Xin Chào, Ngày Xưa Ấy

Chương 98: Yêu nghệ thuật

Bát Nguyệt Trường An

30/04/2018

Edit: Pi sà Nguyệt

Beta: Pi sà Nguyệt + Too Meo

“Chuẩn bị có JQ”

Thông báo học bù kì nghỉ đông được dán lên bảng.

Dư Châu Châu biết rõ, sự đố kị trong mắt Ngạn Nhất không có ác ý.

Lúc Ngạn Nhất thấy hắn cố gắng lâu như vậy nhưng thành tích không tốt hơn, mà Dư Châu Châu chỉ cố gắng một chút vào ba ngày trước kì thi lại có thể đứng đầu học kì, thế giới này trước giờ chưa bao giờ có hai chữ công bằng.

“Cho dù tớ cố gắng thế nào cũng như vậy, nhưng vẫn phải cố gắng.”

Như một đứa nhỏ tuyệt vọng nhưng bất khuất.

Dư Châu Châu đặt bút xuống, sững người một lát, đột nhiên nghĩ cái gì đó, cười bảo, “Ngạn Nhất, vẽ cho tớ một bức tranh đi.”

Ngạn Nhất nhìn Dư Châu Châu với ánh mắt nhìn quái vật một lát, cuối cùng đặt bút vẽ lên giấy. Khoảng mười phút sau, cậu bạn đặt một bức tranh kí họa trước mặt Dư Châu Châu.

Trong hình ảnh là một cô bạn nữ có mái tóc đuôi ngựa cột cao, đầu hơi cúi thấp, đang cắn móng tay đọc truyện tranh trên đùi, gương mặt cô bạn hơi lãnh đạm và mơ hồ.

“Cậu.” Ngạn Nhất nở nụ cười.

“Tớ?”

Mễ Kiều ở sau lưng chen thêm một câu, “Ý tứ là, đây là phẩm hạnh của cậu trong ngày thường đấy.”

Một bức tranh kí họa nhanh nhưng sinh động. Trước kia Mễ Kiều luôn thuyết phục Ngạn Nhất tham gia câu lạc bộ anime của cô bạn, trang web cần thành viên có tay nghề vẽ tốt, Ngạn Nhất không nói gì nhưng vẫn luôn cho rằng bọn họ là một nhóm người không làm việc đàng hoàng.

Dư Châu Châu cẩn thận kẹp tờ giấy vào trong sách anh văn.

“Cậu vẽ rất đẹp.”

“Cho dù vẽ đẹp thì cũng chẳng có tác dụng gì.”

Ngạn Nhất rất quan tâm đến thành tích học tập.

Từ khi Dư Châu Châu thấy sự thay đổi của Tân Mỹ Hương, cô đã bắt đầu ít chủ động khuyên nhủ người khác, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy mình nên nói một chút.

“Tớ tin rằng, mỗi người trên đời luôn có thiên phú của bản thân, nhưng rất nhiều người không phát hiện nó lúc còn sống mà thôi.”

Gương mặt tái nhợt của Ngạn Nhất lộ nụ cười trào phúng, hắn nhìn Dư Châu Châu đang lật sách giáo khoa nói, “Cậu nói cũng đúng, nhưng không phải thiên phú nào cũng có tác dụng trong xã hội này, tớ thà dùng thời gian vẽ tranh để làm thêm một bài toán còn tốt hơn.”

“Có lẽ thiên phú đã có lúc được sắp xếp bình đẳng với nhau, nhưng thần tiên không ngờ rằng loài người lại chọn xem trọng thiên phú này, bỏ mặc thiên phú khác, cho nên có những thiên phú quý giá lại trở thành những thứ tài hoa không đáng một đồng. Ví dụ như có một người giỏi về tư duy khoa học tự nhiên lại là thiên tài máy tính, nhưng lại sống trong thế kỉ đen tối, cho nên sống rất khổ sở. Nhưng mà, ít nhất bây giờ, chúng ta vẫn là người may mắn.”

“Có những thứ không phải do chúng ta định đoạt. Cậu bảo nó không có tác dụng là vì cậu không đủ can đảm để nó phát huy tác dụng mà thôi.”

Dư Châu Châu nói xong thì nằm nhoài lên bàn, ngủ thiếp đi.

Mễ Kiều ở đằng sau cũng ngáp một cái, không ai chú ý, Ngạn Nhất mãi vẫn không lật sang trang khác —

Lâm Dương cảm thấy không tốt chút nào.

Dư Châu Châu đứng thứ hai ban xã hội đã từ bỏ cậu, lúc cậu xem bảng xếp hạng, cậu sững người khi thấy vị trí của cô.

Cậu chưa bao giờ cảm thấy mình thua kém Sở Thiên Khoát, cậu không hiểu sao Sở Thiên Khoát có thể viết ra mấy lời sến sụa lúc làm văn, bởi vì lần nào điểm văn của cậu bạn cũng cao hơn cậu một chút.

Đang cau mày khó chịu thì điện thoại rung lên.

“Có nghe tin vụ đi viện khoa học kỹ thuật không? Tớ đã giúp cậu rồi, không có ai tạo team với cậu ấy, chuyện còn lại là việc của cậu rồi! Khỏi cần cảm ơn tớ, lần trước tớ bảo cậu chép bài anh văn đấy, cậu chép xong chưa? Mang tới cho tớ đi.”

Tin nhắn của Mễ Kiều làm Lâm Dương ngây người, cậu đã giúp Mễ Kiều chép ba bài chính trị, hai bài lịch sử nhưng đối phương lại chẳng giúp cậu được cái gì cả, nên bài anh văn cậu mãi không thèm chép.

Trong lúc cậu còn kinh ngạc, chủ nhiệm lớp đi vào lớp, gõ bàn ra hiệu mọi người dừng bút.

“Có thông báo mới, lúc nãy tôi đi họp mới biết, đoàn thanh niên cộng sản lần này tổ chức hoạt động nhóm lớn cho các học sinh cấp ba miễn phí, bắt buộc các trường học phải lựa chọn một địa điểm. Lần này trường chúng ta chọn viện khoa học kỹ thuật, tham quan miễn phí, một nhóm từ hai đến ba người, sau khi tham quan xong thì viết cảm nhận gì gì đấy rồi gửi lên đoàn. Cho nên sáng thứ năm tuần này vẫn đi học như cũ, nhưng chiều xe sẽ mang các trò đến viện khoa học kỹ thuật mới xây ở bên khu Bắc Giang mới xây kia, các em được phép tự tạo nhóm tự do, hoạt động xong thì về nhà, thứ hai giao bài báo cáo lên, hạn định ít nhất 1500 chữ. Còn về vụ phân nhóm, sau khi tan học các em tạo nhóm rồi đưa danh sách cho Lâm Dương.”

Lâm Dương ngẩn người, bây giờ cậu đã hiểu ý của tin nhắn kia rồi, lòng Lâm Dương bây giờ vui mừng khôn xiết.

“Có thể lập nhóm với bạn học lớp khác không ạ?” Lâm Dương hỏi.

Chủ nhiệm lớp khó hiểu, nhưng các bạn học khác lại nhìn cậu với ánh mắt mờ ám.

Đường Vũ Ninh cười nham hiểm, “Sao thế? Lớp khác là sao? Dù gì cũng là người một nhà mà.”

Lâm Dương nằm mơ giữa ban ngày, cười khen ngợi Đường Vũ Ninh, “Cậu nói đúng.”

Sau đó cầm bài anh văn của Mễ Kiều, vừa cười vừa làm.

“Dư Châu Châu, cậu cùng nhóm với ai đó?”

Ngạn Nhất vừa nói xong thì Mễ Kiều ở bàn sau chen vào, “Cậu không có nhóm à? Không sao, tớ thấy Ngô Cương không có nhóm, cậu tạo nhóm với cậu ấy đi.” Không để Ngạn Nhất từ chối, cô bạn quay người hô to, “Ngô Cương, Ngạn Nhất muốn tạo nhóm với cậu!”

Mặt của Ngạn Nhất biến thành màu đỏ của tương cà.

Lúc tan học, Mễ Kiều nhận được tin nhắn của ai đó, vui vẻ chạy ra ngoài, hai phút sau, cầm bài tập vào lớp, sau đó gõ bàn Dư Châu Châu, “Có người tìm cậu kìa.”

Dư Châu Châu đặt bút xuống, đi ra ngoài thì thấy cậu bạn Lâm Dương đang cười khúc khích ngoài cửa lớp.

“Lâm Dương?”

Dư Châu Châu ngẩng đầu lên, đột nhiên nghĩ đến nguyên nhân Quan Thế Âm không bóp chết Đường Tăng, có lẽ do Đường Tăng quá cao nên Quan Thế Âm không vươn tay tới được.

“Tớ… Cậu khỏe chưa? Không còn sốt chứ? Đúng rồi, vụ thành lập đoàn thanh niên!” Lâm Dương cười khan.

Dư Châu Châu cau mày nhìn cậu bạn đang nuốt nước miếng trước mặt, khó tin.

“Cậu đến tìm tớ để chúc mừng vụ thành lập đoàn thanh niên à?”

“Đúng thế,” Lâm Dương gật đầu, “Chúng ta cùng chúc mừng đoàn thanh niên thành lập đi!”

Sau đó thấy Mễ Kiều đang trợn mắt ở đằng xa.

Lâm Dương không hiểu tại sao, trước kia khi ở chung với Dư Châu Châu, cậu vừa cảm thấy hưng phấn vừa cảm thấy khó chịu, nhưng từ khi biết tình cảm của mình, lúc thấy mặt cô cậu sẽ căng thẳng vô cùng, trái tim giống như bị treo giữa đường, mỗi bước đi của cậu đều khiến trái tim lửng lơ như muốn rớt xuống đất.

Dư Châu Châu vung tay, “Tớ không đi, sinh nhật phải tặng quà, cậu tự đi đi.”



Lâm Dương nghẹn họng, Mễ Kiều thấy không vừa mắt, cầm giấy đi tới nói, “Dư Châu Châu, còn mỗi cậu chưa có nhóm thôi, mọi người đều có nhóm rồi.”

Dư Châu Châu cau mày khó hiểu, “Sao tạo nhóm nhanh thế?”

Mễ Kiều bình thản nói dối, “Đúng thế, tình chàng ý thiếp, ăn nhịp với nhau, cấu kết làm việc xấu đó.”

Trước giờ miệng Mễ Kiều chưa bao giờ phun ra được lời châu ngọc, Dư Châu Châu chỉ có thể thở dài, không chú ý tới cái nháy mắt điên cuồng của Mễ Kiều với Lâm Dương.

“…Lớp tớ cũng sót mỗi tớ, nếu không hai đứa mình tạo nhóm đi.” Lâm Dương nói ra mục đích lần này đến của mình.

Dư Châu Châu ngẩn người, sau đó hiểu chuyện rồi, cô nhìn Mễ Kiều một cái rồi lại nhìn Lâm Dương, còn nở nụ cười đầy hàm ý trên mặt.

Có mấy lời, một khi đã nói ra thì sẽ dễ nói lại lần nữa, sau đó sẽ quen mồm như đã nói nhiều năm, ví dụ như ba chữ tớ yêu cậu chẳng hạn.

Đương nhiên, Lâm Dương bây giờ chỉ nghĩ đến một câu thôi, cậu hít một hơi, nói câu đó, “Tớ muốn đi tới viện khoa học kỹ thuật với cậu.”

“Được.”

Giọng nói bình thản như thế.

Lâm Dương trừng hai mắt, nhìn Dư Châu Châu đang nở nụ cười giống như hiểu rõ trò vặt của mình và Mễ Kiều, mà thái độ bình thản tự nhiên kia như đang ám chỉ với cậu, dù có dằn vặt thế nào, dù có chơi trò gì thì cũng không có tác dụng gì với cô cả.

Lúc nãy, khi làm bài tập anh văn, cậu từng nghĩ, nếu như đối phương do dự, cậu sẽ im lặng đợi cô quyết định, hoặc là năn nỉ cô. Nếu như năn nỉ thì phải năn nỉ kiểu gì? Nếu như cô hỏi tại sao muốn đi với cô thì cậu nên trả lời thế nào?

Cậu cứ như một đứa ngốc trước mặt Dư Châu Châu vậy, các kế vặt đều bị cô nhìn thấu, sau đó cô sẽ mỉm cười nói một câu như dỗ đứa nhỏ bướng bỉnh, “Được.”

Đột nhiên cậu thấy oan ức.

“Dư Châu Châu, nếu như cậu không thích… thì cứ nói thẳng, tớ không ép buộc cậu.”

Lỗ tai Lâm Dương vẫn còn đỏ bừng, nhưng đã trấn định rồi. Mễ Kiều ôm tay nhìn cậu với ánh mắt thích thú, cậu nhìn Dư Châu Châu với ánh mắt kiên định, cậu đã biến thân hoàn thành – một Lâm Dương khác.

Dư Châu Châu trợn to hai mắt, đầu hơi nghiêng một chút, giống như đứa học sinh tiểu học đang ngạc nhiên vậy.

Lâm Dương đứng thẳng người, nghiêm túc nói, “Tớ luôn cố gắng như vậy, nhưng cậu… cậu vẫn luôn như thế. Trước giờ không thay đổi chút nào.”

Có phải từ trước giờ, những niềm vui sướng và nhớ nhung kia đều là ảo giác của mình cậu? Trong mắt người đối diện này, cậu chỉ là một người có cũng được không thì chẳng sao? Hoặc cậu luôn tự thấy hài lòng về bản thân quá rồi?

Lâm Dương không phát hiện, có một cảm giác đang im lặng thay đổi. Cô bé nằm bên cạnh cậu dưới ngày tuyết kia, đã từng kiên định nói, “Ừ.”

Khi đó Lâm Dương có thể thừa nhận sự yêu thích của mình, thậm chí không cần Dư Châu Châu phải báo đáp lại, cậu vẫn cảm thấy vui vẻ. Bởi vì đó chỉ là yêu thích thôi, không mang theo hàm nghĩa nào khác nữa.

Mà lúc này, bốn chữ ‘Tôi thích cậu’ [1] còn mang theo ý nghĩa khác nữa, cậu phải suy đoán tâm ý của đối phương và suy nghĩ về phân lượng của mình. Cậu bắt đầu muốn giữ lấy.

[1] Cái bên Trung là ‘Ngộ hoan hỷ nị’ nên mới thành 4 chữ đó, bên mình thì 3 chữ, nhưng tớ vẫn giữ nguyên theo raw nhé.

Lâm Dương tự trách mình không đàn ông chút nào, hơi mất mặt, nhưng tiếng chuông vào học cứu giúp cậu, cậu hoảng hốt xoay người chạy về phía hành lang.

Cô ấy sẽ thế nào? Sẽ ghét mình? Cười mình trẻ con? Hay không thèm quan tâm, dựa vào cửa thất thần như trước kia?

Luôn là kết quả đó. Cho dù cậu căng thẳng chờ mong cỡ nào thì kết quả luôn là vậy. Sự chuẩn bị cẩn thận và mâu thuẫn trong suy nghĩ của cậu đều chỉ là vai kịch của riêng cậu, trong rạp hát của cậu, chỉ có mỗi cậu diễn và khán giả duy nhất của cậu lại cuộn mình nằm ngủ say sưa.

Dư Châu Châu còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Dương đã chạy xa, áo sơ mi xanh lam trùm ngoài chiếc áo lót màu xám lông dê cô từng khen, bên ngoài không mặc áo đồng phục, cổ áo sơ mi không được chỉnh cẩn thận nên trông giống như một con chim cúi đầu vì bị gãy cánh.

Cô không phải vừa bảo, “Được” rồi à?

“Không muốn đi thì nói thẳng, không cần tự ép mình.”

Dư Châu Châu thật sự không có suy nghĩ gì hết, cùng nhóm với ai cũng như nhau, nếu như có thể, cô muốn chuồn không đi viện khoa học kỹ thuật mà trốn về nhà ngủ trưa, đó mới là sự lựa chọn hoàn mỹ nhất của cô. Nhưng cậu bạn trước mặt cô lo lắng đỏ mặt nói, “Tớ muốn đi viện khoa học kỹ thuật với cậu” — cô sao có thể do dự chứ? Gần như không thèm nghĩ gì mà đồng ý luôn, chỉ sợ làm hỏng sự hưng phấn của cậu.

Cô rất ít khi tự mang oan ức vào người, trước kia cô đã hiểu được, cố gắng lấy lòng người khác chẳng khác gì bù đắp cái khác nhưng không đủ vốn liếng, người thật sự yêu thương cô thì sẽ không ép buộc cô làm chuyện gì, lúc nói ‘không’ phải dứt khoát, không cần phải lo bất cứ phản ứng nào của đối phương.

Trong thế giới của cô đã không còn Olympic Toán học nữa rồi.

Cô sẽ không làm thiệt thòi ai, cũng không lấy lòng ai.

Nhưng với Lâm Dương, thái độ của cô luôn khác với người khác, một người chói mặt như vậy lại luôn ủy khuất trước mặt cô như một đứa trẻ bị ăn hiếp, hơn nữa thường rất xui xẻo. Sự lãnh đạm của cô giống như là hung khí làm cậu bị thương, đối mặt với lòng hổ thẹn và muốn đền bù của cậu, cô không đành lòng từ chối – thật ra, chính cô cũng không biết, hai người, ai đang đền bù cho ai? Nói chung, nếu như chấp nhận ‘chuộc tội’ thì phải tạo ra một cuộc sống tràn ngập ánh sáng mặt trời, có phải giả vờ như vậy sẽ khiến cậu dễ chịu hơn không? Đợi đến khi cô ‘khỏi hẳn’ trong mắt cậu, bọn họ có thể đất về đất, gió theo gió, mỗi người bước đi trên con đường riêng của mình chứ?

Cô đã làm gì sai ư?

Mễ Kiều ở cạnh ho ho mấy cái, vừa đi vừa lắc đầu.

Bùn nhão không trát được tường, mà đây còn hai cục bùn.

Lâm Dương đờ người trong tiết Vật lý, không nghĩ cái gì cả, trong đầu cậu rất lộn xộn, tinh thần không tốt, tay trái cậu căng thẳng ô cùng – cậu nắm chặt điện thoại di động, cậu cảm thấy nó rung lên nhưng khi mở ra thì chẳng có cái gì cả.

Có nên nhắn một tin xin lỗi với cậu ấy không?

Không nên. Tuyệt đối không thể.

Nếu không thì nhắn một tin trách móc đối phương?

Không được, làm thế thì không giống thằng đàn ông chút nào.

Mẹ nó chứ! Lâm Dương chửi thầm một tiếng, cậu nhìn thấy sân trường qua cửa sổ, bên dưới là hai cô bé vừa cười vừa rượt đuổi nhau, cậu hốt hoảng nhìn bầu trời.

Trong cái tuổi đẹp nhất này, bọn họ học toán văn, hóa lý, nhưng không ai được dạy một bài học ‘Yêu nghệ thuật’ cả.

Dư Châu Châu lại ngủ trong tiết chính trị. Mặc dù trong tiết có bị gọi dậy, cùi chỏ của Ngạn Nhất rất lợi hại, Châu Châu nhìn đề số 32 mà cùi chỏ Ngạn Nhất chỉ, người hàng trước vừa ngồi xuống cô đã đứng dậy, đáp án đề 32 là D, ví dụ chủ yếu là thể hiện tính chủ động, cho nên lựa chọn quy luật tuần hoàn để phát huy nguyên lý đó.

Sau đó ngồi xuống, tay trái chống đầu, cúi đầu như đang xem sách, tiếp tục ngủ.

Lúc tan học, Ngạn Nhất chọt Châu Châu lần nữa, cô ngẩng đầu thì thấy cô chính trị đang nói chuyện với Mễ Kiều, mặt lạnh nhạt.

Sau đó quay đầu nói nói Dư Châu Châu, “Dậy rồi à?”

Châu Châu cười, xem ra đã bị phát hiện rồi, “Vâng, bị gọi dậy.”

“Ồ, Dư Châu Châu cũng biết sợ à?” Cô chính trị khó chịu nói, “Hết tiết là giờ sinh hoạt của lớp nhỉ? Tới phòng làm việc của cô, có việc phải nói với hai em.”

Mễ Kiều nháy mắt với Dư Châu Châu, “Vinh hạnh thật, tớ được gọi giáo viên gọi nói chuyện chung với hạng nhất năm nay cơ.”

Hai người bọn họ bị gọi vào lần lượt, nhưng mà khi cửa đóng lại, người bên trong nói gì, người ở ngoài không nghe được.

Cô chính trị chỉ nói sự vất vả của phụ huynh khi đưa Mễ Kiều vào Chấn Hoa, đừng phụ lòng người nhà.

Với Dư Châu Châu thì dài dòng hơn – nói vài câu xong thì mở hộp trà, lấy gói trà bỏ vào tách, sau đó đi lấy nước nóng… Dư Châu Châu đứng đợi, đột nhiên ngáp một cái.



Cô biết cô đã trở nên láo xược rồi. Biết cái ngáp này sẽ mang tới phiền phức cho mình nhưng cô không tránh né phiền phức như trước nữa.

“Tình huống nhà em tôi đã biết.”

Tình huống của cô. Dư Châu Châu đã quen lời nói này rồi, cô bình thản nghe tiếp.

“Những đứa nhỏ như em thường có tương lai sáng lạn hơn người khác, cũng có nhiều suy nghĩ hơn nhiều.”

“Cho nên sẽ khó dạy hơn.”

“Tôi không biết em có ý kiến gì với tiết học của tôi, hay là tiết này không đáng để em học? Thành tích môn chính trị của em thấp nhất trong các môn học, tôi biết các học sinh thường dùng cách này để thể hiện bất mãn, tôi hi vọng chúng ta có thể thẳng thắn với nhau.”

Dư Châu Châu cười, “Cô nghĩ nhiều rồi. Em không tìm được cách học đúng mà thôi, em sẽ cố gắng.”

Cô chính trị vẫn chìm trong suy nghĩ của mình, “Có thể em thấy thi hạng nhất ở Chấn Hoa thì có thể đậu Thanh Hoa Bắc Đại, đương nhiên đây chỉ là một kì thi, tôi không chắc em có thể duy trì được trình độ này hay không, dù sao tôi đã thấy những học sinh có tiếng trong chốc lát như em nhiều rồi.”

Túi trà chìm chìm nổi nổi, ngón tay của cô chính trị quấn lấy dây túi trà.

“Nhưng em có biết em thua Tân Duệ và Lăng Tường Xuyến ở ban ba chỗ nào không?”

Châu Châu nhìn bầu trời màu xám bên ngoài, đột nhiên thấy có cái gì nơi đáy lòng đang rục rà rục rịch.

Cô mỉm cười nói, “Em không có hứng thú với điều đó, thưa cô.”

Gương mặt cô chính trị thay đổi, không chơi đùa với túi trà kia nữa, ánh mắt chuyển sang người Dư Châu Châu.

“Cô nói rất đúng, hạng nhất của em có thể do may mắn nhất thời, cũng có thể do em chịu học trong thời gian đó. Em không giống Tân Duệ và Lăng Tường Xuyến, có thể bọn họ thông minh hơn em, có thể bọn họ có động cơ mãnh liệt hơn em, nhưng mà, em không có hứng thú biết điều này – huống chi, cô xác định cô biết rõ sự khác nhau của tụi em ạ?”

Cô chính trị sững người, Dư Châu Châu có thể nghe thấy tiếng cười hung hăng của Mễ Kiều bên ngoài truyền vào.

“Em về lớp đi, tôi hiểu hành động của tôi là dư thừa rồi.”

Giọng nói ôn hòa nhưng mang theo sự lạnh lẽo – Châu Châu biết, cô chính trị đã có thành kiến với tính cách và nhân phẩm của cô. Nếu như Mễ Kiều cãi nhau với cô chính trị, chỉ cần nói xin lỗi thì sẽ được tha thứ, bởi vì tính cách của Mễ Kiều rất nóng, thành tích không tốt. Nhưng nếu chuyện đó là do Dư Châu Châu làm ra thì sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều, tất cả khuyết điểm đều quy thành vấn đề nhân phẩm của Dư Châu Châu – có tài nhưng không có đức, hơn nữa, sẽ không bao giờ được tha thứ hay quên đi

Dư Châu Châu không nên như thế. Cô nên cười nhạt, gật đầu hoặc thở dài hùa theo, sau đó nói mấy câu như em sẽ chú ý rồi ra ngoài tiếp tục cuộc sống của mình.

Cô đã hứa với Trần An là sẽ sống tốt, không gây phiền phức.

Cô không biết mình sao nữa.

Dư Châu Châu hơi cúi người nói, “Em về lớp ạ.” Cô chính trị lạnh nhạt nói, “Em gọi Mễ Kiều vào đây.”

Dư Châu Châu không biết nên đợi Mễ Kiều ra hay về lớp trước, sững người một hồi thì thấy Lâm Dương đang ôm xấp bài thi đi tới.

Tay trái của Lâm Dương vẫn cầm di động. Cậu định để di động ở lớp, nhưng nghĩ gì đó rồi cầm theo.

Không ngờ lại gặp Dư Châu Châu ở đây, cậu đứng đờ người không biết làm sao, Dư Châu Châu nở nụ cười.

Cô biết cậu bất an, nên mới dùng nụ cười này để nói cho cậu biết, cô không ngại.

Ít nhất Lâm Dương hiểu được ý của nụ cười này là thế.

“Xin lỗi, lúc nãy tớ không cố ý, tớ không biết sao nữa, bụng dạ hẹp hòi, cậu đừng để ý nhé!” Lâm Dương tay phải cầm xấp bài, tay trái cầm điện thoại, không có tay trống để vò đầu.

“Nộp bài à?” Dư Châu Châu cứ như không nghe lời xin lỗi của cậu.

“Ừ.”

Không thể nói được gì nữa rồi. Đã xin lỗi rồi, việc đi viện khoa học kỹ thuật cũng không cần nhắc nữa. Lâm Dương cười khổ.

Đến đây là đủ rồi.

Cậu gật gù, đi về cầu thang.

“Lâm Dương.”

“Hả?” Cậu ngẩng đầu lên.

Căng thẳng, hồi hộp.

“Đi viện khoa học kỹ thuật với tớ.”

“Hả?”

“Đừng giả ngốc nữa, không thích đi thì nói thẳng, tớ không ép.” Dư Châu Châu đáp trả nguyên câu.

Lâm Dương há mồm kinh ngạc, Dư Châu Châu nở nụ cười giảo hoạt với cậu.

Nụ cười phấn chấn.

Lâm Dương học giọng điệu của cô, “Được.”

Nhiều năm sau, khi Lâm Dương nhớ lại khoảnh khắc này, ánh mặt trời còn sót lại chiếu qua tầng mây, xuyên qua cửa sổ để chiếu lên người bọn họ, giống như hình ảnh máu chó trong phim vậy. Nhưng hình ảnh này lại mang theo màu sắc ấm áp, ánh nắng chiếu rất đúng lúc, cứ như đời này không bao giờ có lần thứ hai như vậy nữa.

Mỗi người sẽ có một khoảnh khắc cảm thấy toàn bộ thế giới là vai phụ của mình.

Dư Châu Châu nghĩ rất lâu, không hiểu mình sao nữa. Đầu tiên là ôn tập điên cuồng, sau đó là không giữ mồm giữ miệng, còn cười với Lâm Dương nữa.

Mễ Kiều chú ý đến sự im lặng của cô, khoát cánh tay trái lên cổ cô nói, cậu nên biết, giả vời cun-ngầu với giáo viên là phải trả giá lớn đấy.

“Không phải chơi trò cun-ngầu. Tớ luôn cun-ngầu mà.” Dư Châu Châu chăm chú nói.

Mễ Kiều cười lớn, giống như lúc ngoài cửa hồi nãy vậy.

“Nói thật, tớ không hiểu tại sao tớ lại bắt đầu đi gây phiền vào người. Tớ cho rằng… Tớ sẽ giống như năm lớp mười, không có bất kì… Nói chung…” Dư Châu Châu không nói đùa nữa, nhưng không biết nên hình dung thế nào với người bạn không biết chuyện như Mễ Kiều.

Lời nói rất mơ hồ, nhưng Mễ Kiều lại không quan tâm quá nhiều.

“Phiền phức cũng tốt.” Mễ Kiều cười.

“Gây phiền phức là đặc quyền của tuổi trẻ. Dư Châu Châu, cậu là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.”

Mễ Kiều lại cười to lần nữa, Châu Châu ngơ ngác nhìn trời, sau đó thở dài một tiếng.

“Lúc còn trẻ, không nghĩ tới hậu quả, tìm một người để yêu, sống một cuộc sống vui vẻ là đủ rồi.”

Dư Châu Châu không hiểu tại sao Mễ Kiều lại nói thế, tại sao trong giọng nói lại mang theo chút tuyệt vọng. Cô chỉ thấy ánh mặt trời chiếu lên người Mễ Kiều, lóng lánh và lộng lẫy vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xin Chào, Ngày Xưa Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook