Chương 28: Sống chết của cô gái ấy
Bát Nguyệt Trường An
05/04/2017
Sau cùng, Dư Chu Chu cực kỳ buồn phiền đóng hộp sắt lại.
Cô xem lướt qua tất cả những bảo bối ngày bé, có một ít giấy ghi chú trên đường đến trường, thiệp chúc mừng, huy hiệu, chợt thấy rất ấm áp, tựa như trong lòng không còn khoảng trống nào nữa —— sau đó liếc sang quả bóng bay đỏ đã teo quắt lại.
Sau nhiều lần dẫn chương trình ở đủ loại hội diễn văn nghệ, ấn tượng của Dư Chu Chu đối với lần đầu tiên đoạt chức vô địch kể chuyện đã có chút mơ hồ, nhưng chỉ cần hồi tưởng lại niềm vui sướng khi đó, khóe miệng sẽ không kìm được mà cong lên.
Khi nhớ đến khoảnh khắc Lâm Dương đưa quả bóng đỏ ra là lúc khóe miệng cong nhất, sau đó sẽ mau chóng xìu xuống, có chút cay đắng.
Dư Chu Chu trấn tĩnh lại, nhanh chóng cất hết đống lộn xộn đó vào hộp sắt.
Chung quy cô vẫn không tìm được —— thực ra, thứ cô muốn tìm chỉ là biểu cảm đều từng xuất hiện trên mặt Thiện Khiết Khiết và Từ Diễm Diễm.
Cái loại biểu cảm xuất phát từ đáy lòng, thần bí vô cùng, Dư Chu Chu cố hết sức cũng không bắt chước được.
Cô mở cửa phòng định ra phòng khách rót cốc nước, vừa bước vào phòng đã thấy Dư Đình Đình đang lúng túng khom lưng, ôm chặt vật gì đó vào lòng.
“Chị… chị đang tìm gì đó?”
“Tìm cái kéo.”
“Tìm được chưa?”
“Tìm được rồi.”
“… Cầm dao kéo nguy hiểm lắm…”
“Ai mượn mày lo!” Dư Đình Đình nhe răng. Nếu cô bé là một con mèo thì chắc hẳn đám lông sau lưng đã dựng hết cả lên rồi.
Dư Chu Chu nghiêng đầu, nhìn thoáng qua cái hộp được gói bằng giấy màu xanh nhạt phủ đầy sao trắng và sợi ruy băng màu xanh đậm trên bàn trà.
“Chị đang gói quà à?”
“Ai mượn mày lo!”
“… Chị có thể nói câu nào khác không?”
“Ai mượn mày lo!”
Dư Chu Chu bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người ra khỏi phòng khách. Lúc về đến phòng mình mới sực nhớ ra —— quên không rót nước rồi.
Quên đi, cố chịu vậy.
~*~
Sáng sớm, 5 giờ 45 phút, Dư Chu Chu bị mẹ kéo ra khỏi ổ chăn.
Hôm nay là ngày biểu diễn chính thức. “Đại hội tuyên dương và kỷ niệm xx năm ngày thành lập đoàn thanh niên tỉnh” được tổ chức lúc 10 giờ tại quảng trường chính phủ, nhưng bọn họ phải đến trường tập hợp từ 6 rưỡi. Đám Thiện Khiết Khiết bị cô giáo kéo vào phòng đoàn đội thay quần áo biểu diễn, trang điểm, còn đội cầm hoa và đội trống đều phải tới nhà kho để lấy những bó hoa giống nhau và nhạc cụ. 7 rưỡi, tất cả mọi người đều lên xe, ba chiếc xe khách chở đầy ắp học sinh tiểu học lên đường tới quảng trường chính phủ.
Tình huống của Dư Chu Chu và Chiêm Yến Phi khá khẩm hơn nhiều, hai người có thể mặc quần áo tự chọn, cũng không cần tô vẽ quá kinh khủng. Bốn người đám Thiện Khiết Khiết thì khá là thảm —— Thiện Khiết Khiết vẫn không chịu soi gương, bởi vì cô biết soi hay không cũng chẳng quan trọng, hiệu quả của tính hủy diệt vẫn không thể thay đổi.
Tóc của Thiện Khiết Khiết được buộc cao sang hai bên, mỗi bên tóc còn cột một dải lụa đỏ thật dài, cô mặc váy liền màu vàng sáng xen lẫn màu xanh lá nhạt, chân đi tất trắng và giầy búp bê màu đỏ tươi. Hiện giờ, cô và Dư Chu Chu đang đứng trên xe, gần chỗ cửa trước. Thỉnh thoảng xe chạy tới những chỗ khuất tối, cô có thể lờ mờ nhìn thấy bóng mình trên cửa thủy tinh, đôi má đỏ như đít khỉ, trên lông mi còn dinh dính thứ gì đó không rõ, cô cũng không dám chạm vào.
Quan trọng nhất là, qua tiếng ồn ào ở bên kia, cô biết, Trương Thạc Thiên và mình ở trên cùng một chiếc xe, cậu đang ở chỗ cửa sau. Thiện Khiết Khiết không dám nhìn về phía đó, chỉ cố gắng nghiêng đầu qua chỗ khác, đưa lưng về phía cậu ta —— cho dù tư thế này khiến cô rất khó nắm chặt tay vịn, chỉ có thể lắc lư, túm chặt tay áo Dư Chu Chu.
Dư Chu Chu không hề biết tâm tư phức tạp của Thiện Khiết Khiết. Cô chỉ cảm thấy hôm nay Thiện Khiết Khiết nói nhiều khác thường, tuy thường ngày mình và cô ấy cũng có nhiều chuyện để nói, thế nhưng hôm nay, đến cả những chuyện chẳng đáng nói, cô cũng “tám” rất nhiệt tình. Thiện Khiết Khiết không ngừng nói mấy câu đùa tẻ nhạt, cứ cách mấy câu lại oán giận một lần “Sao cô phụ trách lại có thể bắt người ta trang điểm thành thế này, đúng là nữ quỷ, nữ quỷ mà…”.
Dư Chu Chu cực kỳ hoang mang. Cậu ấy đang hồi hộp vì sắp phải biểu diễn sao?
Hồi hộp như cái thời mà hai người mới gặp nhau.
Đúng là Thiện Khiết Khiết đang hồi hộp thật, nhưng nguyên nhân thì không hề giống như Dư Chu Chu đã nghĩ.
Cô không ngừng giải thích gương mặt bị trang điểm xấu thế nào, chẳng qua là sợ người khác nói cho Trương Thạc Thiên, hoặc lại bình luận một câu “Này, Thiện Khiết Khiết xấu thật đấy”.
Chỉ đơn giản thế thôi.
Nhưng mà cũng phức tạp như vậy.
Dọc đường đi, tâm tình thiếu nữ cứ biến động theo từng nhịp ngừng, đi của xe.
~*~
Cô phụ trách dẫn theo mấy diễn viên ngâm thơ của mình ngồi xuống bên chiếc bàn rộng ở sân sau, các thành viên của đội trống đều bỏ nhạc cụ sang một bên rồi ngồi xuống chiếu. Dư Chu Chu thấy Từ Diễm Diễm lén cài cái kẹp tóc màu nâu kia vào bím tóc —— “Đây là kẹp tóc đồi mồi hàng thật giá thật, làm từ đồi mồi thật đấy, cực kỳ đắt” —— từ hôm thứ hai, Từ Diễm Diễm cứ không ngừng lặp lại câu đó.
Ngước mắt lên đã thấy Trương Thạc Thiên và Lâm Dương đi tới. Đồng phục màu trắng nhìn xa có chút giống sĩ quan.
Hai chỉ huy là Lâm Dương và Trương Thạc Thiên sẽ điều khiển đội kèn thổi nhạc dạo trước khi nhóm chúc mừng lên sâu khấu, sau đó đi xuống đón bốn người kia lên sân khấu, chúc mừng xong, hai người lại phải đi lên chỉ huy tiếp.
Thế nên bọn họ cũng được cô phụ trách gọi tới, cùng ngồi ở hậu trường chờ lượt lên sân khấu.
Thiện Khiết Khiết đã không còn là cô bé luôn hồi hộp trước khi thi của bốn, năm năm trước nữa. Mấy năm nay, cô cũng giống Dư Chu Chu, tham gia không ít các hoạt động lớn nhỏ, tuy chưa đến mức “trải qua trăm trận” nhưng cũng có thể coi là kinh nghiệm phong phú. Ban đầu cô cũng chẳng căng thẳng nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác hẳn —— nhỡ bị xấu mặt thì làm thế nào bây giờ, nhỡ bị xấu mặt trước mắt cậu ấy thì biết làm sao —— bàn tay cô lạnh toát nhưng cứ đổ mồ hôi, lau lên váy thì thấy trơn nhẵn, chẳng có tác dụng gì cả, tay vẫn dinh dính.
Quan trọng hơn là, cô không dám đối mặt với cậu ta. Mang theo cái mặt quỷ này, muốn nhìn người khác cũng cần có dũng khí. Lúc cô thấy Từ Diễm Diễm cũng đang cố gắng xoay lưng về phía cậu ấy, bình thường líu ríu không ngừng, giờ lại biến thành tiểu thư khuê các —— lần đầu tiên Thiện Khiết Khiết biết được, cho dù bọn họ căm ghét nhau cỡ nào, tâm tư của con gái vẫn luôn giống nhau.
Dư Chu Chu nhìn thấy hết nỗi thấp thỏm của Thiện Khiết Khiết.
Cô bỗng có chút lo lắng cho cô bạn nhỏ của mình.
Dư Chu Chu bất đắc dĩ thở dài, lúc quay đầu lại mới phát hiện ra Trương Thạc Thiên của đội trống cũng đã bị cô phụ trách vẽ thành mặt quỷ.
Khiết Khiết, cậu không cần né đâu, hai người đều như nhau cả thôi.
Lâm Dương thì đang ngồi tại chỗ, xấu hổ ngẩng mặt lên, đôi môi mím chặt. Cô phụ trách nắm chặt cằm cậu, tay phải cầm bút kẻ môi tô lên viền môi của cậu.
Dư Chu Chu bỗng bật cười thành tiếng.
Trong nháy mắt, gương mặt bị thoa phấn của Lâm Dương lại càng thêm tái nhợt. Cô phụ trách vừa buông ra tức thì, Lâm Dương đã vội vã cúi đầu, nói một câu “em đi toilet” rồi xoay người chạy ra ngoài.
Dù biết chạy ra ngoài cũng bị đám bạn ngăn lại ngắm nghía —— nhưng đối với Lâm Dương mà nói, bị cả đám người cười còn dễ chịu hơn nhiều so với bị ai đó cười.
Thiện Khiết Khiết và Từ Diễm Diễm đều lặng thinh, Chiêm Yến Phi lại ra ngoài cùng cô phụ trách, chỉ còn lại Dư Chu Chu và ba nam sinh khác mắt to trừng mắt nhỏ với nhau.
Cô chợt cảm thấy bực bội.
Không hiểu sao, Dư Chu Chu không thích Trương Thạc Thiên chút nào. Cô cảm thấy người cậu ta toàn mỡ là mỡ —— mặc dù nếu xét bề ngoài, quả thật cậu ta dễ coi hơn những nam sinh khác một chút, cũng không nhiều mỡ.
Một loại trực giác không thể nói rõ.
Cô quay qua hỏi Thiện Khiết Khiết, “Cậu muốn đi toilet không?”
Thiện Khiết Khiết lắc đầu, Dư Chu Chu bèn đứng dậy ra ngoài một mình. Lúc đi tới bồn rửa tay ngoài trời rồi vặn vòi, cô bỗng nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau. Thì ra ban tổ chức đang chỉ huy các thành viên trong đội cầm hoa điều chỉnh vị trí đứng, mọi người nhao nhao đứng dậy tiến gần tới chỗ Dư Chu Chu. Cô quay đầu lại, tiếp tục rửa tay dưới dòng nước mát lạnh —— tự nhiên không biết làm gì.
Chẳng hiểu sao, suy nghĩ lại bay tới nụ hôn kia.
Dư Chu Chu cảm thấy không khí xung quanh bỗng có chút nóng, cô nhắm mắt lại, nói với chính mình —— để mình… để mình mặt dày một lần đi.
Trong tưởng tượng, gương mặt kia càng lúc càng tiến gần, giống như hơi thở ấm áp kia đã phả lên mặt.
Là gương mặt của Nephrite.
Dư Chu Chu chưa từng nói với Dư Đình Đình, người cô thích vốn không phải Tuxedo Mặt nạ mà là chàng trai bị kéo lên trời kia.
Cô thích Nephrite – một trong bốn thiên vương Hắc ám —— người bị Thiện Khiết Khiết gọi là Hắc ám điện hạ đầu rong biển, thường lạnh lùng nói với quả cầu pha lê màu đen “Các vì sao biết tất cả mọi chuyện”.
Lần duy nhất Dư Chu Chu khóc khi xem Thủy thủ mặt trăng là lúc Nephrite chết đi. Anh ta là nhân vật phản diện nhưng lại yêu Naru – bạn tốt của Usagi. Dư Chu Chu nghĩ, đó chính là yêu, dù chưa bao giờ nói thành lời, dù lúc đồng bọn phản bội, bắt Naru để uy hiếp anh ta, Nephrite vẫn chỉ ngập ngừng nói một câu “Sống chết của cô gái đó có liên quan gì tới ta” —— nhưng anh ta vẫn đi cứu cô ấy, lại còn đánh mất mạng sống của mình.
Khi Naru rưng rưng hỏi Nephrite đang nằm dưới tán cây lúc cận kề cái chết, “Tổ chức bóng tối của các anh… có ngày nghỉ không? Chúng ta cùng đi ăn kem được không?”
Nước mắt của Dư Chu Chu cũng không ngừng rơi xuống.
Cô bắt chước dáng vẻ của Naru, khẽ hỏi trong lòng, “Chúng ta cùng đi ăn kem được không?”
Bỗng nhiên nghe được tiếng cười vang.
Lúc này Dư Chu Chu mới quay đầu, nhìn thấy một cậu nhóc mặc đồng phục màu hồng của đội cầm hoa đang chạy ra xa, vạt áo của cậu ta phất lên theo bước chạy càng làm rõ vóc dáng nhỏ bé. Cậu ta vừa chạy vừa quay đầu nhìn, có vẻ rất muốn nhìn thấy phản ứng của Dư Chu Chu. Đám con trai đứng xung quanh vừa vẫy vẫy hoa vừa cố ý cười đùa, đám con gái thì đỏ mặt thì thầm gì đó, tất cả mọi người đều không giấu được sự hưng phấn.
Về sau, khi Dư Chu Chu nhớ lại chuyện này, tuy rằng mặt mũi mọi người đều đã mờ nhạt, nhưng ấn tượng về cảm giác hơi bối rối hồi đó vẫn rất rõ ràng.
Bỗng nhiên, một bóng áo trắng xuất hiện trước mắt.
Lâm Dương túm lấy cổ áo của cậu nhóc kia. Cậu nhóc kia bị kéo bật trở lại, khom lưng ho khan, nước mắt nước mũi dàn dụa. Lâm Dương vẫn không buông tay, mọi người đều kinh ngạc quan sát, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Giọng điệu lười biếng của Lâm Dương hiện rõ vài phần trêu đùa ác ý.
“Cậu muốn chết à?”
Nam sinh gầy nhỏ kia hoảng sợ không dám đáp, chỉ không ngừng ho khan. Dù sao cậu ta cũng chỉ là một thằng nhóc hơi hư hỏng thôi.
Lúc này, đám diễn viên quần chúng kia mới kịp phản ứng, xông lên kéo hai người ra. Cậu nhóc kia chạy trối chết, Lâm Dương lại cười, nói với mọi người, theo sự điều chỉnh của cô giáo, mỗi người đều tự về vị trí, nhanh lên nào!
Giọng cậu không lớn nhưng có phần uy nghiêm. Rất nhanh đám người đã tản ra hết.
Cậu ấy rửa sạch lớp trang điểm rồi.
Dư Chu Chu kinh ngạc nhìn cậu.
Lâm Dương nhìn ra chỗ khác, mặt hơi đỏ, giọng điệu thờ ơ như không, “Đó là một bạn trong lớp tớ, tớ thay cậu ta xin lỗi cậu.”
Dư Chu Chu nghiêng đầu mỉm cười, “Cậu ta đã làm gì?”
Lâm Dương há hốc miệng vẻ kinh hãi, ánh mắt nhìn thẳng vào cô —— “Cậu đùa gì vậy!”
“Tớ thật sự không biết, lúc mọi người bật cười, tớ mới quay đầu lại, chỉ thấy cậu ta đang chạy ra xa.”
“Nhưng, cậu, cậu ta vừa, vừa… chạm vào cậu… một chút.” Giọng Lâm Dương càng lúc càng nhỏ.
“Gì cơ?”
“… M…ông…” Giọng trầm tới độ không thể nghe thấy.
“À?” Chu Chu sờ lên gáy, “Tớ không biết, không có cảm giác gì cả.”
Mặt Lâm Dương đỏ bừng, mắt trừng to, tay cào cào tóc, sau đó sải bước về phía cổng trước.
“Lâm Dương!”
“Sao vậy?”
Thiếu niên vừa quay đầu lại, trên mặt vẫn còn nguyên nét mừng rỡ và ngượng ngùng.
“Cảm ơn cậu.”
Về sau Dư Chu Chu không còn nhớ khuôn mặt của Nephrite, cũng không nhớ câu nói “Sống chết của cô gái đó có liên quan gì tới ta” kia nữa, thế nhưng, một Lâm Dương cố gắng dùng cách thức lịch sự nhất để thốt ra chữ “mông” vẫn luôn tồn tại ở góc nào đó trong tim.
Lúc đó Dư Chu Chu mới biết, thực ra, trước giờ trong lòng cô chưa từng có khoảng trống, vậy nên cũng không có cách nào lấp đầy.
Cô xem lướt qua tất cả những bảo bối ngày bé, có một ít giấy ghi chú trên đường đến trường, thiệp chúc mừng, huy hiệu, chợt thấy rất ấm áp, tựa như trong lòng không còn khoảng trống nào nữa —— sau đó liếc sang quả bóng bay đỏ đã teo quắt lại.
Sau nhiều lần dẫn chương trình ở đủ loại hội diễn văn nghệ, ấn tượng của Dư Chu Chu đối với lần đầu tiên đoạt chức vô địch kể chuyện đã có chút mơ hồ, nhưng chỉ cần hồi tưởng lại niềm vui sướng khi đó, khóe miệng sẽ không kìm được mà cong lên.
Khi nhớ đến khoảnh khắc Lâm Dương đưa quả bóng đỏ ra là lúc khóe miệng cong nhất, sau đó sẽ mau chóng xìu xuống, có chút cay đắng.
Dư Chu Chu trấn tĩnh lại, nhanh chóng cất hết đống lộn xộn đó vào hộp sắt.
Chung quy cô vẫn không tìm được —— thực ra, thứ cô muốn tìm chỉ là biểu cảm đều từng xuất hiện trên mặt Thiện Khiết Khiết và Từ Diễm Diễm.
Cái loại biểu cảm xuất phát từ đáy lòng, thần bí vô cùng, Dư Chu Chu cố hết sức cũng không bắt chước được.
Cô mở cửa phòng định ra phòng khách rót cốc nước, vừa bước vào phòng đã thấy Dư Đình Đình đang lúng túng khom lưng, ôm chặt vật gì đó vào lòng.
“Chị… chị đang tìm gì đó?”
“Tìm cái kéo.”
“Tìm được chưa?”
“Tìm được rồi.”
“… Cầm dao kéo nguy hiểm lắm…”
“Ai mượn mày lo!” Dư Đình Đình nhe răng. Nếu cô bé là một con mèo thì chắc hẳn đám lông sau lưng đã dựng hết cả lên rồi.
Dư Chu Chu nghiêng đầu, nhìn thoáng qua cái hộp được gói bằng giấy màu xanh nhạt phủ đầy sao trắng và sợi ruy băng màu xanh đậm trên bàn trà.
“Chị đang gói quà à?”
“Ai mượn mày lo!”
“… Chị có thể nói câu nào khác không?”
“Ai mượn mày lo!”
Dư Chu Chu bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người ra khỏi phòng khách. Lúc về đến phòng mình mới sực nhớ ra —— quên không rót nước rồi.
Quên đi, cố chịu vậy.
~*~
Sáng sớm, 5 giờ 45 phút, Dư Chu Chu bị mẹ kéo ra khỏi ổ chăn.
Hôm nay là ngày biểu diễn chính thức. “Đại hội tuyên dương và kỷ niệm xx năm ngày thành lập đoàn thanh niên tỉnh” được tổ chức lúc 10 giờ tại quảng trường chính phủ, nhưng bọn họ phải đến trường tập hợp từ 6 rưỡi. Đám Thiện Khiết Khiết bị cô giáo kéo vào phòng đoàn đội thay quần áo biểu diễn, trang điểm, còn đội cầm hoa và đội trống đều phải tới nhà kho để lấy những bó hoa giống nhau và nhạc cụ. 7 rưỡi, tất cả mọi người đều lên xe, ba chiếc xe khách chở đầy ắp học sinh tiểu học lên đường tới quảng trường chính phủ.
Tình huống của Dư Chu Chu và Chiêm Yến Phi khá khẩm hơn nhiều, hai người có thể mặc quần áo tự chọn, cũng không cần tô vẽ quá kinh khủng. Bốn người đám Thiện Khiết Khiết thì khá là thảm —— Thiện Khiết Khiết vẫn không chịu soi gương, bởi vì cô biết soi hay không cũng chẳng quan trọng, hiệu quả của tính hủy diệt vẫn không thể thay đổi.
Tóc của Thiện Khiết Khiết được buộc cao sang hai bên, mỗi bên tóc còn cột một dải lụa đỏ thật dài, cô mặc váy liền màu vàng sáng xen lẫn màu xanh lá nhạt, chân đi tất trắng và giầy búp bê màu đỏ tươi. Hiện giờ, cô và Dư Chu Chu đang đứng trên xe, gần chỗ cửa trước. Thỉnh thoảng xe chạy tới những chỗ khuất tối, cô có thể lờ mờ nhìn thấy bóng mình trên cửa thủy tinh, đôi má đỏ như đít khỉ, trên lông mi còn dinh dính thứ gì đó không rõ, cô cũng không dám chạm vào.
Quan trọng nhất là, qua tiếng ồn ào ở bên kia, cô biết, Trương Thạc Thiên và mình ở trên cùng một chiếc xe, cậu đang ở chỗ cửa sau. Thiện Khiết Khiết không dám nhìn về phía đó, chỉ cố gắng nghiêng đầu qua chỗ khác, đưa lưng về phía cậu ta —— cho dù tư thế này khiến cô rất khó nắm chặt tay vịn, chỉ có thể lắc lư, túm chặt tay áo Dư Chu Chu.
Dư Chu Chu không hề biết tâm tư phức tạp của Thiện Khiết Khiết. Cô chỉ cảm thấy hôm nay Thiện Khiết Khiết nói nhiều khác thường, tuy thường ngày mình và cô ấy cũng có nhiều chuyện để nói, thế nhưng hôm nay, đến cả những chuyện chẳng đáng nói, cô cũng “tám” rất nhiệt tình. Thiện Khiết Khiết không ngừng nói mấy câu đùa tẻ nhạt, cứ cách mấy câu lại oán giận một lần “Sao cô phụ trách lại có thể bắt người ta trang điểm thành thế này, đúng là nữ quỷ, nữ quỷ mà…”.
Dư Chu Chu cực kỳ hoang mang. Cậu ấy đang hồi hộp vì sắp phải biểu diễn sao?
Hồi hộp như cái thời mà hai người mới gặp nhau.
Đúng là Thiện Khiết Khiết đang hồi hộp thật, nhưng nguyên nhân thì không hề giống như Dư Chu Chu đã nghĩ.
Cô không ngừng giải thích gương mặt bị trang điểm xấu thế nào, chẳng qua là sợ người khác nói cho Trương Thạc Thiên, hoặc lại bình luận một câu “Này, Thiện Khiết Khiết xấu thật đấy”.
Chỉ đơn giản thế thôi.
Nhưng mà cũng phức tạp như vậy.
Dọc đường đi, tâm tình thiếu nữ cứ biến động theo từng nhịp ngừng, đi của xe.
~*~
Cô phụ trách dẫn theo mấy diễn viên ngâm thơ của mình ngồi xuống bên chiếc bàn rộng ở sân sau, các thành viên của đội trống đều bỏ nhạc cụ sang một bên rồi ngồi xuống chiếu. Dư Chu Chu thấy Từ Diễm Diễm lén cài cái kẹp tóc màu nâu kia vào bím tóc —— “Đây là kẹp tóc đồi mồi hàng thật giá thật, làm từ đồi mồi thật đấy, cực kỳ đắt” —— từ hôm thứ hai, Từ Diễm Diễm cứ không ngừng lặp lại câu đó.
Ngước mắt lên đã thấy Trương Thạc Thiên và Lâm Dương đi tới. Đồng phục màu trắng nhìn xa có chút giống sĩ quan.
Hai chỉ huy là Lâm Dương và Trương Thạc Thiên sẽ điều khiển đội kèn thổi nhạc dạo trước khi nhóm chúc mừng lên sâu khấu, sau đó đi xuống đón bốn người kia lên sân khấu, chúc mừng xong, hai người lại phải đi lên chỉ huy tiếp.
Thế nên bọn họ cũng được cô phụ trách gọi tới, cùng ngồi ở hậu trường chờ lượt lên sân khấu.
Thiện Khiết Khiết đã không còn là cô bé luôn hồi hộp trước khi thi của bốn, năm năm trước nữa. Mấy năm nay, cô cũng giống Dư Chu Chu, tham gia không ít các hoạt động lớn nhỏ, tuy chưa đến mức “trải qua trăm trận” nhưng cũng có thể coi là kinh nghiệm phong phú. Ban đầu cô cũng chẳng căng thẳng nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác hẳn —— nhỡ bị xấu mặt thì làm thế nào bây giờ, nhỡ bị xấu mặt trước mắt cậu ấy thì biết làm sao —— bàn tay cô lạnh toát nhưng cứ đổ mồ hôi, lau lên váy thì thấy trơn nhẵn, chẳng có tác dụng gì cả, tay vẫn dinh dính.
Quan trọng hơn là, cô không dám đối mặt với cậu ta. Mang theo cái mặt quỷ này, muốn nhìn người khác cũng cần có dũng khí. Lúc cô thấy Từ Diễm Diễm cũng đang cố gắng xoay lưng về phía cậu ấy, bình thường líu ríu không ngừng, giờ lại biến thành tiểu thư khuê các —— lần đầu tiên Thiện Khiết Khiết biết được, cho dù bọn họ căm ghét nhau cỡ nào, tâm tư của con gái vẫn luôn giống nhau.
Dư Chu Chu nhìn thấy hết nỗi thấp thỏm của Thiện Khiết Khiết.
Cô bỗng có chút lo lắng cho cô bạn nhỏ của mình.
Dư Chu Chu bất đắc dĩ thở dài, lúc quay đầu lại mới phát hiện ra Trương Thạc Thiên của đội trống cũng đã bị cô phụ trách vẽ thành mặt quỷ.
Khiết Khiết, cậu không cần né đâu, hai người đều như nhau cả thôi.
Lâm Dương thì đang ngồi tại chỗ, xấu hổ ngẩng mặt lên, đôi môi mím chặt. Cô phụ trách nắm chặt cằm cậu, tay phải cầm bút kẻ môi tô lên viền môi của cậu.
Dư Chu Chu bỗng bật cười thành tiếng.
Trong nháy mắt, gương mặt bị thoa phấn của Lâm Dương lại càng thêm tái nhợt. Cô phụ trách vừa buông ra tức thì, Lâm Dương đã vội vã cúi đầu, nói một câu “em đi toilet” rồi xoay người chạy ra ngoài.
Dù biết chạy ra ngoài cũng bị đám bạn ngăn lại ngắm nghía —— nhưng đối với Lâm Dương mà nói, bị cả đám người cười còn dễ chịu hơn nhiều so với bị ai đó cười.
Thiện Khiết Khiết và Từ Diễm Diễm đều lặng thinh, Chiêm Yến Phi lại ra ngoài cùng cô phụ trách, chỉ còn lại Dư Chu Chu và ba nam sinh khác mắt to trừng mắt nhỏ với nhau.
Cô chợt cảm thấy bực bội.
Không hiểu sao, Dư Chu Chu không thích Trương Thạc Thiên chút nào. Cô cảm thấy người cậu ta toàn mỡ là mỡ —— mặc dù nếu xét bề ngoài, quả thật cậu ta dễ coi hơn những nam sinh khác một chút, cũng không nhiều mỡ.
Một loại trực giác không thể nói rõ.
Cô quay qua hỏi Thiện Khiết Khiết, “Cậu muốn đi toilet không?”
Thiện Khiết Khiết lắc đầu, Dư Chu Chu bèn đứng dậy ra ngoài một mình. Lúc đi tới bồn rửa tay ngoài trời rồi vặn vòi, cô bỗng nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau. Thì ra ban tổ chức đang chỉ huy các thành viên trong đội cầm hoa điều chỉnh vị trí đứng, mọi người nhao nhao đứng dậy tiến gần tới chỗ Dư Chu Chu. Cô quay đầu lại, tiếp tục rửa tay dưới dòng nước mát lạnh —— tự nhiên không biết làm gì.
Chẳng hiểu sao, suy nghĩ lại bay tới nụ hôn kia.
Dư Chu Chu cảm thấy không khí xung quanh bỗng có chút nóng, cô nhắm mắt lại, nói với chính mình —— để mình… để mình mặt dày một lần đi.
Trong tưởng tượng, gương mặt kia càng lúc càng tiến gần, giống như hơi thở ấm áp kia đã phả lên mặt.
Là gương mặt của Nephrite.
Dư Chu Chu chưa từng nói với Dư Đình Đình, người cô thích vốn không phải Tuxedo Mặt nạ mà là chàng trai bị kéo lên trời kia.
Cô thích Nephrite – một trong bốn thiên vương Hắc ám —— người bị Thiện Khiết Khiết gọi là Hắc ám điện hạ đầu rong biển, thường lạnh lùng nói với quả cầu pha lê màu đen “Các vì sao biết tất cả mọi chuyện”.
Lần duy nhất Dư Chu Chu khóc khi xem Thủy thủ mặt trăng là lúc Nephrite chết đi. Anh ta là nhân vật phản diện nhưng lại yêu Naru – bạn tốt của Usagi. Dư Chu Chu nghĩ, đó chính là yêu, dù chưa bao giờ nói thành lời, dù lúc đồng bọn phản bội, bắt Naru để uy hiếp anh ta, Nephrite vẫn chỉ ngập ngừng nói một câu “Sống chết của cô gái đó có liên quan gì tới ta” —— nhưng anh ta vẫn đi cứu cô ấy, lại còn đánh mất mạng sống của mình.
Khi Naru rưng rưng hỏi Nephrite đang nằm dưới tán cây lúc cận kề cái chết, “Tổ chức bóng tối của các anh… có ngày nghỉ không? Chúng ta cùng đi ăn kem được không?”
Nước mắt của Dư Chu Chu cũng không ngừng rơi xuống.
Cô bắt chước dáng vẻ của Naru, khẽ hỏi trong lòng, “Chúng ta cùng đi ăn kem được không?”
Bỗng nhiên nghe được tiếng cười vang.
Lúc này Dư Chu Chu mới quay đầu, nhìn thấy một cậu nhóc mặc đồng phục màu hồng của đội cầm hoa đang chạy ra xa, vạt áo của cậu ta phất lên theo bước chạy càng làm rõ vóc dáng nhỏ bé. Cậu ta vừa chạy vừa quay đầu nhìn, có vẻ rất muốn nhìn thấy phản ứng của Dư Chu Chu. Đám con trai đứng xung quanh vừa vẫy vẫy hoa vừa cố ý cười đùa, đám con gái thì đỏ mặt thì thầm gì đó, tất cả mọi người đều không giấu được sự hưng phấn.
Về sau, khi Dư Chu Chu nhớ lại chuyện này, tuy rằng mặt mũi mọi người đều đã mờ nhạt, nhưng ấn tượng về cảm giác hơi bối rối hồi đó vẫn rất rõ ràng.
Bỗng nhiên, một bóng áo trắng xuất hiện trước mắt.
Lâm Dương túm lấy cổ áo của cậu nhóc kia. Cậu nhóc kia bị kéo bật trở lại, khom lưng ho khan, nước mắt nước mũi dàn dụa. Lâm Dương vẫn không buông tay, mọi người đều kinh ngạc quan sát, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Giọng điệu lười biếng của Lâm Dương hiện rõ vài phần trêu đùa ác ý.
“Cậu muốn chết à?”
Nam sinh gầy nhỏ kia hoảng sợ không dám đáp, chỉ không ngừng ho khan. Dù sao cậu ta cũng chỉ là một thằng nhóc hơi hư hỏng thôi.
Lúc này, đám diễn viên quần chúng kia mới kịp phản ứng, xông lên kéo hai người ra. Cậu nhóc kia chạy trối chết, Lâm Dương lại cười, nói với mọi người, theo sự điều chỉnh của cô giáo, mỗi người đều tự về vị trí, nhanh lên nào!
Giọng cậu không lớn nhưng có phần uy nghiêm. Rất nhanh đám người đã tản ra hết.
Cậu ấy rửa sạch lớp trang điểm rồi.
Dư Chu Chu kinh ngạc nhìn cậu.
Lâm Dương nhìn ra chỗ khác, mặt hơi đỏ, giọng điệu thờ ơ như không, “Đó là một bạn trong lớp tớ, tớ thay cậu ta xin lỗi cậu.”
Dư Chu Chu nghiêng đầu mỉm cười, “Cậu ta đã làm gì?”
Lâm Dương há hốc miệng vẻ kinh hãi, ánh mắt nhìn thẳng vào cô —— “Cậu đùa gì vậy!”
“Tớ thật sự không biết, lúc mọi người bật cười, tớ mới quay đầu lại, chỉ thấy cậu ta đang chạy ra xa.”
“Nhưng, cậu, cậu ta vừa, vừa… chạm vào cậu… một chút.” Giọng Lâm Dương càng lúc càng nhỏ.
“Gì cơ?”
“… M…ông…” Giọng trầm tới độ không thể nghe thấy.
“À?” Chu Chu sờ lên gáy, “Tớ không biết, không có cảm giác gì cả.”
Mặt Lâm Dương đỏ bừng, mắt trừng to, tay cào cào tóc, sau đó sải bước về phía cổng trước.
“Lâm Dương!”
“Sao vậy?”
Thiếu niên vừa quay đầu lại, trên mặt vẫn còn nguyên nét mừng rỡ và ngượng ngùng.
“Cảm ơn cậu.”
Về sau Dư Chu Chu không còn nhớ khuôn mặt của Nephrite, cũng không nhớ câu nói “Sống chết của cô gái đó có liên quan gì tới ta” kia nữa, thế nhưng, một Lâm Dương cố gắng dùng cách thức lịch sự nhất để thốt ra chữ “mông” vẫn luôn tồn tại ở góc nào đó trong tim.
Lúc đó Dư Chu Chu mới biết, thực ra, trước giờ trong lòng cô chưa từng có khoảng trống, vậy nên cũng không có cách nào lấp đầy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.