Xin Chào, Dịu Dàng

Chương 50

Dịch Dung Thuật Cửu

21/01/2023

Từ Tán cũng không bám Lam Thiên Nhiên quá lâu, vài giây sau là buông ra rồi.

Nhưng sau đó Lam Thiên Nhiên vẫn chưa thể khôi phục sau ảnh hưởng của lần này, phần phim còn lại nội dung là gì, anh hoàn toàn không biết.

Xem phim xong thì không còn sớm nữa, hai người chúc nhau ngủ ngon.

Khi vào phòng, Từ Tán mới nhớ ra một việc. Anh nghiêng người, tay chống lên khung cửa, ngả người ra ngoài hành lang: “Thiên Nhiên, buổi sáng cậu dậy lúc nào?”

Lam Thiên Nhiên ở trên hành lang quay đầu lại: “Ngủ đến khi tự tỉnh.”

Từ Tán: “Không cần báo thức? Đồng hồ sinh học của cậu chuẩn như thế sao? Vậy khi nào dậy nhớ gọi tôi một tiếng?”

“Cậu có thể ngủ đến khi tự tỉnh.”

Từ Tán: “Không, tôi muốn thức dậy cùng cậu.”

Nếu người ta đã kiên quyết, Lam Thiên Nhiên cũng đồng ý: “Được, tôi sẽ gọi cậu.”

Sau khi về phòng, Từ Tán ;áy di động ra gọi cho Triệu Hồng: “Tối nay hai người theo dõi Tôn Triết?”

“Đúng.” Triệu Hồng kể lại chuyện tối nay cho Từ Tán nghe.

Từ Tán nghe xong thì hỏi: “Chắc chắn là họ Lý?”

Nếu không phải họ Vương, thì người mà Tôn Triết tiếp xúc chắc không phải là người nhà họ Vương rồi?

Triệu Hồng: “Tạ Khai Ngôn nói là họ Lý, còn nói là khách quý của câu lạc bộ Sơ.”

Từ Tán: “Hạng Vãng đâu, cậu ta chưa từng nghe nói đến ông Lý này?”

“Bảo là không có ấn tượng.” Triệu Hồng đáp: “Người này có lẽ rất coi trọng riêng tư cá nhân, tôi đã tìm thử trên mạng rất lâu, nhưng không thấy. Lát nữa tôi gửi hình cho cậu.”

Từ Tán: “Được, phải nghĩ cách điều tra xem người này là ai.”

“Hiểu rồi, cậu thấy địa vị của ông ta rất quan trọng sao?”

“Đúng.” Từ Tán nói rất chắc chắn: “Người mà tôi đề phòng không phải là bản thân Tôn Triết hay cá nhân Vương Đình, mà là thế lực đứng đằng sau.”

Ở trong căn phòng phía bên kia hành lang, Lam Thiên Nhiên cũng đang nói chuyện điện thoại.

Tống Mẫn Mẫn kể lại việc mình thấy Triệu Hồng theo dõi Tôn Triết: “Tôn Triết từng ủng hộ YEY, có thể xem là đối thủ trên thương trường của Từ Tán, còn Triệu Hồng là luật sư của Từ Tán, anh thấy anh ta theo dõi Tôn Triết có phải là do Từ Tán không?”

Lam Thiên Nhiên: “Không rõ, em đừng đoán bậy.”

“Ok.”

Lam Thiên Nhiên: “Mẫn Mẫn, có phải em không thích Từ Tán không?”

“…Không có, có đâu mà.”

Lam Thiên Nhiên: “Không thích cũng không sao, cho dù có thêm Từ Tán, anh vẫn sẽ chỉ mua túi xách cho em, không mua cho cậu ấy.”

Đây là kinh nghiệm sống của trợ lý truyền cho anh, nếu bên cạnh có người bạn mới thì bạn cũ sẽ không vui.

Tống Mẫn Mẫn sững sờ, sau đó cố ý cười lớn lên: “Anh ta có cần túi xách đâu!”

“Nếu có thì cũng không mua.”

Tống Mẫn Mẫn cười, hỏi tiếp: “Thật sự chỉ mua cho em thôi hả?”

“Ừ, chỉ mua cho em.”

Cúp máy rồi, Tống Mẫn Mẫn đi rót cho mình một ly rượu, rồi cầm ly ngồi cuộn mình trên xích đu, lắc qua lắc lại. Thôi cũng được, thật ra chỉ là có thêm một người sẵn sàng mua túi cho cô thôi mà. Từ Tán đã nói là sẽ trả tiền đấy.

Phía bên Lam Thiên Nhiên, cúp điện thoại xong, anh bắt đầu suy nghĩ về Tôn Triết. Anh đã biết Tôn Triết từ rất lâu rồi, vì gã luôn đi theo sau lưng Vương Đình. Khi đó người này không có bao nhiêu cảm giác tồn tại, luôn đóng vai một tên tay sai hèn yếu chỉ biết nghe lệnh làm việc. Nhưng bây giờ thì khác rồi, gã đã trở thành Phó tổng của Đông Phong Capital, biến thành người ra lệnh.

Lam Thiên Nhiên mở trang web ra, tìm lý lịch của Tôn Triết, phát hiện sau khi rời khỏi công ty Vương Thị, gã đã làm trong Tín An Thành một thời gian.

Lam Thiên Nhiên nhớ ra Từ Tán từng hỏi anh về chuyện của Tín An Thành. Là tình cờ sao? Hay là Từ Tán thật sự đang chú ý đến Tôn Triết?

Lam Thiên Nhiên suy nghĩ rồi gọi điện cho Vương Đình hẹn ngày mai gặp, nói là có việc quan trọng cần tìm gã.

Vương Đình đồng ý.



Đêm khuya, hầu như mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, chỉ có một số ít còn đang bận rộn.

Cộc cộc cộc, có người gõ cửa văn phòng Tôn Triết.

Tôn Triết: “Vào đi.”

Cửa bị đẩy ra.



“Không phải anh nói chỉ ký hồ sơ thôi sao? Bây giờ còn chưa xong?” Là giọng nói của Hà Văn Vũ.

Tôn Triết kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Sao em lại về?”

Hà Văn Vũ: “Anh còn không để ý bây giờ là mấy giờ, anh không đến đón em, thì em phải đi về chứ sao.”

“Ờ, hồ sơ có chút vấn đề, cho nên…” Tôn Triết bắt đầu thu dọn tài liệu trên bàn.

Hà Văn Vũ tiến lên giúp đỡ. Tôn Triết nắm lấy tay cô, đẩy đống hồ sơ sang một bên, hỏi: “Em về, còn ông Lý đâu?”

“Chắc là về rồi, ông ta đưa em về công ty mà.”

“Hả?” Tôn Triết sững sờ nhìn Hà Văn Vũ: “Sao ông ta lại đưa em về công ty, không phải về nhà?”

“Vì em nói trong công ty có việc, em phải đến đây.” Hà Văn Vũ nhìn Tôn Triết bằng ánh mắt “anh biết rồi còn hỏi”: “Anh là ông chủ còn đang tăng ca, làm sao mà em tự về nhà được?”

Tôn Triết lại nhìn Hà Văn Vũ vài giây, sau đó ôm lấy eo cô, kéo cô ngồi xuống đùi mình rồi ôm chặt, nhỏ giọng than thở: “Sao lại có cô gái tốt như em vậy?”

Gã tỏ ra kích động như thế làm Hà Văn Vũ thấy vui, vòng tay quanh cổ gã: “Anh vừa mới biết à.”

Tôn Triết đang định nói gì thì di động rung lên, nhìn xuống thì thấy là Lý Minh Ân gọi.

Hà Văn Vũ lập tức trở lại trạng thái làm việc, đứng lên tránh sang một bên, để Tôn Triết nghe máy.

Lý Minh Ân không có chuyện gì quan trọng, chỉ khen ngợi Hà Văn Vũ một tràng, nói rằng cô rất hiểu chuyện cũng rất xuất sắc.

Tôn Triết xoay ghế, quay lưng về phía Hà Văn Vũ. Vừa quay đi xong thì mặt gã trở nên âm u. Gã còn tưởng Lý Minh Ân đưa Hà Văn Vũ về công ty có nghĩa là đã từ bỏ ý định với cô rồi. Với người ở địa vị như Lý Minh Ân thì thiếu gì đàn bà, thông thường nếu bên nữ từ chối nhẹ nhàng, chắc lão cũng không cố cưỡng ép. Nhưng không ngờ lão lại gọi điện đến, vậy là không muốn bỏ qua cho Hà Văn Vũ, mà muốn Tôn Triết tiếp tục tạo cơ hội.

Tôn Triết miệng thì cười hì hì, nhưng lòng đã muốn ném điện thoại xuống đất, lấy chân giẫm nát thành trăm ngàn mảnh.



Sáng ngày hôm sau, Lam Thiên Nhiên thức dậy vào đúng 6 giờ. Khi đánh răng, anh nhớ ra tối hôm qua Từ Tán ngủ lại ở đây, thế là tăng tốc độ vệ sinh cá nhân. Xong đâu đấy, anh đi gõ cửa phòng Từ Tán, vừa gõ là cửa đã mở, người kia đứng sau cánh cửa cười với anh: “Chào buổi sáng.”

Lam Thiên Nhiên ngạc nhiên: “Cậu dậy sớm vậy?”

“Bình thường tôi cũng hay dậy giờ này.”

“Không phải do lạ giường nên mất ngủ?” Lam Thiên Nhiên tự thấy đêm qua mình ngủ không được ngon lắm, anh cho rằng do Từ Tán cách mình quá gần nên mới như thế. Anh nên để Từ Tán ngủ cách phòng ngủ của mình xa nhất mới đúng.

Từ Tán: “Đương nhiên là không, tối qua tôi ngủ rất ngon!”

Hai người chỉnh trang xong thì đến phòng sách trước.

Lam Thiên Nhiên mở máy tính đọc e-mail, còn Từ Tán xem điện thoại.

Từ Tán nhìn tấm ảnh chụp ông Lý mà Triệu Hồng đã gửi, cân nhắc xem người này có lai lịch gì. Anh hơi muốn đưa cho Lam Thiên Nhiên xem thử có biết không, nhưng vẫn còn do dự.

Khi rất thích ai đó, chúng ta thường muốn loại bỏ tất cả các nhân tố khác. Tôi chỉ thích con người cậu, không phải là ngoại hình, là tiền hay là tài nguyên.

Hơn nữa, anh thấy muốn giải thích cho Lam Thiên Nhiên việc này sẽ rất phức tạp. Vì phải bắt đầu từ gốc rễ, nghĩa là từ khi anh quen biết Vương Đình, cùng với những gì xảy ra sau đó. Có những việc đến bây giờ Từ Tán vẫn chưa muốn cho Lam Thiên Nhiên biết.

Đến 7 giờ, hai người cùng ra ngoài chạy bộ. Khu biệt thự có cây cối um tùm, không khí trong lành, tràn ngập sức sống của tự nhiên. Họ chạy không nhanh, nên vẫn còn sức để trò chuyện.

Từ Tán: “Không gian ở đây tốt thật, tôi muốn dọn sang rồi đấy.”

Lam Thiên Nhiên: “…”

Anh không thể để Từ Tán dọn đến nhà mình. Có thể trước kia thì được, nhưng từ khi anh bị Từ Tán ảnh hưởng thì không được rồi. Trước khi anh hiểu vì sao mình chịu ảnh hưởng từ Từ Tán thì lại càng không thể.

Từ Tán nhanh chóng nhận ra lời nói của mình dễ gây hiểu lầm, giống như đang nói anh muốn dọn sang nhà Lam Thiên Nhiên, bèn giải thích: “Tôi nói là muốn mua một căn nhà ở đây, nhưng chắc là không ai muốn bán đâu nhỉ?”

Lam Thiên Nhiên: “Không biết, tôi không chú ý đến mặt này.”

Từ Tán cười: “Sau này để ý giùm tôi.” Sau đó anh chuyển sang đề tài khác: “Vì sao cậu thích chạy bộ?”

Lam Thiên Nhiên: “Chạy bộ là môn thể thao suy nhất thích hợp với tôi.”

Khi còn nhỏ, khả năng vận động của anh rất kém, tay chân không phối hợp với nhau, không thể tập bất cứ môn thể thao nào, chỉ có chạy bộ là được, cho nên sau này mới hình thành thói quen chạy bộ.

“Đúng là thích hợp.” Từ Tán cười nói: “Tôi nhớ cậu chạy đường dài rất giỏi, đại hội thể thao cấp ba cậu từng chạy 5000 mét, còn giành giải nhất nữa đúng không?”

“Ừ.” Lam Thiên Nhiên đáp rất bình thản.

Nhưng Từ Tán lại cảm nhận được người kia không quá vui, như có mây đen kéo đến che phủ một phần ánh sáng, anh hỏi: “Làm sao vậy?”

“Đại hội thể thao lần đó không phải do tôi đăng ký.” Lam Thiên Nhiên đáp.

Có người lén điền tên anh lên đơn đăng ký. Người đó có thể là cố ý chơi xấu, cũng có lẽ là thấy ngày nào anh cũng chạy bộ, nghĩ rằng anh rất giỏi nên đi đăng ký thay. Nhưng thật ra mỗi ngày Lam Thiên Nhiên chỉ chạy quanh sân vận động hai vòng, mỗi vòng là 800 mét, hai vòng cộng lại chỉ có 1600. Hơn nữa khi ấy anh chạy rất chậm, tốc độ không thể đạt đến tiêu chuẩn thi đấu. Khi danh sách tham gia đại hội thể thao được công bố, Lam Thiên Nhiên mới biết chuyện mình phải chạy 5000 mét.

Nhưng anh không nói gì, rồi sau đó chạy luôn.

Từ Tán nghiêm túc nói: “Nếu không phải cậu đăng ký, thì phải từ chối mới đúng.”



Lần chạy 5000 mét đó, Lam Thiên Nhiên giành giải nhất, nhưng cũng tự khiến bản thân trở nên rất thê thảm, chạy xong thì nôn, suýt nữa thăng thiên. Hơn nữa trong mấy ngày liền sau đó, sắc mặt anh lúc nào cũng rất kém, cứ như đang bệnh nặng.

Từ Tán vẫn còn ấn tượng sâu sắc, cho nên sau đó chỉ cần anh thấy Lam Thiên Nhiên chạy xong ngồi bên rìa sân vận động nghỉ ngơi là sẽ chạy đến xem thử, chị sợ người này lại “lên cơn bệnh”.

Lam Thiên Nhiên: “Tôi biết, nhưng khi ấy tôi không biết xử lý những việc này.”

Từ chối cần phải đối diện với rất nhiều người, còn chịu đựng thì có thể một mình làm cho xong. Với Lam Thiên Nhiên khi ấy, chịu đựng là việc đơn giản hơn từ chối rất nhiều.

“Xin lỗi, tôi không có ý chỉ trích cậu.” Từ Tán ý thức được giọng điệu của mình không thân thiện, hối hận nói: “Tôi chỉ cảm thấy cậu không nên gặp phải chuyện như thế.”

Lam Thiên Nhiên: “Tôi không sao.”

Từ Tán lại nói: “Dù cậu có chạy, cũng có thể chạy chậm mà, có ai nói phải giành giải nhất đâu.”

“…À.”

“Nhưng dù thế nào thì chuyện này cũng không phải lỗi của cậu, kẻ hại cậu mới có lỗi, loại người này mà rơi vào tay tôi…” Từ Tán xụ mặt.

Lam Thiên Nhiên nhìn anh.

Từ Tán lại nở nụ cười: “Sau này gặp chuyện không biết xử lý thì nói với tôi.”

Anh nháy mắt với Lam Thiên Nhiên: “Cậu biết mà, tôi rất giỏi tương tác với người khác.”

Lam Thiên Nhiên không hiểu, anh đã không còn là cậu thiếu niên mười mấy tuổi nữa, không cần Từ Tán quan tâm mình như chăm sóc một đứa trẻ.

Nhưng Từ Tán mặt mày tuấn tú, nụ cười sáng rực, ánh mặt trời sáng sớm phủ lên người một lớp vàng óng ánh, khiến anh tưởng chừng như trong suốt, không hề bị mây đen che phủ.

Gió sớm thoang thoảng, cỏ cây tươi mát, lũ chim nhảy nhót hoan ca trên đầu cành.

Không khí tốt đẹp như vậy, ai lại nhẫn tâm phá hủy chứ.

Lam Thiên Nhiên không muốn làm ai mất hứng, chỉ nói: “Được, cảm ơn.”

Từ Tán cười tươi hơn nữa, bây giờ thì ánh nắng cũng phải thua kém anh.

Lam Thiên Nhiê cảm thấy mình đã có một chọn lựa chính xác, nên cũng cười theo.



Buổi sáng, La Tiểu Duệ chạy đến văn phòng Từ Tán nói chuyện: “Có nhìn thấy số liệu mới chưa? Số người dùng mới của chúng ta đã tăng vọt chỉ trong nhày hôm qua, hoạt động Thất Tịch này đơn giản nhưng lại thành công ngoài mong đợi rồi!”

Từ Tán: “Ừ, người dùng mới tăng rất khá, hy vọng sau này còn có thể giữ chân được họ.”

“Mọi người đều đang cố gắng.” La Tiểu Duệ phẩy tay như đuổi ruồi: “Anh cũng nên bày tỏ sao cho thực tế đi chứ!”

Từ Tán: “Chọn một ngày cuối tuần, mọi người cùng đi cắm trại?”

La Tiểu Duệ: “Ý hay, nhưng chắc phải chờ xong Hội nghị Doanh nghiệp sáng tạo rồi mới đi chứ, bây giờ em thấy mọi người cùng ăn bữa cơm là được rồi?”

Từ Tán: “Vậy cậu định khi nào ăn? Trưa nay à?”

“Ok! Em đi nói Tiểu Nguyên đặt nhà hàng, không biết giờ này còn kịp không.” La Tiểu Duệ vội vàng chạy mất.

Đến trưa khi mọi người cùng ra khỏi công ty, La Tiểu Duệ mới nhớ ra một việc: “Anh có gọi thêm Phó tổng Lam không? Ngày nào hai người cũng đi ăn chung, hôm nay cũng phải đi cùng chứ.”

Từ Tán: “Hôm nay cậu ấy không ở đây.”

“Đi công tác rồi?”

“Không có, bận việc.”

“Hay là hẹn hò với ai?” Phi Phi hỏi.

Từ Tán nhìn sang. Cô gái này xinh xắn trắng trẻo, tính cách cũng được, EQ khá cao. Như bây giờ cô nàng tưởng như chỉ đang nhiều chuyện thôi, nhưng thật ra là âm thầm dò hỏi xem Lam Thiên Nhiên có bạn gái hay chưa.

Từ Tán cười đáp: “Đi trả tiền, hình như mới có túi xách nào vừa ra nhỉ, bạn gái muốn mua, thế là gọi cậu ấy cùng đi.”

“Chà, Phó tổng Lam đúng là bạn trai tốt của thời đại mới.” Phi Phi lại hỏi: “Anh Tán, vậy hôm nay anh cũng hẹn hò à?”

Từ Tán ngạc nhiên: “Sao lại hỏi vậy?”

Anh biết cô nàng đổi mục tiêu, bắt đầu dò hỏi mình có bạn gái hay không, nhưng chưa hiểu vì sao cô lại chọn điểm khởi đầu này.

Phi Phi: “Hôm nay anh mặc…rất trang trọng.”

Mọi người cùng quay lại nhìn Từ Tán. Anh không mặc quần áo sang trọng gì, chỉ có quần tây và áo ngắn tay, nhưng anh vẫn hiểu ý Phi Phi, bộ quần áo hôm nay anh mặc rất đắt. Vì đó là của Lam Thiên Nhiên.

Anh cười: “Không, đoán sai rồi, hôm nay không hẹn hò, vì hôm qua hẹn rồi.”

“Ai chà, chỉ còn thiếu một chút.” Phi Phi tỏ ra tiếc nuối, cũng chẳng biết là vì mình đoán gần đúng, hay là vì không được gặp Từ Tán sớm hơn.

~*~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xin Chào, Dịu Dàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook