Chương 11:
Thư Thư
09/05/2021
Trở về cục cảnh sát, Thang Nguyên ổn định lại tâm tình, sau đó sửa soạn lại mấy phát hiện mới mà hôm nay cô đến hiện trường của cả ba vụ án.
Sống một mình, độc thân, tướng mạo xinh đẹp, trừ những thứ này ra, cả ba người bị hại đều không có bất kỳ điểm tương đồng nào.
Không có dấu vân tay, không ADN, không có camera nào ghi lại được, hung thủ gây án cực kỳ sạch sẽ lưu loát, không để lại vết tích nào.
"Viên Tử."
Không lâu sau Trương Đào trở lại. Sắc mặt của anh ta cũng không tốt lắm.
Thang Nguyên biết hôm nay anh ta đi điều tra quan hệ cá nhân của nạn nhân thứ ba - Tôn Diễm, vội hỏi:
"Thế nào? Có manh mối gì không?"
Trương Đào lắc đầu:
"Giống như hai nạn nhân trước, người quen biết Tôn Diễm cũng không nhiều lắm, ngoại trừ một người bạn học cũng là đồng nghiệp nơi làm việc. Sau khi điều tra, lúc phát hiện án tử, vị bạn học này đang đi công tác ở nơi khác. Nạn nhân và đồng nghiệp trong nhà hàng bình thường đều có quan hệ không tệ, không có mâu thuẫn gì."
Thang Nguyên nghe vậy trong lòng hơi rối rắm.
Những án tử trước đây mà bọn họ từng phá có giết người vì tình, có giết người mưu tính cướp đoạt tài sản, cũng có cướp đoạt đánh nhau giết người, bất luận vì nguyên nhân gì, thông qua vật chứng ở hiện trường kết hợp với điều tra quan hệ cá nhân của nạn nhân, đều có thể bắt được hung thủ. Thế nhưng vụ án lần này lại phức tạp hơn rất nhiều.
Đang nghĩ ngợi, bỗng có người hét lớn:
"Mọi người chuẩn bị, bắt đầu họp."
Cuộc họp lần này vẫn do đội trưởng Triệu Khiêu chủ trì. Sau khi mọi người báo cáo tài liệu một lần, ai cũng trầm ngâm. Trong chốc lát Triệu Kiêu nói:
"Nếu phương pháp phá án truyền thống không được, chúng ta chỉ có thể đổi sang cách khác. Tôi đã thỉnh cầu viện trợ từ phía thành phố, bọn họ phái một vị chuyên gia tâm lý tội phạm mới từ nước ngoài trở về đến giúp đỡ cho chúng ta."
Trong nháy mắt phòng họp vang lên từng tiếng thảo luận.
"Đội trưởng, vậy vị chuyên gia kia đâu? Mời vị đó ra cho chúng tôi gặp mặt một chút."
Trương Đào nói.
"Tôi đã liên hệ với anh ta. Anh ta mới về nước, công việc bận rộn, nói chúng ta có manh mối gì thì điện thoại nói cho anh."
"Mẹ nó! Như vậy cũng được sao? Sao nhát như cáy thế, không xem báo cáo pháp y, không đến hiện trường tìm manh mối, cũng có thể phá án?"
"Này này, chú ý ăn nói cẩn thận một chút."
Triệu Kiêu gõ bàn, nói tiếp:
"Cuộc họp đến đây kết thúc. Mọi người tiếp tục làm nhiệm vụ của mình, có phát hiện mới lập tức báo cáo cho tôi. Viên Tử, cô nhanh chóng tập hợp lại tất cả tài liệu mà chúng ta tra được, sửa soạn lại một chút rồi gửi cho tôi, tôi gửi cho chuyên gia.”
"Vâng."
Tan họp, Trương Đào đi đến bên cạnh Thang Nguyên, cười hì hì nói:
"Viên Tử đáng thương, hôm nay lại phải làm thêm giờ."
"Chỉ cần có thể phá án, ngày nào tăng ca cũng được."
"Có giác ngộ."
Hai người vừa đi ra ngoài, Trương Đào lại nói tiếp:
"Đúng rồi, người tối hôm qua ở dưới lầu nhà cô có quan hệ gì với cô vậy? Sao chưa bao giờ nghe cô nhắc đến?"
Nhớ đến Chúc Già, Thang Nguyên lại nhớ đến việc chiều nay tan ra trong không vui. Thoáng cái, lại bắt đầu cảm thấy đau dạ dày.
Mắt thấy ai cũng bận rộn, cô kéo Trương Đào vào một góc phòng, do dự hỏi hỏi nhỏ:
"Tôi hỏi anh chuyện này."
"Gì?"
"Bình thường có phải anh cảm thấy tôi đặc biệt không có chút mùi vị nữ tính nào? Đôi khi còn có chút không biết tốt xấu?"
“CMN!"
Trương Đào nghe vậy liếc mắt nhìn cô từ trên xuống dưới như đang nhìn thấy quái vật
vậy.
"Tiểu Viên Tử, sao hôm nay đầu óc bỗng nhiên thông suốt vậy?"
"Cút!"
Thang Nguyên tức giận đạp cho anh ta một cái.
Nhận nhiệm vụ mới, Thang Nguyên vội vàng làm việc, loáng một cái trời đã tối mù mịt.
Bảy giờ tối, bầu trời hoàn toàn đen hẳn. Cuộc sống về đêm tại thành phố B bắt đầu. Bỗng điện thoại di động của Thang Nguyên vang lên.
"Xin hỏi có phải là cảnh sát Thang không ạ? Tôi là bảo vệ ở đây. Có người mang đến cho cô một cái túi. Bây giờ cô có thời gian xuống lấy không?"
Tặng đồ? Thang Nguyên thấy có chút kỳ quái. Bình thường cô hay mua sắm trên mạng đều gửi về địa chỉ nhà, ai lại tặng đồ đưa đến cục cảnh sát?
Tắt điện thoại, cô đi xuống phòng bảo vệ mang đồ lên.
Mở ra, bên trong là một hộp cơm giữ nhiệt có cháo gạo lứt mềm nhuyễn, một ít rau dưa và bánh bao hình đầu heo.
"Cái gì mà thơm vậy?"
Trương Đào có cái mũi chó, anh lần theo mùi thơm đi đến gần, liếc mắt nhìn thấy đồ ăn liền phẫn nộ nói:
"CMN! Là ai? Tặng đồ mà chỉ tặng cho một người, xem mấy người chúng tôi đều là người chết sao?"
Thang Nguyên cũng có chút mơ hồ, rốt cuộc là người nào?
Mẹ của cô sao?
Không thể nào, từ nhỏ đến lớn, cô được bà Thang nuôi thả, ngoại trừ gần đây quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của cô ra, những chuyện khác đều chưa từng quản.
Chẳng lẽ là ...
Nghĩ như vậy, Thang Nguyên liền nhịn không được cầm điện thoại lên, mở weixin ra, ấn vào vị trí bạn tốt mới nhất trong danh sách, gõ một hàng chữ:
Chúc Già trực tiếp gửi tin nhắn thoại đến. Thang Nguyên nghe thấy phía đầu bên kia có tiếng còi xe ô tô, cô hỏi:
Bản thảo, cô thế mà quên mất anh cũng có công việc.
Gửi xong câu này, nhìn thấy đối phương nửa ngày cũng không hồi âm, cô ngồi xuống, lấy cháo và rau dưa ra, bắt đầu ăn.
Uống thuốc, lại còn ăn cháo, đến tối, Thang Nguyên cảm thấy dạ dày đã tốt hơn nhiều.
Toàn bộ tài liệu đã sửa soạn xong, lúc gửi cho Triệu Kiêu cũng đã 10 giờ rưỡi tối.
Thang Nguyên đứng dậy vận động gân cốt, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Lên xe taxi, cô nhận được tin nhắn weixin của Chúc Già:
Hơn nửa đêm, Thang Nguyên đọc tin nhắn này, gương mặt liền nóng hổi.
Hình như buổi chiều bọn họ vừa mới cãi nhau. Các cặp yêu nhau khác đều như vậy sao? Mới cãi nhau liền làm hòa, sau đó càng thêm mãnh liệt nhớ đối phương.
Lúc xe taxi đến cửa tiểu khu, Chúc Già đã đứng chờ ở bên đường.
Dưới ánh đèn, thân hình anh cao ngất, đứng dưới cây bạch ngọc lan, anh tuấn tiêu sái.
Thang Nguyên nhịn không được chạy đến nhào vào lồng ngực của anh:
"Xin lỗi, lúc chiều em không nên làm anh tức giận."
"Không sao, vừa vặn gộp với chuyện sáng nay, bồi thường cho anh."
Sống một mình, độc thân, tướng mạo xinh đẹp, trừ những thứ này ra, cả ba người bị hại đều không có bất kỳ điểm tương đồng nào.
Không có dấu vân tay, không ADN, không có camera nào ghi lại được, hung thủ gây án cực kỳ sạch sẽ lưu loát, không để lại vết tích nào.
"Viên Tử."
Không lâu sau Trương Đào trở lại. Sắc mặt của anh ta cũng không tốt lắm.
Thang Nguyên biết hôm nay anh ta đi điều tra quan hệ cá nhân của nạn nhân thứ ba - Tôn Diễm, vội hỏi:
"Thế nào? Có manh mối gì không?"
Trương Đào lắc đầu:
"Giống như hai nạn nhân trước, người quen biết Tôn Diễm cũng không nhiều lắm, ngoại trừ một người bạn học cũng là đồng nghiệp nơi làm việc. Sau khi điều tra, lúc phát hiện án tử, vị bạn học này đang đi công tác ở nơi khác. Nạn nhân và đồng nghiệp trong nhà hàng bình thường đều có quan hệ không tệ, không có mâu thuẫn gì."
Thang Nguyên nghe vậy trong lòng hơi rối rắm.
Những án tử trước đây mà bọn họ từng phá có giết người vì tình, có giết người mưu tính cướp đoạt tài sản, cũng có cướp đoạt đánh nhau giết người, bất luận vì nguyên nhân gì, thông qua vật chứng ở hiện trường kết hợp với điều tra quan hệ cá nhân của nạn nhân, đều có thể bắt được hung thủ. Thế nhưng vụ án lần này lại phức tạp hơn rất nhiều.
Đang nghĩ ngợi, bỗng có người hét lớn:
"Mọi người chuẩn bị, bắt đầu họp."
Cuộc họp lần này vẫn do đội trưởng Triệu Khiêu chủ trì. Sau khi mọi người báo cáo tài liệu một lần, ai cũng trầm ngâm. Trong chốc lát Triệu Kiêu nói:
"Nếu phương pháp phá án truyền thống không được, chúng ta chỉ có thể đổi sang cách khác. Tôi đã thỉnh cầu viện trợ từ phía thành phố, bọn họ phái một vị chuyên gia tâm lý tội phạm mới từ nước ngoài trở về đến giúp đỡ cho chúng ta."
Trong nháy mắt phòng họp vang lên từng tiếng thảo luận.
"Đội trưởng, vậy vị chuyên gia kia đâu? Mời vị đó ra cho chúng tôi gặp mặt một chút."
Trương Đào nói.
"Tôi đã liên hệ với anh ta. Anh ta mới về nước, công việc bận rộn, nói chúng ta có manh mối gì thì điện thoại nói cho anh."
"Mẹ nó! Như vậy cũng được sao? Sao nhát như cáy thế, không xem báo cáo pháp y, không đến hiện trường tìm manh mối, cũng có thể phá án?"
"Này này, chú ý ăn nói cẩn thận một chút."
Triệu Kiêu gõ bàn, nói tiếp:
"Cuộc họp đến đây kết thúc. Mọi người tiếp tục làm nhiệm vụ của mình, có phát hiện mới lập tức báo cáo cho tôi. Viên Tử, cô nhanh chóng tập hợp lại tất cả tài liệu mà chúng ta tra được, sửa soạn lại một chút rồi gửi cho tôi, tôi gửi cho chuyên gia.”
"Vâng."
Tan họp, Trương Đào đi đến bên cạnh Thang Nguyên, cười hì hì nói:
"Viên Tử đáng thương, hôm nay lại phải làm thêm giờ."
"Chỉ cần có thể phá án, ngày nào tăng ca cũng được."
"Có giác ngộ."
Hai người vừa đi ra ngoài, Trương Đào lại nói tiếp:
"Đúng rồi, người tối hôm qua ở dưới lầu nhà cô có quan hệ gì với cô vậy? Sao chưa bao giờ nghe cô nhắc đến?"
Nhớ đến Chúc Già, Thang Nguyên lại nhớ đến việc chiều nay tan ra trong không vui. Thoáng cái, lại bắt đầu cảm thấy đau dạ dày.
Mắt thấy ai cũng bận rộn, cô kéo Trương Đào vào một góc phòng, do dự hỏi hỏi nhỏ:
"Tôi hỏi anh chuyện này."
"Gì?"
"Bình thường có phải anh cảm thấy tôi đặc biệt không có chút mùi vị nữ tính nào? Đôi khi còn có chút không biết tốt xấu?"
“CMN!"
Trương Đào nghe vậy liếc mắt nhìn cô từ trên xuống dưới như đang nhìn thấy quái vật
vậy.
"Tiểu Viên Tử, sao hôm nay đầu óc bỗng nhiên thông suốt vậy?"
"Cút!"
Thang Nguyên tức giận đạp cho anh ta một cái.
Nhận nhiệm vụ mới, Thang Nguyên vội vàng làm việc, loáng một cái trời đã tối mù mịt.
Bảy giờ tối, bầu trời hoàn toàn đen hẳn. Cuộc sống về đêm tại thành phố B bắt đầu. Bỗng điện thoại di động của Thang Nguyên vang lên.
"Xin hỏi có phải là cảnh sát Thang không ạ? Tôi là bảo vệ ở đây. Có người mang đến cho cô một cái túi. Bây giờ cô có thời gian xuống lấy không?"
Tặng đồ? Thang Nguyên thấy có chút kỳ quái. Bình thường cô hay mua sắm trên mạng đều gửi về địa chỉ nhà, ai lại tặng đồ đưa đến cục cảnh sát?
Tắt điện thoại, cô đi xuống phòng bảo vệ mang đồ lên.
Mở ra, bên trong là một hộp cơm giữ nhiệt có cháo gạo lứt mềm nhuyễn, một ít rau dưa và bánh bao hình đầu heo.
"Cái gì mà thơm vậy?"
Trương Đào có cái mũi chó, anh lần theo mùi thơm đi đến gần, liếc mắt nhìn thấy đồ ăn liền phẫn nộ nói:
"CMN! Là ai? Tặng đồ mà chỉ tặng cho một người, xem mấy người chúng tôi đều là người chết sao?"
Thang Nguyên cũng có chút mơ hồ, rốt cuộc là người nào?
Mẹ của cô sao?
Không thể nào, từ nhỏ đến lớn, cô được bà Thang nuôi thả, ngoại trừ gần đây quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của cô ra, những chuyện khác đều chưa từng quản.
Chẳng lẽ là ...
Nghĩ như vậy, Thang Nguyên liền nhịn không được cầm điện thoại lên, mở weixin ra, ấn vào vị trí bạn tốt mới nhất trong danh sách, gõ một hàng chữ:
Chúc Già trực tiếp gửi tin nhắn thoại đến. Thang Nguyên nghe thấy phía đầu bên kia có tiếng còi xe ô tô, cô hỏi:
Bản thảo, cô thế mà quên mất anh cũng có công việc.
Gửi xong câu này, nhìn thấy đối phương nửa ngày cũng không hồi âm, cô ngồi xuống, lấy cháo và rau dưa ra, bắt đầu ăn.
Uống thuốc, lại còn ăn cháo, đến tối, Thang Nguyên cảm thấy dạ dày đã tốt hơn nhiều.
Toàn bộ tài liệu đã sửa soạn xong, lúc gửi cho Triệu Kiêu cũng đã 10 giờ rưỡi tối.
Thang Nguyên đứng dậy vận động gân cốt, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Lên xe taxi, cô nhận được tin nhắn weixin của Chúc Già:
Hơn nửa đêm, Thang Nguyên đọc tin nhắn này, gương mặt liền nóng hổi.
Hình như buổi chiều bọn họ vừa mới cãi nhau. Các cặp yêu nhau khác đều như vậy sao? Mới cãi nhau liền làm hòa, sau đó càng thêm mãnh liệt nhớ đối phương.
Lúc xe taxi đến cửa tiểu khu, Chúc Già đã đứng chờ ở bên đường.
Dưới ánh đèn, thân hình anh cao ngất, đứng dưới cây bạch ngọc lan, anh tuấn tiêu sái.
Thang Nguyên nhịn không được chạy đến nhào vào lồng ngực của anh:
"Xin lỗi, lúc chiều em không nên làm anh tức giận."
"Không sao, vừa vặn gộp với chuyện sáng nay, bồi thường cho anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.