Chương 6
Y Phương
26/10/2016
Nhìn Nhiễm Sĩ Duệ tự thừa nhận mình xui xẻo ở trước mặt Hạnh Cẩn Ngôn là một chuyện rất mất mặt, nhưng ngay cả tiền anh ta cũng không có, cũng không thể trở về thành phố được, hoặc là giống như tên ăn xin treo tờ giấy ở
trước ngực vậy, xin mọi người tốt bụng cho anh ta 100 đồng để anh ta về
nhà. . . . . . Nhiễm Sĩ Duệ suy nghĩ một chút, thay vì mất thể diện với
tất cả mọi người trên trấn nhỏ này, còn không bằng mất thể diện trước
một mình Hạnh Cẩn Ngôn.
Lại nói, anh ta cũng là bởi vì cô mới trở nên uất ức như vậy, lần này Hạnh Cẩn Ngôn, phải chịu trách nhiệm, Nhiễm Sĩ Duệ tự suy nghĩ an ủi bản thân mình.
Thật ra thì sau khi từ nhà hàng ra ngoài, Nhiễm Sĩ Duệ đã quyết định mình phải cố gắng lên, bởi vì lúc đó xe hết dầu rồi, anh ta sợ mất dấu Hạnh Cẩn Ngôn, cho nên không có quan tâm, bây giờ Hạnh Cẩn Ngôn đang nổi nóng, đoán chừng cũng sẽ không muốn gặp anh ta, cho nên Nhiễm Sĩ Duệ nghĩ, hay là đi trước thì tốt hơn.
Nhưng khi anh ta mở cửa xe, anh ta trợn tròn mắt, ví tiền trên xe, tạp. . . . . . và chai nước suối đều không thấy.
Ông chủ của quán báo nhỏ cũng đổi người rồi.
"Vợ ông đâu rồi, thím mập mạp đấy." Giọng Nhiễm Sĩ Duệ lạnh lẽo.
"Cái gì. . . . . . Vợ, tôi đây. . . . . . Tôi đây. . . . . . Tôi đây độc thân đã ba mươi năm, cũng muốn có một người vợ. . . . . . Vợ đấy. . . . . ." Ông chủ cà lăm.
Đã rõ mọi chuyện, Nhiễm Sĩ Duệ cầm điện thoại báo cảnh sát, nhưng. . . . . . Cuộc sống thật bi kịch, Nhiễm Sĩ Duệ giống như hổ lạc ở lạc Bình Dương một ngày, lại hết pin. Đi nửa giờ đến đồn cảnh sát, chú cảnh sát cũng không biết tổng giám đốc Nhiễm là ai, thời tiết lạnh như thế, ai muốn làm việc chứ, chỉ nói một câu, ghi lại địa chỉ liên lạc, rồi anh có thể đi.
Từ đồn cảnh sát đi tới nhà của Hạnh Cẩn Ngôn lại mất một tiếng đồng hồ, còn phải hỏi tên đường của tiểu khu đó.
"Cẩn Ngôn. . . . . ." Nhiễm Sĩ Duệ giẫm hai chân, thật ra thì cũng không biết nói gì, nếu cầu xin cô..., anh ta không nói được, lời nói xin cô chứa chấp anh ta một đêm cũng không dám nói ra miệng, anh ta đành phải kêu tên của cô không biết bao nhiêu lần."Cẩn Ngôn. . . . . ."
Hạnh Cẩn Ngôn thông minh như vậy, nhất định sẽ chứa chấp anh ta một đêm.
Nhìn ánh mắt đáng thương của anh ta, có nên tin tưởng lời anh ta nói, có quỷ mới tin lời của anh ta, trong lòng Cẩn Ngôn hiểu vô cùng rõ ràng, một phiền toái nhỏ như vậy, sẽ làm khó được tổng giám đốc Nhiễm Sĩ Duệ sao, bình thường ở trên thương trường, phần lớn là anh ta tính toán người khác, có mấy người có thể tính toán được anh ta chứ, bây giờ ở đây định giở trò gì, khổ nhục kế? Anh ta trăm cay nghìn đắng chạy đến đây, chỉ vì muốn diễn khổ nhục kế?
Cô không biết mục đích của anh ta là gì, bất kể là mục đích gì, cũng không liên quan đến cô.
"Anh chờ tôi một chút." Cẩn Ngôn vuốt cằm, liếc mắt nhìn Nhiễm Sĩ Duệ, mím môi cười cười, xoay người chạy lên lầu.
Nhiễm Sĩ Duệ nhìn bóng lưng của Cẩn Ngôn, nhanh nhẹn như vậy, cô còn quay đầu lại nhìn anh ta mỉm cười, trong lòng dần dần trồi lên ấm áp, cô đi lên đó làm gì, có phải xin phép mẹ của cô, cho anh ta được đi lên ăn cơm, để cho anh ta ở lại, xem đi, chuyện sẽ phát phát triển theo chiều hướng tốt. . . . . .
Rất nhanh Cẩn Ngôn đã chạy xuống, Nhiễm Sĩ Duệ nghiêm túc đứng tại chỗ, tay càng chà xát mạnh hơn, thoạt nhìn sắc mặt hình như tái nhợt hơn, hình như thân thể run lợi hại hơn.
"Rất lạnh. . . . . ." Cẩn Ngôn hỏi.
Nhiễm Dĩ Duệ gật đầu một cái.
"Không có tiền?" Cẩn Ngôn lại hỏi.
Nhiễm Sĩ Duệ lại gật đầu một cái.
"Không có chỗ ở, cũng không có cơm ăn?" Cẩn Ngôn hỏi tiếp.
Nhiễm Sĩ Duệ gật đầu liên tục, tại sao cô lại hỏi mấy chuyện này, cố ý làm cho anh ta khó chịu phải không, khuôn mặt vốn lạnh lùng buồn bã, nhìn đã thấy khốc rồi, nhưng, lại gật đầu một cái lần nữa.
"Được rồi. . . . . ." Cẩn Ngôn đưa tay cầm ví tiền ở sau lưng cô ra trước mặt, lấy toàn bộ số tiền trong ví ra."Ở đây có hơn một ngàn đồng, đủ cho anh ở nhà trọ, ăn cơm, đổ dầu cho xe, sau đó trở về. . . . . . Nhiễm tiên sinh, tôi không biết đến tột cùng là tại sao anh đến đây, tôi không có hứng thú muốn biết, cũng không muốn biết, tôi và anh, bây giờ đã là hai người xa lạ, Nhiễm tiên sinh, tôi cầu xin anh, không nên tới quấy rầy cuộc sống của tôi."
Nghe vậy Nhiễm Sĩ Duệ ngẩn ra, anh ta không bao giờ nghĩ đến cô lại có thể biết nói ra những lời này, cô hy vọng anh ta không quấy rầy cuộc sống của cô, nhưng người đã từng triền miên ban đêm với anh, cô dùng cặp mắt trong veo nhìn anh ta, tràn đầy mong đợi nói với anh ta: "Sĩ Duệ, tôi thật sự không có khả năng đi vào cuộc sống của anh." Vậy mà hôm nay ánh mắt của cô nhìn anh ta, không còn như trước mà sáng rọi khác thường.
Lúc đó anh ta nói như thế nào, đó là hy vọng xa vời, anh ta nói cho cô biết, đây là hy vọng xa vời, gia đình của hai người chênh lệch quá lớn, anh ta nói, cha mẹ của anh ta, sẽ không chấp nhận cô làm con dâu, thật ra thì lúc ấy anh cũng sợ, sợ cô giống như những cô gái khác quấn lấy anh ta.
Lúc đó là hy vọng xa vời của cô, hôm nay lại là tiếc nuối của anh ta.
Chợt Nhiễm Sĩ Duệ phát hiện mình không thể nào buông tay như vậy được, anh ta trăm cay nghìn đắng đến đây, như tên lưu manh đe dọa Tiểu Mỹ, cả ngày phải chịu mất mặt, tại sao anh ta có thể không tiến mà lui, cô gái này, anh ta nhất định phải bắt trở về.
"Hạnh Cẩn Ngôn. . . . . ." Nhiễm Sĩ Duệ bắt được tay của cô, sức lực của anh ta vốn rất lớn, giống như kềm kẹp vậy, cô giãy cũng giãy không ra, hít sâu một hơi.
"Buông tay." Cô lạnh lùng nói, đã từng, vì tới gần người đàn ông này, cô đã hèn mọn đến tận xương rồi, cô biết bọn họ chưa bao giờ bắt đầu, nhưng mà mỗi khi nằm mơ cô luôn hi vọng không có một kết quả như vậy, nhưng cuối cùng, người bị thương chỉ là cô, ngay cả liếm vết thương, cũng chỉ có thể tìm một góc không có ai, bởi vì, anh ta nói cho cô biết, cô chỉ là một hợp đồng hàng hóa, một hàng hóa, chỉ có thể lộ ra tự nhiên khiến chủ nhân vui mừng mà thôi.
Vậy bây giờ anh đến tìm cô tính toán chuyện gì, mọi chuyện đảo ngược hết rồi sao?
Nhưng mà bây giờ, cô sẽ không tái phạm sai lầm như vậy, nếu đã từng đau lòng rồi, thì biết rõ loại đau khổ này, theo bản năng thì ai cũng chọn lợi tránh hại, cô, không muốn có bất kỳ rắc rối với người đàn ông này.
"Nhiễm Sĩ Duệ, anh chỉ cần trả lời vấn đề này cho tôi." Cô nói.
"Em hỏi đi."
"Anh đến đây là vì cái gì, anh thích tôi sao, anh yêu tôi sao, anh sẽ kết hôn với tôi sao? Anh sẽ cho tôi danh hiệu Nhiễm phu nhân sao?"
Mắt Nhiễm Sĩ Duệ trợn to nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu, cũng không có trả lời.
Năm đó chính anh ta chê cười cô, hôm nay đổi lại là anh ta không hiểu cùng do dự, Cẩn Ngôn nắm chặt ví tiền trong tay."Nhiễm tiên sinh, anh cũng không còn nhỏ, tôi cũng vậy, không cần chơi trò ngây thơ này nữa, được không, anh phải làm việc của anh, tôi muốn sống một cuộc sống gia đình bình thường, tôi cũng chỉ là một cô gái lướt qua cuộc đời của anh mà thôi, với thân phận của anh, chỉ cần nhấc tay một cái thì có biết bao cô gái vây quanh, khổ sở dây dưa như vậy, việc gì phải như thế chứ. . . . . . Ít đi một người cũng có thể sống tốt, chỉ là anh không quen mà thôi. . . . . ."
"Cẩn Ngôn. . . . . . Tôi. . . . . ."
"Buông tay."
"Ngôn Ngôn, thì ra là vị tiên sinh này là tới tìm con, cậu ta là ai vậy. . . . . ."
Trong lòng Cẩn Ngôn đầy phiền muộn, tại sao mẹ lại xuống ngay lúc này, nhất định là vừa rồi khi cô đi lên rồi lại đi xuống làm cho mẹ tò mò, nhưng bây giờ giới thiệu thế nào đây, hỏi đường, hỏi đường mà anh ta lại nắm tay cô sao, hay là người bao nguôi cô, mẹ sẽ bị tức chết . . . . . . Bạn trai, mọi chuyện sẽ căng thẳng hơn . . . . . .
"Bác gái, cháu là cấp trên của Cẩn Ngôn . . . . . ." Nhiễm Sĩ Duệ tự nhiên buông tay ra, giọng nói bình thản lại lễ phép, rất thích hợp, anh ta nhìn sang Cẩn Ngôn, trong đầu vẫn là câu nói của cô, ít đi một người vẫn có thể sống tốt, chợt anh ta cảm thấy mọi chuyện quá tốt đẹp, anh ta không khỏi hỏi mình, đến tột cùng anh ta đến đây làm gì, làm gì. . . . . .
"Cấp trên. . . . . . Cậu là cấp trên của Ngôn Ngôn . . . . . ." Hình như Mẹ Hạnh có chút thất vọng, lại vội vàng nói: "Xấu xổ quá, thấy cậu đứng đợi ở đây cả buổi chiều, Ngôn Ngôn cũng không nói, mau lên trên ngồi một chút, bên ngoài lạnh lẽo. . . . . ."
"Mẹ. . . . . . Không cần thiết. . . . . ."
"Không có nói với con?" Ánh mắt của Mẹ Hạnh không vui quét tới."Không có lễ phép, đi, theo tôi lên lầu, trong nhà hơi nhỏ, cậu đừng chê."
Trước khi Cẩn Ngôn trở lại không có nói chuyện mình xin nghỉ việc, cô nói dối là về nhà nghỉ ngơi nửa tháng, bây giờ cấp trên đã tìm tới cửa, mẹ Hạnh dĩ nhiên là hoảng hoảng hốt hốt, chỉ sợ mình không chu đáo.
"Vậy. . . . . . Cháu không khách khí, quấy rầy bác gái rồi. . . . . ." Nhiễm Sĩ Duệ thành khẩn nói xin lỗi, ánh mắt đó, thái độ đó, tại sao người này không đi làm diễn viên chứ, trong lòng Cẩn Ngôn oán hận mắng.
Trở về nhà, mẹ Hạnh ân cần chiêu đãi, còn bảo Cẩn Ngôn gọt táo cho anh ta ăn.
"Anh ta cũng có tay mà."
Lời vừa nói ra đã bị mẹ cốc lên đầu."Nói gì đó, người đến nhà là khách. . . . . ." Mẹ Hạnh có ấn tượng rất tốt với cấp trên đẹp trai của con gái, ngồi xuống sofa, hàn huyên đôi câu còn phải mời anh ta ở lại ăn cơm.
"Mẹ. . . . . . Anh ta ăn không quen . . . . . ."
"Nhiễm tiên sinh có ngại khi ăn ở đây không?" Mẹ Hạnh tự động coi thường lời của cô.
"Dĩ nhiên không ngại." Nhiễm Sĩ Duệ cười đến vô cùng yêu nghiệt, thật ra thì anh ta rất ít cười, nụ cười của anh ta càng phát ra có vẻ sáng rỡ động lòng người, nhưng ánh mắt quét về phía của cô, cực kỳ vô tội."Ăn bên ngoài hoài cũng ngán, món ăn gia đình ngon hơn nhiều, cháu rất thích."
Cha Hạnh không có ở đây, chỉ có ba người ăn cơm, lúc nấu cơm, Cẩn Ngôn vẫn trốn trong bếp bận bịu giúp mẹ, ngẫu nhiên liếc nhìn người đàn ông ngồi ở phòng khách, chỉ thấy anh ta thảnh thơi ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, không có một chút cảm giác áy náy, Cẩn Ngôn không thể không cảm thán người đàn ông này rất cố gắng thích ứng, mà cô, hình như cô không được tự nhiên giống như mình là khách vậy.
Lúc ăn cơm, chân của mẹ Hạnh ở dưới bàn hung hăng đạp Cẩn Ngôn mấy cái, Cẩn Ngôn biết ý của mẹ bảo cô gắp thức ăn cho Nhiễm Sĩ Duệ, nhưng Cẩn Ngôn không muốn, tất cả đều làm như không nhìn thấy, cho dù mẹ Hạnh có đần độn đi nữa cũng cảm thấy giữa hai người có điểm không đúng.
"Nhiễm tiên sinh. . . . . . Ngôn Ngôn nhà chúng ta, có phải làm việc không tốt hay không. . . . . .?"
Nhiễm Sĩ Duệ dừng lại, gương mặt chân thành."Bác gái, thật ra thì chuyện này không trách Cẩn Ngôn, thật ra thì công việc của cô ấy rất tốt, chỉ là ngày đó tâm tình của cháu không tốt, cho nên mắng cô ấy một trận, Cẩn Ngôn cảm thấy bị uất ức, cho nên tự xin nghỉ việc, thành thật mà nói, cháu có rất nhiều việc cần Cẩn Ngôn giúp, cho nên, lần này là vội tới đây xin lỗi cô ấy, mời cô ấy quay lại công ty."
Tất cả chỗ không đúng đều được giải thích hợp lý, tay mẹ Hạnh nắm chiếc đũa vung lên."Không thành vấn đề, mẹ nói này Ngôn Ngôn, đi ra ngoài làm việc ai mà không cố gắng nén chịu tức giận chứ, tính khí của con bé này, nói đi là đi, cũng may mà Nhiễm tiên sinh dễ dàng tha thứ cho con, ngày mai, con hãy quay về công ty với Nhiễm tiên sinh đi."
Cẩn Ngôn nắm thật chặt chiếc đũa tay, mẹ của cô, hoàn toàn không biết sự thật, nếu như mà mẹ biết rõ, còn có thể thản nhiên đối mặt với người đàn ông này như vậy hay không, còn có thể dốc hết sức buộc cô phải đi theo anh ta, nhưng người đàn ông này chính là như vậy, lời nói vĩnh viễn luôn như thế, lại tự mình quyết định không cần hỏi thăm ý kiến của cô, bởi vì anh ta quyết định đánh cuộc, cô không dám nói sự thật mấy năm qua cho mẹ Hạnh biết.
"Nhiễm tiên sinh đặt trước khách sạn rồi sao?"
"Vẫn chưa, cháu không biết khách sạn nào tốt cả."
"Nếu như Nhiễm tiên sinh không ngại, đêm nay ở lại nhà của chúng tôi đi, mặc dù giường trong thư phòng hơi nhỏ, nhưng vẫn có thể ngủ được."
Mẹ Hạnh nhiệt tình mời mọc, công việc của con gái không tệ, tiền lương không tồi, người trẻ tuổi chính là kích động, chuyện gì cũng làm cho mẹ lo lắng, thỉnh thoảng làm cho cấp trên không vui là chuyện bình thường , nhưng phải nghỉ việc sao, dạo này, công việc rất khó tìm, con gái một thân một mình, cũng không hiểu đạo lý đối nhân xử thế.
"Dĩ nhiên không ngại." Làm sao mà ghét bỏ được cơ chứ.
"Mẹ, con không đồng ý." Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn mẹ Hạnh đầy kiên quyết, hành vi này, quả thật là dẫn sói vào nhà."Con không đồng ý anh ta ở lại."
Lại nói, anh ta cũng là bởi vì cô mới trở nên uất ức như vậy, lần này Hạnh Cẩn Ngôn, phải chịu trách nhiệm, Nhiễm Sĩ Duệ tự suy nghĩ an ủi bản thân mình.
Thật ra thì sau khi từ nhà hàng ra ngoài, Nhiễm Sĩ Duệ đã quyết định mình phải cố gắng lên, bởi vì lúc đó xe hết dầu rồi, anh ta sợ mất dấu Hạnh Cẩn Ngôn, cho nên không có quan tâm, bây giờ Hạnh Cẩn Ngôn đang nổi nóng, đoán chừng cũng sẽ không muốn gặp anh ta, cho nên Nhiễm Sĩ Duệ nghĩ, hay là đi trước thì tốt hơn.
Nhưng khi anh ta mở cửa xe, anh ta trợn tròn mắt, ví tiền trên xe, tạp. . . . . . và chai nước suối đều không thấy.
Ông chủ của quán báo nhỏ cũng đổi người rồi.
"Vợ ông đâu rồi, thím mập mạp đấy." Giọng Nhiễm Sĩ Duệ lạnh lẽo.
"Cái gì. . . . . . Vợ, tôi đây. . . . . . Tôi đây. . . . . . Tôi đây độc thân đã ba mươi năm, cũng muốn có một người vợ. . . . . . Vợ đấy. . . . . ." Ông chủ cà lăm.
Đã rõ mọi chuyện, Nhiễm Sĩ Duệ cầm điện thoại báo cảnh sát, nhưng. . . . . . Cuộc sống thật bi kịch, Nhiễm Sĩ Duệ giống như hổ lạc ở lạc Bình Dương một ngày, lại hết pin. Đi nửa giờ đến đồn cảnh sát, chú cảnh sát cũng không biết tổng giám đốc Nhiễm là ai, thời tiết lạnh như thế, ai muốn làm việc chứ, chỉ nói một câu, ghi lại địa chỉ liên lạc, rồi anh có thể đi.
Từ đồn cảnh sát đi tới nhà của Hạnh Cẩn Ngôn lại mất một tiếng đồng hồ, còn phải hỏi tên đường của tiểu khu đó.
"Cẩn Ngôn. . . . . ." Nhiễm Sĩ Duệ giẫm hai chân, thật ra thì cũng không biết nói gì, nếu cầu xin cô..., anh ta không nói được, lời nói xin cô chứa chấp anh ta một đêm cũng không dám nói ra miệng, anh ta đành phải kêu tên của cô không biết bao nhiêu lần."Cẩn Ngôn. . . . . ."
Hạnh Cẩn Ngôn thông minh như vậy, nhất định sẽ chứa chấp anh ta một đêm.
Nhìn ánh mắt đáng thương của anh ta, có nên tin tưởng lời anh ta nói, có quỷ mới tin lời của anh ta, trong lòng Cẩn Ngôn hiểu vô cùng rõ ràng, một phiền toái nhỏ như vậy, sẽ làm khó được tổng giám đốc Nhiễm Sĩ Duệ sao, bình thường ở trên thương trường, phần lớn là anh ta tính toán người khác, có mấy người có thể tính toán được anh ta chứ, bây giờ ở đây định giở trò gì, khổ nhục kế? Anh ta trăm cay nghìn đắng chạy đến đây, chỉ vì muốn diễn khổ nhục kế?
Cô không biết mục đích của anh ta là gì, bất kể là mục đích gì, cũng không liên quan đến cô.
"Anh chờ tôi một chút." Cẩn Ngôn vuốt cằm, liếc mắt nhìn Nhiễm Sĩ Duệ, mím môi cười cười, xoay người chạy lên lầu.
Nhiễm Sĩ Duệ nhìn bóng lưng của Cẩn Ngôn, nhanh nhẹn như vậy, cô còn quay đầu lại nhìn anh ta mỉm cười, trong lòng dần dần trồi lên ấm áp, cô đi lên đó làm gì, có phải xin phép mẹ của cô, cho anh ta được đi lên ăn cơm, để cho anh ta ở lại, xem đi, chuyện sẽ phát phát triển theo chiều hướng tốt. . . . . .
Rất nhanh Cẩn Ngôn đã chạy xuống, Nhiễm Sĩ Duệ nghiêm túc đứng tại chỗ, tay càng chà xát mạnh hơn, thoạt nhìn sắc mặt hình như tái nhợt hơn, hình như thân thể run lợi hại hơn.
"Rất lạnh. . . . . ." Cẩn Ngôn hỏi.
Nhiễm Dĩ Duệ gật đầu một cái.
"Không có tiền?" Cẩn Ngôn lại hỏi.
Nhiễm Sĩ Duệ lại gật đầu một cái.
"Không có chỗ ở, cũng không có cơm ăn?" Cẩn Ngôn hỏi tiếp.
Nhiễm Sĩ Duệ gật đầu liên tục, tại sao cô lại hỏi mấy chuyện này, cố ý làm cho anh ta khó chịu phải không, khuôn mặt vốn lạnh lùng buồn bã, nhìn đã thấy khốc rồi, nhưng, lại gật đầu một cái lần nữa.
"Được rồi. . . . . ." Cẩn Ngôn đưa tay cầm ví tiền ở sau lưng cô ra trước mặt, lấy toàn bộ số tiền trong ví ra."Ở đây có hơn một ngàn đồng, đủ cho anh ở nhà trọ, ăn cơm, đổ dầu cho xe, sau đó trở về. . . . . . Nhiễm tiên sinh, tôi không biết đến tột cùng là tại sao anh đến đây, tôi không có hứng thú muốn biết, cũng không muốn biết, tôi và anh, bây giờ đã là hai người xa lạ, Nhiễm tiên sinh, tôi cầu xin anh, không nên tới quấy rầy cuộc sống của tôi."
Nghe vậy Nhiễm Sĩ Duệ ngẩn ra, anh ta không bao giờ nghĩ đến cô lại có thể biết nói ra những lời này, cô hy vọng anh ta không quấy rầy cuộc sống của cô, nhưng người đã từng triền miên ban đêm với anh, cô dùng cặp mắt trong veo nhìn anh ta, tràn đầy mong đợi nói với anh ta: "Sĩ Duệ, tôi thật sự không có khả năng đi vào cuộc sống của anh." Vậy mà hôm nay ánh mắt của cô nhìn anh ta, không còn như trước mà sáng rọi khác thường.
Lúc đó anh ta nói như thế nào, đó là hy vọng xa vời, anh ta nói cho cô biết, đây là hy vọng xa vời, gia đình của hai người chênh lệch quá lớn, anh ta nói, cha mẹ của anh ta, sẽ không chấp nhận cô làm con dâu, thật ra thì lúc ấy anh cũng sợ, sợ cô giống như những cô gái khác quấn lấy anh ta.
Lúc đó là hy vọng xa vời của cô, hôm nay lại là tiếc nuối của anh ta.
Chợt Nhiễm Sĩ Duệ phát hiện mình không thể nào buông tay như vậy được, anh ta trăm cay nghìn đắng đến đây, như tên lưu manh đe dọa Tiểu Mỹ, cả ngày phải chịu mất mặt, tại sao anh ta có thể không tiến mà lui, cô gái này, anh ta nhất định phải bắt trở về.
"Hạnh Cẩn Ngôn. . . . . ." Nhiễm Sĩ Duệ bắt được tay của cô, sức lực của anh ta vốn rất lớn, giống như kềm kẹp vậy, cô giãy cũng giãy không ra, hít sâu một hơi.
"Buông tay." Cô lạnh lùng nói, đã từng, vì tới gần người đàn ông này, cô đã hèn mọn đến tận xương rồi, cô biết bọn họ chưa bao giờ bắt đầu, nhưng mà mỗi khi nằm mơ cô luôn hi vọng không có một kết quả như vậy, nhưng cuối cùng, người bị thương chỉ là cô, ngay cả liếm vết thương, cũng chỉ có thể tìm một góc không có ai, bởi vì, anh ta nói cho cô biết, cô chỉ là một hợp đồng hàng hóa, một hàng hóa, chỉ có thể lộ ra tự nhiên khiến chủ nhân vui mừng mà thôi.
Vậy bây giờ anh đến tìm cô tính toán chuyện gì, mọi chuyện đảo ngược hết rồi sao?
Nhưng mà bây giờ, cô sẽ không tái phạm sai lầm như vậy, nếu đã từng đau lòng rồi, thì biết rõ loại đau khổ này, theo bản năng thì ai cũng chọn lợi tránh hại, cô, không muốn có bất kỳ rắc rối với người đàn ông này.
"Nhiễm Sĩ Duệ, anh chỉ cần trả lời vấn đề này cho tôi." Cô nói.
"Em hỏi đi."
"Anh đến đây là vì cái gì, anh thích tôi sao, anh yêu tôi sao, anh sẽ kết hôn với tôi sao? Anh sẽ cho tôi danh hiệu Nhiễm phu nhân sao?"
Mắt Nhiễm Sĩ Duệ trợn to nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu, cũng không có trả lời.
Năm đó chính anh ta chê cười cô, hôm nay đổi lại là anh ta không hiểu cùng do dự, Cẩn Ngôn nắm chặt ví tiền trong tay."Nhiễm tiên sinh, anh cũng không còn nhỏ, tôi cũng vậy, không cần chơi trò ngây thơ này nữa, được không, anh phải làm việc của anh, tôi muốn sống một cuộc sống gia đình bình thường, tôi cũng chỉ là một cô gái lướt qua cuộc đời của anh mà thôi, với thân phận của anh, chỉ cần nhấc tay một cái thì có biết bao cô gái vây quanh, khổ sở dây dưa như vậy, việc gì phải như thế chứ. . . . . . Ít đi một người cũng có thể sống tốt, chỉ là anh không quen mà thôi. . . . . ."
"Cẩn Ngôn. . . . . . Tôi. . . . . ."
"Buông tay."
"Ngôn Ngôn, thì ra là vị tiên sinh này là tới tìm con, cậu ta là ai vậy. . . . . ."
Trong lòng Cẩn Ngôn đầy phiền muộn, tại sao mẹ lại xuống ngay lúc này, nhất định là vừa rồi khi cô đi lên rồi lại đi xuống làm cho mẹ tò mò, nhưng bây giờ giới thiệu thế nào đây, hỏi đường, hỏi đường mà anh ta lại nắm tay cô sao, hay là người bao nguôi cô, mẹ sẽ bị tức chết . . . . . . Bạn trai, mọi chuyện sẽ căng thẳng hơn . . . . . .
"Bác gái, cháu là cấp trên của Cẩn Ngôn . . . . . ." Nhiễm Sĩ Duệ tự nhiên buông tay ra, giọng nói bình thản lại lễ phép, rất thích hợp, anh ta nhìn sang Cẩn Ngôn, trong đầu vẫn là câu nói của cô, ít đi một người vẫn có thể sống tốt, chợt anh ta cảm thấy mọi chuyện quá tốt đẹp, anh ta không khỏi hỏi mình, đến tột cùng anh ta đến đây làm gì, làm gì. . . . . .
"Cấp trên. . . . . . Cậu là cấp trên của Ngôn Ngôn . . . . . ." Hình như Mẹ Hạnh có chút thất vọng, lại vội vàng nói: "Xấu xổ quá, thấy cậu đứng đợi ở đây cả buổi chiều, Ngôn Ngôn cũng không nói, mau lên trên ngồi một chút, bên ngoài lạnh lẽo. . . . . ."
"Mẹ. . . . . . Không cần thiết. . . . . ."
"Không có nói với con?" Ánh mắt của Mẹ Hạnh không vui quét tới."Không có lễ phép, đi, theo tôi lên lầu, trong nhà hơi nhỏ, cậu đừng chê."
Trước khi Cẩn Ngôn trở lại không có nói chuyện mình xin nghỉ việc, cô nói dối là về nhà nghỉ ngơi nửa tháng, bây giờ cấp trên đã tìm tới cửa, mẹ Hạnh dĩ nhiên là hoảng hoảng hốt hốt, chỉ sợ mình không chu đáo.
"Vậy. . . . . . Cháu không khách khí, quấy rầy bác gái rồi. . . . . ." Nhiễm Sĩ Duệ thành khẩn nói xin lỗi, ánh mắt đó, thái độ đó, tại sao người này không đi làm diễn viên chứ, trong lòng Cẩn Ngôn oán hận mắng.
Trở về nhà, mẹ Hạnh ân cần chiêu đãi, còn bảo Cẩn Ngôn gọt táo cho anh ta ăn.
"Anh ta cũng có tay mà."
Lời vừa nói ra đã bị mẹ cốc lên đầu."Nói gì đó, người đến nhà là khách. . . . . ." Mẹ Hạnh có ấn tượng rất tốt với cấp trên đẹp trai của con gái, ngồi xuống sofa, hàn huyên đôi câu còn phải mời anh ta ở lại ăn cơm.
"Mẹ. . . . . . Anh ta ăn không quen . . . . . ."
"Nhiễm tiên sinh có ngại khi ăn ở đây không?" Mẹ Hạnh tự động coi thường lời của cô.
"Dĩ nhiên không ngại." Nhiễm Sĩ Duệ cười đến vô cùng yêu nghiệt, thật ra thì anh ta rất ít cười, nụ cười của anh ta càng phát ra có vẻ sáng rỡ động lòng người, nhưng ánh mắt quét về phía của cô, cực kỳ vô tội."Ăn bên ngoài hoài cũng ngán, món ăn gia đình ngon hơn nhiều, cháu rất thích."
Cha Hạnh không có ở đây, chỉ có ba người ăn cơm, lúc nấu cơm, Cẩn Ngôn vẫn trốn trong bếp bận bịu giúp mẹ, ngẫu nhiên liếc nhìn người đàn ông ngồi ở phòng khách, chỉ thấy anh ta thảnh thơi ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, không có một chút cảm giác áy náy, Cẩn Ngôn không thể không cảm thán người đàn ông này rất cố gắng thích ứng, mà cô, hình như cô không được tự nhiên giống như mình là khách vậy.
Lúc ăn cơm, chân của mẹ Hạnh ở dưới bàn hung hăng đạp Cẩn Ngôn mấy cái, Cẩn Ngôn biết ý của mẹ bảo cô gắp thức ăn cho Nhiễm Sĩ Duệ, nhưng Cẩn Ngôn không muốn, tất cả đều làm như không nhìn thấy, cho dù mẹ Hạnh có đần độn đi nữa cũng cảm thấy giữa hai người có điểm không đúng.
"Nhiễm tiên sinh. . . . . . Ngôn Ngôn nhà chúng ta, có phải làm việc không tốt hay không. . . . . .?"
Nhiễm Sĩ Duệ dừng lại, gương mặt chân thành."Bác gái, thật ra thì chuyện này không trách Cẩn Ngôn, thật ra thì công việc của cô ấy rất tốt, chỉ là ngày đó tâm tình của cháu không tốt, cho nên mắng cô ấy một trận, Cẩn Ngôn cảm thấy bị uất ức, cho nên tự xin nghỉ việc, thành thật mà nói, cháu có rất nhiều việc cần Cẩn Ngôn giúp, cho nên, lần này là vội tới đây xin lỗi cô ấy, mời cô ấy quay lại công ty."
Tất cả chỗ không đúng đều được giải thích hợp lý, tay mẹ Hạnh nắm chiếc đũa vung lên."Không thành vấn đề, mẹ nói này Ngôn Ngôn, đi ra ngoài làm việc ai mà không cố gắng nén chịu tức giận chứ, tính khí của con bé này, nói đi là đi, cũng may mà Nhiễm tiên sinh dễ dàng tha thứ cho con, ngày mai, con hãy quay về công ty với Nhiễm tiên sinh đi."
Cẩn Ngôn nắm thật chặt chiếc đũa tay, mẹ của cô, hoàn toàn không biết sự thật, nếu như mà mẹ biết rõ, còn có thể thản nhiên đối mặt với người đàn ông này như vậy hay không, còn có thể dốc hết sức buộc cô phải đi theo anh ta, nhưng người đàn ông này chính là như vậy, lời nói vĩnh viễn luôn như thế, lại tự mình quyết định không cần hỏi thăm ý kiến của cô, bởi vì anh ta quyết định đánh cuộc, cô không dám nói sự thật mấy năm qua cho mẹ Hạnh biết.
"Nhiễm tiên sinh đặt trước khách sạn rồi sao?"
"Vẫn chưa, cháu không biết khách sạn nào tốt cả."
"Nếu như Nhiễm tiên sinh không ngại, đêm nay ở lại nhà của chúng tôi đi, mặc dù giường trong thư phòng hơi nhỏ, nhưng vẫn có thể ngủ được."
Mẹ Hạnh nhiệt tình mời mọc, công việc của con gái không tệ, tiền lương không tồi, người trẻ tuổi chính là kích động, chuyện gì cũng làm cho mẹ lo lắng, thỉnh thoảng làm cho cấp trên không vui là chuyện bình thường , nhưng phải nghỉ việc sao, dạo này, công việc rất khó tìm, con gái một thân một mình, cũng không hiểu đạo lý đối nhân xử thế.
"Dĩ nhiên không ngại." Làm sao mà ghét bỏ được cơ chứ.
"Mẹ, con không đồng ý." Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn mẹ Hạnh đầy kiên quyết, hành vi này, quả thật là dẫn sói vào nhà."Con không đồng ý anh ta ở lại."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.