Chương 21: Bạn và bọn họ có gì khác nhau
Bát Nguyệt Trường An
05/04/2017
Dư Chu Chu gần như lao về phía quả bóng.
Có lẽ nhìn từ góc độ của Lâm Dương thì là lao về phía cậu.
“Cảm ơn!” Bé ôm lấy quả bóng bay, cười rạng rỡ, hai mắt híp lại đến nỗi khiến Lâm Dương hoài nghi không biết cô bé có còn nhìn rõ cậu nữa không. Tâm trạng khó hiểu vừa tích tụ trong lòng dần biến mất sạch, cậu nhếch miệng bật cười sau đó bỗng ngừng lại, vội vàng điều chỉnh lại nét mặt, hai tay đút túi quần, bĩu môi tỏ vẻ lạnh lùng.
“Hứ, vui thế sao?”
Dư Chu Chu nghiêm túc gật đầu, “Ừm.”
Chợt nghĩ trong lúc muốn cười mà phải duy trì dáng vẻ thờ ơ như không thực sự rất khó, Lâm Dương bèn túm tay áo mẹ, nói: “Mẹ ơi, con đói rồi, trưa nay chúng ta đi ăn cùng Chu Chu đi.”
Mẹ Lâm Dương đứng một bên quan sát nét mặt thay đổi phong phú của con trai, cuối cùng không nhịn được bèn bật cười: “Chu Chu, ba mẹ cháu không tới xem cháu thi đấu, vậy trưa nay cháu tính sao giờ, tự về nhà sao? Chỗ này xa như thế, nguy hiểm lắm. Đi ăn với bọn cô rồi để ba Lâm Dương lái xe đưa cháu về nhà nhé, dù sao chúng ta cũng tiện đường mà, đúng không,” bà cúi đầu nhìn thoáng thằng nhóc nói dối muốn học tự lập, về nhà một mình, “Được không, Chu Chu?”
Dư Chu Chu còn chưa kịp trả lời, thầy giáo bên kia đã hô lớn: “Dư Chu Chu của trường tiểu học trực thuộc đại học Sư phạm? Dư Chu Chu? Qua đây xếp hàng đi!”
“Cháu qua đó đi, lát nữa nói sau.” Mẹ Lâm Dương kéo bím tóc của bé, vuốt lại tóc mái cho bé.
“Lâm Dương, cậu cầm bóng hộ tớ —— lát nữa phải trả lại tới đấy!”
“Biết rồi, lải nhải nhiều.” Lâm Dương tỏ vẻ bực mình, lầm bầm nhận lấy quả bóng, nhưng chỉ nháy mắt sau khi Dư Chu Chu quay người rời đi, cậu lại cúi đầu cười ngốc nghếch.
Lâm Dương và ba mẹ chen tới gần sân khấu. Trong tiếng nhạc, những thí sinh đạt giải ưu tú lần lượt bước ra sân khấu, nhận lấy giấy khen và phần thưởng từ tay giám khảo và người trao thưởng, bên dưới nhiều tia sáng lóe lên lấp lóa, rất nhiều bố mẹ đều gọi con nhà mình, “Giơ giấy khen lên, đúng rồi, lùi sang bên trái một chút, nhìn sang đây, cười nào!”
Lâm Dương chợt thấy lo lắng, lát nữa Dư Chu Chu phải làm sao bây giờ?
Chẳng có ai hô với cô “Nhìn sang đây, cười nào!”
Vẻ mặt cậu có chút buồn bã. Đột nhiên, cậu được ba nhấc bổng lên vai, Lâm Dương ngẩng đầu lên mới phát hiện, ba đã lấy ra một chiếc máy ảnh từ trong túi.
“Ba mang theo máy ảnh?” Cậu vui vẻ kêu to.
“Đúng vậy, trường hợp thế này sao có thể không chụp ảnh kỷ niệm. Con trai ngốc, cứ bảo muốn tới xem thi đấu mà cũng không biết chuẩn bị một chút, haiz.”
Ba mẹ Lâm Dương nhìn nhau cười, nhưng mẹ Lâm Dương tuy cười, song ánh mắt lại nhuốm chút nghi hoặc và lo lắng. Bà ngẩng đầu nhìn lên sân khấu, cho dù kết quả cuối cùng thế nào, những đứa bé tới đây hôm nay đều cầm giấy khen, cười rạng rỡ nhìn về một hướng nào đó, chờ ba mẹ mình chụp hình lại. Đứa bé Dư Chu Chu kia liệu có ôm giấy khen và cúp, đứng lẻ loi một chỗ, mơ màng nhìn đoàn người phía, cũng giống như lúc nó kể chuyện?
Vừa gặp bà, con bé đã lễ phép cảm ơn chuyện mình viết bài giúp, con bé mới có 7 tuổi. Trước mặt người ngoài, đương nhiên Lâm Dương cũng rất lễ phép, thế nhưng những chuyện thế này cũng cần mình đứng sau lưng nhắc nhở một câu, thẳng bé mới nhớ cần cảm ơn. Mà Dư Chu Chu kia vừa nhìn thấy mình lại không kinh ngạc chút nào, tự nhiên như thường.
Nhìn thế nào cũng không thấy nó là con nhà không đứng đắn như mình suy đoán.
Nhưng mà, thế này thì quá mức nghiêm chỉnh rồi.
Mẹ Lâm Dương thở dài một hơi, bà vừa thôi nghĩ miên man đã nghe người dẫn chương trình nói: “Chúng ta hãy cùng vỗ tay lần nữa, chúc mừng thí sinh nhận giải nhất!”
Tiếng vỗ tay rào rào vang lên, dẫn chương trình cười tươi hướng dẫn hai thí sinh đạt giải nhất lên sân khấu. Dư Chu Chu im lặng đứng đó, miệng cười mỉm, kiểu cười dè dặt không nên xuất hiện ở một đứa trẻ, không được rạng rỡ lắm, chí ít là không rạng rỡ bằng lúc ôm bóng bay ở hậu trường.
Từ lúc Dư Chu Chu nhận cúp từ tay một ông cụ, ba Lâm Dương vẫn nhấn chụp không ngừng. Những phụ huynh khác cũng có cảm tình với cô bé, bởi vậy trong chốc lát, đèn flash liên tục lóe lên, không hề thua kém hồi nãy. Mẹ Lâm Dương thấy con trai mình cười còn tươi hơn cả Dư Chu Chu đoạt giải, hàm răng trắng tỏa sáng dìu dịu dưới ánh đèn chớp tắt.
Lâm Dương lơ đãng quay đầu thì chợt nhìn thấy người thiếu niên nói chuyện với Dư Chu Chu ở hậu trường. Anh ta cũng cầm máy ảnh bấm chụp, khuôn mặt nhìn nghiêng đã bị máy ảnh che mất hơn nửa nhưng có thể nhìn thấy khóe miệng hơi nhếch lên của anh.
Ngọn lửa nhỏ trong lòng Lâm Dương vốn đã bị nụ cười của Dư Chu Chu dập tắt, lại bùng lên lần nữa, cậu hô to: “Ba, mau lên, nhấn mạnh hơn đi ạ!”
Ba Lâm Dương dở khóc dở cười: “Con trai ngốc, chụp ảnh làm sao dùng lực mạnh được?”
Nói chung… Nói chung là… Lâm Dương “nói chung” trong đầu hồi lâu mà chưa nghĩ ra nguyên nhân, đành quay sang nhìn thiếu niên cao hơn mình rất nhiều kia lần nữa —— không ngờ anh còn đeo hộp đàn violon —— Lâm Dương này còn có thể chơi piano nữa kìa!
Cậu nhóc Lâm Dương chưa bao giờ tự hỏi một cách cẩn thận xem lửa giận trong lòng đến từ đâu mà lại khiến cậu như biến thành con mèo tai cụp bị vặt lông. Có lẽ chỉ là lòng độc chiếm của trẻ con, cũng có thể do khí chất từ thiếu niên đó khiến cậu thoáng tự ti…
Có lẽ bởi vì Dư Chu Chu gọi anh ta là Trần Án. Không phải anh Trần Án mà là Trần Án.
Dù có thêm bao nhiêu cái “có lẽ” cũng không còn ý nghĩa gì nữa, cuối cùng chỉ phá ra thành một câu “Dư Chu Chu, nhìn qua đây, giơ giấy khen lên, cười nào!”
Rất nhiều phụ huynh đứng gần đó đều mỉm cười đầy thiện ý. Ba mẹ Lâm Dương thấy con trai như thế thì ngây người, ngẩn ra hai giây rồi dở khóc dở cười bưng kín miệng con trai. Cuối cùng Dư Chu Chu đứng trên bục cũng không để lộ nét mặt mơ hồ, nụ cười yếu ớt nữa, cô bé quay đầu nhìn qua, ném cho Lâm Dương một cái nhìn “mình xem thường cậu”.
Sau đó, bé giơ giấy khen lên, nhìn vào máy của ba Lâm Dương, cười híp cả mắt, khóe miệng vểnh lên, rạng rỡ tựa như hai mảnh trăng non soi sáng ba nghìn hoa đào, hoa nở thắm sắc.
…
Dư Chu Chu khéo léo từ chối lời mời đi ăn của mẹ Lâm Dương. Bé đem cúp, giấy khen và cả hộp siro bổ sung canxi của Dược phẩm Khang Hoa cất vào chiếc túi lớn mà nhân viên công tác đưa cho, tay phải xách túi, tay trái cầm quả bóng bay đỏ tươi, sau đó ra cửa lớn của cung thiếu nhi chờ bác cả tới đón.
Xoay người vẫy tạm biệt cả nhà Lâm Dương xong, Dư Chu Chu cúi đầu nhìn giày của mình, chậm rãi bước đi, cứ như đi một bước là một đóa hoa có thể nở ra dưới chân.
Về đến nhà, bé cẩn thận buộc quả bóng vào then cài trên cửa sổ rồi vuốt ve mấy cái, quả bóng nảy lên nảy xuống cùng với sợi dây nhỏ, nhìn hơi giống một chú thỏ có cái đuôi thật dài. Dư Chu Chu ngồi trên giường, im lặng hồi tưởng lại lúc đèn flash lóe lên, tiếng vỗ tay của mọi người. Ông cụ Cốc lên trao giải cho Chu Chu cuối cùng cũng mỉm cười ôn hòa, đặt giấy khen và cúp vào tay bé, vỗ nhẹ lên đầu bé: “Cố lên, cô nhóc ba hoa.”
Bé nhớ lại cảnh đó, đáy lòng chua ngọt lẫn lộn.
…
Sáng thứ hai đến trường, thái độ của những bạn học khác với bé không có thay đổi gì rõ ràng, có điều Dư Chu Chu cũng tự biết rằng, bé đã không còn là giọt nước không rõ diện mạo nữa.
Trước khi lễ chào cờ kết thúc, học sinh trực tuần tổng kết và nhận xét tình hình kỷ luật và vệ sinh, sau đó cô phụ trách tuyên bố hai việc.
Chuyện đầu tiên là đồng phục của học sinh lớp một đã được chuyển tới, đến trưa các lớp cử người xuống tầng hai nhận về.
Chuyện thứ hai là chúc mừng bạn nhỏ Dư Chu Chu được giải nhất trong cuộc thi kể chuyện toàn tỉnh.
Những ánh mắt thoắt cái hướng về phía Dư Chu Chu khiến bé không biết đặt tay vào đâu cho tốt.
Tay chân luống cuống, lúng túng một cách ngọt ngào.
Bé nhìn nụ cười rạng rỡ của Lâm Dương, sau đó cũng ngẩng đầu mỉm cười với cậu.
Từ Diễm Diễm đứng đằng sau bỗng nói bằng giọng không lớn không nhỏ: “Tôi nhìn thấy rồi.”
Dư Chu Chu sửng sốt, nhất thời quên cả quy định, quay đầu hỏi: “Gì cơ?”
Nét mặt Từ Diễm Diễm vẫn không đổi: “Mẹ của bạn tặng quà cho cô giáo. Tôi nhìn thấy rồi. Thế nên cô mới cho bạn hướng dẫn mọi người đọc bài khóa.”
“Bạn nói bậy.”
“Xí, về nhà hỏi mẹ bạn đi.”
Dư Chu Chu ngoảnh mặt đi, cuộc nói chuyện chìm trong tiếng vỗ tay khiến bé ngây người.
Tặng quà —— được tuyên dương —— đọc bài khóa —— nhận được cơ hội đi kể chuyện…
Bé cho rằng tất cả đều do mình nỗ lực mà có. Bé cứ tưởng Thượng đế thổi một hơi đưa bé tới sân khấu cao nhất.
Thì ra, làn gió đưa bé tới tận mây xanh, căn bản không phải gió tự nhiên.
Dư Chu Chu ngơ ngẩn nhìn gương mặt tươi cười của Lâm Dương, trong đầu bỗng trống rỗng.
Có lẽ nhìn từ góc độ của Lâm Dương thì là lao về phía cậu.
“Cảm ơn!” Bé ôm lấy quả bóng bay, cười rạng rỡ, hai mắt híp lại đến nỗi khiến Lâm Dương hoài nghi không biết cô bé có còn nhìn rõ cậu nữa không. Tâm trạng khó hiểu vừa tích tụ trong lòng dần biến mất sạch, cậu nhếch miệng bật cười sau đó bỗng ngừng lại, vội vàng điều chỉnh lại nét mặt, hai tay đút túi quần, bĩu môi tỏ vẻ lạnh lùng.
“Hứ, vui thế sao?”
Dư Chu Chu nghiêm túc gật đầu, “Ừm.”
Chợt nghĩ trong lúc muốn cười mà phải duy trì dáng vẻ thờ ơ như không thực sự rất khó, Lâm Dương bèn túm tay áo mẹ, nói: “Mẹ ơi, con đói rồi, trưa nay chúng ta đi ăn cùng Chu Chu đi.”
Mẹ Lâm Dương đứng một bên quan sát nét mặt thay đổi phong phú của con trai, cuối cùng không nhịn được bèn bật cười: “Chu Chu, ba mẹ cháu không tới xem cháu thi đấu, vậy trưa nay cháu tính sao giờ, tự về nhà sao? Chỗ này xa như thế, nguy hiểm lắm. Đi ăn với bọn cô rồi để ba Lâm Dương lái xe đưa cháu về nhà nhé, dù sao chúng ta cũng tiện đường mà, đúng không,” bà cúi đầu nhìn thoáng thằng nhóc nói dối muốn học tự lập, về nhà một mình, “Được không, Chu Chu?”
Dư Chu Chu còn chưa kịp trả lời, thầy giáo bên kia đã hô lớn: “Dư Chu Chu của trường tiểu học trực thuộc đại học Sư phạm? Dư Chu Chu? Qua đây xếp hàng đi!”
“Cháu qua đó đi, lát nữa nói sau.” Mẹ Lâm Dương kéo bím tóc của bé, vuốt lại tóc mái cho bé.
“Lâm Dương, cậu cầm bóng hộ tớ —— lát nữa phải trả lại tới đấy!”
“Biết rồi, lải nhải nhiều.” Lâm Dương tỏ vẻ bực mình, lầm bầm nhận lấy quả bóng, nhưng chỉ nháy mắt sau khi Dư Chu Chu quay người rời đi, cậu lại cúi đầu cười ngốc nghếch.
Lâm Dương và ba mẹ chen tới gần sân khấu. Trong tiếng nhạc, những thí sinh đạt giải ưu tú lần lượt bước ra sân khấu, nhận lấy giấy khen và phần thưởng từ tay giám khảo và người trao thưởng, bên dưới nhiều tia sáng lóe lên lấp lóa, rất nhiều bố mẹ đều gọi con nhà mình, “Giơ giấy khen lên, đúng rồi, lùi sang bên trái một chút, nhìn sang đây, cười nào!”
Lâm Dương chợt thấy lo lắng, lát nữa Dư Chu Chu phải làm sao bây giờ?
Chẳng có ai hô với cô “Nhìn sang đây, cười nào!”
Vẻ mặt cậu có chút buồn bã. Đột nhiên, cậu được ba nhấc bổng lên vai, Lâm Dương ngẩng đầu lên mới phát hiện, ba đã lấy ra một chiếc máy ảnh từ trong túi.
“Ba mang theo máy ảnh?” Cậu vui vẻ kêu to.
“Đúng vậy, trường hợp thế này sao có thể không chụp ảnh kỷ niệm. Con trai ngốc, cứ bảo muốn tới xem thi đấu mà cũng không biết chuẩn bị một chút, haiz.”
Ba mẹ Lâm Dương nhìn nhau cười, nhưng mẹ Lâm Dương tuy cười, song ánh mắt lại nhuốm chút nghi hoặc và lo lắng. Bà ngẩng đầu nhìn lên sân khấu, cho dù kết quả cuối cùng thế nào, những đứa bé tới đây hôm nay đều cầm giấy khen, cười rạng rỡ nhìn về một hướng nào đó, chờ ba mẹ mình chụp hình lại. Đứa bé Dư Chu Chu kia liệu có ôm giấy khen và cúp, đứng lẻ loi một chỗ, mơ màng nhìn đoàn người phía, cũng giống như lúc nó kể chuyện?
Vừa gặp bà, con bé đã lễ phép cảm ơn chuyện mình viết bài giúp, con bé mới có 7 tuổi. Trước mặt người ngoài, đương nhiên Lâm Dương cũng rất lễ phép, thế nhưng những chuyện thế này cũng cần mình đứng sau lưng nhắc nhở một câu, thẳng bé mới nhớ cần cảm ơn. Mà Dư Chu Chu kia vừa nhìn thấy mình lại không kinh ngạc chút nào, tự nhiên như thường.
Nhìn thế nào cũng không thấy nó là con nhà không đứng đắn như mình suy đoán.
Nhưng mà, thế này thì quá mức nghiêm chỉnh rồi.
Mẹ Lâm Dương thở dài một hơi, bà vừa thôi nghĩ miên man đã nghe người dẫn chương trình nói: “Chúng ta hãy cùng vỗ tay lần nữa, chúc mừng thí sinh nhận giải nhất!”
Tiếng vỗ tay rào rào vang lên, dẫn chương trình cười tươi hướng dẫn hai thí sinh đạt giải nhất lên sân khấu. Dư Chu Chu im lặng đứng đó, miệng cười mỉm, kiểu cười dè dặt không nên xuất hiện ở một đứa trẻ, không được rạng rỡ lắm, chí ít là không rạng rỡ bằng lúc ôm bóng bay ở hậu trường.
Từ lúc Dư Chu Chu nhận cúp từ tay một ông cụ, ba Lâm Dương vẫn nhấn chụp không ngừng. Những phụ huynh khác cũng có cảm tình với cô bé, bởi vậy trong chốc lát, đèn flash liên tục lóe lên, không hề thua kém hồi nãy. Mẹ Lâm Dương thấy con trai mình cười còn tươi hơn cả Dư Chu Chu đoạt giải, hàm răng trắng tỏa sáng dìu dịu dưới ánh đèn chớp tắt.
Lâm Dương lơ đãng quay đầu thì chợt nhìn thấy người thiếu niên nói chuyện với Dư Chu Chu ở hậu trường. Anh ta cũng cầm máy ảnh bấm chụp, khuôn mặt nhìn nghiêng đã bị máy ảnh che mất hơn nửa nhưng có thể nhìn thấy khóe miệng hơi nhếch lên của anh.
Ngọn lửa nhỏ trong lòng Lâm Dương vốn đã bị nụ cười của Dư Chu Chu dập tắt, lại bùng lên lần nữa, cậu hô to: “Ba, mau lên, nhấn mạnh hơn đi ạ!”
Ba Lâm Dương dở khóc dở cười: “Con trai ngốc, chụp ảnh làm sao dùng lực mạnh được?”
Nói chung… Nói chung là… Lâm Dương “nói chung” trong đầu hồi lâu mà chưa nghĩ ra nguyên nhân, đành quay sang nhìn thiếu niên cao hơn mình rất nhiều kia lần nữa —— không ngờ anh còn đeo hộp đàn violon —— Lâm Dương này còn có thể chơi piano nữa kìa!
Cậu nhóc Lâm Dương chưa bao giờ tự hỏi một cách cẩn thận xem lửa giận trong lòng đến từ đâu mà lại khiến cậu như biến thành con mèo tai cụp bị vặt lông. Có lẽ chỉ là lòng độc chiếm của trẻ con, cũng có thể do khí chất từ thiếu niên đó khiến cậu thoáng tự ti…
Có lẽ bởi vì Dư Chu Chu gọi anh ta là Trần Án. Không phải anh Trần Án mà là Trần Án.
Dù có thêm bao nhiêu cái “có lẽ” cũng không còn ý nghĩa gì nữa, cuối cùng chỉ phá ra thành một câu “Dư Chu Chu, nhìn qua đây, giơ giấy khen lên, cười nào!”
Rất nhiều phụ huynh đứng gần đó đều mỉm cười đầy thiện ý. Ba mẹ Lâm Dương thấy con trai như thế thì ngây người, ngẩn ra hai giây rồi dở khóc dở cười bưng kín miệng con trai. Cuối cùng Dư Chu Chu đứng trên bục cũng không để lộ nét mặt mơ hồ, nụ cười yếu ớt nữa, cô bé quay đầu nhìn qua, ném cho Lâm Dương một cái nhìn “mình xem thường cậu”.
Sau đó, bé giơ giấy khen lên, nhìn vào máy của ba Lâm Dương, cười híp cả mắt, khóe miệng vểnh lên, rạng rỡ tựa như hai mảnh trăng non soi sáng ba nghìn hoa đào, hoa nở thắm sắc.
…
Dư Chu Chu khéo léo từ chối lời mời đi ăn của mẹ Lâm Dương. Bé đem cúp, giấy khen và cả hộp siro bổ sung canxi của Dược phẩm Khang Hoa cất vào chiếc túi lớn mà nhân viên công tác đưa cho, tay phải xách túi, tay trái cầm quả bóng bay đỏ tươi, sau đó ra cửa lớn của cung thiếu nhi chờ bác cả tới đón.
Xoay người vẫy tạm biệt cả nhà Lâm Dương xong, Dư Chu Chu cúi đầu nhìn giày của mình, chậm rãi bước đi, cứ như đi một bước là một đóa hoa có thể nở ra dưới chân.
Về đến nhà, bé cẩn thận buộc quả bóng vào then cài trên cửa sổ rồi vuốt ve mấy cái, quả bóng nảy lên nảy xuống cùng với sợi dây nhỏ, nhìn hơi giống một chú thỏ có cái đuôi thật dài. Dư Chu Chu ngồi trên giường, im lặng hồi tưởng lại lúc đèn flash lóe lên, tiếng vỗ tay của mọi người. Ông cụ Cốc lên trao giải cho Chu Chu cuối cùng cũng mỉm cười ôn hòa, đặt giấy khen và cúp vào tay bé, vỗ nhẹ lên đầu bé: “Cố lên, cô nhóc ba hoa.”
Bé nhớ lại cảnh đó, đáy lòng chua ngọt lẫn lộn.
…
Sáng thứ hai đến trường, thái độ của những bạn học khác với bé không có thay đổi gì rõ ràng, có điều Dư Chu Chu cũng tự biết rằng, bé đã không còn là giọt nước không rõ diện mạo nữa.
Trước khi lễ chào cờ kết thúc, học sinh trực tuần tổng kết và nhận xét tình hình kỷ luật và vệ sinh, sau đó cô phụ trách tuyên bố hai việc.
Chuyện đầu tiên là đồng phục của học sinh lớp một đã được chuyển tới, đến trưa các lớp cử người xuống tầng hai nhận về.
Chuyện thứ hai là chúc mừng bạn nhỏ Dư Chu Chu được giải nhất trong cuộc thi kể chuyện toàn tỉnh.
Những ánh mắt thoắt cái hướng về phía Dư Chu Chu khiến bé không biết đặt tay vào đâu cho tốt.
Tay chân luống cuống, lúng túng một cách ngọt ngào.
Bé nhìn nụ cười rạng rỡ của Lâm Dương, sau đó cũng ngẩng đầu mỉm cười với cậu.
Từ Diễm Diễm đứng đằng sau bỗng nói bằng giọng không lớn không nhỏ: “Tôi nhìn thấy rồi.”
Dư Chu Chu sửng sốt, nhất thời quên cả quy định, quay đầu hỏi: “Gì cơ?”
Nét mặt Từ Diễm Diễm vẫn không đổi: “Mẹ của bạn tặng quà cho cô giáo. Tôi nhìn thấy rồi. Thế nên cô mới cho bạn hướng dẫn mọi người đọc bài khóa.”
“Bạn nói bậy.”
“Xí, về nhà hỏi mẹ bạn đi.”
Dư Chu Chu ngoảnh mặt đi, cuộc nói chuyện chìm trong tiếng vỗ tay khiến bé ngây người.
Tặng quà —— được tuyên dương —— đọc bài khóa —— nhận được cơ hội đi kể chuyện…
Bé cho rằng tất cả đều do mình nỗ lực mà có. Bé cứ tưởng Thượng đế thổi một hơi đưa bé tới sân khấu cao nhất.
Thì ra, làn gió đưa bé tới tận mây xanh, căn bản không phải gió tự nhiên.
Dư Chu Chu ngơ ngẩn nhìn gương mặt tươi cười của Lâm Dương, trong đầu bỗng trống rỗng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.