Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?
Chương 3
Ôn Tuyền Bổn Đản
12/10/2021
Thức đêm nhất thời sảng khoái, dậy sớm như vào lò thiêu.
Hậu quả của việc phá vỡ đồng hồ sinh học cố định chính là ngày hôm sau đi làm thì mơ mơ màng màng buồn ngủ, trong đầu chỉ toàn là hồ nhão.
Đào Tri Việt gian nan rời khỏi giường, đánh răng ăn sáng như đang mộng du, phiêu phiêu vào công ty như một bóng ma, cả buổi sáng không biết mình đang làm gì.
Cũng còn may là ngày hôm qua mới vừa hoàn thành cập nhật phiên bản trò chơi, trong vài ngày tới có thể nghỉ xả hơi một chút, hiện tại cũng không cần trình kế hoạch lên, Đào Tri Việt có thể danh chính ngôn thuận mà lười biếng.
Đào Tri Việt đã quên mất những chuyện mà mình đã hàn huyên với đại ca HR vào tối qua, đại khái chính là phát cho nhau những tấm thẻ người tốt, rồi tóm lại là giao tiếp xem như hiểu biết đơn giản lẫn nhau để tiện cho việc giao lưu sau này, Đào Tri Việt tự an ủi mình bằng cách như thế.
Sau khi ăn trưa xong, cậu gục xuống bàn ngủ trưa, lúc này thì thần trí Đào Tri Việt mới tỉnh táo hơn một chút.
Cậu lấy điện thoại ra, click vào pp, kéo lên lịch sử trò chuyện hồi tối hôm qua, phát hiện cậu đang nói chuyện thì đột nhiên biến mất, chỉ còn lại đại ca HR đang lầm bầm lầu bầu một mình.
Đào Tri Việt có chút xấu hổ, vì thế đã chủ động gửi tin nhắn qua.
[ Đào: Chào buổi trưa. Hôm qua tôi không cẩn thận ngủ quên mất, không phảilà cố ý không trả lời đâu. ]
[ Đào: Hằng ngày tôi tan làm lúc 6 giờ, 8 giờ thì cơm nước xong, 10 giờ rưỡi đi ngủ, nếu như có tiện cho anh thì chúng ta có thể liên lạc với nhau từ 8 giờ đến 10 giờ tối nhé. ]
Đào Tri Việt đợi một lúc, nhưng không thấy bên kia trả lời, có lẽ là đang bận.
Cậu không quan tâm nữa, mở diễn đàn trao đổi công nghệ IT Tiểu Lục Điểu ra, chuẩn bị xem thử gần đầy có chủ đề nào nóng hổi không.
Cậu chăm chú nhìn vào màn hình nên không để ý tới, vừa rồi sau lưng cậu có bóng người vụt qua.
Nick name của Đào Tri Việt trong diễn đàn Tiểu Lục Điểu cũng là Đào, ở đó cậu thỉnh thoảng sẽ đăng bài thảo luận về công nghệ, cũng hay trả lời những bài đăng mà người khác xin trợ giúp.
Bởi vì mỗi lần cậu trả lời thì nội dung đều đi thẳng vào vấn đề, các phương án giải quyết được đưa ra đều ngắn gọn và thiết thực, hơn nữa cậu không hề giả bộ làm đại thần mà còn rất kiên nhẫn với đủ loại câu hỏi, dần dần cũng có rất nhiều fans trong diễn đàn.
Hiện tại mỗi lần cậu đăng bài là phía dưới sẽ có một nhóm người hô to ngưỡng mộ rồi đánh số, cho nên trừ khi có vấn đề kỹ thuật khó nhằn thì cậu sẽ ít khi lên tiếng, yên lặng làm một tiềm thủy đảng*.
*Nguyên văn (潜水党): có nghĩa là chỉ lướt trang, chỉ xem bài viết mà không đưa ra ý kiến.
Tuy nhiên ở cuối diễn đàn sẽ hiển thị danh sách các thành viên đang trực tuyến, người bình thường khả năng sẽ không chú ý tới, nhưng có một số người muốn mời cậu làm đối tác trong các dự án thì vẫn luôn kiên trì mà chú ý tới cậu.
Trong đó có một người xuất sắc đến mức thậm chí còn viết một chương trình nhỏ, chỉ cần cậu vừa online một cái thì một dòng chữ màu đỏ toàn màn hình sẽ xuất hiện trên tất cả các thiết bị điện tử của đối phương.
Một phút sau, quả nhiên là Đào Tri Việt nhận được một tin nhắn mới.
[ Gua: Ôi!! Đào Đào cậu tới rồi!! Cậu đã không online suốt bảy ngày tám tiếng ba phút rồi đó!! ]
[ Đào:......]
[ Đào: Xin chào, huhu. ]
[ Gua: Lâu như vậy không online, có phải công việc rất bề bộn không? Hay là bị ông chủ lòng dạ hiểm độc nào đó áp bức rồi? ]
[ Gua: Không bằng nghỉ việc rồi đi làm với tôi nè! Ánh mặt trời ở biệt thự Hạ Ngọ Trà, ông chủ vừa đẹp trai vừa nghe lời, nhận việc là sẽ được tặng cổ phần danh nghĩa luôn nha / ???????????? ]
Đào Tri Việt bị hắn chọc cười, Gua là một lập trình viên mà cậu quen biết lúc trước khi đăng bài, hai người đã có nhiều tiếng vang trong việc thảo luận về các vấn đề kỹ thuật, vừa vặn hồi kiếp trước Đào Tri Việt cũng cảm thấy hứng thú với phương hướng nghiên cứu của Gua, cho nên thường xuyên qua lại, Gua coi cậu là bạn tâm giao, luôn muốn lôi kéo cậu cùng nhau làm các dự án.
Đối với Đào Tri Việt mà nói, việc làm việc trong công ty này có chút đại tài tiểu dụng, làm trò chơi thì đều tương đối đơn giản, hầu hết chúng đều là trò chơi thay đổi giao diện có hệ thống, không hề mang tính khiêu chiến.
Nhưng đây cũng là kết quả cho sự lựa chọn kỹ càng của Đào Tri Việt, cậu rút ra bài học là công ty trước được Hoắc thị ưu ái, cho nên sau đó cậu mới chọn công ty nhỏ hoàn toàn không có đặc điểm và sự nổi bật nào trong hướng phát triển sau này.
[ Đào: Mặc dù sự kiên trì của cậu rất làm tôi cảm động, nhưng cậu cũng biết câu trả lời của tôi mà. ]
[ Gua: Không!! Hôm qua tôi mới vừa tỏ tình với em gái thì bị từ chối, coi như cậu an ủi tôi đi được không, đừng từ chối con người đáng thương tội nghiệp này nữa mà hu hu QAQ]
[ Đào:...... Nén bi thương. ]
[ Đào: Như vậy, tôi vẫn phải hỏi, công ty đó trong vòng hai năm có thể không góp vốn không? Tôi là một nhân viên cốt cán, có thể không cần tiếp xúc với bất kỳ ai khác ngoài nhân viên của công ty được không? Hoặc là, tôi có thể luôn làm việc từ xa, không cần lấy thân phận thật xuất hiện được không? ]
Đào Tri Việt là một người rất có trách nhiệm, công ty trước bị Hoắc thị nhìn trúng thì cậu chỉ làm vì muốn kiếm cơm thôi, nên cậu có thể không hề mang gánh nặng nào mà từ chức chạy lấy người.
Nhưng nếu là công ty mà cậu tham gia khởi nghiệp có cơ hội hợp tác tuyệt vời với Hoắc thị thì cậu không thể vì tư tâm của bản thân mà ngăn cản, điều này không hề công bằng đối với những người kề vai sát cánh với cậu, cho dù cơ hội này rất có khả năng là nhờ cậu mà xuất hiện.
[ Gua: Ahhhhhhhh, sao mà cậu không hòa hợp được với tiền vậy! ]
[ Gua: Tại sao chứ!! Tại sao lại có người có những yêu cầu kỳ quái như vậy! Cho dù là bị khủng hoảng xã hội thì cũng quá khoa trương đi!!! ]
[ Gua: Nói thật đi, có phải cậu ghét bỏ nhà giàu, vừa nhìn thấy ba ba tư sản thì sẽ không khống chế được nhúng đôi tay vào tội lỗi! ]
[ Đào: Không...... Tôi chỉ có thù huo*. ]
*Pinyin của Hoắc.
[ Gua:? Thù họa*? Đây là tên của các hoạt động mê tín dị đoan sao? ]
*Họa trong tai nạn, pinyin cũng là huo.
[ Đào: Cậu không hiểu đâu. ]
[ Đào: Tôi thừa nhận tôi đang bị áp lực không đáng có ở tuổi này.jpg]
*
Hoắc Nhiên vừa mới tỉnh ngủ, đột nhiên hắt xì một cái.
Hắn xoa xoa mũi, thoải mái duỗi người, sau đó không hề động đậy vùi mình vào chăn bông mềm mại, nhớ lại dư vị của giấc mơ đẹp hồi tối qua.
Từ khi bị một đám bạn nam điên cuồng theo đuổi, đã rất lâu rồi Hoắc Nhiên không có một giấc ngủ ngon như vậy.
Một tháng này, mỗi khi hắn đến công ty thì sẽ thấy có người cầm hoa đứng đợi hắn ở quầy tiếp tân, lúc trốn vào phòng làm việc thì cũng nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của trợ lý.
Ngày hôm qua trốn việc núp ở nhà một ngày, kết quả là tối đó có người trực tiếp nhào vào muốn ôm hắn, Hoắc Nhiên chưa từng thấy qua cảnh tượng này, suýt nữa thì bị dọa lên chín tầng mây.
Hơn nữa không chỉ riêng lúc tỉnh cũng như vậy, mỗi đêm khi hắn nằm trên giường thì đều lăn qua lộn lại đến mức không ngủ được, vất vả lắm mới mê man chìm vào giấc ngủ, ấy thế mà trong mơ lại xuất hiện một người đàn ông mà hắn không quen biết thân mật ái muội các kiểu, khiến hắn hoảng hồn tới mức giật nảy mình lên như một con cá chép.
Hoắc Nhiên ngày càng trở nên phờ phạc vì bị tàn phá cả về thể chất và tinh thần, vì thế hắn đã tâm sự hết các trải nghiệm bi thảm của mình với người bạn nối khố, muốn tìm một biện pháp giải quyết.
Kết quả thằng bạn nối khố kia im lặng nửa ngày, sau đó mới khẽ nói một câu: "Cậu sẽ không ở bên nhau với một người trong số họ chứ?"
Hoắc Nhiên: "Đương nhiên là sẽ không rồi! Tôi đâu có thích đàn ông!!"
Bạn nối khố: "Cho nên cậu cũng sẽ không tính đến tôi, đúng không?"
Hoắc Nhiên:???
Hoắc Nhiên:!!!!!!
Vì thế Hoắc Nhiên không còn dám nhắc những chuyện này với những người quen nữa, sợ rằng sẽ không cẩn thận lại vạch trần một số bí mật đã được chôn giấu từ lâu.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hoắc Nhiên quyết định nhờ thế giới internet thần bí trợ giúp, hắn mở công cụ tìm kiếm ra, trịnh trọng nhập vào "Bị đồng tính theo đuổi thì làm sao bây giờ".
Sau đó hắn gặp được Giám đốc Đào của bệnh viện tâm thần thứ bảy thành phố Tấn Bắc, là một bác sĩ tốt bụng và ân cần.
Hoắc Nhiên vốn dĩ muốn nói hết một năm một mười về tên tuổi, môi trường sống và nghề nghiệp của hắn cho bác sĩ Đào, tuy rằng hắn chưa từng lên mạng tìm bác sĩ, nhưng những bác sĩ tâm lý ngoài đời luôn cần phải biết tình trạng thật sự của bệnh nhân.
Thế nhưng bác sĩ Đào rất tốt bụng mà nói cho hắn biết, không nên để lộ thông tin thân phận thật của mình lên trên mạng, Hoắc Nhiên nghĩ nghĩ, cuối cùng xóa hết phần giới thiệu bản thân đã viết xong xuôi.
Hắn hẳn là nên tôn trọng những gì mà bác sĩ Đào nói, có lẽ đây là chỗ đặc biệt của khám bệnh trực tuyến đi.
Hoắc Nhiên rất xa lạ với thế giới internet này, cho nên cũng ôm ấp sự thận trọng và kính sợ.
Đêm qua hắn nói chuyện với bác sĩ Đào cho tới khuya, nôn khan sự chua chát về cuộc đời kinh hoàng của mình, cũng điên cuồng ca ngợi sự cống hiến quên thân của bác sĩ Đào, nhưng sau đó bác sĩ Đào không trả lời nữa.
...... Cũng không biết là bác sĩ Đào có thấy hắn phiền phức quá không.
Hoắc Nhiên có hơi lo lắng, nhanh chóng xuống giường mặc quần áo, chạy đến phòng làm việc mở máy tính ra, đăng nhập pp.
Mặc dù cái loại đập đá đồ cổ của hắn cũng có thể download pp, nhưng hình ảnh rất nhỏ, thao tác cũng khá bất tiện, không thể nói chuyện phiếm như bình thường, nên Hoắc Nhiên chưa từng dùng qua.
Trong mắt hắn, điện thoại di động chỉ là dùng để gọi điện thoại và gửi tin nhắn.
Có tin nhắn chưa đọc của bác sĩ Đào trên pp.
[ Đào: Chào buổi trưa. Hôm qua tôi không cẩn thận ngủ quên mất, không phải là cố ý không trả lời đâu. ]
[ Đào: Hằng ngày tôi tan làm lúc 6 giờ, 8 giờ thì cơm nước xong, 10 giờ rưỡi đi ngủ, nếu như có tiện cho anh thì chúng ta có thể liên lạc với nhau từ 8 giờ đến 10 giờ tối. ]
Hậu quả của việc phá vỡ đồng hồ sinh học cố định chính là ngày hôm sau đi làm thì mơ mơ màng màng buồn ngủ, trong đầu chỉ toàn là hồ nhão.
Đào Tri Việt gian nan rời khỏi giường, đánh răng ăn sáng như đang mộng du, phiêu phiêu vào công ty như một bóng ma, cả buổi sáng không biết mình đang làm gì.
Cũng còn may là ngày hôm qua mới vừa hoàn thành cập nhật phiên bản trò chơi, trong vài ngày tới có thể nghỉ xả hơi một chút, hiện tại cũng không cần trình kế hoạch lên, Đào Tri Việt có thể danh chính ngôn thuận mà lười biếng.
Đào Tri Việt đã quên mất những chuyện mà mình đã hàn huyên với đại ca HR vào tối qua, đại khái chính là phát cho nhau những tấm thẻ người tốt, rồi tóm lại là giao tiếp xem như hiểu biết đơn giản lẫn nhau để tiện cho việc giao lưu sau này, Đào Tri Việt tự an ủi mình bằng cách như thế.
Sau khi ăn trưa xong, cậu gục xuống bàn ngủ trưa, lúc này thì thần trí Đào Tri Việt mới tỉnh táo hơn một chút.
Cậu lấy điện thoại ra, click vào pp, kéo lên lịch sử trò chuyện hồi tối hôm qua, phát hiện cậu đang nói chuyện thì đột nhiên biến mất, chỉ còn lại đại ca HR đang lầm bầm lầu bầu một mình.
Đào Tri Việt có chút xấu hổ, vì thế đã chủ động gửi tin nhắn qua.
[ Đào: Chào buổi trưa. Hôm qua tôi không cẩn thận ngủ quên mất, không phảilà cố ý không trả lời đâu. ]
[ Đào: Hằng ngày tôi tan làm lúc 6 giờ, 8 giờ thì cơm nước xong, 10 giờ rưỡi đi ngủ, nếu như có tiện cho anh thì chúng ta có thể liên lạc với nhau từ 8 giờ đến 10 giờ tối nhé. ]
Đào Tri Việt đợi một lúc, nhưng không thấy bên kia trả lời, có lẽ là đang bận.
Cậu không quan tâm nữa, mở diễn đàn trao đổi công nghệ IT Tiểu Lục Điểu ra, chuẩn bị xem thử gần đầy có chủ đề nào nóng hổi không.
Cậu chăm chú nhìn vào màn hình nên không để ý tới, vừa rồi sau lưng cậu có bóng người vụt qua.
Nick name của Đào Tri Việt trong diễn đàn Tiểu Lục Điểu cũng là Đào, ở đó cậu thỉnh thoảng sẽ đăng bài thảo luận về công nghệ, cũng hay trả lời những bài đăng mà người khác xin trợ giúp.
Bởi vì mỗi lần cậu trả lời thì nội dung đều đi thẳng vào vấn đề, các phương án giải quyết được đưa ra đều ngắn gọn và thiết thực, hơn nữa cậu không hề giả bộ làm đại thần mà còn rất kiên nhẫn với đủ loại câu hỏi, dần dần cũng có rất nhiều fans trong diễn đàn.
Hiện tại mỗi lần cậu đăng bài là phía dưới sẽ có một nhóm người hô to ngưỡng mộ rồi đánh số, cho nên trừ khi có vấn đề kỹ thuật khó nhằn thì cậu sẽ ít khi lên tiếng, yên lặng làm một tiềm thủy đảng*.
*Nguyên văn (潜水党): có nghĩa là chỉ lướt trang, chỉ xem bài viết mà không đưa ra ý kiến.
Tuy nhiên ở cuối diễn đàn sẽ hiển thị danh sách các thành viên đang trực tuyến, người bình thường khả năng sẽ không chú ý tới, nhưng có một số người muốn mời cậu làm đối tác trong các dự án thì vẫn luôn kiên trì mà chú ý tới cậu.
Trong đó có một người xuất sắc đến mức thậm chí còn viết một chương trình nhỏ, chỉ cần cậu vừa online một cái thì một dòng chữ màu đỏ toàn màn hình sẽ xuất hiện trên tất cả các thiết bị điện tử của đối phương.
Một phút sau, quả nhiên là Đào Tri Việt nhận được một tin nhắn mới.
[ Gua: Ôi!! Đào Đào cậu tới rồi!! Cậu đã không online suốt bảy ngày tám tiếng ba phút rồi đó!! ]
[ Đào:......]
[ Đào: Xin chào, huhu. ]
[ Gua: Lâu như vậy không online, có phải công việc rất bề bộn không? Hay là bị ông chủ lòng dạ hiểm độc nào đó áp bức rồi? ]
[ Gua: Không bằng nghỉ việc rồi đi làm với tôi nè! Ánh mặt trời ở biệt thự Hạ Ngọ Trà, ông chủ vừa đẹp trai vừa nghe lời, nhận việc là sẽ được tặng cổ phần danh nghĩa luôn nha / ???????????? ]
Đào Tri Việt bị hắn chọc cười, Gua là một lập trình viên mà cậu quen biết lúc trước khi đăng bài, hai người đã có nhiều tiếng vang trong việc thảo luận về các vấn đề kỹ thuật, vừa vặn hồi kiếp trước Đào Tri Việt cũng cảm thấy hứng thú với phương hướng nghiên cứu của Gua, cho nên thường xuyên qua lại, Gua coi cậu là bạn tâm giao, luôn muốn lôi kéo cậu cùng nhau làm các dự án.
Đối với Đào Tri Việt mà nói, việc làm việc trong công ty này có chút đại tài tiểu dụng, làm trò chơi thì đều tương đối đơn giản, hầu hết chúng đều là trò chơi thay đổi giao diện có hệ thống, không hề mang tính khiêu chiến.
Nhưng đây cũng là kết quả cho sự lựa chọn kỹ càng của Đào Tri Việt, cậu rút ra bài học là công ty trước được Hoắc thị ưu ái, cho nên sau đó cậu mới chọn công ty nhỏ hoàn toàn không có đặc điểm và sự nổi bật nào trong hướng phát triển sau này.
[ Đào: Mặc dù sự kiên trì của cậu rất làm tôi cảm động, nhưng cậu cũng biết câu trả lời của tôi mà. ]
[ Gua: Không!! Hôm qua tôi mới vừa tỏ tình với em gái thì bị từ chối, coi như cậu an ủi tôi đi được không, đừng từ chối con người đáng thương tội nghiệp này nữa mà hu hu QAQ]
[ Đào:...... Nén bi thương. ]
[ Đào: Như vậy, tôi vẫn phải hỏi, công ty đó trong vòng hai năm có thể không góp vốn không? Tôi là một nhân viên cốt cán, có thể không cần tiếp xúc với bất kỳ ai khác ngoài nhân viên của công ty được không? Hoặc là, tôi có thể luôn làm việc từ xa, không cần lấy thân phận thật xuất hiện được không? ]
Đào Tri Việt là một người rất có trách nhiệm, công ty trước bị Hoắc thị nhìn trúng thì cậu chỉ làm vì muốn kiếm cơm thôi, nên cậu có thể không hề mang gánh nặng nào mà từ chức chạy lấy người.
Nhưng nếu là công ty mà cậu tham gia khởi nghiệp có cơ hội hợp tác tuyệt vời với Hoắc thị thì cậu không thể vì tư tâm của bản thân mà ngăn cản, điều này không hề công bằng đối với những người kề vai sát cánh với cậu, cho dù cơ hội này rất có khả năng là nhờ cậu mà xuất hiện.
[ Gua: Ahhhhhhhh, sao mà cậu không hòa hợp được với tiền vậy! ]
[ Gua: Tại sao chứ!! Tại sao lại có người có những yêu cầu kỳ quái như vậy! Cho dù là bị khủng hoảng xã hội thì cũng quá khoa trương đi!!! ]
[ Gua: Nói thật đi, có phải cậu ghét bỏ nhà giàu, vừa nhìn thấy ba ba tư sản thì sẽ không khống chế được nhúng đôi tay vào tội lỗi! ]
[ Đào: Không...... Tôi chỉ có thù huo*. ]
*Pinyin của Hoắc.
[ Gua:? Thù họa*? Đây là tên của các hoạt động mê tín dị đoan sao? ]
*Họa trong tai nạn, pinyin cũng là huo.
[ Đào: Cậu không hiểu đâu. ]
[ Đào: Tôi thừa nhận tôi đang bị áp lực không đáng có ở tuổi này.jpg]
*
Hoắc Nhiên vừa mới tỉnh ngủ, đột nhiên hắt xì một cái.
Hắn xoa xoa mũi, thoải mái duỗi người, sau đó không hề động đậy vùi mình vào chăn bông mềm mại, nhớ lại dư vị của giấc mơ đẹp hồi tối qua.
Từ khi bị một đám bạn nam điên cuồng theo đuổi, đã rất lâu rồi Hoắc Nhiên không có một giấc ngủ ngon như vậy.
Một tháng này, mỗi khi hắn đến công ty thì sẽ thấy có người cầm hoa đứng đợi hắn ở quầy tiếp tân, lúc trốn vào phòng làm việc thì cũng nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của trợ lý.
Ngày hôm qua trốn việc núp ở nhà một ngày, kết quả là tối đó có người trực tiếp nhào vào muốn ôm hắn, Hoắc Nhiên chưa từng thấy qua cảnh tượng này, suýt nữa thì bị dọa lên chín tầng mây.
Hơn nữa không chỉ riêng lúc tỉnh cũng như vậy, mỗi đêm khi hắn nằm trên giường thì đều lăn qua lộn lại đến mức không ngủ được, vất vả lắm mới mê man chìm vào giấc ngủ, ấy thế mà trong mơ lại xuất hiện một người đàn ông mà hắn không quen biết thân mật ái muội các kiểu, khiến hắn hoảng hồn tới mức giật nảy mình lên như một con cá chép.
Hoắc Nhiên ngày càng trở nên phờ phạc vì bị tàn phá cả về thể chất và tinh thần, vì thế hắn đã tâm sự hết các trải nghiệm bi thảm của mình với người bạn nối khố, muốn tìm một biện pháp giải quyết.
Kết quả thằng bạn nối khố kia im lặng nửa ngày, sau đó mới khẽ nói một câu: "Cậu sẽ không ở bên nhau với một người trong số họ chứ?"
Hoắc Nhiên: "Đương nhiên là sẽ không rồi! Tôi đâu có thích đàn ông!!"
Bạn nối khố: "Cho nên cậu cũng sẽ không tính đến tôi, đúng không?"
Hoắc Nhiên:???
Hoắc Nhiên:!!!!!!
Vì thế Hoắc Nhiên không còn dám nhắc những chuyện này với những người quen nữa, sợ rằng sẽ không cẩn thận lại vạch trần một số bí mật đã được chôn giấu từ lâu.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hoắc Nhiên quyết định nhờ thế giới internet thần bí trợ giúp, hắn mở công cụ tìm kiếm ra, trịnh trọng nhập vào "Bị đồng tính theo đuổi thì làm sao bây giờ".
Sau đó hắn gặp được Giám đốc Đào của bệnh viện tâm thần thứ bảy thành phố Tấn Bắc, là một bác sĩ tốt bụng và ân cần.
Hoắc Nhiên vốn dĩ muốn nói hết một năm một mười về tên tuổi, môi trường sống và nghề nghiệp của hắn cho bác sĩ Đào, tuy rằng hắn chưa từng lên mạng tìm bác sĩ, nhưng những bác sĩ tâm lý ngoài đời luôn cần phải biết tình trạng thật sự của bệnh nhân.
Thế nhưng bác sĩ Đào rất tốt bụng mà nói cho hắn biết, không nên để lộ thông tin thân phận thật của mình lên trên mạng, Hoắc Nhiên nghĩ nghĩ, cuối cùng xóa hết phần giới thiệu bản thân đã viết xong xuôi.
Hắn hẳn là nên tôn trọng những gì mà bác sĩ Đào nói, có lẽ đây là chỗ đặc biệt của khám bệnh trực tuyến đi.
Hoắc Nhiên rất xa lạ với thế giới internet này, cho nên cũng ôm ấp sự thận trọng và kính sợ.
Đêm qua hắn nói chuyện với bác sĩ Đào cho tới khuya, nôn khan sự chua chát về cuộc đời kinh hoàng của mình, cũng điên cuồng ca ngợi sự cống hiến quên thân của bác sĩ Đào, nhưng sau đó bác sĩ Đào không trả lời nữa.
...... Cũng không biết là bác sĩ Đào có thấy hắn phiền phức quá không.
Hoắc Nhiên có hơi lo lắng, nhanh chóng xuống giường mặc quần áo, chạy đến phòng làm việc mở máy tính ra, đăng nhập pp.
Mặc dù cái loại đập đá đồ cổ của hắn cũng có thể download pp, nhưng hình ảnh rất nhỏ, thao tác cũng khá bất tiện, không thể nói chuyện phiếm như bình thường, nên Hoắc Nhiên chưa từng dùng qua.
Trong mắt hắn, điện thoại di động chỉ là dùng để gọi điện thoại và gửi tin nhắn.
Có tin nhắn chưa đọc của bác sĩ Đào trên pp.
[ Đào: Chào buổi trưa. Hôm qua tôi không cẩn thận ngủ quên mất, không phải là cố ý không trả lời đâu. ]
[ Đào: Hằng ngày tôi tan làm lúc 6 giờ, 8 giờ thì cơm nước xong, 10 giờ rưỡi đi ngủ, nếu như có tiện cho anh thì chúng ta có thể liên lạc với nhau từ 8 giờ đến 10 giờ tối. ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.