Chương 14: Bất ổn
Bạch Lạc
18/01/2023
Sau khi ra khỏi cửa khách sạn anh nhẹ nhàng nói với Lã Chữ Minh để lại cậu ấy cùng hai người để mắt đến cháu gái anh và cô gái nhỏ kia. Còn anh thì nhanh chóng dời khỏi.
Trong căn phòng khách sạn nhỏ. Cô gái nằm chằn chọc muốn ngủ một giấc nhưng lại chẳng thể nhắm mắt lại được, cô luôn suy nghĩ về bóng dáng đã nhìn thấy nơi cuối hành lang kia, có dù muốn dối lòng mình cô cũng không làm được. Cuối cùng không thể đành lòng cầm bộ đồ vẽ của mình lại một lần nữa ra khỏi căn phòng đấy.
Khi bước vào nơi này cô đã để ý đến ngọn núi nhỏ ngay bên cạnh khách sạn, nơi đó phong thủy hữu tình, cũng là nơi nhiều cặp tình nhân đến để cùng nhau ngắm phong cảnh, ngắm bình minh, còn ngang buổi trưa như này thì nơi này quả nhiên là một nơi yên tĩnh.
Bóng lưng cô ngồi nhẹ nhàng vẽ lên bức tranh trên giấy, một màu trắng đen không hề có màu sắc, có lẽ tâm trạng bình nặng như nước của cô lúc này khiến bức tranh cô đang vẽ cũng mang một màu tịch mịch.
Đỉnh núi nhỏ có bóng cây che, đôi khi lại có những cơn gió khẽ lùa qua tóc, chiếc khăn lụa được cô cột lên đuôi tóc mình cũng theo gió bay xuống khỏi núi, cô lặng lẽ nhìn rồi cười tự nhủ, đến cả cái khăn cũng không muốn bên cạnh cô nữa rồi. Dương Tử Nghi đặt đôi bàn tay nhỏ lên má xoa xoa lại má, rồi vuốt lại những sợi tóc bay không có quy luật kia lại, cô tìm tìm trong giỏ vẽ của mình lấy một chiếc dây chun đen buộc tóc lại khiến cho những tờ giấy trong cuốn sổ vẽ của cô cũng lật qua vài trang.
Cuối cùng gió ngừng lại, trang giấy cũng ngừng không lật thêm nữa, mà dừng lại ở chính bức vẽ mọt món đồ nhỏ nhỏ xinh xinh. Chiếc kẹp cà vạt hình chữ được cô vẽ theo một khuôn mẫu chữ uốn lượn bay bổng, "Je t" aime".
Đây là bản phác thảo món quà cô đã tặng anh, hơn nữa cô cũng tự đến xưởng vàng nhà mình tự tay chế tác, điều này khi đó đối với cô là một loại cảm xúc thật háo hức và khó tả. Nhưng đến hiện tại, cô có chút nghi ngờ bản thân mình, có lẽ khi đó đã là sai, nhưng càng sai hơn nữa đó chính là cô cho anh không tiếc điều gì. Yêu sai người là sao, là nhận lại tất cả đều là cô độc, là hoang tưởng đến tương lai, thậm chí, là tự mình lừa dối mình. Món quà cô tặng anh đã món nào anh từng trân trọng, cô không biết, những món quà khác đều mua được bằng tiền, nhưng món quà đêm giáng sinh cô đã tặng, có lẽ cũng đang nằm ở một thùng rác nào đó. Mà cô cũng chẳng còn muốn tìm lại.
Nhưng cho đến khi cô càng nhìn lại càng thấy tâm trạng buồn bã mà nặng nề hơn. Bởi cô thực sự không tâm tư của mình luôn bỏ đi như vậy. Chiếc khăn bay đi cô cũng không muốn nhặt nữa. Nhưng tâm trạng đến khi bất ổn có lẽ cũng là báo trước cho sự bất ổn nặng nề hơn ở phía sau.
Dương Tử Nghi đứng nơi này là trên đỉnh núi, đường xuống dưới rất dễ, nhưng lại lên rất khó, từ nơi này có thể nhìn thấy rất nhiều quang cảnh phía xa, từ khi dừng bút vẽ của mình cô cũng muốn được hít thở trong lành, lên luôn nhìn về phía những hàng cây phía xa. Nhưng bất chợt Dương Tử Nghi giật mình đứng dậy, cô bỗng chốc lùi về phía sau bởi trong ánh mắt cô là một hình ảnh vô cùng tàn khốc, Lâm Dật giết người, nhưng trên người anh cũng thẫm đẫm rất nhiều máu. Phía xa hơn nữa còn có người cầm súng, cô vốn dĩ không phải chưa từng thấy súng nên cô biết rất rõ, nhưng người kia dường như lại nhận thấy điều gì đó, liền ngắm thật kĩ qua ống ngắm của chiếc súng bắn tỉa, phát hiện ra ánh mắt cô gái đang nhìn mình. Hắn ta không thể để cô lại, hai tiếng súng liên tiếp cùng nhau nổ lên. Dương Tử Nghi hoảng sợ ngồi thụp suống mặt đất. Lúc này Lã Chữ Minh chạy đến thấy trên tay cô có vệt máu rõ ràng, nhưng viên đạn chỉ sượt nhẹ qua tay.
Anh nhìn về hướng nơi cô đã nhìn thấy và hét lên, thấy tên súng bắn tỉa tiếp tục một viên đạn nữa. Anh không ngần ngại gì nhanh chóng kéo Dương Tử Nghi vào trong lòng, sẵn sàng đón đạn che chắn cho cô. Cô vừa hoảng sợ vừa ngờ, nhưng ánh mắt vẫn không quên nhìn về phía trước, Lâm Dật đang bị đánh, một chiếc xe màu đen lái thật nhanh về phía anh, dừng lại rồi đẩy thật nhanh anh vào phía ghế lái. Chiếc xe lao đi trên con đường khuất, nhưng những tên kia cũng không bỏ đi mà lại xuất hiện thêm một dàn xe nữa đuổi theo chiếc xe thể thao màu đen kia nữa.
Lã Chữ Minh nhanh chóng chịu đừng cơn đau của mình ôm Dương Tử Nghi đang lơ đãng trong lòng xuống khỏi ngọn núi. Anh muốn đưa cô về khách sạn, đấy sẽ là nơi an toàn nhất, nhưng bản thân anh cũng không ngờ rằng dưới chân núi đã có sẵn vài người đang đợi anh.
Lã Chữ Minh lưng đang bị thương, còn cô gái nhỏ trong lòng chắc chắn bọn chúng cũng không thể bỏ qua, anh liền nhẹ nhàng lên tiếng:
. Xi???? ủ????g hộ chú????g tôi tại ﹙ T????????????T ????????YỆ????.???????? ﹚
- Dương tiểu thư, cô có thể đừng hoảng loạn, nhìn thấy chiếc xe đen phía cây kia không?
- Có.
- Được, tôi đưa khóa xe cho cô, cô chỉ cần lên xe, mở khóa, sau đó nhả phanh ra cứ để xe đi thẳng, chiếc xe đó có thể chống đạn, chống đập phá, chỉ cần cô cứ đi như vậy bọn chúng sẽ không làm gì được cô, còn bây giờ tôi sẽ đặt cô xuống, sau đó cầm chân bọn chúng, cô cố gắng chạy đến đó thật nhanh nhé.
Dương Tử Nghi trong lòng hoảng sở nhưng không thể nào không nghe theo, cô mới mười bảy tuổi, có chết cũng phải anh dũng hi sinh chứ, giờ bị đánh chết không rõ lý do quả là đáng thương, hơn nữa trên còn có cha, dưới còn có cháu bọn họ không lẽ lại không đau lòng vì cô sao. Dương Tử Nghi thầm gật đầu với Lã Chữ Minh anh nhẹ nhàng đặt cô xuống, cố gắng đứng thật thẳng mình sau đó nhào về phía những người kia đánh nhau, chống lại tất cả những gậy đòn của bọn chúng. Dương Tử Nghi biết đến lúc hành dộng liền thật nhanh chóng chạy về phía chiếc xe, mở cửa ngồi lại nơi đó.
Cô nhớ lại thật kỹ những lời Lục Triển Vũ nói cùng cô, nút này là mở khóa, hạ phanh tay, bên dưới chân sẽ có hai bàn đạp một là ga một là phanh, bên phải là ga, bên trái là phanh, hít thở thật sâu sau đó lại nhìn thấy hình ành Lã Chữ Minh đanh bị bốn tên mặc quần áo đen xì không ngừng cầm những chiếc gậy gỗ đánh vào người, Dương Tử Nghi không thể thấy vậy liền bỏ mặc, cô nhớ lại hình ảnh, anh sẵn sàng đưa lưng về phía trước lấy tấm lưng mình chắn đạn cho cô. Đập thật mạnh xuống tay lái xe sau đó thật đạp thật mạnh chiếc bàn đạp ga dưới chân, quay hướng xe về phía đám người kia đâm thẳng vào bọn chúng.
Lã Chữ Minh nhìn thấy vậy cũng không ngờ cô dám làm vậy, bèn nhanh chóng đẩy người tránh sang một bên, sau đó thật nhanh lê lết thân người đứng dậy chui vào trong xe, đám người kia bị đam bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng đứng dạy chạy về phía xe của bọn chúng nhanh chóng đuổi theo hai người.
Chiếc xe màu đen cứ như vậy dưới bàn tay cô gái nhỏ phóng thật nhanh trên đường. Những tiếng súng dần dần vang lên, cô cũng không thể quay đầu được nữa, chỉ có thể cố gắng lái thẳng về phía trước. Lã Chữ Minh cố gắng lén lại những cơn đau, vươn mình ra giúp cô điều khiển tay lái, đôi khi lại đẩy lại vòng cua, để tránh cả chiếc xe bị lao xuống vực núi. Cho đến khi thấy một chiếc xe đen giống hệt đi phía đối diện mình, Dương Tử Nghi biết Lâm Dật đã quay lại, Lã Chữ Minh cũng vì thế mà nở nụ cười.
- Cô chủ Dương, đạp chân ga thật mạnh nhé, tôi sẽ đánh lái.
Dương Tử Nghi không hiểu anh muốn làm gì, nhưng đến hiện tại nếu anh muốn hại chết cô chắc chắn đã ném cô từ lúc trên đỉnh núi rồi. Cô nhắm mắt đạp thật mạnh chân ga, đến lúc này cô chỉ còn nghe thấy những tiếng két kéo dài của phanh xe. Chiếc xe phía đối diện lao thật nhanh về phía xe của hai người đến khi gần va chạm Lã Chữ Minh một tay kéo đánh lái sang làn đường bên kia, đồng thời thả phanh tay ra khiến chiếc xe xoay ngang, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường kêu kéo dài, còn chiếc xe đối diện cũng dùng thủ đoạn của mình để làm chiếc xe đang đuổi theo phía sau mình lật xuống vách núi sâu thẳm.
Dương Tử Nghi lúc này chỉ hoàn toàn yên lặng ngồi im ở vị trí ghế lái. Khi Lã Chữ Minh cố gắng ra khỏi xe, liền thấy Lâm Dật ôm một cô gái xuống khỏi chiếc ô tô đối diện. Nhưng vẫn còn một chiếc xe thể thao hướng đến phía hai người. Là Lục Triển Vũ khi đi tìm Dương Tử Nghi không thấy cô liền biết được những bất ổn từ lời kể của người nhân viên khách sạn.
Anh nhìn thấy hai người kia liền hỏi thăm sức khỏe, khi biết bọn họ ngoài những vết thương vẫn còn chịu đựng được ra thì anh lại quay ánh mắt đi tìm bóng hình cô gái kia.
Trong căn phòng khách sạn nhỏ. Cô gái nằm chằn chọc muốn ngủ một giấc nhưng lại chẳng thể nhắm mắt lại được, cô luôn suy nghĩ về bóng dáng đã nhìn thấy nơi cuối hành lang kia, có dù muốn dối lòng mình cô cũng không làm được. Cuối cùng không thể đành lòng cầm bộ đồ vẽ của mình lại một lần nữa ra khỏi căn phòng đấy.
Khi bước vào nơi này cô đã để ý đến ngọn núi nhỏ ngay bên cạnh khách sạn, nơi đó phong thủy hữu tình, cũng là nơi nhiều cặp tình nhân đến để cùng nhau ngắm phong cảnh, ngắm bình minh, còn ngang buổi trưa như này thì nơi này quả nhiên là một nơi yên tĩnh.
Bóng lưng cô ngồi nhẹ nhàng vẽ lên bức tranh trên giấy, một màu trắng đen không hề có màu sắc, có lẽ tâm trạng bình nặng như nước của cô lúc này khiến bức tranh cô đang vẽ cũng mang một màu tịch mịch.
Đỉnh núi nhỏ có bóng cây che, đôi khi lại có những cơn gió khẽ lùa qua tóc, chiếc khăn lụa được cô cột lên đuôi tóc mình cũng theo gió bay xuống khỏi núi, cô lặng lẽ nhìn rồi cười tự nhủ, đến cả cái khăn cũng không muốn bên cạnh cô nữa rồi. Dương Tử Nghi đặt đôi bàn tay nhỏ lên má xoa xoa lại má, rồi vuốt lại những sợi tóc bay không có quy luật kia lại, cô tìm tìm trong giỏ vẽ của mình lấy một chiếc dây chun đen buộc tóc lại khiến cho những tờ giấy trong cuốn sổ vẽ của cô cũng lật qua vài trang.
Cuối cùng gió ngừng lại, trang giấy cũng ngừng không lật thêm nữa, mà dừng lại ở chính bức vẽ mọt món đồ nhỏ nhỏ xinh xinh. Chiếc kẹp cà vạt hình chữ được cô vẽ theo một khuôn mẫu chữ uốn lượn bay bổng, "Je t" aime".
Đây là bản phác thảo món quà cô đã tặng anh, hơn nữa cô cũng tự đến xưởng vàng nhà mình tự tay chế tác, điều này khi đó đối với cô là một loại cảm xúc thật háo hức và khó tả. Nhưng đến hiện tại, cô có chút nghi ngờ bản thân mình, có lẽ khi đó đã là sai, nhưng càng sai hơn nữa đó chính là cô cho anh không tiếc điều gì. Yêu sai người là sao, là nhận lại tất cả đều là cô độc, là hoang tưởng đến tương lai, thậm chí, là tự mình lừa dối mình. Món quà cô tặng anh đã món nào anh từng trân trọng, cô không biết, những món quà khác đều mua được bằng tiền, nhưng món quà đêm giáng sinh cô đã tặng, có lẽ cũng đang nằm ở một thùng rác nào đó. Mà cô cũng chẳng còn muốn tìm lại.
Nhưng cho đến khi cô càng nhìn lại càng thấy tâm trạng buồn bã mà nặng nề hơn. Bởi cô thực sự không tâm tư của mình luôn bỏ đi như vậy. Chiếc khăn bay đi cô cũng không muốn nhặt nữa. Nhưng tâm trạng đến khi bất ổn có lẽ cũng là báo trước cho sự bất ổn nặng nề hơn ở phía sau.
Dương Tử Nghi đứng nơi này là trên đỉnh núi, đường xuống dưới rất dễ, nhưng lại lên rất khó, từ nơi này có thể nhìn thấy rất nhiều quang cảnh phía xa, từ khi dừng bút vẽ của mình cô cũng muốn được hít thở trong lành, lên luôn nhìn về phía những hàng cây phía xa. Nhưng bất chợt Dương Tử Nghi giật mình đứng dậy, cô bỗng chốc lùi về phía sau bởi trong ánh mắt cô là một hình ảnh vô cùng tàn khốc, Lâm Dật giết người, nhưng trên người anh cũng thẫm đẫm rất nhiều máu. Phía xa hơn nữa còn có người cầm súng, cô vốn dĩ không phải chưa từng thấy súng nên cô biết rất rõ, nhưng người kia dường như lại nhận thấy điều gì đó, liền ngắm thật kĩ qua ống ngắm của chiếc súng bắn tỉa, phát hiện ra ánh mắt cô gái đang nhìn mình. Hắn ta không thể để cô lại, hai tiếng súng liên tiếp cùng nhau nổ lên. Dương Tử Nghi hoảng sợ ngồi thụp suống mặt đất. Lúc này Lã Chữ Minh chạy đến thấy trên tay cô có vệt máu rõ ràng, nhưng viên đạn chỉ sượt nhẹ qua tay.
Anh nhìn về hướng nơi cô đã nhìn thấy và hét lên, thấy tên súng bắn tỉa tiếp tục một viên đạn nữa. Anh không ngần ngại gì nhanh chóng kéo Dương Tử Nghi vào trong lòng, sẵn sàng đón đạn che chắn cho cô. Cô vừa hoảng sợ vừa ngờ, nhưng ánh mắt vẫn không quên nhìn về phía trước, Lâm Dật đang bị đánh, một chiếc xe màu đen lái thật nhanh về phía anh, dừng lại rồi đẩy thật nhanh anh vào phía ghế lái. Chiếc xe lao đi trên con đường khuất, nhưng những tên kia cũng không bỏ đi mà lại xuất hiện thêm một dàn xe nữa đuổi theo chiếc xe thể thao màu đen kia nữa.
Lã Chữ Minh nhanh chóng chịu đừng cơn đau của mình ôm Dương Tử Nghi đang lơ đãng trong lòng xuống khỏi ngọn núi. Anh muốn đưa cô về khách sạn, đấy sẽ là nơi an toàn nhất, nhưng bản thân anh cũng không ngờ rằng dưới chân núi đã có sẵn vài người đang đợi anh.
Lã Chữ Minh lưng đang bị thương, còn cô gái nhỏ trong lòng chắc chắn bọn chúng cũng không thể bỏ qua, anh liền nhẹ nhàng lên tiếng:
. Xi???? ủ????g hộ chú????g tôi tại ﹙ T????????????T ????????YỆ????.???????? ﹚
- Dương tiểu thư, cô có thể đừng hoảng loạn, nhìn thấy chiếc xe đen phía cây kia không?
- Có.
- Được, tôi đưa khóa xe cho cô, cô chỉ cần lên xe, mở khóa, sau đó nhả phanh ra cứ để xe đi thẳng, chiếc xe đó có thể chống đạn, chống đập phá, chỉ cần cô cứ đi như vậy bọn chúng sẽ không làm gì được cô, còn bây giờ tôi sẽ đặt cô xuống, sau đó cầm chân bọn chúng, cô cố gắng chạy đến đó thật nhanh nhé.
Dương Tử Nghi trong lòng hoảng sở nhưng không thể nào không nghe theo, cô mới mười bảy tuổi, có chết cũng phải anh dũng hi sinh chứ, giờ bị đánh chết không rõ lý do quả là đáng thương, hơn nữa trên còn có cha, dưới còn có cháu bọn họ không lẽ lại không đau lòng vì cô sao. Dương Tử Nghi thầm gật đầu với Lã Chữ Minh anh nhẹ nhàng đặt cô xuống, cố gắng đứng thật thẳng mình sau đó nhào về phía những người kia đánh nhau, chống lại tất cả những gậy đòn của bọn chúng. Dương Tử Nghi biết đến lúc hành dộng liền thật nhanh chóng chạy về phía chiếc xe, mở cửa ngồi lại nơi đó.
Cô nhớ lại thật kỹ những lời Lục Triển Vũ nói cùng cô, nút này là mở khóa, hạ phanh tay, bên dưới chân sẽ có hai bàn đạp một là ga một là phanh, bên phải là ga, bên trái là phanh, hít thở thật sâu sau đó lại nhìn thấy hình ành Lã Chữ Minh đanh bị bốn tên mặc quần áo đen xì không ngừng cầm những chiếc gậy gỗ đánh vào người, Dương Tử Nghi không thể thấy vậy liền bỏ mặc, cô nhớ lại hình ảnh, anh sẵn sàng đưa lưng về phía trước lấy tấm lưng mình chắn đạn cho cô. Đập thật mạnh xuống tay lái xe sau đó thật đạp thật mạnh chiếc bàn đạp ga dưới chân, quay hướng xe về phía đám người kia đâm thẳng vào bọn chúng.
Lã Chữ Minh nhìn thấy vậy cũng không ngờ cô dám làm vậy, bèn nhanh chóng đẩy người tránh sang một bên, sau đó thật nhanh lê lết thân người đứng dậy chui vào trong xe, đám người kia bị đam bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng đứng dạy chạy về phía xe của bọn chúng nhanh chóng đuổi theo hai người.
Chiếc xe màu đen cứ như vậy dưới bàn tay cô gái nhỏ phóng thật nhanh trên đường. Những tiếng súng dần dần vang lên, cô cũng không thể quay đầu được nữa, chỉ có thể cố gắng lái thẳng về phía trước. Lã Chữ Minh cố gắng lén lại những cơn đau, vươn mình ra giúp cô điều khiển tay lái, đôi khi lại đẩy lại vòng cua, để tránh cả chiếc xe bị lao xuống vực núi. Cho đến khi thấy một chiếc xe đen giống hệt đi phía đối diện mình, Dương Tử Nghi biết Lâm Dật đã quay lại, Lã Chữ Minh cũng vì thế mà nở nụ cười.
- Cô chủ Dương, đạp chân ga thật mạnh nhé, tôi sẽ đánh lái.
Dương Tử Nghi không hiểu anh muốn làm gì, nhưng đến hiện tại nếu anh muốn hại chết cô chắc chắn đã ném cô từ lúc trên đỉnh núi rồi. Cô nhắm mắt đạp thật mạnh chân ga, đến lúc này cô chỉ còn nghe thấy những tiếng két kéo dài của phanh xe. Chiếc xe phía đối diện lao thật nhanh về phía xe của hai người đến khi gần va chạm Lã Chữ Minh một tay kéo đánh lái sang làn đường bên kia, đồng thời thả phanh tay ra khiến chiếc xe xoay ngang, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường kêu kéo dài, còn chiếc xe đối diện cũng dùng thủ đoạn của mình để làm chiếc xe đang đuổi theo phía sau mình lật xuống vách núi sâu thẳm.
Dương Tử Nghi lúc này chỉ hoàn toàn yên lặng ngồi im ở vị trí ghế lái. Khi Lã Chữ Minh cố gắng ra khỏi xe, liền thấy Lâm Dật ôm một cô gái xuống khỏi chiếc ô tô đối diện. Nhưng vẫn còn một chiếc xe thể thao hướng đến phía hai người. Là Lục Triển Vũ khi đi tìm Dương Tử Nghi không thấy cô liền biết được những bất ổn từ lời kể của người nhân viên khách sạn.
Anh nhìn thấy hai người kia liền hỏi thăm sức khỏe, khi biết bọn họ ngoài những vết thương vẫn còn chịu đựng được ra thì anh lại quay ánh mắt đi tìm bóng hình cô gái kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.