Chương 32
Y Phương
28/12/2016
Ba năm sau.
Lúc về đến nhà đã là nửa đêm, một người cô đơn, bóng lưng cô đơn lạnh lẽo, dưới ánh đèn lẻ loi một mình, cô nhẩm tính thì cũng đã ba năm, nhưng vẫn không có thói quen như vậy, nghĩ thế, cho nên hết sức ghi hận người đã để cho cô phải làm thêm giờ, làm cho cô chỉ có thể một mình về nhà, tại vì bà xã của sư huynh Tổng giám đốc đã mất tích, cho nên anh bắt đầu động kinh, một tuần lễ gần đây liều mạng làm thêm giờ, các đồng nghiệp lên tiếng oán than khắp nơi, Cẩn Ngôn là nhân viên quản lý, cho nên giao phó cấp dưới, trấn an ổn thỏa tốt đẹp, tâm lực(tâm tư và lao lực) càng thêm tiều tụy.
Về đến nhà vẫn là một thân một mình, a, hiện tại có ba người, một người dì, còn có con gái của dì. . . . . . Mặc dù ít chào đón ôm ấp cô, nhưng cũng đủ ấm áp. . . . . .
"Bảo Bảo. . . . . ."
"Mẹ nuôi . . . . ."
Giống như mỗi ngày vậy, về đến nhà đã có thói quen đầu tiên là, cô ôm đứa bé vào phòng sách, khởi động máy tính, rồi đi ra ngoài lấy cho mình ly nước, sau đó trở lại mở hộp thư xem lướt qua, trong hộp thư có ghi địa chỉ, thấy hộp thư mới nhắc nhở, trái tim có chút xao động, ly nước cầm trong tay, uống vào trong bụng, rất ấm, mùa đông này, rất lạnh, buổi tối mỗi ngày cô đều dựa vào một ly nước này, có thể an tâm ngủ qua một buổi tối.
Hộp thư đã chất đống hơn một ngàn bức thư điện tử, tất cả đều do cô không nỡ xóa bỏ hết, trong hộp thư đi lại rỗng tuếch, mỗi một lần, cô nghĩ viết một lời gì đó, viết xong, cuối cùng lại không nhấn tín hiệu gởi bức thư đó đi . . . . .
Người đàn ông kia, một ngày một bức thư điện tử, cho dù là rất trễ, cho dù là dài ngắn, mỗi ngày luôn cố chấp như vậy, giống như là một cuộc hẹn ước định, có phải cũng trở thành một thói quen hay không.
Ba năm, hơn một ngàn ngày, cô không có trả lời lại một chữ, có phải mỗi ngày lúc Sở Chính Minh gõ bàn phím, có thể hận cô quá vô tình hay không.
Mở ra.
Trên bức thư, là tâm tình của một người đàn ông.
Cẩn Ngôn, tôi ngồi ở tầng ba mươi cao nhất viết cho em bức thư điện tử này, bên ngoài bầu trời đen kịt, cao ốc giống như xuyên vào tầng mây đi đến cầu thang Thiên đường, dưới lầu là thành phố âm u giống như người sau khi thất tình, còn tôi thì ngồi trong phòng làm việc làm thêm giờ, công việc còn chưa có làm xong, theo dự báo thời tiết thì ngày mai sẽ mưa, mùa đông này vốn không ấm áp sẽ càng thêm trở nên rét lạnh, giống như mùa đông năm đó em rời đi vậy.
Hình như trong đêm khuya tôi có thói quen nhớ đến em, có phải bởi vì nguyên nhân sắp nghỉ ngơi hay không, cho nên nghĩ là có thể cách em gần một chút, gần đến nỗi trong mơ có thể vuốt ve khuôn mặt mỉm cười của em.
Buổi sáng trước khi tôi đi làm, nhìn thấy trong cửa hàng ăn sáng có một cậu con trai đưa bàn tay ấm áp cho cô gái mình thích, bọn họ chỉ mới mười mấy tuổi, có lẽ là học sinh trung học, bàn tay cậu con trai nắm gọn bàn tay của cô bé, nắm lại thật chặt. Có lẽ bọn họ vẫn không rõ ý nghĩa của tình yêu chân chính là gì, nhưng mà, tôi lại không khỏi cảm thấy ấm áp.
Loại này ấm áp, có phải chính là sức hấp dẫn nhất của bản chất tình yêu hay không.
Nhớ tới trước kia, tôi cũng ảo tưởng cảnh tượng như vậy, trong mùa đông ấm áp, trên ban công, tôi ôm em, đầu tựa vào trên vai em, tay vòng ra trước ôm eo em, ánh mặt trời rất tốt, bên cạnh vang lên tiếng đàn Violin hoặc là Piano, buồn ngủ, trong nháy mắt, dài đằng đẵng. . . . . .
Thiên trường địa cửu là một từ rất tốt đẹp, nhưng tôi lại cảm thấy, ở cùng một chỗ với em từ từ già đi mới là lời thề lãng mạn nhất.
Cẩn Ngôn, hơn một ngàn ngày trong cuộc sống, em có khỏe không, em có nghĩ đến tôi không.
Tôi muốn từng bước từng bước đánh tan những lời này, bởi vì em không có trả lời cho tôi, thậm chí tôi cũng không biết em có đọc những lời tâm tình này của tôi hay không.
Nhưng suy nghĩ một chút lại bỏ đi suy nghĩ này, tôi yêu em, tôi nhớ em, tôi muốn em đáp lại, nhưng cũng không nhất định có thể chờ em đáp lại.
Tôi quyết định chờ đợi đến ngày đó, cũng biết cuối cùng có lẽ sẽ không có kết quả, nhưng tôi, không muốn từ bỏ như vậy.
Ba năm, Cẩn Ngôn, tôi đã hai mươi mốt tuổi, nhưng tôi cảm thấy được lòng của tôi đã ba mươi mốt tuổi, bọn họ nói chưa từng thấy qua một người đàn ông hai mươi mốt tuổi giống như tôi, tôi hỏi bọn họ tôi giống như người bao nhiêu tuổi, bọn họ nói ba mươi mấy tuổi rồi, lúc đó tôi chỉ mỉm cười, tôi như vậy, tâm trí và sinh lý đều đã trưởng thành, có thể nổi bật hơn em hay không, khoảng cách giữa chúng ta, có phải rút ngắn một chút hay không.
Cẩn Ngôn, tại sao em vẫn không thể quên được số tuổi chênh lệch của chúng ta, giữa chúng ta, chỉ là tôi nhỏ hơn em mấy tuổi mà thôi, chỉ như thế mà thôi. . . . . .
Có lẽ em sẽ không biết tôi có hi vọng nếu mình có thể già đi trong một buổi sáng, không cần tuổi trẻ nữa, như vậy, cuối cùng giữa chúng ta cũng không có một chút chướng ngại nào.
Đúng rồi, tôi quên nói với em hôm nay làm cái gì, hôm nay tôi đoạt một hợp đồng lớn của Nhiễm Sĩ Duệ, anh ta tới gặp tôi, im lặng, anh ta rất bình tĩnh, lúc nào cũng lạnh nhạt mỉm cười, trong mắt thì đầy ý cười.
Nhưng chỉ với một câu nói, lại đầy đủ làm cho tôi chìm ngập trong tất cả vui sướng.
Anh ta nói, ngày hôm qua em gọi điện thoại cho anh ta, không có nhắc tới tôi, cũng nói thời gian sắp tới em cũng chưa có trở về.
Anh ta biết tử huyệt của tôi ở đâu, còn rất vui vẻ khi thấy tôi đau xót sau khi bị anh ta đả kích.
Cẩn Ngôn, tôi rất khổ sở, tôi nhớ tới lời nói của Nhiễm Sĩ Duệ, tôi làm tất cả ở đây, đều là bởi vì em mới trở nên có ý nghĩa, nếu như em vẫn không hiểu, em không có cảm động, tôi cũng không biết, tôi sẽ cũng trở thành cái dạng gì.
Tôi không biết tôi còn có thể chịu đựng được bao nhiêu, Cẩn Ngôn, nếu như em sẽ không trở lại, tôi sẽ đi tìm em, sự kiên nhẫn của tôi sắp kiệt sức, nhưng tình cảm, còn không có.
Ba năm, tôi vẫn yêu em, còn em, có một chút động lòng hay không.
Ngủ ngon.
——— —————— ———————
Buổi sáng khi tỉnh lại thì khóe mắt đã ướt át, một đôi móng vuốt nhỏ vuốt ve khóe mắt cô, Cẩn Ngôn mở mắt ra, thì thấy một khuôn mặt nhỏ bé giống như được trang điểm đập vào trong mắt của cô.
"Mẹ nuôi, làm sao mẹ khóc, có phải tối hôm qua nằm mơ thấy sói xám lớn hay không. . . . . . Trong mơ rất đáng sợ sao. . . . . ."
Cẩn Ngôn lắc đầu một cái kéo cậu nhóc vào trong chăn.
"Sao Bảo Bảo lại đến sớm thế. . . . ."
"Mẹ nuôi, con muốn mẹ, mẹ đi lâu rồi mà vẫn chưa trở lại là sao. . . . . ."
Cẩn Ngôn cứng họng, mẹ của Bảo Bảo ——, bà xã của sư huynh ——
Mấy năm qua, cô ở giữa nhìn sư huynh và mẹ của Bảo Bảo ầm ĩ, một người đàn ông và chị gái kế của mình, cũng không có người nào được thoải mái . . . . .
Trong lúc đó nếu như giữa cô và Sở Chính Minh có hi vọng, thì sẽ không làm người ta khổ sở.
Mẹ Bảo Bảo bỏ lại đứa bé mà đi du lịch khắp nơi, có lẽ Cẩn Ngôn có thể hiểu được tâm tình của cô ấy.
Có lẻ là chỉ muốn nghỉ xả hơi trong chốc lát.
Đàn ông luôn có thói quen bức bách, mà các cô thì sao . . . . . Cũng không đủ dũng cảm.
Sau khi ăn sáng xong cô đến công ty, sư huynh vẫn còn tức giận, Cẩn Ngôn đẩy cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc ra đã nhìn thấy một mình anh đứng bên cửa sổ, trong tay cầm một ly rượu đỏ tươi, đầy cô đơn.
Đau lòng một chút, người đàn ông kia, Sở Chính Minh, có thể đã từng cô đơn đứng ở bên cửa sổ như vậy hay không, nghĩ đến cô ở nơi xa.
"Sư huynh. . . . . ." Cẩn Ngôn không gọi anh là Vương tổng, hiện tại, cô chỉ là sư muội của anh mà thôi: "Chị Tự Nhiên sẽ trở lại. . . . . . Anh phải cho chị ấy một chút thời gian. . . . . ."
Cái ly trong tay bị ném vào trên tường, mấy ngày trước bức hình đó mới được chụp về để vẽ nghe nói là chị Tự Nhiên thích nhất, ngày đó lúc chụp, sư huynh của cô hưng phấn như đứa bé, giống như người đang tuyệt vọng nhìn thấy người nào đó thì tràn đầy hi vọng, nhưng hôm nay, lại không chút do dự chút nào hắt một ly rượu làm hỏng.
Cô không biết ai đúng ai sai, cũng không biết an ủi thế nào, về mặt tình cảm, cô cũng chỉ là một người thua cuộc, với lại cô cũng không có dũng khí trở về.
"Cẩn Ngôn, em cũng là phụ nữ, em nói đi, đến tột cùng cô ấy muốn thế nào, anh nhỏ hơn cô ấy một chút thì thế nào, cô ấy chính là chị gái của anh thì thế nào, ai nói cái gì, người nào phản đối cái gì, tại nơi nào cô ấy không được nhiệt tình tự nhiên, lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba. . . . . . Vô số lần. . . . . . Cẩn Ngôn, anh chỉ là một người đàn ông, không phải một Thánh Nhân, có lúc, anh thật sự nghĩ, tại sao anh lại yêu cô ấy. . . . . . Quả thực là tự tìm đau khổ . . . . ."
Rót một ly rượu, Cẩn Ngôn nhẹ nhàng hớp một ngụm, người kia, có thể cũng bi phẫn làm tê dại mình như vậy hay không, hơn một ngàn ngày, sự kiên nhẫn của cậu, lúc nào sẽ mất hết.
"Trước kia đã nói rồi, hiện tại cũng đã có con gái, cô ấy vẫn là như vậy. . . . . . Anh thật sự không biết cả ngày cô ấy đang suy nghĩ gì, Cẩn Ngôn. . . . . . Em nói cho anh biết đi, một ngày em hay suy nghĩ gì. . . . . ."
Làm gì lại kéo đến trên người cô rồi, ánh mắt Cẩn Ngôn lẩn trốn, nhớ tới tên nhóc trong nhà, xoay người muốn đi.
"Cẩn Ngôn. . . . . ." Anh gọi cô: "Em còn không tính toán trở về sao?"
Cẩn Ngôn đứng tại chỗ, không có gật đầu, cũng không có lắc đầu.
Anh thở dài một cái: "Đúng rồi. . . . . ." Giọng nói ôn hòa: "Tới đây ngồi một chút, anh có lời muốn nói với em. . . . . ."
"Cái gì?"
"Là chuyện của công ty."
Chính sự, Cẩn Ngôn ngồi xuống.
"Em cũng biết chi nhánh công ty ở thành phố Du mấy năm qua thành tích đều rất không tốt. . . . . ." Anh khôi phục bình tĩnh: "Thật ra thì có nguyên nhân, có lẽ em cũng đoán được, anh và mấy nhân viên quản lý họp thảo luận một chút, quyết định điều động một người đáng tin từ tổng bộ bên này sang tiếp nhận nghiệp vụ bên kia, thuận tiện xác thực những người gây rối bên trong, dọn dẹp sạch sẽ. . . . . ."
Cẩn Ngôn nhíu nhíu mày, cô biết chuyện chi nhánh của công ty ở thành phố Du, nhưng mà, quan hệ rắc rối khó gỡ và liên kết ích lợi, tuyệt đối không phải là hiểu rõ để ý kỹ là có thể dọn dẹp sạch sẽ. . . . . .
"Trong lòng anh đã chọn người nào, là ai."
Ánh mắt của anh sáng rực nhìn chằm chằm cô.
"Em. . . . . ." Cẩn Ngôn đưa tay chỉ mình, kinh hãi: “Đây là một cục diện rối rắm, em cũng không muốn hao phí tinh thần. . . . . ."
"Cẩn Ngôn. . . . . ." Anh cười cười: "Em là không muốn nhận cái cục diện rối rắm này hay là chưa phải muốn trở về gặp những người khác. . . . . . Ừ. . . . . ." Vẻ mặt anh ôn hòa, cũng không có hoài nghi.
Cẩn Ngôn biết anh đã quyết định.
"Anh cho em thương lượng. . . . . ." Cẩn Ngôn suy nghĩ một chút, tầm mắt ngừng một chút trên cái ly rượu bể nát, nhích lại gần nhìn anh, giọng điệu cò kè mặc cả: "Em cho anh một tin tức nhất định nóng hổi. . . . . . Anh thu lại mệnh lệnh của anh đi . . . . ."
"Có có bao nhiêu nóng hổi. . . . . ." Anh cười, nhất phái hồn nhiên vô hại, nhưng trong lòng dần dần trở nên cứng rắn, Cẩn Ngôn, kiên trì trở về không bằng về sớm đi, có người, bỏ lỡ, hối hận sẽ không kịp đâu, anh là sư huynh, cho nên muốn cô không trải qua tiếc nuối.
Cẩn Ngôn há mồm ghé vào lỗ tai anh nói một câu.
"Em nói cái gì. . . . . ." Giọng điệu của anh cắn răng nghiến lợi, trong lòng lạnh: "Bảo Bảo ở nhà của em, còn có Tự Nhiên ở thủ đô . . . . ."
"Tin tức này quá lớn đi."
Anh gật đầu, bình tĩnh an tâm nhìn cô, Cẩn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên, chị Tự Nhiên có tác dụng hơn bất cứ thứ gì.
Trong lòng sư huynh có nhiều suy nghĩ thay đổi, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ, được, không muốn trở về, lại còn giở trò khôn vặt với anh, đúng lúc, để cho cô đụng vào trên họng súng, thù mới nợ cũ cùng tính một lượt, bao che bà xã của anh, lại còn chứa chấp con gái của anh.
Được lắm, rất mạnh mẽ.
"Anh sẽ suy nghĩ thật kỹ ý kiến của em." Anh mỉm cười, suy nghĩ một chút để ném cô trở về thành phố Du như thế nào.
Lúc về đến nhà đã là nửa đêm, một người cô đơn, bóng lưng cô đơn lạnh lẽo, dưới ánh đèn lẻ loi một mình, cô nhẩm tính thì cũng đã ba năm, nhưng vẫn không có thói quen như vậy, nghĩ thế, cho nên hết sức ghi hận người đã để cho cô phải làm thêm giờ, làm cho cô chỉ có thể một mình về nhà, tại vì bà xã của sư huynh Tổng giám đốc đã mất tích, cho nên anh bắt đầu động kinh, một tuần lễ gần đây liều mạng làm thêm giờ, các đồng nghiệp lên tiếng oán than khắp nơi, Cẩn Ngôn là nhân viên quản lý, cho nên giao phó cấp dưới, trấn an ổn thỏa tốt đẹp, tâm lực(tâm tư và lao lực) càng thêm tiều tụy.
Về đến nhà vẫn là một thân một mình, a, hiện tại có ba người, một người dì, còn có con gái của dì. . . . . . Mặc dù ít chào đón ôm ấp cô, nhưng cũng đủ ấm áp. . . . . .
"Bảo Bảo. . . . . ."
"Mẹ nuôi . . . . ."
Giống như mỗi ngày vậy, về đến nhà đã có thói quen đầu tiên là, cô ôm đứa bé vào phòng sách, khởi động máy tính, rồi đi ra ngoài lấy cho mình ly nước, sau đó trở lại mở hộp thư xem lướt qua, trong hộp thư có ghi địa chỉ, thấy hộp thư mới nhắc nhở, trái tim có chút xao động, ly nước cầm trong tay, uống vào trong bụng, rất ấm, mùa đông này, rất lạnh, buổi tối mỗi ngày cô đều dựa vào một ly nước này, có thể an tâm ngủ qua một buổi tối.
Hộp thư đã chất đống hơn một ngàn bức thư điện tử, tất cả đều do cô không nỡ xóa bỏ hết, trong hộp thư đi lại rỗng tuếch, mỗi một lần, cô nghĩ viết một lời gì đó, viết xong, cuối cùng lại không nhấn tín hiệu gởi bức thư đó đi . . . . .
Người đàn ông kia, một ngày một bức thư điện tử, cho dù là rất trễ, cho dù là dài ngắn, mỗi ngày luôn cố chấp như vậy, giống như là một cuộc hẹn ước định, có phải cũng trở thành một thói quen hay không.
Ba năm, hơn một ngàn ngày, cô không có trả lời lại một chữ, có phải mỗi ngày lúc Sở Chính Minh gõ bàn phím, có thể hận cô quá vô tình hay không.
Mở ra.
Trên bức thư, là tâm tình của một người đàn ông.
Cẩn Ngôn, tôi ngồi ở tầng ba mươi cao nhất viết cho em bức thư điện tử này, bên ngoài bầu trời đen kịt, cao ốc giống như xuyên vào tầng mây đi đến cầu thang Thiên đường, dưới lầu là thành phố âm u giống như người sau khi thất tình, còn tôi thì ngồi trong phòng làm việc làm thêm giờ, công việc còn chưa có làm xong, theo dự báo thời tiết thì ngày mai sẽ mưa, mùa đông này vốn không ấm áp sẽ càng thêm trở nên rét lạnh, giống như mùa đông năm đó em rời đi vậy.
Hình như trong đêm khuya tôi có thói quen nhớ đến em, có phải bởi vì nguyên nhân sắp nghỉ ngơi hay không, cho nên nghĩ là có thể cách em gần một chút, gần đến nỗi trong mơ có thể vuốt ve khuôn mặt mỉm cười của em.
Buổi sáng trước khi tôi đi làm, nhìn thấy trong cửa hàng ăn sáng có một cậu con trai đưa bàn tay ấm áp cho cô gái mình thích, bọn họ chỉ mới mười mấy tuổi, có lẽ là học sinh trung học, bàn tay cậu con trai nắm gọn bàn tay của cô bé, nắm lại thật chặt. Có lẽ bọn họ vẫn không rõ ý nghĩa của tình yêu chân chính là gì, nhưng mà, tôi lại không khỏi cảm thấy ấm áp.
Loại này ấm áp, có phải chính là sức hấp dẫn nhất của bản chất tình yêu hay không.
Nhớ tới trước kia, tôi cũng ảo tưởng cảnh tượng như vậy, trong mùa đông ấm áp, trên ban công, tôi ôm em, đầu tựa vào trên vai em, tay vòng ra trước ôm eo em, ánh mặt trời rất tốt, bên cạnh vang lên tiếng đàn Violin hoặc là Piano, buồn ngủ, trong nháy mắt, dài đằng đẵng. . . . . .
Thiên trường địa cửu là một từ rất tốt đẹp, nhưng tôi lại cảm thấy, ở cùng một chỗ với em từ từ già đi mới là lời thề lãng mạn nhất.
Cẩn Ngôn, hơn một ngàn ngày trong cuộc sống, em có khỏe không, em có nghĩ đến tôi không.
Tôi muốn từng bước từng bước đánh tan những lời này, bởi vì em không có trả lời cho tôi, thậm chí tôi cũng không biết em có đọc những lời tâm tình này của tôi hay không.
Nhưng suy nghĩ một chút lại bỏ đi suy nghĩ này, tôi yêu em, tôi nhớ em, tôi muốn em đáp lại, nhưng cũng không nhất định có thể chờ em đáp lại.
Tôi quyết định chờ đợi đến ngày đó, cũng biết cuối cùng có lẽ sẽ không có kết quả, nhưng tôi, không muốn từ bỏ như vậy.
Ba năm, Cẩn Ngôn, tôi đã hai mươi mốt tuổi, nhưng tôi cảm thấy được lòng của tôi đã ba mươi mốt tuổi, bọn họ nói chưa từng thấy qua một người đàn ông hai mươi mốt tuổi giống như tôi, tôi hỏi bọn họ tôi giống như người bao nhiêu tuổi, bọn họ nói ba mươi mấy tuổi rồi, lúc đó tôi chỉ mỉm cười, tôi như vậy, tâm trí và sinh lý đều đã trưởng thành, có thể nổi bật hơn em hay không, khoảng cách giữa chúng ta, có phải rút ngắn một chút hay không.
Cẩn Ngôn, tại sao em vẫn không thể quên được số tuổi chênh lệch của chúng ta, giữa chúng ta, chỉ là tôi nhỏ hơn em mấy tuổi mà thôi, chỉ như thế mà thôi. . . . . .
Có lẽ em sẽ không biết tôi có hi vọng nếu mình có thể già đi trong một buổi sáng, không cần tuổi trẻ nữa, như vậy, cuối cùng giữa chúng ta cũng không có một chút chướng ngại nào.
Đúng rồi, tôi quên nói với em hôm nay làm cái gì, hôm nay tôi đoạt một hợp đồng lớn của Nhiễm Sĩ Duệ, anh ta tới gặp tôi, im lặng, anh ta rất bình tĩnh, lúc nào cũng lạnh nhạt mỉm cười, trong mắt thì đầy ý cười.
Nhưng chỉ với một câu nói, lại đầy đủ làm cho tôi chìm ngập trong tất cả vui sướng.
Anh ta nói, ngày hôm qua em gọi điện thoại cho anh ta, không có nhắc tới tôi, cũng nói thời gian sắp tới em cũng chưa có trở về.
Anh ta biết tử huyệt của tôi ở đâu, còn rất vui vẻ khi thấy tôi đau xót sau khi bị anh ta đả kích.
Cẩn Ngôn, tôi rất khổ sở, tôi nhớ tới lời nói của Nhiễm Sĩ Duệ, tôi làm tất cả ở đây, đều là bởi vì em mới trở nên có ý nghĩa, nếu như em vẫn không hiểu, em không có cảm động, tôi cũng không biết, tôi sẽ cũng trở thành cái dạng gì.
Tôi không biết tôi còn có thể chịu đựng được bao nhiêu, Cẩn Ngôn, nếu như em sẽ không trở lại, tôi sẽ đi tìm em, sự kiên nhẫn của tôi sắp kiệt sức, nhưng tình cảm, còn không có.
Ba năm, tôi vẫn yêu em, còn em, có một chút động lòng hay không.
Ngủ ngon.
——— —————— ———————
Buổi sáng khi tỉnh lại thì khóe mắt đã ướt át, một đôi móng vuốt nhỏ vuốt ve khóe mắt cô, Cẩn Ngôn mở mắt ra, thì thấy một khuôn mặt nhỏ bé giống như được trang điểm đập vào trong mắt của cô.
"Mẹ nuôi, làm sao mẹ khóc, có phải tối hôm qua nằm mơ thấy sói xám lớn hay không. . . . . . Trong mơ rất đáng sợ sao. . . . . ."
Cẩn Ngôn lắc đầu một cái kéo cậu nhóc vào trong chăn.
"Sao Bảo Bảo lại đến sớm thế. . . . ."
"Mẹ nuôi, con muốn mẹ, mẹ đi lâu rồi mà vẫn chưa trở lại là sao. . . . . ."
Cẩn Ngôn cứng họng, mẹ của Bảo Bảo ——, bà xã của sư huynh ——
Mấy năm qua, cô ở giữa nhìn sư huynh và mẹ của Bảo Bảo ầm ĩ, một người đàn ông và chị gái kế của mình, cũng không có người nào được thoải mái . . . . .
Trong lúc đó nếu như giữa cô và Sở Chính Minh có hi vọng, thì sẽ không làm người ta khổ sở.
Mẹ Bảo Bảo bỏ lại đứa bé mà đi du lịch khắp nơi, có lẽ Cẩn Ngôn có thể hiểu được tâm tình của cô ấy.
Có lẻ là chỉ muốn nghỉ xả hơi trong chốc lát.
Đàn ông luôn có thói quen bức bách, mà các cô thì sao . . . . . Cũng không đủ dũng cảm.
Sau khi ăn sáng xong cô đến công ty, sư huynh vẫn còn tức giận, Cẩn Ngôn đẩy cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc ra đã nhìn thấy một mình anh đứng bên cửa sổ, trong tay cầm một ly rượu đỏ tươi, đầy cô đơn.
Đau lòng một chút, người đàn ông kia, Sở Chính Minh, có thể đã từng cô đơn đứng ở bên cửa sổ như vậy hay không, nghĩ đến cô ở nơi xa.
"Sư huynh. . . . . ." Cẩn Ngôn không gọi anh là Vương tổng, hiện tại, cô chỉ là sư muội của anh mà thôi: "Chị Tự Nhiên sẽ trở lại. . . . . . Anh phải cho chị ấy một chút thời gian. . . . . ."
Cái ly trong tay bị ném vào trên tường, mấy ngày trước bức hình đó mới được chụp về để vẽ nghe nói là chị Tự Nhiên thích nhất, ngày đó lúc chụp, sư huynh của cô hưng phấn như đứa bé, giống như người đang tuyệt vọng nhìn thấy người nào đó thì tràn đầy hi vọng, nhưng hôm nay, lại không chút do dự chút nào hắt một ly rượu làm hỏng.
Cô không biết ai đúng ai sai, cũng không biết an ủi thế nào, về mặt tình cảm, cô cũng chỉ là một người thua cuộc, với lại cô cũng không có dũng khí trở về.
"Cẩn Ngôn, em cũng là phụ nữ, em nói đi, đến tột cùng cô ấy muốn thế nào, anh nhỏ hơn cô ấy một chút thì thế nào, cô ấy chính là chị gái của anh thì thế nào, ai nói cái gì, người nào phản đối cái gì, tại nơi nào cô ấy không được nhiệt tình tự nhiên, lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba. . . . . . Vô số lần. . . . . . Cẩn Ngôn, anh chỉ là một người đàn ông, không phải một Thánh Nhân, có lúc, anh thật sự nghĩ, tại sao anh lại yêu cô ấy. . . . . . Quả thực là tự tìm đau khổ . . . . ."
Rót một ly rượu, Cẩn Ngôn nhẹ nhàng hớp một ngụm, người kia, có thể cũng bi phẫn làm tê dại mình như vậy hay không, hơn một ngàn ngày, sự kiên nhẫn của cậu, lúc nào sẽ mất hết.
"Trước kia đã nói rồi, hiện tại cũng đã có con gái, cô ấy vẫn là như vậy. . . . . . Anh thật sự không biết cả ngày cô ấy đang suy nghĩ gì, Cẩn Ngôn. . . . . . Em nói cho anh biết đi, một ngày em hay suy nghĩ gì. . . . . ."
Làm gì lại kéo đến trên người cô rồi, ánh mắt Cẩn Ngôn lẩn trốn, nhớ tới tên nhóc trong nhà, xoay người muốn đi.
"Cẩn Ngôn. . . . . ." Anh gọi cô: "Em còn không tính toán trở về sao?"
Cẩn Ngôn đứng tại chỗ, không có gật đầu, cũng không có lắc đầu.
Anh thở dài một cái: "Đúng rồi. . . . . ." Giọng nói ôn hòa: "Tới đây ngồi một chút, anh có lời muốn nói với em. . . . . ."
"Cái gì?"
"Là chuyện của công ty."
Chính sự, Cẩn Ngôn ngồi xuống.
"Em cũng biết chi nhánh công ty ở thành phố Du mấy năm qua thành tích đều rất không tốt. . . . . ." Anh khôi phục bình tĩnh: "Thật ra thì có nguyên nhân, có lẽ em cũng đoán được, anh và mấy nhân viên quản lý họp thảo luận một chút, quyết định điều động một người đáng tin từ tổng bộ bên này sang tiếp nhận nghiệp vụ bên kia, thuận tiện xác thực những người gây rối bên trong, dọn dẹp sạch sẽ. . . . . ."
Cẩn Ngôn nhíu nhíu mày, cô biết chuyện chi nhánh của công ty ở thành phố Du, nhưng mà, quan hệ rắc rối khó gỡ và liên kết ích lợi, tuyệt đối không phải là hiểu rõ để ý kỹ là có thể dọn dẹp sạch sẽ. . . . . .
"Trong lòng anh đã chọn người nào, là ai."
Ánh mắt của anh sáng rực nhìn chằm chằm cô.
"Em. . . . . ." Cẩn Ngôn đưa tay chỉ mình, kinh hãi: “Đây là một cục diện rối rắm, em cũng không muốn hao phí tinh thần. . . . . ."
"Cẩn Ngôn. . . . . ." Anh cười cười: "Em là không muốn nhận cái cục diện rối rắm này hay là chưa phải muốn trở về gặp những người khác. . . . . . Ừ. . . . . ." Vẻ mặt anh ôn hòa, cũng không có hoài nghi.
Cẩn Ngôn biết anh đã quyết định.
"Anh cho em thương lượng. . . . . ." Cẩn Ngôn suy nghĩ một chút, tầm mắt ngừng một chút trên cái ly rượu bể nát, nhích lại gần nhìn anh, giọng điệu cò kè mặc cả: "Em cho anh một tin tức nhất định nóng hổi. . . . . . Anh thu lại mệnh lệnh của anh đi . . . . ."
"Có có bao nhiêu nóng hổi. . . . . ." Anh cười, nhất phái hồn nhiên vô hại, nhưng trong lòng dần dần trở nên cứng rắn, Cẩn Ngôn, kiên trì trở về không bằng về sớm đi, có người, bỏ lỡ, hối hận sẽ không kịp đâu, anh là sư huynh, cho nên muốn cô không trải qua tiếc nuối.
Cẩn Ngôn há mồm ghé vào lỗ tai anh nói một câu.
"Em nói cái gì. . . . . ." Giọng điệu của anh cắn răng nghiến lợi, trong lòng lạnh: "Bảo Bảo ở nhà của em, còn có Tự Nhiên ở thủ đô . . . . ."
"Tin tức này quá lớn đi."
Anh gật đầu, bình tĩnh an tâm nhìn cô, Cẩn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên, chị Tự Nhiên có tác dụng hơn bất cứ thứ gì.
Trong lòng sư huynh có nhiều suy nghĩ thay đổi, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ, được, không muốn trở về, lại còn giở trò khôn vặt với anh, đúng lúc, để cho cô đụng vào trên họng súng, thù mới nợ cũ cùng tính một lượt, bao che bà xã của anh, lại còn chứa chấp con gái của anh.
Được lắm, rất mạnh mẽ.
"Anh sẽ suy nghĩ thật kỹ ý kiến của em." Anh mỉm cười, suy nghĩ một chút để ném cô trở về thành phố Du như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.