Chương 18: Chết đi sống lại
Bát Nguyệt Trường An
05/04/2017
“Bạn nói xem, lúc mình giơ tay thì nên duỗi thẳng ngón tay hay nắm lại?”
Dư Chu Chu nghe tiếng thì nghiêng đầu, mờ mịt nhìn cô bé ngồi bên cạnh: “Hả?”
Ngọn đèn màu cam trên sân khấu chiếu sáng bục đặt micro và chỗ bốn vị giám khảo, khán phòng bên dưới tối om. Dư Chu Chu và khoảng năm, sáu mươi bạn nhỏ khác ngồi yên tĩnh dưới đài, tay nắm chặt bản thảo và số thứ tự vừa rút thăm, chờ lượt lên sân khấu. Bởi vì chỉ là vòng sơ khảo nên trừ các thí sinh dự thi, không có khán giả tới xem.
“Hỏi bạn đó, bạn nói xem mình nên khép ngón tay hay là nắm chặt tay? Nhanh lên, mình sắp phải lên sân khấu rồi!”
Cô bé cài một chiếc nơ con bướm màu hồng phấn thật lớn kia trừng mắt nhìn bé, không phải do tức giận mà vì đang luống cuống thực sự. Vì vậy Dư Chu Chu nuốt lại câu hỏi của mình, nói thật nhanh: “Mình thấy lúc người lớn giơ tay xem giờ đều nắm tay thì phải.”
“Được, vậy nắm tay.”
Cô bé đeo nơ bướm vừa nói xong, nhân viên đứng trên bục đã hô một tiếng: “Số 37, Thiện Khiết Khiết.”
“… Không phải dan, là shan.” Cô bé lầm bầm một tiếng rồi đứng dậy. Lúc cô đi qua bên người, Dư Chu Chu thấy cô bé hồi hộp túm chặt vạt váy màu lam, trên mặt váy đã xuất hiện hơn một trăm linh một nếp nhăn.
Thiện Khiết Khiết kể chuyện về Hoàng Kế Quang.
Những nhân vật vừa xuất hiện trong chuyện anh hùng kháng Nhật không chỉ có mình Hoàng Kế Quang, thậm chí còn cả có Lôi Phong, Lại Ninh và Vương Tiến Hỉ. Mấy đứa bé này hình như không cảm thấy điều này có gì sai —— dù sao họ đều là anh hùng cả mà.
Câu chuyện của Thiện Khiết Khiết có nhiều cảm xúc mãnh liệt, tuy rằng do quá căng thẳng nên tốc độ nói hơi nhanh nhưng giọng kể vang dội, hơn nữa… động tác rất phong phú.
“Sao mai mọc lên từ phương đông!” Chân trái bước về trước một bước, tay trái giơ cao.
“Viên chỉ huy xem giờ,” nâng tay phải, tay nắm chặt, cúi đầu nhìn cổ tay.
“Đã… sáu giờ rồi!” Ngón cái và ngón út tay phải cong lên, ba ngón khác cong tròn tạo thành số “sáu” thật lớn.
“Giây phút đó, Hoàng Kế Quang đứng ra, lớn tiếng hô, chỉ huy, tôi sẽ đi chặn chúng!” Bàn tay mới vừa thành số sáu đã nắm chặt lại, vỗ thật mạnh lên ngực.
Thậm chí Dư Chu Chu còn có thể nghe thấy tiếng bộp nho nhỏ đánh vào người truyền tới.
Cứ như vậy, màn biểu diễn của Thiện Khiết Khiết khiến Dư Chu Chu ngồi trong khán phòng hoàn toàn hóa đá.
Khi ấy bé vẫn thấy rất mâu thuẫn. Không thể phủ nhận khi xem màn biểu diễu đó, bé thấy rất buồn cười nhưng sâu trong lòng lại nghĩ, như vậy mới là phương thức biểu diễn đúng đắn, Thiện Khiết Khiết làm vậy là đúng, cái gật đầu khen ngợi của thầy cô giám khảo càng chứng minh điều này.
Số 47 Dư Chu Chu lên sân khấu. Bé vừa chuẩn bị mở miệng thì chợt nghe thấy tiếng bíp bíp vang lên. Một vị giám khảo vội đứng dậy bước vào hội trường, ra hiệu bảo Dư Chu Chu chờ một lát, sau cùng lại đón được một ông cụ. Ba giám khảo khác vội vã đứng dậy, cúi đầu với ông cụ kia, tươi cười chào hỏi, nói thầy Cốc, sao thầy lại qua đây gì đó…
Ánh mắt của ông cụ rất sắc bén, không hề ôn hòa như mấy giám khảo khác. Ông ngồi vào chỗ của vị giám khảo vừa ra ngoài nghe điện thoại lúc nãy, quay đầu nói vào micro: “Số 47, bắt đầu đi.”
So với những bạn nhỏ khác, câu chuyện của Dư Chu Chu được kể thật bình thản, thậm chí còn dùng văn nói ở đôi chỗ —— vì vậy khi bé kể tới đoạn Triệu Nhất Mạn bị giặc Nhật tra tấn thì thấy ông cụ vẫn luôn cúi đầu nhìn lướt qua danh sách người dự thi chợt ngẩng đầu, cau mày nhìn mình.
Ánh mắt đó, hàm ý sâu xa.
Dư Chu Chu vốn không hứng thú với câu chuyện anh hùng khó đọc này lắm, hàng loạt thành ngữ và câu văn dài khiến bé đọc rất khổ, đã phát huy tới mức giới hạn. Bỗng nhiên bị ánh mắt lạnh băng kia dọa sợ, bé đã loạn cả trận tuyến.
“Bị tra tấn, hành hạ một cách tàn nhẫn, Triệu Nhất Mạn ngất lịm, nhưng cô vẫn không nói gì cả.”
Nhảm quá, đã ngất rồi còn nói được gì nữa?
“Thế nhưng quân địch tàn bạo vẫn không chịu buông tha cho cô. Chúng xách một thùng nước tới, hất mạnh lên người Triệu Nhất Mạn. Cô vừa tỉnh lại đã phải đối mặt với hình phạt càng kinh khủng hơn nữa.”
“Bị tra tấn, hành hạ một cách tàn nhẫn, Triệu Nhất Mạn ngất lịm, nhưng cô vẫn không nói gì cả.”
Hỏng rồi, sao lại lặp một lần vậy…
Dư Chu Chu thoáng ngập ngừng, không hề bất ngờ khi nhìn thấy ông cụ kia nhếch miệng cười nhạt —— tạm thời gọi là cười nhạt đi.
Bé cố trấn tĩnh lại, hít một hơi sâu rồi nói thêm một câu.
“Cứ như vậy,Triệu Nhất Mạn cứ ngất rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngất… thế nhưng bí mật của Đảng, cô không hề hé ra nửa chữ.”
Vừa nói vừa học theo Thiện Khiết Khiết, giơ tay trái lên rồi nắm lại thật nhanh, làm động tác “thà chết không chịu khuất phục.”
Ông cụ rốt cục cũng mỉm cười —— lần này hình như là cười giễu…
Dư Chu Chu kể xong trở lại chỗ ngồi mới phát hiện trán mình đã lấm tấm mồ hôi. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua bàn giám khảo, kết quả lại thấy ông cụ với vẻ mặt kỳ quái kia đang nhìn bé. Vừa mới ba hoa một tràng, Dư Chu Chu không biết làm sao đành xấu hổ cúi mặt xuống.
Nửa tiếng sau, tên của hai mươi thí sinh vào vòng trong mới được công bố. Thiện Khiết Khiết hồi hộp, không ngừng nuốt nước bọt, Dư Chu Chu thấy thế bèn vươn tay, nhẹ nhàng cầm tay cô bé. Thiện Khiết Khiết run một cái, nghiêng mặt nhìn bé sau đó miễn cưỡng mỉm cười.
Thầy giám khảo cầm một trang giấy, bước lên bục nhận micro rồi bắt đầu đọc danh sách. Giây phút đó, Dư Chu Chu chợt nhớ tới buổi học toán trên lớp, khi nhìn thấy cô Vu ôm một chồng vở bài tập bị xé, từng cái tên bị gọi lên, nỗi sợ hãi cứ kéo dài như con quái thú mở miệng muốn nuốt trọn bọn họ.
“Số 37, Thiện Khiết Khiết, trường tiểu học Dục Tân.”
Thân người vốn cứng ngắc của Thiện Khiết Khiết đã dịu xuống, Dư Chu Chu nắm chặt tay cô bé, nói: “Tốt quá.”
“Số 47, Dư Chu Chu trường tiểu học trực thuộc đại học Sư phạm.”
Lúc này, Thiện Khiết Khiết đã khôi phục sự hoạt bát của mình, mỉm cười ôm lấy Dư Chu Chu: “Tốt quá rồi!”
Thì ra ông cụ kia là thầy Cốc, tổng phụ trách của cung thiếu nhi tỉnh. Ông thay mặt ban giám khảo nhận xét biểu hiện của mọi người trong vòng đấu loại, sau đó tuyên bố thời gian, địa điểm và nội dung của trận chung kết.
“Câu chuyện về anh hùng chiếm 60%, 40% còn lại là điểm cho đề bài tình huống.”
Thiện Khiết Khiết giơ tay, “Thầy ơi, đề bài tình huống là gì?”
Thầy Cốc nhìn thoáng qua bọn họ, đáp: “Là chọn một tờ giấy trong hộp, căn cứ vào từ khóa trên tờ giấy, tự soạn ra một câu chuyện nhỏ.”
Mọi người đều kinh ngạc hô lớn, tự soạn ra một câu chuyện? Dư Chu Chu còn đang sững sờ đã thấy thầy Cốc thản nhiên nhìn thoáng qua bé, cười rất kỳ quái, nhưng lần này lại có vẻ ôn hòa hơn nhiều, cứ như đang nói, cố gắng lên, cô nhóc ba hoa.
“Xí, mình biết rồi.” Thiện Khiết Khiết nói thầm vào tai Dư Chu Chu: “Bọn họ đang suy xét tới đám đi cửa sau đấy, mình dám cá, nhất định vài người đã biết trước đề bài.”
“Không phải vẫn cần rút thăm sao?”
“Bạn bị ngốc à,” Thiện Khiết Khiết lườm Dư Chu Chu một cái: “Nếu muốn gian lận thì rút thăm không phải là vấn đề!”
Dư Chu Chu không phản bác được, dù sao Thiện Khiết Khiết cũng lớn hơn bé, đang học lớp hai rồi, động tác chào đội ngũ Thiện Khiết Khiết từng làm còn nhiều hơn lượng phim hoạt hình Dư Chu Chu từng coi.
Có điều vượt qua vòng đấu loại đã là chuyện rất vui rồi, bé chạy ra khỏi khán phòng tối tăm, mẹ đang đứng bên ngoài chờ.
“Mẹ ơi, con được vào vòng chung kết rồi!” Bé cười thật ngọt ngào.
Cái ôm của mẹ mãi mãi mềm mại, êm đềm như vậy, chỉ là hương thảo mộc nhàn nhạt từng quẩn quanh chóp mũi giờ đã biến thành một mùi hương khác, tinh tế hơn.
“Chu Chu là giỏi nhất!” Mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc trên trán Chu Chu, hỏi: “Chung kết là hôm nào?”
“Chủ nhật tuần sau ạ, thầy nói bọn con phải lên sân khấu lớn của cung thiếu nhi, còn có rất nhiều khán giả nữa.”
Dư Chu Chu đem câu “mẹ có đến được không” nuốt vào bụng. Thứ nhất là vì bé biết mẹ rất bận, thứ hai là vì, nếu có người thân ngồi bên dưới, bé sẽ căng thẳng lắm. Dư Chu Chu nghĩ thầm, cho dù bên dưới có tới một vạn khán giả, chỉ cần mình không biết họ thì sẽ không sợ gì nữa.
Mẹ vội vã quay về công ty làm việc, chỉ để lại phần thưởng vì đã qua vòng loại —— một hộp kem Meadow Gold thật lớn. Dư Chu Chu ngồi một mình trong phòng, dùng muỗng nhỏ xắn từng miếng —— bé rất nhiệt tình chia kem cho Dư Đình Đình nhưng chỉ nhận được một câu “đừng có khoe khoang với tao”. Tuy nhiên chị Linh Linh lại rất độ lượng chúc mừng Dư Chu Chu, đồng thời mang đi một chén kem.
Có lẽ là kiêng dè vì vấn đề nhật ký.
Sau khi qua vòng loại, Chu Chu luôn chìm trong một thứ tâm tình hết sức kỳ diệu, hưng phấn vì qua được vòng một, hơi lo lắng cho trận chung kết, cộng thêm chút lâng lâng vì được mọi người chú ý, cô giáo khích lệ —— đương nhiên, quan trọng hơn là cảm giác sợ hãi sẽ rơi khỏi đám mây.
Một lần thất bại, trăm lần vứt đi.
Là ngôi sao bảy tuổi mới mọc lên trong vườn trường, quả thật bé phải suy nghĩ nhiều.
Thế nhưng, một đóa hoa mọc ra từ bụi đất như Dư Chu Chu, hiểu rõ ý nghĩa của sự chênh lệch hơn ai hết. Cảm giác nơm nớp lo sợ cùng hiểu biết rõ ràng về sự mong manh của từ “yêu thích”… Mỗi lần đi cùng Lâm Dương trên trường tan học về, suy nghĩ mà chính Dư Chu Chu cũng không thể nói rõ ngày càng phồng lên.
Muốn làm thật tốt, muốn trèo lên thật cao, nhanh chóng dựa vào thực lực để trở nên quan trọng hơn, mạnh mẽ hơn.
Có một đóa hoa vươn ra từ bụi trần, tên là dục vọng. Đời người tràn ngập chữ “hơn” này giờ mới vừa bắt đầu.
Bé đi từng bước, hướng về phía ráng chiều nặng trĩu.
Quả nhiên vào hôm chung kết, người tới đông nghìn nghịt. Dư Chu Chu chạy khỏi hậu trường, đứng nép bên cánh cửa nhìn vào bên trong, khán phòng nhộn nhịp, nhốn nháo khiến bé hơi hồi hộp, lòng bàn tay lành lạnh, thấm đầy mồ hôi.
Chu Chu, bé thầm nói trong lòng, lần này nhất định phải nhớ rõ, Triệu Nhất Mạn chỉ ngất đi một lần thôi, không nên nói nhảm thành nữ anh hùng nhà người ta chết đi sống lại nữa.
Chợt nghe thấy tiếng cười vang lên từ đằng sau: “A, chẳng phải là bé con đó sao?”
Bé buông bàn tay đang bám vào cửa, quay đầu lại. Trên hành lang người người qua lại, một thiếu niên mặc sơ mi trắng và áo chẽn ca rô đang đứng nhìn Dư Chu Chu, mặt mày sáng sủa, nụ cười ấm áp.
“Trần Án?” Dư Chu Chu chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt đã buột miệng thốt ra. Cái tên đó thật mềm mại, vừa thốt ra, âm vang sao thật dịu dàng.
Chu Chu có thể thấy Trần Án đang ngẫm nghĩ tính gọi tên mình nhưng thoáng khựng lại một chút, rõ ràng là không nhớ nổi tên của bé rồi.
Nhưng anh không hề để lộ, nhanh chóng khôi phục nét mặt tươi cười, dịu giọng hỏi.
“Thế nào? Nữ vương bệ hạ cũng tới xem thi đấu?”
Dư Chu Chu nghe tiếng thì nghiêng đầu, mờ mịt nhìn cô bé ngồi bên cạnh: “Hả?”
Ngọn đèn màu cam trên sân khấu chiếu sáng bục đặt micro và chỗ bốn vị giám khảo, khán phòng bên dưới tối om. Dư Chu Chu và khoảng năm, sáu mươi bạn nhỏ khác ngồi yên tĩnh dưới đài, tay nắm chặt bản thảo và số thứ tự vừa rút thăm, chờ lượt lên sân khấu. Bởi vì chỉ là vòng sơ khảo nên trừ các thí sinh dự thi, không có khán giả tới xem.
“Hỏi bạn đó, bạn nói xem mình nên khép ngón tay hay là nắm chặt tay? Nhanh lên, mình sắp phải lên sân khấu rồi!”
Cô bé cài một chiếc nơ con bướm màu hồng phấn thật lớn kia trừng mắt nhìn bé, không phải do tức giận mà vì đang luống cuống thực sự. Vì vậy Dư Chu Chu nuốt lại câu hỏi của mình, nói thật nhanh: “Mình thấy lúc người lớn giơ tay xem giờ đều nắm tay thì phải.”
“Được, vậy nắm tay.”
Cô bé đeo nơ bướm vừa nói xong, nhân viên đứng trên bục đã hô một tiếng: “Số 37, Thiện Khiết Khiết.”
“… Không phải dan, là shan.” Cô bé lầm bầm một tiếng rồi đứng dậy. Lúc cô đi qua bên người, Dư Chu Chu thấy cô bé hồi hộp túm chặt vạt váy màu lam, trên mặt váy đã xuất hiện hơn một trăm linh một nếp nhăn.
Thiện Khiết Khiết kể chuyện về Hoàng Kế Quang.
Những nhân vật vừa xuất hiện trong chuyện anh hùng kháng Nhật không chỉ có mình Hoàng Kế Quang, thậm chí còn cả có Lôi Phong, Lại Ninh và Vương Tiến Hỉ. Mấy đứa bé này hình như không cảm thấy điều này có gì sai —— dù sao họ đều là anh hùng cả mà.
Câu chuyện của Thiện Khiết Khiết có nhiều cảm xúc mãnh liệt, tuy rằng do quá căng thẳng nên tốc độ nói hơi nhanh nhưng giọng kể vang dội, hơn nữa… động tác rất phong phú.
“Sao mai mọc lên từ phương đông!” Chân trái bước về trước một bước, tay trái giơ cao.
“Viên chỉ huy xem giờ,” nâng tay phải, tay nắm chặt, cúi đầu nhìn cổ tay.
“Đã… sáu giờ rồi!” Ngón cái và ngón út tay phải cong lên, ba ngón khác cong tròn tạo thành số “sáu” thật lớn.
“Giây phút đó, Hoàng Kế Quang đứng ra, lớn tiếng hô, chỉ huy, tôi sẽ đi chặn chúng!” Bàn tay mới vừa thành số sáu đã nắm chặt lại, vỗ thật mạnh lên ngực.
Thậm chí Dư Chu Chu còn có thể nghe thấy tiếng bộp nho nhỏ đánh vào người truyền tới.
Cứ như vậy, màn biểu diễn của Thiện Khiết Khiết khiến Dư Chu Chu ngồi trong khán phòng hoàn toàn hóa đá.
Khi ấy bé vẫn thấy rất mâu thuẫn. Không thể phủ nhận khi xem màn biểu diễu đó, bé thấy rất buồn cười nhưng sâu trong lòng lại nghĩ, như vậy mới là phương thức biểu diễn đúng đắn, Thiện Khiết Khiết làm vậy là đúng, cái gật đầu khen ngợi của thầy cô giám khảo càng chứng minh điều này.
Số 47 Dư Chu Chu lên sân khấu. Bé vừa chuẩn bị mở miệng thì chợt nghe thấy tiếng bíp bíp vang lên. Một vị giám khảo vội đứng dậy bước vào hội trường, ra hiệu bảo Dư Chu Chu chờ một lát, sau cùng lại đón được một ông cụ. Ba giám khảo khác vội vã đứng dậy, cúi đầu với ông cụ kia, tươi cười chào hỏi, nói thầy Cốc, sao thầy lại qua đây gì đó…
Ánh mắt của ông cụ rất sắc bén, không hề ôn hòa như mấy giám khảo khác. Ông ngồi vào chỗ của vị giám khảo vừa ra ngoài nghe điện thoại lúc nãy, quay đầu nói vào micro: “Số 47, bắt đầu đi.”
So với những bạn nhỏ khác, câu chuyện của Dư Chu Chu được kể thật bình thản, thậm chí còn dùng văn nói ở đôi chỗ —— vì vậy khi bé kể tới đoạn Triệu Nhất Mạn bị giặc Nhật tra tấn thì thấy ông cụ vẫn luôn cúi đầu nhìn lướt qua danh sách người dự thi chợt ngẩng đầu, cau mày nhìn mình.
Ánh mắt đó, hàm ý sâu xa.
Dư Chu Chu vốn không hứng thú với câu chuyện anh hùng khó đọc này lắm, hàng loạt thành ngữ và câu văn dài khiến bé đọc rất khổ, đã phát huy tới mức giới hạn. Bỗng nhiên bị ánh mắt lạnh băng kia dọa sợ, bé đã loạn cả trận tuyến.
“Bị tra tấn, hành hạ một cách tàn nhẫn, Triệu Nhất Mạn ngất lịm, nhưng cô vẫn không nói gì cả.”
Nhảm quá, đã ngất rồi còn nói được gì nữa?
“Thế nhưng quân địch tàn bạo vẫn không chịu buông tha cho cô. Chúng xách một thùng nước tới, hất mạnh lên người Triệu Nhất Mạn. Cô vừa tỉnh lại đã phải đối mặt với hình phạt càng kinh khủng hơn nữa.”
“Bị tra tấn, hành hạ một cách tàn nhẫn, Triệu Nhất Mạn ngất lịm, nhưng cô vẫn không nói gì cả.”
Hỏng rồi, sao lại lặp một lần vậy…
Dư Chu Chu thoáng ngập ngừng, không hề bất ngờ khi nhìn thấy ông cụ kia nhếch miệng cười nhạt —— tạm thời gọi là cười nhạt đi.
Bé cố trấn tĩnh lại, hít một hơi sâu rồi nói thêm một câu.
“Cứ như vậy,Triệu Nhất Mạn cứ ngất rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngất… thế nhưng bí mật của Đảng, cô không hề hé ra nửa chữ.”
Vừa nói vừa học theo Thiện Khiết Khiết, giơ tay trái lên rồi nắm lại thật nhanh, làm động tác “thà chết không chịu khuất phục.”
Ông cụ rốt cục cũng mỉm cười —— lần này hình như là cười giễu…
Dư Chu Chu kể xong trở lại chỗ ngồi mới phát hiện trán mình đã lấm tấm mồ hôi. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua bàn giám khảo, kết quả lại thấy ông cụ với vẻ mặt kỳ quái kia đang nhìn bé. Vừa mới ba hoa một tràng, Dư Chu Chu không biết làm sao đành xấu hổ cúi mặt xuống.
Nửa tiếng sau, tên của hai mươi thí sinh vào vòng trong mới được công bố. Thiện Khiết Khiết hồi hộp, không ngừng nuốt nước bọt, Dư Chu Chu thấy thế bèn vươn tay, nhẹ nhàng cầm tay cô bé. Thiện Khiết Khiết run một cái, nghiêng mặt nhìn bé sau đó miễn cưỡng mỉm cười.
Thầy giám khảo cầm một trang giấy, bước lên bục nhận micro rồi bắt đầu đọc danh sách. Giây phút đó, Dư Chu Chu chợt nhớ tới buổi học toán trên lớp, khi nhìn thấy cô Vu ôm một chồng vở bài tập bị xé, từng cái tên bị gọi lên, nỗi sợ hãi cứ kéo dài như con quái thú mở miệng muốn nuốt trọn bọn họ.
“Số 37, Thiện Khiết Khiết, trường tiểu học Dục Tân.”
Thân người vốn cứng ngắc của Thiện Khiết Khiết đã dịu xuống, Dư Chu Chu nắm chặt tay cô bé, nói: “Tốt quá.”
“Số 47, Dư Chu Chu trường tiểu học trực thuộc đại học Sư phạm.”
Lúc này, Thiện Khiết Khiết đã khôi phục sự hoạt bát của mình, mỉm cười ôm lấy Dư Chu Chu: “Tốt quá rồi!”
Thì ra ông cụ kia là thầy Cốc, tổng phụ trách của cung thiếu nhi tỉnh. Ông thay mặt ban giám khảo nhận xét biểu hiện của mọi người trong vòng đấu loại, sau đó tuyên bố thời gian, địa điểm và nội dung của trận chung kết.
“Câu chuyện về anh hùng chiếm 60%, 40% còn lại là điểm cho đề bài tình huống.”
Thiện Khiết Khiết giơ tay, “Thầy ơi, đề bài tình huống là gì?”
Thầy Cốc nhìn thoáng qua bọn họ, đáp: “Là chọn một tờ giấy trong hộp, căn cứ vào từ khóa trên tờ giấy, tự soạn ra một câu chuyện nhỏ.”
Mọi người đều kinh ngạc hô lớn, tự soạn ra một câu chuyện? Dư Chu Chu còn đang sững sờ đã thấy thầy Cốc thản nhiên nhìn thoáng qua bé, cười rất kỳ quái, nhưng lần này lại có vẻ ôn hòa hơn nhiều, cứ như đang nói, cố gắng lên, cô nhóc ba hoa.
“Xí, mình biết rồi.” Thiện Khiết Khiết nói thầm vào tai Dư Chu Chu: “Bọn họ đang suy xét tới đám đi cửa sau đấy, mình dám cá, nhất định vài người đã biết trước đề bài.”
“Không phải vẫn cần rút thăm sao?”
“Bạn bị ngốc à,” Thiện Khiết Khiết lườm Dư Chu Chu một cái: “Nếu muốn gian lận thì rút thăm không phải là vấn đề!”
Dư Chu Chu không phản bác được, dù sao Thiện Khiết Khiết cũng lớn hơn bé, đang học lớp hai rồi, động tác chào đội ngũ Thiện Khiết Khiết từng làm còn nhiều hơn lượng phim hoạt hình Dư Chu Chu từng coi.
Có điều vượt qua vòng đấu loại đã là chuyện rất vui rồi, bé chạy ra khỏi khán phòng tối tăm, mẹ đang đứng bên ngoài chờ.
“Mẹ ơi, con được vào vòng chung kết rồi!” Bé cười thật ngọt ngào.
Cái ôm của mẹ mãi mãi mềm mại, êm đềm như vậy, chỉ là hương thảo mộc nhàn nhạt từng quẩn quanh chóp mũi giờ đã biến thành một mùi hương khác, tinh tế hơn.
“Chu Chu là giỏi nhất!” Mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc trên trán Chu Chu, hỏi: “Chung kết là hôm nào?”
“Chủ nhật tuần sau ạ, thầy nói bọn con phải lên sân khấu lớn của cung thiếu nhi, còn có rất nhiều khán giả nữa.”
Dư Chu Chu đem câu “mẹ có đến được không” nuốt vào bụng. Thứ nhất là vì bé biết mẹ rất bận, thứ hai là vì, nếu có người thân ngồi bên dưới, bé sẽ căng thẳng lắm. Dư Chu Chu nghĩ thầm, cho dù bên dưới có tới một vạn khán giả, chỉ cần mình không biết họ thì sẽ không sợ gì nữa.
Mẹ vội vã quay về công ty làm việc, chỉ để lại phần thưởng vì đã qua vòng loại —— một hộp kem Meadow Gold thật lớn. Dư Chu Chu ngồi một mình trong phòng, dùng muỗng nhỏ xắn từng miếng —— bé rất nhiệt tình chia kem cho Dư Đình Đình nhưng chỉ nhận được một câu “đừng có khoe khoang với tao”. Tuy nhiên chị Linh Linh lại rất độ lượng chúc mừng Dư Chu Chu, đồng thời mang đi một chén kem.
Có lẽ là kiêng dè vì vấn đề nhật ký.
Sau khi qua vòng loại, Chu Chu luôn chìm trong một thứ tâm tình hết sức kỳ diệu, hưng phấn vì qua được vòng một, hơi lo lắng cho trận chung kết, cộng thêm chút lâng lâng vì được mọi người chú ý, cô giáo khích lệ —— đương nhiên, quan trọng hơn là cảm giác sợ hãi sẽ rơi khỏi đám mây.
Một lần thất bại, trăm lần vứt đi.
Là ngôi sao bảy tuổi mới mọc lên trong vườn trường, quả thật bé phải suy nghĩ nhiều.
Thế nhưng, một đóa hoa mọc ra từ bụi đất như Dư Chu Chu, hiểu rõ ý nghĩa của sự chênh lệch hơn ai hết. Cảm giác nơm nớp lo sợ cùng hiểu biết rõ ràng về sự mong manh của từ “yêu thích”… Mỗi lần đi cùng Lâm Dương trên trường tan học về, suy nghĩ mà chính Dư Chu Chu cũng không thể nói rõ ngày càng phồng lên.
Muốn làm thật tốt, muốn trèo lên thật cao, nhanh chóng dựa vào thực lực để trở nên quan trọng hơn, mạnh mẽ hơn.
Có một đóa hoa vươn ra từ bụi trần, tên là dục vọng. Đời người tràn ngập chữ “hơn” này giờ mới vừa bắt đầu.
Bé đi từng bước, hướng về phía ráng chiều nặng trĩu.
Quả nhiên vào hôm chung kết, người tới đông nghìn nghịt. Dư Chu Chu chạy khỏi hậu trường, đứng nép bên cánh cửa nhìn vào bên trong, khán phòng nhộn nhịp, nhốn nháo khiến bé hơi hồi hộp, lòng bàn tay lành lạnh, thấm đầy mồ hôi.
Chu Chu, bé thầm nói trong lòng, lần này nhất định phải nhớ rõ, Triệu Nhất Mạn chỉ ngất đi một lần thôi, không nên nói nhảm thành nữ anh hùng nhà người ta chết đi sống lại nữa.
Chợt nghe thấy tiếng cười vang lên từ đằng sau: “A, chẳng phải là bé con đó sao?”
Bé buông bàn tay đang bám vào cửa, quay đầu lại. Trên hành lang người người qua lại, một thiếu niên mặc sơ mi trắng và áo chẽn ca rô đang đứng nhìn Dư Chu Chu, mặt mày sáng sủa, nụ cười ấm áp.
“Trần Án?” Dư Chu Chu chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt đã buột miệng thốt ra. Cái tên đó thật mềm mại, vừa thốt ra, âm vang sao thật dịu dàng.
Chu Chu có thể thấy Trần Án đang ngẫm nghĩ tính gọi tên mình nhưng thoáng khựng lại một chút, rõ ràng là không nhớ nổi tên của bé rồi.
Nhưng anh không hề để lộ, nhanh chóng khôi phục nét mặt tươi cười, dịu giọng hỏi.
“Thế nào? Nữ vương bệ hạ cũng tới xem thi đấu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.