Xin Chào, Chu Tiên Sinh!

Chương 25

Dạ Man

23/07/2018

Editor: Gà

Buổi tối, Chu Tu Lâm tham gia tiệc rượu, bị chuốc không ít rượu.

Từ Đồi Nam trở lại Tấn Thành đã mười hai giờ khuya, Tưởng Cần đưa anh về đến nhà.

Dì Kiều nghe động tĩnh từ phòng ngoài: "Trở về rồi à? Uống bao nhiêu rượu thế!"

Tưởng Cần ngó vào bên trong nhà, đoán có lẽ Khương Hiểu đã ngủ rồi. "Uống hơi nhiều."

Dì Kiều vội vàng vào nhà bếp rót một ly nước.

Chu Tu Lâm ngồi trên ghế sa lon, uống nửa ly nước, thần trí khôi phục một chút: "Tưởng Cần, cậu về trước đi. Hôm nay khổ cho cậu rồi."

Tưởng Cần đáp: "Chu tổng, ngài nên nghỉ ngơi sớm một chút."

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ kêu vang.

Sắc mặt Chu Tu Lâm lộ vài phần mệt mỏi, dò hỏi: "Hôm nay cô ấy có ra ngoài không?"

Dì Kiều gật đầu: "Có, buổi sáng và chạng vạng ra ngoài hai lần. Hôm nay tâm trạng tốt, còn vẽ vời."

Khóe môi Chu Tu Lâm xuất hiện ý cười: "Dì đi nghỉ ngơi đi."

Dì Kiều trở về phòng.

Chu Tu Lâm lại ngồi chốc lát, tựa vào ghế sa lon vô thức ngủ gật.

Khương Hiểu bị đói nên tỉnh, nửa đêm bụng thầm thì réo. Cô đứng lên muốn tìm nước trái cây lấp bụng, kết quả phát hiện Chu Tu Lâm ngủ trên ghế sa lon phòng khách.

Cô lê dép đi đến.

Xung quanh anh toàn mùi rượu, so với trước kia còn nồng nặc hơn. Xem ra uống khá nhiều rượu, anh nghiêng đầu dựa vào ở đó, mấy cái nút trên áo sơ mi đen thượng hạng cũng nới lỏng ra, trong sự hấp dẫn mang theo vài phần biếng nhác.

Người đàn ông của cô đây!

Khương Hiểu vuốt bụng một cái, nói thầm: "Tiểu Đậu Nha, con không nhìn thấy gì nhé. Không thể học ba con!" Nói xong lại ngẩng đầu nhìn anh. Tầm mắt của cô vẫn dừng trên mặt anh, mấy tháng nay, lần đầu tiên cô không chút kiêng dè mà nhìn anh như vậy.

Tay phải của anh tùy ý đặt trên đùi, tay trái khoác lên ghế sa lon. Mười ngón tay anh thon dài, khi anh cầm bút mạnh mẽ có lực. Tay của anh... Khương Hiểu từ từ nghĩ đến tối hôm qua.

Lúc trước ban đêm khi ở ký túc xá đại học thì Lý Lỵ từng nói: "Đối với phái nữ bảo thủ, đột nhiên nếu thân thể giao hợp, tình cảm cũng sẽ có bước đột phá lớn."

"Một lần sống, hai lần chín." [1]

[1] Một lần sống, hai lần chín: lần đầu không quen, lần 2 rồi sẽ quen thuộc.

Lý Lỵ vừa nói xong, ba người trong ký túc xá, yên lặng như tờ. Hôm nay, Khương Hiểu lại cảm thấy ích lợi không nhỏ.

Lời của bậc sư phụ thật không ngoa.

Khương Hiểu đã quen tự lập, chưa bao giờ nghĩ đến sau này sẽ lệ thuộc vào một người.

Hiện giờ cô lại có cảm giác như thế, thì ra lệ thuộc vào một người không đáng sợ, ngược lại rất ấm lòng.

Khương Hiểu khẽ thở dài: "Tiểu Đậu Nha, ba con vì con mà bỏ ra 2 vạn đồng cho một chiếc giường ngủ, kiếm tiền rất không dễ dàng. Tương lai con phải hiếu thuận với ba đấy."

Thật ra thì Chu Tu Lâm đã tỉnh từ lâu, nghe cô nói, anh dở khóc dở cười.

Khương Hiểu thấy anh nhíu mày, nghĩ rằng anh không thoải mái, nhẹ nhàng đỡ người anh, tính để anh nằm ngang trên ghế sa lon ngủ. "Chu Tu Lâm —— Chu Tu Lâm —— "

Chu Tu Lâm chậm rãi mở mắt ra, gương mặt tuấn tú.

Khương Hiểu thấy vẻ mặt anh hơi mệt mỏi: "Không thoải mái phải không?"

Chu Tu Lâm ừm một tiếng.

Trái tim Khương Hiểu mềm nhũn, giơ tay lên sờ tóc anh: "Ngoan nha —— "

Cô xem anh là gì!

Khương Hiểu cầm cái ly trên khay trà lên, rót cho anh một ly nước ấm. "Uống nước đi."

Nhưng Chu Tu Lâm chỉ lẳng lặng nhìn cô, không động đậy.

Khương Hiểu nghĩ anh say quá rồi, bưng ly đưa đến bên miệng anh, vừa dịu dàng vừa động lòng người. "Uống từ từ thôi!"

Chu Tu Lâm uống cạn sạch một ly nước, khóe môi che giấu một thoáng vui vẻ. Anh giữ chặt tay cô: "Em thức dậy làm gì?"

Khương Hiểu cảm nhận được lòng bàn tay anh nóng như lửa: "Đói quá nên tỉnh. Bây giờ anh đã tỉnh táo chưa?"

"Anh biết em là ai."

"Anh trở về lúc nào?"

Chu Tu Lâm kéo khóe môi: "Mười hai giờ."

Khương Hiểu lẩm bẩm: "Trễ thế à."

Chu Tu Lâm dịu dàng cười một tiếng, đứng dậy: "Xuống nhà bếp xem có gì ăn không."

"Anh —— tỉnh rồi?" Khương Hiểu do dự hỏi. Say rượu mà có thể nhanh chóng tỉnh táo như vậy?

Chu Tu Lâm cười khẽ, đáy mắt nhìn cô thật sâu. "Phải."

"Anh giả say? Vừa rồi tại sao không nói lời nào?"



"Anh muốn nghe giọng em một chút."

Chu Tu Lâm làm cho cô một bát mì trứng, Khương Hiểu thong thả ung dung ăn sạch sẽ.

Chu Tu Lâm tắm rửa thay quần áo, ngồi đối diện cô, ánh mắt vẫn rơi vào người cô. "Hương vị thế nào?"

"Làm ngon hơn em." Cô nói thật: "Trước đây ở nước ngoài anh tự mình nấu cơm à?"

"Ừm. Đi học ở nước ngoài, thường xuyên chạy bài tập, báo cáo, bận rộn lúc thức dậy thì tự mình nấu cơm, mùi vị cũng tương đối không tệ lắm."

Khương Hiểu cười khẽ: "Vì anh nấu ngon. Lúc em mới làm, hương vị rất đáng sợ. Nhưng sau đó nấu thêm vài lần, cũng miễn cưỡng có thể ăn được. Lâu dần, tài nấu ăn của em cũng lên tay. Em cảm thấy nấu nướng đôi khi cũng phụ thuộc vào tài năng, Lâm Vu nấu ăn rất ngon, vô cùng vô cùng ngon." Ánh mắt cô cong lên.

"Dường như em rất ít liên lạc với Lâm Vu."

"Cậu ấy bận rộn học tập, học y rất nặng, cậu ấy còn chuẩn bị học nghiên cứu sinh."

"Cô ấy rất cố gắng." Đây cũng là điểm giống nhau giữa Khương Hiểu và Lâm Vu.

Khương Hiểu nặng nề gật đầu: "Lớp trung học đệ nhị của chúng em, người cố gắng nhất chính là cậu ấy. Xinh đẹp, thông minh, lương thiện, nam sinh không ai không thích, nhưng nữ sinh thì không thế."

"Em rất thích cô ấy mà."

"Bởi vì chúng em ngồi cùng bàn, sau đó, chúng em còn ở chung ký túc xá hai năm."

Khó trách quan hệ giữa hai người tốt như vậy, cho dù hiện giờ, không thường xuyên liên lạc, nhưng tình cảm vẫn còn.

Tình bạn thật sự sẽ không vì thời gian và khoảng cách mà thay đổi, nếu thay đổi, chẳng qua là, do trái tim người trong cuộc.

Chu Tu Lâm nhìn cô: "Sau này có cơ hội, có thể mời cô ấy đến nhà chơi."

Khương Hiểu không nói.

"Sao thế?"

Tâm trạng Khương Hiểu phức tạp: "Em hi vọng tương lai, Tần Hoành có thể đối mặt với Chu Nhất Nghiên, tháo bỏ nút thắt trong lòng cô ấy."

Chu Tu Lâm đi đến bên cạnh cô, nắm tay cô: "Thời gian không còn sớm, đừng nghĩ đến chuyện của người khác nữa, em nên đi ngủ thôi." Chuyện Nhất Nghiên, anh sẽ xử lý.

Qua hai ngày, Chu Tu Lâm nhận được điện thoại của bạn.

"Chuyện cậu sắp xếp, tôi đã hỏi rồi." Lưu Tỉ là một người trong giới mỹ thuật, ông nội anh ta là họa sĩ nổi tiếng trong nước của thế hệ trước. Chu Tu Lâm có lúc sẽ xin ông ấy giúp một tay giám định tranh là thật hay giả.

"Chu tổng, xin hỏi cậu tìm Khương Ngật để làm gì?" Lưu Tỉ lịch sự hỏi.

"Có phải thầy Khương đã trở về nước rồi không?"

"Tin tức của cậu nhanh thật, nửa tháng trước ông ấy vừa trở về, một sư bá của tôi đã ra mắt ông ấy. Sao vậy? Cậu lại muốn mua tranh vẽ của ông ấy?"

Chu Tu Lâm trả lời: "Tôi muốn mua, nhưng ông ấy sẽ không bán."

Lưu Tỉ cười vài tiếng: "Cậu vẫn nghĩ đến bức tranh kia." Mấy năm nay, anh luôn mua bức vẽ của Khương Ngật. Thật ra anh ta cũng không biết Chu Tu Lâm nghĩ gì.

Năm ngoái bức họa 《 Đồi Nam 》kia của Khương Ngật, phòng trưng bày vừa công bố tin tức, anh đã ra giá 80 vạn để mua. Cuối cùng có người cũng giống anh nhìn trúng 《 Đồi Nam 》, hai người một đường đấu giá.

Cuối cùng, Chu Tu Lâm lấy 160 vạn ra mua 《 Đồi Nam 》.

Lưu Tỉ rất tò mò về người cũng muốn mua tranh vẽ đó, điều tra rất lâu, nhưng vẫn không tra được bất cứ tin gì.

"Lần này thầy Khương trở về làm gì?"

"Hình như vì muốn thăm con gái."

"Thăm con gái?"

"Đúng vậy. Chính là cô bé gái trong《 Tảng Sáng 》, cũng không biết cô bé ấy lớn lên có hình dáng thế nào?"

Chu Tu Lâm nhướng mày: "Cậu còn hỏi thăm được tin gì nữa?"

"Biết cũng nói cho cậu hết rồi."

Chu Tu Lâm trầm ngâm nói: "Giúp tôi liên lạc với thầy Khương, tôi muốn gặp mặt ông ấy."

Lưu Tỉ: "Được. Khi nào?"

Chu Tu Lâm: "Càng nhanh." Anh không xác định được lúc nào thì Khương Ngật sẽ đến gặp Khương Hiểu, cho nên lúc này anh nhất định phải gặp mặt Khương Ngật trước. Tránh cho đến lúc đó ông ngoại của Tiểu Đậu Nha bị dọa sợ.

"Đúng rồi, tôi thấy tin tức phỏng vấn liên quan đến cậu, cậu chuẩn bị kết hôn à? Với ai thế? Trình Ảnh?" Lưu Tỉ quá tò mò, những năm nay bên cạnh Chu Tu Lâm không hề có một người phụ nữ nào, anh ta còn tưởng rằng ít nhất phải đến hơn ba mươi tuổi anh mới xem xét đến việc kết hôn.

Chu Tu Lâm cúp điện thoại, không muốn nghe một người đàn ông nói dông nói dài nữa.

Hôm đó, mẹ Chu lại đến thăm Khương Hiểu. Mặc dù trước đó tình cảm hai người không thân thiết mấy, nhưng cuối cùng Tiểu Đậu Nha vẫn là cháu trai nhà họ Chu, nên mẹ Chu cũng rất để tâm đến Khương Hiểu. Bà mua rất nhiều dược phẩm dinh dưỡng, mỹ phẩm dưỡng da cho phụ nữ có thai.

"Gần đây thế nào? Còn nghén không?"

"Vô cùng tốt ạ, sáng sớm thức dậy vẫn còn nghén."

"Điều này rất bình thường, qua một thời gian ngắn là tốt. Có khi, nên đi dạo một chút. Lúc sinh con sẽ bớt đau hơn."

Dì Kiều bên cạnh nói: "Mỗi ngày đều đi."

Mẹ Chu gật đầu: "Vậy thì tốt. Như vậy đến lúc đó sinh con cũng sẽ không khổ cực."

Khương Hiểu mỉm cười.



Mẹ chồng như vậy hình như cũng rất tốt. Bà còn mua cho cô hai bộ quần áo mùa thu dành cho phụ nữ có thai, đến lúc trời hơi lạnh một chút, nếu cô đi ra ngoài thì có thể mặc.

Mẹ Chu cầm quần áo, áo khoác ngoài màu trắng, chất liệu mềm mại, kiểu dáng lại đẹp mắt.

Trong lòng Khương Hiểu đột nhiên trào lên một nỗi chua xót, trước kia bác sẽ mua quần áo cho cô. Sau đó cả nhà dì di dân, cô phải tự mình mua quần áo cho mình. Sau khi kết hôn với Chu Tu Lâm, anh cũng mua cho cô không ít quần áo. Nhưng không giống nhau chút nào.

Mẹ Chu cười nói: "Khương Hiểu, con mặc thử cho mẹ xem một chút?"

"Được ạ, mẹ." Khương Hiểu nuốt cổ họng, mặc cái áo khoác ngoài. Không lớn không nhỏ, vô cùng hợp với cô.

"Rất đẹp. Mặc màu trắng có vẻ khí chất rất tốt." Mẹ Chu hé môi cười.

"Cảm ơn mẹ." Vẻ mặt Khương Hiểu chân thành tha thiết.

Mẹ Chu cũng hơi lúng túng, đối với bà, mua vài bộ quần áo thì không tính là gì.

Mẹ Chu lại dặn dò vài chuyện, ngồi hơn nửa tiếng mới trở về.

Khương Hiểu thở ra một hơi.

Dì Trương ngược lại cười: "Con căng thẳng cái gì? Không phải lần đầu tiên gặp mặt."

"Không biết, chỉ căng thẳng thôi ạ."

Dì Trương muốn nói thêm, nhưng lại nuốt xuống. Từ nhỏ Khương Hiểu không có mẹ, ở cùng mẹ Chu hoặc nhiều hoặc ít có chút nhạy cảm.

Dì Kiều đưa mẹ Chu xuống lầu.

Mẹ Chu hỏi: "Bà nói, bọn nó không phân phòng ngủ?"

Dì Kiều: "Vâng. Tiên sinh trừ đi làm ra, mỗi ngày đều trở về."

Trong lòng mẹ Chu hơi hoài nghi, vậy tại sao Tu Lâm lại chuyển đồ sang bên cạnh. "Bà cảm thấy giữa hai người bọn họ chung sống có bình thường không?"

"Tiên sinh đối xử với Khương tiểu thư rất tốt, ngày đó đi Đồi Nam công tác, nửa đêm cũng chạy về. Nhưng mà, hình như Khương tiểu thư không như thế với tiên sinh..." Dì Kiều còn chưa dứt lời.

"Tôi hiểu ý bà." Rốt cuộc là Tu Lâm bỏ ra nhiều hơn. Trong lòng mẹ Chu vô cùng cảm khái, rốt cuộc tại sao hết lần này đến lần khác Tu Lâm lựa chọn Khương Hiểu?

Thôi, tùy ý đi.

"Bà chăm sóc con bé thật tốt, có chuyện gì liên lạc với tôi."

"Tôi biết, ngài yên tâm đi."

Cuối tháng chín, khí trời Tấn Thành đột nhiên giảm vài độ, mùa thu dần dày hơn.

Mỗi ngày Khương Hiểu nhàn nhã ở nhà, cân nặng và bụng phát triển. Cô và bạn bè đã mất hết liên lạc. Chẳng qua, cô vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động trong giới giải trí.

Thương thế của Trình Ảnh đã phục hồi hơn phân nửa, lại vào tổ phim. Trên web B đăng rất nhiều, video CP giữa cô ấy và Tấn Trọng Bắc, như vẩy thức ăn cho chó.

Trong khoảng thời gian này Triệu Hân Nhiên tham gia một chương trình giải trí, trong chương trình cô diễn biết tròn biết méo, thỉnh thoảng lộ ra vài đặc điểm ngốc nghếch, khiến cô thu hút được một số fan ái mộ. Nghe nói, Mạc Dĩ Hằng khoe khoang tình yêu, mua cho cô một sợi dây chuyền kim cương.

Chu Nhất Nghiên quay hai ca khúc cho bộ phim chủ đề vườn trường, phim hot, cũng kéo cô theo. Cùng lúc đó, người quản lý Kỷ Lan của cô bắt đầu xây dựng hình tượng cho Chu Nhất Nghiên, người đẹp học bá.

Khương Hiểu kinh hãi, chẳng lẽ ra nước ngoài du học xong trở về, thì có thể xưng là ‘học bá’?

Cho nên mọi người đang nỗ lực cho mơ ước, chỉ có cô, đang nghỉ ngơi để sinh con thôi.

Hôm nay, ở bên Canada bác liên lạc với cô.

Khương Hiểu chat video với bà thì bà nói: "Hiểu Hiểu, sao con mập lên nhiều như vậy? Mặt tròn quay luôn."

Khương Hiểu: "... Bác à, đó là do ống kính, con không có mập như vậy."

Dì cười khẽ: "Con gái các con không thích bị nói mập." Em họ một bên thò người ra nhìn: "Hello. Chị họ, chị đừng nghe mẹ em nói, con gái mập lên mới dễ nhìn, xúc cảm rất tuyệt."

Khương Hiểu: "..." Rốt cuộc ra nước ngoài, tính tình em họ càng ngày càng... Không bị cản trở không kềm chế được rồi.

Bác tức giận hung hăng vỗ cậu: "Nhanh đi học đi."

"Mẹ, dịu dàng ưu nhã của mẹ đâu rồi!"

Khương Hiểu cười khanh khách không ngừng: "Bác, dường như Nguyên Nguyên cao hơn rất nhiều."

Mặt em họ lại nhô ra: "Chị họ, không được gọi em là Nguyên Nguyên nữa. Tên tiếng Anh của em là James. Nhớ kỹ cho."

"Biết rồi. Em họ Nguyên Nguyên, nhanh đi học đi."

Vóc dáng Tống Nguyên cao một thước, quả thật không thích hợp gọi là ‘Nguyên Nguyên’ nữa rồi.

Bác: "Hiểu Hiểu, ba con về nước rồi, ông ấy có liên lạc với con không?"

Khương Hiểu cả kinh: "Ba trở về? Lúc nào ạ?"

Bác: "Xem ra ông ấy còn chưa liên lạc với con. Bác vừa biết tuần trước, trong tay ông ấy có chút việc, có lẽ xử lý xong, sẽ tìm con. Hiểu Hiểu, ba con biết con làm ở công ty điện ảnh và truyền hình rồi. Thật xin lỗi, do bác lỡ miệng."

Khương Hiểu cũng không để ý: "Không sao cả, bác à, con sẽ giải thích với ba. Bác —— con sắp kết hôn."

Bác: "... Hiểu Hiểu, hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư."

Khương Hiểu nhìn về phía ống kính nhếch môi cười một tiếng: "Bác ơi, vẫn chưa nói cho các người biết, do con hơi lo lắng. Giáng sinh năm nay các người trở về đi. Con dẫn anh ấy đến đón mọi người."

Bác cũng hít một hơi: "Hiểu Hiểu, con thật sự đã kết hôn?"

Giọng nói Khương Hiểu giòn giã: "Vâng ạ, bác. Chồng con họ Chu, tên là Chu Tu Lâm. Anh ấy là một người vô cùng đẹp trai có phong độ, con rất thích anh ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xin Chào, Chu Tiên Sinh!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook