Chương 31: Chương 27.3
Lan Chi
24/12/2017
Đến lúc này có một nhóm người ban đầu căm tức, khó chịu bây giờ cũng vui vẻ trở lại, bắt đầu tiếp tục ghép tôi với Phó Quân Nhan là một đôi. Rồi lại có nhóm người khác ghép tôi với Phòng Đinh Việt là một đôi. Chuyện
này rất khó phân biệt khiến cho tôi cảm thấy rất buồn phiền, buồn phiền
qua đi tôi lại bắt đầu lên tinh thần, giật mình tỉnh lại tôi thấy được
đây là mọi người say mê tỉnh lại. Kết quả khi ở cùng Phó Quân Nhan, anh
quay lại hỏi tôi: “Em, cái đồ ngốc này tại sao lại ngốc như vậy chứ?”
Giọng điệu kia vô cùng nghiêm túc… khiến cho tôi sợ hãi anh muốn trả
hàng…
Tin nhắn của anh Nặc cũng tới rất nhanh, anh nói: “Bảo Bối, em khiến cho trái tim anh bị tổn thương rồi.”
Tôi cười nhắn trả cho anh hai từ: “Làm trò.” Nhìn gương mặt giả vờ đau khổ khóc lóc trong màn hình khiến tôi cười lạc cả giọng.
Nhắn trả lời câu: “Anh họ à, em yêu anh. Thật đó.”
Sau đó anh lại nhắn đến một gương mặt làm nũng nói: “Em yêu anh thì cũng đâu có ích lợi gì đâu cơ chứ… Cũng đâu kết hôn được đâu…” Toàn thân tôi đều run lẩy bẩy, nhớ tới câu nói kia của bác gái, đúng là không đáng tin, rất phô trương, phô trương vô cùng…
“Sách tình yêu” cuối cùng cũng được phát sóng, quả thực là vô cùng ngạc nhiên là những đoạn bất lợi cho Quý Khiết Nhi đều không bị cắt mất bất kì đoạn nào cả. Chị Nhược Phàm vui đến mức khóe miệng lúc nào cũng cong cong, vẻ mặt giống như gian kế được thực hiện, có chút hương vị của tiểu nhân đắc chí, cũng khiến cho Thư Sảng ở một bên kêu to không ngừng. Cố Tiểu An đã đổi giọng gọi cô ấy là “chị quái dị”. Sau đó lại giống như có người trong tối hành động, video nhiều năm trước Quý Khiết Nhi cố ý đánh chị Nhược Phàm lại được tung lên, công bố trước dân chúng, ngôn luận lại một lần nữa được làm ầm ĩ lên. Lại thêm vào đó là chị Nhược Phàm có nhiều người đồng tình, hai kiểu fan cũng nháo quấn lấy nhau. Chúng tôi lặng lẽ hỏi chị Nhược Phàm đoạn video kia là có liên quan gì với chị ấy không? Chị Nhược Phàm ôm mặt nói: “Không liên quan gì với chị hết. Người nào thích hại người khác mà lại có liên quan đến xấu mặt cả mình đâu, các em xem, chị có bao nhiêu là đáng thương a.” Cho nên tôi chỉ có thể nghĩ là Quý Khiết Nhi gây thù oán quá nhiều, cho nên kết quả chính là bị người ta âm thầm trả đũa…
Đương nhiên tiếp sau đó mới là khôi hài thực sự, có một phần trong đoàn fan trung thành của Phó Quân Nhan bắt đầu công kích Quý Khiết Nhi, các loại ngôn luận đều cho rằng bọn họ không thể chấp nhận được công tử Quân Nhan cao quý lịch sự, tao nhã, hạt bụi nhỏ cũng không dính của họ lại kết hợn cùng nghệ sĩ có phẩm hạnh không tốt như vậy. Tôi ôm máy tính nhìn các loại bình luận của fan, nhịn không được cảm thán ra tiếng: “Phó Quân Nhan là một đóa hoa nha.” Người người đều yêu thích, đây là..
Kết quả khi tôi quay đầu lại chỉ thấy Phó Quân Nhan đang nghiêng mặt nhìn tôi, An An trong lòng anh thì đang nghiêng đầu từ chỗ khác sang, Cố Tiểu An chớp chớp đôi mắt to, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Phó Quân Nhan, đôi tay mập mạp sờ sờ gương mặt của Phó Quân Nhan nhếch miệng nói: “Anh rể, hoa.” Tôi nhịn không được ôm bụng cười đến nghiêng ngả trên ghế sofa. Phó Quân Nhan bất đắc dĩ nhìn tôi một cái rồi lại cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Cố Tiểu An, đáy mắt đều mang theo ý cười.
Bạn học Cố Tiểu An mỗi ngày đều cười hì hì, vẫn luôn ôm chặt bình sữa của cậu bé, trên người cậu đều là mùi sữa, khi gửi vào cảm thấy đáng yêu vô cùng. Cậu bé còn nhỏ như vậy nhưng đã có nhận biết quen thuộc với âm nhạc, khi tôi phải diễn thì cậu bé thường xuyên ngồi trên lưng Tiểu Khải ngoan ngoãn cầm đàn Vi-ô-lông luyện tập, lúc cậu bé luyện tập cũng thường xuyên dùng đôi tay nhỏ bé của mình vỗ vỗ vào người Tiểu Khải, Tiểu Khải cũng nghe theo cậu bé vẫy đuôi từng phát một. Cả hai đều trêu chọc người xem khiến cho mọi người cười đến vui vẻ, mọi người đều gọi cậu bé là một tiểu thần đồng. Bản thân tôi lại cảm thấy sự thông minh của Tiểu An cũng không phải rất rõ ràng, cũng không phải sự thông minh đến sáng chói…
Đôi khi sau khi diễn xong Phó Quân Nhan cũng sẽ đến ôm Tiểu An về khách sạn trước. Khiến cho mọi người đều tấm tắc khen phẩm hạnh nghiêm chỉnh, là một người đàn ông tốt điển hình. Tôi cảm thấy rất ảo não, tại sao mọi người lại không hề nghi ngờ anh là người đàn ông của tôi cơ chứ… Mọi người chỉ cho rằng là do Tiểu An thông minh sáng chói hấp dẫn mọi người mà thôi…
Thường thường khi tôi kiệt sức trở về đến khách sạn, mở cửa vào phòng sẽ thấy hai người bọn họ làm tổ trong chăn. Cẩn thận nghe kĩ sẽ thấy là Phó Quân Nhan đang sử dụng vốn tiếng anh lưu loát để kể chuyện cổ tích cho An An, anh kể bằng chất giọng anh ngữ tiêu chuẩn, thanh lịch, thật thà, rất dễ nghe. Anh không chỉ là đơn giản kể chuyện cho An An mà còn kiên nhẫn giảng giải cho cậu bé, bảo An An phải làm như thế nào, làm làm sao cho đúng, có lẽ chính là như vậy. Mãi cho tới khi An An ngủ say trong lòng anh, anh mới nhẹ nhàng xuống giường, giúp An An đắp chăn thật tốt. Những lúc như vậy cả cơ thể mệt mỏi của tôi giống như có phép màu cảm thấy được thư giãn vô cùng, càng nhịn không được đi lên phía trước ôm lấy anh từ phía sau, dùng mặt cọ cọ vào lưng anh.
Đầu tiên anh luôn dùng tay vỗ vỗ vào đầu tôi, động tác rất dịu dàng, từ từ, nhẹ nhàng. Sau đó anh hỏi: “Đứng ở phía sau lâu như vậy có mệt không?”
Lúc đó tôi bị kinh ngạc một hồi: “Phó Quân Nhan, anh có mắt phía sau lưng hay sao vậy?”
“Anh ngửi thấy mùi của em, là mùi Hải Dương (đây dịch ra là mùi của biển, nhưng mình nghĩ để mùi hải dương nghe hay hơn).” Anh cười, nghiêng mặt sờ sờ mặt tôi.
Về sau tôi càng cọ mạnh hơn, anh biết đã dỗ được An AN ngủ ngon rồi, vươn tay kéo tôi vào trong ngực nói: “Lần sau không cần ngây ngốc đứng sau lâu như vậy.”
Nói đi nói lại đều không hiệu quả, hiện tại khi nghe thấy tiếng động của tôi, đầu tiên sẽ dừng lại sau đó quay đầu lại vẫy tay với tôi nói: “Qua đây, ngồi bên này.”
Tôi lập tức bẹp một tiếng hôn lên miệng anh, miệng nở một nụ cười ngốc nghếch, nói: “Con dấu.” Sau đó lại dùng tay thật cẩn thận vuốt ve Tiểu An đang nằm trong lòng anh mơ màng buồn ngủ. Toàn bộ đều cảm thấy vô cùng yên tâm. Đôi khi tôi cũng có một loại ảo giác, An An là con của tôi và anh. Mà thậm chí tôi còn cảm thấy được như vậy cũng khá tốt.
Tin nhắn của anh Nặc cũng tới rất nhanh, anh nói: “Bảo Bối, em khiến cho trái tim anh bị tổn thương rồi.”
Tôi cười nhắn trả cho anh hai từ: “Làm trò.” Nhìn gương mặt giả vờ đau khổ khóc lóc trong màn hình khiến tôi cười lạc cả giọng.
Nhắn trả lời câu: “Anh họ à, em yêu anh. Thật đó.”
Sau đó anh lại nhắn đến một gương mặt làm nũng nói: “Em yêu anh thì cũng đâu có ích lợi gì đâu cơ chứ… Cũng đâu kết hôn được đâu…” Toàn thân tôi đều run lẩy bẩy, nhớ tới câu nói kia của bác gái, đúng là không đáng tin, rất phô trương, phô trương vô cùng…
“Sách tình yêu” cuối cùng cũng được phát sóng, quả thực là vô cùng ngạc nhiên là những đoạn bất lợi cho Quý Khiết Nhi đều không bị cắt mất bất kì đoạn nào cả. Chị Nhược Phàm vui đến mức khóe miệng lúc nào cũng cong cong, vẻ mặt giống như gian kế được thực hiện, có chút hương vị của tiểu nhân đắc chí, cũng khiến cho Thư Sảng ở một bên kêu to không ngừng. Cố Tiểu An đã đổi giọng gọi cô ấy là “chị quái dị”. Sau đó lại giống như có người trong tối hành động, video nhiều năm trước Quý Khiết Nhi cố ý đánh chị Nhược Phàm lại được tung lên, công bố trước dân chúng, ngôn luận lại một lần nữa được làm ầm ĩ lên. Lại thêm vào đó là chị Nhược Phàm có nhiều người đồng tình, hai kiểu fan cũng nháo quấn lấy nhau. Chúng tôi lặng lẽ hỏi chị Nhược Phàm đoạn video kia là có liên quan gì với chị ấy không? Chị Nhược Phàm ôm mặt nói: “Không liên quan gì với chị hết. Người nào thích hại người khác mà lại có liên quan đến xấu mặt cả mình đâu, các em xem, chị có bao nhiêu là đáng thương a.” Cho nên tôi chỉ có thể nghĩ là Quý Khiết Nhi gây thù oán quá nhiều, cho nên kết quả chính là bị người ta âm thầm trả đũa…
Đương nhiên tiếp sau đó mới là khôi hài thực sự, có một phần trong đoàn fan trung thành của Phó Quân Nhan bắt đầu công kích Quý Khiết Nhi, các loại ngôn luận đều cho rằng bọn họ không thể chấp nhận được công tử Quân Nhan cao quý lịch sự, tao nhã, hạt bụi nhỏ cũng không dính của họ lại kết hợn cùng nghệ sĩ có phẩm hạnh không tốt như vậy. Tôi ôm máy tính nhìn các loại bình luận của fan, nhịn không được cảm thán ra tiếng: “Phó Quân Nhan là một đóa hoa nha.” Người người đều yêu thích, đây là..
Kết quả khi tôi quay đầu lại chỉ thấy Phó Quân Nhan đang nghiêng mặt nhìn tôi, An An trong lòng anh thì đang nghiêng đầu từ chỗ khác sang, Cố Tiểu An chớp chớp đôi mắt to, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Phó Quân Nhan, đôi tay mập mạp sờ sờ gương mặt của Phó Quân Nhan nhếch miệng nói: “Anh rể, hoa.” Tôi nhịn không được ôm bụng cười đến nghiêng ngả trên ghế sofa. Phó Quân Nhan bất đắc dĩ nhìn tôi một cái rồi lại cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Cố Tiểu An, đáy mắt đều mang theo ý cười.
Bạn học Cố Tiểu An mỗi ngày đều cười hì hì, vẫn luôn ôm chặt bình sữa của cậu bé, trên người cậu đều là mùi sữa, khi gửi vào cảm thấy đáng yêu vô cùng. Cậu bé còn nhỏ như vậy nhưng đã có nhận biết quen thuộc với âm nhạc, khi tôi phải diễn thì cậu bé thường xuyên ngồi trên lưng Tiểu Khải ngoan ngoãn cầm đàn Vi-ô-lông luyện tập, lúc cậu bé luyện tập cũng thường xuyên dùng đôi tay nhỏ bé của mình vỗ vỗ vào người Tiểu Khải, Tiểu Khải cũng nghe theo cậu bé vẫy đuôi từng phát một. Cả hai đều trêu chọc người xem khiến cho mọi người cười đến vui vẻ, mọi người đều gọi cậu bé là một tiểu thần đồng. Bản thân tôi lại cảm thấy sự thông minh của Tiểu An cũng không phải rất rõ ràng, cũng không phải sự thông minh đến sáng chói…
Đôi khi sau khi diễn xong Phó Quân Nhan cũng sẽ đến ôm Tiểu An về khách sạn trước. Khiến cho mọi người đều tấm tắc khen phẩm hạnh nghiêm chỉnh, là một người đàn ông tốt điển hình. Tôi cảm thấy rất ảo não, tại sao mọi người lại không hề nghi ngờ anh là người đàn ông của tôi cơ chứ… Mọi người chỉ cho rằng là do Tiểu An thông minh sáng chói hấp dẫn mọi người mà thôi…
Thường thường khi tôi kiệt sức trở về đến khách sạn, mở cửa vào phòng sẽ thấy hai người bọn họ làm tổ trong chăn. Cẩn thận nghe kĩ sẽ thấy là Phó Quân Nhan đang sử dụng vốn tiếng anh lưu loát để kể chuyện cổ tích cho An An, anh kể bằng chất giọng anh ngữ tiêu chuẩn, thanh lịch, thật thà, rất dễ nghe. Anh không chỉ là đơn giản kể chuyện cho An An mà còn kiên nhẫn giảng giải cho cậu bé, bảo An An phải làm như thế nào, làm làm sao cho đúng, có lẽ chính là như vậy. Mãi cho tới khi An An ngủ say trong lòng anh, anh mới nhẹ nhàng xuống giường, giúp An An đắp chăn thật tốt. Những lúc như vậy cả cơ thể mệt mỏi của tôi giống như có phép màu cảm thấy được thư giãn vô cùng, càng nhịn không được đi lên phía trước ôm lấy anh từ phía sau, dùng mặt cọ cọ vào lưng anh.
Đầu tiên anh luôn dùng tay vỗ vỗ vào đầu tôi, động tác rất dịu dàng, từ từ, nhẹ nhàng. Sau đó anh hỏi: “Đứng ở phía sau lâu như vậy có mệt không?”
Lúc đó tôi bị kinh ngạc một hồi: “Phó Quân Nhan, anh có mắt phía sau lưng hay sao vậy?”
“Anh ngửi thấy mùi của em, là mùi Hải Dương (đây dịch ra là mùi của biển, nhưng mình nghĩ để mùi hải dương nghe hay hơn).” Anh cười, nghiêng mặt sờ sờ mặt tôi.
Về sau tôi càng cọ mạnh hơn, anh biết đã dỗ được An AN ngủ ngon rồi, vươn tay kéo tôi vào trong ngực nói: “Lần sau không cần ngây ngốc đứng sau lâu như vậy.”
Nói đi nói lại đều không hiệu quả, hiện tại khi nghe thấy tiếng động của tôi, đầu tiên sẽ dừng lại sau đó quay đầu lại vẫy tay với tôi nói: “Qua đây, ngồi bên này.”
Tôi lập tức bẹp một tiếng hôn lên miệng anh, miệng nở một nụ cười ngốc nghếch, nói: “Con dấu.” Sau đó lại dùng tay thật cẩn thận vuốt ve Tiểu An đang nằm trong lòng anh mơ màng buồn ngủ. Toàn bộ đều cảm thấy vô cùng yên tâm. Đôi khi tôi cũng có một loại ảo giác, An An là con của tôi và anh. Mà thậm chí tôi còn cảm thấy được như vậy cũng khá tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.