền điện thoại, hẹp hòi như vậy làm gì. . . . . . Nhổ một cọng lông của cậu cũng sẽ không chết. . . . . ." Cẩn Ngôn cầm điện thoại, nhấn dãy số quen thuộc.
"Thật đúng là nhớ kỹ . . . . ."
Tại sao lại cảm thấy lời nói nghe chói tai như vậy, Cẩn Ngôn xoay người quay lưng lại với cậu, Sở Chính Minh thấy dáng vẻ của cô như vậy, cậu cảm thấy khó chịu, cho nên cậu cũng xoay người đưa lưng về phía cô, lưng hai người gần như là dựa vào nhau. . . . . Cậu vừa nói chuyện với người trước mặt, vừa dựng lỗ tau lên nghe lén. . . . . .
Điện thoại vang lên một tiếng, vang lên hai tiếng, vang lên ba tiếng. . . . . .
Không có người nhận.
Quay đầu lại đối diện với vẻ mặt vui vẻ của Sở Chính Minh.
"Cậu vui mừng cái gì. . . . . . Tại sao lòng dạ của cậu lại xấu như vậy . . . . ." Cẩn Ngôn nhìn cậu chằm chằm: "Bây giờ cậu đã thắng, đã có mặt mũi, đã có tiền, đi được rồi chứ. . ." Xe của cô còn bỏ ở ven đường, bị công an giao thông bắt thì đi tìm ai để khóc đây . . . . . Còn có bả vai của cô, cậu đúng là một tai họa.
"Đi thôi đi thôi. . . . . ." Cậu quàng tay qua vai của cô, sức nặng cả người Sở Chính Minh đè lên.
Cẩn Ngôn đau đến nhếch miệng.
Cậu phát hiện, rút tay về: "Đi đến bác sĩ kiểm tra một chút, tôi biết một bác sĩ trị thương rất giỏi. . . . . ."
Cẩn Ngôn gật đầu tỏ vẻ đồng ý, tên lưu manh đó đánh cô một gậy, khiến trên lưng cô có vết thương màu xanh đen, còn Nhiễm Sĩ Duệ bên kia, Cẩn Ngôn quyết định ngày mai gọi điện thoại giải thích với anh một chút, dù sao cô rất hiểu rõ tính tình của Nhiễm Sĩ Duệ, anh sẽ đợi cô, sẽ không vượt qua một tiếng đồng hồ, bây giờ đã qua mấy tiếng đồng hồ, anh cũng đã rời khỏi Duy Cảnh rồi.
Đi bệnh viện, bác sĩ nói không có thương tổn đến gân cốt, nhưng vẫn có chút nghiêm trọng, ứ máu, sưng đỏ, không cần phải ở lại bệnh viện, về nhà dưỡng thương vài ngày là khỏi.
Nhìn một mảnh xanh đen trên lưng của Cẩn Ngôn, lần đầu tiên Sở Chính Minh cảm thấy đau lòng, thật sự rất đau lòng.
Bàn tay của bác sĩ xoa xoa vào vết thương thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Cẩn Ngôn.
"Ông nhẹ một chút. . . . . ." Sở Chính Minh có chút nổi giận."Kỹ thuật của ông có phải thụt lùi rồi hay không, có thể xoa hay không. . . . . ."
"Cũng không phải là xoa cậu, cậu cũng không bị thương, cậu la cái gì . . . . ." Bác sĩ bị một cậu thanh niên trẻ tuổi khiển trách lớn tiếng như vậy có chút không thoải mái: "Hơn nữa, xoa không mạnh tay, máu bị ứ làm sao tan được, cậu không biết thì cũng đừng ở một bên ầm ĩ."
Cẩn Ngôn vui vẻ nở nụ cười, Sở Chính Minh lườm cô một cái, ngượng ngùng ngậm miệng.
Xoa nhẹ một lát cảm thấy tốt hơn nhiều, bác sĩ kê cho cô một toa thuốc, thuốc uống và thoa ngoài da, Sở Chính Minh thức thời đi thanh toán tiền thuốc, cầm lấy tay cô dìu ra bên ngoài.
"Đi thôi." Bên lề đường, Sở Chính Minh đội mũ bảo hiểm rồi ngồi lên xe, thuận tay vỗ vỗ yên xe phía sau.
"Ngồi lên xe này?" Cẩn Ngôn khó hiểu nhìn cậu, trời lạnh như thế này, còn có tay của cô, hoàn toàn không dám dùng lực lại bắt ngồi phía sau, nếu bị ngã xuống thì làm thế nào.
"Đúng vậy . . . . ." Sở Chính Minh có chút không kiên nhẫn nhìn cô: ."Chỉ mười phút mà thôi, trời lạnh thế này cô không chết được đâu, cô ôm eo của tôi, sẽ không ngã xuống . . . . . ."
"Ôm eo của cậu?" Trong đầu của Cẩn Ngôn chợt hiện ra ba dấu chấm hỏi.
"Đúng vậy. . . . . ." Sở Chính Minh gật đầu."Cô nghĩ gì hả, nam nữ thụ thụ bất thân? Chị gái Thánh mẫu, chị dùng ánh sáng của Thánh mẫu soi lòng của tôi đi, rất sạch sẽ. . . . . Tôi không ngại chị ăn đậu hũ của tôi, chiếm tiện nghi của tôi rồi, đừng chiếm được tiện nghi còn ra vẻ, eo của tôi, cường tráng khỏe mạnh, cũng không phải là ai cũng có thể ôm. . . . . . Nó vẫn là trong sạch đấy. . . . ."
Đúng là trai trẻ, ai dạy dỗ cậu, mà miệng lại độc như vậy, Cẩn Ngôn ngồi lên, tay từ từ ôm eo cậu, ừ, cảm giác có chút kỳ lạ.
Sở Chính Minh liếc ra sau, khóe miệng cong lên: "Đi thôi, chở Thánh mẫu về nhà. . . . . ."
"Cậu có thể không cần gọi tôi là Thánh mẫu Thánh mẫu hay không, nghĩa của nó không hay lắm, biết không. . . . . ."
"Không gọi chị là Thánh mẫu thì gọi tên gì. . . . . . Thánh Đấu Sĩ? . . . . . . Thiên ma lưu tinh quyền. . . . . . A. . .A . . ."
Cẩn Ngôn hoài nghi mình đã trêu chọc tới một quái thai.
Trên đường đi.
"Cô có lạnh hay không. . . . . ."
"Cô cứ nói đi." Gió thổi vào trong áo, lạnh đến nỗi giống như thân thể không có mặc đồ, Cẩn Ngôn nhìn phía sau lưng cậu, quả thật muốn lột quần áo trên người của cậu ra.
"Vậy cô hãy áp mặt lên lưng của tôi đi. . . . . Thân hình tôi khôi ngô cao lớn có thể chắn gió cho cô. . . . ."
"Lái xe của cậu đi . . . . ." Cẩn Ngôn tức giận trả lời. . . . . .
Khi đến cửa chung cư cậu lái xe chậm lại.
Cách đó không xa, dưới bóng cây hơi tối, có chiếc xe hơi màu đen hình giọt nước, Nhiễm Sĩ Duệ ngồi ở bên trong, không thấy rõ mặt mũi, chỉ thấy rõ đốm lửa nhỏ của tàn thuốc, khiến lòng cô sợ run.
Nhất thời không biết là vui vẻ hay là khốn nhiễu.
Từ trên xe gắn máy xuống, Cẩn Ngôn từ từ đi tới, anh không động, sắc mặt lạnh lẽo, chỉ là mí mắt giơ lên, không biết anh nghĩ gì.
"Tại sao anh lại ở đây. . . . . ." Cô nhẹ nhàng mở miệng.
Anh nhìn ánh mắt của cô khiến cô cảm thấy lo lắng.
"Hạnh Cẩn Ngôn, cô trêu chọc tôi như vậy là có ý gì. . . ." Nhiễm Sĩ Duệ không kiềm chế được mở miệng, anh cũng không biết tại sao mình đột nhiên tức giận như vậy, vốn là giọng nói của anh không tức giận như vậy, thế mà cô lại ngồi sau xe máy của một người đàn ông, ôm eo của cậu ấy, mặt còn áp vào trên lưng của cậu ấy, khi nhìn thấy anh còn không muốn xuống, người phụ nữ này là có ý gì. . . . . . Có Tiểu Bạch Kiểm sao. . . . . .
Nghĩ lại lúc anh ở Duy Cảnh đợi cô bốn tiếng đồng hồ, từ sáu giờ rưỡi đến mười giờ rưỡi, trong lòng rốt cuộc tuyệt vọng đến mức nào, nhưng cũng không tức giận gì nhiều, trước kia cô cũng chờ anh như vậy, chỉ có cô mới làm như vậy, cũng được, nhưng dù sao cô có chuyện không thể đến nơi hẹn, hoặc là đột nhiên có tình huống không thông báo kịp, trong đầu nghĩ đến lý do tốt nhất để an ủi trái tim của mình.
Sau lại rốt cuộc không nhịn được gọi điện thoại, không ai nhận, vẫn không có người nhận, sau đó điện thoại dứt khoát trực tiếp nhắc nhở tắt máy, anh có chút lo lắng, gọi điện thoại cho Tiểu Mỹ, nhưng Tiểu Mỹ cũng không biết Cẩn Ngôn ở đâu, anh bảo người đi điều tra thì thấy xe của cô dừng ở bên lề đường, nghe nói nơi đó vừa có đánh nhau . . . . .
Chưa từng có trải qua lo lắng như vậy, gần như là gọi cho tất cả bệnh viện, nhưng vẫn không có tin tức.
Anh ngồi trong xe, nhìn ngoài cửa sổ xe chạy qua vùn vụt, thấy đàn ông và phụ nữ đi qua đi lại, cách nơi sầm uất gần như vậy, tiếng động lớn ồn ào gần như vậy, lại là lần đầu tiên anh cảm thấy cô đơn.
Xe dừng dưới lầu nhà cô, anh nghĩ, cho dù có chuyện gì xảy ra, cô sẽ trở về nhà, anh đợi , đợi đến khi cô về.
Hút xong một gói thuốc, đốt đến đầu ngón tay anh cũng không thấy đau, rốt cuộc mùi khét cũng làm anh tỉnh lại, anh vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Hạnh Cẩn Ngôn ôm lấy một người đàn ông, khóe miệng cong lên, hình như vẫn còn cười.
Tức giận, hoặc nói cảm giác của anh gần như cảm giác uất ức đập vào mặt.
Hóa ra là, không phải cô không có thời gian, cũng không phải là xảy ra chuyện, chỉ là, thời gian của cô không dành cho anh.
Gọi một cuộc điện cho anh mà cũng ích kỷ như vậy.
"Trêu chọc tôi rất vui hả. . . . ." Anh cắn răng mở miệng: "Tôi, con mẹ nó thật là một người ngu ngốc, đợi em đến mấy tiếng đồng hồ . . . . ."
Cửa sổ xe chậm rãi quay lên, cô thậm chí còn chưa kịp mở miệng, đã không thấy xe đâu, để lại cho cô cũng chỉ có khói xe làm người ta ghê tởm, Cẩn Ngôn mới toát ra một chút mừng rỡ dần dần biến mất, anh vốn là như vậy, không chịu cho cô thời gian, không chịu nghe cô giải thích, không chịu mở rộng cánh cửa cho cô.
Nếu như anh chậm lại một phút, nghe cô giải thích. . . . . . Thôi, chuyện đã như thế, cũng chỉ là chuyện đã qua.
"Lên đi." Cô nhận lấy túi xách trong tay Sở Chính Minh, cúi thấp đầu.
Cậu nhìn cô bị ánh đèn kéo cái bóng của cô thật dài, chiếc bóng cô đơn, tôn lên sự lạnh lẽo dưới ánh trăng, dâng lên một luồng thê lương. Cậu lặng lẽ đến gần, nhất thời bóng dáng cô đơn thành một đôi, cậu cười cười, nghiêng đầu một chút, cái bóng của cậu chồng lên cái bóng của cô.
Ra khỏi thang máy, Cẩn Ngôn thấy Sở Chính Minh vẫn đi theo phía sau cô.
"Lại không mang theo chìa khóa."
Trong túi quần, bàn tay cầm chiếc chìa khóa buông lỏng ra, lắc đầu một cái, gọn gàng linh hoạt mà nói: "Không mang."
"Thật là thiếu nợ cậu." Cẩn Ngôn trừng mắt liếc cậu một cái, mở cửa cho cậu đi vào, thuốc trên tay đặt xuống một bên, Cẩn Ngôn ngồi xuống ghế sa lon, nhắm hai mắt lại.
Mệt quá.
Một ôm gối nện trên đầu cô, Cẩn Ngôn mở mắt ra, tức giận: "Sở Chính Minh, cậu đang ở nhà của tôi đó, đây là nhà của tôi, cậu biết điều một chút đi."
"Đừng nằm giống như heo chết. . . . ." Cậu khinh thường nhìn cô."Cũng chỉ là một đống phân trâu, vẻ mặt lại thất vọng như vậy. . . . . . Vén áo lên, tôi xoa thuốc cho cô . . . . . ."
Cẩn Ngôn dè dặt nhìn cậu: "Tôi tự xoa được . . . . . ."
Cậu rảnh rỗi ngồi trên ghế sa lon, nhấc chân lên, vặn bình thuốc trong tay. "Cô xoa, tôi cũng không ngại. . . . . ."
Cậu nói chỉ có một câu đã làm Cẩn Ngôn tức giận.
"Chưa từng thấy qua người phụ nữ ngốc nghếch giống như cô. . . . . ." Giọng nói kia, Cẩn Ngôn kiềm chế không đánh cậu."Một đống phân trâu còn tưởng là báu vật, tôi trong sáng lương thiện, là giống cây tốt nhưng cô lại đề phòng như trộm cướp, chị gái Thánh mẫu, chị nên đi rửa sạch ánh mắt nhìn người đó đi. . . . ."
Trong lòng phiền muộn, rất ấm ức, cũng trở nên tức giận, Cẩn Ngôn xoay người. "Cậu nói nữa, tôi sẽ không cho cậu mượn ban công. . . . . . A. . . . . . Đau. . . . . . Sở Chính Minh, cậu cố ý phải không. . . . . ."
"Hơn nữa, xoa không mạnh tay, nơi ứ máu sẽ không tan, cô không hiểu cũng đừng ngồi đó mà ầm ĩ. . . . ." Sở Chính Minh học giọng điệu của bác sĩ.
Cẩn Ngôn câm miệng.
Mười lăm phút sau.
"Sở Chính Minh, tại sao cậu càng xoa càng lệch. . . . . ."
"Sở Chính Minh, có phải cậu không có tí sức lực nào rồi hay không. . . . . ."
"Sở Chính Minh, tại sao mặt của cậu lại đó như vậy, bị cảm sao, bảo cậu không nên lái xe mô tô. . . . ."
"Sở Chính Minh, tôi vén áo lên không phải cho cậu nhìn, nhìn nơi đó, còn nhìn, còn nhìn. . . . . . Muốn chết đúng không. . . . . ."
"Sở Chính Minh, đua xe phi pháp như thế rất nguy hiểm, cậu không phải vì mình, cũng vì cha mẹ đã mất mà suy nghĩ một chút. . . . . ."
Động tác của cậu ngừng lại .
"Chị gái Thánh mẫu, chị quan tâm nhiều chuyện quá."
"Tôi cũng không muốn quan tâm, chỉ là nhắc nhở cậu một chút, cậu không nghe, tôi cũng không biết làm sao, con đường cậu đi chính là con đường cậu tự chọn, ai cũng không thay thế được . . . . . ."
Cậu hừ một tiếng, con mắt nhìn cô chớp chớp.
"Thật là xen vào việc của người khác, có thể quan tâm tôi chỉ có hai người, một là mẹ của tôi, một là bà xã của tôi, mẹ của tôi đã mất, chẳng lẽ, cô muốn làm bà xã của tôi. . . . ."
"Không biết lớn nhỏ . . . . ." Cẩn Ngôn nổi giận.
Cậu giễu cợt nhìn cô một cái, để bình thuốc xuống đi ra ban công.
"Cậu đi đâu vậy. . . . . ."
"Dĩ nhiên là về nhà."
"Ai, tôi nói cậu thật sự không sợ ngã chết hả, nhà tôi có một phòng khách, cậu cứ ở lại một đêm, sáng mai gọi điện thoại cho thợ mở khóa. . . . ."
Sở Chính Minh dừng bước, ngón tay trong túi quần khẽ vuốt chiếc chìa khóa.
"Chị quả nhiên là chị Thánh mẫu. . . . . ." Cậu mỉm cười.
"Cho tôi mượn điện thoại của cậu một chút."
"Để làm gì. . . . . ."
"Gọi cho Nhiễm Sĩ Duệ. . . . . . Anh ta vốn là hẹn tôi ăn cơm, nghe cậu nói Duy Cảnh tôi mới nhớ tới. . . . . ."
Sở Chính Minh nhìn cô một cái, hình như không muốn cho cô mượn điện thoại.
"Cậu không phải mới thắng 50 vạn sao, chỉ là mấy đồng phí tiền điện thoại, hẹp hòi như vậy làm gì. . . . . . Nhổ một cọng lông của cậu cũng sẽ không chết. . . . . ." Cẩn Ngôn cầm điện thoại, nhấn dãy số quen thuộc.
"Thật đúng là nhớ kỹ . . . . ."
Tại sao lại cảm thấy lời nói nghe chói tai như vậy, Cẩn Ngôn xoay người quay lưng lại với cậu, Sở Chính Minh thấy dáng vẻ của cô như vậy, cậu cảm thấy khó chịu, cho nên cậu cũng xoay người đưa lưng về phía cô, lưng hai người gần như là dựa vào nhau. . . . . Cậu vừa nói chuyện với người trước mặt, vừa dựng lỗ tau lên nghe lén. . . . . .
Điện thoại vang lên một tiếng, vang lên hai tiếng, vang lên ba tiếng. . . . . .
Không có người nhận.
Quay đầu lại đối diện với vẻ mặt vui vẻ của Sở Chính Minh.
"Cậu vui mừng cái gì. . . . . . Tại sao lòng dạ của cậu lại xấu như vậy . . . . ." Cẩn Ngôn nhìn cậu chằm chằm: "Bây giờ cậu đã thắng, đã có mặt mũi, đã có tiền, đi được rồi chứ. . ." Xe của cô còn bỏ ở ven đường, bị công an giao thông bắt thì đi tìm ai để khóc đây . . . . . Còn có bả vai của cô, cậu đúng là một tai họa.
"Đi thôi đi thôi. . . . . ." Cậu quàng tay qua vai của cô, sức nặng cả người Sở Chính Minh đè lên.
Cẩn Ngôn đau đến nhếch miệng.
Cậu phát hiện, rút tay về: "Đi đến bác sĩ kiểm tra một chút, tôi biết một bác sĩ trị thương rất giỏi. . . . . ."
Cẩn Ngôn gật đầu tỏ vẻ đồng ý, tên lưu manh đó đánh cô một gậy, khiến trên lưng cô có vết thương màu xanh đen, còn Nhiễm Sĩ Duệ bên kia, Cẩn Ngôn quyết định ngày mai gọi điện thoại giải thích với anh một chút, dù sao cô rất hiểu rõ tính tình của Nhiễm Sĩ Duệ, anh sẽ đợi cô, sẽ không vượt qua một tiếng đồng hồ, bây giờ đã qua mấy tiếng đồng hồ, anh cũng đã rời khỏi Duy Cảnh rồi.
Đi bệnh viện, bác sĩ nói không có thương tổn đến gân cốt, nhưng vẫn có chút nghiêm trọng, ứ máu, sưng đỏ, không cần phải ở lại bệnh viện, về nhà dưỡng thương vài ngày là khỏi.
Nhìn một mảnh xanh đen trên lưng của Cẩn Ngôn, lần đầu tiên Sở Chính Minh cảm thấy đau lòng, thật sự rất đau lòng.
Bàn tay của bác sĩ xoa xoa vào vết thương thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Cẩn Ngôn.
"Ông nhẹ một chút. . . . . ." Sở Chính Minh có chút nổi giận."Kỹ thuật của ông có phải thụt lùi rồi hay không, có thể xoa hay không. . . . . ."
"Cũng không phải là xoa cậu, cậu cũng không bị thương, cậu la cái gì . . . . ." Bác sĩ bị một cậu thanh niên trẻ tuổi khiển trách lớn tiếng như vậy có chút không thoải mái: "Hơn nữa, xoa không mạnh tay, máu bị ứ làm sao tan được, cậu không biết thì cũng đừng ở một bên ầm ĩ."
Cẩn Ngôn vui vẻ nở nụ cười, Sở Chính Minh lườm cô một cái, ngượng ngùng ngậm miệng.
Xoa nhẹ một lát cảm thấy tốt hơn nhiều, bác sĩ kê cho cô một toa thuốc, thuốc uống và thoa ngoài da, Sở Chính Minh thức thời đi thanh toán tiền thuốc, cầm lấy tay cô dìu ra bên ngoài.
"Đi thôi." Bên lề đường, Sở Chính Minh đội mũ bảo hiểm rồi ngồi lên xe, thuận tay vỗ vỗ yên xe phía sau.
"Ngồi lên xe này?" Cẩn Ngôn khó hiểu nhìn cậu, trời lạnh như thế này, còn có tay của cô, hoàn toàn không dám dùng lực lại bắt ngồi phía sau, nếu bị ngã xuống thì làm thế nào.
"Đúng vậy . . . . ." Sở Chính Minh có chút không kiên nhẫn nhìn cô: ."Chỉ mười phút mà thôi, trời lạnh thế này cô không chết được đâu, cô ôm eo của tôi, sẽ không ngã xuống . . . . . ."
"Ôm eo của cậu?" Trong đầu của Cẩn Ngôn chợt hiện ra ba dấu chấm hỏi.
"Đúng vậy. . . . . ." Sở Chính Minh gật đầu."Cô nghĩ gì hả, nam nữ thụ thụ bất thân? Chị gái Thánh mẫu, chị dùng ánh sáng của Thánh mẫu soi lòng của tôi đi, rất sạch sẽ. . . . . Tôi không ngại chị ăn đậu hũ của tôi, chiếm tiện nghi của tôi rồi, đừng chiếm được tiện nghi còn ra vẻ, eo của tôi, cường tráng khỏe mạnh, cũng không phải là ai cũng có thể ôm. . . . . . Nó vẫn là trong sạch đấy. . . . ."
Đúng là trai trẻ, ai dạy dỗ cậu, mà miệng lại độc như vậy, Cẩn Ngôn ngồi lên, tay từ từ ôm eo cậu, ừ, cảm giác có chút kỳ lạ.
Sở Chính Minh liếc ra sau, khóe miệng cong lên: "Đi thôi, chở Thánh mẫu về nhà. . . . . ."
"Cậu có thể không cần gọi tôi là Thánh mẫu Thánh mẫu hay không, nghĩa của nó không hay lắm, biết không. . . . . ."
"Không gọi chị là Thánh mẫu thì gọi tên gì. . . . . . Thánh Đấu Sĩ? . . . . . . Thiên ma lưu tinh quyền. . . . . . A. . .A . . ."
Cẩn Ngôn hoài nghi mình đã trêu chọc tới một quái thai.
Trên đường đi.
"Cô có lạnh hay không. . . . . ."
"Cô cứ nói đi." Gió thổi vào trong áo, lạnh đến nỗi giống như thân thể không có mặc đồ, Cẩn Ngôn nhìn phía sau lưng cậu, quả thật muốn lột quần áo trên người của cậu ra.
"Vậy cô hãy áp mặt lên lưng của tôi đi. . . . . Thân hình tôi khôi ngô cao lớn có thể chắn gió cho cô. . . . ."
"Lái xe của cậu đi . . . . ." Cẩn Ngôn tức giận trả lời. . . . . .
Khi đến cửa chung cư cậu lái xe chậm lại.
Cách đó không xa, dưới bóng cây hơi tối, có chiếc xe hơi màu đen hình giọt nước, Nhiễm Sĩ Duệ ngồi ở bên trong, không thấy rõ mặt mũi, chỉ thấy rõ đốm lửa nhỏ của tàn thuốc, khiến lòng cô sợ run.
Nhất thời không biết là vui vẻ hay là khốn nhiễu.
Từ trên xe gắn máy xuống, Cẩn Ngôn từ từ đi tới, anh không động, sắc mặt lạnh lẽo, chỉ là mí mắt giơ lên, không biết anh nghĩ gì.
"Tại sao anh lại ở đây. . . . . ." Cô nhẹ nhàng mở miệng.
Anh nhìn ánh mắt của cô khiến cô cảm thấy lo lắng.
"Hạnh Cẩn Ngôn, cô trêu chọc tôi như vậy là có ý gì. . . ." Nhiễm Sĩ Duệ không kiềm chế được mở miệng, anh cũng không biết tại sao mình đột nhiên tức giận như vậy, vốn là giọng nói của anh không tức giận như vậy, thế mà cô lại ngồi sau xe máy của một người đàn ông, ôm eo của cậu ấy, mặt còn áp vào trên lưng của cậu ấy, khi nhìn thấy anh còn không muốn xuống, người phụ nữ này là có ý gì. . . . . . Có Tiểu Bạch Kiểm sao. . . . . .
Nghĩ lại lúc anh ở Duy Cảnh đợi cô bốn tiếng đồng hồ, từ sáu giờ rưỡi đến mười giờ rưỡi, trong lòng rốt cuộc tuyệt vọng đến mức nào, nhưng cũng không tức giận gì nhiều, trước kia cô cũng chờ anh như vậy, chỉ có cô mới làm như vậy, cũng được, nhưng dù sao cô có chuyện không thể đến nơi hẹn, hoặc là đột nhiên có tình huống không thông báo kịp, trong đầu nghĩ đến lý do tốt nhất để an ủi trái tim của mình.
Sau lại rốt cuộc không nhịn được gọi điện thoại, không ai nhận, vẫn không có người nhận, sau đó điện thoại dứt khoát trực tiếp nhắc nhở tắt máy, anh có chút lo lắng, gọi điện thoại cho Tiểu Mỹ, nhưng Tiểu Mỹ cũng không biết Cẩn Ngôn ở đâu, anh bảo người đi điều tra thì thấy xe của cô dừng ở bên lề đường, nghe nói nơi đó vừa có đánh nhau . . . . .
Chưa từng có trải qua lo lắng như vậy, gần như là gọi cho tất cả bệnh viện, nhưng vẫn không có tin tức.
Anh ngồi trong xe, nhìn ngoài cửa sổ xe chạy qua vùn vụt, thấy đàn ông và phụ nữ đi qua đi lại, cách nơi sầm uất gần như vậy, tiếng động lớn ồn ào gần như vậy, lại là lần đầu tiên anh cảm thấy cô đơn.
Xe dừng dưới lầu nhà cô, anh nghĩ, cho dù có chuyện gì xảy ra, cô sẽ trở về nhà, anh đợi , đợi đến khi cô về.
Hút xong một gói thuốc, đốt đến đầu ngón tay anh cũng không thấy đau, rốt cuộc mùi khét cũng làm anh tỉnh lại, anh vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Hạnh Cẩn Ngôn ôm lấy một người đàn ông, khóe miệng cong lên, hình như vẫn còn cười.
Tức giận, hoặc nói cảm giác của anh gần như cảm giác uất ức đập vào mặt.
Hóa ra là, không phải cô không có thời gian, cũng không phải là xảy ra chuyện, chỉ là, thời gian của cô không dành cho anh.
Gọi một cuộc điện cho anh mà cũng ích kỷ như vậy.
"Trêu chọc tôi rất vui hả. . . . ." Anh cắn răng mở miệng: "Tôi, con mẹ nó thật là một người ngu ngốc, đợi em đến mấy tiếng đồng hồ . . . . ."
Cửa sổ xe chậm rãi quay lên, cô thậm chí còn chưa kịp mở miệng, đã không thấy xe đâu, để lại cho cô cũng chỉ có khói xe làm người ta ghê tởm, Cẩn Ngôn mới toát ra một chút mừng rỡ dần dần biến mất, anh vốn là như vậy, không chịu cho cô thời gian, không chịu nghe cô giải thích, không chịu mở rộng cánh cửa cho cô.
Nếu như anh chậm lại một phút, nghe cô giải thích. . . . . . Thôi, chuyện đã như thế, cũng chỉ là chuyện đã qua.
"Lên đi." Cô nhận lấy túi xách trong tay Sở Chính Minh, cúi thấp đầu.
Cậu nhìn cô bị ánh đèn kéo cái bóng của cô thật dài, chiếc bóng cô đơn, tôn lên sự lạnh lẽo dưới ánh trăng, dâng lên một luồng thê lương. Cậu lặng lẽ đến gần, nhất thời bóng dáng cô đơn thành một đôi, cậu cười cười, nghiêng đầu một chút, cái bóng của cậu chồng lên cái bóng của cô.
Ra khỏi thang máy, Cẩn Ngôn thấy Sở Chính Minh vẫn đi theo phía sau cô.
"Lại không mang theo chìa khóa."
Trong túi quần, bàn tay cầm chiếc chìa khóa buông lỏng ra, lắc đầu một cái, gọn gàng linh hoạt mà nói: "Không mang."
"Thật là thiếu nợ cậu." Cẩn Ngôn trừng mắt liếc cậu một cái, mở cửa cho cậu đi vào, thuốc trên tay đặt xuống một bên, Cẩn Ngôn ngồi xuống ghế sa lon, nhắm hai mắt lại.
Mệt quá.
Một ôm gối nện trên đầu cô, Cẩn Ngôn mở mắt ra, tức giận: "Sở Chính Minh, cậu đang ở nhà của tôi đó, đây là nhà của tôi, cậu biết điều một chút đi."
"Đừng nằm giống như heo chết. . . . ." Cậu khinh thường nhìn cô."Cũng chỉ là một đống phân trâu, vẻ mặt lại thất vọng như vậy. . . . . . Vén áo lên, tôi xoa thuốc cho cô . . . . . ."
Cẩn Ngôn dè dặt nhìn cậu: "Tôi tự xoa được . . . . . ."
Cậu rảnh rỗi ngồi trên ghế sa lon, nhấc chân lên, vặn bình thuốc trong tay. "Cô xoa, tôi cũng không ngại. . . . . ."
Cậu nói chỉ có một câu đã làm Cẩn Ngôn tức giận.
"Chưa từng thấy qua người phụ nữ ngốc nghếch giống như cô. . . . . ." Giọng nói kia, Cẩn Ngôn kiềm chế không đánh cậu."Một đống phân trâu còn tưởng là báu vật, tôi trong sáng lương thiện, là giống cây tốt nhưng cô lại đề phòng như trộm cướp, chị gái Thánh mẫu, chị nên đi rửa sạch ánh mắt nhìn người đó đi. . . . ."
Trong lòng phiền muộn, rất ấm ức, cũng trở nên tức giận, Cẩn Ngôn xoay người. "Cậu nói nữa, tôi sẽ không cho cậu mượn ban công. . . . . . A. . . . . . Đau. . . . . . Sở Chính Minh, cậu cố ý phải không. . . . . ."
"Hơn nữa, xoa không mạnh tay, nơi ứ máu sẽ không tan, cô không hiểu cũng đừng ngồi đó mà ầm ĩ. . . . ." Sở Chính Minh học giọng điệu của bác sĩ.
Cẩn Ngôn câm miệng.
Mười lăm phút sau.
"Sở Chính Minh, tại sao cậu càng xoa càng lệch. . . . . ."
"Sở Chính Minh, có phải cậu không có tí sức lực nào rồi hay không. . . . . ."
"Sở Chính Minh, tại sao mặt của cậu lại đó như vậy, bị cảm sao, bảo cậu không nên lái xe mô tô. . . . ."
"Sở Chính Minh, tôi vén áo lên không phải cho cậu nhìn, nhìn nơi đó, còn nhìn, còn nhìn. . . . . . Muốn chết đúng không. . . . . ."
"Sở Chính Minh, đua xe phi pháp như thế rất nguy hiểm, cậu không phải vì mình, cũng vì cha mẹ đã mất mà suy nghĩ một chút. . . . . ."
Động tác của cậu ngừng lại .
"Chị gái Thánh mẫu, chị quan tâm nhiều chuyện quá."
"Tôi cũng không muốn quan tâm, chỉ là nhắc nhở cậu một chút, cậu không nghe, tôi cũng không biết làm sao, con đường cậu đi chính là con đường cậu tự chọn, ai cũng không thay thế được . . . . . ."
Cậu hừ một tiếng, con mắt nhìn cô chớp chớp.
"Thật là xen vào việc của người khác, có thể quan tâm tôi chỉ có hai người, một là mẹ của tôi, một là bà xã của tôi, mẹ của tôi đã mất, chẳng lẽ, cô muốn làm bà xã của tôi. . . . ."
"Không biết lớn nhỏ . . . . ." Cẩn Ngôn nổi giận.
Cậu giễu cợt nhìn cô một cái, để bình thuốc xuống đi ra ban công.
"Cậu đi đâu vậy. . . . . ."
"Dĩ nhiên là về nhà."
"Ai, tôi nói cậu thật sự không sợ ngã chết hả, nhà tôi có một phòng khách, cậu cứ ở lại một đêm, sáng mai gọi điện thoại cho thợ mở khóa. . . . ."
Sở Chính Minh dừng bước, ngón tay trong túi quần khẽ vuốt chiếc chìa khóa.
"Chị quả nhiên là chị Thánh mẫu. . . . . ." Cậu mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.