Chương 5: Nụ hôn đầu tiên
Bạch Lạc
18/01/2023
Lục Triển Vũ nghe những lời Trương Bích Hoạt nói xong liền quay mặt về phía Dương Tử Nghi nhìn thái độ của cô những vẫn chỉ thấy cô một màu thờ ơ như cũ. Anh liền hỏi cô dự định năm tới sẽ như nào.
Dương Tử Nghi chỉ mỉm cười nói:
- Em vẫn sẽ cố gắng theo đuổi chú Lâm đến khi em học xong trung học. Nếu sau khi học xong trung học không theo đuổi nổi chú Lâm em mới nghĩ đến mục tiêu khác.
Lời nói của cô vừa dứt cũng là lúc khiến những người ngồi nơi này ngây ngốc, cứ nghĩ những chuyện nhìn thấy ngày hôm nay sẽ làm cho cô bỏ đi ý định của mình, nào ngờ cô gái này vẫn cố chấp đến như vậy, những lời cô nói chỉ khiến cho Dương Thành Nghị không biết nên khuyên ngăn em gái mình như nào. Những người khác từ ngây ngốc cũng trở lên ái ngại. Lúc này Lục Triển Vũ lên tiếng:
- Tử Nghi, nếu học cao trung xong em không theo đuổi được Lâm Dật em có đồng ý gả cho anh không?
Lời Lục Triển Vũ nói ra khiến cho Lâm Tiểu Lan giật mình, bởi nhiều năm chơi chung cùng nhau cô hiểu lời nói của Lục Triển Vũ, anh chưa bao giờ thổ lộ cùng ai, cũng chưa bao giờ buông lời giễu cợt với bất kì ai hết, vậy mà lần này anh lại mượn cơ hội để nói cùng Dương Tử Nghi, hóa ra bao nhiêu năm nay anh âm thầm bên cạnh, bởi anh đang muốn bảo vệ người phụ nữ anh yêu thương, đó là người bạn thân của cô. Lâm Tiểu Lan thoáng chốc buồn phiền trong lòng, một bên là người bạn thân nhất với cô, một bên là người cô thầm thương trộm nhớ nhiều năm.
Nhưng, cô làm sao có thể không buồn lòng cơ chứ.
Vậy mà Dương Tử Nghi vốn không tim không phổi, liên nhanh nhảu đáp lại lời của Lục Triển Vũ:
- Em còn lâu mới đồng ý gả cho anh, hơn nữa học cao trung xong em cũng vẫn chưa đủ tuổi để gả chồng.
Lời của Dương Tử Nghi vừa dứt, Hứa Minh Thành cũng lên tiếng:
- Triển Vũ, cậu mà lo ế vợ mình giới thiệu mấy em gái nóng bỏng cho cậu, đừng dại dột mà lấy Tử Nghi, em ấy ngoài phần phập phồng giống em gái ra thì tính cách không có chút nào giống phụ nữ đâu.
Lục Triển Vũ chỉ có thể buồn cười, đúng vậy, nhưng anh chính là yêu sự ngây thơ thẳn thắn của cô. Nhiều năm nay anh âm thầm bên cô như vậy cũng chỉ mong cô được tự do tự tại như bây giờ, không câu nệ và không mất đi tính cách vốn có của cô.
Anh âm thầm nhiều năm không cần cô đáp lại.
Hứa Minh Thành sao lại không biết tâm tình của anh cơ chứ. Ban đầu anh luôn là người ủng hộ Lục Triển Vũ tích cực theo đuổi cô, nhưng đến khi cô cố chấp theo đuổi Lâm Dật thì Hứa Minh Thành luôn là người hóa giải sự khó sử trong mọi hoàn cảnh cho mọi người. Lục Triển Vũ biết được ý tốt của cậu bạn thân cũng chỉ có thể nâng cốc rượu lên hướng về phía bạn thân của mình nâng ly rồi cùng nhau uống rượu tiếp.
Cả một đêm mọi người cùng nhau nhâm nhi từng ly rượu một, vốn dĩ là tưởng mọi người đều đã ngà ngà say, Dương Tử Nghi nhìn thấy mọi người đều đã nhắm mắt lại, bèn nhẹ nhàng đi xuống lầu, cô muốn thăm quan nơi anh sống. Cô vốn dĩ cũng đã ngà ngà hơi men, cứ thế bước đi xung quanh mà không hề để ý đến người đàn ông ngồi đối diện cô âm thầm mở mắt rồi dần đi theo cô vòng quanh căn nhà.
Lâm Dật nhẹ nhàng từng bước đi theo cô, nhưng cô gái phía trước dường như không hề nhận ra phía sau mình có một hơi thở. Từng bước chân cô bước chếch choáng, đôi lúc lại nghiêng ngả như muốn ngã hẳn về phía trước. Đôi tay Lâm Dật cũng không dưới một lần đưa ra muốn đỡ cô, nhưng xong cô gái kia lại có thể lấy lại thăng bằng để đi tiếp, cho đến khi bước đến cánh cửa căn phòng ngủ ban đầu, cô vốn dĩ muốn mở cửa bước vào nhưng trong lòng cô lại lo sợ. Cô lo lắng trong căn phòng đó lại có đầy đủ quần áo của nữ nhân kia.
Khi ngập ngừng bàn tay chạm đến tay nắm cửa, cô lại bất giác quay lại, không ngờ sau lưng cô lại là khuôn ngực của một người đàn ông cô bất chợt mất thăng bằng nghiêng người về phía sau, lại được tay anh với tới kéo cô lại khiến khuôn mặt cô va thật mạnh vào khuôn ngực anh, hai tay cô cũng thuận thế đặt trọn lên khuôn ngực rắn chắc đó. Hơi rượu chếch choáng cộng với ánh mắt mơ màng, Dương Tử Nghi bất giác nở nụ cười khi nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông cô đang theo đuổi trước mặt. Hơn nữa khoảng cách giữa hai người gần thật, cô chẳng thể phân biệt được thực hay mơ, mỉm cười ngây ngốc sờ sờ thêm khuôn ngực đó, sau đó lại giơ bàn tay của mình lên nhẹ nhàng sờ lên yết hầu anh, rồi lại tiếp tục sờ lên má.
Dương Tử Nghi mơ màng cũng theo bản năng nhẹ nhàng nói:
- Ây, hình như em say thật rồi, đến nhìn thấy bóng anh mà sờ vào lại chân thật vậy, Tiểu Lan nói với em, nếu em yêu ai đó, khi em uống say, nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, nhất định sẽ hiện lên hình ảnh của người đó, Lâm Dật, anh nói xem có phải em thực lòng thích anh không?
Lâm Dật thấy hành động này của cô, trong lòng anh bỗng nhiên nổi lên một tia gợn sóng. Anh là người từng trải, không thể nào chưa nghe qua những câu nói em yêu anh như cô gái nhỏ đang trong lòng anh từng nói. Ngay cả đến Trương Bích Hoạt khi cùng anh hoan lạc cũng luôn mở miệng ra nói với anh rằng cô yêu anh nhưng anh cũng không thể rung động được như lúc này.
Ban đầu anh khi anh trở về nghe được cô nói cô sẽ theo đuổi anh, anh chỉ tỏ vẻ thủ vị, bởi cô là một cô gái nhỏ ngây ngô, làm sao hiểu được cuộc sống khắc nghiệt sau lưng anh, anh coi như không quan tâm, không để ý, nhưng cho đến hôm nay, khi cô trong lòng anh thỏ thẻ, trái tim anh lại đạp rộn ràng thêm một lần nữa, càng nhìn ánh mắt mơ hồ của cô bản thân Lâm Dật lại càng sinh ra phản ứng của nam nhân. Cho đến khi cô liều lĩnh kéo cổ anh xuống đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng giống như chuồn chuồn đạp nước.
Lúc này anh lại càng không kìm nén được lòng mình nữa. Một tay anh nhẹ nhàng ôm đến phía eo cô, nâng cô lên cao hơn nữa, bởi vóc người anh cao lớn, còn cô lại nhỏ bé vô cùng. Một tay còn lại anh giữ chặt ở gáy cô, tất cả suy nghĩ lúc này của anh là chiếm hữu, anh không muốn cô đẩy anh ra hoặc phản kháng, chỉ có điều, cô chưa từng hôn ai, lại chưa từng có chút kinh nghiệm nào, điều này chỉ đến vài phút sau Lâm Dật mới nhận ra, bèn nhẹ nhàng tiếc nuối dần thả lỏng cô ra khỏi vòng tay của mình nhẹ nhàng nói:
- Dương Tử Nghi, Dương Tử Nghi em có ngốc không vậy, thở ra, em định nín thở để hôn sao, sẽ chết ngạt đấy.
Nhưng lúc này Lâm Dật mới cảm thấy bất lực, bởi cô gái trong vòng tay anh, bị anh hôn trong mơ màng, rồi ngây ngốc ngủ luôn trong vòng tay anh rồi.
Vậy mà cô ấy cũng có thể ngủ được.
Dương Tử Nghi chỉ mỉm cười nói:
- Em vẫn sẽ cố gắng theo đuổi chú Lâm đến khi em học xong trung học. Nếu sau khi học xong trung học không theo đuổi nổi chú Lâm em mới nghĩ đến mục tiêu khác.
Lời nói của cô vừa dứt cũng là lúc khiến những người ngồi nơi này ngây ngốc, cứ nghĩ những chuyện nhìn thấy ngày hôm nay sẽ làm cho cô bỏ đi ý định của mình, nào ngờ cô gái này vẫn cố chấp đến như vậy, những lời cô nói chỉ khiến cho Dương Thành Nghị không biết nên khuyên ngăn em gái mình như nào. Những người khác từ ngây ngốc cũng trở lên ái ngại. Lúc này Lục Triển Vũ lên tiếng:
- Tử Nghi, nếu học cao trung xong em không theo đuổi được Lâm Dật em có đồng ý gả cho anh không?
Lời Lục Triển Vũ nói ra khiến cho Lâm Tiểu Lan giật mình, bởi nhiều năm chơi chung cùng nhau cô hiểu lời nói của Lục Triển Vũ, anh chưa bao giờ thổ lộ cùng ai, cũng chưa bao giờ buông lời giễu cợt với bất kì ai hết, vậy mà lần này anh lại mượn cơ hội để nói cùng Dương Tử Nghi, hóa ra bao nhiêu năm nay anh âm thầm bên cạnh, bởi anh đang muốn bảo vệ người phụ nữ anh yêu thương, đó là người bạn thân của cô. Lâm Tiểu Lan thoáng chốc buồn phiền trong lòng, một bên là người bạn thân nhất với cô, một bên là người cô thầm thương trộm nhớ nhiều năm.
Nhưng, cô làm sao có thể không buồn lòng cơ chứ.
Vậy mà Dương Tử Nghi vốn không tim không phổi, liên nhanh nhảu đáp lại lời của Lục Triển Vũ:
- Em còn lâu mới đồng ý gả cho anh, hơn nữa học cao trung xong em cũng vẫn chưa đủ tuổi để gả chồng.
Lời của Dương Tử Nghi vừa dứt, Hứa Minh Thành cũng lên tiếng:
- Triển Vũ, cậu mà lo ế vợ mình giới thiệu mấy em gái nóng bỏng cho cậu, đừng dại dột mà lấy Tử Nghi, em ấy ngoài phần phập phồng giống em gái ra thì tính cách không có chút nào giống phụ nữ đâu.
Lục Triển Vũ chỉ có thể buồn cười, đúng vậy, nhưng anh chính là yêu sự ngây thơ thẳn thắn của cô. Nhiều năm nay anh âm thầm bên cô như vậy cũng chỉ mong cô được tự do tự tại như bây giờ, không câu nệ và không mất đi tính cách vốn có của cô.
Anh âm thầm nhiều năm không cần cô đáp lại.
Hứa Minh Thành sao lại không biết tâm tình của anh cơ chứ. Ban đầu anh luôn là người ủng hộ Lục Triển Vũ tích cực theo đuổi cô, nhưng đến khi cô cố chấp theo đuổi Lâm Dật thì Hứa Minh Thành luôn là người hóa giải sự khó sử trong mọi hoàn cảnh cho mọi người. Lục Triển Vũ biết được ý tốt của cậu bạn thân cũng chỉ có thể nâng cốc rượu lên hướng về phía bạn thân của mình nâng ly rồi cùng nhau uống rượu tiếp.
Cả một đêm mọi người cùng nhau nhâm nhi từng ly rượu một, vốn dĩ là tưởng mọi người đều đã ngà ngà say, Dương Tử Nghi nhìn thấy mọi người đều đã nhắm mắt lại, bèn nhẹ nhàng đi xuống lầu, cô muốn thăm quan nơi anh sống. Cô vốn dĩ cũng đã ngà ngà hơi men, cứ thế bước đi xung quanh mà không hề để ý đến người đàn ông ngồi đối diện cô âm thầm mở mắt rồi dần đi theo cô vòng quanh căn nhà.
Lâm Dật nhẹ nhàng từng bước đi theo cô, nhưng cô gái phía trước dường như không hề nhận ra phía sau mình có một hơi thở. Từng bước chân cô bước chếch choáng, đôi lúc lại nghiêng ngả như muốn ngã hẳn về phía trước. Đôi tay Lâm Dật cũng không dưới một lần đưa ra muốn đỡ cô, nhưng xong cô gái kia lại có thể lấy lại thăng bằng để đi tiếp, cho đến khi bước đến cánh cửa căn phòng ngủ ban đầu, cô vốn dĩ muốn mở cửa bước vào nhưng trong lòng cô lại lo sợ. Cô lo lắng trong căn phòng đó lại có đầy đủ quần áo của nữ nhân kia.
Khi ngập ngừng bàn tay chạm đến tay nắm cửa, cô lại bất giác quay lại, không ngờ sau lưng cô lại là khuôn ngực của một người đàn ông cô bất chợt mất thăng bằng nghiêng người về phía sau, lại được tay anh với tới kéo cô lại khiến khuôn mặt cô va thật mạnh vào khuôn ngực anh, hai tay cô cũng thuận thế đặt trọn lên khuôn ngực rắn chắc đó. Hơi rượu chếch choáng cộng với ánh mắt mơ màng, Dương Tử Nghi bất giác nở nụ cười khi nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông cô đang theo đuổi trước mặt. Hơn nữa khoảng cách giữa hai người gần thật, cô chẳng thể phân biệt được thực hay mơ, mỉm cười ngây ngốc sờ sờ thêm khuôn ngực đó, sau đó lại giơ bàn tay của mình lên nhẹ nhàng sờ lên yết hầu anh, rồi lại tiếp tục sờ lên má.
Dương Tử Nghi mơ màng cũng theo bản năng nhẹ nhàng nói:
- Ây, hình như em say thật rồi, đến nhìn thấy bóng anh mà sờ vào lại chân thật vậy, Tiểu Lan nói với em, nếu em yêu ai đó, khi em uống say, nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, nhất định sẽ hiện lên hình ảnh của người đó, Lâm Dật, anh nói xem có phải em thực lòng thích anh không?
Lâm Dật thấy hành động này của cô, trong lòng anh bỗng nhiên nổi lên một tia gợn sóng. Anh là người từng trải, không thể nào chưa nghe qua những câu nói em yêu anh như cô gái nhỏ đang trong lòng anh từng nói. Ngay cả đến Trương Bích Hoạt khi cùng anh hoan lạc cũng luôn mở miệng ra nói với anh rằng cô yêu anh nhưng anh cũng không thể rung động được như lúc này.
Ban đầu anh khi anh trở về nghe được cô nói cô sẽ theo đuổi anh, anh chỉ tỏ vẻ thủ vị, bởi cô là một cô gái nhỏ ngây ngô, làm sao hiểu được cuộc sống khắc nghiệt sau lưng anh, anh coi như không quan tâm, không để ý, nhưng cho đến hôm nay, khi cô trong lòng anh thỏ thẻ, trái tim anh lại đạp rộn ràng thêm một lần nữa, càng nhìn ánh mắt mơ hồ của cô bản thân Lâm Dật lại càng sinh ra phản ứng của nam nhân. Cho đến khi cô liều lĩnh kéo cổ anh xuống đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng giống như chuồn chuồn đạp nước.
Lúc này anh lại càng không kìm nén được lòng mình nữa. Một tay anh nhẹ nhàng ôm đến phía eo cô, nâng cô lên cao hơn nữa, bởi vóc người anh cao lớn, còn cô lại nhỏ bé vô cùng. Một tay còn lại anh giữ chặt ở gáy cô, tất cả suy nghĩ lúc này của anh là chiếm hữu, anh không muốn cô đẩy anh ra hoặc phản kháng, chỉ có điều, cô chưa từng hôn ai, lại chưa từng có chút kinh nghiệm nào, điều này chỉ đến vài phút sau Lâm Dật mới nhận ra, bèn nhẹ nhàng tiếc nuối dần thả lỏng cô ra khỏi vòng tay của mình nhẹ nhàng nói:
- Dương Tử Nghi, Dương Tử Nghi em có ngốc không vậy, thở ra, em định nín thở để hôn sao, sẽ chết ngạt đấy.
Nhưng lúc này Lâm Dật mới cảm thấy bất lực, bởi cô gái trong vòng tay anh, bị anh hôn trong mơ màng, rồi ngây ngốc ngủ luôn trong vòng tay anh rồi.
Vậy mà cô ấy cũng có thể ngủ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.