Chương 22
Lan Chi
02/11/2017
Tôi diễn mấy cảnh này mệt muốn chết, diễn xong liền nằm thành một khối
co quắp lại một chỗ. Thật ra thì chủ yếu là mệt mỏi trong lòng. Lời diễn của Bạch Nhan không nhiều lắm, cô ấy luôn nhẫn nhịn, trừ lúc giống như
trẻ con ôm lấy gốc cây đa lẩm bẩm cũng chỉ còn lúc cô ấy nói chuyện với A Mạc, cô ấy chủ yếu là trầm mặc nhớ lại chuyện xưa. Cho nên nhân vật
này, tứ chi của cô, ánh mắt, quan trọng nhất là cái miệng. Càng đi sâu
vào tình tiết trong chuyện, trách nghiệm trên vai tôi càng nặng, càng
ngày càng nặng. Làm một diễn viện tốt, thực sự không dễ tí nào…
Trở về khách sạn, thừa lúc mọi người không chú ý, tôi trực tiếp đi tới cửa phòng của Phó Quân Nhan, ấn mật mã đi vào. Tháo giầy một cái liền chạy chân trần suy nghĩ đem cả người nằm trên ghế sa lon. Chờ đến khi anh diễn xong, quả nhiên khi anh mở cửa thấy tôi đang ngồi trong góc, chỉ ngây ngốc ngẩn người ôm máy tính, anh nhìn tôi mấy lần. Sau đó xoay người đi đến tủ lạnh cầm bình nước, rồi mới đi đến đây hỏi: “Không vui sao?”
Tôi gật đầu một cái, tự nhiên gấp máy tính lại, nhìn về bên cạnh anh mới nói: “Thật là buồn bực kinh khủng, sớm biết đã không nhận cái loại kịch bản thần tượng ngốc nghếch đó…. Nhân vật Bạch Nhan này, sau khi diễn xong đứng lên trong lòng cảm thấy thật mệt mỏi. Nếu không bộc phát được thật lòng cảm thấy rất khó chịu…”
Anh mở nắp bình ra, đưa cho tôi, tôi nhận lấy uống vài hớp, nghe anh nói: “Càng trầm mặc bộc phát càng mạnh mẽ, bây giờ em nhẫn nhịn, thời điểm bộc phát càng có sức lôi kéo đúng không? Vậy cuối cùng em muốn quay loại kịch bản thần tượng ngốc nghếch như thế nào?”
“Có một người đàn ông siêu cấp tốt nhị thập tứ hiếu.” Tôi híp mắt cười. Quan trọng nhất là tôi còn đưa tay bấm bấm anh, thế nhưng anh lại giống như chẳng có chút đau nào, nhẹ nhàng hỏi: “Còn gì nữa không?”
Tôi suy nghĩ một chút nói: “Trọng điểm là không cần có người phụ nữ ra ngoài lộn xộn gì đó.”
Anh nghiêm túc gật đầu một cái, như đang suy nghĩ gì đó. Chọc khiến chotôi cười khanh khách.
Anh ấn một cái lên mũi tôi: “Tiểu Ái, bây giờ em giống như hà đồn trộm thịt…”
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu, còn nói: “May mắn, Bạch Nhan lập tức sẽ phản kích…” Diễn người phụ nữ có suy nghĩ, toan tính vẫn là vui sướng nhất. tại sao vẫn cứ bị áp bách cơ chứ… thật là…
“Ám ảnh” cuối cùng cũng đến lúc chiếu lần đầu, Phó Quân Nhan nói cho tôi biết thời gian chiếu lần đầu, tôi vội vàng lật thời gian biểu để xem, sau đó như hiến vật quý, nằm úp sấp trên vai anh, lật nhanh cho anh nhìn, tôi nói: “Ngày đó vừa đúng lúc em không có lịch nha.”
Sau đó tôi nói: “Phó Quân Nhan em đang rất xúc động nha.” Anh đang giúp tôi pha sữa tươi, tay anh nhất thời dừng lại một chút, quay đầu lại bảo tôi ngốc nghếch, chẳng qua là khóe miệng anh cũng tràn đầy tươi cười phát ra từ nội tâm nha.
Nghĩ đến chuyện muốn đi xem anh diễn lần đầu, mấy ngày liên tiếp tôi đều rất phấn khởi. Tôi càng thêm sâu sắc cảm thấy, tôi tuyệt đối không thể mất Phó Quân Nhan, anh đưa tôi đi xem buổi chiếu đầu tiên, là có bao nhiêu mặt mũi nha. Kiếp trước anh hoàn toàn hành động đơn độc, là một nhận vật độc lập. Vì vậy tôi càng thêm quyết tâm muốn cho anh đầy đủ mặt mũi, vì vậy tôi nhờ Vạn Thanh đến đặt một bộ lễ phục của Dior, lại giành thời gian đi ngân hàng Hưng Nghiệp, lấy ra một bộ trang sức quý báu màu xanh từ tủ sắt ra ngoài. Vạn Thanh rất ngạc nhiên, lại nói lại lần nữa: “Tiểu Ái, gần đây không có hoạt động thương nghiệp nào mà.” Tôi vỗ vai chị nói: “Không sao, không sao. Em không đi được, chị quyết định thay em là tốt rồi.” Mặc dù gần đây vị đại diện của tôi luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, luôn không nhìn thấy người đâu, hơn nữa còn mang theo xe bảo mẫu của tôi chạy mất tích. Làm cho Thư Sảng rất ấn tượng nói với tôi: “Tiểu Ái, thì ra công ty cậu chẳng có tí nào coi trọng cậu cả…” Tôi gãi gãi đầu bày tỏ bình tĩnh… Vạn Thanh không quản tôi, tôi đi tìm Phó Quân Nhan càng an toàn hơn không đúng sao?Kết quả thời điểm khi anh lên lầu hai gõ của phòng tôi, tôi đang mặc dạ phục, đeo bộ trang sức màu xanh đắt giá. Anh lại mặc quần áo thể thao màu đen, đội mũ lưỡi trai kéo xuống thật thấp, còn đeo cả kính để trang bị, chẳng qua là một thanh niên nhẹ nhàng mát mẻ. Tôi hết ý kiến, tôi cảm thấy tôi ăn mặc hoa lệ giống như mẹ ghẻ chỉ cho Phó Quân Nhan vậy… Anh nhìn tôi một cái, khóe mắt hơi giật giật, đưa tay sờ đầu tôi một cái: “Em là đứa nhỏ ngốc nghếch.” Vươn tay ra dắt tôi quay vào trong nhà, đỡ tôi ngồi xuống trước bàn trang điểm, bắt đầu động tác cẩn thận giúp tôi tháo đồ trang sức xuống. Lại đưa tay qua vai tôi lấy lược trải tóc cho tôi từng phát một, nói: “Anh chỉ muốn yên lặng cùng em xem chiếu bóng, Bảo Bối ngốc, em đã rất đẹp rồi. Anh là người đàn ông, chỉ cần anh làm tất cả vì em, mà em, thoải mái vui vẻ là tốt rồi. Không cần khổ cực như vậy, thêm hoa trên gấm làm gì.”
Thời điểm tôi xoay người vào phòng rửa tay tháo trang sức ra, nhìn từ trong khe cửa thấy anh đang vô cùng nghiêm túc giúp tôi chọn quần áo thể thao và kính mát, mũ, đặt xuống đầu giường. Sau đó mới xoay người đi ra ngoài, đóng cửa phòng ngủ lại. Tôi nghe thấy anh nói với tôi: “Anh ở bên ngoài đợi em.” Nhìn về trong gương, dùng nước lạnh vỗ lên mặt, trong lòng lại vô cùng ấm áp…
Thời điểm chúng tôi vào trong rạp chiếu bóng, bên trong vừa mới tắt đèn, đạo diễn, diễn viên, nhân viên của “Ám ảnh” ngồi ở hàng đầu tiên. Sau khi toàn trường tắt đèn Phó Quân Nhan mới kéo tôi đi vào thính phòng từ phía sau, vành mũ của anh kéo xuống rất thấp, cầm trong tay là bỏng và hai bình nước. Bước chân trầm ổn nhẹ nhàng, kèm theo đó là một thanh nhiên ăn mặc hoàn toàn là nhẹ nhàng thoải mái. Cùng hàng trước mặt là những diễn viên khác lễ phục nghiêm chỉnh giống như là hai thế giới vậy. Lại một lần nữa tôi cảm nhận được sâu sắc rằng, anh là một người không màng danh lợi…. Nhiều nghệ sĩ như vậy, ở bên trong màn danh lợi như vậy, gặp phải biết bao nhiêu diễn viên hàng đầu, tranh giành nhau đến mẻ đầu vì được đứng trước ống kính, anh lại… Tôi cảm thấy tự hào nhưng cũng tự ti… Tôi thấy mỗi lần người hâm mộ khen tôi, tôi cũng hạnh phúc như muốn điên lên, còn khi nhìn lại Phó Quân Nhan, anh cũng không hề có chút thái độ nào với truyền thông cũng như với người hâm mộ anh, bình tĩnh như vậy, tôi càng khắc sâu rằng tôi chỉ là một người bình thường… là một loại đặc biệt tầm thường…
Theo thường lệ điện ảnh trước sẽ chiếu mấy đoạn quảng cáo, nhưng khi tôi nhìn thấy hình ảnh quảng cáo kia liền đơ người… Cả hình ảnh, là một thế giới tinh khiết, cái chăn trắng như tuyết, màn cửa sổ màu trắng bằng lụa mỏng bị gió thổi lên, lụa trắng bay lên, cô gái nhợt nhạt ngủ, tóc dài đen nhánh xinh đẹp như tảo biển bị phân tán ở trên gối. Cuối cùng, hàng lông mi dài đậm hơi lay động, cô tỉnh táo mở mắt ra, đáy mắt mông lung giống như một đứa trẻ, mang một loại mê man thuần chất. Lâu sau, cô ngáp một cái rất xinh đẹp, vô tội xoa xoa mắt, một đôi mắt to trong chớp chớp. Trên mặt đột nhiên ngẩn ngơ, tiếp theo đó là đôi mắt giảo hoạt chuyển động vòng vo, lặng lẽ cắn môi nhìn hướng về bên cạnh một cái. Cuối cùng cô nhợt nhạt nở nụ cười, an tâm mà vừa vui mừng. Bước nhanh xuống nền nhà, đi chân không chạy đến bên bàn, bê lên cốc sữa tươi, nhún vai một cái giống như một đứa bé, hài lòng nghiêng đầu uống đầy một miệng sữa tươi, đôi mắt vui vẻ híp lại, khóe miệng còn dính một vòng sữa trắng, ngây thơ mê người nghiêng đầu ngọt ngào nói: “Mỗi sáng sớm, một mùi vị yêu thích …”
Trời ơi, diệt tôi đi… tôi… thời điểm tôi quay quảng cáo này đã cảm thấy quảng cáo này có cảm giác kì lạ, cảm giác kì lạ đó quả nhiên là ngấm ngầm hại người… Quả nhiên, người bên cạnh cười cười, nghiên đầu thổi khí vào tai tôi, giọng anh thật thấp nhắc lại: “Mỗi sáng sớm, một mùi vị yêu thích…” Ngữ điệu tràn đầy triền miên, sau đó anh nhẹ nhàng ngậm lấy tai tôi, nói: “Bảo Bối ngốc, thật ngoan…”
Tôi thực sự là ngây người…
Kiếp trước lúc xem bộ phim này diễn, là tôi tải từ trên mạng về xem, khí chất không rõ ràng, nhưng đã khiến cho tôi cảm động đến nỗi lệ rơi đầy mặt. Kiếp trước lúc bộ phim này phát sóng lần đầu liền được đông đảo mọi người ủng hộ, sau lần đầu phát sóng, đạt được bao nhiêu là khen tặng, vai chính cũng nhận được lời khen, đánh giá rất cao. Nhưng mấy ngày sau, mọi người bắt đầu bàn tán gọi đó là Phó Quân Nhan phối hợp diễn, sau nữa lời đồn đại càng mạnh mẽ như Hồng thủy mãnh thú, không thể thu thập. Anh nổi đến trình độ làm cho người ta sợ hãi, nhưng chính bản thân anh, lại khiêm tốn đến hết mức có thể. Kiếp trước, tôi chính là luôn nhìn về hướng Phó Quân Nhan. Bởi vì tôi thủy chung chỉ là tò mò, tại sao danh tiếng của anh lại cao như vậy. Năm đó “hám tình” mặc dù cũng nổi, danh tiếng của tôi cũng là từ từ giành được. Hơn nữa có không biết bao nhiêu bình luận tiêu cực. Nhưng Phó Quân Nhan lại không có, không có ai nói anh không tốt, anh không tham gia các loại tuyên truyền tạo hình ảnh, thậm chí còn không đồng ý phỏng vấn cũng không có ai nói anh đùa giỡn nhãn hiệu to lớn, anh chính là nổi danh nghiêng về một bên, giống như là nếu Phó Quân Nhan tới đó là phúc khí của bạn, nếu anh ấy không đến cũng là chuyện bình thường.
Tôi khóc, khi ống kính buông xuống, cảnh tượng bóng tối như vậy, tử vong, tuyệt vọng, anh mạo hiểm bại lộ thân mình, bất chấp nguy hiểm lao ra cứu một đứa bé vô tội bị bắt làm con tin, tiếng súng vang lên, vì bảo vệ đứa trẻ đang ngủ mê man trong thùng đựng hàng, anh gần như không chút do dự mang theo chiếc súng lục chỉ còn lại một viên đạn lao vào trong mưa bom bão đạn. Ống kính cuối cùng, là anh đang vươn tay ra, xa đến không thể với được đúng là xa đến không thể với được về phương hướng hư vô, nhẹ nhàng vuốt ve, trong cặp mắt kia có tình cảm được chất sâu vào bên trong, ngày tận thế như vậy, bi ai như thế mà lại vừa vui mừng. Nơi đó theo chiếc thuyền đi xa, là thùng đựng hàng anh đặt rất nhiều hi vọng, trong thùng đựng hàng, là đứa trẻ anh phải trả một cái giá cao mới có thể cứu được.
Ở nơi này, bên trong chuyện xưa, anh là màu đen, ở trong góc xám xịt, anh không nói câu nào, anh chưa bao giờ có một vẻ mặt khác. Là một người nằm vùng, vì để không bị bại lộ, vì để hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao cho, anh trơ mắt nhìn vợ mình chết đi, không thể cứu được. Khi vợ anh chết đi còn nắm chặt trong tay tờ xét nghiệm chứng minh cô mang thai, không khóc được. Cuối cùng, anh dùng tính mạng mình để cứu một đứa trẻ vô tội.
Cuối cùng, cuối cùng, mọi người chúng ta đều nhận thức một người đàn ông khôi ngô không tiếng động, ở bối cảnh âm u, cuối cũng cũng cười, ánh mắt của anh lại tràn đầy bi thương, nhưng khóe miệng lại cười đến chân thành tha thiết động lòng người. Chỉ một lúc kia, nụ cười đó giống như vạn hoa nở rộ, dịu dàng ấm áp trong trái tim mọi người, giọng anh nói dịu dàng nhất thế giới, hướng về phía đứa trẻ đang ngủ mê man, anh nói: “Mong có mọi chuyện dịu dàng đang chờ đợi cháu trên cõi đời này…”
Sau đó, tôi cảm thấy anh run rẩy, rất nhỏ như vậy, chân thật… Tôi muốn, tôi là hạnh phúc dữ dội….
Trở về khách sạn, thừa lúc mọi người không chú ý, tôi trực tiếp đi tới cửa phòng của Phó Quân Nhan, ấn mật mã đi vào. Tháo giầy một cái liền chạy chân trần suy nghĩ đem cả người nằm trên ghế sa lon. Chờ đến khi anh diễn xong, quả nhiên khi anh mở cửa thấy tôi đang ngồi trong góc, chỉ ngây ngốc ngẩn người ôm máy tính, anh nhìn tôi mấy lần. Sau đó xoay người đi đến tủ lạnh cầm bình nước, rồi mới đi đến đây hỏi: “Không vui sao?”
Tôi gật đầu một cái, tự nhiên gấp máy tính lại, nhìn về bên cạnh anh mới nói: “Thật là buồn bực kinh khủng, sớm biết đã không nhận cái loại kịch bản thần tượng ngốc nghếch đó…. Nhân vật Bạch Nhan này, sau khi diễn xong đứng lên trong lòng cảm thấy thật mệt mỏi. Nếu không bộc phát được thật lòng cảm thấy rất khó chịu…”
Anh mở nắp bình ra, đưa cho tôi, tôi nhận lấy uống vài hớp, nghe anh nói: “Càng trầm mặc bộc phát càng mạnh mẽ, bây giờ em nhẫn nhịn, thời điểm bộc phát càng có sức lôi kéo đúng không? Vậy cuối cùng em muốn quay loại kịch bản thần tượng ngốc nghếch như thế nào?”
“Có một người đàn ông siêu cấp tốt nhị thập tứ hiếu.” Tôi híp mắt cười. Quan trọng nhất là tôi còn đưa tay bấm bấm anh, thế nhưng anh lại giống như chẳng có chút đau nào, nhẹ nhàng hỏi: “Còn gì nữa không?”
Tôi suy nghĩ một chút nói: “Trọng điểm là không cần có người phụ nữ ra ngoài lộn xộn gì đó.”
Anh nghiêm túc gật đầu một cái, như đang suy nghĩ gì đó. Chọc khiến chotôi cười khanh khách.
Anh ấn một cái lên mũi tôi: “Tiểu Ái, bây giờ em giống như hà đồn trộm thịt…”
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu, còn nói: “May mắn, Bạch Nhan lập tức sẽ phản kích…” Diễn người phụ nữ có suy nghĩ, toan tính vẫn là vui sướng nhất. tại sao vẫn cứ bị áp bách cơ chứ… thật là…
“Ám ảnh” cuối cùng cũng đến lúc chiếu lần đầu, Phó Quân Nhan nói cho tôi biết thời gian chiếu lần đầu, tôi vội vàng lật thời gian biểu để xem, sau đó như hiến vật quý, nằm úp sấp trên vai anh, lật nhanh cho anh nhìn, tôi nói: “Ngày đó vừa đúng lúc em không có lịch nha.”
Sau đó tôi nói: “Phó Quân Nhan em đang rất xúc động nha.” Anh đang giúp tôi pha sữa tươi, tay anh nhất thời dừng lại một chút, quay đầu lại bảo tôi ngốc nghếch, chẳng qua là khóe miệng anh cũng tràn đầy tươi cười phát ra từ nội tâm nha.
Nghĩ đến chuyện muốn đi xem anh diễn lần đầu, mấy ngày liên tiếp tôi đều rất phấn khởi. Tôi càng thêm sâu sắc cảm thấy, tôi tuyệt đối không thể mất Phó Quân Nhan, anh đưa tôi đi xem buổi chiếu đầu tiên, là có bao nhiêu mặt mũi nha. Kiếp trước anh hoàn toàn hành động đơn độc, là một nhận vật độc lập. Vì vậy tôi càng thêm quyết tâm muốn cho anh đầy đủ mặt mũi, vì vậy tôi nhờ Vạn Thanh đến đặt một bộ lễ phục của Dior, lại giành thời gian đi ngân hàng Hưng Nghiệp, lấy ra một bộ trang sức quý báu màu xanh từ tủ sắt ra ngoài. Vạn Thanh rất ngạc nhiên, lại nói lại lần nữa: “Tiểu Ái, gần đây không có hoạt động thương nghiệp nào mà.” Tôi vỗ vai chị nói: “Không sao, không sao. Em không đi được, chị quyết định thay em là tốt rồi.” Mặc dù gần đây vị đại diện của tôi luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, luôn không nhìn thấy người đâu, hơn nữa còn mang theo xe bảo mẫu của tôi chạy mất tích. Làm cho Thư Sảng rất ấn tượng nói với tôi: “Tiểu Ái, thì ra công ty cậu chẳng có tí nào coi trọng cậu cả…” Tôi gãi gãi đầu bày tỏ bình tĩnh… Vạn Thanh không quản tôi, tôi đi tìm Phó Quân Nhan càng an toàn hơn không đúng sao?Kết quả thời điểm khi anh lên lầu hai gõ của phòng tôi, tôi đang mặc dạ phục, đeo bộ trang sức màu xanh đắt giá. Anh lại mặc quần áo thể thao màu đen, đội mũ lưỡi trai kéo xuống thật thấp, còn đeo cả kính để trang bị, chẳng qua là một thanh niên nhẹ nhàng mát mẻ. Tôi hết ý kiến, tôi cảm thấy tôi ăn mặc hoa lệ giống như mẹ ghẻ chỉ cho Phó Quân Nhan vậy… Anh nhìn tôi một cái, khóe mắt hơi giật giật, đưa tay sờ đầu tôi một cái: “Em là đứa nhỏ ngốc nghếch.” Vươn tay ra dắt tôi quay vào trong nhà, đỡ tôi ngồi xuống trước bàn trang điểm, bắt đầu động tác cẩn thận giúp tôi tháo đồ trang sức xuống. Lại đưa tay qua vai tôi lấy lược trải tóc cho tôi từng phát một, nói: “Anh chỉ muốn yên lặng cùng em xem chiếu bóng, Bảo Bối ngốc, em đã rất đẹp rồi. Anh là người đàn ông, chỉ cần anh làm tất cả vì em, mà em, thoải mái vui vẻ là tốt rồi. Không cần khổ cực như vậy, thêm hoa trên gấm làm gì.”
Thời điểm tôi xoay người vào phòng rửa tay tháo trang sức ra, nhìn từ trong khe cửa thấy anh đang vô cùng nghiêm túc giúp tôi chọn quần áo thể thao và kính mát, mũ, đặt xuống đầu giường. Sau đó mới xoay người đi ra ngoài, đóng cửa phòng ngủ lại. Tôi nghe thấy anh nói với tôi: “Anh ở bên ngoài đợi em.” Nhìn về trong gương, dùng nước lạnh vỗ lên mặt, trong lòng lại vô cùng ấm áp…
Thời điểm chúng tôi vào trong rạp chiếu bóng, bên trong vừa mới tắt đèn, đạo diễn, diễn viên, nhân viên của “Ám ảnh” ngồi ở hàng đầu tiên. Sau khi toàn trường tắt đèn Phó Quân Nhan mới kéo tôi đi vào thính phòng từ phía sau, vành mũ của anh kéo xuống rất thấp, cầm trong tay là bỏng và hai bình nước. Bước chân trầm ổn nhẹ nhàng, kèm theo đó là một thanh nhiên ăn mặc hoàn toàn là nhẹ nhàng thoải mái. Cùng hàng trước mặt là những diễn viên khác lễ phục nghiêm chỉnh giống như là hai thế giới vậy. Lại một lần nữa tôi cảm nhận được sâu sắc rằng, anh là một người không màng danh lợi…. Nhiều nghệ sĩ như vậy, ở bên trong màn danh lợi như vậy, gặp phải biết bao nhiêu diễn viên hàng đầu, tranh giành nhau đến mẻ đầu vì được đứng trước ống kính, anh lại… Tôi cảm thấy tự hào nhưng cũng tự ti… Tôi thấy mỗi lần người hâm mộ khen tôi, tôi cũng hạnh phúc như muốn điên lên, còn khi nhìn lại Phó Quân Nhan, anh cũng không hề có chút thái độ nào với truyền thông cũng như với người hâm mộ anh, bình tĩnh như vậy, tôi càng khắc sâu rằng tôi chỉ là một người bình thường… là một loại đặc biệt tầm thường…
Theo thường lệ điện ảnh trước sẽ chiếu mấy đoạn quảng cáo, nhưng khi tôi nhìn thấy hình ảnh quảng cáo kia liền đơ người… Cả hình ảnh, là một thế giới tinh khiết, cái chăn trắng như tuyết, màn cửa sổ màu trắng bằng lụa mỏng bị gió thổi lên, lụa trắng bay lên, cô gái nhợt nhạt ngủ, tóc dài đen nhánh xinh đẹp như tảo biển bị phân tán ở trên gối. Cuối cùng, hàng lông mi dài đậm hơi lay động, cô tỉnh táo mở mắt ra, đáy mắt mông lung giống như một đứa trẻ, mang một loại mê man thuần chất. Lâu sau, cô ngáp một cái rất xinh đẹp, vô tội xoa xoa mắt, một đôi mắt to trong chớp chớp. Trên mặt đột nhiên ngẩn ngơ, tiếp theo đó là đôi mắt giảo hoạt chuyển động vòng vo, lặng lẽ cắn môi nhìn hướng về bên cạnh một cái. Cuối cùng cô nhợt nhạt nở nụ cười, an tâm mà vừa vui mừng. Bước nhanh xuống nền nhà, đi chân không chạy đến bên bàn, bê lên cốc sữa tươi, nhún vai một cái giống như một đứa bé, hài lòng nghiêng đầu uống đầy một miệng sữa tươi, đôi mắt vui vẻ híp lại, khóe miệng còn dính một vòng sữa trắng, ngây thơ mê người nghiêng đầu ngọt ngào nói: “Mỗi sáng sớm, một mùi vị yêu thích …”
Trời ơi, diệt tôi đi… tôi… thời điểm tôi quay quảng cáo này đã cảm thấy quảng cáo này có cảm giác kì lạ, cảm giác kì lạ đó quả nhiên là ngấm ngầm hại người… Quả nhiên, người bên cạnh cười cười, nghiên đầu thổi khí vào tai tôi, giọng anh thật thấp nhắc lại: “Mỗi sáng sớm, một mùi vị yêu thích…” Ngữ điệu tràn đầy triền miên, sau đó anh nhẹ nhàng ngậm lấy tai tôi, nói: “Bảo Bối ngốc, thật ngoan…”
Tôi thực sự là ngây người…
Kiếp trước lúc xem bộ phim này diễn, là tôi tải từ trên mạng về xem, khí chất không rõ ràng, nhưng đã khiến cho tôi cảm động đến nỗi lệ rơi đầy mặt. Kiếp trước lúc bộ phim này phát sóng lần đầu liền được đông đảo mọi người ủng hộ, sau lần đầu phát sóng, đạt được bao nhiêu là khen tặng, vai chính cũng nhận được lời khen, đánh giá rất cao. Nhưng mấy ngày sau, mọi người bắt đầu bàn tán gọi đó là Phó Quân Nhan phối hợp diễn, sau nữa lời đồn đại càng mạnh mẽ như Hồng thủy mãnh thú, không thể thu thập. Anh nổi đến trình độ làm cho người ta sợ hãi, nhưng chính bản thân anh, lại khiêm tốn đến hết mức có thể. Kiếp trước, tôi chính là luôn nhìn về hướng Phó Quân Nhan. Bởi vì tôi thủy chung chỉ là tò mò, tại sao danh tiếng của anh lại cao như vậy. Năm đó “hám tình” mặc dù cũng nổi, danh tiếng của tôi cũng là từ từ giành được. Hơn nữa có không biết bao nhiêu bình luận tiêu cực. Nhưng Phó Quân Nhan lại không có, không có ai nói anh không tốt, anh không tham gia các loại tuyên truyền tạo hình ảnh, thậm chí còn không đồng ý phỏng vấn cũng không có ai nói anh đùa giỡn nhãn hiệu to lớn, anh chính là nổi danh nghiêng về một bên, giống như là nếu Phó Quân Nhan tới đó là phúc khí của bạn, nếu anh ấy không đến cũng là chuyện bình thường.
Tôi khóc, khi ống kính buông xuống, cảnh tượng bóng tối như vậy, tử vong, tuyệt vọng, anh mạo hiểm bại lộ thân mình, bất chấp nguy hiểm lao ra cứu một đứa bé vô tội bị bắt làm con tin, tiếng súng vang lên, vì bảo vệ đứa trẻ đang ngủ mê man trong thùng đựng hàng, anh gần như không chút do dự mang theo chiếc súng lục chỉ còn lại một viên đạn lao vào trong mưa bom bão đạn. Ống kính cuối cùng, là anh đang vươn tay ra, xa đến không thể với được đúng là xa đến không thể với được về phương hướng hư vô, nhẹ nhàng vuốt ve, trong cặp mắt kia có tình cảm được chất sâu vào bên trong, ngày tận thế như vậy, bi ai như thế mà lại vừa vui mừng. Nơi đó theo chiếc thuyền đi xa, là thùng đựng hàng anh đặt rất nhiều hi vọng, trong thùng đựng hàng, là đứa trẻ anh phải trả một cái giá cao mới có thể cứu được.
Ở nơi này, bên trong chuyện xưa, anh là màu đen, ở trong góc xám xịt, anh không nói câu nào, anh chưa bao giờ có một vẻ mặt khác. Là một người nằm vùng, vì để không bị bại lộ, vì để hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao cho, anh trơ mắt nhìn vợ mình chết đi, không thể cứu được. Khi vợ anh chết đi còn nắm chặt trong tay tờ xét nghiệm chứng minh cô mang thai, không khóc được. Cuối cùng, anh dùng tính mạng mình để cứu một đứa trẻ vô tội.
Cuối cùng, cuối cùng, mọi người chúng ta đều nhận thức một người đàn ông khôi ngô không tiếng động, ở bối cảnh âm u, cuối cũng cũng cười, ánh mắt của anh lại tràn đầy bi thương, nhưng khóe miệng lại cười đến chân thành tha thiết động lòng người. Chỉ một lúc kia, nụ cười đó giống như vạn hoa nở rộ, dịu dàng ấm áp trong trái tim mọi người, giọng anh nói dịu dàng nhất thế giới, hướng về phía đứa trẻ đang ngủ mê man, anh nói: “Mong có mọi chuyện dịu dàng đang chờ đợi cháu trên cõi đời này…”
Sau đó, tôi cảm thấy anh run rẩy, rất nhỏ như vậy, chân thật… Tôi muốn, tôi là hạnh phúc dữ dội….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.