Chương 1: Tiết tự
Tố Phi Liễu
16/09/2020
Các em,từ nay mỗi người một nơi,ngôi trường cùng gắn bó bao năm sẽ cách các em rất xa,tương lai đang ở phía trước, mong rằng mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp, kì thi đại học tựa như một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời của mỗi con người,cho dù nó đã chấm dứt nhưng thầy vẫn hy vọng, tất cả đều sẽ đạt được thành tích tốt, có thể thi đậu vào trường đại học mà mình mong muốn,tương lai trở thành một người có ích cho xã hội.
_Cám ơn thầy.
_Cám ơn thầy Chu.
_Thưa thầy, chúng em nhất định cố gắng.
_Các em, vô luận về sau các em làm nghề gì, thực hiện lý tưởng như thế nào đều phải lấy Tề Ninh làm tấm gương mà học tập, nhiều năm như vậy Tề Ninh là người có trách nhiệm nhất mà thầy từng biết,cho dù em ấy chọn học một trường ở trong thành phố, nhưng, thầy tin rằng em ấy nhất định sẽ đạt được những thành tựu to lớn,Tề Ninh, giờ chia tay sắp tới,mời em thay mặt mọi người phát biểu vài câu.
_Tề Ninh! Tề Ninh! Mau đứng lên a.
Nam sinh đang ngủ trên bàn khẽ nhíu nhíu mày,hai mắt vẫn nhắm chặt như trước,xoay đầu tiếp tục say giấc,mãi đến khi tiếng người ồn ào không chịu dứt, Tề Ninh mới không tình nguyện chậm rãi mở mắt.
_”Thầy chủ nhiệm đang gọi ngươi a.” Nam sinh ngồi cùng bàn với hắn nhỏ giọng nhắc nhở một câu,Tề Ninh mới lăng lăng buộc miệng nói “Tạ…Tạ Lượng.”
_”Làm sao vậy? Mau, mau đứng dậy nói hai câu,cả lớp đều đang chờ học sinh giỏi nhất khối như ngươi phát biểu a.” Tạ Lượng cười thúc giục hắn,Tề Ninh thu hồi tầm mắt liếc nhìn bốn phía,những khuôn mặt quen thuộc, vẫn mang vẻ hồn nhiên như trong trí nhớ,hắn siết chặt vạt áo,ánh nắng chói chang ngày hè khiến cho nhiệt độ không khí xung quanh trở nên oi bức,chiếc quạt trần hô lạp hô lạp chạy hết công suất, Tề Ninh trong lúc nhất thời vẫn chưa kịp định thần,trong đầu một mảnh trống rỗng.
Thẳng đến khi giọng nói ôn hòa của thầy chủ nhiệm lại vang lên lần nữa,hắn mới từ trong mộng thức tỉnh,thanh âm không khỏi run rẩy “Mọi người, đã lâu không gặp.”
Cười vang.
Tạ Lượng khều khều tay hắn,cười đến đầy mặt sáng lạn “Đang nói gì a? Cái gì mà đã lâu không gặp,nửa tiếng trước ta còn nói với ngươi sau khi lên đại học chúng ta nhất định phải giữ liên lạc,chẳng lẽ ngươi phát sốt chảy hỏng đầu óc rồi.”Mặt sau mọi người lại cười khúc khích,Tề Ninh cũng nhịn không được mỉm cười.
Đây là một ngày tháng sáu vào mười năm trước trong kí ức của hắn.
Kì thi đại học vừa mới kết thúc,lần họp lớp cấp ba cuối cùng trước khi mọi người bước vào đại học.
Cũng là lần cuối cùng Tề Ninh hắn được nhìn thấy những gương mặt hồn nhiên đầy sức sống này, mười năm sau,mỗi ngày hắn luôn hồi tưởng lại ngôi trường mà mình từng theo học cùng bạn bè thân thương, nhớ rằng bọn họ đã từng xuất hiện trong cuộc đời của hắn, nhớ tới nụ cười sáng lạn của bọn họ, nhớ đến những khoảng thời gian cùng nhau cố gắng học tập, nhớ…Nếu không có sự kiện kia,hắn có phải hay không cũng sẽ có một tương lai tốt đẹp như bọn họ.
_Cám ơn thầy.
_Cám ơn thầy Chu.
_Thưa thầy, chúng em nhất định cố gắng.
_Các em, vô luận về sau các em làm nghề gì, thực hiện lý tưởng như thế nào đều phải lấy Tề Ninh làm tấm gương mà học tập, nhiều năm như vậy Tề Ninh là người có trách nhiệm nhất mà thầy từng biết,cho dù em ấy chọn học một trường ở trong thành phố, nhưng, thầy tin rằng em ấy nhất định sẽ đạt được những thành tựu to lớn,Tề Ninh, giờ chia tay sắp tới,mời em thay mặt mọi người phát biểu vài câu.
_Tề Ninh! Tề Ninh! Mau đứng lên a.
Nam sinh đang ngủ trên bàn khẽ nhíu nhíu mày,hai mắt vẫn nhắm chặt như trước,xoay đầu tiếp tục say giấc,mãi đến khi tiếng người ồn ào không chịu dứt, Tề Ninh mới không tình nguyện chậm rãi mở mắt.
_”Thầy chủ nhiệm đang gọi ngươi a.” Nam sinh ngồi cùng bàn với hắn nhỏ giọng nhắc nhở một câu,Tề Ninh mới lăng lăng buộc miệng nói “Tạ…Tạ Lượng.”
_”Làm sao vậy? Mau, mau đứng dậy nói hai câu,cả lớp đều đang chờ học sinh giỏi nhất khối như ngươi phát biểu a.” Tạ Lượng cười thúc giục hắn,Tề Ninh thu hồi tầm mắt liếc nhìn bốn phía,những khuôn mặt quen thuộc, vẫn mang vẻ hồn nhiên như trong trí nhớ,hắn siết chặt vạt áo,ánh nắng chói chang ngày hè khiến cho nhiệt độ không khí xung quanh trở nên oi bức,chiếc quạt trần hô lạp hô lạp chạy hết công suất, Tề Ninh trong lúc nhất thời vẫn chưa kịp định thần,trong đầu một mảnh trống rỗng.
Thẳng đến khi giọng nói ôn hòa của thầy chủ nhiệm lại vang lên lần nữa,hắn mới từ trong mộng thức tỉnh,thanh âm không khỏi run rẩy “Mọi người, đã lâu không gặp.”
Cười vang.
Tạ Lượng khều khều tay hắn,cười đến đầy mặt sáng lạn “Đang nói gì a? Cái gì mà đã lâu không gặp,nửa tiếng trước ta còn nói với ngươi sau khi lên đại học chúng ta nhất định phải giữ liên lạc,chẳng lẽ ngươi phát sốt chảy hỏng đầu óc rồi.”Mặt sau mọi người lại cười khúc khích,Tề Ninh cũng nhịn không được mỉm cười.
Đây là một ngày tháng sáu vào mười năm trước trong kí ức của hắn.
Kì thi đại học vừa mới kết thúc,lần họp lớp cấp ba cuối cùng trước khi mọi người bước vào đại học.
Cũng là lần cuối cùng Tề Ninh hắn được nhìn thấy những gương mặt hồn nhiên đầy sức sống này, mười năm sau,mỗi ngày hắn luôn hồi tưởng lại ngôi trường mà mình từng theo học cùng bạn bè thân thương, nhớ rằng bọn họ đã từng xuất hiện trong cuộc đời của hắn, nhớ tới nụ cười sáng lạn của bọn họ, nhớ đến những khoảng thời gian cùng nhau cố gắng học tập, nhớ…Nếu không có sự kiện kia,hắn có phải hay không cũng sẽ có một tương lai tốt đẹp như bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.