Xin Chào, Chàng Trai Trẻ

Chương 42

Y Phương

21/01/2017

Edit: Sun520

Lăng Minh cảm thấy mình bị thương thật sự đáng giá, chí ít theo ý cậu, làm cho da thịt chịu khổ thế này, đổi lấy sự đồng ý của mẹ Hạnh, đây là vui mừng ngoài ý muốn, để cho cậu quyết không do dự một lần nữa.

Lại nói trong nháy mắt ôm Cẩn Ngôn đó, cậu có cảm giác hình như quần áo của mình dần dần biến mất, giống như có người cầm cây đuốc đốt trên lưng vậy, nỗi đau đó, giống như Cẩn Ngôn trước khi rời đi, trái tim giống như muốn tan nát, gần như là cậu cắn răng chịu không nổi, cũng may, Cẩn Ngôn không có việc gì, những giọt a- xít sun-phu-rit không có bắn vào trên người cô.

"Em không có việc gì là được." Cậu kiên khó(cứng rắn khó khăn) nói: "Lưng của anh, đau muốn chết. . . . . . Sẽ không xuất hiện một lỗ thủng chứ. . . . . ."

Lúc này Cẩn Ngôn cũng không thể nào phối hợp nụ cười của cậu mà nói.

"Lăng Minh, anh thế nào. . . . . ." Cẩn Ngôn ngửi thấy được một mùi khét, cô hiểu ngay đó là cái gì, cô không ngờ chị gái kia vì thay em gái hả giận lại có thể làm ra chuyện như vậy, trên cái thế giới này phụ nữ luôn ngốc nghếch như vậy, không tìm đàn ông phiền toái lại tìm phụ nữ để ức hiếp, Lăng Minh dựa vào người cô dần dần tuột xuống dưới, trên trán cậu đã bắt đầu toát ra một giọt một giọt mồ hôi lạnh, những giọt mồ hôi lớn nhỏ, dáng vẻ gần như là cắn môi muốn chảy máu.

Chung quanh bắt đầu rối loạn lên, người phụ nữ kia vứt thùng muốn chạy, nhưng Nhiễm Sĩ Duệ đuổi theo mấy bước đã bắt cô ta trở lại, hỏi ai sai khiến cô ta, cô ta lại không chịu nói.

Cẩn Ngôn cũng lười quan tâm nhiều như vậy, hiện tại Lăng Minh quan trọng nhất, cô bảo Nhiễm Sĩ Duệ gọi điện thoại báo cảnh sát, tiếp theo là xử lý đơn giản vết thương trên lưng Lăng Minh ở trong quán cà phê, sau khi làm xong, cô đỡ cậu đi về phía xe, còn chưa có mở cửa xe, thì mẹ Hạnh đã mở cửa ra rồi, gần như tình hình vừa rồi làm bà sợ, hiện tại sắc mặt còn có chút kém, chỉ ân cần nhìn Lăng Minh.

"Cậu thế nào rồi, đứa bé, Lăng Minh, Tiểu Minh, Minh Minh, cậu làm sao vậy. . . . . . Có đau hay không. . . . . ."

Trong lòng Cẩn Ngôn căng thẳng lại nghe mẹ cô nói làm cho cô buồn cười, Minh Minh, nghe giống như kêu cháu trai vậy, cô nhìn Lăng Minh, trong nháy mắt mặt Lăng Minh khó chịu vặn vẹo.

"Dì . . . . . Con không sao, ngoại trừ có đau một chút ở bên ngoài, thật sự không có chuyện gì. . . . . ."

"Thật sự không đau hả?" Mẹ Hạnh tách ra Cẩn Ngôn ra, khẩn trương tự mình đỡ Lăng Minh, nét mặt kia, giống như trong tay chính là con ruột của bà vậy, đáy mắt Lăng Minh sáng lên, cũng không phải là con trai mà? Con trai, mẹ Hạnh coi cậu như con trai. . . . . .

"Thật ra thì. . . . . . Dì à, thật sự là có chút không thoải mái. . . . . ." Lúc này Lăng Minh đã ngồi lên xe, Cẩn Ngôn lái xe, mẹ Hạnh ngồi ở phía sau, không dám nhìn đến vết thương, rồi lại không nhịn được lại nhìn tới.

Vừa nói không thoải mái, mẹ Hạnh đã cẩn thận đỡ Lăng Minh, để cho cậu nằm trên đùi mình, trong miệng còn an ủi: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, nằm thoải mái một chút, lập tức sẽ đến bệnh viện. . . . . ."

Lăng Minh hoảng hốt cảm thấy lưng mình không có đau như vậy, đùi của người phụ nữ này trước mắt không có nhiều thịt, mặt cậu đặt lên có chút đau, tuy nhiên nó rất ấm, tay của bà nắm thật chặt tay cậu, nhiệt độ trong tay làm cho cậu cảm thấy rất ấm áp.

"Lúc còn rất nhỏ mẹ của con đã qua đời. . . . . ." Lăng Minh nhỏ giọng nói: "Con cảm thấy rất thân thiết đối với mẹ, chính là tay của bà rất ấm, khi đó còn không có Lăng Đào, con và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, ở trong mùa đông, lúc rất lạnh, bà nắm tay con cũng như vậy, giống như bếp lò vậy. . . . . ."

Mẹ Hạnh nghe Cẩn Ngôn nói thì biết tuổi thơ của Lăng Minh, rất thảm, không có hưởng thụ tình thương của mẹ được bao lâu, cũng không có tình thương của cha, thậm chí ngay cả người giúp việc, cũng không thể cho cậu bao nhiêu sự quan tâm, mẹ Hạnh vốn là một cô giáo, tình cảm lại rất nhiều, đối với đứa bé như vậy, nói năng thì chua ngoa, nhưng trong lòng lại mềm mại, vào lúc này nghe Lăng Minh nói về mẹ của cậu như vậy, cậu thiếu thốn tình thương của mẹ, làm sao có thể chịu được, quả thực là như ngọn lửa cháy rừng rực trên thanh củi nhúng dầu vậy.



Hơn nữa, ở cái tuổi này cậu còn trẻ mà không có chút do dự cứu con gái bà, trong khoảnh khắc đó, không hề chần chờ mà nhào tới, đây không phải yêu thì là cái gì, bà nghĩ, cho dù người phụ nữ kia cầm một con dao găm, Lăng Minh cũng sẽ lựa chọn giống vậy, mẹ Hạnh cũng không ngốc, một người đàn ông, bình thường nói yêu nhiều thế nào, ở nhà biểu hiện điều tốt nhiều thế nào, cho mình bao nhiêu tiền, đây đều là vô dụng thôi.

Chỉ có ở thời khắc mấu chốt ra vẻ đau lòng và phấn đấu quên mình, mới có thể chứng minh yêu sâu đậm.

Lăng Minh, coi như đã thông qua khảo nghiệm, con gái của bà, cuối cùng cũng tìm được một người đàn ông thật yêu thương nó, mặc dù nhỏ tuổi, hình như cũng không còn quan trọng nữa.

Người khác nói cha mẹ vợ thương con rể, thật ra thì cảm thấy đó chính là yêu con gái của mình, vì vậy đàn ông đối tốt với con gái bà, lúc này mới thương, Lăng Minh bổ nhào về phía trước, coi như là triệt để hoàn toàn sự do dự trong lòng mẹ Hạnh, bà lại nghĩ tới Cẩn Ngôn đã từng nói cho bà biết, Lăng Minh vì nó đã từng hạ đầu gối đàn ông, lại yên lặng đợi nó ba năm, mưa gió không thay đổi một ngày một bức thư điện tử, sự bền lòng này, đủ nghị lực, quý trọng này. Hôm nay lại. . . . . . Dưới tình huống này, làm sao mẹ Hạnh chịu được Lăng Minh nói từ nhỏ không có tình thương của mẹ, nhớ nhung mẹ, đây không phải là muốn bà thương con gái như sinh mạng sao. . . . . .

Mẹ Hạnh cảm giác hốc mắt mình ướt, đau lòng này, trìu mến này, đồng ý để cho bà không chút do dự mở miệng nói: "Minh Minh, về sau con theo Cẩn Ngôn, gọi dì là mẹ. . . . . ."

Lăng Minh ngẩn ra, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt mơ hồ có nước: "Có thật không?"

"Thật. sự" Mẹ Hạnh nặng nề gật đầu: "Sau này con chính là nửa đứa con trai của mẹ. . . . . ."

Xe thắng một tiếng dừng lại.

"Làm sao vậy. . . . . ." Lăng Minh ngẩng đầu lên, có chút không vui trừng mắt liếc Cẩn Ngôn.

Cẩn Ngôn nhếch khóe miệng cười cười: "Không có việc gì, em muốn nói, đến bệnh viện rồi."

Đến bệnh viện sau khi bác sĩ xử lý xong, mặc dù cách một lớp quần áo ngăn cản một số a- xít sun-phu-rit, nhưng chỗ nghiêm trọng nhất, vẫn là chỗ xuyên qua quần áo đang mặc, có chừng một vùng lưng rộng bị thương nghiêm trọng, sau khi bác sĩ kê toa thuốc, rồi lưu lại bốn chữ.

Nhập viện quan sát.

Bác sĩ còn nói có thể để lại sẹo, cũng may chỉ là ở phần lưng, mặc quần áo vào, không ai nhìn thấy được.

Cẩn Ngôn đỡ cậu đi làm thủ tục nhập viện, kết quả tay mới nắm được cánh tay của cậu, đã bị mẹ Hạnh trợn mắt nhìn.

"Làm sao vậy . . . . ." Cẩn Ngôn bị mẹ Hạnh tức giận trừng nên rút tay về.

"Con không thể nhẹ một chút à. . . . . ." Mẹ Hạnh nhỏ giọng trách mắng: "Bây giờ Lăng Minh là bệnh nhân, sao có thể để cho con vặn như vặn con gà. . . . . . nếu như . . . . . . Thật là, một người qua nhiều năm như vậy, sẽ không chăm sóc tốt cho mình, cũng tuyệt đối sẽ không chăm sóc được người khác. . . . . . Thật may là Lăng Minh không ngại, hiện tại bạn gái như vậy, làm sao về sau làm vợ. . . . . ."

Lăng Minh mím môi vui vẻ.

Cẩn Ngôn im lặng, theo yêu cầu và chỉ thị của mẹ Hạnh, cẩn thận đỡ Lăng Minh, chậm rãi đi đến phòng bệnh.



Lăng Minh bị thương ở lưng, thân thể không nằm ngửa, chỉ có thể nằm sấp, Cẩn Ngôn dìu lên giường, ai ngờ mẹ Hạnh lại bắt đầu đọc: "Trước tiên lấy đệm lót trên giường, cái giường này cứng như thế, nằm sẽ khó chịu. . . . . ."

Cẩn Ngôn trợn mắt nhìn Lăng Minh một cái.

"Dì à, con không sao mà, chỉ là vết thương còn có chút đau mà thôi. . . . . . Cẩn Ngôn như vậy là được rồi. . . . . ."

Cậu không nói còn được, vừa nói mặt mẹ Hạnh cũng có chút không được bình thường: "Trên xe mẹ bảo con gọi là gì . . . . ." Bà giận tái mặt, dáng vẻ hình như có chút không vui.

Lăng Minh ngẩn người, bật cười: "Mẹ."

Cẩn Ngôn kéo mẹ Hạnh đi ra ngoài.

Sau khi đi ra, trên mặt mẹ Hạnh còn treo nụ cười, nhất thời Cẩn Ngôn không biết mở miệng làm sao, mẹ Hạnh cho phép con rể nhưng vẫn là suy nghĩ muốn nhận thức con trai đấy.

"Mẹ biết con muốn nói cái gì. . . . . ." Mẹ Hạnh còn dứt khoát: "Coi như Lăng Minh qua cửa ải này,. . . . ." Mẹ Hạnh nói: "Cẩn ngôn, mặc dù mẹ yên tâm, nhưng mà, mẹ nghĩ, cha của Lăng Minh, chắc là sẽ không đồng ý các con, theo tính tình của Lăng Minh, mẹ nghĩ, cậu ấy và cha của cậu ấy, có lẽ là sẽ trở mặt, Cẩn Ngôn, sau này các con phải suy nghĩ một chút, có thể còn phải đối mặt những thứ gì, mẹ già rồi, không giúp được các con cái gì, chỉ có thể chúc phúc cho các con, tất cả đều thuận lợi . . . . . ."

"Mẹ. . . . . ." Cẩn Ngôn không ngờ tới mẹ nói buồn bã sẽ như vậy, nhưng hình như cô cũng không có lời nói gì để an ủi mẹ: "Cám ơn mẹ, mẹ. . . . . ."

"Đứa nhỏ ngốc. . . . . ." Mẹ Hạnh vuốt ve tóc của cô: “Cả đời con hạnh phúc là quan trọng nhất, đây là mẹ không cho con được gì, con chỉ có thể dựa vào chính mình thực hiện. . . . . ."

Cẩn Ngôn gật đầu một cái.

Bên trong phòng, Lăng Minh vẫn còn đợi cô trở lại, sau đó thấy Cẩn Ngôn đẩy cửa đi vào, Lăng Minh nhìn khóe mắt cô có chút ướt, trong lòng nhất thời kẽo kẹt một chút.

"Cẩn Ngôn, đừng buồn, coi như nhất thời bác gái không có hiểu chúng ta, còn có thời gian, đừng khóc, em không biết, anh ghét nhất khi thấy em khóc, giống như có người cầm dao đâm tim của anh vậy, nhất định người kia chính là Nhiễm Sĩ Duệ. . . . . . MD. . . . . . Hôm nay chuyện này, cần phải tìm anh ta lấy tiền thuốc men. . . . . ."

Cẩn Ngôn bị cậu hình dung làm cho không cười cũng phải cười, ngồi ở bên cạnh cầm lấy tay cậu nói: "Em muốn nói cho mẹ, anh không có tin tưởng bà, chuyện này rất quan trọng, bà sẽ thu thập anh . . . . . ."

Cậu ngây người, khóe miệng khẽ nở nụ cười: "Cẩn Ngôn, làm sao em lại hư hỏng như vậy, ừ, làm anh sợ, làm anh sợ là muốn trả giá thật lớn. . . . . ." Tay của cậu đặt ở trên eo cô, duỗi chân một cái, lật người đã đặt cô ở phía dưới, mắt đối diện ánh mắt của cô, đen đặc, giống như là ngôi sao đã tắt vậy, tất cả tình cảm của cô, tất cả nở nụ cười, đầy đủ mọi thứ đều muốn bị hút đến bên trong, độc cậu tất cả, không thể chia lìa.

Cứ như vậy cậu vẫn nhìn chằm chằm vào cô, Cẩn Ngôn bị cậu nhìn thấy mặt cũng có chút đỏ, cô xoay tầm mắt, thì thầm: "Không ngờ bị thương còn có hơi sức như vậy, anh muốn làm cái gì. . . . . ."

Cậu khẽ cười cười, môi cách cô càng lúc càng gần, dần dần tiến tới bên tai cô, rù rì nói: "Anh còn hơi sức có thể làm chuyện khác hơn nữa, anh rất muốn thử một chút. . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xin Chào, Chàng Trai Trẻ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook