Chương 18
Y Phương
02/12/2016
Người có giác quan thứ sáu là một loại cảm ứng kỳ lạ, không có theo khoa học, có lúc, có thể gây chết người, rất chuẩn xác.
Cẩn Ngôn sống đến hai mươi mấy tuổi, tổng cộng có ba lần cảm giác rất lo lắng, lần đầu tiên là khi còn học tiểu học, một lần ba mẹ ầm ĩ, sau đó tăng lên đánh nhau, cuối cùng thiếu chút nữa là ly hôn, có một ngày cha mẹ đã quyết định ngày thứ hai phải đi ký tên ly hôn, kết quả đêm đó đột nhiên Cẩn Ngôn phát sốt, sau đó dẫn đến viêm phổi, vì phải chăm sóc đứa bé, cho nên cha mẹ cũng từ từ hòa hợp.
Lần thứ hai là khi học cấp hai, cũng là một buổi chiều, cảm giác rất không thoải mái, trong lòng rất sợ, rất loạn, giống như con kiến đang bò vậy, cô xin phép thầy giáo về nhà, kết quả vừa mới đến nhà, thì có hàng xóm tới nói cho mẹ cô biết, nói thân thể của bà nội không tốt cho nên lúc băng qua đường bị xe đụng chết rồi.
Lần thứ ba là lúc học đại học, vẫn là lo lắng, mấy ngày liên tiếp thấp thỏm và sợ hãi, cho đến chủ nhật cô vội chạy về nhà, trong lúc cha uống say vô tình nói ra có người trộm mất văn vật ở nơi làm việc của cha. . . . . .
Còn lần này thì sao, Cẩn Ngôn cũng không biết lại xảy ra chuyện gì, cô chỉ cảm thấy sợ hãi.
Lúc làm việc không nhịn được cho nên cô gọi điện thoại cho mẹ, mẹ nói trong nhà cũng không có chuyện xảy ra, mẹ Hạnh cảm thấy giọng nói của Cẩn Ngôn kỳ lạ, ngược lại lo lắng hỏi Cẩn Ngôn có phải xảy ra chuyện gì hay không, Cẩn Ngôn lắc đầu một cái nói không có, nói cho mẹ Hạnh yên tâm rồi cúp điện thoại.
Một ngày hoảng hốt đã trôi qua, thật sự bình tĩnh, buổi tối Cẩn Ngôn nằm ở trên giường hoài nghi có phải mình quá nhạy cảm hay không, có phải cảm giác áp lực công việc khẩn trương quá lớn mới khiến mình có dự cảm xấu hay không, nhưng mà vẫn lăn qua lộn lại không ngủ được, nghĩ tới ngày mai còn có hẹn với Nhiễm Sĩ Duệ, cô càng không biết trong lòng mình nghĩ thế nào. . . . . .
Buổi sáng, khi anh nói những lời đó, nói cô không có cảm động là không thể nào, cô yêu anh mấy năm như vậy, lý trí và tình cảm cũng không phải dễ dàng có thể làm ra lựa chọn, lý trí nói cho cô biết không nên tin tưởng Nhiễm Sĩ Duệ nữa, cho nên mấy tháng trước khi anh rời đi, cô cũng tin tưởng anh có thể gây tổn thương cô được lần thứ nhất, thì cũng có thể tổn thương được cô lần thứ hai.
Huống chi, cha mẹ anh cũng sẽ không chấp nhận cô, mà cha mẹ của cô, cũng không tha thứ cho Nhiễm Sĩ Duệ, còn có Tiểu Mỹ, mỗi người bên cạnh cô, gần như là phản đối hai người bọn họ đi chung với nhau.
Tình cảm đâu rồi, cô thật sự đã buông tay sao, cô đợi anh mấy năm như vậy, bây giờ không dễ dàng mới được anh đáp lại, nếu như cô bước ra bước này, nếu như cô lựa chọn ở chung với anh, có thể bọn họ sẽ gặp phải rất nhiều chuyện, nhưng chỉ cần hai người ở chung một chỗ, luôn sẽ giải quyết được mọi chuyện, không phải sao. . . . . .
Người phụ nữ vì yêu, sẽ trở nên mù quáng và cố chấp.
Thật ra thì suy nghĩ một chút, cô do dự như vậy, có phải bởi vì cô tiếc nuối Nhiễm Sĩ Duệ hay không, tình cảm của cô không trọn vẹn, cho nên, vì hạnh phúc của mình, cô mới suy nghĩ nhiều như vậy.
Điện thoại di động vang lên bên cạnh, Cẩn Ngôn cầm lên vừa nhìn, là Sở Chính Minh gọi đến, lại nhìn thời gian, đã ba giờ sáng rồi.
Trễ như thế mà tên nhóc Sở Chính Minh còn chưa ngủ, giờ này còn làm gì chứ.
"Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cậu không thể như người bình thường được hả?" Giọng điệu của Cẩn Ngôn không được tốt cho lắm."Hành hạ bản thân như thế coi chừng chết sớm đó . . . . ."
Không có âm thanh buồn ngủ mơ hồ như dự đoán, ngược lại nghe tiếng trách móc rất có tinh thần như vậy, Sở Chính Minh ngẩn người: "Chị gái Thánh mẫu, tại sao còn chưa ngủ, có phải nghĩ tới tôi nên ngủ không được phải không. . . . . .? Tôi ở ban công xem trăng sáng, nếu không chị ra ngoài, chúng ta cùng ngắm trăng tròn. . . . . ."
Nước mắt Cẩn Ngôn rơi đầy mặt, thằng nhóc này lại đùa giỡn người.
"Cậu gọi cho tôi xong rồi, muốn nói chuyện phiếm thì gọi cho bạn gái nhỏ của cậu đi. . . . . ."
"Tôi chỉ muốn gọi cho chị, ngày mai tôi muốn đi ước hẹn sống chết, chị hãy nói với tôi những lời dễ nghe chút đi . . . . . ."
Cẩn Ngôn im lặng.
"Chị đừng xem thường sức quyến rũ của tôi. . . ." Cẩn Ngôn im lặng khiến Sở Chính Minh rất buồn bực."Có rất nhiều cô gái nhỏ thích tôi, theo lời của A Ngưu nói thì cũng có thể xếp hàng đến bến Giang Lộ mới . . . . . ."
"Đúng vậy, đúng vậy . . . . . ." Cẩn Ngôn lật người."Một lát xếp thành hình S, một lát xếp thành hình chữ B, nếu không, một ngày nào đó cậu dẫn tôi đi gặp các cô gái nhỏ đó để mở mang kiến thức đi. . . . . ."
"KAO, lại còn trách móc tôi nữa . . . . ." Sở Chính Minh bĩu môi: "Ngày mai chị đến nhìn tôi chỉnh Vương Trọng Lỗi đi, xong rồi tôi dẫn chị đi ăn ngon . . . . . ."
"Tôi cũng không có ngây thơ như vậy. . . . . ."
"Đúng là người phụ nữ không hiểu phong tình . . . . . ."
"Tôi nói này Sở Chính minh. . . . . ." Cẩn Ngôn nghĩ tới mấy chữ ‘Chị gái Thánh mẫu’ đã nhức đầu: "Cậu có thể không nên làm công việc nguy hiểm như vậy, không có tai nạn lao động, không có bảo hiểm . . . . . ."
"Cắt. . . . . . Chị thì biết cái gì, không đánh cậu ta thì cậu ta không chịu thua, cậu ta cũng không biết tôi họ Sở. . . . . . Chỉ là, nếu như chị yêu cầu tôi không làm việc đó nữa, tôi có thể suy nghĩ một chút . . . . . ."
Cẩn Ngôn hoảng hốt nhớ lại tình tiết trong phim thần tượng, trong lòng phát lạnh một hồi. Tính tình trẻ con, hay chơi trội lại thích cậy mạnh, còn không coi trọng tính mạng của mình, Cẩn Ngôn ngáp một cái. "Tùy cậu thôi..., tôi muốn ngủ, nếu như ngày mai về sau muốn gặp cậu, tôi sẽ đi mộ phần của cậu đốt vàng mã."
"Nói gì lời không may, vậy chị có tới xem tôi dạy dỗ tên khốn kia hay không. . . . . ."
"Có cái gì hay mà xem . . . . . ." Cẩn Ngôn nhắm mắt lại: "Tôi còn không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, bản thân cũng chẳng quan tâm tới. . . . . ." Dự cảm trong lòng cũng không biết khi nào thì tới đây, nghĩ như vậy, Cẩn Ngôn cúp điện thoại.
Sáng ngày thứ hai, quả thật cô vẫn rất bình tĩnh, buổi chiều mắt thấy đã qua một giờ, Cẩn Ngôn nhìn điện thoại di động bên cạnh, Nhiễm Sĩ Duệ không có gọi điện thoại, cô dời tầm mắt, không biết mình mong đợi hay là thất vọng, cũng không biết cuộc hẹn buổi tối rốt cuộc có nên đi hay không.
Cẩn Ngôn nhắm mắt lại nghĩ, lúc này ở công ty Hoành Đức trong phòng làm việc của Tổng giám Nhiễm Sĩ Duệ, có phải anh cũng giống như cô lo lắng có chung cảm giác một giây giống như một năm với cô không nữa.
"Hạnh tổng, cô không khỏe hả?"
Cẩn Ngôn mở mắt, chỉ thấy Lăng Đào đứng ở ngoài cửa, tay còn giữ nắm khóa cửa.
Tại sao anh lại không gõ cửa chứ, Cẩn Ngôn đứng lên, đây chính là một ông chủ tốt, kiểm tra bất ngờ như vậy.
"Không có. . . . . ." Cẩn Ngôn cười cười. "Lăng đổng tìm tôi có việc sao?"
"Cũng không có gì. . . . . ." Lăng Duệ sau khi đi vào kéo ghế dựa ra ngồi xuống, Cẩn Ngôn thu hồi tầm mắt lại, xem ra Lăng Đào giống như là muốn nói chuyện với cô, chẳng lẽ công việc của cô xảy ra chuyện gì. "Tôi tới chính là muốn hỏi một chút, cậu nhóc cách vách nhà cô đang làm gì thế. . . . . ."
Cẩn Ngôn nhíu nhíu mày, tại sao đột nhiên anh chú ý tới Sở Chính Minh.
"Là như vậy. . . . . ." Mặt của Lăng Đào không biến sắc mỉm cười. "Cô cũng biết tình cảm giữa tôi và con tôi không tốt chút nào, bên ngoài còn nói con tôi đã bỏ nhà đi từ lâu rồi . . . . . . Ai. . . . . . Gần đây hai chúng tôi lại cãi nhau, cho nên tôi muốn hỏi cậu nhóc sát vách chính là ngày thường ở nhà cậu ấy làm những gì, trong đầu suy nghĩ những gì. . . . . . Để tôi hiểu rõ một chút, giúp cho tôi hòa hợp với con trai hơn. . . . ."
"Nhưng mà. . . . . ."
"Hạnh tổng yên tâm, tôi cũng biết việc này có thể coi là chuyện riêng tư của người khác, tôi có chừng mực."
"Không dối gạt Lăng đổng. . . . . ." Cẩn Ngôn chua xót nói ra suy nghĩ của mình với anh: "Những cậu nhóc bây giờ, thật sự không rõ bọn nó đang suy nghĩ gì, không đi học, không làm việc, ngày ngày đua xe, tôi khuyên cậu ấy thì cậu ấy gắn trên người tôi danh hiệu “Thánh mẫu”, cậu nhóc Sở Chính Minh đó, anh nhất định cũng đoán không ra cậu ấy làm gì đâu, đua xe phi pháp với người ta đó, tối hôm nay còn muốn đi, nghe nói cùng với cái gì công kiểm pháp, cậu nhóc con nhà họ Vương, một ngày nào đó cũng sẽ xảy ra chuyện không may. . . . . . Thật không biết cha mẹ cậu ấy khi còn sống dạy thế nào. . . . . ."
"Cô nói. . . . . ." Sắc mặt của Lăng Đào trở nên vô cùng khó coi. "Cậu nhóc đua xe phi pháp, buổi tối hôm nay còn muốn liều mạng với người khác. . . . . ."
"Đúng vậy . . . . . . Còn bảo tôi đi xem đấy. . . . . . Thật nhức đầu. . . . . ."
"Cậu ấy bảo cô đi, sao cô còn không mau đi đi. . . . . ." Lăng Đào đứng lên, sắc mặt vừa vội vừa giận. "Bây giờ cũng đã năm giờ, cô nói địa điểm đi . . . . ."
Trong lòng Cẩn Ngôn buồn bực, nhưng lại không biết kỳ lạ chỗ nào: "Lăng đổng, tôi đã khuyên cậu ấy, nhưng cậu ấy không nghe, tôi cũng không có biện pháp. . . . . ."
"Cô nói nhiều như vậy làm gì. . . . . ." Gân xanh trên trán Lăng đổng nổi lên. "Cô nhanh đi đi, đây là công việc, biết không, tôi gọi lão Vương lái xe đưa cô đi, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi. . . . . ."
Cẩn Ngôn không hiểu tại sao mình lại bị Lăng Đào đuổi ra khỏi phòng làm việc, lại không giải thích được bị người ta nhét lên xe, lên xe lão Vương hỏi cô địa chỉ, Cẩn Ngôn nói địa chỉ, sau đó ngồi yên tĩnh trong xe, cô nghĩ mãi cũng không ra rõ tại sao Lăng Đào lại có hành động như vậy.
Cha mẹ của Sở Chính Minh đã mất, tại sao khiến Lăng Đào khẩn trương như vậy.
Chẳng lẽ Sở Chính Minh là con riêng của Lăng Đào? Cha mẹ của Sở Chính Minh qua đời cho nên anh ta nhận nuôi dưỡng cậu ấy?
Quá hoang đường rồi, sức tưởng tượng của cô thật phong phú.
Xe chạy rất nhanh, gần đến nơi thì xe ngừng lại, lão Vương quay đầu lại nhìn cô: "Hạnh tổng, tôi chỉ đưa cô đến đây thôi . . . . ."
Tại sao lại không đến thẳng nơi đó, Cẩn Ngôn muốn hỏi, nhưng lời đến khóe miệng, chỉ nhẹ giọng nói: "Cám ơn."
Đi gần mười phút, đây là con đường cao tốc ở ngoại ô, so với địa điểm đua xe lần trước thì nguy hiểm hơn, bởi vì con đường này vẫn còn đang xây, ngoằn ngoèo, mặt đường đứt đoạn, trên mặt đất còn có cốt thép có thể ghim rách bánh xe. . . . . .
Sở Chính Minh thật sự không muốn sống nữa mà.
Hôm nay, không có nhiều người như lần trước, chỉ có mười mấy người, xe cũng chỉ có hai chiếc. Sở Chính Minh đang ngồi trên hàng rào bảo vệ chắn đường bên cạnh, trong tay ngậm một điếu thuốc.
"Sở Chính Minh. . . . . ." Cẩn Ngôn lớn tiếng rống.
Cậu ngẩng đầu lên, sửng sốt, mỉm cười chạy tới, trong mắt cũng không biết là phấn khỏi hay là hài lòng.
"Cẩn Ngôn. . . . . ." Giọng nói lại có vẻ mềm mại.
Cẩn Ngôn khẽ nhíu nhíu mày, trước kia cậu không phải cố ý gọi cô là Thánh mẫu hay là gọi chị gái, bây giờ đột nhiên gọi hai chữ như vậy, khiến cảm giác của cô cũng chỉ có hai chữ: Kỳ lạ.
"Đừng nghĩ nhiều, đi theo tôi. . . . . ." Cẩn Ngôn nắm lấy tay cậu đi về phía trước.
"Đừng nghĩ nhiều . . . . ." Cậu giãy giụa."Rất nhanh, mười phút sẽ xong, xong rồi chúng ta đi Duy Cảnh ăn cơm."
Cẩn Ngôn lại đi nắm tay cậu, thế nhưng tay cậu lại giống như trượt đi, Cẩn Ngôn nhìn đồng hồ, đã bảy giờ, có lẽ Nhiễm Sĩ Duệ đang chờ cô ở Duy Cảnh rồi.
"Vương Trọng Lỗi, nhanh lên một chút, bắt đầu. . . . . ." Xa xa đã nghe giọng điệu kiêu ngạo của Sở Chính Minh.
"Gấp cái gì, thời gian còn chưa tới. . . . . ."
"Cậu quan tâm nhiều như vậy làm gì, chỉ có hai người mà cậu quan tâm giờ giấc làm gì, đừng có nghĩ nhiều, tôi còn phải đi ăn bữa tiệc lớn . . . . ."
"Nghĩ . . . . . Nghĩ gì. . . . . ."
Cẩn Ngôn khẩn trương nhìn, hôm nay cô chỉ hy vọng giống như ngày hôm trước, không xảy ra chuyện là tốt rồi.
Hai người đứng ở tạm thời trên một đường thẳng, bên cạnh có người không biết lấy đâu ra một thanh súng tranh tài. . . . . . Cậu ta giơ súng lên, bóp. . . . . .
Phanh!
Cách nơi đó không xa, đột nhiên lóe lên mấy ngọn đèn lớn, tiếng còi cảnh sát phá vỡ yên tĩnh bờ Giang Lộ, mấy người mặc chế phục từ trong xe bước xuống, tay cầm súng, đối diện với bọn họ.
"Tất cả đều không được nhúc nhích, dẫn hết về đồn cho tôi . . . . ."
Sở Chính Minh ngồi trên xe nghe giọng cười vui vẻ của Vương Trọng Lỗi. "Nghĩ rằng tôi thật sự ngốc nghếch muốn liều mạng với cậu như vậy, Sở Chính Minh, chuyện lần trước, làm sao tôi có thể bỏ qua được chứ, nói cho cậu biết, hôm nay bố mày chính là tới giết cậu, tôi gọi công an tới, bọn họ. . . . . . Còn có thể nghe lời của tôi. . . . . . Chỉ có loại người ngốc như cậu, mới có thể tin tưởng cái gì quyết chiến công bằng, từ nhỏ bên tai của bố mày luôn đọc một câu nói, được làm vua thua làm giặc, hôm nay, cậu nhất định phải chết."
Cẩn Ngôn sống đến hai mươi mấy tuổi, tổng cộng có ba lần cảm giác rất lo lắng, lần đầu tiên là khi còn học tiểu học, một lần ba mẹ ầm ĩ, sau đó tăng lên đánh nhau, cuối cùng thiếu chút nữa là ly hôn, có một ngày cha mẹ đã quyết định ngày thứ hai phải đi ký tên ly hôn, kết quả đêm đó đột nhiên Cẩn Ngôn phát sốt, sau đó dẫn đến viêm phổi, vì phải chăm sóc đứa bé, cho nên cha mẹ cũng từ từ hòa hợp.
Lần thứ hai là khi học cấp hai, cũng là một buổi chiều, cảm giác rất không thoải mái, trong lòng rất sợ, rất loạn, giống như con kiến đang bò vậy, cô xin phép thầy giáo về nhà, kết quả vừa mới đến nhà, thì có hàng xóm tới nói cho mẹ cô biết, nói thân thể của bà nội không tốt cho nên lúc băng qua đường bị xe đụng chết rồi.
Lần thứ ba là lúc học đại học, vẫn là lo lắng, mấy ngày liên tiếp thấp thỏm và sợ hãi, cho đến chủ nhật cô vội chạy về nhà, trong lúc cha uống say vô tình nói ra có người trộm mất văn vật ở nơi làm việc của cha. . . . . .
Còn lần này thì sao, Cẩn Ngôn cũng không biết lại xảy ra chuyện gì, cô chỉ cảm thấy sợ hãi.
Lúc làm việc không nhịn được cho nên cô gọi điện thoại cho mẹ, mẹ nói trong nhà cũng không có chuyện xảy ra, mẹ Hạnh cảm thấy giọng nói của Cẩn Ngôn kỳ lạ, ngược lại lo lắng hỏi Cẩn Ngôn có phải xảy ra chuyện gì hay không, Cẩn Ngôn lắc đầu một cái nói không có, nói cho mẹ Hạnh yên tâm rồi cúp điện thoại.
Một ngày hoảng hốt đã trôi qua, thật sự bình tĩnh, buổi tối Cẩn Ngôn nằm ở trên giường hoài nghi có phải mình quá nhạy cảm hay không, có phải cảm giác áp lực công việc khẩn trương quá lớn mới khiến mình có dự cảm xấu hay không, nhưng mà vẫn lăn qua lộn lại không ngủ được, nghĩ tới ngày mai còn có hẹn với Nhiễm Sĩ Duệ, cô càng không biết trong lòng mình nghĩ thế nào. . . . . .
Buổi sáng, khi anh nói những lời đó, nói cô không có cảm động là không thể nào, cô yêu anh mấy năm như vậy, lý trí và tình cảm cũng không phải dễ dàng có thể làm ra lựa chọn, lý trí nói cho cô biết không nên tin tưởng Nhiễm Sĩ Duệ nữa, cho nên mấy tháng trước khi anh rời đi, cô cũng tin tưởng anh có thể gây tổn thương cô được lần thứ nhất, thì cũng có thể tổn thương được cô lần thứ hai.
Huống chi, cha mẹ anh cũng sẽ không chấp nhận cô, mà cha mẹ của cô, cũng không tha thứ cho Nhiễm Sĩ Duệ, còn có Tiểu Mỹ, mỗi người bên cạnh cô, gần như là phản đối hai người bọn họ đi chung với nhau.
Tình cảm đâu rồi, cô thật sự đã buông tay sao, cô đợi anh mấy năm như vậy, bây giờ không dễ dàng mới được anh đáp lại, nếu như cô bước ra bước này, nếu như cô lựa chọn ở chung với anh, có thể bọn họ sẽ gặp phải rất nhiều chuyện, nhưng chỉ cần hai người ở chung một chỗ, luôn sẽ giải quyết được mọi chuyện, không phải sao. . . . . .
Người phụ nữ vì yêu, sẽ trở nên mù quáng và cố chấp.
Thật ra thì suy nghĩ một chút, cô do dự như vậy, có phải bởi vì cô tiếc nuối Nhiễm Sĩ Duệ hay không, tình cảm của cô không trọn vẹn, cho nên, vì hạnh phúc của mình, cô mới suy nghĩ nhiều như vậy.
Điện thoại di động vang lên bên cạnh, Cẩn Ngôn cầm lên vừa nhìn, là Sở Chính Minh gọi đến, lại nhìn thời gian, đã ba giờ sáng rồi.
Trễ như thế mà tên nhóc Sở Chính Minh còn chưa ngủ, giờ này còn làm gì chứ.
"Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cậu không thể như người bình thường được hả?" Giọng điệu của Cẩn Ngôn không được tốt cho lắm."Hành hạ bản thân như thế coi chừng chết sớm đó . . . . ."
Không có âm thanh buồn ngủ mơ hồ như dự đoán, ngược lại nghe tiếng trách móc rất có tinh thần như vậy, Sở Chính Minh ngẩn người: "Chị gái Thánh mẫu, tại sao còn chưa ngủ, có phải nghĩ tới tôi nên ngủ không được phải không. . . . . .? Tôi ở ban công xem trăng sáng, nếu không chị ra ngoài, chúng ta cùng ngắm trăng tròn. . . . . ."
Nước mắt Cẩn Ngôn rơi đầy mặt, thằng nhóc này lại đùa giỡn người.
"Cậu gọi cho tôi xong rồi, muốn nói chuyện phiếm thì gọi cho bạn gái nhỏ của cậu đi. . . . . ."
"Tôi chỉ muốn gọi cho chị, ngày mai tôi muốn đi ước hẹn sống chết, chị hãy nói với tôi những lời dễ nghe chút đi . . . . . ."
Cẩn Ngôn im lặng.
"Chị đừng xem thường sức quyến rũ của tôi. . . ." Cẩn Ngôn im lặng khiến Sở Chính Minh rất buồn bực."Có rất nhiều cô gái nhỏ thích tôi, theo lời của A Ngưu nói thì cũng có thể xếp hàng đến bến Giang Lộ mới . . . . . ."
"Đúng vậy, đúng vậy . . . . . ." Cẩn Ngôn lật người."Một lát xếp thành hình S, một lát xếp thành hình chữ B, nếu không, một ngày nào đó cậu dẫn tôi đi gặp các cô gái nhỏ đó để mở mang kiến thức đi. . . . . ."
"KAO, lại còn trách móc tôi nữa . . . . ." Sở Chính Minh bĩu môi: "Ngày mai chị đến nhìn tôi chỉnh Vương Trọng Lỗi đi, xong rồi tôi dẫn chị đi ăn ngon . . . . . ."
"Tôi cũng không có ngây thơ như vậy. . . . . ."
"Đúng là người phụ nữ không hiểu phong tình . . . . . ."
"Tôi nói này Sở Chính minh. . . . . ." Cẩn Ngôn nghĩ tới mấy chữ ‘Chị gái Thánh mẫu’ đã nhức đầu: "Cậu có thể không nên làm công việc nguy hiểm như vậy, không có tai nạn lao động, không có bảo hiểm . . . . . ."
"Cắt. . . . . . Chị thì biết cái gì, không đánh cậu ta thì cậu ta không chịu thua, cậu ta cũng không biết tôi họ Sở. . . . . . Chỉ là, nếu như chị yêu cầu tôi không làm việc đó nữa, tôi có thể suy nghĩ một chút . . . . . ."
Cẩn Ngôn hoảng hốt nhớ lại tình tiết trong phim thần tượng, trong lòng phát lạnh một hồi. Tính tình trẻ con, hay chơi trội lại thích cậy mạnh, còn không coi trọng tính mạng của mình, Cẩn Ngôn ngáp một cái. "Tùy cậu thôi..., tôi muốn ngủ, nếu như ngày mai về sau muốn gặp cậu, tôi sẽ đi mộ phần của cậu đốt vàng mã."
"Nói gì lời không may, vậy chị có tới xem tôi dạy dỗ tên khốn kia hay không. . . . . ."
"Có cái gì hay mà xem . . . . . ." Cẩn Ngôn nhắm mắt lại: "Tôi còn không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, bản thân cũng chẳng quan tâm tới. . . . . ." Dự cảm trong lòng cũng không biết khi nào thì tới đây, nghĩ như vậy, Cẩn Ngôn cúp điện thoại.
Sáng ngày thứ hai, quả thật cô vẫn rất bình tĩnh, buổi chiều mắt thấy đã qua một giờ, Cẩn Ngôn nhìn điện thoại di động bên cạnh, Nhiễm Sĩ Duệ không có gọi điện thoại, cô dời tầm mắt, không biết mình mong đợi hay là thất vọng, cũng không biết cuộc hẹn buổi tối rốt cuộc có nên đi hay không.
Cẩn Ngôn nhắm mắt lại nghĩ, lúc này ở công ty Hoành Đức trong phòng làm việc của Tổng giám Nhiễm Sĩ Duệ, có phải anh cũng giống như cô lo lắng có chung cảm giác một giây giống như một năm với cô không nữa.
"Hạnh tổng, cô không khỏe hả?"
Cẩn Ngôn mở mắt, chỉ thấy Lăng Đào đứng ở ngoài cửa, tay còn giữ nắm khóa cửa.
Tại sao anh lại không gõ cửa chứ, Cẩn Ngôn đứng lên, đây chính là một ông chủ tốt, kiểm tra bất ngờ như vậy.
"Không có. . . . . ." Cẩn Ngôn cười cười. "Lăng đổng tìm tôi có việc sao?"
"Cũng không có gì. . . . . ." Lăng Duệ sau khi đi vào kéo ghế dựa ra ngồi xuống, Cẩn Ngôn thu hồi tầm mắt lại, xem ra Lăng Đào giống như là muốn nói chuyện với cô, chẳng lẽ công việc của cô xảy ra chuyện gì. "Tôi tới chính là muốn hỏi một chút, cậu nhóc cách vách nhà cô đang làm gì thế. . . . . ."
Cẩn Ngôn nhíu nhíu mày, tại sao đột nhiên anh chú ý tới Sở Chính Minh.
"Là như vậy. . . . . ." Mặt của Lăng Đào không biến sắc mỉm cười. "Cô cũng biết tình cảm giữa tôi và con tôi không tốt chút nào, bên ngoài còn nói con tôi đã bỏ nhà đi từ lâu rồi . . . . . . Ai. . . . . . Gần đây hai chúng tôi lại cãi nhau, cho nên tôi muốn hỏi cậu nhóc sát vách chính là ngày thường ở nhà cậu ấy làm những gì, trong đầu suy nghĩ những gì. . . . . . Để tôi hiểu rõ một chút, giúp cho tôi hòa hợp với con trai hơn. . . . ."
"Nhưng mà. . . . . ."
"Hạnh tổng yên tâm, tôi cũng biết việc này có thể coi là chuyện riêng tư của người khác, tôi có chừng mực."
"Không dối gạt Lăng đổng. . . . . ." Cẩn Ngôn chua xót nói ra suy nghĩ của mình với anh: "Những cậu nhóc bây giờ, thật sự không rõ bọn nó đang suy nghĩ gì, không đi học, không làm việc, ngày ngày đua xe, tôi khuyên cậu ấy thì cậu ấy gắn trên người tôi danh hiệu “Thánh mẫu”, cậu nhóc Sở Chính Minh đó, anh nhất định cũng đoán không ra cậu ấy làm gì đâu, đua xe phi pháp với người ta đó, tối hôm nay còn muốn đi, nghe nói cùng với cái gì công kiểm pháp, cậu nhóc con nhà họ Vương, một ngày nào đó cũng sẽ xảy ra chuyện không may. . . . . . Thật không biết cha mẹ cậu ấy khi còn sống dạy thế nào. . . . . ."
"Cô nói. . . . . ." Sắc mặt của Lăng Đào trở nên vô cùng khó coi. "Cậu nhóc đua xe phi pháp, buổi tối hôm nay còn muốn liều mạng với người khác. . . . . ."
"Đúng vậy . . . . . . Còn bảo tôi đi xem đấy. . . . . . Thật nhức đầu. . . . . ."
"Cậu ấy bảo cô đi, sao cô còn không mau đi đi. . . . . ." Lăng Đào đứng lên, sắc mặt vừa vội vừa giận. "Bây giờ cũng đã năm giờ, cô nói địa điểm đi . . . . ."
Trong lòng Cẩn Ngôn buồn bực, nhưng lại không biết kỳ lạ chỗ nào: "Lăng đổng, tôi đã khuyên cậu ấy, nhưng cậu ấy không nghe, tôi cũng không có biện pháp. . . . . ."
"Cô nói nhiều như vậy làm gì. . . . . ." Gân xanh trên trán Lăng đổng nổi lên. "Cô nhanh đi đi, đây là công việc, biết không, tôi gọi lão Vương lái xe đưa cô đi, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi. . . . . ."
Cẩn Ngôn không hiểu tại sao mình lại bị Lăng Đào đuổi ra khỏi phòng làm việc, lại không giải thích được bị người ta nhét lên xe, lên xe lão Vương hỏi cô địa chỉ, Cẩn Ngôn nói địa chỉ, sau đó ngồi yên tĩnh trong xe, cô nghĩ mãi cũng không ra rõ tại sao Lăng Đào lại có hành động như vậy.
Cha mẹ của Sở Chính Minh đã mất, tại sao khiến Lăng Đào khẩn trương như vậy.
Chẳng lẽ Sở Chính Minh là con riêng của Lăng Đào? Cha mẹ của Sở Chính Minh qua đời cho nên anh ta nhận nuôi dưỡng cậu ấy?
Quá hoang đường rồi, sức tưởng tượng của cô thật phong phú.
Xe chạy rất nhanh, gần đến nơi thì xe ngừng lại, lão Vương quay đầu lại nhìn cô: "Hạnh tổng, tôi chỉ đưa cô đến đây thôi . . . . ."
Tại sao lại không đến thẳng nơi đó, Cẩn Ngôn muốn hỏi, nhưng lời đến khóe miệng, chỉ nhẹ giọng nói: "Cám ơn."
Đi gần mười phút, đây là con đường cao tốc ở ngoại ô, so với địa điểm đua xe lần trước thì nguy hiểm hơn, bởi vì con đường này vẫn còn đang xây, ngoằn ngoèo, mặt đường đứt đoạn, trên mặt đất còn có cốt thép có thể ghim rách bánh xe. . . . . .
Sở Chính Minh thật sự không muốn sống nữa mà.
Hôm nay, không có nhiều người như lần trước, chỉ có mười mấy người, xe cũng chỉ có hai chiếc. Sở Chính Minh đang ngồi trên hàng rào bảo vệ chắn đường bên cạnh, trong tay ngậm một điếu thuốc.
"Sở Chính Minh. . . . . ." Cẩn Ngôn lớn tiếng rống.
Cậu ngẩng đầu lên, sửng sốt, mỉm cười chạy tới, trong mắt cũng không biết là phấn khỏi hay là hài lòng.
"Cẩn Ngôn. . . . . ." Giọng nói lại có vẻ mềm mại.
Cẩn Ngôn khẽ nhíu nhíu mày, trước kia cậu không phải cố ý gọi cô là Thánh mẫu hay là gọi chị gái, bây giờ đột nhiên gọi hai chữ như vậy, khiến cảm giác của cô cũng chỉ có hai chữ: Kỳ lạ.
"Đừng nghĩ nhiều, đi theo tôi. . . . . ." Cẩn Ngôn nắm lấy tay cậu đi về phía trước.
"Đừng nghĩ nhiều . . . . ." Cậu giãy giụa."Rất nhanh, mười phút sẽ xong, xong rồi chúng ta đi Duy Cảnh ăn cơm."
Cẩn Ngôn lại đi nắm tay cậu, thế nhưng tay cậu lại giống như trượt đi, Cẩn Ngôn nhìn đồng hồ, đã bảy giờ, có lẽ Nhiễm Sĩ Duệ đang chờ cô ở Duy Cảnh rồi.
"Vương Trọng Lỗi, nhanh lên một chút, bắt đầu. . . . . ." Xa xa đã nghe giọng điệu kiêu ngạo của Sở Chính Minh.
"Gấp cái gì, thời gian còn chưa tới. . . . . ."
"Cậu quan tâm nhiều như vậy làm gì, chỉ có hai người mà cậu quan tâm giờ giấc làm gì, đừng có nghĩ nhiều, tôi còn phải đi ăn bữa tiệc lớn . . . . ."
"Nghĩ . . . . . Nghĩ gì. . . . . ."
Cẩn Ngôn khẩn trương nhìn, hôm nay cô chỉ hy vọng giống như ngày hôm trước, không xảy ra chuyện là tốt rồi.
Hai người đứng ở tạm thời trên một đường thẳng, bên cạnh có người không biết lấy đâu ra một thanh súng tranh tài. . . . . . Cậu ta giơ súng lên, bóp. . . . . .
Phanh!
Cách nơi đó không xa, đột nhiên lóe lên mấy ngọn đèn lớn, tiếng còi cảnh sát phá vỡ yên tĩnh bờ Giang Lộ, mấy người mặc chế phục từ trong xe bước xuống, tay cầm súng, đối diện với bọn họ.
"Tất cả đều không được nhúc nhích, dẫn hết về đồn cho tôi . . . . ."
Sở Chính Minh ngồi trên xe nghe giọng cười vui vẻ của Vương Trọng Lỗi. "Nghĩ rằng tôi thật sự ngốc nghếch muốn liều mạng với cậu như vậy, Sở Chính Minh, chuyện lần trước, làm sao tôi có thể bỏ qua được chứ, nói cho cậu biết, hôm nay bố mày chính là tới giết cậu, tôi gọi công an tới, bọn họ. . . . . . Còn có thể nghe lời của tôi. . . . . . Chỉ có loại người ngốc như cậu, mới có thể tin tưởng cái gì quyết chiến công bằng, từ nhỏ bên tai của bố mày luôn đọc một câu nói, được làm vua thua làm giặc, hôm nay, cậu nhất định phải chết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.