Chương 4: Lam Thủy
Bát Nguyệt Trường An
05/04/2017
Dư Chu Chu còn nhớ đó là vào Đông chí năm 1993. Mẹ nói, buổi tối về nhà gói sủi cảo ăn.
Cơn mưa tuyết ùn ùn kéo tới làm giao thông tắc nghẽn. Chờ hồi lâu vẫn chưa thấy xe bus đến mà thời gian cho tới lúc khách hàng hẹn chỉ còn bốn lăm phút. Dư Chu Chu có cảm giác mẹ nắm tay bé thật chặt, sau đó hình như đã hạ được quyết tâm, mẹ cúi đầu hỏi bé: “Chu Chu, chúng ta đi bộ tới đó được không?”
“Được ạ!” Thật ra bé rất muốn đi bộ, dọc đường có thể dẫm lên lớp tuyết mới tinh mềm mại.
Đi nhanh trên tuyết dù thú vị nhưng chỉ hai mươi phút sau, mặt bé đã bị gió bấc thổi cho tê cứng, bàn chân cũng buốt buốt tê tê, muốn quấn cao khăn choàng lên nhưng rìa khăn đã đông thành một rìa băng vì hơi nóng bé thở ra, quấn lên mặt càng lạnh hơn.
Bé ngẩng đầu, thấy mắt mẹ đã đỏ hoe.
Ngôi nhà muốn tới hôm nay hình như đặc biệt đặc biệt xa.
Đi tới chỗ yên tĩnh, chỉ còn tiếng đạp bộp bộp lên tuyết của hai mẹ con.
“Chu Chu?”
Mẹ gọi bé một tiếng, đợi một hồi cũng không thấy đáp lại. Cúi đầu nhìn, thì ra nha đầu ngốc kia đang mơ màng nhìn chằm chằm về phía trước, mỉm cười ngây ngô.
Nói một cách chính xác, Dư Chu Chu đang tán gẫu với hai người bạn tốt của bé là Công tước thỏ và Tử tước thỏ. Khi đi qua khoa chỉnh hình của một bệnh viện, bé nhìn thấy trước song cửa sổ ở cái nhà xa xa, có người đặt ra ngoài một cái hộp. Chẳng hiểu sao, bé như chợt nhìn thấy một chiếc máy bay nhỏ màu da cam bay vòng vòng trên trời, máy bay bốc khói rồi đâm sầm vào cửa sổ.
Linh hồn Dư Chu Chu như đã thoát ra khỏi cơ thể, nhẹ nhàng bay tới đó, túm ra hai chú thỏ. Hai chú mặc âu phục màu lam, cổ thắt nơ đỏ, dưới không mặc quần, để lộ ra cái đuôi lông tơ ngắn ngắn.
“Xin chào, tiểu thư,” Thỏ lớn cười, để lộ ra hai chiếc răng cửa: “Tôi là vị khách đến từ hành tinh khác, công tước Gri Gri, đây là con tôi, tử tước Kerry Kerry.”
Dư Chu Chu cực kỳ có phong độ của người địa cầu, bé mỉm cười nói, xin chào công tước đại nhân.
Có điều bé không biết, nụ cười ngốc nghếch ấy đã dọa đến bà cụ đang ngồi trên xe đẩy ở cửa khoa chỉnh hình. Bà cụ ngơ ngác nhìn ánh mắt mơ màng, nụ cười quỷ dị càng lúc càng xa dần của cô bé kia.
Dọc đường, Dư Chu Chu không hề nhàn rỗi. Công tước thỏ liên tục hỏi bé rất nhiều vấn đề, hai chú chỉ vào ô tô rồi hét lên, lại hỏi Dư Chu Chu sao nhà cửa ở đây cao thế, còn cả bên trong ống khói đang đốt cái gì? Những người bán mứt quả xâu buổi tối đều phải ngủ trên xe đẩy của mình sao? Bé kiên nhẫn giải thích cho hai người. Hai chú thỏ xúc động vì sự tao nhã và lương thiện của bé, chân thành mời bé tới quốc gia của mình để làm nữ hoàng…
Dư Chu Chu hoảng hốt, vội vã từ chối.
“Quốc gia của chúng tôi cần một nữ hoàng bệ hạ vừa xinh đẹp vừa nhân ái như bạn, xin hãy đồng ý với bọn tôi đi!”
Dư Chu Chu đỏ mặt, cười khúc khích, dù sao được người khác ca ngợi cũng thấy hơi thẹn thùng —— nhưng bé thật lòng nghĩ bọn họ không hề nịnh nọt qua loa… Vì vậy bé không thể làm gì khác hơn là rụt rè, uyển chuyển từ chối lần thứ hai.
Có lẽ do tinh thần quá tập trung, không khỏi khiến rạp hát trong đầu bị biến ra ngoài. Vì vậy, lần đầu tiên Trần Án nhìn thấy Dư Chu Chu chính là khi cô bé được vây kín bởi khăn quàng cổ và mũ, chỉ lộ ra đôi mắt rất xinh đẹp, cô nhìn về bụi cỏ ở bên phải tiểu khu, cười tít cả mắt, nói ồm ồm: “Cảm ơn ý tốt của các bạn, nhưng tớ phải ở lại địa cầu.”
Gió bấc thổi qua xào xạc, mẹ nén cười, vỗ đầu bé. Bấy giờ, Dư Chu Chu mới tỉnh lại, hoảng loạn nhìn người đứng trước mặt. Đó là một cậu bé mặc áo lông màu trắng, hai tai lạnh đến nỗi đỏ bừng, dáng cười ôn hòa, và cao hơn bé hẳn một cái đầu.
“Xin lỗi, để cháu phải đợi lâu?”
“Không đâu, cháu cũng vừa mới xuống thôi. Cô mau vào nhà đi.”
Giọng nói của cậu rất êm tai, tuy vẫn trẻ con nhưng so với tiếng hét như chiêng đánh của đám trẻ con trong khu tập thể Dư Chu Chu ở thì giọng nói này đã êm tai hơn không biết bao lần.
Hai mẹ con được Trần Án dẫn qua cửa bảo hiểm. Nhà Trần Án ở tầng mười hai, đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời, Dư Chu Chu được đi thang máy. Trong khoảnh khắc thang máy bắt đầu chuyển động, bé mỉm cười vì trải nghiệm thần kỳ này. Trần Án quay đầu nhìn bé, cũng mỉm cười. Trải nghiệm này khiến giấc mộng của Dư Chu Chu trong mấy ngày tiếp theo thoát khỏi thế giới ma pháp và thời kỳ đồ đá, chuyển sang thế giới máy móc công nghệ cao, tràn ngập thang máy, phi thuyền…
Nhà Trần Án là kiểu căn hộ có hai tầng. Lần đầu tiên Dư Chu Chu nhìn thấy căn hộ to thế này, cầu thang lại ở ngay giữa phòng, thật sự quá thần kỳ, giống hệt như hoàng cung vậy! Rất nhiều năm về sau, khi ngồi trong lớp chính trị, thấy giáo hỏi đùa rằng nhà ở của người nghèo và người giàu có gì khác nhau. Dư Chu Chu đã trả lời là, phải xem cầu thang ở trong nhà hay ngoài nhà.
Mẹ đi làm xoa bóp cho bà nội bị liệt nửa người của Trần Án. Mẹ Trần Án chỉ xuất hiện một lần lúc xuống chào hỏi họ, sau đó lại trở về phòng một mình, để Trần Án lại trông Dư Chu Chu. Không biết vì sao, chuyên gia giữ bình tĩnh như Dư Chu Chu hôm đó lại chỉ giữ được vẻ bình tĩnh bên ngoài, chứ thực ra rất căng thẳng.
Tất nhiên là phải căng thẳng rồi — Chỗ này không phải là sân khấu nữa mà là cung điện thật sự, người ngồi trước mặt là hoàng tử chân chính.
Chỉ là Dư Chu Chu đã quên mang theo giầy thủy tinh. Cái đó hẳn là mã chứng nhận cho cô bé lọ lem.
Đương nhiên, đó chỉ bản tính của con gái thôi, dù bé mới có sáu tuổi. Không hề liên quan tới tình yêu — dù sao bé cũng mới chỉ sáu tuổi thôi mà.
Trần Án đi dép lê lông xù màu trắng, áo len màu xanh da trời cũng là lông xù, tôn lên gương mặt trắng bóc của cậu. Cậu rót cho Dư Chu Chu một cốc sữa bò nóng, cô giúp việc bưng tới một cái khay thủy tinh màu lam đựng hoa quả và bánh kẹo. Dư Chu Chu ngồi ở sô pha, đến thở mạnh cũng không dám. Bé ngoan ngoãn mỉm cười, nói với Trần Án và cô giúp việc, cảm ơn.
Trần Án cười, thân mật xoa tóc bé: “Em tên gì, mấy tuổi rồi?”
“Dư Chu Chu, sáu tuổi rồi ạ.” Ngừng lại một chút, “Anh thì sao?”
“Anh tên Trần Án, mười hai tuổi.”
“Viết thế nào?”
“Hả?”
“Chen An, viết thế nào ạ?”
Trần Án hơi sửng sốt, sau đó bèn đứng dậy chạy tới phòng sách, lấy ra một xấp giấy, dùng bút bi viết lên, “Trần Án”, sau đó cười hỏi bé: “Biết không? Em đã biết chữ rồi à?”
Dư Chu Chu gật đầu xong lại lắc đầu, chỉ vào chữ “Án”, đáp: “Em không nhận ra chữ này. Đọc là ‘an’ à?”
Trần Án gãi đầu đáp: “À, ừ, là chữ ‘án’ trong từ ‘cây bạch đàn’. Ba mẹ anh quen nhau dưới gốc cây đó nên mới đặt tên anh là Trần Án. Loại cây này không có ở phương bắc. Nhưng mà, em viết tên em cho anh xem đi, cái tên Dư Chu Chu này thật dễ nghe.”
Thật ra người ta chỉ nói khách sáo thôi, song Dư Chu Chu vẫn đỏ mặt, nhấc bút, viết ra ba chữ vô cùng non nớt, Dư Chu Chu. Ba chữ xiêu vẹo viết dưới hai chữ ‘Trần Án’ thanh tú kia khiến bé cảm thấy thật thất bại.
“Viết đẹp lắm.”
Dư Chu Chu theo mẹ “vào nam ra bắc”, từng gặp rất nhiều người, nói “xin chào” với đủ loại đối tượng, cũng từng nghe đủ loại khen ngợi và xã giao, có thật tâm có giả ý, nhưng chưa thấy có ai nói lời xã giao mà lại chân thành như Trần Án — cứ như mấy lời cậu nói đều là thật vậy.
“Xem phim hoạt hình nhé.” Trần Án thu lại xấp giấy màu lục trên bàn, thò tay ấn điều khiển từ xa. Dư Chu Chu dán mắt vào màn hình xanh, nhìn Trần Án lấy băng hình nhét vào một cái máy màu đen, thuần thục ấn ấn mấy nút.
“Hôm qua anh đang xem tới phần kết thì phải đi ngủ, chờ anh xem xong hai tập cuối, chúng ta sẽ coi Tom và Jerry nhé?”
Trong phim hoạt hình Trần Án xem có một cô bé da đen, tóc ngắn, một cậu bé da trắng, đeo kính. Nhiều năm về sau, Dư Chu Chu mới biết, bộ phim hoạt hình đó tên là “Nadia — bí mật vùng biển xanh”, cải biên từ truyện Hai vạn dặm dưới đáy biển, do người làm phim Neon Genesis Evangelion là Hideaki Anno sản xuất. Dư Chu Chu không biết cốt truyện của bộ phim này, bé cùng Trần Án xem thẳng kết cục.
Đại Boss bên phản diện đã khống chế được nữ chính, đang uy hiếp nhân vật chính khác. Cậu bé đeo kính cực kỳ dũng cảm nhưng lại bị phe phản diện bắn trúng. Cuối cùng nữ nhân vật chính Nadia khôi phục thần trí, quyết định dùng miếng ngọc bích có sức mạnh thần kỳ mang tên Lam Thủy của mình cứu sống cậu bé. Cô được mẹ nhắc nhở rằng, nếu làm vậy, cô sẽ không thể dùng viên ngọc để đi gặp thần linh nữa.
Nadia không hề do dự, vứt bỏ cơ hội gặp gỡ thần linh, rơi lệ cứu được nam chính.
Hết.
Trần Án xoa xoa mắt, hình như cảm thấy kết cục đó có phần nhàm chán. Cậu lấy băng ghi ra rồi lấy một cái khác đặt vào máy.
“Chán lắm hả?” Cậu cười, đặt khay trái cây tới trước mặt Dư Chu Chu, “Em ăn quả táo đi.”
Dư Chu Chu lắc đầu: “Không cần… Cũng không chán lắm.”
Lúc Trần Án cười nhìn rất đẹp, cậu cười luôn rất dễ nhìn, tựa như Dư Chu Chu ngồi đối diện chỉ là một em bé mới sinh vậy. Dư Chu Chu nhớ tới anh họ Kiều cũng cỡ mười hai, mười ba tuổi mà lúc nào cũng chạy đi đánh trò chơi với bạn học, đối với sự tồn tại của mình thì cực kỳ khó chịu, lần đầu tiên cô bé nghĩ, khoảng cách giữa người với người thật sự rất lớn
“Biết rõ cái loại kết cục đại đoàn viên này rất nhàm chán nhưng vẫn muốn xem, xem xong lại thấy càng chán.”
Dư Chu Chu nghiêng đầu, “Cái tên Lam Thủy nghe rất hay.”
Bé không hiểu vì sao mình nói gì cũng có thể khiến Trần Án cười.
“Ừ, anh cũng thích cái tên này.”
Vì vậy bé lấy làm hài lòng, giống như đã được cổ vũ tinh thần, lá gan lớn hơn một chút, tiếp tục nói: “Nếu là anh, anh có vứt bỏ cơ hội gặp thượng đế để cứu cậu bé kia không?”
Trần Án trợn tròn mắt, thấy cô bé xấu hổ, cúi gằm mặt. Đương nhiên bé không biết cái câu ‘đi gặp thượng đế” khiến cho người ta không còn lời nào để nói.
Lần này Trần Án không trả lời kiểu gạt trẻ con với Chu Chu, mà ngẫm nghĩ thật lâu, lâu tới mức cái cổ cúi thấp của Dư Chu Chu mỏi nhừ.
“Không.”
Cậu trả lời.
Dư Chu Chu không cách nào hình dung được sự hài lòng của mình trong giây phút ấy. Khoảnh khắc ấy, trực giác nói cho cô bé biết, cô đã có một lần được đối đãi nghiêm túc, bởi vì đối phương đã có một câu trả lời thiếu sót nhưng rất chân thực.
“Em thì sao?”
Dư Chu Chu nghe hỏi thì bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc, suy xét cực kỳ nghiêm túc. Tư duy của bé còn chưa thể cân nhắc vấn đề hai mặt lợi hại như Trần Án, vì vậy chỉ có thể dùng biện pháp truyền thống nhất — nhắm mắt lại, mô phỏng xung quanh thành khung cảnh giống trong phim hoạt hình lúc nãy, nhìn cậu bé đeo kính kia bị thương, động tác chậm lại một chút rồi ngã xuống.
Chỉ là lúc này, khuôn mặt của cậu bé đeo kính đã biến thành mặt của Bôn Bôn. Dư Chu Chu không có cảm giác với cậu bé đeo kính này, có điều nếu cậu là bạn tốt của Nadia thì đổi thành Bôn Bôn là được rồi — Bé mở mắt, nhìn Trần Án đang lấy tay chống cằm, đáp: “Em có.”
Hình như cậu đã sớm đoán được đáp án này, cười bảo: “Bé con tốt bụng.”
Bé lắc đầu, giải thích một cách buồn tẻ: “Nếu em yêu cậu ấy thì có. Nếu chỉ là người quen bình thường, thì không.”
Nếu em yêu cậu ấy.
Lần này Trần Án cười phá lên, dùng sức vò tóc bé. Dư Chu Chu vô cùng ngượng ngùng, không hề biết rằng trong mắt Trần Án, một cô bé mới sáu tuổi đã nói về tình yêu thì ngây ngô, buồn cười thế nào. Đương nhiên, cái mà Dư Chu Chu gọi là yêu, hơn phân nửa là do phim hoạt hình dạy. Đối với cô bé, những người bạn tốt trong phim hoạt hình đều đang yêu nhau hết. Vậy nên bé và Bôn Bôn cũng yêu nhau, vì tình yêu mà hi sinh Lam Thủy là chuyện phải làm. Nhưng nếu người chết là ông anh họ Kiều chẳng có chút tình cảm nào với bé thì bé sẽ không vứt bỏ cơ hội gặp gỡ thần linh.
Đơn giản thế thôi. Thế giới quan của trẻ con chính là thứ giản đơn nhất.
Hai người tiếp tục xem Tom và Jerry. Có lẽ Tom và Jerry vẫn là tốt nhất, bạn không cần lo lắng hai bạn nhỏ đó sẽ chết, cũng không cần lo lắng phải khó xử khi lựa chọn sống chết, thế giới trong đó chỉ có hạnh phúc và ánh nắng rực rỡ.
“Ban nãy em nhắm mắt lại để nghĩ gì vậy?”
Vào thời điểm Tom đè chặt cái đuôi của Jerry, Trần Án chợt hỏi một câu không đầu không đuôi.
“Em nghĩ…” Bé rất xấu hổ. “Nếu em là Nadia.”
“Vừa rồi ở dưới lầu, có phải em đang nói chuyện với người ngoài hành tinh không?” Cho nên mới hiên ngang, hào hùng nói mình phải ở lại Trái đất? Đột nhiên, Trần Án thấy rất hứng thú với cô bé, giống như vừa nhìn thấy một món đồ chơi mới lạ vậy.
Bị đoán trúng rồi. Dư Chu Chu gật đầu một cách khó khăn.
Trần Án ngửa đầu tựa vào sô pha, cười thật thoải mái. Nhưng trong mắt Dư Chu Chu, dù anh Trần Án có cười to như vậy, nhìn vẫn rất tao nhã, hơn nữa còn là tao nhã mang theo vài phần phóng khoáng.
Đúng lúc đó, mẹ và cô giúp việc đã bước xuống lầu, lấy áo khoác màu đen và khăn choàng cổ màu đỏ của Dư Chu Chu từ trên mắc treo xuống. Mẹ cười với Trần Án: “Đã phiền cháu phải trông con bé. Chu Chu lại đây, mặc áo khoác vào nào, chúng ta về thôi.”
Không ai nghe thấy tiếng thở dài rất nhỏ phát ra từ ngực Dư Chu Chu.
Trần Án cho phim hoạt hình tạm ngừng, đứng dậy tiễn cô bé. Cậu thấy Dư Chu Chu nhìn chằm chằm vào tờ giấy viết tên hai người họ trên bàn thì bật cười, cầm tờ giấy gập làm đôi rồi nhét vào tay bé.
Bé cầm lấy nhét vào túi áo, góc nhọn của tờ giấy châm vào lòng bàn tay ngưa ngứa. Mẹ hỏi bé, phim hoạt hình có hay không?
Dư Chu Chu gật đầu: “Hay ạ. Lam Thủy rất đẹp.”
Anh Trần Án cũng rất đẹp. Bé nói thầm trong lòng.
Cơn mưa tuyết ùn ùn kéo tới làm giao thông tắc nghẽn. Chờ hồi lâu vẫn chưa thấy xe bus đến mà thời gian cho tới lúc khách hàng hẹn chỉ còn bốn lăm phút. Dư Chu Chu có cảm giác mẹ nắm tay bé thật chặt, sau đó hình như đã hạ được quyết tâm, mẹ cúi đầu hỏi bé: “Chu Chu, chúng ta đi bộ tới đó được không?”
“Được ạ!” Thật ra bé rất muốn đi bộ, dọc đường có thể dẫm lên lớp tuyết mới tinh mềm mại.
Đi nhanh trên tuyết dù thú vị nhưng chỉ hai mươi phút sau, mặt bé đã bị gió bấc thổi cho tê cứng, bàn chân cũng buốt buốt tê tê, muốn quấn cao khăn choàng lên nhưng rìa khăn đã đông thành một rìa băng vì hơi nóng bé thở ra, quấn lên mặt càng lạnh hơn.
Bé ngẩng đầu, thấy mắt mẹ đã đỏ hoe.
Ngôi nhà muốn tới hôm nay hình như đặc biệt đặc biệt xa.
Đi tới chỗ yên tĩnh, chỉ còn tiếng đạp bộp bộp lên tuyết của hai mẹ con.
“Chu Chu?”
Mẹ gọi bé một tiếng, đợi một hồi cũng không thấy đáp lại. Cúi đầu nhìn, thì ra nha đầu ngốc kia đang mơ màng nhìn chằm chằm về phía trước, mỉm cười ngây ngô.
Nói một cách chính xác, Dư Chu Chu đang tán gẫu với hai người bạn tốt của bé là Công tước thỏ và Tử tước thỏ. Khi đi qua khoa chỉnh hình của một bệnh viện, bé nhìn thấy trước song cửa sổ ở cái nhà xa xa, có người đặt ra ngoài một cái hộp. Chẳng hiểu sao, bé như chợt nhìn thấy một chiếc máy bay nhỏ màu da cam bay vòng vòng trên trời, máy bay bốc khói rồi đâm sầm vào cửa sổ.
Linh hồn Dư Chu Chu như đã thoát ra khỏi cơ thể, nhẹ nhàng bay tới đó, túm ra hai chú thỏ. Hai chú mặc âu phục màu lam, cổ thắt nơ đỏ, dưới không mặc quần, để lộ ra cái đuôi lông tơ ngắn ngắn.
“Xin chào, tiểu thư,” Thỏ lớn cười, để lộ ra hai chiếc răng cửa: “Tôi là vị khách đến từ hành tinh khác, công tước Gri Gri, đây là con tôi, tử tước Kerry Kerry.”
Dư Chu Chu cực kỳ có phong độ của người địa cầu, bé mỉm cười nói, xin chào công tước đại nhân.
Có điều bé không biết, nụ cười ngốc nghếch ấy đã dọa đến bà cụ đang ngồi trên xe đẩy ở cửa khoa chỉnh hình. Bà cụ ngơ ngác nhìn ánh mắt mơ màng, nụ cười quỷ dị càng lúc càng xa dần của cô bé kia.
Dọc đường, Dư Chu Chu không hề nhàn rỗi. Công tước thỏ liên tục hỏi bé rất nhiều vấn đề, hai chú chỉ vào ô tô rồi hét lên, lại hỏi Dư Chu Chu sao nhà cửa ở đây cao thế, còn cả bên trong ống khói đang đốt cái gì? Những người bán mứt quả xâu buổi tối đều phải ngủ trên xe đẩy của mình sao? Bé kiên nhẫn giải thích cho hai người. Hai chú thỏ xúc động vì sự tao nhã và lương thiện của bé, chân thành mời bé tới quốc gia của mình để làm nữ hoàng…
Dư Chu Chu hoảng hốt, vội vã từ chối.
“Quốc gia của chúng tôi cần một nữ hoàng bệ hạ vừa xinh đẹp vừa nhân ái như bạn, xin hãy đồng ý với bọn tôi đi!”
Dư Chu Chu đỏ mặt, cười khúc khích, dù sao được người khác ca ngợi cũng thấy hơi thẹn thùng —— nhưng bé thật lòng nghĩ bọn họ không hề nịnh nọt qua loa… Vì vậy bé không thể làm gì khác hơn là rụt rè, uyển chuyển từ chối lần thứ hai.
Có lẽ do tinh thần quá tập trung, không khỏi khiến rạp hát trong đầu bị biến ra ngoài. Vì vậy, lần đầu tiên Trần Án nhìn thấy Dư Chu Chu chính là khi cô bé được vây kín bởi khăn quàng cổ và mũ, chỉ lộ ra đôi mắt rất xinh đẹp, cô nhìn về bụi cỏ ở bên phải tiểu khu, cười tít cả mắt, nói ồm ồm: “Cảm ơn ý tốt của các bạn, nhưng tớ phải ở lại địa cầu.”
Gió bấc thổi qua xào xạc, mẹ nén cười, vỗ đầu bé. Bấy giờ, Dư Chu Chu mới tỉnh lại, hoảng loạn nhìn người đứng trước mặt. Đó là một cậu bé mặc áo lông màu trắng, hai tai lạnh đến nỗi đỏ bừng, dáng cười ôn hòa, và cao hơn bé hẳn một cái đầu.
“Xin lỗi, để cháu phải đợi lâu?”
“Không đâu, cháu cũng vừa mới xuống thôi. Cô mau vào nhà đi.”
Giọng nói của cậu rất êm tai, tuy vẫn trẻ con nhưng so với tiếng hét như chiêng đánh của đám trẻ con trong khu tập thể Dư Chu Chu ở thì giọng nói này đã êm tai hơn không biết bao lần.
Hai mẹ con được Trần Án dẫn qua cửa bảo hiểm. Nhà Trần Án ở tầng mười hai, đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời, Dư Chu Chu được đi thang máy. Trong khoảnh khắc thang máy bắt đầu chuyển động, bé mỉm cười vì trải nghiệm thần kỳ này. Trần Án quay đầu nhìn bé, cũng mỉm cười. Trải nghiệm này khiến giấc mộng của Dư Chu Chu trong mấy ngày tiếp theo thoát khỏi thế giới ma pháp và thời kỳ đồ đá, chuyển sang thế giới máy móc công nghệ cao, tràn ngập thang máy, phi thuyền…
Nhà Trần Án là kiểu căn hộ có hai tầng. Lần đầu tiên Dư Chu Chu nhìn thấy căn hộ to thế này, cầu thang lại ở ngay giữa phòng, thật sự quá thần kỳ, giống hệt như hoàng cung vậy! Rất nhiều năm về sau, khi ngồi trong lớp chính trị, thấy giáo hỏi đùa rằng nhà ở của người nghèo và người giàu có gì khác nhau. Dư Chu Chu đã trả lời là, phải xem cầu thang ở trong nhà hay ngoài nhà.
Mẹ đi làm xoa bóp cho bà nội bị liệt nửa người của Trần Án. Mẹ Trần Án chỉ xuất hiện một lần lúc xuống chào hỏi họ, sau đó lại trở về phòng một mình, để Trần Án lại trông Dư Chu Chu. Không biết vì sao, chuyên gia giữ bình tĩnh như Dư Chu Chu hôm đó lại chỉ giữ được vẻ bình tĩnh bên ngoài, chứ thực ra rất căng thẳng.
Tất nhiên là phải căng thẳng rồi — Chỗ này không phải là sân khấu nữa mà là cung điện thật sự, người ngồi trước mặt là hoàng tử chân chính.
Chỉ là Dư Chu Chu đã quên mang theo giầy thủy tinh. Cái đó hẳn là mã chứng nhận cho cô bé lọ lem.
Đương nhiên, đó chỉ bản tính của con gái thôi, dù bé mới có sáu tuổi. Không hề liên quan tới tình yêu — dù sao bé cũng mới chỉ sáu tuổi thôi mà.
Trần Án đi dép lê lông xù màu trắng, áo len màu xanh da trời cũng là lông xù, tôn lên gương mặt trắng bóc của cậu. Cậu rót cho Dư Chu Chu một cốc sữa bò nóng, cô giúp việc bưng tới một cái khay thủy tinh màu lam đựng hoa quả và bánh kẹo. Dư Chu Chu ngồi ở sô pha, đến thở mạnh cũng không dám. Bé ngoan ngoãn mỉm cười, nói với Trần Án và cô giúp việc, cảm ơn.
Trần Án cười, thân mật xoa tóc bé: “Em tên gì, mấy tuổi rồi?”
“Dư Chu Chu, sáu tuổi rồi ạ.” Ngừng lại một chút, “Anh thì sao?”
“Anh tên Trần Án, mười hai tuổi.”
“Viết thế nào?”
“Hả?”
“Chen An, viết thế nào ạ?”
Trần Án hơi sửng sốt, sau đó bèn đứng dậy chạy tới phòng sách, lấy ra một xấp giấy, dùng bút bi viết lên, “Trần Án”, sau đó cười hỏi bé: “Biết không? Em đã biết chữ rồi à?”
Dư Chu Chu gật đầu xong lại lắc đầu, chỉ vào chữ “Án”, đáp: “Em không nhận ra chữ này. Đọc là ‘an’ à?”
Trần Án gãi đầu đáp: “À, ừ, là chữ ‘án’ trong từ ‘cây bạch đàn’. Ba mẹ anh quen nhau dưới gốc cây đó nên mới đặt tên anh là Trần Án. Loại cây này không có ở phương bắc. Nhưng mà, em viết tên em cho anh xem đi, cái tên Dư Chu Chu này thật dễ nghe.”
Thật ra người ta chỉ nói khách sáo thôi, song Dư Chu Chu vẫn đỏ mặt, nhấc bút, viết ra ba chữ vô cùng non nớt, Dư Chu Chu. Ba chữ xiêu vẹo viết dưới hai chữ ‘Trần Án’ thanh tú kia khiến bé cảm thấy thật thất bại.
“Viết đẹp lắm.”
Dư Chu Chu theo mẹ “vào nam ra bắc”, từng gặp rất nhiều người, nói “xin chào” với đủ loại đối tượng, cũng từng nghe đủ loại khen ngợi và xã giao, có thật tâm có giả ý, nhưng chưa thấy có ai nói lời xã giao mà lại chân thành như Trần Án — cứ như mấy lời cậu nói đều là thật vậy.
“Xem phim hoạt hình nhé.” Trần Án thu lại xấp giấy màu lục trên bàn, thò tay ấn điều khiển từ xa. Dư Chu Chu dán mắt vào màn hình xanh, nhìn Trần Án lấy băng hình nhét vào một cái máy màu đen, thuần thục ấn ấn mấy nút.
“Hôm qua anh đang xem tới phần kết thì phải đi ngủ, chờ anh xem xong hai tập cuối, chúng ta sẽ coi Tom và Jerry nhé?”
Trong phim hoạt hình Trần Án xem có một cô bé da đen, tóc ngắn, một cậu bé da trắng, đeo kính. Nhiều năm về sau, Dư Chu Chu mới biết, bộ phim hoạt hình đó tên là “Nadia — bí mật vùng biển xanh”, cải biên từ truyện Hai vạn dặm dưới đáy biển, do người làm phim Neon Genesis Evangelion là Hideaki Anno sản xuất. Dư Chu Chu không biết cốt truyện của bộ phim này, bé cùng Trần Án xem thẳng kết cục.
Đại Boss bên phản diện đã khống chế được nữ chính, đang uy hiếp nhân vật chính khác. Cậu bé đeo kính cực kỳ dũng cảm nhưng lại bị phe phản diện bắn trúng. Cuối cùng nữ nhân vật chính Nadia khôi phục thần trí, quyết định dùng miếng ngọc bích có sức mạnh thần kỳ mang tên Lam Thủy của mình cứu sống cậu bé. Cô được mẹ nhắc nhở rằng, nếu làm vậy, cô sẽ không thể dùng viên ngọc để đi gặp thần linh nữa.
Nadia không hề do dự, vứt bỏ cơ hội gặp gỡ thần linh, rơi lệ cứu được nam chính.
Hết.
Trần Án xoa xoa mắt, hình như cảm thấy kết cục đó có phần nhàm chán. Cậu lấy băng ghi ra rồi lấy một cái khác đặt vào máy.
“Chán lắm hả?” Cậu cười, đặt khay trái cây tới trước mặt Dư Chu Chu, “Em ăn quả táo đi.”
Dư Chu Chu lắc đầu: “Không cần… Cũng không chán lắm.”
Lúc Trần Án cười nhìn rất đẹp, cậu cười luôn rất dễ nhìn, tựa như Dư Chu Chu ngồi đối diện chỉ là một em bé mới sinh vậy. Dư Chu Chu nhớ tới anh họ Kiều cũng cỡ mười hai, mười ba tuổi mà lúc nào cũng chạy đi đánh trò chơi với bạn học, đối với sự tồn tại của mình thì cực kỳ khó chịu, lần đầu tiên cô bé nghĩ, khoảng cách giữa người với người thật sự rất lớn
“Biết rõ cái loại kết cục đại đoàn viên này rất nhàm chán nhưng vẫn muốn xem, xem xong lại thấy càng chán.”
Dư Chu Chu nghiêng đầu, “Cái tên Lam Thủy nghe rất hay.”
Bé không hiểu vì sao mình nói gì cũng có thể khiến Trần Án cười.
“Ừ, anh cũng thích cái tên này.”
Vì vậy bé lấy làm hài lòng, giống như đã được cổ vũ tinh thần, lá gan lớn hơn một chút, tiếp tục nói: “Nếu là anh, anh có vứt bỏ cơ hội gặp thượng đế để cứu cậu bé kia không?”
Trần Án trợn tròn mắt, thấy cô bé xấu hổ, cúi gằm mặt. Đương nhiên bé không biết cái câu ‘đi gặp thượng đế” khiến cho người ta không còn lời nào để nói.
Lần này Trần Án không trả lời kiểu gạt trẻ con với Chu Chu, mà ngẫm nghĩ thật lâu, lâu tới mức cái cổ cúi thấp của Dư Chu Chu mỏi nhừ.
“Không.”
Cậu trả lời.
Dư Chu Chu không cách nào hình dung được sự hài lòng của mình trong giây phút ấy. Khoảnh khắc ấy, trực giác nói cho cô bé biết, cô đã có một lần được đối đãi nghiêm túc, bởi vì đối phương đã có một câu trả lời thiếu sót nhưng rất chân thực.
“Em thì sao?”
Dư Chu Chu nghe hỏi thì bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc, suy xét cực kỳ nghiêm túc. Tư duy của bé còn chưa thể cân nhắc vấn đề hai mặt lợi hại như Trần Án, vì vậy chỉ có thể dùng biện pháp truyền thống nhất — nhắm mắt lại, mô phỏng xung quanh thành khung cảnh giống trong phim hoạt hình lúc nãy, nhìn cậu bé đeo kính kia bị thương, động tác chậm lại một chút rồi ngã xuống.
Chỉ là lúc này, khuôn mặt của cậu bé đeo kính đã biến thành mặt của Bôn Bôn. Dư Chu Chu không có cảm giác với cậu bé đeo kính này, có điều nếu cậu là bạn tốt của Nadia thì đổi thành Bôn Bôn là được rồi — Bé mở mắt, nhìn Trần Án đang lấy tay chống cằm, đáp: “Em có.”
Hình như cậu đã sớm đoán được đáp án này, cười bảo: “Bé con tốt bụng.”
Bé lắc đầu, giải thích một cách buồn tẻ: “Nếu em yêu cậu ấy thì có. Nếu chỉ là người quen bình thường, thì không.”
Nếu em yêu cậu ấy.
Lần này Trần Án cười phá lên, dùng sức vò tóc bé. Dư Chu Chu vô cùng ngượng ngùng, không hề biết rằng trong mắt Trần Án, một cô bé mới sáu tuổi đã nói về tình yêu thì ngây ngô, buồn cười thế nào. Đương nhiên, cái mà Dư Chu Chu gọi là yêu, hơn phân nửa là do phim hoạt hình dạy. Đối với cô bé, những người bạn tốt trong phim hoạt hình đều đang yêu nhau hết. Vậy nên bé và Bôn Bôn cũng yêu nhau, vì tình yêu mà hi sinh Lam Thủy là chuyện phải làm. Nhưng nếu người chết là ông anh họ Kiều chẳng có chút tình cảm nào với bé thì bé sẽ không vứt bỏ cơ hội gặp gỡ thần linh.
Đơn giản thế thôi. Thế giới quan của trẻ con chính là thứ giản đơn nhất.
Hai người tiếp tục xem Tom và Jerry. Có lẽ Tom và Jerry vẫn là tốt nhất, bạn không cần lo lắng hai bạn nhỏ đó sẽ chết, cũng không cần lo lắng phải khó xử khi lựa chọn sống chết, thế giới trong đó chỉ có hạnh phúc và ánh nắng rực rỡ.
“Ban nãy em nhắm mắt lại để nghĩ gì vậy?”
Vào thời điểm Tom đè chặt cái đuôi của Jerry, Trần Án chợt hỏi một câu không đầu không đuôi.
“Em nghĩ…” Bé rất xấu hổ. “Nếu em là Nadia.”
“Vừa rồi ở dưới lầu, có phải em đang nói chuyện với người ngoài hành tinh không?” Cho nên mới hiên ngang, hào hùng nói mình phải ở lại Trái đất? Đột nhiên, Trần Án thấy rất hứng thú với cô bé, giống như vừa nhìn thấy một món đồ chơi mới lạ vậy.
Bị đoán trúng rồi. Dư Chu Chu gật đầu một cách khó khăn.
Trần Án ngửa đầu tựa vào sô pha, cười thật thoải mái. Nhưng trong mắt Dư Chu Chu, dù anh Trần Án có cười to như vậy, nhìn vẫn rất tao nhã, hơn nữa còn là tao nhã mang theo vài phần phóng khoáng.
Đúng lúc đó, mẹ và cô giúp việc đã bước xuống lầu, lấy áo khoác màu đen và khăn choàng cổ màu đỏ của Dư Chu Chu từ trên mắc treo xuống. Mẹ cười với Trần Án: “Đã phiền cháu phải trông con bé. Chu Chu lại đây, mặc áo khoác vào nào, chúng ta về thôi.”
Không ai nghe thấy tiếng thở dài rất nhỏ phát ra từ ngực Dư Chu Chu.
Trần Án cho phim hoạt hình tạm ngừng, đứng dậy tiễn cô bé. Cậu thấy Dư Chu Chu nhìn chằm chằm vào tờ giấy viết tên hai người họ trên bàn thì bật cười, cầm tờ giấy gập làm đôi rồi nhét vào tay bé.
Bé cầm lấy nhét vào túi áo, góc nhọn của tờ giấy châm vào lòng bàn tay ngưa ngứa. Mẹ hỏi bé, phim hoạt hình có hay không?
Dư Chu Chu gật đầu: “Hay ạ. Lam Thủy rất đẹp.”
Anh Trần Án cũng rất đẹp. Bé nói thầm trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.