Chương 56: Kết thúc 1
Y Phương
30/03/2017
Mọi việc được sắp xếp nhanh chóng, thủ tục xuất ngoại làm cũng rất nhanh, Lăng Minh nhìn bụng lớn của Cẩn Ngôn, tính toán theo cô ra nước ngoài sắp xếp rồi trở về, kết quả Lăng Đào lại biết tin tức rất nhanh, anh còn chưa đi thì đã bị gọi đến nói chuyện rồi.
"Con nên đúng mực. . . . . ." Lăng Đào ngồi ở trên ghế, tất cả rèm cửa sổ thư phòng đều được kéo lên, nhưng trong phòng cũng không sáng lắm, gương mặt của ông, càng lộ vẻ âm trầm, và càng lộ rõ nếp nhăn trên mặt, nhìn thế nào cũng giống như một người đàn ông già vùng vẫy trước khi chết vậy.
Lăng Minh dời tầm mắt, kéo ghế ra ngồi xuống: "Tôi nghĩ, làm một người đàn ông đã lập gia đình, ông đối với tôi, phải có một sự tin tưởng mới đúng." Anh giễu cợt nói.
Lăng Đào bị anh không mặn không lạt chẹn họng, nhưng che giấu sự khó chịu đó rất nhanh: "Hôn lễ cũng sắp tiến hành. . . . . ." Ông nói: "Tôi không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. . . . . ."
"Cho nên tôi mới đưa Cẩn Ngôn đi. . . . . ." Anh nhìn bức ảnh cha con chụp chung trên tường, mắt có chút đau đau: "Tôi không muốn làm Cẩn Ngôn đau lòng, nếu như cô ấy ở đây, tất phải sẽ phải đau lòng. . . . . . Mà ông, có lẽ cũng không đồng ý để Cẩn Ngôn đột nhiên xuất hiện ở trong hôn lễ mang đến rắc rối cho ông. . . . ."
"Con thật đúng là thương hương tiếc ngọc. . . . . ."
"Bây giờ cô ấy có bảo bảo. . . . . ."
"Cũng không phải là con của con. . . . . ."
Lăng Minh ngừng lại, không muốn nói thêm gì nữa, Lăng Đào chịu nói nhảm với anh như vậy, cũng chính là đồng ý cách làm của anh: "Tôi sẽ đi theo cô ấy mấy ngày rồi sẽ trở lại. . . . . ."
"Hi vọng con không sẽ một đi không trở lại. . . . . ."
"Nếu như ông không yên tâm, ngày đó ở hôn lễ có thể gọi truyền thông, có dân chúng chứng kiến, làm sao tôi đi sao được, muốn đi cũng chẳng được nữa. . . . . ."
"Dĩ nhiên." Lăng Đào gật đầu:"Tôi đang có ý định này."
Bước chân Lăng Minh dừng lại, ngón tay run rẩy rũ xuống bên hông, cuối cùng nhắm mắt lại, lẳng lặng mở cửa ra đi ra ngoài. Anh cũng rất muốn bỏ đi cho xong, nhưng mà, đi cho xong chuyện thì làm sao suốt đời nhàn nhã được, hơn nữa, nhẫn nhịn một chút đi, những phóng viên truyền thông, anh sử dụng tốt hơn, chứng kiến? Tất nhiên là phải chứng kiến rồi!
Lăng Minh sắp xếp cho Cẩn Ngôn ở trung tâm thành phố LosAngeles, anh có một người bạn ở đây, không xa nơi đó chính là bệnh viện, đi bộ năm phút đồng hồ thì tới công viên, giao thông thuận tiện, cô tản bộ cũng dễ dàng, anh lại tìm một dì nói tiếng Trung chăm sóc bọn họ. . . . . .
Mới tới ngày đầu tiên, cha Hạnh mẹ Hạnh cũng không thích ứng, mà hành động của cha Hạnh thì bất tiện, Lăng Minh bưng nước rửa chân ra ngoài, cởi vớ cho cha Hạnh, sau đó bỏ vào, hỏi, cha, nước có nóng không. . . . . .
Cẩn Ngôn và mẹ Hạnh nhìn rất cảm động, trong khoảng thời gian này Lăng Minh vốn là như vậy, chăm sóc mỗi một người rất cẩn thận, có lúc mẹ Hạnh nhìn Cẩn Ngôn sẽ cảm thán, cuối cùng ông trời đối với con cũng không tệ, đau lòng lâu như vậy, cuối cùng, tất cả mọi thứ đã trở lại hạnh phúc.
"Lăng Minh, cám ơn anh . . . . ." Cẩn Ngôn nằm ở trên giường, anh bóp bắp chân cho cô, bắp chân trắng noãn sưng lên vì mang thai, anh nhẹ nhàng bóp, ngẩng đầu mỉm cười với cô.
Cẩn Ngôn tiến tới hôn anh, ánh mắt của anh sáng tuyệt vời.
"Cẩn Ngôn, chăm sóc mình thật tốt, ngày mai anh sẽ trở về. . . . . ."
Cô ngây người, nét mặt vốn là vui vẻ dần dần buồn bã, thậm chí cô quay mặt đi không nhìn anh nữa: "Lăng Minh, không đi có được không?" Cô nhỏ giọng nói, cô và Lăng Minh thật vất vả mới gặp lại một lần nữa, bây giờ anh lại muốn đi, Cẩn Ngôn cảm thấy lòng mình đã có một cái bóng, không tự chủ được sẽ nghĩ, anh có thể gặp chuyện không may hay không, anh có thể không về được hay không, anh có thể bị thương hay không. . . . . .
Nếu là như vậy, thì cô thà rằng anh ở lại nước Mĩ, không cho đi đâu cả.
Nếu như xảy ra điều không may lần nữa, cô nghĩ, thì cô thật sự không chịu nổi.
"Không có chuyện gì. . . . . ." Lăng Minh vỗ nhè nhẹ bả vai của cô: "Anh hứa với em, nhất định sẽ không có chuyện gì."
"Vậy anh hứa với em, không thể bị thương, không thể không trở lại, không thể quên em, bảo bảo vẫn chờ anh đặt tên cho nó, còn có. . . . . ." Đột nhiên cô ôm anh, ôm thật chặt, giọng nói nghẹn ngào, cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
"Anh hứa với em, cho dù em yêu cầu gì, anh cũng đồng ý với em . . . . ."
Khi Lăng Minh trở về nước còn dẫn theo một cô gái, rất trẻ tuổi, đứng bên cạnh anh, lặng lẽ nhìn, nếu như không chú ý, sẽ bỏ quên cô.
Lăng Minh đi về phía trước rất nhiều bước mới nhớ đến thiếu một người bên cạnh, anh quay đầu lại, chỉ thấy cô gái nhỏ chạy theo thở hổn hển, anh dừng lại, đột nhiên nhớ tới trước kia, chân của anh dài, khi đó Cẩn Ngôn lại có chút phiền, anh liều mạng đi về phía trước, cô đứng tại chỗ ngây ngô bất động, chờ anh lấy lại tinh thần thì hai người đã đã ngăn cách rất xa.
Đột nhiên tim mềm yếu, anh thả chậm bước chân, nói: "Lần đầu tiên tới đây."
Cô gái gật đầu.
"Cô có thích nơi này không?"
Cô gái lắc đầu: "Có lẽ sẽ không, tôi biết, ở đây, sẽ mang đến cho tôi những kỷ niệm không vui . . . . . ."
"Thật xin lỗi. . . . . ."
"Thật xin lỗi có ích không?" Cô không nhìn anh, nói: "Nếu không có ích lợi gì, không nên nói như vậy."
Bữa ăn tối là ở Duy Cảnh, cô gái nhỏ nói muốn ăn hương vị ngon nhất của thành phố này, Lăng Minh nghĩ, thật sự ở Duy Cảnh mới phải làm ra được, không ngoài ý muốn gặp phải một người.
"Cô ấy là ai. . . . . ." Trong phòng rửa tay, Lăng Minh ngẩng đầu lên nhìn thấy người đàn ông trong gương.
"Một người bạn."
Nhiễm Sĩ Duệ nhìn anh, rồi đi ra ngoài.
Nhưng mấy ngày sau, anh đã hối hận vì không hỏi cho rõ ràng.
Ngày hôm đó, anh vốn là hẹn nói chuyện với một người trong hội sở, kết quả lái xe đến nơi thì người đó nói cho anh biết hội sở không tiếp khách ngoài hôm nay, bên trong có người kết hôn, lúc đó anh hơi giận, thuận miệng hỏi là ai kết hôn.
"Chính là cậu chủ Lăng gia - Lăng Minh, đính hôn hơn nửa năm trước, cuối cùng bây giờ cũng kết hôn, chỉ có điều cô dâu không phải là người trước kia. . . . . ."
"Anh nói ai, ai kết hôn. . . . . ." Nhiễm Sĩ Duệ đã nghe rất rõ ràng, nhưng đầu lại giống như bị hồ dán chắc vậy, lẫn lộn không rõ.
"Chính là Lăng Minh, con trai của Lăng Đào. . . . . . Tại sao Lăng Đào không mời anh. . . . . ."
Nhiễm Sĩ Duệ cắt điện thoại, dĩ nhiên Lăng Minh sẽ không mời anh, anh nhớ tới cô gái ngày đó, tại sao anh lại bỏ qua một chi tiết như thế, cô gái kia nắm tay Lăng Minh, nếu như không phải là quan hệ đặc biệt, làm sao Lăng Minh cho người ta nắm tay của anh ấy.
Nhiễm Sĩ Duệ mở cửa xe ra và xông vào trong hội sở, anh muốn hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc là Lăng Minh muốn làm gì, anh đã có Cẩn Ngôn, tại sao lại kết hôn với cô gái khác, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Bảo vệ ngăn anh bên ngoài: "Thưa ông, xin vui lòng đưa thiệp mời ra. . . . . ."
Nhiễm Sĩ Duệ giận dữ quay trở lại trên xe, lấy điện thoại gọi: "Lăng Minh, anh đi ra cho tôi, nếu không tôi lập tức sang Mĩ đưa Cẩn Ngôn đi. . . . . ."
"Con nên đúng mực. . . . . ." Lăng Đào ngồi ở trên ghế, tất cả rèm cửa sổ thư phòng đều được kéo lên, nhưng trong phòng cũng không sáng lắm, gương mặt của ông, càng lộ vẻ âm trầm, và càng lộ rõ nếp nhăn trên mặt, nhìn thế nào cũng giống như một người đàn ông già vùng vẫy trước khi chết vậy.
Lăng Minh dời tầm mắt, kéo ghế ra ngồi xuống: "Tôi nghĩ, làm một người đàn ông đã lập gia đình, ông đối với tôi, phải có một sự tin tưởng mới đúng." Anh giễu cợt nói.
Lăng Đào bị anh không mặn không lạt chẹn họng, nhưng che giấu sự khó chịu đó rất nhanh: "Hôn lễ cũng sắp tiến hành. . . . . ." Ông nói: "Tôi không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. . . . . ."
"Cho nên tôi mới đưa Cẩn Ngôn đi. . . . . ." Anh nhìn bức ảnh cha con chụp chung trên tường, mắt có chút đau đau: "Tôi không muốn làm Cẩn Ngôn đau lòng, nếu như cô ấy ở đây, tất phải sẽ phải đau lòng. . . . . . Mà ông, có lẽ cũng không đồng ý để Cẩn Ngôn đột nhiên xuất hiện ở trong hôn lễ mang đến rắc rối cho ông. . . . ."
"Con thật đúng là thương hương tiếc ngọc. . . . . ."
"Bây giờ cô ấy có bảo bảo. . . . . ."
"Cũng không phải là con của con. . . . . ."
Lăng Minh ngừng lại, không muốn nói thêm gì nữa, Lăng Đào chịu nói nhảm với anh như vậy, cũng chính là đồng ý cách làm của anh: "Tôi sẽ đi theo cô ấy mấy ngày rồi sẽ trở lại. . . . . ."
"Hi vọng con không sẽ một đi không trở lại. . . . . ."
"Nếu như ông không yên tâm, ngày đó ở hôn lễ có thể gọi truyền thông, có dân chúng chứng kiến, làm sao tôi đi sao được, muốn đi cũng chẳng được nữa. . . . . ."
"Dĩ nhiên." Lăng Đào gật đầu:"Tôi đang có ý định này."
Bước chân Lăng Minh dừng lại, ngón tay run rẩy rũ xuống bên hông, cuối cùng nhắm mắt lại, lẳng lặng mở cửa ra đi ra ngoài. Anh cũng rất muốn bỏ đi cho xong, nhưng mà, đi cho xong chuyện thì làm sao suốt đời nhàn nhã được, hơn nữa, nhẫn nhịn một chút đi, những phóng viên truyền thông, anh sử dụng tốt hơn, chứng kiến? Tất nhiên là phải chứng kiến rồi!
Lăng Minh sắp xếp cho Cẩn Ngôn ở trung tâm thành phố LosAngeles, anh có một người bạn ở đây, không xa nơi đó chính là bệnh viện, đi bộ năm phút đồng hồ thì tới công viên, giao thông thuận tiện, cô tản bộ cũng dễ dàng, anh lại tìm một dì nói tiếng Trung chăm sóc bọn họ. . . . . .
Mới tới ngày đầu tiên, cha Hạnh mẹ Hạnh cũng không thích ứng, mà hành động của cha Hạnh thì bất tiện, Lăng Minh bưng nước rửa chân ra ngoài, cởi vớ cho cha Hạnh, sau đó bỏ vào, hỏi, cha, nước có nóng không. . . . . .
Cẩn Ngôn và mẹ Hạnh nhìn rất cảm động, trong khoảng thời gian này Lăng Minh vốn là như vậy, chăm sóc mỗi một người rất cẩn thận, có lúc mẹ Hạnh nhìn Cẩn Ngôn sẽ cảm thán, cuối cùng ông trời đối với con cũng không tệ, đau lòng lâu như vậy, cuối cùng, tất cả mọi thứ đã trở lại hạnh phúc.
"Lăng Minh, cám ơn anh . . . . ." Cẩn Ngôn nằm ở trên giường, anh bóp bắp chân cho cô, bắp chân trắng noãn sưng lên vì mang thai, anh nhẹ nhàng bóp, ngẩng đầu mỉm cười với cô.
Cẩn Ngôn tiến tới hôn anh, ánh mắt của anh sáng tuyệt vời.
"Cẩn Ngôn, chăm sóc mình thật tốt, ngày mai anh sẽ trở về. . . . . ."
Cô ngây người, nét mặt vốn là vui vẻ dần dần buồn bã, thậm chí cô quay mặt đi không nhìn anh nữa: "Lăng Minh, không đi có được không?" Cô nhỏ giọng nói, cô và Lăng Minh thật vất vả mới gặp lại một lần nữa, bây giờ anh lại muốn đi, Cẩn Ngôn cảm thấy lòng mình đã có một cái bóng, không tự chủ được sẽ nghĩ, anh có thể gặp chuyện không may hay không, anh có thể không về được hay không, anh có thể bị thương hay không. . . . . .
Nếu là như vậy, thì cô thà rằng anh ở lại nước Mĩ, không cho đi đâu cả.
Nếu như xảy ra điều không may lần nữa, cô nghĩ, thì cô thật sự không chịu nổi.
"Không có chuyện gì. . . . . ." Lăng Minh vỗ nhè nhẹ bả vai của cô: "Anh hứa với em, nhất định sẽ không có chuyện gì."
"Vậy anh hứa với em, không thể bị thương, không thể không trở lại, không thể quên em, bảo bảo vẫn chờ anh đặt tên cho nó, còn có. . . . . ." Đột nhiên cô ôm anh, ôm thật chặt, giọng nói nghẹn ngào, cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
"Anh hứa với em, cho dù em yêu cầu gì, anh cũng đồng ý với em . . . . ."
Khi Lăng Minh trở về nước còn dẫn theo một cô gái, rất trẻ tuổi, đứng bên cạnh anh, lặng lẽ nhìn, nếu như không chú ý, sẽ bỏ quên cô.
Lăng Minh đi về phía trước rất nhiều bước mới nhớ đến thiếu một người bên cạnh, anh quay đầu lại, chỉ thấy cô gái nhỏ chạy theo thở hổn hển, anh dừng lại, đột nhiên nhớ tới trước kia, chân của anh dài, khi đó Cẩn Ngôn lại có chút phiền, anh liều mạng đi về phía trước, cô đứng tại chỗ ngây ngô bất động, chờ anh lấy lại tinh thần thì hai người đã đã ngăn cách rất xa.
Đột nhiên tim mềm yếu, anh thả chậm bước chân, nói: "Lần đầu tiên tới đây."
Cô gái gật đầu.
"Cô có thích nơi này không?"
Cô gái lắc đầu: "Có lẽ sẽ không, tôi biết, ở đây, sẽ mang đến cho tôi những kỷ niệm không vui . . . . . ."
"Thật xin lỗi. . . . . ."
"Thật xin lỗi có ích không?" Cô không nhìn anh, nói: "Nếu không có ích lợi gì, không nên nói như vậy."
Bữa ăn tối là ở Duy Cảnh, cô gái nhỏ nói muốn ăn hương vị ngon nhất của thành phố này, Lăng Minh nghĩ, thật sự ở Duy Cảnh mới phải làm ra được, không ngoài ý muốn gặp phải một người.
"Cô ấy là ai. . . . . ." Trong phòng rửa tay, Lăng Minh ngẩng đầu lên nhìn thấy người đàn ông trong gương.
"Một người bạn."
Nhiễm Sĩ Duệ nhìn anh, rồi đi ra ngoài.
Nhưng mấy ngày sau, anh đã hối hận vì không hỏi cho rõ ràng.
Ngày hôm đó, anh vốn là hẹn nói chuyện với một người trong hội sở, kết quả lái xe đến nơi thì người đó nói cho anh biết hội sở không tiếp khách ngoài hôm nay, bên trong có người kết hôn, lúc đó anh hơi giận, thuận miệng hỏi là ai kết hôn.
"Chính là cậu chủ Lăng gia - Lăng Minh, đính hôn hơn nửa năm trước, cuối cùng bây giờ cũng kết hôn, chỉ có điều cô dâu không phải là người trước kia. . . . . ."
"Anh nói ai, ai kết hôn. . . . . ." Nhiễm Sĩ Duệ đã nghe rất rõ ràng, nhưng đầu lại giống như bị hồ dán chắc vậy, lẫn lộn không rõ.
"Chính là Lăng Minh, con trai của Lăng Đào. . . . . . Tại sao Lăng Đào không mời anh. . . . . ."
Nhiễm Sĩ Duệ cắt điện thoại, dĩ nhiên Lăng Minh sẽ không mời anh, anh nhớ tới cô gái ngày đó, tại sao anh lại bỏ qua một chi tiết như thế, cô gái kia nắm tay Lăng Minh, nếu như không phải là quan hệ đặc biệt, làm sao Lăng Minh cho người ta nắm tay của anh ấy.
Nhiễm Sĩ Duệ mở cửa xe ra và xông vào trong hội sở, anh muốn hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc là Lăng Minh muốn làm gì, anh đã có Cẩn Ngôn, tại sao lại kết hôn với cô gái khác, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Bảo vệ ngăn anh bên ngoài: "Thưa ông, xin vui lòng đưa thiệp mời ra. . . . . ."
Nhiễm Sĩ Duệ giận dữ quay trở lại trên xe, lấy điện thoại gọi: "Lăng Minh, anh đi ra cho tôi, nếu không tôi lập tức sang Mĩ đưa Cẩn Ngôn đi. . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.