Xin Chào, Chú Lâm!

Chương 12: Thợ săn và con mồi

Bạch Lạc

18/01/2023

Lâm Dật liếc mắt nhìn người phụ nữ đang nhìn mình thì phát hiện ra đó là cô, anh giả bộ ngồi xuống xong lại loạng choạng đứng lên, giả bộ như mình say không hề kiểm soát, miệng không hề lẩm bẩm "Nghị, mình đi mời khách giúp cậu" điều này càng khiến cho trái tim nhỏ bé của Dương Tử Nghi càng trở lên lo lắng cho anh.

Cô không ngờ người đàn ông lạnh lẽo như Lâm Dật lại có thể vì bạn quên thân, không ngại vì anh trai mình uống rượu đến nông nỗi này. Cô nhìn lại xung quanh rồi nhanh chóng đến bên cạnh anh dùng cơ thể nhỏ bé của mình để đỡ anh đứng thẳng dậy. Nhưng anh quá cao lớn, cộng với sự loạng choạng của rượu khiến Dương Tử Nghi cô càng khó có thể đỡ anh được dậy, cô nhớ lúc đặt lịch tổ chức đám cưới tại nơi này có đặt thêm vài phòng khách cho khách say rượu có thể đến nghỉ ngơi. Ngoại trừ phòng tổng thống của tầng cao nhất thì ba tầng còn lại đều là phòng khách đều có thể sử dụng được.

Vất vả cuối cùng cũng có thể đưa anh vào được một căn phòng khách, khép cánh cửa lại rồi đỡ anh xuống nằm trên chiếc giường nhỏ bé. Chân anh thật dài, đến nỗi, cô cố gắng kéo thân hình anh lên trên chạm gần đến hết đầu giường rồi nhưng vẫn còn chạm chân xuống đất.

Bàn tay anh cảm nhận được hơi thở cô đang ở bên cạnh, hé mắt phượng nhìn nén xem cô gái này đang chật vật khiến trong lòng anh càng cảm thấy thú vị, anh cố gắng điều chỉnh cánh tay của mình, kéo cả thân người mình nghiêng sang một phía, mà điều này cũng khiến cho cô gái đang không phòng bị kia nằm trọn trong vòng tay anh. Hơi thở của anh phả vào cổ cô gái, miệng lại thì thầm nói hai chữ "Thật thơm" điều này khiến Dương Tử Nghi mặt đỏ bừng lên xấu hổ. Cô lại cố gắng đẩy anh nằm thẳng ra trên chiếc giường nhỏ.

Lúc này anh lại kéo ca-ra-vat của mình ra kêu khó chịu, Dương Tử Nghi nhìn thấy không biết làm thế nào chỉ có thể vội chạy về phía nhà tắm, xả nước mát ra, dấp ướt chiếc khăn sau đó nhìn lên chiếc gương treo đối diện mình, khuôn mặt cô lại đỏ bừng lên như vậy, cô biết rằng ở trong lòng anh, tim cô đập nhanh rộn ràng như vậy, nhưng khi này cô mới cảm nhận được sự nóng lên của hai gò má. Cô biết mình đang trong niềm vui tuổi mới lớn, nhưng cho dù thế nào đi nữa, cô cũng luôn mong anh bên cạnh cô lúc anh là chính mình, bởi cô lo lắng, anh chỉ là say rượu nên mới đối sửa với cô như vậy.

Khi Dương Tử Nghi quay lại lại thấy Lâm Dật nằm dưới sàn đất, cô lại vất vả kéo anh lên giường lại một lần nữa, sau khi giúp anh lấy khăn lau qua người, cho đến khi lau đến khuôn ngực. Động tác của cô bỗng nhiên chậm lại. Dương Tử Nghi bỗng trong đầu nảy ra một ý nghĩ, không lên bỏ qua cơ hội lần này, vậy lên cô to gan giúp anh cởi thêm một chiếc cúc áo sơ mi nữa. Mà hành động rón rén của cô đã khơi lên trong người Lâm Dật không ít dục vọng.

Lần này anh trực tiếp dùng tay lật người cô xuống, sau đó anh bật người dậy đè lên phía trên người cô. Dương Tử Nghi bất ngờ nhưng lại cảm thấy có chút vui vẻ, càng dần dần khuôn mặt Lâm Dật càng sát xuống, anh nhẹ nhàng đặt lên má cô một nụ hôn, sau đó là trán, tiếp theo sau đó, là một nụ hôn thật sâu đặt xuống khuôn miệng nhỏ nhắn. Có trời mới biết được trong cuộc săn này ai là mồi ai là sói. Bởi khi cô chạy vào nhà tắm kia để dấp ướt chiếc khăn ra lau người giúp anh, cánh cửa căn phòng đã bị anh khóa trái lại, hiện tại cả căn phòng này, chỉ còn là không gian của hai người. Từ nụ hôn triền miên, cho đến những cái đụng chạm nhẹ nhàng, cô gái nhỏ lần đầu va vấp và chuyện yêu đương được anh nhẹ nhàng dẫn đường vào hoan ái. Từ đau đớn cho đến khoái cảm đều được anh nhẹ nhàng mơn trớn khiến Dương Tử Nghi đê mê cho đến khi anh hòa mình vào cô, ôm cô nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.

Mà đêm hôm đó, ngoài hai người ở trong phòng kia triền miên thì vẫn còn thêm một cặp đôi mượn rượu thác loạn khác, đó là cô dâu và chú rể trên căn phòng của tầng cao nhất kia. Sáng ngày hôm sau Thư Phàm nhấc thân người đau nhức tỉnh dậy thấy đống quần áo, váy cưới được ném la liệt trên sàn nhà, nhìn thấy cơ thể mát mẻ của mình không một mảnh vải, càng giật mình hơn là Dương Thành Nghị đang nằm bên cạnh khiến cô không kìm ném nổi mà hét lên một tiếng, sau đó chạy thật nhanh vào nhà tắm.



Dương Thành Nghị nghe được tiếng kêu của phụ nữ vốn dĩ cũng không hiểu chuyện gì đang sảy ra, nhưng khi anh nhìn khung cảnh lúc này thì từng mảng kí ức trong anh dần dần khôi phục. Anh nhớ ngày hôm qua là đám cưới của anh, hai người bị bạn bè lôi kéo, sau đó, cùng nhau đến nơi này nháo tân phòng rất khuya rất khuya sau đó, là như bây giờ. Nhưng như vậy đâu phải là hết, trong đầu anh bây giờ toàn những hình ảnh ái muội khiến anh cũng không biết nên nói là sao nữa. Nghĩ về cô gái trong căn phòng kia anh lại bất chợt vui vẻ nở nụ cười. Nhưng xong đó anh lại mau chóng lo lắng, điều anh lo lắng nhất đó chính là sợ làm tổn thương đến cô.

Anh ảo não ngồi dậy, dùng khăn quấn quanh dưới hông mình, ôm đầu nhẹ nhàng đợi cô gái trong phòng tắm kia bước ra. Hai người gượng gạo nhìn nhau không biết nên làm như nào, thì tiếng gõ cửa phía ngoài vọng đến. Là tiếng của Chú Dương, quản gia của nhà họ Dương:

- Cậu chủ, cậu dậy chưa, lão gia thật không muốn phá đám cậu đâu, nhưng sáng nay khi chúng tôi chuẩn bị phòng cho cô cậu phát hiện không tìm thấy cô hai đâu hết, cho nên chúng tôi phải đến đây báo với cậu để đi tìm cô hai.

- Tử Nghi. - Dương Thành Nghị nghe được câu nói vọng vào từ bên cánh cửa liền nhanh chóng nói với Thư Phàm ra mở cửa cùng với quản gia đi tìm khắp khách sạn xem con bé có ngủ ở căn phòng nào không, còn anh sẽ nhanh chóng tắm rửa qua một chút rồi sẽ đến cùng mọi người đi tìm con bé.

Chỉ là mọi người đã sớm không biết rằng, hai người kia vốn đã dậy từ rất sớm, nhưng Lâm Dật lại chẳng hề mảy may cùng Tử Nghi nói thêm được vài lời, bản thân anh khi vừa tỉnh giấc là nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của cô tươi cười nhìn anh, vậy nhưng anh lại ung dung dậy mặc quần áo rồi nói với cô rằng, anh không muốn nhìn thấy cô nữa, bởi vì tư vị của trẻ vị thành niên quả nhiên không thoải mái chút nào.

Dương Tử Nghi không tin vào tai mình nữa. Anh nói với cô câu nói vô tình nhất sau khi cùng cô lăn lộn trải qua loại chuyện đó sao. Cô vốn dĩ là con gái nhà lành, hơn nữa lại một lòng một dạ với anh, nhưng khi cô đánh đổi cả sự trong trắng của mình lại nghe được những lời nói như cứa vào tim gan đó. Khi cô tỉnh dậy đã từng nghĩ, lát nữa anh tỉnh dậy sẽ trao cho cô một nụ hôn chào buổi sáng, sau đó cô sẽ đi nói với tất cả mọi người cô đã chinh phục được anh, ấy vậy mà.. Cô quá ngây thơ khi mơ mộng điều đó.

Nhưng cô hoàn toàn không biết được rằng, sau khi cánh cửa kia đóng lại, người đàn ông kia tự tát vào khuôn mặt mình một cách đau đớn, bởi đêm qua khi cô mệt đến nỗi ngất đi, thì trong lòng anh vẫn không hề giảm đi sự ham muốn, anh sợ đến một ngày, cô không chịu nổi thú tính của anh. Nhưng anh cũng không kìm lòng được mình, đã cố gắng tắm nước lạnh nhiều lần cũng không thể làm huynh đệ mình nằm xuống, lại thêm cô bé trong lòng không ngừng rúc vào người anh tìm hơi ấm, điều này đối với anh càng thêm khổ cực. Thật lâu mới có thể nhắm mắt được một lúc, đến khi anh tỉnh dậy đã thấy đôi mắt tròn xoe lấp lánh của cô ấy, anh càng không có cách nào để đối mặt, khi anh đứng lên mặc lại quần áo lại thấy thêm vệt máu đỏ trên ga giường càng làm anh cảm thấy bất lực bèn nói ra lời cay đắng với cô gái nhỏ kia.

Dương Tử Nghi ngồi ngây ngốc một hồi lâu, bèn nở nụ cười chua sót sau đó đứng dậy đi tắm, đến khi tắm xong lại nghe được tiếng chạy vội vã của mọi người ngoài cửa, đi ra mới biết mọi người đang tìm mình. Cô chỉ có thể cười khổ nói lý do lấp liếm chuyện đêm qua cô ngủ lại khách sạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xin Chào, Chú Lâm!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook