Xin Chào, Chàng Trai Trẻ

Chương 50

Y Phương

01/03/2017

Cẩn Ngôn mặc quần áo vô khuẩn ngồi bên cạnh Lăng Minh không nhúc nhích, anh đã hôn mê một tuần lễ rồi, trên gương mặt thịt và huyết sắc (máu) cũng nhạt dần, cằm hơi nhọn giống như biến thành một con dao đâm vào trái tim cô, trước kia bàn tay ấm áp nhưng bây giờ lại lạnh lẽo, cho dù cô ôm ấp ra sao cũng không nóng lên được, từng giọt máu theo mạch máu chảy vào thân thể của anh, nhưng không có mang lại hi vọng. Trên cánh tay và mặt mũi của anh đều quấn băng gạc, màu trắng, giống với màu trắng của phòng bệnh này.

"Tiểu Mỹ, một tuần rồi mà anh ấy cũng không có mở mắt nhìn mình, một tuần không có cười với mình, một tuần không có gọi tên của mình, một tuần không có nắm tay của mình, một tuần . . . . . ." Cô nói xong nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

Tiểu Mỹ thật sự không đành lòng cắt đứt lời của cô, bây giờ mỗi ngày Cẩn Ngôn chỉ làm một chuyện, chính là ngồi ở đây, và, giống như bây giờ, ngây ngốc, không nhúc nhích giống như tượng vậy, mua cơm thì cô ấy chỉ ăn hai muỗng, nếu như cô không đi mua, sợ là ngay cả cơm Cẩn Ngôn cũng không ăn.

Cho đến khi bác sĩ nói họ không thể nữa tiếp tục ở lại nữa, thì cô ấy mới đi ra, đứng bên ngoài, nhìn anh qua cửa kính, sau đó bác sĩ lại nói cũng không thể ở bên ngoài, cô ấy mới đi theo cô về khách sạn, và ngủ thiếp đi không biết cô ấy nằm mơ thấy gì, một lần một lần kêu tên Lăng Minh, đau lòng như vậy, vào lúc này, Tiểu Mỹ sẽ đặc biệt nhớ đến lão Trang, cho dù tình hình như thế nào, cứ hôn mê thì không có hi vọng.

Mỗi ngày đều tái diễn cuộc sống như thế, hình như nhìn Lăng Minh, là chuyện duy nhất mà cô có thể làm.

Về phần thân thể của cô, đứa bé trong bụng của cô, hình như cũng không quan trọng nữa, Lăng Minh gầy, không phải cô không gầy, bởi vì tuyệt vọng, nên mặt nhọn hơn, vẻ mặt tiều tụy hơn, bởi vì khóc một thời gian dài, nên mắt cũng sưng đỏ, trong ấn tượng của Tiểu Mỹ, Cẩn Ngôn rất ít khóc, cùng với Nhiễm Sĩ Duệ năm năm, tính tình cô ấy đã thay đổi ẩn nhẫn và kiên cường, nhưng bây giờ. . . . . . Thời gian dài nhìn cô rơi lệ, bộ dáng si si ngốc ngốc tình nguyện Lăng Minh hoặc là nhanh tỉnh lại, hoặc là. . . . . .

Đau dài không bằng đau ngắn.

Tiểu Mỹ nhìn ngoài cửa sổ một chút, trời chiều đã trượt đến chân trời, mây cũng bị nhuộm thành màu đỏ như máu, không lâu nữa trời sẽ tối: "Cẩn Ngôn, cậu ngồi một ngày rồi, chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi một chút. . . . . . Ngày mai lại tới nữa. . . . ."

Cô nháy nháy mắt, cũng không biết nghe hay không, chỉ thì thào nói: "Ngộ nhỡ lúc mình đi, anh ấy tỉnh lại thì làm thế nào, người thứ nhất mà anh muốn gặp, nhất định là mình, không thấy mình, anh ấy sẽ khó chịu, anh ấy sẽ cho rằng mình không cần anh ấy nữa, nhưng mình lại cũng sẽ không cần anh ấy giống như ba năm trước đây, mình còn muốn nói cho anh biết một tin tức mừng. . . . . . Tại sao Lăng Minh còn không tỉnh. . . . . . Anh còn ngủ bao lâu nữa. . . . . . Tiểu Mỹ, tại sao anh còn không tỉnh. . . . . ."

Cô có thể nói cái gì đây, Tiểu Mỹ cảm thấy rất khó chịu, giống như có rất hiều tảng đá trong lòng, rất buồn bực, máu cũng không lưu thông được, giống như muốn nhanh chóng nổ tung vậy.

Tiểu Mỹ thật sự không dám nói tình hình bên này cho mẹ Hạnh, vốn là mẹ Hạnh đến đây, nhưng hộ chiếu vẫn chưa làm xong, cho nên cuối cùng không thể làm gì khác hơn là cầu xin cô sang đây chăm sóc Cẩn Ngôn, cô ở bên cạnh cô ấy lâu như vậy, nhưng hôm nay khi nhìn tình hình này, một bị thương, một ngây dại, mà cô thì, không có cách nào cả.

Tiểu Mỹ thở dài một cái, còn một tiếng nữa là bác sĩ đi vào đuổi người, cô đứng dậy đi ra bên ngoài mua thức ăn rồi đi vào, đưa cho cô ấy, cô ấy nhìn, sau đó lại lắc đầu.

"Ăn một chút thôi. . . . . ." Tiểu Mỹ quả thật muốn mở miệng cầu xin cô: "Coi như cậu không muốn ăn, nhưng cậu cũng phải suy nghĩ đến đứa bé một chút chứ, Cẩn Ngôn, bây giờ cậu đã là một người mẹ. . . . . . Đây là đứa bé của Lăng Minh. . . . . ."

Có lẽ chuyện trên thế giới này, chỉ có Lăng Minh còn có thể khiến cho cô chú ý, Cẩn Ngôn quay đầu đi, nhận lấy bánh Hamburg trong tay Tiểu Mỹ, cắn hai miếng rồi lại để xuống.

"Sao vậy. . . . . ." Tim Tiểu Mỹ cũng đau.

"Trước khi gặp chuyện không may. . . . . ." Cẩn Ngôn tựa đầu trên vai Tiểu Mỹ: "Anh ấy vẫn đang nói chuyện với mình qua điện thoại, mình nghĩ, nếu như không phải như vậy, nếu như không phải mình chi phối lòng của anh ấy, có thể anh ấy đã không xảy ra chuyện, cũng sẽ không nằm lạnh lẽo ở nơi này, Tiểu Mỹ, có phải mình giống như lời mắng của Lăng Đào, hồng nhan họa thủy, có phải mình hại chết Lăng Minh hay không . . . . . ."

Tiểu Mỹ nghe giọng điệu run rẩy đầy đau đớn của Cẩn Ngôn, rốt cuộc Cẩn Ngôn làm sao vậy, tại sao lại tự trách như vậy, có thể làm cho mình đau đớn như vậy, cô ấy học nhiều sách như vậy, biết rất rõ ràng Lăng Đào muốn nhằm vào cô ấy, tại sao còn nói mình là hồng nhan họa thủy, tại sao cô ấy lại không hiểu, đây chỉ là ngoài ý muốn, xảy ra sẽ xảy ra, chuyện không liên quan đến cô ấy.

Không phải cô ấy muốn nhận hết toàn bộ trách nhiệm này về mình chứ, Lăng Minh sẽ tỉnh lại, có lẽ, cô tự trách mới có thể làm cho mình thoải mái một chút, Lăng Minh khó chịu, cô ấy cũng khó chịu, cho nên mới phải công bằng.

Làm sao Cẩn Ngôn ngốc như vậy, làm sao cô ấy lại chui rúc vào sừng trâu này, làm sao cô ấy lại nghĩ quẩn như vậy.

"Đây là ngoài ý muốn. . . . . ." Tiểu Mỹ nắm tay của cô thật chặt: "Đây là chuyện không liên quan đến cậu, Cẩn Ngôn, cậu nghĩ như vậy, Lăng Minh sẽ không vui vẻ. . . . . ."

Cô nhắm mắt lại không có lên tiếng, Tiểu Mỹ chỉ có cảm thấy được vai của mình, dần ẩm ướt.

"Đưa hai cô ấy đi. . . . . ."

Sau lưng là giọng nói nặng nề, Tiểu Mỹ quay đầu lại, chỉ thấy Lăng Đào và mấy tên vệ sĩ đã đến sau lưng các cô, tình trạng của ông ta xem ra rất là tốt, tinh thần vẫn như vậy, hành động vẫn lớn lối như vậy, nói chuyện vẫn làm cho người ta chán ghét như vậy, hét lớn như vậy, rất khí thế, ông ta biến con trai duy nhất của mình thành như vậy, cũng không thấy tâm trạng ông ta đau buồn gì, người này, đáng đời cô độc cả đời, Tiểu Mỹ oán hận nghĩ.



Cẩn Ngôn vẫn si ngốc nắm tay Lăng Minh.

Tiểu Mỹ đứng lên, nhìn chằm chằm ánh mắt của Lăng Đào, cô quá rõ Lăng Đào là thứ người như thế nào rồi, không thể yếu, một khi yếu thì sẽ bị ông ta đã cảm thấy dễ bắt nạt, đến lúc đó càng sẽ không coi mình ra gì, Lăng Đào chỉ là người cha trên danh nghĩa của Lăng Minh mà thôi, tại sao ông ta dám đuổi người.

"Ông ở trước mặt Lăng Minh đuổi bà xã của anh ấy thử xem. . . . . ." Tiểu Mỹ cười lạnh: "Tốt nhất ông nên cầu nguyện anh ấy sẽ không tỉnh lại, nếu như tỉnh, biết ông mắng Cẩn Ngôn ra sao, biết ông đối với cô ấy ra sao, xem anh ấy oán hận ông thế nào. . . . . . Xem anh ấy có còn quan tâm đến ông nữa hay không . . . . . ."

Lăng Đào sững sờ một chút, sắc mặt càng đen hơn, chỉ trầm giọng nói: "Ở đây cô ấy chính là tai họa, có lẽ Lăng Minh sẽ tỉnh sớm hơn. . . . . . Các cô đi nhanh một chút, nếu không tôi bảo vệ sĩ ném các cô ra ngoài. . . . . ."

Cái gì gọi là tô vàng nạm ngọc bên ngoài, cái gì gọi là bên trong thối rữa, cái gì gọi là nhìn người không thể nhìn vẻ ngoài, rốt cuộc hôm nay Tiểu Mỹ đã thấy được, Cẩn Ngôn đã từng nói với cô rằng Lăng Đào là dạng người như thế nào thì cô còn cảm thấy trên đời này thật sự sẽ có dạng người thiếu "Cực phẩm" này sao, nhưng hôm nay vừa thấy, quả thật so với miêu tả của Cẩn Ngôn chỉ có hơn chứ không kém, Lăng Minh có một người cha như thế, khó trách chuyện gì cũng làm ra được.

Hồng nhan họa thủy?

Tiểu Mỹ cười cười: "Tôi cũng nhớ tới một câu nói, nếu như ông ở đây, thì có lẽ tâm trạng của con trai ông sẽ khá hơn một chút, cũng sẽ tỉnh sớm một chút, nói không chừng anh ấy chính là sợ tỉnh lại nhìn thấy ông, cho nên mới chậm chạp không muốn tỉnh lại. . . . . ."

"Người đàn bà chanh chua. . . . . ."

"Cám ơn."

"Được rồi." Chợt Cẩn Ngôn đứng lên kéo áo của Tiểu Mỹ, cô cúi thấp đầu, cầm khăn giấy xoa xoa khóe mắt, giọng nói khàn khàn: "Nếu Lăng tiên sinh tới, chúng ta đi trước thôi."

Tiểu Mỹ không cam lòng cùng Cẩn Ngôn đi ra ngoài.

"Tại sao cậu lại sợ ông ta. . . . . ." Tiểu Mỹ giận dữ: "Người hiền hay bị bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi. . . . . . Người như thế, nên đối nghịch với ông ta, với lại trong bụng cậu có bảo bảo, mình không tin ông ta thật sự dám làm gì cậu. . . . . ."

"Mình chỉ là . . . . ." Cẩn Ngôn cười khổ, nhẹ giọng nói: "Không muốn ầm ĩ với ông ấy ở trước mặt Lăng Minh, dù sao ông ấy cũng là cha của Lăng Minh . . . . ."

Tiểu Mỹ thở dài: "Cũng được, dù sao cũng đã tối, cậu về khách sạn ngủ một giấc, sau đó ăn một chút gì đó, cứ tiếp tục như vậy nữa, người sắt cũng phải suy sụp. . . . . ."

Ở nước ngoài món ăn của Trung Quốc cũng không ngon lắm, nhiều dầu mỡ, thịt lại nhiều, mùi vị cũng không ngon, Cẩn Ngôn ăn vài miếng thì để đũa xuống, cô nôn nghén không có nghiêm trọng, nhưng mà vẫn cảm thấy không đói bụng, Tiểu Mỹ nhìn cô cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ đưa cô trở về phòng ngủ, có lẽ sau khi ngủ, tinh thần sẽ khá hơn một chút.

Có lẽ mấy ngày nay thật sự là quá mệt mỏi, Cẩn Ngôn nằm trên giường cũng không bao lâu đã ngủ, cũng không biết ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng cảm giác vẫn đang làm mơ, sung sướng, đau khổ, phần lớn không có nhớ rõ, chỉ nhớ rõ lúc cuối cùng, Lăng Minh nằm ở trên bàn mổ, những bác sĩ kia dùng dao nhỏ cắt trên người của anh, bên cạnh là âm thanh của dụng cụ rất bén nhọn, cô lo lắng chờ ở một bên, tất cả hình như cũng rất thuận lợi, nhưng không biết có chuyện gì xảy ra, phòng giải phẫu yên lặng đột nhiên rối loạn lên, tất cả dụng cụ đều bắt đầu thét chói tai, bác sĩ nói thuật ngữ chuyên ngành, cô lại gần hỏi tình hình, bị y tá đẩy qua một bên, trong hoảng hốt chỉ nghe bác sĩ nói tình hình rất xấu.

Đột nhiên cô nhìn thấy Lăng Minh từ trên bàn mổ ngồi dậy, chỉ là một bóng dáng hư vô, nhưng lại giống như đã mọc cánh bay vậy, anh bay đến trước mặt cô, mỉm cười với cô, giống như mỗi lần trước kia mỉm cười nhìn cô vậy, dịu dàng, Cẩn Ngôn xúc động đưa tay ra chạm vào anh.

"Lăng Minh, anh đã tỉnh, thật sự tốt quá. . . . . ." Cô gần như muốn khóc vì quá vui mừng.

Thế nhưng anh lại lui ra xa, không để cho tay cô chạm vào người anh, rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sau đó thản nhiên nói: "Cẩn Ngôn, anh phải đi, em phải bảo trọng thật tốt. . . . . ."

"Anh muốn đi đâu. . . . . ." Cô hỏi theo thói quen.

Anh vẫn chưa trả lời, Cẩn Ngôn nhanh hơn đã nghe rõ lời của bác sĩ, hai giờ năm mươi phút sáng, tuyên bố tử vong.

Tử vong?



Cô từ trên giường ngồi dậy, trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh, miệng chát giống như là nhét đầy hạt cát, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề nghe rất dọa người, vị trí ngực trái của cô, trái tim đập nhanh giống như là muốn nhảy ra vậy.

Cô luôn tin linh cảm của mình, giấc mơ này. . . . . . Cẩn Ngôn bật đèn lên, cầm lấy điện thoại di động bên cạnh nhìn, hai giờ ba mươi phút, cửa sổ đen như mực giống như là một lổ thủng lớn, chỉ có đèn mấy cao ốc lớn vẫn sáng. . . . . . Bệnh viện cách đây không xa, cô còn có thể nhìn thấy khu nội trú cao ốc, Lăng Minh. . . . . .

Tiểu Mỹ nằm ngủ trên giường bên cạnh, cô đi đến vén chăn lên lay cô ấy tỉnh lại: "Tỉnh, tỉnh, Lăng Minh, Lăng Minh đã xảy ra chuyện. . . . . ."

Mở mắt ra đã nhìn thấy dáng vẻ muốn khóc của Cẩn Ngôn, Tiểu Mỹ mơ mơ màng màng đầu tỉnh táo lại, cô cầm quần áo bên cạnh lên bắt đầu mặc, vừa mặc vừa hỏi: "Người nào điện thoại tới đây thông báo, tình hình bây giờ như thế nào. . . . . ."

"Không ai gọi điện thoại tới đây, là mình nằm mơ thấy. . . . . ."

Tiểu Mỹ ngẩn ra, động tác mặc quần áo dừng lại, cô kéo Cẩn Ngôn ngồi xuống giường, ngừng lại một chút rồi mở miệng nói: "Cẩn Ngôn, cậu chỉ là nằm mơ mà thôi, là giả, cậu quá lo lắng, Lăng Minh không có chuyện gì, anh ấy vẫn còn ở bệnh viện, có bác sĩ chăm sóc, không sao, cậu đừng suy nghĩ quá nhiều. . . . . ."

Cẩn Ngôn lắc đầu một cái, vẻ mặt tái nhợt lại hoảng sợ:"Mình đã từng nói với cậu, linh cảm của mình rất chính xác, mình có thể cảm thấy Lăng Minh đã xảy ra chuyện, Tiểu Mỹ, cậu với mình qua đó đi, cậu với mình qua đó xem anh ấy thế nào. . . . ."

Tiểu Mỹ thở dài một cái.

"Cậu không đi với mình, mình tự đi vậy." Cô cắn môi nói, sau đó cầm túi xách đi ra bên ngoài.

Nhìn dáng vẻ Cẩn Ngôn không qua đó một chuyến chắc chắn sẽ không chết tâm, Tiểu Mỹ mặc quần áo vào vội vàng đi theo, ban đêm còn có chút lạnh, gió thổi ở trên người giống như bị nước đá dội vào vậy, hai người đón xe đến bệnh viện, ra khỏi thang máy chạy thẳng tới phòng chăm sóc đặc biệt. . . . .

Người vốn là nằm ở trên giường, đã không thấy đâu.

Tiểu Mỹ kéo y ta đang đi hỏi người bệnh nằm ở phòng này chuyển đi đâu rồi.

Y tá biết các cô nên: “Mới vừa rồi đột nhiên tình hình của bệnh nhân chuyển biến xấu, nên đưa đến phòng giải phẫu rồi. . . . . ."

Cô còn chưa có hỏi xong, đã không thấy bóng dáng Cẩn Ngôn ở ben cạnh đâu nữa, Tiểu Mỹ vội vàng đi đến, mới đến phòng kỹ thuật, chỉ thấy chữ "Đang giải phẫu" tắt đèn, Cẩn Ngôn đứng ở bên ngoài cũng không dám cử động, cô không biết đèn tắt mang cho cô là tốt tin tức hay là tin tức xấu, một lát sau, cửa bị đẩy ra từ bên trong, sau đó y tá đẩy một giường lớn ra ngoài, trên giường, có một người nằm, từ đầu đến chân được che phủ bằng vải trắng. . . . . .

Cẩn Ngôn che miệng, không dám đi vén mảnh vải trắng đó lên.

Đi theo phía sau bác sĩ, là Lăng Đào.

"Anh ấy thế nào. . . . . ." Cẩn Ngôn yếu đuối hỏi, mấy chữ này, hình như đã tiêu hao hết tất cả sức lực của cô, cô gắt gao kéo cánh tay của Tiểu Mỹ, mới có thể làm cho mình không ngã xuống.

Lăng Đào không có nhìn cô, hình như rất ghét giọng nói của cô, Cẩn Ngôn chỉ nghe được giọng nói lạnh lùng của bác sĩ.

"Bệnh nhân đã tử vong, xin hãy kiềm chế đau thương . . . . ."

Trong đầu Cẩn Ngôn trống rỗng.

Ông ta lạnh lùng nói."Chết rồi sao, con trai của tôi chết rồi, bây giờ cô hài lòng chưa."

Theo thói quen cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường.

Hai giờ năm mươi phút, người mà cô yêu nhất, đã bỏ cô trong giấc mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xin Chào, Chàng Trai Trẻ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook