Chương 26: Sở dĩ hormone được gọi là hormone
Bát Nguyệt Trường An
05/04/2017
Lâm Dương há hốc mồm, cậu cúi đầu nhìn thoáng qua, chợt cảm thấy cái gói nhỏ nhỏ mềm mềm trong tay bắt đầu nóng lên.
Tôi lấy cái này về làm gì?!
Thế nhưng đầu lưỡi ríu lại thế nào mà lúc lắp bắp mở lời lại biến thành: “Tôi… cái này phải dùng thế nào…”
…
Sau sự kiện đó, đám con trai lớp 5/7 yên ắng hẳn, còn Lâm Dương thì biến mất khỏi tầm mắt của Dư Chu Chu rất lâu, rất lâu.
Mấy tên tiểu bá vương lớp 5/7 do Hứa Địch dẫn đầu đều rất trượng nghĩa mà duy trì im lặng —— bởi vì chính họ cũng không thoát khỏi can hệ, các bạn nữ khác trong lớp đứng quá xa, không rõ chuyện gì đã xảy ra, vì vậy những kẻ còn lại biết rõ sự tình chỉ có Dư Chu Chu và Thiện Khiết Khiết.
Liên đội trưởng vì một gói băng vệ sinh mà mất hết cả uy phong, mặt đỏ đến mang tai, bỏ chạy trối chết.
Nhưng Dư Chu Chu lại biết nhiều hơn người khác một chút.
Chỉ một chút thôi.
Chính là lúc Lâm Dương nhét gói băng về lại tay cô, cậu đã nói nhỏ để chỉ mình cô nghe thấy: “Dư Chu Chu, cậu chỉ biết bắt nạt tớ thôi.”
Cậu chỉ biết bắt nạt tớ thôi. Chỉ mình tớ.
Dư Chu Chu ngây ngẩn cả người, khí phách vừa bộc phát vì bị dồn vào đường cùng tiêu tan trong nháy mắt. Cô sững người nhìn cậu chạy về phía cầu thang rồi khuất bóng. Giữa lúc hoảng hốt, hình như cô đã nhìn thấy trên gương mặt đỏ bừng của cậu, đôi mắt trong veo kia chợt hiện lên ánh lệ nhàn nhạt.
Cô bất giác vươn tay định ngăn lại nhưng cuối cùng chỉ tóm được cơn gió mà cậu để lại lúc chạy đi.
Giây tiếp theo, Dư Chu Chu bình tĩnh thu tay rồi đút vào túi quần, quay sang nói với mấy đứa con trai còn đang đần mặt ra: “Có phải không muốn học thể dục nữa không?”
Mấy nhóc con nghịch ngợm đùn đẩy nhau chạy trối chết về phía cầu thang.
~*~
“Đoàn thanh niên!” Cô bé đứng đầu bên trái tiến lên một bước.
“Đoàn thanh niên!” Cô bé đứng đầu bên phải tiến lên một bước.
“Mãi mãi là cây đại thụ!” Cậu bé đứng thứ hai bên trái tiến lên một bước.
“Mãi mãi là cây đại thụ!” Cậu bé đứng thứ hai bên phải tiến lên một bước.
“Cây đại thụ!!!!” Cả bốn người cùng đồng thanh.
Bốn người trước mặt đều mang vẻ mặt thành kính nhìn về phía xa. Dư Chu Chu đứng một bên cố gắng chịu đựng, sắp không nhịn được nữa rồi, cô cảm thấy bụng mình đã cứng lại tới mức co giật, khóe miệng nhếch lên thành một vòng cung rất khả nghi, nửa cười nửa không, nhìn có chút kinh khủng.
Dứt khoát tăng thêm ý cười tạo thành một nụ cười mỉm như đang nghiêm túc thưởng thức.
“Từ Diễm Diễm, em nhìn đi đâu thế? Sao ánh mắt lại không tập trung như vậy? Cả buổi chỉ biết cười, biểu cảm trên mặt cũng không thể hiện được, đầu óc của em để ở đâu vậy? Còn cười nữa tôi sẽ tịch thu kẹp tóc của em! Đừng tưởng tôi không biết em vừa tập vừa cầm gương soi! Bốn người các em có biết nhìn trước nhìn sau không, hai mắt để đi đâu đấy?! Lúc bước đi không biết liếc mắt nhìn người khác để xếp cho ngay ngắn à? Tưởng Xuyên là người đi cuối cùng, em xem các em, bốn người đứng thành bốn hàng, may mà chỉ bước một bước, nếu không sân khấu cũng không đủ cho các em đi! Tập đến lần thứ mấy rồi? Mấy đứa đã tỉnh ngủ chưa?”
Hôm nay son môi của cô Lý phụ trách Đội chói mắt khác thường, đôi môi màu cam sáng há ra rồi ngậm lại khiến người ta dễ sinh ảo giác. Tuy người bị mắng không phải là Dư Chu Chu nhưng cô cũng không dám cười nữa, đành phải cụp mắt đứng gọn một bên.
Vừa rồi lúc cô Lý quở trách bốn người kia, cô có thể cảm nhận được mặt mình dính một ít nước bọt từ xa văng tới.
Chắc chắn trưa nay cô phụ trách đã ăn rau hẹ, Dư Chu Chu đau khổ nghĩ thầm.
Cô ngẩng đầu lên thì thấy Từ Diễm Diễm sau khi ăn mắng vẫn còn hơi run run, có vẻ như không nhịn được cười.
Nhưng Dư Chu Chu biết, cho dù lúc tập luyện Từ Diễm Diễm cũng như cô đều rất muốn cười, song lúc bị cô phụ trách dùng bản thảo cuộn lại gõ lên đầu, cậu ta đã hết cười nổi rồi.
Tiếp tục làm bộ không nhịn được cười chỉ là một loại tâm thái muốn vãn hồi thể diện. Rõ ràng đã xấu hổ đến đỏ cả tai nhưng vẫn muốn giả vờ phớt tỉnh, vờ như thấy bài đọc diễn cảm và cô phụ trách đều rất tức cười.
Điệu bộ của Từ Diễm Diễm khiến Dư Chu Chu thầm thở dài —— nghĩ lại, mình có thể nhìn thấu sự vờ vịt của cậu ta, còn không phải vì chính mình cũng làm bộ như thế sao. Có lẽ là đồng loại nên nhìn nhau không thấy thuận mắt. Dư Chu Chu chợt phát hiện dạo này mình rất hay suy nghĩ miên man, hơi một tí là lại đờ người ra, suy nghĩ thường xuyên lạc vào một ngõ nhỏ nào đó, lòng vòng trong đó không ra được.
Tuy trước đây cô cũng hay thơ thẩn mất hồn nhưng lần này không giống thế.
Mình bị làm sao vậy? Cô nghiêng đầu khó hiểu, tinh thần có chút rã rời, lực chú ý chuyển từ giấy dán tường sang dây áo ngực của cô phụ trách —— là màu đen, hiện rất rõ dưới chiếc áo đầm màu xanh nhạt. Mặt Dư Chu Chu thoắt cái đỏ ửng, mắt cũng cụp xuống nhìn chóp mũi, nhìn mãi tới khi đầu mày hơi đau đau.
Cuối tuần trước, mẹ tự nhiên chạm vào ngực cô bé, cô đỏ mặt tía tai kêu toáng lên, mẹ lại mỉm cười, “Mẹ còn đang nghĩ đã nên mua cho con chưa… Bây giờ xem ra vẫn còn sớm lắm.”
Cô cứng người đứng sững ra, chỉ biết lấy hai tay che ngực —— ở đó có hai điểm hơi cứng cứng, chỉ thoáng chạm vào đã đau, đôi khi đi đứng không cẩn thận đụng phải người khác, cơn đau ở ngực như phút phút đều nhắc nhở Dư Chu Chu, hình như mình đang có thay đổi nào đó —— loại biến hóa khiến người ta vừa sợ hãi vừa tha thiết mong chờ một cách khó hiểu.
Không nghĩ về cái này nữa —— mặc dù cô bé cũng không hiểu lắm nhưng trực giác nói cho cô biết, loại chuyện này rất chi xấu hổ. Dư Chu Chu hơi ngước mắt lên rồi nhắm vào chỗ tuột chỉ trên đôi tất chân màu ngà của cô phụ trách —— nguy hiểm thật, sắp thủng đến nơi rồi. Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.
Cô vừa mới hoàn hồn, cô phụ trách đã ném xoạch bản thảo xuống đất. Có tiếng loa từ ngoài cửa truyền tới.
Là giọng của Lâm Dương.
“Cô Lý, cô Lý! Mời cô tới sân tập một lát, đội trống và đội kèn không khớp nhau.”
Lúc này Dư Chu Chu mới phát hiện, đội kèn trống ngoài sân tập đã im lặng rất lâu.
Cô phụ trách ném lại một câu “Tiếp tục tập cho tôi!” rồi đẩy cửa chạy ra ngoài. Bốn đứa nhóc vừa rồi còn cố gắng đứng nghiêm, thoắt cái đã chùng hết vai xuống. Từ Diễm Diễm ngồi phịch xuống ghế sô pha, ngoài cười mà trong lòng không cười: “Đúng là có bệnh.”
Dư Chu Chu cũng kéo Thiện Khiết Khiết ngồi xuống ghế nhỏ gần sô pha, chỗ đó quay lưng với cửa, chỉ cần tiếng gõ giày lộp cộp của cô phụ trách truyền tới là nghe thấy ngay.
Đại hội tuyên dương Đoàn thanh niên tỉnh do liên đội trường tiểu học trực thuộc Đại học Sư phạm toàn quyền phụ trách, từ đội kèn trống, đội cầm hoa, đại biểu Đội thiếu niên lên phát biểu cho đến ngâm thơ chúc mừng. Dư Chu Chu và Chiêm Yến Phi là đại biểu Đội thiếu niên lên phát biểu trước đại hội, Từ Diễm Diễm, Thiện Khiết Khiết, Tưởng Xuyên và một bạn nữa là nhóm lên ngâm thơ chúc mừng.
Có người còn nói đùa, đây chính là cơ hội để Từ Diễm Diễm xoay người.
Còn Lâm Dương là Liên đội trưởng nên phải phối hợp các bộ phận với nhau, đồng thời là một trong hai người chỉ huy đội kèn trống.
Từ Diễm Diễm ngồi xuống sô pha lại giơ tay vuốt lên chỗ kẹp tóc lần nữa, móc ra một thỏi son chống nẻ tô lên môi hai lượt, sau đó nhẹ nhàng nhấp môi.
Trong tiết thu khó chịu này, những thứ lặng lẽ thay đổi không chỉ có cảm giác hơi đau trước ngực Dư Chu Chu, không chỉ có sự qua loa, lấy lệ của mọi người với cô giáo.
Mà còn có gương nhỏ và son môi của Từ Diễm Diễm.
“Hôm qua mình tới cổng công ty sách báo Hải Triều, cậu biết không, ở đó chen chúc thấy ghê luôn. Xung quanh sân khấu dựng tạm toàn là nhân viên an ninh thôi, nếu không mấy fan hâm mộ sẽ nhào lên hết mất! Mình chính mắt nhìn thấy một cô bé bị mấy người đằng sau xô ngã, nếu bạn ấy không được nhân viên an ninh kéo dậy thì…”
Từ Diễm Diễm rất thích Vũ Tuyền(*), từ sáng sớm đã không ngừng nhắc tới buổi ký tên hôm qua.
“Vậy cậu làm thế nào mà lấy được chữ ký của Vũ Tuyền? Chen vào được sao? Bọn họ có hát Đẹp nhất không?”
Lúc nói chuyện bình thường, giọng của Tưởng Xuyên vẫn giống như lúc đọc diễn cảm, hơi hơi ẻo lả, nét mặt vẫn là kiểu mù mịt ngây thơ.
Lần đầu tiên Từ Diễm Diễm không tức giận vì bị người khác cắt lời, câu hỏi của đối phương rất đúng ý cô.
“Cậu nghĩ gì? Mình cần gì phải đi chen, mẹ mình quen với ban tổ chức, mình có thể vào thẳng phòng trang điểm của họ để xin chữ ký. Lúc về nhà, ba còn mua socola Dove loại mới nhất cho mình. Là loại socola đen của Dove mới được quảng cáo trên TV ấy. Mình ăn socola đắng quen rồi, ăn loại có sữa thấy ngấy lắm, ngọt quá không chịu được…”
“Phiền phức.” Thiện Khiết Khiết vốn ngồi một bên không nói lời nào rốt cuộc không nhịn được mà phàn nàn. Thiện Khiết Khiết thẳng tính nên chưa bao giờ che giấu sự yêu ghét của mình.
Mặt Từ Diễm Diễm đỏ lựng, định cãi lại một câu, cô nàng chớp mắt một cái rồi lại bật cười.
“Này Thiện Khiết Khiết, giữa cậu và Trương Thạc Thiên có chuyện gì ấy nhỉ?”
Giọng điệu kiểu bà tám của Từ Diễm Diễm có chút không tự nhiên, khoa trương quá mức, thành ra khiến người nghe cảm giác như có gì ghen tị trong đó.
Thiện Khiết Khiết lườm cô ta một cái, không thèm để ý.
Song, Dư Chu Chu vẫn để ý thấy cái cổ trắng nõn của Thiện Khiết Khiết thoắt cái đã ửng đỏ.
Dư Chu Chu còn nhớ hôm qua lúc tan học về, cô và Thiện Khiết Khiết cùng bước ra cửa, nghe thấy Từ Diễm Diễm và mấy bạn nữ khác đang lớn tiếng buôn chuyện. Giọng điệu của bạn nữ có vẻ rất kỳ quái: “Diễm Diễm, Trương Thạc Thiên nhà cậu…”
“Cái gì mà Trương Thạc Thiên nhà mình chứ? Cậu ta có liên quan gì tới mình!” Từ Diễm Diễm bị người ta nói một câu đã giãy nảy, vội vã phủi sạch quan hệ, nhất là lúc liếc thấy Thiện Khiết Khiết và Dư Chu Chu, cô nàng còn nói thêm một chuỗi “không liên quan tới mình” như bắn súng liên thanh, sau đó bỏ thêm một câu không lớn không nhỏ, “Là Thiện Khiết Khiết ấy… Có liên quan gì tới mình đâu, mấy cậu toàn nói bừa. Thiện Khiết Khiết người ta tức giận rồi…”
Mấy cô bé mười một, mười hai tuổi túm lại một chỗ, dè dặt bàn tán về con trai, khi nào chủ đề câu chuyện hướng về người khác thì vừa càn rỡ vừa lớn gan, đến lượt chính mình thì lại sợ người khác nói “đi kiếm đối tượng, thật không biết xấu hổ”, vội vàng thanh minh, sau đó lại cảm thấy ngượng ngùng, lén lút hưởng thụ sự hưng phấn khi bị người khác bàn tán.
Sự hưng phấn mang theo chút kích thích và xấu hổ.
Dù nam chính mà người khác gán cho có mặt đầy mụn, giọng nói như tiếng mèo bị kẹp đuôi thì có sao? Chỉ cần lúc đối diện với cậu ta, những người đứng xem cùng ồ lên là có một cảm giác mặt đỏ tim đập khác biệt rồi.
Mùa thu này, Dư Chu Chu đã biết ý nghĩa của cái gọi là hormone —— mặc dù thời điểm đó, cô bé còn chưa biết những phản ứng kỳ quái này là do hormone của chính cô.
Bên tai trái là tiếng líu ríu của Từ Diễm Diễm, tai phải đã nghe thấy tiếng giày cao gót gõ lộp cộp từ xa truyền tới. Bởi đội kèn trống ngoài sân lại bắt đầu tạo ra những tạp âm dằn vặt lỗ tai nên những người khác đều không nghe thấy tiếng bước chân.
Dư Chu Chu đẩy Thiện Khiết Khiết, hai người ung dung giả vờ duỗi người rồi đứng dậy, cầm bản thảo bước thong thả về hướng cửa. Trong lúc ba người kia còn đang chuyện trò rôm rả, cánh cửa bị mở xoạch một cái. Từ Diễm Diễm là người đầu tiên hoảng hốt định đứng dậy nhưng vì sô pha quá mềm, vừa dợm đứng dậy đã ngồi phịch trở lại.
Dư Chu Chu và Thiện Khiết đứng gần cửa, sắc mặt bình tĩnh, trong tay còn cầm bản thảo.
Sắc mặt của cô phụ trách âm u như bầu trời ngày mưa gió, dường như còn chêm thêm một tia sét. Cô quăng chùm chìa khóa lên mặt bàn, một chuỗi “leng keng” dài vang lên do chạm vào mặt thủy tinh. Âm thanh tuy không quá to trong nền nhạc của đội kèn trống nhưng cũng đủ khiến ba người vừa đứng dậy kia phải giật thót.
“Giỏi lắm rồi đúng không! Các cô các cậu đúng là quá giỏi rồi, lời của tôi chỉ là không khí đúng không? Có phải tôi không quản nổi các cô các cậu nữa?!”
Thực ra cô phụ trách Đội đúng là một người phụ nữ chanh chua. Dư Chu Chu nghĩ.
Nhưng mà —— mắng hay lắm.
Bất giác, cô bé mỉm cười như một chú hồ ly nhỏ xấu xa.
~*~
(*) Vũ Tuyền: ban nhạc được yêu thích ở Trung Quốc Đại Lục, thành lập tháng 6 năm 1998. Năm 1999 Vũ Tuyền phát hành album sáng tác đầu tay “Đẹp nhất”.
Tôi lấy cái này về làm gì?!
Thế nhưng đầu lưỡi ríu lại thế nào mà lúc lắp bắp mở lời lại biến thành: “Tôi… cái này phải dùng thế nào…”
…
Sau sự kiện đó, đám con trai lớp 5/7 yên ắng hẳn, còn Lâm Dương thì biến mất khỏi tầm mắt của Dư Chu Chu rất lâu, rất lâu.
Mấy tên tiểu bá vương lớp 5/7 do Hứa Địch dẫn đầu đều rất trượng nghĩa mà duy trì im lặng —— bởi vì chính họ cũng không thoát khỏi can hệ, các bạn nữ khác trong lớp đứng quá xa, không rõ chuyện gì đã xảy ra, vì vậy những kẻ còn lại biết rõ sự tình chỉ có Dư Chu Chu và Thiện Khiết Khiết.
Liên đội trưởng vì một gói băng vệ sinh mà mất hết cả uy phong, mặt đỏ đến mang tai, bỏ chạy trối chết.
Nhưng Dư Chu Chu lại biết nhiều hơn người khác một chút.
Chỉ một chút thôi.
Chính là lúc Lâm Dương nhét gói băng về lại tay cô, cậu đã nói nhỏ để chỉ mình cô nghe thấy: “Dư Chu Chu, cậu chỉ biết bắt nạt tớ thôi.”
Cậu chỉ biết bắt nạt tớ thôi. Chỉ mình tớ.
Dư Chu Chu ngây ngẩn cả người, khí phách vừa bộc phát vì bị dồn vào đường cùng tiêu tan trong nháy mắt. Cô sững người nhìn cậu chạy về phía cầu thang rồi khuất bóng. Giữa lúc hoảng hốt, hình như cô đã nhìn thấy trên gương mặt đỏ bừng của cậu, đôi mắt trong veo kia chợt hiện lên ánh lệ nhàn nhạt.
Cô bất giác vươn tay định ngăn lại nhưng cuối cùng chỉ tóm được cơn gió mà cậu để lại lúc chạy đi.
Giây tiếp theo, Dư Chu Chu bình tĩnh thu tay rồi đút vào túi quần, quay sang nói với mấy đứa con trai còn đang đần mặt ra: “Có phải không muốn học thể dục nữa không?”
Mấy nhóc con nghịch ngợm đùn đẩy nhau chạy trối chết về phía cầu thang.
~*~
“Đoàn thanh niên!” Cô bé đứng đầu bên trái tiến lên một bước.
“Đoàn thanh niên!” Cô bé đứng đầu bên phải tiến lên một bước.
“Mãi mãi là cây đại thụ!” Cậu bé đứng thứ hai bên trái tiến lên một bước.
“Mãi mãi là cây đại thụ!” Cậu bé đứng thứ hai bên phải tiến lên một bước.
“Cây đại thụ!!!!” Cả bốn người cùng đồng thanh.
Bốn người trước mặt đều mang vẻ mặt thành kính nhìn về phía xa. Dư Chu Chu đứng một bên cố gắng chịu đựng, sắp không nhịn được nữa rồi, cô cảm thấy bụng mình đã cứng lại tới mức co giật, khóe miệng nhếch lên thành một vòng cung rất khả nghi, nửa cười nửa không, nhìn có chút kinh khủng.
Dứt khoát tăng thêm ý cười tạo thành một nụ cười mỉm như đang nghiêm túc thưởng thức.
“Từ Diễm Diễm, em nhìn đi đâu thế? Sao ánh mắt lại không tập trung như vậy? Cả buổi chỉ biết cười, biểu cảm trên mặt cũng không thể hiện được, đầu óc của em để ở đâu vậy? Còn cười nữa tôi sẽ tịch thu kẹp tóc của em! Đừng tưởng tôi không biết em vừa tập vừa cầm gương soi! Bốn người các em có biết nhìn trước nhìn sau không, hai mắt để đi đâu đấy?! Lúc bước đi không biết liếc mắt nhìn người khác để xếp cho ngay ngắn à? Tưởng Xuyên là người đi cuối cùng, em xem các em, bốn người đứng thành bốn hàng, may mà chỉ bước một bước, nếu không sân khấu cũng không đủ cho các em đi! Tập đến lần thứ mấy rồi? Mấy đứa đã tỉnh ngủ chưa?”
Hôm nay son môi của cô Lý phụ trách Đội chói mắt khác thường, đôi môi màu cam sáng há ra rồi ngậm lại khiến người ta dễ sinh ảo giác. Tuy người bị mắng không phải là Dư Chu Chu nhưng cô cũng không dám cười nữa, đành phải cụp mắt đứng gọn một bên.
Vừa rồi lúc cô Lý quở trách bốn người kia, cô có thể cảm nhận được mặt mình dính một ít nước bọt từ xa văng tới.
Chắc chắn trưa nay cô phụ trách đã ăn rau hẹ, Dư Chu Chu đau khổ nghĩ thầm.
Cô ngẩng đầu lên thì thấy Từ Diễm Diễm sau khi ăn mắng vẫn còn hơi run run, có vẻ như không nhịn được cười.
Nhưng Dư Chu Chu biết, cho dù lúc tập luyện Từ Diễm Diễm cũng như cô đều rất muốn cười, song lúc bị cô phụ trách dùng bản thảo cuộn lại gõ lên đầu, cậu ta đã hết cười nổi rồi.
Tiếp tục làm bộ không nhịn được cười chỉ là một loại tâm thái muốn vãn hồi thể diện. Rõ ràng đã xấu hổ đến đỏ cả tai nhưng vẫn muốn giả vờ phớt tỉnh, vờ như thấy bài đọc diễn cảm và cô phụ trách đều rất tức cười.
Điệu bộ của Từ Diễm Diễm khiến Dư Chu Chu thầm thở dài —— nghĩ lại, mình có thể nhìn thấu sự vờ vịt của cậu ta, còn không phải vì chính mình cũng làm bộ như thế sao. Có lẽ là đồng loại nên nhìn nhau không thấy thuận mắt. Dư Chu Chu chợt phát hiện dạo này mình rất hay suy nghĩ miên man, hơi một tí là lại đờ người ra, suy nghĩ thường xuyên lạc vào một ngõ nhỏ nào đó, lòng vòng trong đó không ra được.
Tuy trước đây cô cũng hay thơ thẩn mất hồn nhưng lần này không giống thế.
Mình bị làm sao vậy? Cô nghiêng đầu khó hiểu, tinh thần có chút rã rời, lực chú ý chuyển từ giấy dán tường sang dây áo ngực của cô phụ trách —— là màu đen, hiện rất rõ dưới chiếc áo đầm màu xanh nhạt. Mặt Dư Chu Chu thoắt cái đỏ ửng, mắt cũng cụp xuống nhìn chóp mũi, nhìn mãi tới khi đầu mày hơi đau đau.
Cuối tuần trước, mẹ tự nhiên chạm vào ngực cô bé, cô đỏ mặt tía tai kêu toáng lên, mẹ lại mỉm cười, “Mẹ còn đang nghĩ đã nên mua cho con chưa… Bây giờ xem ra vẫn còn sớm lắm.”
Cô cứng người đứng sững ra, chỉ biết lấy hai tay che ngực —— ở đó có hai điểm hơi cứng cứng, chỉ thoáng chạm vào đã đau, đôi khi đi đứng không cẩn thận đụng phải người khác, cơn đau ở ngực như phút phút đều nhắc nhở Dư Chu Chu, hình như mình đang có thay đổi nào đó —— loại biến hóa khiến người ta vừa sợ hãi vừa tha thiết mong chờ một cách khó hiểu.
Không nghĩ về cái này nữa —— mặc dù cô bé cũng không hiểu lắm nhưng trực giác nói cho cô biết, loại chuyện này rất chi xấu hổ. Dư Chu Chu hơi ngước mắt lên rồi nhắm vào chỗ tuột chỉ trên đôi tất chân màu ngà của cô phụ trách —— nguy hiểm thật, sắp thủng đến nơi rồi. Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.
Cô vừa mới hoàn hồn, cô phụ trách đã ném xoạch bản thảo xuống đất. Có tiếng loa từ ngoài cửa truyền tới.
Là giọng của Lâm Dương.
“Cô Lý, cô Lý! Mời cô tới sân tập một lát, đội trống và đội kèn không khớp nhau.”
Lúc này Dư Chu Chu mới phát hiện, đội kèn trống ngoài sân tập đã im lặng rất lâu.
Cô phụ trách ném lại một câu “Tiếp tục tập cho tôi!” rồi đẩy cửa chạy ra ngoài. Bốn đứa nhóc vừa rồi còn cố gắng đứng nghiêm, thoắt cái đã chùng hết vai xuống. Từ Diễm Diễm ngồi phịch xuống ghế sô pha, ngoài cười mà trong lòng không cười: “Đúng là có bệnh.”
Dư Chu Chu cũng kéo Thiện Khiết Khiết ngồi xuống ghế nhỏ gần sô pha, chỗ đó quay lưng với cửa, chỉ cần tiếng gõ giày lộp cộp của cô phụ trách truyền tới là nghe thấy ngay.
Đại hội tuyên dương Đoàn thanh niên tỉnh do liên đội trường tiểu học trực thuộc Đại học Sư phạm toàn quyền phụ trách, từ đội kèn trống, đội cầm hoa, đại biểu Đội thiếu niên lên phát biểu cho đến ngâm thơ chúc mừng. Dư Chu Chu và Chiêm Yến Phi là đại biểu Đội thiếu niên lên phát biểu trước đại hội, Từ Diễm Diễm, Thiện Khiết Khiết, Tưởng Xuyên và một bạn nữa là nhóm lên ngâm thơ chúc mừng.
Có người còn nói đùa, đây chính là cơ hội để Từ Diễm Diễm xoay người.
Còn Lâm Dương là Liên đội trưởng nên phải phối hợp các bộ phận với nhau, đồng thời là một trong hai người chỉ huy đội kèn trống.
Từ Diễm Diễm ngồi xuống sô pha lại giơ tay vuốt lên chỗ kẹp tóc lần nữa, móc ra một thỏi son chống nẻ tô lên môi hai lượt, sau đó nhẹ nhàng nhấp môi.
Trong tiết thu khó chịu này, những thứ lặng lẽ thay đổi không chỉ có cảm giác hơi đau trước ngực Dư Chu Chu, không chỉ có sự qua loa, lấy lệ của mọi người với cô giáo.
Mà còn có gương nhỏ và son môi của Từ Diễm Diễm.
“Hôm qua mình tới cổng công ty sách báo Hải Triều, cậu biết không, ở đó chen chúc thấy ghê luôn. Xung quanh sân khấu dựng tạm toàn là nhân viên an ninh thôi, nếu không mấy fan hâm mộ sẽ nhào lên hết mất! Mình chính mắt nhìn thấy một cô bé bị mấy người đằng sau xô ngã, nếu bạn ấy không được nhân viên an ninh kéo dậy thì…”
Từ Diễm Diễm rất thích Vũ Tuyền(*), từ sáng sớm đã không ngừng nhắc tới buổi ký tên hôm qua.
“Vậy cậu làm thế nào mà lấy được chữ ký của Vũ Tuyền? Chen vào được sao? Bọn họ có hát Đẹp nhất không?”
Lúc nói chuyện bình thường, giọng của Tưởng Xuyên vẫn giống như lúc đọc diễn cảm, hơi hơi ẻo lả, nét mặt vẫn là kiểu mù mịt ngây thơ.
Lần đầu tiên Từ Diễm Diễm không tức giận vì bị người khác cắt lời, câu hỏi của đối phương rất đúng ý cô.
“Cậu nghĩ gì? Mình cần gì phải đi chen, mẹ mình quen với ban tổ chức, mình có thể vào thẳng phòng trang điểm của họ để xin chữ ký. Lúc về nhà, ba còn mua socola Dove loại mới nhất cho mình. Là loại socola đen của Dove mới được quảng cáo trên TV ấy. Mình ăn socola đắng quen rồi, ăn loại có sữa thấy ngấy lắm, ngọt quá không chịu được…”
“Phiền phức.” Thiện Khiết Khiết vốn ngồi một bên không nói lời nào rốt cuộc không nhịn được mà phàn nàn. Thiện Khiết Khiết thẳng tính nên chưa bao giờ che giấu sự yêu ghét của mình.
Mặt Từ Diễm Diễm đỏ lựng, định cãi lại một câu, cô nàng chớp mắt một cái rồi lại bật cười.
“Này Thiện Khiết Khiết, giữa cậu và Trương Thạc Thiên có chuyện gì ấy nhỉ?”
Giọng điệu kiểu bà tám của Từ Diễm Diễm có chút không tự nhiên, khoa trương quá mức, thành ra khiến người nghe cảm giác như có gì ghen tị trong đó.
Thiện Khiết Khiết lườm cô ta một cái, không thèm để ý.
Song, Dư Chu Chu vẫn để ý thấy cái cổ trắng nõn của Thiện Khiết Khiết thoắt cái đã ửng đỏ.
Dư Chu Chu còn nhớ hôm qua lúc tan học về, cô và Thiện Khiết Khiết cùng bước ra cửa, nghe thấy Từ Diễm Diễm và mấy bạn nữ khác đang lớn tiếng buôn chuyện. Giọng điệu của bạn nữ có vẻ rất kỳ quái: “Diễm Diễm, Trương Thạc Thiên nhà cậu…”
“Cái gì mà Trương Thạc Thiên nhà mình chứ? Cậu ta có liên quan gì tới mình!” Từ Diễm Diễm bị người ta nói một câu đã giãy nảy, vội vã phủi sạch quan hệ, nhất là lúc liếc thấy Thiện Khiết Khiết và Dư Chu Chu, cô nàng còn nói thêm một chuỗi “không liên quan tới mình” như bắn súng liên thanh, sau đó bỏ thêm một câu không lớn không nhỏ, “Là Thiện Khiết Khiết ấy… Có liên quan gì tới mình đâu, mấy cậu toàn nói bừa. Thiện Khiết Khiết người ta tức giận rồi…”
Mấy cô bé mười một, mười hai tuổi túm lại một chỗ, dè dặt bàn tán về con trai, khi nào chủ đề câu chuyện hướng về người khác thì vừa càn rỡ vừa lớn gan, đến lượt chính mình thì lại sợ người khác nói “đi kiếm đối tượng, thật không biết xấu hổ”, vội vàng thanh minh, sau đó lại cảm thấy ngượng ngùng, lén lút hưởng thụ sự hưng phấn khi bị người khác bàn tán.
Sự hưng phấn mang theo chút kích thích và xấu hổ.
Dù nam chính mà người khác gán cho có mặt đầy mụn, giọng nói như tiếng mèo bị kẹp đuôi thì có sao? Chỉ cần lúc đối diện với cậu ta, những người đứng xem cùng ồ lên là có một cảm giác mặt đỏ tim đập khác biệt rồi.
Mùa thu này, Dư Chu Chu đã biết ý nghĩa của cái gọi là hormone —— mặc dù thời điểm đó, cô bé còn chưa biết những phản ứng kỳ quái này là do hormone của chính cô.
Bên tai trái là tiếng líu ríu của Từ Diễm Diễm, tai phải đã nghe thấy tiếng giày cao gót gõ lộp cộp từ xa truyền tới. Bởi đội kèn trống ngoài sân lại bắt đầu tạo ra những tạp âm dằn vặt lỗ tai nên những người khác đều không nghe thấy tiếng bước chân.
Dư Chu Chu đẩy Thiện Khiết Khiết, hai người ung dung giả vờ duỗi người rồi đứng dậy, cầm bản thảo bước thong thả về hướng cửa. Trong lúc ba người kia còn đang chuyện trò rôm rả, cánh cửa bị mở xoạch một cái. Từ Diễm Diễm là người đầu tiên hoảng hốt định đứng dậy nhưng vì sô pha quá mềm, vừa dợm đứng dậy đã ngồi phịch trở lại.
Dư Chu Chu và Thiện Khiết đứng gần cửa, sắc mặt bình tĩnh, trong tay còn cầm bản thảo.
Sắc mặt của cô phụ trách âm u như bầu trời ngày mưa gió, dường như còn chêm thêm một tia sét. Cô quăng chùm chìa khóa lên mặt bàn, một chuỗi “leng keng” dài vang lên do chạm vào mặt thủy tinh. Âm thanh tuy không quá to trong nền nhạc của đội kèn trống nhưng cũng đủ khiến ba người vừa đứng dậy kia phải giật thót.
“Giỏi lắm rồi đúng không! Các cô các cậu đúng là quá giỏi rồi, lời của tôi chỉ là không khí đúng không? Có phải tôi không quản nổi các cô các cậu nữa?!”
Thực ra cô phụ trách Đội đúng là một người phụ nữ chanh chua. Dư Chu Chu nghĩ.
Nhưng mà —— mắng hay lắm.
Bất giác, cô bé mỉm cười như một chú hồ ly nhỏ xấu xa.
~*~
(*) Vũ Tuyền: ban nhạc được yêu thích ở Trung Quốc Đại Lục, thành lập tháng 6 năm 1998. Năm 1999 Vũ Tuyền phát hành album sáng tác đầu tay “Đẹp nhất”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.