Chương 16: Không còn theo đuổi
Bạch Lạc
18/01/2023
Ở phía thành phố, chiếc xe thể thao màu đen tiến thẳng vào ngôi biệt thự với hàng trăm chiếc bóng điện sáng chói, Lục Triển Vũ nhẹ nhàng tiến đến ghế phụ ôm cô gái nhỏ vào trong lòng, anh nhẹ nhàng nâng niu cô để cô không bị đánh thức dậy bởi giấc ngủ. Anh nhẹ nhàng nói với quản gia và Thư Phàm cùng những người giúp việc ở đây chuẩn bị phòng ngủ cho Dương Tử Nghi, đặc biệt dặn dò thêm Thư Phàm chịu khó ngủ cùng cô ấy một đêm, sợ rằng đêm nay sảy ra biến cố.
Quả nhiên mọi việc đều như anh dự đoán, Dương Tử Nghi sau khi hết tác dụng của thuốc liền giật mình tỉnh dậy, chạy vô thức ra ngoài nôn thốc nôn tháo khiến Thư Phàm cùng chả nhà cả kinh, nhưng đến khi nhận ra đây là nhà mình cô mới bình tĩnh lại. Không còn sợ hãi như lúc ban đầu nữa. Cuối cùng lại cùng Thư Phàm trở về phòng ngủ, nép vào lòng Thư Phàm kể cho cô ấy nghe những chuyện sảy ra ban chiều. Thư Phàm nghe xong cũng đến rùng mình. Bởi Dương Tử Nghi có thể nói là bản tính nghịch ngợm, nhưng không thể nào liều mình đến mức ngồi vào lái xe như vậy.
Cả biệt thự Dương gia một đêm khó ngủ, Dương Thành Nghị thì lo lắng cho em gái mười phần thì cũng hậm hực vì không được ngủ cạnh vợ đến tám phần, lại còn có thêm chuyện Dương lão gia thi thoảng lại chạy đến hỏi Lục Triển Vũ con bé có sao không khiến anh cũng càng lo lắng không thôi, cũng rất may mắn, sáng hôm sau con bé không còn biểu hiện gì khác lạ hết. Ngồi vào bàn ăn Dương Tử Nghi nhẹ nhàng ăn sáng sau đó lên tiếng nói cùng ba Dương:
- Ba, hôm nay con nghỉ học được không?
- Tử Nghi, hôm nay nghỉ, mai nghỉ, ngày kia cũng nghỉ được không, nghỉ ngơi thật thoải mái xong mới đi học lại đều được. Không đi học luôn cũng được.
- Làm sao có thể không đi hoc chứ, sau này lỡ có người chê con gái ba chỉ được cái khuôn mặt đẹp nhưng ngu dốt, học không hết khỏi cấp ba, vậy mà không cưới con nữa ba có đồng ý không?
- Tên nào không có mắt không có mũi, không tim không phổi dám nói con vậy nói cho ba, ba đập gãy chân nó. - Ba Dương chiều chuộng động viên con gái.
- Em ế thì anh lấy em, đừng lo. - Lục Triển Vũ nhìn cô rồi nói thêm vào.
Câu nói của Lục Triển Vũ khiến ba Dương nhìn sang cô, phải nha, con trai ông có đến ba thằng bạn đều là độc thân hoàng kim sao ông lại không nghĩ ra chứ, ngoại trừ thằng nhãi họ Lâm kia không chịu đồng ý sự theo đuổi của con gái bảo bối của ông vẫn còn hai người, mà tên Lục Triển Vũ này theo con gái ông từ nhỏ, luôn luôn chăm sóc che chở con bé bao nhiêu năm vì sao ông lại không nghĩ ra. Lại còn là bác sỹ nữa, nghề nghiệp đứng đắn, tính tình thẳng thắn, lại chưa hề có tin đồn lăng nhăng bao giờ, ghép đôi với con gái ông quả nhiên đẹp đôi và hợp lý.
- Anh đã thấy ai mười bảy tuổi mà gọi là ế chưa, phải mười năm nữa, mà anh làm sao đợi được em đến mười năm nữa, mười năm nữa anh đã ngoài bốn mươi mất rồi, khi đó, biết đâu em chê anh già yếu.
- Em đúng là con bé không tim không phổi mà.
Lời cô nói ra cũng khiến Lục Triển Vũ buồn lòng, bởi hơn ai hết anh lúc nào cũng lo lắng cho cô, nhưng anh cũng hiểu được vì sao cô lại như vậy, cũng giống như một câu chuyện cũ, hai người vốn chỉ có duyên mà không có phận. Anh không trách cô, anh chỉ có thể tự trách mình kiếp trước không mạnh mẽ một chút kiếp này anh chắc chắn sẽ được làm người đàn ông ở bên cạnh cô rồi.
Sau bữa sáng, Lục Triển Vũ kiểm tra sơ bộ cho Dương Tử Nghi, xong vẫn để lại cho cô môt chút thuốc an thần và thuốc bổ, mong rằng cô sớm trải qua giai đoạn hoảng sợ này. Nhìn khuôn mặt của cô có vẻ như cô không sợ nữa, nhưng thực tế anh lại lo sợ cô sau này sẽ gây ra chứng hoang tưởng sâu trong nội tâm mình, nếu điều đó sảy ra, quả thật anh cũng không thể lường hết được sự việc.
Dương Tử Nghi nghỉ học gần một tuần ở nhà khiến cho Lâm Tiểu Lan cũng dường như hiểu được vấn đề của cô ấy, nhưng khi cô ấy đến cửa Dương gia để gặp cô ấy, lại luôn nhận được câu trả lời cô ấy không thể gặp người ngoài, điều đó khiến cô càng thêm lo lắng về đến nói với Lâm Dật. Nghe từng câu từng chữ cháu gái nhỏ nói với mình bản thân Lâm Dật cũng lo lắng không thôi, bản chất anh muốn Tiểu Lan đến xem cô ấy rốt cuộc có phải đã chịu sự đả kích quá lớn không, nhưng câu nói của Tiểu Lan mang đến hôm nay cũng đủ khiến anh hiểu ra rồi. Anh siết chặt bàn tay đang nắm lấy một vật trước ngực mình. Đôi mắt cũng thu hẹp lại, có lẽ anh lại làm tổn thương cô nữa rồi.
Lâm Dật không thể nghĩ ra cách giải quyết, nhưng đối mặt với những chuyện bùng binh chưa thể giải quyết được dứt điểm, anh càng không thể lộ mặt ra chăm sóc cô, chỉ đành tạm thời chấp nhận.
Cuối cùng Dương Tử Nghi cũng xuất hiên ở trường học sau hai tuần nghỉ ngơi dưỡng sức ở nhà. Khi này kì thi tốt nghiệp cùng đại học đã sớm bước vào giai đoạn nước rút, chỉ còn đợi đến ngày bước chân vào phòng thi nữa thôi, điều này khiến cho ba Dương cho dù chưa muốn con gái quay trở lại trường học cũng chỉ đành ngậm ngùi dặn dò nhà trường cùng bạn bè giúp ông để ý đến con bé.
Lâm Tiểu Lan thấy Dương Tử Nghi đã đi học trở lại thì tâm tình vui vẻ nói cười, còn tiện tay mang cuốn sổ vẽ của cô trả lại cho cô. Nhưng khi Dương Tử Nghi nhìn thấy cuốn sổ vẽ trong lòng lại gợn lên một cơn sóng. Nó làm cô nhớ lại toàn bộ chuyện sảy ra ngày hôm đó. Nhưng khuôn mặt cô không hề biến sắc, cô chỉ mỉm cười nói với Tiểu Lan:
- Cậu có thể bỏ nó đi giúp mình bỏ đi được không, mình không muốn nhìn thấy nó.
- Tử Nghi sao vậy, vì trong này có đồ liên quan đến chú ba mình sao?
- Không phải, vì trong đó dính máu.
Câu nói của Dương Tử Nghi giật mình, cậu ấy, quả thật chưa thoát khỏi tâm lý, liền nhanh chóng cất tập vẽ của cô ấy giấu thật sâu xuống ngăn bàn, rồi tiếp tục cùng Tử Nghi nói chuyện. Chưa được mấy câu liền đã vào tiết học. Qua thời gian nghỉ dài, Dương Tử Nghi hiện tại chỉ tập trung vào giải những đề thi để mau chóng có thể theo kịp các bạn học khác. Thật ra đối với Dương Tử Nghi, cô làm điều này chỉ để tĩnh tâm và không suy nghĩ đến chuyện khác nữa.
Đến buổi trưa khi cùng nhau đi ăn cơm, cuối cùng Lâm Tiểu Lan cũng không nhịn được rốt cuộc cũng lên tiếng hỏi chuyện của Dương Tử Nghi:
- Tiểu Nghi, cậu đã khỏe hẳn chưa, cậu liệu có còn muốn..
- Không, mình không còn muốn theo đuổi anh ấy nữa, mình còn yêu bản thân, còn muốn sống đến trăm tuổi, vậy nên mình nghĩ, tốt nhất mình nên lựa chọn một người ấm áp, có thể ở bên cạnh mình và sống bình yên mỗi ngày, máu tanh đạn lạc như vậy mình không chịu được.
- Thật ra không phải như cậu nghĩ đâu, chỉ là một số sự cố chú ba mình chưa giải quyết được mà thôi.
- Vậy đợi bao lâu mới là giải quyết được, năm năm, mười năm hay đến khi trở thành góa phụ rồi vẫn chưa giải quyết được. Tiểu Lan, cậu quyên chuyện đó đi giúp mình được không, không cần nhắc đến anh ấy, cậu chỉ cần nói cho mình biết, cậu có điều gì giấu mình, hoặc có điều gì muốn tâm sự cùng mình không là được?
- Tử Nghi sao lại nói vậy, mình không hề giấu cậu chuyện gì?
- Thật sao, kể cả chuyện liên quan đến anh Triển Vũ.
Khuôn mặt Lâm Tiểu Lan thoáng sững lại:
- Cậu biết rồi?
- Phải, mình biết rồi, nên mình mới cố tình bảo anh ấy đưa bọn mình đi leo núi, cũng cố gắng thật nhiều cho hai người cơ hội ở bên cạnh nhau, chỉ có điều chuyến này bất ổn. Mình sẽ cố gắng tìm thêm cơ hội giúp cậu.
- Tử Nghi à.
- Mình không hề có ý tứ gì với anh Triển Vũ, trước đây không có, hiện tại không có, sau này không có, vậy nên cậu mạnh mẽ lên một chút, bày tỏ lòng mình với anh ý đi, đừng giữ trong lòng mãi.
Câu chuyện của hai người kết thúc khi Dương Tử Nghi nói muốn đến thư viện tìm đề để giải bài tập.
Lâm Tiểu Lan trong lòng hiện đang vui vẻ, nên cô không suy nghĩ nhiều về chuyện học chung trường đại học giống như khi xưa hai người cùng nhau hẹn ước nữa.
Quả nhiên mọi việc đều như anh dự đoán, Dương Tử Nghi sau khi hết tác dụng của thuốc liền giật mình tỉnh dậy, chạy vô thức ra ngoài nôn thốc nôn tháo khiến Thư Phàm cùng chả nhà cả kinh, nhưng đến khi nhận ra đây là nhà mình cô mới bình tĩnh lại. Không còn sợ hãi như lúc ban đầu nữa. Cuối cùng lại cùng Thư Phàm trở về phòng ngủ, nép vào lòng Thư Phàm kể cho cô ấy nghe những chuyện sảy ra ban chiều. Thư Phàm nghe xong cũng đến rùng mình. Bởi Dương Tử Nghi có thể nói là bản tính nghịch ngợm, nhưng không thể nào liều mình đến mức ngồi vào lái xe như vậy.
Cả biệt thự Dương gia một đêm khó ngủ, Dương Thành Nghị thì lo lắng cho em gái mười phần thì cũng hậm hực vì không được ngủ cạnh vợ đến tám phần, lại còn có thêm chuyện Dương lão gia thi thoảng lại chạy đến hỏi Lục Triển Vũ con bé có sao không khiến anh cũng càng lo lắng không thôi, cũng rất may mắn, sáng hôm sau con bé không còn biểu hiện gì khác lạ hết. Ngồi vào bàn ăn Dương Tử Nghi nhẹ nhàng ăn sáng sau đó lên tiếng nói cùng ba Dương:
- Ba, hôm nay con nghỉ học được không?
- Tử Nghi, hôm nay nghỉ, mai nghỉ, ngày kia cũng nghỉ được không, nghỉ ngơi thật thoải mái xong mới đi học lại đều được. Không đi học luôn cũng được.
- Làm sao có thể không đi hoc chứ, sau này lỡ có người chê con gái ba chỉ được cái khuôn mặt đẹp nhưng ngu dốt, học không hết khỏi cấp ba, vậy mà không cưới con nữa ba có đồng ý không?
- Tên nào không có mắt không có mũi, không tim không phổi dám nói con vậy nói cho ba, ba đập gãy chân nó. - Ba Dương chiều chuộng động viên con gái.
- Em ế thì anh lấy em, đừng lo. - Lục Triển Vũ nhìn cô rồi nói thêm vào.
Câu nói của Lục Triển Vũ khiến ba Dương nhìn sang cô, phải nha, con trai ông có đến ba thằng bạn đều là độc thân hoàng kim sao ông lại không nghĩ ra chứ, ngoại trừ thằng nhãi họ Lâm kia không chịu đồng ý sự theo đuổi của con gái bảo bối của ông vẫn còn hai người, mà tên Lục Triển Vũ này theo con gái ông từ nhỏ, luôn luôn chăm sóc che chở con bé bao nhiêu năm vì sao ông lại không nghĩ ra. Lại còn là bác sỹ nữa, nghề nghiệp đứng đắn, tính tình thẳng thắn, lại chưa hề có tin đồn lăng nhăng bao giờ, ghép đôi với con gái ông quả nhiên đẹp đôi và hợp lý.
- Anh đã thấy ai mười bảy tuổi mà gọi là ế chưa, phải mười năm nữa, mà anh làm sao đợi được em đến mười năm nữa, mười năm nữa anh đã ngoài bốn mươi mất rồi, khi đó, biết đâu em chê anh già yếu.
- Em đúng là con bé không tim không phổi mà.
Lời cô nói ra cũng khiến Lục Triển Vũ buồn lòng, bởi hơn ai hết anh lúc nào cũng lo lắng cho cô, nhưng anh cũng hiểu được vì sao cô lại như vậy, cũng giống như một câu chuyện cũ, hai người vốn chỉ có duyên mà không có phận. Anh không trách cô, anh chỉ có thể tự trách mình kiếp trước không mạnh mẽ một chút kiếp này anh chắc chắn sẽ được làm người đàn ông ở bên cạnh cô rồi.
Sau bữa sáng, Lục Triển Vũ kiểm tra sơ bộ cho Dương Tử Nghi, xong vẫn để lại cho cô môt chút thuốc an thần và thuốc bổ, mong rằng cô sớm trải qua giai đoạn hoảng sợ này. Nhìn khuôn mặt của cô có vẻ như cô không sợ nữa, nhưng thực tế anh lại lo sợ cô sau này sẽ gây ra chứng hoang tưởng sâu trong nội tâm mình, nếu điều đó sảy ra, quả thật anh cũng không thể lường hết được sự việc.
Dương Tử Nghi nghỉ học gần một tuần ở nhà khiến cho Lâm Tiểu Lan cũng dường như hiểu được vấn đề của cô ấy, nhưng khi cô ấy đến cửa Dương gia để gặp cô ấy, lại luôn nhận được câu trả lời cô ấy không thể gặp người ngoài, điều đó khiến cô càng thêm lo lắng về đến nói với Lâm Dật. Nghe từng câu từng chữ cháu gái nhỏ nói với mình bản thân Lâm Dật cũng lo lắng không thôi, bản chất anh muốn Tiểu Lan đến xem cô ấy rốt cuộc có phải đã chịu sự đả kích quá lớn không, nhưng câu nói của Tiểu Lan mang đến hôm nay cũng đủ khiến anh hiểu ra rồi. Anh siết chặt bàn tay đang nắm lấy một vật trước ngực mình. Đôi mắt cũng thu hẹp lại, có lẽ anh lại làm tổn thương cô nữa rồi.
Lâm Dật không thể nghĩ ra cách giải quyết, nhưng đối mặt với những chuyện bùng binh chưa thể giải quyết được dứt điểm, anh càng không thể lộ mặt ra chăm sóc cô, chỉ đành tạm thời chấp nhận.
Cuối cùng Dương Tử Nghi cũng xuất hiên ở trường học sau hai tuần nghỉ ngơi dưỡng sức ở nhà. Khi này kì thi tốt nghiệp cùng đại học đã sớm bước vào giai đoạn nước rút, chỉ còn đợi đến ngày bước chân vào phòng thi nữa thôi, điều này khiến cho ba Dương cho dù chưa muốn con gái quay trở lại trường học cũng chỉ đành ngậm ngùi dặn dò nhà trường cùng bạn bè giúp ông để ý đến con bé.
Lâm Tiểu Lan thấy Dương Tử Nghi đã đi học trở lại thì tâm tình vui vẻ nói cười, còn tiện tay mang cuốn sổ vẽ của cô trả lại cho cô. Nhưng khi Dương Tử Nghi nhìn thấy cuốn sổ vẽ trong lòng lại gợn lên một cơn sóng. Nó làm cô nhớ lại toàn bộ chuyện sảy ra ngày hôm đó. Nhưng khuôn mặt cô không hề biến sắc, cô chỉ mỉm cười nói với Tiểu Lan:
- Cậu có thể bỏ nó đi giúp mình bỏ đi được không, mình không muốn nhìn thấy nó.
- Tử Nghi sao vậy, vì trong này có đồ liên quan đến chú ba mình sao?
- Không phải, vì trong đó dính máu.
Câu nói của Dương Tử Nghi giật mình, cậu ấy, quả thật chưa thoát khỏi tâm lý, liền nhanh chóng cất tập vẽ của cô ấy giấu thật sâu xuống ngăn bàn, rồi tiếp tục cùng Tử Nghi nói chuyện. Chưa được mấy câu liền đã vào tiết học. Qua thời gian nghỉ dài, Dương Tử Nghi hiện tại chỉ tập trung vào giải những đề thi để mau chóng có thể theo kịp các bạn học khác. Thật ra đối với Dương Tử Nghi, cô làm điều này chỉ để tĩnh tâm và không suy nghĩ đến chuyện khác nữa.
Đến buổi trưa khi cùng nhau đi ăn cơm, cuối cùng Lâm Tiểu Lan cũng không nhịn được rốt cuộc cũng lên tiếng hỏi chuyện của Dương Tử Nghi:
- Tiểu Nghi, cậu đã khỏe hẳn chưa, cậu liệu có còn muốn..
- Không, mình không còn muốn theo đuổi anh ấy nữa, mình còn yêu bản thân, còn muốn sống đến trăm tuổi, vậy nên mình nghĩ, tốt nhất mình nên lựa chọn một người ấm áp, có thể ở bên cạnh mình và sống bình yên mỗi ngày, máu tanh đạn lạc như vậy mình không chịu được.
- Thật ra không phải như cậu nghĩ đâu, chỉ là một số sự cố chú ba mình chưa giải quyết được mà thôi.
- Vậy đợi bao lâu mới là giải quyết được, năm năm, mười năm hay đến khi trở thành góa phụ rồi vẫn chưa giải quyết được. Tiểu Lan, cậu quyên chuyện đó đi giúp mình được không, không cần nhắc đến anh ấy, cậu chỉ cần nói cho mình biết, cậu có điều gì giấu mình, hoặc có điều gì muốn tâm sự cùng mình không là được?
- Tử Nghi sao lại nói vậy, mình không hề giấu cậu chuyện gì?
- Thật sao, kể cả chuyện liên quan đến anh Triển Vũ.
Khuôn mặt Lâm Tiểu Lan thoáng sững lại:
- Cậu biết rồi?
- Phải, mình biết rồi, nên mình mới cố tình bảo anh ấy đưa bọn mình đi leo núi, cũng cố gắng thật nhiều cho hai người cơ hội ở bên cạnh nhau, chỉ có điều chuyến này bất ổn. Mình sẽ cố gắng tìm thêm cơ hội giúp cậu.
- Tử Nghi à.
- Mình không hề có ý tứ gì với anh Triển Vũ, trước đây không có, hiện tại không có, sau này không có, vậy nên cậu mạnh mẽ lên một chút, bày tỏ lòng mình với anh ý đi, đừng giữ trong lòng mãi.
Câu chuyện của hai người kết thúc khi Dương Tử Nghi nói muốn đến thư viện tìm đề để giải bài tập.
Lâm Tiểu Lan trong lòng hiện đang vui vẻ, nên cô không suy nghĩ nhiều về chuyện học chung trường đại học giống như khi xưa hai người cùng nhau hẹn ước nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.